Anh là người đã cứu tôi trở về. Tôi còn chưa nói cám ơn anh nữa đây. Anh lại còn cám ơn tôi cái gì chứ.
Sàn nhà cũng đã được quét xong, bàn cũng đã được lau sạch, Dương Phi nghiêng người dựa vào bên khung cửa phòng bếp nhìn Điền Mộc Lâm đang rửa chén, lại nhếch môi mỉm cười.
– Hôm nay, lúc quay về, tại sao cậu lại còn xách theo nhiều thứ đến vậy hả?
Liếc nhìn Dương Phi, Điền Mộc Lâm hỏi.
– Chỉ là mua vài bộ quần áo cùng với ít đồ dùng hàng ngày mà thôi.
Dương Phi trả lời.
Cậu cũng không hề hỏi qua Điền Mộc Lâm xem anh đã chịu đồng ý hay chưa, thì đến ngay cả mấy thứ đồ dùng hàng ngày đều đã mua xong, dứt khoát là cậu đã quyết định ăn vạ nằm lì ở trong nhà người ta rồi đi.
Điền Mộc Lâm gật gù, cũng không cảm thấy có gì là không đúng cả. Anh chỉ là đang nhớ đến sáng nay, đến cả răng mà Dương Phi cũng đều chưa chải nữa là. Xác thực là cậu nên đi mua đồ dùng hàng ngày mang về đi. Kể cả, nếu như muốn tắm rửa, thì cũng có tắm rửa xong, cũng không có quần áo vừa người để mặc.
– Còn bán sao?
Trong khi hai người đang trò chuyện, ngoài cửa lại có một khách hàng đi vào tiệm, hỏi một tiếng.
– Còn. Muốn ăn món nước gì đây.
Dương Phi bắt chuyện.
– Cho một tô mì thịt bò, lớn đi.
– Được rồi. Trước tiên, anh cứ ngồi chờ một lát đi.
Điền Mộc Lâm rửa sạch bọt xà bông ở trên tay, đi tới bên kệ bếp, mau lẹ làm một tô mì sợi thịt bò, vừa đổ nước dùng đầy tô liền đặt xuống ở trước mặt khách, lên tiếng mời dùng.
Chờ đến khi vị khách này ăn xong, Điền Mộc Lâm cũng cũng đã rửa sạch chén dĩa.
Anh để cho Dương Phi ở bên ngoài mà canh tiệm, vừa dặn dò cậu. Có khách đến ăn, nếu như kêu sủi cảo, thì cậu có thể nấu giúp anh, còn nếu là ăn mì liền đi vào gọi anh nấu.
Vừa dặn dò xong, Điền Mộc Lâm lại đi vào trong nhà bếp nhỏ ở trong phòng, bắt đầu nấu ít cơm canh nóng cho hai người. Có lẽ là cảm thấy món ăn hơi ít, Điền Mộc Lâm lại xào thêm một đĩa thịt sốt tiêu xanh. Vừa nấu xong mọi thứ, Điền Mộc Lâm liền bưng mâm đồ ăn đi ra bên ngoài.
Hai người cùng ngồi xuống mà bắt đầu ăn.
Sau khi cơm nước đã xong, Dương Phi tự giác thu dọn chén đũa, bưng vào bồn, rửa sạch.
Tiếp theo, sau khi nói một tiếng muốn đi tắm rửa đối với Điền Mộc Lâm, cậu cầm lên quần áo liền đi vào trong phòng tắm.
Ở trong cửa hàng, tất bật suốt cả một ngày, đúng là ở trên người đều dính phải đủ loại mùi vị, chủ yếu là mùi nước dùng đi.
Chờ sau khi tắm xong, Dương Phi đi ra. Thì, Điền Mộc Lâm đã đóng lại cửa tiệm, cũng cầm bộ quần áo ngủ đi vào tắm rửa.
Đến khi anh tắm xong, hai người cùng nhau nằm ở trên một tấm nệm giường, liền mở ti vi lên, cùng nhau xem.
Cả hai vừa xem lại vừa tán gẫu hai câu.
Nhưng rốt cuộc, Điền Mộc Lâm đã bận bịu cả một ngày, toàn thân mệt mỏi, cho nên, vẫn là người trước tiên ngủ thiếp đi.
Nhìn Điền Mộc Lâm cuộn người ở trong chăn, Dương Phi mỉm cười, liền tắt ti vi đi, cũng nhắm mắt lại mà ngủ mất.
