Tằng Chi Dịch cùng Ôn Bạch Dụ chỉnh sửa mạch lạc, chuẩn bị kỹ càng nội dung buổi họp ngày mai, ra khỏi thư phòng thì cũng đã hơn mười hai giờ. Tằng Chi Dịch vốn đang nói chuyện, phát hiện Lại Thuấn Niên đang ngủ quên khi xem ti vi trong phòng khách, phút chốc bèn im lặng. Nhưng lại không kiềm được bản chất nhiều chuyện, y nhỏ giọng dò hỏi bạn học cũ kiêm sếp lớn Ôn Bạch Dụ.
“Các cậu cư nhiên đến bây giờ cũng còn bên nhau, thật sự là muốn làm hỏng mắt của mọi người à.” Tằng Chi Dịch hiếm khi đối với quan hệ của hai người bọn họ phát biểu ý kiến. Bình thường quá ít khi nhìn thấy hai người này bên nhau, có lúc đều quên mất bên cạnh Ôn Bạch Dụ còn có một nhân vật như Lại Thuấn Niên. Đều do Lại Thuấn Niên vừa điệu thấp vừa không ồn ào không ầm ỉ, lại do Ôn Bạch Dụ giấu người quá tốt. Nhưng mà quan hệ ngầm của bọn họ như vậy, rốt cuộc là tốt hay là không tốt, y cũng không nói lên được.
Ôn Bạch Dụ nhìn y, mặt không cảm xúc, không nhìn ra được tâm tình của hắn.
Tằng Chi Dịch sờ mũi một cái, đi ra khỏi cửa: “Tôi về đây, không quấy rầy các cậu nữa, gặp lại sau.”
Ôn Bạch Dụ tỏ vẻ không có gì, chỉ là nhìn chằm chằm người đóng cửa lại, cửa đóng kỹ sẽ tự động khóa lại. Xác nhận cửa chính đã khóa kỹ, Ôn Bạch Dụ đi tới ghế sa lông, khều khều Lại Thuấn Niên, đánh thức anh dậy.
Lại Thuấn Niên chợt giật mình tỉnh dậy.
“A, a. Các anh hết bận rồi?” Lại Thuấn Niên xoa mắt, nhất thời vẫn chưa tỉnh táo, hoàn toàn uể oải, ngồi trên ghế sa lông không muốn nhúc nhích.
“Về phòng ngủ.” Ôn Bạch Dụ giục hắn.
“Ừm.” Lại Thuấn Niên gật đầu, sau đó lại bất động.
Ôn Bạch Dụ liền hỏi: “Có cần tôi dìu em đi không?”
“Không cần.” Lại Thuấn Niên lắc đầu, miễn cưỡng tỉnh lại, chầm chậm đứng dậy, tiến về phòng ngủ, vừa đi vừa hỏi người ở đằng sau: “Bây giờ là mấy giờ rồi?”
“Mười giờ rưỡi.” Ôn Bạch Dụ trả lời, sắc mặt không đổi mà nói dối.
“Ngủ chưa tới một giờ? Không tin nổi, em còn tưởng em ngủ lâu lắm rồi chứ.” Lại Thuấn Niên không hoài nghi, dừng bước, quay người, đối với Ôn Bạch Dụ nói: “Chuyến xe bus cuối cùng là mười giờ bốn mươi, hiện tại chạy đến trạm xe vẫn kịp, không bằng…”
“Không kịp rồi.”
“Em chạy nhanh một chút là sẽ kịp mà.” Lại Thuấn Niên rất tin tưởng vào sức chạy của mình.
Ánh mắt Ôn Bạch Dụ lạnh đến mức có thể làm cóng chết người, nhìn chăm chú Lại Thuấn Niên đến mức anh không dám nhìn thẳng vào hắn.
Ôn Bạch Dụ giơ tay nhìn đồng hồ, nói: “Mười hai giờ ba mươi lăm phút.”
