Sau khi Dương Phi đã lãng phí mất mấy miếng vỏ sủi cảo, thì rốt cục, cậu có thể miễn cưỡng gói ra một cái sủi cảo với cái bụng tròn ụ như quả đào be bé, rất đáng yêu.
Điền Mộc Lâm liền mở miệng khen, cậu tiến bộ rất nhanh, mới lần đầu gói được vậy đã khá là giỏi. Rất nhanh, với trình độ này của cậu đã có thể nấu ra một nồi sủi cảo bán cho khách rồi đi.
Nghe xong, Dương Phi rất là vui vẻ. Bởi vì lời khen này, mà cậu càng thêm hứng thú. Vóc dáng cao to đứng ở bên cạnh Điền Mộc Lâm, đang cúi đầu, chăm chỉ lại cẩn thận, tập trung gói thành một cái sủi cảo ở trong tay.
Tuy rằng, trong khi Điền Mộc Lâm đã gói được bảy, tám cái, thì cậu mới có thể gói ra một cái sủi cảo vừa đủ chuẩn để bán cho khách, nhưng cậu vẫn rất là vui mừng.
Điền Mộc Lâm nói, anh lấy đống sủi cảo do Dương Phi gói ra, để riêng ra một bên. Đợi đến khi nấu sủi cảo, thì anh sẽ xếp một đám sủi cảo do chính tay cậu gói ra này vào cùng một xửng, sau đó, lại để đó mà bán cho khách. Ngay khi chính mắt cậu lại sẽ được nhìn thấy hình ảnh, sủi cảo do chính tay cậu bao ra, được người khác ăn vào miệng, kỳ thực lại là một chuyện rất là vui sướng đi.
Điền Mộc Lâm cảm thấy đã chuẩn bị gần xong rồi, liền kéo cửa cuốn lên, bắt đầu một ngày buôn bán mới.
Mới vừa mở cửa, vẫn còn chưa có người khách nào đi vào, Điền Mộc Lâm chưa quên lời mà anh đã nói vừa nãy.
Cho nên, anh đã lấy mấy cái sủi cảo xấu xí đầu tay do Dương Phi gói đem đi nấu chín.
Dù trước khi nấu ra, chúng nó đều đã được Điền Mộc Lâm bổ cứu qua. Cho nên, dù bề ngoài của mấy cái sủi cảo này, được gói ra rất xấu, đến khi nấu ra lại càng thêm xấu, nhưng mà vẫn xem như là khá ổn đi, không đến mức bị rách vỏ bánh phải lòi cả nhân ra ngoài.
Dương Phi dùng ánh mắt ghét bỏ mà nhìn đám sủi cảo xấu xí, mà sau khi đã được nấu chín càng hoàn toàn nhìn không ra dáng vẻ gì nữa ở trước mặt. Coi như, đúng là do chính cậu gói ra đi nữa, cậu vẫn cảm thấy xấu muốn chết, nhìn vào liền cực kì không ưa nổi.
Điền Mộc Lâm nhìn cậu mà mỉm cười. Tiếp theo, đưa một đôi đũa đến cho cậu, còn anh cũng đang cầm một đôi đũa ở trong tay mình, tự gắp lên một cái sủi cảo ở trong xửng đang bưng ở trong tay mình, sau đó, anh mới nói:
– Ăn đi. Tuy rằng, bề ngoài không dễ nhìn lắm. Nhưng mà cũng không ảnh hưởng gì đến khẩu vị đâu.
– Tôi biết mà. Tất nhiên là ăn sủi cảo là ăn nhân bánh nha. Mà nhân bánh này, đều là do một tay anh làm ra, cho nên, vốn là không có gì để chê bai cả. Chỉ là bề ngoài của đám sủi cảo này cũng quá khó coi rồi đi. Đều là sủi cảo như nhau. Mà, ở trên cái xửng này, chúng nó đều đã bị sụp thành một đống bầy nhầy rồi a.
Dương Phi bày ra một bộ mặt ghét bỏ, nhưng cũng vẫn gắp một cái lên mà bắt đầu ăn.
Cậu đã từng ăn qua sủi cảo do Điền Mộc Lâm gói rồi a. Sủi cảo tròn ụ, no đủ. Vỏ bánh vừa mỏng, nhân bánh lại đầy, đặc biệt thơm ngon. Vừa nấu xong, mở ra nắp xửng, vừa nhìn đến mấy cái sủi cảo căng tròn như quả đào nhỏ kia được đặt ở trên xửng, thấy rất là đáng yêu.
Dù mấy cái sủi cảo xấu xí này là do chính tay cậu đã gói hư, bằng những vỏ bột bánh do Điền Mộc Lâm cán ra, cũng đều đã được anh ra tay bổ cứu. Tuy sau khi nấu ra, thì ăn vẫn rất là ngon.
Nhưng khi ăn vào, lại cho ra cảm giác nào đó vẫn không giống với sủi cảo do Điền Mộc Lâm gói ra.
Kỳ thực, cũng không thể so sánh như vậy. Càng không thể bàn đến mùi vị của sủi cảo này, bởi vì nó vốn đã rất ngon miệng rồi.
Chỉ là vẻ bề ngoài, xác thực là quá khác xa nhau rồi đi.