Trong khi đang ngủ say, vô tình, hai người lại cùng lúc ôm lấy nhau, cảm thụ được sự ấm áp từ lẫn nhau.
Cả hai đều không biết, lúc này, ở trên mặt của hai người, đều đang mỉm cười…
Sáng sớm, Điền Mộc Lâm vừa thức dậy, liền phát hiện ra cả người của mình đang cuộn tròn, chôn ở trong lòng của Dương Phi.
Mà, thân thể cao to của Dương Phi cũng đang hoàn toàn ôm choàng lấy người của anh, cả cánh tay to dài cũng đang gác ngang lên trên hông của anh.
Cậu lại vẫn còn đang ngủ rất say.
Nhất thời, Điền Mộc Lâm luýnh quýnh, vội vàng lại cẩn thận rời khỏi ôm ấp của Dương Phi.
Chắc có lẽ, cậu cảm nhận được chiếc gối ôm vừa to mềm lại ấm áp đang muốn rời đi mình, cho nên, Dương Phi cau mày, hình như là muốn tỉnh lại.
Kết quả, thân thể của anh vẫn còn chưa kịp bò dậy, ngay lập tức, đã bị Dương Phi giương cánh tay đến, ôm lấy ngang eo, kéo cả người của anh lại nằm xuống nệm giường.
Điền Mộc Lâm chỉ đành thở dài, quay đầu nhìn Dương Phi. Thấy cậu vẫn nhắm mắt, nhưng đôi chân mày đang nhíu lại, hẳn là đã tỉnh rồi, lại vẫn còn lười biếng ngái ngủ đây mà.
– Trước tiên, cậu thả tôi ra đã. Tôi còn phải đi mở cửa tiệm nữa.
– Dậy sớm như thế để làm cái gì. Nghỉ ngơi thêm một chút nữa đi.
Quả nhiên là Dương Phi đã tỉnh rồi. Chỉ là cậu vẫn đang nhắm mắt, mở miệng phát ra tiếng nói khàn khàn của người vừa mới thức dậy.
– Được rồi. Nhiều nhất là tôi nằm với cậu thêm mười phút nữa thôi đó.
Nhìn thoáng qua chiếc đồng hồ treo ở trong phòng, Điền Mộc Lâm đành thỏa hiệp.
Dương Phi cười cười, ôm chầm lấy Điền Mộc Lâm, kéo cả người của anh vùi hoàn toàn vào trong lồng ngực của mình, vừa thoả mãn mà lấy cằm của mình dụi dụi lên đỉnh đầu của anh.
Điền Mộc Lâm vốn không cao, người lại có chút tròn trịa. Cho nên, vừa ôm vào trong lồng ngực liền cảm thấy rất thoải mái. Da thịt trên cả người của anh đều mềm mại. Nhất là phần da thịt bên hông, chỉ cần vừa nựng một cái, cũng có thể cảm nhận được loại xúc cảm mềm mịn, co dãn. Càng nựng càng cực kì rất thích tay, cứ thế mà say mê không ngừng muốn chạm vào.
Điền Mộc Lâm cũng không giãy dụa, lại không cảm thấy có gì bất tiện.
Anh chỉ yên tĩnh nằm ở trong lồng ngực của Dương Phi, cũng nhắm mắt dưỡng thần một lát.
Khi có người bên cạnh, bầu bạn với mình, lại trong lúc ôm nhau ngủ lại còn cảm nhận được nhiệt cơ thể ấm áp của người khác truyền đến trái tim của mình này, kỳ thực, loại cảm giác này rất là tốt đi.
Tuy nói là mười phút, nhưng kết quả lại là, hai người cứ ôm nhau nằm ườn đến tận nửa giờ.
Vẫn là do Điền Mộc Lâm một mực giãy dụa đến chết sống, mới bò người dậy nổi, quyết tâm không nằm ngủ cùng với Dương Phi nữa.
Cậu luôn nhìn theo Điền Mộc Lâm, sau khi anh đã mặc quần áo chỉnh tề vào, đi rửa mặt, lại nấu tốt bữa sáng đặt sẵn ở trong nhà bếp, liền lên tiếng chào cậu, nhấc bước đi ra ngoài, đến chợ để mua các loại nguyên liệu để làm sủi cảo cho hôm nay.