Lại Thuấn Niên sững sờ, nếu như nói anh nguyên bản còn bảy tám phần buồn ngủ, hiện tại đã hoàn toàn tỉnh táo, nhìn người trước mắt nói dối không cần nháp, lừa người mặt cũng không đỏ, không thở gấp, bị vạch trần cũng không có bất kỳ biểu tình thay đổi nào.
“Không kịp rồi.” Ôn Bạch Dụ lặp lại, lần thứ hai cường điệu.
Lại Thuấn Niên gật đầu, thở vào một hơi, ồ một tiếng, liền như thế đi vào phòng.
“Đi tắm.”
“Ừm.” Lại Thuấn Niên đáp ứng, đi vào phòng tắm.
Tắm xong, anh đổi đồ tắm, đi ra khỏi buồng tắm.
Ôn Bạch Dụ đang nằm trên giường lớn trong phòng ngủ, lật xem tạp chí, thấy anh đi ra, hắn khép lại tạp chí, cũng đi tắm.
Lại Thuấn Niên nhào tới giường, nằm nhoài trên nệm cọ cọ gối đầu mềm mại mấy cái, chuẩn bị ngủ thiếp đi. Giường rất lớn, nhưng anh vẫn có tự giác nhường cho chủ nhà chỗ nằm thật rộng, chính mình thì nằm nghiêng, lui về phía mép giường.
Lại Thuấn Niên cơ hồ dính giường là rất dễ ngủ, rất nhanh ngủ thiếp đi, nhưng mà luôn có cái gì quấy rầy anh, phía sau anh bị cái gì ẩm ướt dính sát, anh cảm giác lỗ tai mình bị cắn, rồi di chuyển đến cổ của anh. Lại Thuấn Niên bị cắn đau bèn chợt tỉnh.
“Tỉnh rồi phải không?”
“Ừm…” Lại Thuấn Niên rên rỉ một tiếng, ngẩng mặt ra đằng sau, muốn bật dậy, nhưng bị người kia đè lên. Toàn bộ nửa người Ôn Bạch Dụ kề sát trên lưng anh, dục vọng nơi hạ thân đỉnh vào mông, hơi thở của hắn phun vào cổ anh. Lại Thuấn Niên ý thức được rõ ràng ý đồ của hắn, nhẹ giọng, thở gấp, cầu hắn xin tha thứ.
“Muộn rồi mà…”
“Ừm.” Ôn Bạch Dụ đáp lại một tiếng, cũng không dừng lại động tác cởi bỏ áo tắm của Lại Thuấn Niên.
“Ông, ông chủ…” Lại Thuấn Niên chỉ kịp nắm lấy góc áo, che đậy vật trên người, cuối cùng giãy dụa: “Em ngày mai còn muốn mở cửa tiệm!”
“Ừm.” Cho dù như vậy, Ôn Bạch Dụ vẫn cứ cố ý hôn từng chút một trên lưng Lại Thuấn Niên.
Lại Thuấn Niên cảm giác lông tơ trên người đều dựng thẳng lên, không được, còn tiếp tục như vậy thì sẽ thật sự làm đến cùng. Anh không có cách nào nghiêm túc từ chối đối phương, bởi vì anh cũng rất nhớ hắn. Nhưng là, nhưng là ngày mai anh còn muốn mở cửa tiệm, hiện tại muộn quá rồi, khẳng định sẽ không thể nghỉ ngơi được.
“Ông chủ…Ôn, Ôn ca…” Lại Thuấn Niên nhẹ kêu lên, một tiếng Ôn ca qua tai có một chút không bình thường, nghe ngọt ngào ngất ngây, chất chứa ý tứ cầu xin, như là mật mã giữa hai người.
Phía sau anh, Ôn Bạch Dụ thở dài, trầm thấp nói: “Chúng ta đã bao lâu không có gặp nhau?”
Trong giọng nói khó có thể phát hiện ra một tia ôn nhu.
