“Không thể nào, không thể nào, không thể nào……” Chưởng quầy Ly đột nhiên rụt tay đang nắm tay Bạch Nham lại, vẫn không ngừng lặp đi lặp lại,“Không thể nào, tuyệt đối không thể!”
“Thần thức không thể làm giả, nhìn qua Thức Hồn Thuật nhất định sẽ là chân tướng nàng muốn thấy.” Bạch Nham chậm rãi thu tay, cúi đầu nhìn chưởng quầy Ly, nghiêm túc trăm phần trăm.
“Không thể nào!” Vẻ mặt Chưởng quầy Ly có vẻ bối rối hoảng loạn, miệng vẫn mơ hồ nói mấy câu không đầu không đuôi,“Chịu cực hình Thần Diệt, chưa hồn bay phách tán, nguyên thần hóa thành tro, Thiên Ngoại Lưu Hỏa sẽ không tắt, huynh không thể nào còn sống, tuyệt đối không thể! Không thể!”
Bạch Nham đỡ bả vai đang run nhè nhẹ của chưởng quầy Ly, nói:“Không phải ta vẫn đang sống đứng ở trước mặt nàng đây sao?” Giọng hắn ôn hòa mềm mại, chưởng quầy Ly chậm rãi ngẩng đầu lên, lẳng lặng nhìn hắn, trong mắt chứa đầy ngạc nhiên và nghi ngờ, điều đó không thể nào xảy ra được!
Nụ cười của Bạch Nham có vẻ có chút miễn cưỡng, nhưng hắn vẫn cười, hắn cố gắng dùng nụ cười trấn an chưởng quầy Ly. Nhưng chưởng quầy Ly lại giống như có thể thông qua nụ cười của hắn nhìn thấy đau đớn khi hắn chịu cực hình Thần Diệt, những đau đớn vĩnh viễn không biến mất cũng không thể quên. Hắn còn sống, chưởng quầy Ly không rõ vì sao hắn có thể sống sót! Trăm ngàn năm qua, số thần tiên, yêu ma bị phán dùng cực hình Thần Diệt có thể đếm trên đầu ngón tay, những kẻ chịu hình không ai không cầu mong được chết sớm, bởi vì không ai biết nỗi đau này rốt cuộc là đau đớn đến mức nào, cho đến khi thần hình câu diệt mới có thể thôi đau khổ.
“Sao huynh có thể sống sót? Sao huynh có thể cười được?” Chưởng quầy Ly nhìn Bạch Nham, mỗi một câu một chữ đều đang run rẩy.
Tu hành ngàn năm, đối với chưởng quầy Ly những cảm xúc đều đã trở nên nhạt nhòa hờ hững, không ngờ vẫn còn có chuyện khiến nàng sợ hãi như thế, vẫn có lúc nàng không thể khống chế được.
Chịu cực hình Thần Diệt không phải nàng, nhưng dường như nàng còn sợ hãi hơn tự mình trải qua. Giờ phút này trong lòng nàng dường như cũng đang phải chịu cực hình không thể giảm bớt, cũng không thể ngừng.
“Đó đã là chuyện của năm trăm năm trước, vết thương trên người cũng đã sớm khỏi, đau đớn…… bây giờ cũng không nhớ rõ nữa.”
Lời nói dối của Bạch Nham chưa bao giờ yếu ớt, dễ bị vạch trần như giây phút này. Có thể sống sót sau cực hình Thần Diệt đã là ngoại lệ duy nhất từ khi khai thiên lập địa đến nay, Thiên Ngoại Lưu Hỏa là thiêu đốt từ trong nguyên thần, khi nào thân thể còn chưa bị thiêu rụi thì ngọn lửa diệt thần đó sẽ không tắt, vết thương đó chỉ sợ qua năm trăm năm cũng chưa chắc đã lành.
Không biết qua bao lâu, sau khi đã cố gắng ổn định tinh thần, chưởng quầy Ly bỗng nhiên cười khổ. Hắn ngay cả cực hình Thần Diệt còn không sợ làm sao lại sợ Thiên Khê và Vân Nhai cơ chứ? Là nàng lo chuyện không đâu rồi.
