Chương : Báo mộng
Có lẽ là vì Lý Minh Lãng đến quá gần là cậu ta ngửi được hơi thở của người sống, khơi dậy bản năng hút nhân khí của ác linh nên muốn vồ anh ta, nhưng thân thể bị trói, không những không cử động được mà còn bị bùa định thân phản phệ lại, khiến cho linh hồn giống như bị tra tấn, vô cùng đau đớn. Nếu không phải Cảnh Thù đã tạo kết giới bao phủ căn phòng này, ngăn cách âm thanh thì nhất định sẽ tạo ra chuyện phiền phức không nhỏ.
Lý Minh Lãng nhìn thấy cậu ta thống khổ như vậy cũng đau lòng theo.
"Cô Trình, có thể bỏ lá bùa này đi được không? Tôi thấy cậu ấy rất thống khổ."
Trình Tiểu Hoa nói: "Anh ta không phản kháng thì sẽ không thống khổ nữa."
Nhưng mà ác linh đã mất đi lý trí thì làm sao hiểu được, càng giãy dụa càng thống khổ, mà càng thống khổ thì lại càng muốn giãy dụa, trên mặt ứ máu vẫn không chịu dừng giãy dụa.
Lý Minh Lãng khuyên nhủ mà không được, thì nói: "Không được rồi. Cậu ấy không nghe lọt cái gì cả, cứ như này mãi thì sẽ làm tổn thương thân thể này mất."
Trình Tiểu Hoa cũng sợ thân thể của gã ngoại quốc kia không chịu nổi kích thích lớn như vậy, ngẫm một lát rồi nói: "Xem ra là không thể gợi lên nhân tính của anh ta rồi, chỉ đành đưa về Minh giới, để các đồng nghiệp khác xử lý thôi."
Nói xong thì chuẩn bị tiến hành trục xuất hồn Vương Xuyên, linh lực của Trình Tiểu Hoa đã tăng lên rất nhiên, nên chuyện này với cô dễ như ăn cháo vậy. Cảnh Thù cũng rất chi là yên tâm ngồi một chỗ chơi điện tử, không có ý định nhúng tay vào việc này.
Lý Minh Lãng ngăn Trình Tiểu Hoa lại, nài nỉ: "Để tôi thử một lần nữa đi, nếu không tôi sẽ không biết được rốt cuộc là ai hại cậu ấy thành như vậy."
Quan trọng nhất là anh ta thật sự không đành lòng để cho người mình yêu cứ ngây ngốc bị đưa đến Âm phủ như vậy. Ai biết được đến nơi đó, ác linh như cậu ấy sẽ phải chịu những gì.
Lý Minh Lãng lấy điện thoại di động ra, lục tìm những video được quay khi hai người họ còn ở bên nhau.
Trong clip xuất hiện hình ảnh một thiếu niên sáng sủa, cảnh xung quanh có chút tối, giống như đang ngồi ở lề đường, thỉnh thoảng lại có một chiếc xe đi qua, đèn xe sáng lên rồi lúc xe qua lại tối ôm, mặt thiếu niên cũng lúc sáng lúc tối. Thiếu niên đang cầm một ly mì ăn liền, thấy camera hướng về phía mình thì ngại ngùng nghiêng đầu tránh, nói: "Đừng chụp mà, bộ dạng nghèo túng này mà chụp thì sẽ dọa người lắm đấy!"
Sau đó xuất hiện khuôn mặt Lý Minh Lãng, anh tay khoác vai Vương Xuyên, cười nói: "Sao lại dọa người? Giờ cậu cảm thấy chúng ta nghèo túng nhưng đợi sau này phát đạt rồi, nhìn lại sẽ thấy giờ là một khoảng nhân sinh quý giá đấy!"
Ghi lại những video này, dù Lý Minh Lãng vẫn giữ lại nhưng dễ thấy rằng anh ta không dám mở ra xem, sợ phải tức cảnh sinh tình.
Vương Xuyên vẫn còn rít gào nhưng tiếng rít gào đã có chút chậm lại.
"Vương Xuyên, đây là lúc chúng ta cùng đi làm thêm vào kỳ nghỉ hè, vất vả lắm mới kiếm được tiền mà lại bị đánh, rồi bị cướp mất tiền. Lúc đó, hai ta chỉ còn thừa lại mười tệ trong túi, nghèo đến mức mỗi người chỉ có thể mua được một hộp mì ăn liền, ngồi ven đường ăn thôi. Cậu còn nhớ không?"
Giọng Lý Minh Lãng vô cùng dịu dàng, tựa như lúc hai người còn yêu đương cuồng nhiệt. Nhưng Vương Xuyên chỉ thét lên một tiếng đáp lời anh ta.
Trong mắt Lý Minh Lãng hàm chứa lệ, cười: "Cho dù cậu không nhớ rõ cũng không sau, tớ sẽ kể lại cho cậu nghe."
Sau khi xem hết các video, anh ta lại mở ảnh chụp lên, mở chế độ chiếu phim.