“Khoảng hơn một tháng.” Lại Thuấn Niên nhỏ giọng trả lời, đem mặt vùi vào trong gối, anh sợ bị đối phương phát hiện vẻ mặt để tâm của chính mình.
Ôn Bạch Dụ xoay người anh lại, cưỡng bách bọn họ đối mặt với nhau.
“Hơn một tháng.” Ôn Bạch Dụ cúi xuống, hôn hai má anh, liền hôn môi, nhưng không hôn sâu, chỉ nhẹ nhàng hôn một chút, rồi hướng tới tai anh mà hôn.
Đã hơn một tháng lâu như vậy, cho nên hắn muốn làm.
“Đều hơn một tháng, em, thân thể em có chút không quen. Chúng ta làm, mà không cần tiến vào có được không?” Lại Thuấn Niên cùng hắn thảo luận.
Ôn Bạch Dụ đình trệ, lại tiếp tục động tác. Hồi lâu không thấy trả lời, Lại Thuấn Niên rối loạn, chờ câu trả lời của hắn.
“Được.” Ôn Bạch Dụ cuối cùng đáp ứng anh.
Lại Thuấn Niên thở phào nhẹ nhõm, trong lòng thật vui vẻ, lúc Ôn Bạch Dụ hôn anh, anh cũng chủ động đáp lại nụ hôn của hắn. Anh thích cùng hắn hôn môi, thích bất cứ hành vi thân mật nào cùng với người này.
Ôn Bạch Dụ bị động tùy ý để Lại Thuấn Niên liếm hôn, nhưng sau đó không chịu được kỹ xảo vụng về của anh, hôn môi càng thêm sâu, đầu lưỡi đảo qua hàm trên của Lại Thuấn Niên, cho tới khi đối phương ngứa co rút lại.
Kết thúc hôn môi, Lại Thuấn Niên thở hổn hển, ánh mắt lóe lên hơi nước, nhìn hắn chằm chằm, rất nhanh liền hạ thấp tầm mắt. Ôn Bạch Dụ biết rõ anh chắc đã quên làm thế nào để hô hấp khi hôn môi, âm thanh trầm thấp mà nở nụ cười.
“Em lấy tay giúp anh…” Lại Thuấn Niên đề nghị, gắng gượng nhìn thẳng vào người trên thân mình, duỗi tay nắm chặt, thứ to lớn trên tay anh giật giật một chút, hại tim anh đập nhanh hơn. Tình trạng của chính anh cũng không tốt lắm, anh thử nắm chặt của cả hai, nhưng một tay không tài nào nắm chặt được nên đành dùng hai tay. Nhiệt độ bình thường của chính anh vốn dĩ đã cao, hiện tại dường như càng lúc càng cao hơn. Khi hai người hợp lại cùng nhau cọ sát, anh liền hưng phấn đến nỗi không nhịn được mà run rẩy rên rỉ.
“Tiểu Niên.” Giọng Ôn Bạch Dụ trầm thấp, gọi anh một tiếng.
Một tiếng như thế làm cho Lại Thuấn Niên liền trong nháy mắt đạt cao trào, phun ra bạch trọc, liên tiếp hai phát, lan tỏa vị tanh nồng dày đặc. Anh hơn một tháng đều không có tự xử, sinh hoạt mỗi ngày đều là bận bịu muốn chết, căn bản không có thời gian giúp mình giải phóng. Anh không xác định Ôn Bạch Dụ có phải hay không cũng vậy, nhưng mà thật vất vả mới có thể gặp nhau, lại không thể làm đến cùng, anh thật sự cũng có chút tiếc nuối.
Lại Thuấn Niên sau khi chính mình đạt sảng khoái, động tác liền ngừng lại, không cân nhắc người trên anh còn chưa tới, ý loạn mê tình liếc mắt nhìn ngắm Ôn Bạch Dụ một cái, đối phương bất mãn nhìn anh, xoay người anh lại.