“Thật sự không đau nữa đâu.” Bạch Nham nghĩ chưởng quầy Ly không tin hắn nói, tiếp tục cường điệu vết thương lúc trước đã khỏi hẳn.
Chưởng quầy Ly từ trong khiếp sợ hoàn hồn lại, suy nghĩ cẩn thận sẽ phát hiện ra rất nhiều chuyện. Vì sao Bạch Nham cố chấp đối đầu với Thiên Khê và Vân Nhai, vì sao còn tích cực ngăn họ cởi bỏ phong ấn Ngũ Hành trận hơn cả nàng, thậm chí vì sao ba trăm năm trước hắn cứu nàng đồng thời cũng phong ấn nàng.
Bởi vì hắn là Ứng Long, là một trong những thiên linh dùng để cởi bỏ phong ấn trận pháp Ngũ Hành, đồng thời cũng là người duy nhất biết tung tích của đá Vô Sắc, nếu Thiên Khê và Vân Nhai muốn tìm đá Vô Sắc sớm muộn gì cũng sẽ tìm hắn. Mà lúc trước hắn không giết chưởng quầy Ly ngược lại cứu nàng là vì hắn là long tộc. Nếu hắn giết chưởng quầy Ly tức là lại phạm vào thêm một thiên luật, không chỉ bại lộ chuyện hắn còn sống khiến thiên binh thiên tướng đuổi bắt, thậm chí còn dấy lên một cuộc chiến giữa hai tộc.
“Sao huynh có thể sống sót ?” Chưởng quầy Ly khôi phục khẩu khí lãnh đạm bình thường hỏi.
Sự kiện năm trăm năm trước kia khiến tam giới khiếp sợ, dù lúc ấy chưởng quầy Ly đang ẩn thân trong rừng sâu núi thẳm cũng nghe nói.
Truyền thuyết, Thái tử Đông Hải long cung thiên tư có thể nói là trước nay chưa từng có, ngộ tính cực cao, là người duy nhất trong Long tộc vạn năm qua tu thành Ứng Long, dù là Đông Hải Long vương cũng chưa thể thành công độ kiếp. Đang lúc Long tộc vui mừng, Ứng Long duy nhất này lại mất tích, lại còn là vì nhớ thương một cô gái loài người. Sau khi người con gái kia chết, hắn xông vào điện Diêm vương, cướp Sinh Tử Bạc. Sau khi bị Long vương trói bắt về Đông Hải, hắn vẫn không ăn năn, thậm chí trộm đá Vô Sắc chí bảo Nữ Oa nương nương lưu lại, muốn chiêu hồn tụ linh giúp người con gái kia trường sinh bất lão. Việc này náo loạn cả thiên hạ đều biết, vì thế thiên đình phái thiên binh thiên tướng truy bắt, mất rất nhiều công sức cuối cùng cũng bắt được Ứng Long, nhưng đá Vô Sắc lại mất tích. Thượng đế tức giận bắt hắn chịu cực hình Thần Diệt, để Đông Hải Long vương tự mình chưởng hình, để trách phạt Long vương không biết dạy con.
Tất cả mọi người, thần, ma đều nghĩ Ứng Long đã chết, hắn không thể nào sống sót, không ai chịu cực hình Thần Diệt mà còn sống được cả.
Bạch Nham cười:“Có thể niết bàn trọng sinh không chỉ có phượng hoàng mà thôi.” Hắn thản nhiên nói một câu dấu diếm tất cả đau khổ gian nan đi, nhưng chưởng quầy Ly biết, niết bàn trọng sinh cũng không đơn giản như hắn nói.
