Chương : Cổ trấn bị lãng quên (phần tám)
Từ Phong thấy cô chần chừ thì nói: "Cô nương đừng nên làm việc vô ích, cho dù cô có chạy đi đâu cũng không thoát khỏi tay ta đâu."
Trình Tiểu Hoa hừ một tiếng, nhảy xuống thuyền.
Dù biết rõ thuyền này cũng chỉ là ảo cảnh nhưng lại chân thật đến mức kỳ quái. Lúc cô đi vào trong khoang thuyền, vì những bước đi của cô mà thân thuyền còn chòng chành theo. Đành vậy thôi, dù sao cô cũng không thể trốn thoát ngay được, cứ xuống khoang thuyền kiếm chỗ ngồi thưởng thức phong cảnh hai bên bờ vậy.
Thuyền phu chống sào dài, đẩy nhẹ, con thuyền nhỏ nhanh chóng rời bờ, trôi ở giữa sông.
Từ Phong hỏi cô: "Phong cảnh ở đây rất đẹp đúng không?"
Trình Tiểu Hoa gật đầu: "Không ngờ vào thời đại đó mà trấn nhỏ này đã phồn hoa đến vậy."
Nghe vậy Từ Phong có chút đắc ý, nói: "Trấn Phượng Minh chúng ta cách sông Thủy Nguyên không xa lắm, lữ khách từ Nam chí Bắc muốn qua sông đều phải nghỉ ngơi ở trấn chúng ta trước. Cái tiệm ta vừa đưa nàng đi kia có bán cả đồ ăn phương Bắc lẫn đồ phương Nam, có thể thỏa mãn được khẩu vị của những lữ khách này."
Trình Tiểu Hoa hỏi dò: "Đều đã chết hết cả rồi, sao vẫn còn ở lại nơi này?"
App Địa phủ Tư chỉ nhắc đến việc hơn một nghìn năm trước, toàn bộ người trong trấn Phượng Minh đều chết hết. Nhưng nguyên nhân cụ thể là gì thì Trình Tiểu Hoa cũng không biết được.
Nhắc đến chuyện cũ, mặt Từ Phong có chút nghiêm trọng, cũng may gã vẫn nguyện ý nói.
Trấn này sở dĩ có tên gọi như vậy là bởi vì thời kỳ Nam Bắc triều có một vị hoàng hậu xuất thân từ nơi đây.
Từ đó, trấn nhỏ này cũng dần trở nên phồn hoa hơn. Người dân trong trấn vừa cần cù vừa hiền lành. Nhưng mà trời không bảo hộ Phượng Minh.
Một đêm khuya vào một nghìn năm trước, lúc cư dân trong trấn nhỏ này đang chìm trong giấc ngủ say, núi Lạc Nhật bỗng nhiên rung lắc cực mạnh, toàn bộ thôn dân bừng tỉnh, sợ hãi chạy ra ngoài nhìn xem nhưng chỉ thấy đỉnh núi cách đó không xa đang bị sương khói bao phủ, cả đỉnh núi đang cháy rừng rực.
Phản ứng đầu tiên của những người trong trấn đều nghĩ là trên núi bị cháy nhưng không kịp suy nghĩ nhiều hơn, ánh lửa cùng với nham thạch nóng chảy đã nuốt sống cả trấn nhỏ này. Toàn bộ sinh linh trong trấn này, trong nháy mắt đều chết hết!
Tuy rằng đã rất nhiều năm trôi qua, nhưng Trình Tiểu Hoa vẫn cảm nhận được trong giọng kể của Từ Phong có sợ hãi cùng sự bi thương vô hạn. Thiên tai như vậy, đừng nói là một nghìn năm trước, cho dù ở xã hội hiện đại, khoa học phát triển mạnh thì cũng vẫn khó trách.
"Chuyện đã rồi, giờ có muốn khuyên ngươi nén bi thương cũng không phải, càng không có ý nghĩa gì. Nhưng đã như vậy rồi, tại sao không nghĩ cách thay đổi, tại sao còn muốn cưỡng ép lưu lại nhân gian? Sớm đi đầu thai, khỏi mắc thêm lỗi lầm gì có lẽ sẽ tốt hơn đấy."
Từ Phong chua xót lắc đầu: "Không phải chưa từng nghĩ đến chuyện rời đi. Ngay từ đầu ta đã nói với nàng rồi, linh hồn chúng ta bị giam ở đây, không thể đầu thai, cũng không thể thoát khỏi nơi này. Đời đời kiếp kiếp, vĩnh vĩnh viễn viễn bị giam ở đây."
Trình Tiểu Hoa hỏi: "Là cái gì giam các ngươi?"
Từ Phong nói: "Có một nguồn năng lượng quỷ dị trên núi Lạc Nhật giam chúng ta ở đây, còn cụ thể đó là thứ gì thì ta cũng không biết."
"Nguồn năng lượng quỷ dị?"
"Ừ. Cho nên ta tìm nàng là hy vọng nàng có thể giúp chúng ta tìm ra nguyên nhân, cứu thoát chúng ta."