Lại Thuấn Niên ý thức được nguy hiểm, nhanh chóng kêu cầu, ngăn chặn chuyện anh dự đoán có thể phát sinh: “Đừng mà! Anh đã nói hôm nay không tiến vào! Em ngày mai… ngày hôm nay chứ, ngày hôm nay còn muốn mở cửa tiệm.”
“Không đi vào.” Ôn Bạch Dụ trả lời, dùng dục vọng của chính mình cọ xát khe mông của Lại Thuấn Niên.
Hai cánh mông của Lại Thuấn Niên run lên, anh cảm thấy đặc biệt xấu hổ, cắn răng nhẫn nhịn, mà hạ thể lại một lần nữa phấn chấn lên. Ý thức anh phi thường rõ ràng, anh muốn làm, muốn được Ôn Bạch Dụ mạnh mẽ tiến vào thân thể của chính mình. Thân thể anh đã được Ôn Bạch Dụ dạy dỗ đến mức, không có hắn sẽ cảm thấy rất khó chịu.
Có mấy chữ phi thường thích hợp với anh hiện giờ, đó chính là thèm khát bị làm.
Ôn Bạch Dụ trên cánh mông anh giày vò một hồi, Lại Thuấn Niên cơ hồ muốn hỏng mất, nước mắt không chủ được lăn dài.
Anh muốn làm.
Động tác của Ôn Bạch Dụ dừng lại một chút, đem chính mình xen vào giữa hai đùi của Lại Thuấn Niên, kéo thắt lưng của anh, đong đưa càng mang tính xâm chiếm.
“Ôn ca………. Anh! Anh ơi!” Lại Thuấn Niên mất khống chế kêu loạn, theo động tác đỉnh vào đi ra của Ôn Bạch Dụ, không ngừng cọ xát cái kia của chính mình, thật giống như muốn đạt cao trào.
Ôn Bạch Dụ từ đằng sau nắm lấy anh, không cho anh lần thứ hai như vậy đạt cao trào.
Lại Thuấn Niên muốn bắn nhưng lại không thể bắn, thống khổ khóc ra thành tiếng, một tay đẩy bàn tay đang bóp lấy chính mình của Ôn Bạch Dụ, muốn tránh thoát ôm ấp của người này.
“Ngoan.” Hắn nói.
Liền như vậy một tiếng ngoan, Lại Thuấn Niên bèn an tĩnh lại, không tiếp tục giãy giụa, chỉ có thể đè nén thanh âm, đối với người phía sau khẩn cầu: “… anh ơi nhanh lên một chút.”
Thân thể không tự chủ hướng phía sau nhẹ nhàng đỉnh một chút, thúc giục hắn.
Ôn Bạch Dụ đè xuống, cắn chặt bả vai anh, động tác mãnh liệt, hai người bọn họ một khối phun trào. Bạch trọc của của cả hai dính đầy tay, Lại Thuấn Niên sau khi đạt cao trào, nhoài mình về phía trước, ngã mặt vào gối.
Ôn Bạch Dụ đứng dậy, tiến vào phòng tắm thanh lý. Tầm mắt của Lại Thuấn Niên hơi hơi chăm chú vào bóng lưng của hắn, mãi đến khi hắn đi vào trong phòng tắm. Ôn Bạch Dụ không đóng cửa, anh mơ hồ thấy được bóng dáng của hắn.
Lại Thuấn Niên tuy hai lần đạt cao trào, nhưng vẫn cảm thấy trong lòng trống rỗng chưa đủ, anh nghĩ đối phương cũng thế, cho nên không chút bất ngờ nào khi Ôn Bạch Dụ ở trong phòng tắm rất lâu mới đi ra ngoài, chắc là ở bên trong chính mình tự xử một lần.
Ôn Bạch Dụ mang theo khăn ướt đi ra, lau người cho Lại Thuấn Niên.