Chưởng quầy Ly cúi đầu nhìn hai tay mình đang siết chặt lại. Nàng vốn định tìm một cái lấy cớ đẩy Bạch Nham đi xa, tránh khỏi Thiên Khê và Vân Nhai, nhưng giờ nàng biết đó là chuyện không thể. Ngay từ đầu hắn đã không thể bứt ra được, cho dù hắn muốn, Thiên Khê và Vân Nhai cũng sẽ không buông tha hắn. Nhưng cảm giác sâu nhất nặng nhất trong lòng nàng lại vẫn không phải sầu lo, mà là một loại tuyệt vọng mịt mờ, giống như bỗng nhiên chìm vào đáy biển tuyệt vọng lạnh như băng.
“Làm sao vậy?” Bạch Nham dần dần phát hiện sắc mặt chưởng quầy Ly không ổn, tái nhợt đáng sợ.
Chưởng quầy Ly chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn Bạch Nham, hỏi:“Huynh vì một người phàm, vì một người phàm mà đánh cắp đá Vô Sắc, vì một người phàm cam nguyện chịu cực hình Thần Diệt, vì một người phàm yên lặng chờ đợi mấy trăm năm, tất cả đều chỉ vì một người phàm?? Vì sao? Vì sao?!”
Thì ra hắn yêu cô gái kia sâu nặng như vậy, còn sâu đậm hơn nàng tưởng rất nhiều. Nàng luôn nghĩ sẽ có một ngày hắn nghĩ thông, không cố chấp vì một cô gái không thuộc về hắn nữa, nhưng hôm nay nàng mới phát hiện, nàng mới là người cố chấp cần buông tay, buông tha cho suy nghĩ cố chấp kia, buông tay một người không thuộc về mình.
Trong mắt nàng phủ kín một tầng sương khiến nàng không nhìn rõ bộ dáng của Bạch Nham, có lẽ cho tới bây giờ nàng chưa từng thấy rõ hắn. Cách một giọt lệ, thân hình của hắn biến dạng, vẻ mặt của hắn cũng vặn vẹo cổ quái. Cho đến khi nước mắt ấm áp từ hốc mắt trào ra, vẽ ra một vết nước thật dài trên mặt, nàng mới nhìn thấy trên mặt Bạch Nham là biểu tình không thể tin mà lại kích động không biết làm thế nào.
“Trước kia ta chỉ nghĩ huynh khờ, nay mới biết được huynh là ngu, là ngốc, là dại, là điên! Đạo hạnh ngàn năm huynh có thể không cần, thân phận địa vị huynh có thể mặc kệ, cho dù cuối cùng phải mất cả tính mạng vẫn khăng khăng một mực. Rốt cuộc huynh làm vậy là vì cái gì?”
Chưởng quầy Ly đã không biết giờ phút này mình trông như thế nào, cũng không biết giọng điệu của mình khi nói những lời kia có ý gì, thậm chí không biết vì sao mình lại vừa khóc vừa nói những lời đó. Lệ còn rơi, nhưng trên khuôn mặt lại là vẻ lạnh lùng dứt khoát.
“Không không, tất cả đều đã qua, không phải như nàng nghĩ đâu……” Bạch Nham hoảng sợ vội giải thích, nhưng càng tô càng đen, nói ra toàn những lời vô nghĩ.
Chưởng quầy Ly đứng lên, sửa sang lại góc váy, lau nước mắt, cắt đứt lời Bạch Nham, thản nhiên nói:“Như đã trao đổi, ta nói cho huynh, Thành Đàm huynh gặp ở Hồng Hồ sơn trang chính là Vân Nhai, hắn mượn thân thể Thành Đàm làm người mười năm, nay thân thể đã đến cực hạn tự nhiên sẽ chết. Vân Nhai hứa với ta, dù cởi bỏ phong ấn Ngũ Hành trận cũng sẽ không lấy ta làm tế phẩm, chỉ cần ta không chủ động nhúng tay, làm chuyện phản bội sư môn, hắn và Thiên Khê sẽ không đến quấy rầy cuộc sống của ta. Cho nên, nếu huynh muốn đối địch với họ, muốn tự chịu chết, vậy tùy huynh, ta không theo được.” Đã đến nước này, chưởng quầy Ly không muốn tiếp tục ở lại đây thêm một giây phút nào, xoay người định đi.
