Tiệm hoành thánh số 444

chương 85

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương : Hứa hẹn

Điều kiện trong phòng không quá tốt nhưng được cái sáng sủa, sạch sẽ nên cũng không đến mức quá tệ. Mấy ngày này, Trình Tiểu Hoa phải ở trong núi hoặc là đi đường, không cả được tắm nên trên người cực kỳ khó chịu. Thuê phòng để nghỉ ngơi chỉ là phụ, quan trọng nhất là được tắm rửa. Sau khi tắm nước ấm xong, cô vừa dùng khăn lau tóc, vừa đi ra ngoài, cảm thấy vô cùng thoải mái.

Cho đến khi nhìn thấy Cảnh Thù đang nằm chiếm hết cả giường, cô cũng không quá giật mình, chỉ nhíu mày: "Anh lại tự mò đến? Không phải đã cho anh ở phòng đơn rồi sao? Giờ làm gì còn có tiếng ngáy của lão Tôn hay Sơn Miêu nữa đâu?"

Cảnh Thù thở dài: "Đêm dài dằng dặc, bản quân cô đơn khó ngủ. Hoa Hoa, sao em có thể nhẫn tâm..."

Trình Tiểu Hoa chỉ chỉ bên ngoài cửa sổ, không khách khí mà ngắt lời hắn: "Giờ đang là ban ngày đấy, hơn nửa ngày nữa mới tối cơ."

Cảnh Thù bị ngắt lời, nhảy dựng lên, bất mãn nói: "Ôi, ta nói này, Trình Tiểu Hoa, em có biết bạn gái người ta như thế nào không? Có ai nhẫn tâm như em không? Tốt xấu gì bản quân cũng đứng đầu Thập điện Diêm La, em cho ta chút mặt mũi được không? Không thấy vừa rồi Sơn Miêu, lão Tôn chê cười sau lưng ta sao."

Trình Tiểu Hoa chớp chớp mắt: "Chê cười anh chuyện gì cơ chứ?"

Cảnh Thù ngại ngùng nói: "Sợ vợ.."

Trình Tiểu Hoa đoán chắc rằng đây là lời Tôn Danh Dương nói.

Cô an ủi Cảnh Thù: "Bình thường em cũng đâu có hung dữ với anh? Hơn nữa, mỗi lần anh muốn gì em cũng đều mua cho mà? Về chuyện đó thì chủ yếu là do thời gian chúng ta quen nhau còn chưa đủ. Nhất là vừa rồi hệ thống còn nói cái gì mà lộ mạn mạn kỳ tu viễn hề... Có khi sau này còn rất nhiều nhiệm vụ ấy chứ?"

Nhắc tới việc này, Cảnh Thù cũng cảm thấy rất bất đắc dĩ, ủy ủy khuất khuất nói: "Ta ôm em ngủ có được không?"

Giọng điệu như này, vẻ mặt như này, Trình Tiểu Hoa không thể nào cự tuyệt được.

"Em cứ nhận khen thưởng nhiệm vụ trước nhé, lần này được tám mươi điểm linh lực, không biết là sẽ có thêm kỹ năng mới nào nữa." Trình Tiểu Hoa rất chờ mong, lúc nói đến chuyện này, hai mắt dường như phát sáng đến nơi rồi.

Cảnh Thù nói: "Sao ta lại có cảm giác là em rất thích làm nhiệm vụ nhỉ?"

Trình Tiểu Hoa: "Tuy rằng có chút biến thái nhưng khen thưởng hoàn thành nhiệm vụ rất tốt. Vốn em cũng không quá để tâm đến, có một trăm, hay tám mươi điểm linh lực cũng đủ để em sử dụng ở Nhân gian rồi. Nhưng giờ không thế nữa, anh là Diêm La, thân phận cao quý, pháp lực cường đại. Nếu em quá yếu thì sẽ làm mất mặt anh đúng không nào?"

Cảnh Thù hừ lạnh: "Cho dù em không có chút linh lực nào đi nữa thì ở Minh giới cũng không ai dám nói gì em cả."

Trình Tiểu Hoa nói: "Đúng thế, có chỗ dựa vững chắc như anh thì ai dám nói cái gì cơ chứ. Nhưng em như vậy thì có khác gì mấy người phụ nữ chỉ dựa vào mặt mũi xinh đẹp, gả vào nhà giàu ở Nhân gian đâu? Lúc được yêu thương thì cao cao tại thượng. Nếu bị ghét bỏ thì sẽ chẳng ra làm sao. Đừng nói mấy câu kiểu như anh sẽ mãi mãi yêu thương em, chưa cần nói đến kiếp sau, chỉ vài chục năm thôi đã có thể thay lòng đổi dạ rồi. Huống chi anh là thần, sinh mệnh kéo dài nghìn năm, vạn năm."