Cho nên, Dương Phi vẫn cứ vừa mang theo ánh mắt ghét bỏ lại vừa bỏ vào miệng mà nhai nuốt.
Vốn chỉ có mấy cái sủi cảo, cho nên, qua hai, ba lần gắp, đã bị hai người ăn hết, tiếp theo, nhìn vào xửng bánh đã bị ăn hết sạch sẽ, hai người lại liếc mắt nhìn nhau, liền bật cười ha ha.
Điền Mộc Lâm vừa cười vừa nhận lấy cái xửng từ trong tay của Dương Phi cùng đi vào trong nhà bếp mà rửa sạch sẽ.
Ở trong nhà bếp, hai người cười cười nói nói, vừa bận rộn làm lụng.
Dù cho, sau đó có khách tới, hai người lại thêm bận rộn, càng không được rảnh rỗi, nhưng cũng không hề ảnh hưởng đến tâm tình vui vẻ của hai người.
Dạo này, một số khách quen thường xuyên đến tiệm này, đều nhìn ra được, nụ cười ôn hòa ở trên khuôn mặt của Điền Mộc Lâm lại càng thêm, đặc biệt ấm lòng. Mà hình như, đến cả món sủi cảo quen thuộc luôn ăn ngon miệng lại càng thêm thơm ngon.
Đã rất lâu rồi, Điền Mộc Lâm chưa từng được thật sự vui sướng vốn được xuất phát từ tận trong nội tâm của chính mình như thế này đi.
Loại cảm xúc ấm áp, vui vẻ này, hình như, càng khiến cho anh quên đi tất cả mọi nỗi buồn bực, mệt nhọc do buôn bán tấp nập gây ra.
Từ sáng sớm, hai người vẫn luôn bận rộn, đến tận một giờ hơn, gần hai giờ trưa, mới có thể rảnh rỗi mà đi ăn cơm trưa.
Làm nghề buôn bán đồ ăn thức uống, trước tiên luôn phải lấp đầy cái bụng của khách hàng, rồi mới đến lấp đầy cái bụng của chính mình.
Đây là quy luật bất thành văn rồi đi.
– Rất mệt sao?
Hiếm khi, vào giờ trưa này, mà Điền Mộc Lâm lại kéo cửa tiệm xuống, đi vào nhà bếp nhỏ trong phòng ngủ vừa nấu cơm, vừa mở miệng hỏi Dương Phi đang tựa lưng ở trên khung cửa.
– Tôi đang mệt đến sắp chết đi được. Vậy không phải, anh lại càng mệt hơn tôi gấp mấy lần rồi đi?
Dương Phi khoanh hai tay trước ngực, trên khuôn mặt đẹp trai vừa mỉm cười, vừa hỏi ngược lại anh.
– Tôi đã quen rồi. Hơn nữa, bây giờ, nhờ có cậu phụ giúp, cho nên, cũng đã tốt lắm rồi a. Tôi không quá mệt mỏi như trước đâu.
Vừa nói, Điền Mộc Lâm cũng không hề ngẩng đầu lên, vừa tập trung mà xắt củ cà rốt ở trên thớt.
Lời này của anh, tuyệt đối không hề có ý khoa trương. Mà chỉ nói lên đúng sự thật mà thôi.
Đúng là ngày hôm nay, nhờ vào sự phụ giúp của Dương Phi mà anh đã được thong dong hơn rất nhiều đi.
Dương Phi rất có bản lĩnh.
Từ đầu đến cuối, cậu đều luôn linh hoạt, bận rộn không ngừng, chỉ một mình cậu mà đã làm bằng phần việc của cả hai người phục bán trước đây mà anh từng thuê rồi a.
Tuy rằng, anh được thong dong rất nhiều, nhưng chính điều này lại khiến cho Điền Mộc Lâm cảm thấy có chút hổ thẹn.
– Tôi vừa thấy anh dán tờ giấy thông báo tuyển nhân viên phụ bán ở trước cửa tiệm. Đang định tuyển thêm nhân viên phụ bán sao?
Dương Phi hỏi.
– Ừm. Cậu cũng thấy rồi đó. Việc buôn bán mỗi ngày ở trong tiệm này, xác thực, là một mình tôi vốn không thể nào gánh xuể. Nhiều khi có hai người đi nữa, cũng không hẳn là xoay sở kịp đi. Mấy ngày trước, nhân viên phụ bán ở trong tiệm vừa xin nghỉ mất rồi. Tôi vốn đã nghĩ, phải mau mau, tìm được nhân viên phụ bán mới đây.
– Xé xuống đi. Tôi nhận lời của anh, làm người phụ bán ở trong tiệm này. Hơn nữa, một mình tôi là có thể gánh cả hai phần việc rồi đây. Tôi tuyệt đối sẽ không để cho anh lại làm việc đến quá mức mệt nhọc. Đúng rồi, tôi còn có thể kiêm luôn trách nhiệm bảo vệ cho cửa tiệm của anh nữa a.
Dương Phi hời hợt nói với Điền Mộc Lâm.
– A?
Nhất thời, dao phay ở trong tay của Điền Mộc Lâm khựng lại, anh liền quay đầu nhìn về phía Dương Phi, hiện lên một khuôn mặt đầy kinh ngạc.