"Mấy ảnh chụp bóng lưng này đều là cậu chụp tớ. Lúc đó, hai ta mới học năm nhất. Cậu thích thầm tớ trước nhưng cậu ngại ngùng, cho dù ở trong phòng học hay ở ký túc xa, mỗi lần gặp tớ cậu đều cúi đầu, không dám nhìn tớ một cái. Chờ đến lúc tớ quay người đi, cậu lại chụp trộm tớ. Nửa năm đó, trong máy của cậu đều là ảnh chụp bóng lưng tớ. Rõ ràng là cậu thích tớ trước, cuối cùng tớ lại là người tỏ tình..."
Lý Minh Lãng nói xong, không nhịn được mà rơi lệ. Tình cảm kia, giống như nước mắt, đã trào ra thì khó có thể thu lại.
Tình cảm của con người rất kỳ lạ. Rõ ràng là hai người không có chung huyết thống nhưng lại có thể có tình yêu nồng nhiệt như vậy. Nồng nhiệt đến mức không màng sống chết, không quản giới tính.
Nói đến đoạn tình cảm sâu nặng, Lý Minh Lãng không khống chế được cảm xúc nữa, ném di động xuống, ôm Vương Xuyên vào trong ngực, thất thanh khóc thút thít: "Rõ ràng trước đó tớ thích con gái, rõ ràng là cậu bẻ cong tớ, rõ ràng đã ước định sẽ bên nhau một đời, tại sao cậu lại quên tớ rồi? Quên đi quá khứ của chúng ta? Vương Xuyên, sao cậu lại nhẫn tâm với tớ như vậy? Vương Xuyên... Vương Xuyên..."
Vương Xuyên đã không còn kêu gào nữa, cũng không còn ý định giãy dụa nữa, nước mắt cũng tràn ra. Yết hầu hơi động, khó khăn nói: "Minh Lãng..."
Lý Minh Lãng sửng sốt, vội cúi đầu nhìn thì thấy ánh đỏ màu máu trong mắt Vương Xuyên đã rút đi khá nhiều, nước mắt trong suốt lăn qua gò má, rơi xuống tay Lý Minh Lãng, cũng rơi vào trong lòng anh ta, đau nhói.
"Vương Xuyên, cậu nhớ ra tớ rồi! Tớ biết mà, cậu có thể quên tất cả nhưng không thể nào quên tớ!"
"Rõ ràng chính cậu là người ruồng bỏ tình cảm hai ta, rõ ràng là cậu bội ước..." Vương Xuyên cúi đầu khóc nức nở, dáng vẻ đau lòng kia giống y như lức cậu ta phát hiện Lý Minh Lãng dối mình đi xem mắt với người con gái khác.
Lý Minh Lãng cực kỳ đau lòng, cũng vô cùng hối hận. Những cô gái kia, anh ta không yêu ai cả, mà tại sao lại có thể ngoan tuyệt không quản sự đau lòng của Vương Xuyên?
"Thực xin lỗi, đều là lỗi của tớ. Là tớ đã không đủ dũng cảm, là tớ phụ cậu, cậu tha thứ cho tớ có được không?"
Tuy tính cách của Vương Xuyên khá yếu đuối, là người tự ti, hướng nội, nhưng trong chuyện tình cảm, cậu ta vô cùng kiên định. Ngược lại, Lý Minh Lãng nhát gan, nao núng, sợ người khác biết anh ta thích trai. Cho dù hẹn hò, cũng là lén lút. Lúc học ở trường, khi ăn cơm, hai người đều tách ra, không ngồi chung với nhau. Thậm chí sau khi tốt nghiệp, anh ta còn luôn muốn trốn chạy.
"Kệ mẹ những lời vô thưởng vô phạt, kệ mẹ nó cái gọi là đạo đức xã hội. Hai người chúng ta ở cạnh nhau, không ảnh hưởng đến ai, không làm việc gì mất nhân tính, sao tớ lại băn khoăn nhiều như thế? Vương Xuyên, tớ đưa cậu về, sau này, chúng ta mãi bên nhau!"
Vương Xuyên khóc nói: "Không về được nữa rồi, tớ đã thành ma, không thể ở cùng cậu được nữa."
Chỉ một câu nói đã làm Lý Minh Lãng thức tỉnh.
Lý Minh Lãng nói với Trình Tiểu Hoa: "Có cách nào cứu được Vương Xuyên không?" Cứu mà anh ta nói chính là làm cho Vương Xuyên sống lại.
Trình Tiểu Hoa khó xử lắc đầu: "Sống chết có số, giàu sang do trời. Nếu nghịch ý trời thì không tốt đâu."
Lúc trước vì muốn ở lại nhân gian mà Lý Bân phải trả cái giá hồn phi phách tán. Hơn nữa, còn vì em trai cậu ta vừa hết dương thọ, nên có thể mượn thân thể mà sống lại.
Tình huống lúc này lại không giống như vậy. Đầu tiên, gã đàn ông đang bị Vương Xuyên chiếm xác chưa chết, bọn họ không thể vì cứu một người mà giết một người khác. Đây là vi phạm phép trời.