Trước khi chưởng quầy Ly biến mất, Bạch Nham lanh tay lẹ mắt kháp quyết dùng kết giới bao phủ toàn bộ sơn động, trước tạm thời ngăn cản chưởng quầy Ly.
“Huynh đây là muốn làm gì?” Chưởng quầy Ly không quay đầu lại, lạnh giọng hỏi.
Bạch Nham cũng không biết mình đang làm cái gì, hắn chỉ không muốn nàng cứ như vậy mà rời đi thôi, hắn muốn giữ nàng lại nhưng không biết nên giữ như thế nào, ngây ngốc sửng sốt nửa khắc, mới hỏi:“Nàng tức giận sao?”
“Hừ? Tức giận? Vì sao phải tức giận? Ta sợ hãi, sợ huynh kéo ta cùng chết!”
Giọng điệu nổi giận đùng đùng như vậy, không phải tức giận thì là gì?
Bạch Nham chậm rãi đi đến phía sau chưởng quầy Ly:“Vừa rồi nàng khóc sao? Nàng thường xuyên mắng ta ngốc, mắng ta khờ, mắng ta điên, nhưng chưa bao giờ rơi lệ vì ta.”
Giây phút hắn nhìn nàng rơi lệ, như có cái gì đó không ngừng đập từng phát từng phát thật mạnh vào ngực hắn, một tiếng lại một tiếng như sấm như trống như từng trận sóng trào. Bạch Nham đột nhiên hiểu ra, lúc này đây, nếu hắn không giữ được chưởng quầy Ly lại, hắn sẽ hối hận đến chết, hối hận đã sống thêm một lần, hối hận sống mà uất ức thất bại như vậy.
Chưởng quầy Ly hơi cong khóe môi, nói:“Huynh khờ cũng tốt, ngốc cũng tốt, điên cũng tốt, chẳng liên quan gì đến ta. Thiên Khê và Vân Nhai muốn cởi bỏ phong ấn Ngũ Hành trận, muốn đoạt đá Vô Sắc sớm muộn gì cũng sẽ tìm tới huynh, huynh coi như thiện tâm buông tha ta đi.”
“Không ai biết Ứng Long còn sống.”
“Ha, thì ra lần này huynh thẳng thắn là để bẫy ta, nay ta biết chuyện huynh còn sống, huynh đương nhiên sợ ta rêu rao khắp nơi, vừa khéo, hoặc là giết ta, hoặc là giam cầm ta đến chết, đúng không?!”
“Nàng biết ý ta không phải thế.” Bạch Nham dựa vào rất gần chưởng quầy Ly, gần đến nỗi chưởng quầy Ly có thể cảm giác được hơi thở của hắn ở ngay bên tai nàng, cảm giác được lồng ngực hắn phập phồng. Nàng nên tránh hắn, lập tức thi pháp phá vỡ kết giới của hắn rời đi, nhưng chân của nàng giống như mọc rễ không thể nào nhúc nhích được.
“Du Dao ……”
“Không được gọi ta như vậy!”
“…… Ta thẳng thắn là vì không muốn lừa nàng, không muốn chút nào. Không muốn nàng giận ta tức ta mà bỏ đi, cho nên ta lựa chọn thẳng thắn. Nhưng vì sao ta nói thật, nàng lại càng giận ta, càng tức ta, càng quyết tâm rời khỏi ta?” Bạch Nham do dự vươn tay, chậm rãi ôm nàng vào lòng, cằm nhẹ nhàng áp vào thái dương chưởng quầy Ly,“Du Dao, phải làm thế nào nàng mới không tức, không giận, không bỏ đi?”
Cánh tay Bạch Nham càng vòng càng chặt, lưng chưởng quầy Ly hoàn hoàn áp chặt vào ngực hắn. Nàng không lên tiếng, nước mắt lại không kìm chế được rơi xuống, rơi lên ống tay áo, mu bàn tay Bạch Nham, nước mắt nóng bỏng làm tay Bạch Nham không khỏi run lên.