"Vậy tại sao ngươi chỉ tìm mỗi ta? Ba đồng nghiệp kia của ta, ngươi phải biết là năng lực của họ mạnh hơn ta rất nhiều."
"Chính bởi vì họ mạnh hơn cho nên ta không dám đến gần họ, chỉ có thể tạm nhốt họ trong ảo cảnh."
"Còn nữa, sao ngươi lại chắc chắn rằng ta có thể giúp được ngươi."
"Bởi vì ta cảm thấy nàng rất hợp mắt ta." Từ Phong nghiêm túc nhìn cô, cười nhạt: "Thế sự vô thường, vạn sự tùy duyên. Cho dù thành hay không thành đều là số mệnh cả rồi."
Đơn giản chỉ là do hợp mắt sao?
Tuy rằng Trình Tiểu Hoa cảm thấy lý do này hơi miễn cưỡng nhưng nhìn dáng vẻ nghiêm túc của gã thì cũng không nói gì nữa.
Cô suy nghĩ một lát rồi nói: "Giúp ngươi cũng được, nhưng nếu chỉ dựa vào sức của một mình ta thì không thể thành công được. Ngươi để cho ta gặp lại các đồng nghiệp của ta thì hay hơn."
Từ Phong lắc đầu: "Không, ta không tin bọn họ, ta chỉ cần nàng giúp ta là được rồi."
Trình Tiểu Hoa hừ lạnh: "Ngươi không tin bọn họ, thế sao lại tin tưởng ta? Rốt cuộc ngươi tin ta ở chỗ nào? Chẳng lẽ là vì hợp mắt?"
"Tất nhiên."
"..." Trình Tiểu Hoa cạn lời.
Ngược lại, Từ Phong không vội vã muốn Trình Tiểu Hoa giúp đỡ, mà bắt đầu giới thiệu cảnh vật hai bên bờ cho cô, có vẻ muốn lấy lòng: "Nàng nhìn xem Trân Bảo Các bên kia, các loại vòng tay, đồ trang sức ở tiệm đó đều rất đẹp, rất được ưa chuộng. Bất quá giá có chút đắt, chỉ có tiểu thư, phu nhân nhà giàu mới có thể mua được. Còn cái cầu kia, lúc nàng vào trấn có đi qua rồi đấy. Tên nói là cầu Phượng Minh. Lúc ta mười lăm tuổi, trấn có mưa to kéo dài nhiều ngày liên tiếp, cầu bị nước đánh sập. Ta đã ủng hộ tiền để xây dựng lại. Nguyên liệu đều là loại đá tốt nhất, tự ta giám sát. Sau khi xây xong thì lại bị nước phá sập lần nữa."
"Lúc sống, ngươi là người tốt đấy."
"Ta luôn là người tốt, ta cũng không hề có ác ý gì với nàng cả, nàng không cần phải thời thời khắc khắc đều đề phòng ta đâu."
Trình Tiểu Hoa cười: "Không, ta không đề phòng ngươi."
Gã cũng không để tâm đến việc trong điệu cười của Trình Tiểu Hoa có mấy phần giả dối, lại tiếp tục giới thiệu cảnh vật.
Đợi đến lúc thuyền đi qua vòng cung cầu Phượng Minh, phía trước xuất hiện một tòa nhà ba tầng. Trong trấn nhỏ này, phần lớn đều là nhà trệt cùng những kiến trúc hai tầng, tòa nhà ba tầng này cực kì khí phát, cả đường mới chỉ có một.
Từ Phong đắc ý nói: "Đó chính là Tửu lâu Phượng Minh, chính là tửu lâu lớn nhất, xa hoa nhất của bản trấn. Ở đó, nàng có thể ăn bàn tiệc ngon nhất trấn, có thể ở trong phòng thuê tốt nhất trấn. Cô nương vẫn chưa dùng bữa tối, chi bằng chúng ta đến đó ăn thôi."
"Không cần, ta chưa đói..." Cô muốn cự tuyệt, nhưng bụng lại không có tiền đồ mà kêu lên.
Từ Phong cũng không có ý tứ trêu chọc cô, mà thuyền cũng đã dừng lại bên bờ trước tửu lâu Phượng Minh.
Có lẽ là biết Trình Tiểu Hoa sẽ không đồng ý cho dắt đi, Từ Phong cũng không đưa tay ra nữa, mà chỉ hơi nghiêng người, làm ra dáng vẻ "mời" rất quân tử.
Lúc ở trên thuyền, vì xung quanh toàn là nước, không tiện bỏ trốn, nên Trình Tiểu Hoa cảm thấy lên bờ vẫn tốt hơn, cũng không nói gì cả.
Cả ba tầng lầu của tửu lâu Phượng Minh đều đèn đuốc sáng trưng, còn chưa đến gần đã nghe thấy tiếng ồn ào từ trong phòng truyền ra.
Cho đến lúc bước vào đại sảnh của tửu lâu, quả nhiên, việc buôn bán rất tốt, một sảnh có mấy chục cái bàn, bàn nào cũng có khách.