Trình Tiểu Hoa không phải là loại được nâng niu bảo bọc mà lớn lên, quá trình trưởng thành của cô gặp nhiều chuyện khó khăn, cũng đã trải qua đủ loại nhân tình thế thái nên trưởng thành hơn bạn bè cùng lứa. Ở trong mắt cô, cho dù có yêu nhau nhiều đến đâu, cô cũng không muốn trở thành vật phẩm phụ thuộc vào Cảnh Thù.

"Cho nên, ở một góc nhìn khác, hệ thống này cũng khá tốt. Ít nhất khen thưởng khá nhiều, có thể giúp em ngày càng phát triển hơn. Nếu chẳng mai sau này hai ta chia tay, em cũng có thể tự mình tìm kiếm một chức quan ở Địa phủ Tư."

Mới đầu Cảnh Thù nghe còn cảm thấy rất có lý. Hắn cũng rất thích tính cách ngoài mềm trong cứng này của Trình Tiểu Hoa, nhưng càng nghe càng thấy có chỗ không đúng: "Chúng ta chỉ mới yêu đương mà sao em đã chuẩn bị đường lui cho mình rồi?"

Trình Tiểu Hoa: "..."

Vì sao kết thúc mỗi lần tâm sự đều kỳ quái như thế này nhỉ?

Bởi vậy, Trình Tiểu Hoa không ngủ nữa. Cô lấy di động ra, nhận tám mươi điểm linh lực được thưởng kia. Quả nhiên giống như lời Cảnh Thù đã nói, tám mươi điểm linh lực này được hấp thu cực kỳ chậm. Những lần mười điểm, hai mươi điểm trước đây, cô chỉ cần vài phút là đã hấp thu xong. Nhưng lần này mất hơn hai tiếng đồng hồ.

Trong thời gian đó, không những Cảnh Thù không đi đâu mà còn bố trí kết giới, cách ly những quấy nhiễu ở bên ngoài, tránh ảnh hưởng đến quá trình hấp thu của cô. Dù sao đi nữa Trình Tiểu Hoa cũng chỉ là một tay ngang, không phải người tu luyện bài bản. Bỗng chốc nhận được nhiều linh lực như vậy, đối với cơ thể hay linh hồn đều là một thử thách lớn. Nếu bị quấy rầy, nhẹ thì khả năng hấp thu linh lực chậm hơn, còn nặng thì có thể làm tổn thương đến cơ thể. Việc này, lúc đầu Trình Tiểu Hoa không biết, sau đó trong quá trình hấp thu mới lĩnh hội được.

Tất nhiên Trình Tiểu Hoa cũng không phải loại không biết điều, ôm cánh tay Cảnh Thù làm nũng, nói: "Anh chạy đến phòng em là vì muốn làm hộ pháp cho em sao?"

Cảnh Thù hừ lạnh một tiếng: "Ai đó có linh lực tăng lên nhiều, bản quân đành phải thời thời khắc khắc canh chừng xem ai đó có muốn đá bản quân đi không."

Trình Tiểu Hoa biết hắn vẫn không vui vì chuyện lúc nãy, cười nhẹ: "Anh cảm thấy em đang giữ lại cho mình một đường lui cũng không sai. Nhưng xét đến cùng là do em không đủ tự tin. Dù sao thân phận của anh vẫn còn đó, vẻ ngoài của anh cũng rất được nữ giới yêu thích. Ở Minh giới, những người muốn ngã vào lòng anh nhất định không ít, quả thật em không dám chắc anh sẽ chung tình với em được bao lâu. Không từ mà biệt, ví như Mạnh Bà, mặt mũi xinh hơn em, dáng người đẹp hơn em, linh lực nhiều hơn em, lại là nhân viên cốt cán ở Địa phủ Tư. Em mà là đàn ông cũng sẽ chọn cô ấy, mà không phải... ưm..."

Trình Tiểu Hoa bô bô một hồi còn chưa hết thì đã bị Cảnh Thù đè xuống giường hôn, câu tiếp theo không nói được nữa. Lời có thể nói, không thể nói đều thành không cần nói.

Cũng không biết đã bao lâu, Cảnh Thù mới ngừng hôn cô. Một đôi mắt xếch tràn đầy nhu tình mật ý nhìn Trình Tiểu Hoa, giọng điệu bá đạo quen thuộc: "Trình Tiểu Hoa, em nghe cho rõ đây! Bản quân không phải là loại mà em gọi là đến, đuổi là đi. Yêu đương không có cái chuyện ai vứt bỏ ai đâu nhé! Nhân gian có câu "Yêu đương mà không lấy kết hôn làm mục đích thì đều là giở trò lưu manh." Trình Tiểu Hoa, em đừng có mơ giở trò lưu manh với bản quân!"

Dứt lời là nghênh ngang rời đi.

Trình Tiểu Hoa sửng sốt mất một lát, sau đó mới hiểu ra: Đây là điện hạ... cho cô một lời hứa hẹn trá hình sao?