Tiếp nữa, cho dù có tìm được thân thể thích hợp, bởi vì không phải là cơ thể gốc nên linh hồn và thân thể sẽ đào thải nhau. Dù linh hồn và thân thể miễn cưỡng phù hợp nhau, vậy sẽ giống trường hợp của Lý Bân, không thể bị thương tổn, kết cục còn là hồn phí phách tán.
Tuy Lý Minh Lãng không biết rõ nguyên nhân cụ thể, cũng biết là không có khả năng, nhưng sâu trong nội tâm vẫn còn tồn tại ý nghĩ ăn may.
Trình Tiểu Hoa thu lại lá bùa định thân trên trán Vương Xuyên, cậu ta đã lại có lại nhân tính, hơn nữa, trong phòng này có kết giới của Cảnh Thù, lấy xuống cũng không sao.
Sau khi thu lại bùa, Trình Tiểu Hoa vừa lúc nhắc nhở: "Đừng có quên mục đích ban đầu của anh chỉ là mang hồn phách của anh ấy về nước, hơn nữa là tìm ra hung thủ hại chết anh ấy."
Lý Minh Lãng vội hỏi Vương Xuyên: "Rốt cuộc là ai hại cậu? Thi thể của cậu giờ đang ở đâu?"
Anh ta không nhắc tới còn đỡ, vừa nhắc tới thì loại thống khổ bị khắc trong hồn phách này lại bị gợi lên, cậu ta hoảng sợ, ôm đầu, run run nói: "Đau, Minh Lãng, tớ đau quá! Minh Lãng, cứu tớ, cứu tớ với!"
Lý Minh Lãng vội ôm cậu ta vào lòng, dỗ dành: "Đừng sợ, tớ ở đây, tớ ở đây rồi, không ai có thể làm hại cậu được nữa."
Trình Tiểu Hoa cũng vội nói: "Vương Xuyên, lý trí chút, đừng để oán niệm cắn nuốt lý trí! Nếu không, muốn gợi lên nhân tính của anh sẽ rất khó. Tôi nghĩ anh cũng không muốn trở thành thứ ác linh chỉ biết đi hút nhân khí, ngay cả Lý Minh Lãng cũng không nhận ra đâu nhỉ."
May mà oán niệm của Vương Xuyên không mãnh liệt như Lý Xuân Tú, hơn nữa có Lý Minh Lãng ở bên cũng giúp ổn định cảm xúc của anh ta hơn.
Nỗi khiếp sợ của Vương Xuyên còn chưa tan bớt, nỗ lực nhớ lại, lắc đầu nói: "Tớ không biết là ai đã hại tớ."
Lý Minh Lãng hỏi: "Lúc đó đã xảy ra chuyện gì, cậu còn nhớ rõ không?"
Vương Xuyên nhớ lại ngày hai tháng mười hai...
Hôm đó Vương Xuyên học xong, lúc bốn giờ chiều thì đi xe đạp đến nhà hàng Trung Quốc mà cậu ta làm thêm. Lúc hơn mười giờ tối thì tan làm, thu dọn đồ đạc rồi phi xe về nhà.
Lúc đi ngang qua đường GY, vì đang sửa đường, đường bị đào lên, nhấp nhô không thể đi xe qua nên Vương Xuyên xuống dắt xe qua.
Cậu ta chỉ nhớ được, ánh đèn đường mờ mờ, nền đường bị đào xới, biển cảnh báo nhắc nhở người qua đường chú ý an toàn.
Xe đạp lọc cọc, ma sát với đất đá vụn và bùn đất phát ra tiếng cọc cạch, luẩn quẩn trên đường cái không một bóng người, trong lòng Vương Xuyên dâng lên một cảm giác ơn ớn, trong đầu hiện lên tình tiết trong quyển tiểu thuyết linh dị đã từng đọc. Nhất thời có chút hối hận vì đã không nghe lời đồng nghiệp khuyên, đi đường khác xa hơn, tránh đoạn đường này.
Nhưng, đúng lúc này, cậu ta mẫn cảm nhận thấy được phía sau có tiếng bước chân... Tiếng bước chân rất nặng, còn có tiếng đồ vật gì đó bị kéo lê trên mặt đất, vào ban đêm không một bóng người thì càng nghe rõ hơn.
Theo bản năng, Vương Xuyên quay đầu nhìn lại, sau đó, cậu ta còn chưa kịp nhìn rõ người đến trông như nào thì trên đầu đã thấy đau nhói. Máu chảy ra, trong nháy mắt làm mờ tầm mắt của cậu ta.
---
Chúng ta của sau này sẽ có tất cả, chỉ tiếc là không còn chúng ta... Đây là một trong tám nỗi khổ của đời người ó: yêu mà phải chia ly... Haizzz, thà chia tay còn hơn, ít ra người ta vẫn sống tốt, hơn là âm dương cách biệt :
Và điều luôn là chân lý: Vạn vật sẽ bóng dần theo thời giannn!!!!