“Mấy giờ rồi?” Lại Thuấn Niên mệt đến mức không mở mắt ra nổi, tùy ý để hắn bài bố, khăn lông ẩm ướt lau sát hết thảy da thịt của anh, từ mặt đến cổ, từ vai đến g ngực, rồi đến cánh tay, ngón tay, mỗi phần đều được lau chùi sạch sẽ.
Lại Thuấn Niên đợi rất lâu nhưng không nghe thấy âm thanh của Ôn Bạch Dụ, bèn hỏi lại một lần nữa, “Mấy giờ rồi?”
Thanh âm anh cơ hồ sắp rơi vào giấc ngủ.
“Ba giờ.”
Lại Thuấn Niên kêu lên một tiếng: “Chuyến xe bus đầu tiên sáu giờ mới hoạt động, để em ngủ một lát. Anh có thể gọi em dậy không?”
Bởi vì cần nhờ vả, Lại Thuấn Niên nỗ lực mở mắt, hi vọng hắn có thể đáp ứng anh.
Ôn Bạch Dụ không ngẩng đầu, không hề liếc mắt nhìn anh một cái, chỉ chăm chú lau chùi cơ thể anh, một lúc sau hắn mới đáp lại: “Ngủ thêm một chút, sáng sớm tôi đưa em về.”
Dứt lời, Ôn Bạch Dụ ngẩng đầu lên nhìn anh.
Lại Thuấn Niên hướng về phía hắn nở nụ cười, nói lời cảm ơn: “Cảm ơn Ôn ca.”
Nội tâm Ôn Bạch Dụ chợt căng thẳng, nhưng như cũ mặt không chút nào thay đổi, chỉ ừ một tiếng, tiếp tục động tác trên tay.
Lại Thuấn Niên yên tâm, nhắm mắt liền ngủ, trong đầu đã bắt đầu tính toán ngày mai mở tiệm cần chuẩn bị những gì. Nhưng không được bao lâu, dưới người lại có cảm giác dị dạng.
Lúc Ôn Bạch Dụ lau hạ thể, cố ý nắm chặt của anh, xấu xa ma sát mấy cái.
“Ôn, Ôn ca?” Lại Thuấn Niên liền mở mắt ra, nhíu mày.
“Ừm.”
“Không muốn… muốn ngủ…” Lại Thuấn Niên xin tha, anh thật sự mệt mỏi, bây giờ mà bị trêu chọc, tuy rằng chưa có ngẩng đầu lên, nhưng nam nhân là động vật cảm quan, sờ xuống nữa khẳng định liền sẽ có thể sinh long hoạt hổ.
“Em ngủ đi.”
Lại Thuấn Niên muốn khóc, anh làm thế nào mà ngủ được, xem ra xa nhau hơn một tháng mà không để nam nhân làm đến cùng là một quyết định sai lầm, mà nói không chừng càng làm đối phương mất khống chế ấy chứ.
Lui một vạn bước, anh nghĩ là anh cần phải động viên tâm tình chỉ được nhìn mà không được ăn của nam nhân: “Ôn ca, tuần sau anh có rảnh không?”
“Hả?”
“Không bằng tuần sau chúng ta hẹn gặp đi.” Lại Thuấn Niên đề nghị, còn tiếp tục như vậy không dứt, bọn họ cũng không cần ngủ. Trước đây cũng không phải là không có trường hợp cả hai chỉ gặp nhau mà không làm, nhưng hôm nay nam nhân đặc biệt bướng bỉnh, ép anh không tha.
Ôn Bạch Dụ cuối cùng cũng cam lòng dừng tay, trả lời một tiếng ừ, đi lau chỗ khác.
Cuối cùng cũng buông tha anh, Lại Thuấn Niên nghĩ lần này Ôn Bạch Dụ hẳn là sẽ không có thêm động tác nào khác, an tâm mà ngủ. Ôn Bạch Dụ cũng không giày vò anh nữa, giúp anh lau người xong, cất khăn đi, ôm anh cùng ngủ.