Lúc này, tám mươi điểm linh lực thêm vào đã làm cô mạnh hơn. Hiện tại, tổng linh lực của cô là một trăm sáu mươi điểm, đã bằng với Tôn Danh Dương cấp bậc T. Tôn Danh Dương đã tu luyện hơn ba trăm năm, tuy rằng gã cũng có đôi chút lười biếng, nhưng mà nói một câu công bằng thì tốc độ trưởng thành của Trình Tiểu Hoa quá thần tốc. Kỹ năng lần này là thuật xuyên tường. Đây là kỹ năng mà cô mong đợi từ lâu! Trước kia thấy bọn Sơn Miêu đi xuyên tường, cô đã rất hâm mộ. Không từ mà biệt, tương lai nếu như có nhiệm vụ gì, cô có thể tùy ý đi ra đi vào bất kể cửa đóng, không bị hạn chế. Cũng coi như là có thêm một kỹ năng hữu dụng.

Trình Tiểu Hoa dùng cả một ngày để luyện tập thuật xuyên tường, cô muốn nhanh chóng sử dụng thành thạo kỹ năng này. Thời gian trôi qua rất nhanh, mặt trời đã xuống núi, màn đêm buông xuống.

Cho đến lúc bụng sôi lên thì Trình Tiểu Hoa mới nhớ ra, ngoại trừ bữa sáng, cả một ngày nay cô chưa ăn gì cả. Tầng một của nhà nghỉ bình dân là phòng ăn, chờ đến lúc cô xuống đến nơi thì đã thấy Tôn Danh Dương, Sơn Miêu đang ngồi ở đó. Hai người bọn họ ở chung một phòng, đã ngủ cả một ngày, mãi cho đến khi đói bụng mới tỉnh lại.

Sơn Miêu liên tục kêu đói, gọi hết những món nổi nhất trong thực đơn, giục người phục vụ mau đi chuẩn bị.

Trình Tiểu Hoa không thấy Cảnh Thù đâu, lúc muốn hỏi thì thấy Cảnh Thù đang đi từ tầng hai xuống, hai tay nhét vào túi quần, vẻ mặt mơ màng, chắc là vừa mới ngủ dậy.

Đồ ăn được mang lên, Sơn Miêu và Tôn Danh Dương chỉ chăm chăm ăn.

Trình Tiểu Hoa gắp rau vào bát Cảnh Thù nói: "Cố ý chọn mấy thức ăn thanh đạm cho anh, mau nếm thử xem có hợp khẩu vị không."

Vẻ mặt Cảnh Thù vốn lạnh nhạt, sau khi nghe vậy thì xuất hiện vẻ đắc ý vô cùng. Ăn xong miếng rau, nhìn qua đĩa nấm hương xào thịt bên cạnh, nói với Trình Tiểu Hoa: "Hoa Hoa, ta muốn ăn, mau gắp cho ta đi!"

Trình Tiểu Hoa vừa gắp một miếng nấm hương xào thịt thì Cảnh Thù đã nói: "Ta còn muốn uống canh, mau múc cho ta một chén!"

Trình Tiểu Hoa lấy làm lạ, sao điện hạ lại giống trẻ con thế, cứ muốn mình gắp cái này cái kia cho? Chỉ là cô cũng không ngại, dù sao cũng đơn giản mà.

Cảnh Thù uống canh Trình Tiểu Hoa múc cho, đắc ý nhìn Tôn Danh Dương, Sơn Miêu, nghĩ thầm: "Bản quân không sợ vợ đâu nhé! Mau nhìn xem, Hoa Hoa đối xử với ta tốt thế cơ mà!"

Tôn Danh Dương, Sơn Miêu nhìn mãi cũng không hiểu Cảnh Thù đang thể hiện điều gì. Chỉ cảm thấy, Tiểu Hoa chăm Cảnh Thù rất giống cách mẹ chăm con thôi.

Vì là giờ ăn cơm nên trong phòng cũng có rất nhiều vị khách đến ăn. Cơ bản đều là khách đến nghỉ lại, ban ngày lên núi ngắm cảnh, tối sẽ quay về ăn cơm. Lại do nhà nghỉ này khá chú trọng đến đồ ăn, được đánh giá khác cao trên mạng, nên cho dù không nghỉ ở đây, cũng cố ý tìm tới ăn thử.

Đông người thì vốn không có việc gì kì quái. Chỉ kỳ quái là có một vị khách mặc toàn đồ đen, hai tay áo buông thõng, nhìn giống như một người khuyết tật, trên đầu còn đội một cái mũ to màu đen, che kín hết cả mặt, cho dù ở trong phòng ăn thì cũng không bỏ mũ ra.

Người phục vụ thấy gã chỉ ngồi đó mà không gọi món thì chủ động đưa thực đơn cho, giới thiệu: "Đặc sản của chúng tôi là cá, ngon nhất là cá nấu cải chua, chọn những con cá chuối tươi ngon nhất trên sông Thủy Nguyên để chế biến. Ngài có muốn nếm thử không?"

---

Lần sau em muốn edit đam mỹ, thanh thủy văn, không hôn hiếc gì cả -_- không thì edit loại không có nữ chính hoặc không có nam chính :v

Truyện Chữ Hay