Từ Phong nói: "Tầng ba là phòng ở, tầng hai là ghế lô khá an tĩnh, chúng ta lên tầng hai đi."
Gã dẫn Trình Tiểu Hoa đi lên, tìm một cái ghế lô gần cửa sổ, ngồi ở trên ghế nhìn ra có thể thấy hết sông nhỏ cùng các cửa hàng ở bờ bên kia, tầm nhìn rất tốt.
Từ Phong không xem thực đơn, quen miệng gọi vài món, dặn dò tiểu nhị làm nhanh một chút.
Lúc đầu, Trình Tiểu Hoa còn chưa nghĩ đến vấn đề ăn uống, cho đến khi ở trong một không gian tràn ngập mùi thơm của đồ ăn thì nước miếng cũng tiết ra nhiều hơn.
Cô nuốt nước miếng, muốn phân tán lực chú ý nên nói chuyện phiếm với Từ Phong:
"Nhà ngươi ở đâu? Nhìn cách ăn mặc, hẳn là ngươi xuất thân từ nhà giàu có đúng không?"
Từ Phong nói: "Nhà ta có dòng dõi thư hương, tổ phụ đã từng làm Huyện lệnh. Nghiệp học của phụ thân ta không thành công, nhưng lại rất có khả năng buôn bán, lúc thịnh vượng nhất, có buôn bán lá trà, tơ lụa, tửu lâu, ngân trang. Là một phú thương nổi tiếng một vùng. Đáng tiếc, chữ tài liền với chữ tai một vần. Năm mười hai tuổi, phụ thân mắc bệnh qua đời, mắt thấy cả nhà sắp sụp đổ, tổ phụ đã ở ẩn đã ra mặt làm chỗ dựa cho ta."
"Nhưng thực ra, tổ phụ vẫn luôn chướng mắt thương nhân, người thường xuyên nói thương nhân là nghề nghiệp thấp kém. Bởi vì phụ thân từ bỏ nghiệp học, chuyển qua làm thương nhân mà tổ phụ cấm cửa phụ thân suốt bao năm. Còn ta, cũng giống như phụ thân, không thích học hành. Sau khi phụ thân qua đời, những chưởng quầy dưới chướng cha ta, ỷ vào chuyện ta còn nhỏ, nên tên nào tên nấy đều đỏ mắt nhìn chằm chằm sản nghiệp nhà họ Từ chúng ta. Là nhờ tổ phụ dứt bỏ thành kiến, thay ta đảm nhiệm trọng trách để ta có cơ hội từng bước từng bước gánh vác việc làm ăn của gia đình. Lúc ta mười năm tuổi là đã có thể tự mình giải quyết các công việc làm ăn của gia đình rồi. Tửu lâu Phượng Minh này cũng là sản nghiệp của ta – nàng xem, đồ ăn đã được mang lên rồi, chúng ta ăn trước đi."
Từ Phong quả thật là một công tử quý tộc, đến cả động tác gắp thức ăn mà cũng tao nhã như vậy.
Trình Tiểu Hoa thấy gã gắp một miếng tôm nõn vào bắt mình, không nhịn được mà nói: "Đây chỉ là ảo cảnh, thật sự có thể ăn được sao?"
Từ Phong cũng gắp một miếng tôm bỏ vào miệng mình, nói: "Nàng xem, không phải có thể ăn được hay sao? Ảo cảnh cũng là giả nhưng tại hạ khoản đãi bằng hữu sẽ không làm bộ làm tịch."
Trình Tiểu Hoa gắp miếng tôm nõn lên xem, rốt cuộc vẫn không ăn nên lại buông đũa xuống.
Sắc mặt Từ Phong lộ ra một chút thất vọng: "Nàng vẫn không tín nhiệm ta sao? Còn ta thật sự đã coi nàng là bằng hữu."
Trình Tiểu Hoa nói: "Vài ngày trước nơi này có xảy ra chút chuyện. Một đôi tình nhân trẻ tuổi mất tích ba ngày trên núi Lạc Nhật, cuối cùng được phát hiện đã chết ở chân núi. Việc này, không có liên quan gì với ngươi chứ?"
Từ Phong nói: "Nếu ta nói không, nàng có tin không?"
Trình Tiểu Hoa nói: "Nói hay không là việc của ngươi, tin hay không lại là chuyện ở ta."
Từ Phong cười phá lên: "Nàng còn thông minh hơn so với trong tưởng tượng của ta. Cô nương vừa thông minh, vừa xinh đẹp, luôn được mọi người thích. Nếu ta chưa chết, nhất định sẽ mang sính lễ đến hỏi nàng làm thê tử."
"Nếu năm đó ngươi chưa chết thì cũng không phải người cùng một thời đại với ta."
Từ Phong nghiêm mặt nói: "Ta đã kể rồi đó, toàn bộ người trong trấn đều bị nguồn năng lượng kỳ lạ trong núi Lạc Nhật khống chế. Nguồn năng lượng đó rất tà ác, trăm nghìn năm qua, chỉ cần có người về muộn một chút là sẽ bị mê hoặc rồi giết chết."