Tiệm hoành thánh số 444

chương 63

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương : Tiểu quỷ đáng thương

Liễu Tinh Vân chỉ sợ bọn họ không giúp chứ mấy chục vạn với cô ta mà nói chỉ là món tiền nhỏ. Huống chi, sắp tới đây cô ta còn gả vào nhà quyền quý, giá trị con người tất nhiên là không nhỏ.

Giữa trưa mời mọi người ăn một bữa cơm cũng rất hào phóng, đặt riêng một phòng trong nhà hàng Trung của Lâm Hào, là tiệc hải sản.

Tất nhiên, người đau khổ nhất là Sơn Miêu. Ở trong biển lớn, độn thổ không thể dùng được, chung quanh còn có rất nhiều cá mập bơi qua bơi lại. Chán nhất là đại dương dường như vô cùng tận, không thể nhìn thấy bờ. May mà cậu cũng khá thông minh, thấy một chiếc du thuyền chạy qua nên bơi theo đuôi nó – cho dù du thuyền có đi xa như nào cũng sẽ luôn phải quay bờ mà?

Bơi hơn một giờ đồng hồ, Sơn Miêu mới trở lại bờ được, linh lực không như không còn nữa. Nghe nói sắp được bao ăn, còn là tiệc hải sản, Sơn Miêu còn thầm thấy may mắn vì về đúng lúc ăn cơm. Ai mà ngờ được, cậu lại bị nhốt vào lồng.

"Miêu này, đừng gấp. Tiểu Hoa bảo tôi nói với cậu, cứ chờ đến lúc nào mà không có ai để ý thì tự đi ra, rồi lên đến nhà hàng ở tầng nhé."

Nói xong Tôn Danh Dương ngay lập tức chạy đi ăn, không cho Sơn Miêu kịp mở lời. Sơn Miêu đã hao hết linh lực, nằm bò trong lồng sắt kêu thê thảm: "Mọi người mau quay lại! Em không còn linh lực, không ra được đâu! Em không muốn bị nhốt trong lồng, em muốn đi ăn tiệc hải sản cơ!!!!" Những cái lồng xung quanh, mèo kêu, chó sủa, còn có một con khỉ hay dùng quả hạch ném cậu. Sao lại có thể thảm như này!!!

Sau khi ăn xong, Trình Tiểu Hoa, Cảnh Thù, Tôn Danh Dương cùng nhau đến phòng Liễu Tinh Vân.

Bà Vương sợ chuyện này ảnh hưởng không tốt đến trẻ con nên đã dắt Vương Manh Manh ra ngoài đi dạo phố.

Phòng của Liễu Tinh Vân được kém rèm che kín mít, không một chút ánh sáng nào lẻn lỏi vào được. Vừa bước chân vào cửa đã có một trận âm khí tạt thẳng vào mặt, làm cho người ta không nhịn được mà rùng mình ớn lạnh.

Liểu Tinh Vân mở đèn hành lang, nhỏ giọng nói: "Nó thích ngủ ngày, chơi vào buổi tối, nếu sáng quá sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ của nó."

Nương theo ánh đèn mờ, Trình Tiểu Hoa nhìn thấy trên giường, trên ghế, sau cửa đều có rất nhiều đồ chơi cho trẻ con. Người bình thường không nhìn thấy được, nhưng Trình Tiểu Hoa có thấy nhìn thấy những dấu tay và vết cắn do tiểu quỷ lưu lại trên những món đồ.

Nghe đồn rằng tiểu quỷ này trời sinh rất thích chơi đùa, ký chủ phải thường xuyên mua đồ chơi cho nó, nếu không nếu nó nhàm chán sẽ ra ngoài gây chuyện.

Cảnh Thù nói với Liễu Tinh Vân: "Cô muốn tiễn nó đi, sao còn sợ ảnh hưởng đến giấc ngủ của nó?"

Liễu Tinh Vân nói: "Nó ở bên cạnh tôi hai năm, đi cùng với tôi lúc tôi rơi xuống vực thẳm. Lúc đầu, tôi cũng sợ nó, một thời gian dài không dám ngủ, cứ nhắm mắt lại là nghe thấy tiếng nó cười bên tai. Sau này, quen rồi thì đỡ hơn. Tuy nó rất nghịch ngợm, lúc rảnh rỗi sẽ đùa dai nhưng tôi có ngày hôm nay cũng là nhờ nó giúp. Thầy Cảnh, hy vọng ngài nương tay, tiễn nó đi là được rồi, đừng làm tổn thương nó."

Cô ta chỉ vào một ngăn tủ: "Bên trong có một rương gỗ nhỏ, nó ngủ trong đó, mọi người cứ làm việc đi, tôi đi trước."

Cảnh Thù cười lạnh: "Không đành lòng nhìn sao? Hay là sợ nó biết cô không cần nó? Nhưng muộn rồi, bởi vì nó đã tỉnh."

Liễu Tinh Vân biến sắc: "Nó, nó tỉnh?" Đã nghe thấy lời cô ta nói, biết cô ta không cần nó nữa rồi sao?

Trình Tiểu Hoa chỉ xuống chân Liễu Tinh Vân: "Nó đang ôm chân trái của cô, giống như đang khóc vậy."

Liễu Tinh Vân không nhìn thấy tiểu quỷ, đến Vương Manh Manh chưa đến mười hai tuổi, tiểu quỷ muốn cho cô bé thấy thì cũng chỉ thấy một khối đen thôi.

Vừa nghe nói tiểu quỷ đang ôm chân trái của mình, lông mao toàn thân Liễu Tinh Vân đều nổi lên, giọng nói cũng có chút run run: "Bé ngoan, con đi cùng bọn họ đi thôi. Bọn họ không phải là người xấu đâu, họ chỉ muốn mang con đi đầu thai chuyển thế thôi."

Rõ ràng không nhìn thấy gì cả nhưng lại có cảm giác chân bị ôm chặt hơn.

Cảnh Thù mở tủ quần áo ra, lấy rương gỗ nhỏ ra. Tiểu quỷ mẫn cảm nhận thấy có nguy hiểm, vội buông chân Liễu Tinh Vân, nhe răng trợn mắt bổ nhào qua, muốn ngăn cản.

Tôn Danh Dương biến ra Xích Khóa Hồn, ném lên người tiểu quỷ, nó bị trói chặt lại, không thể giãy dụa được.

Rương gỗ nhỏ vừa được mở ra, có thể thấy một tượng gỗ nhỏ điêu khắc một đứa trẻ. Nét chạm trổ rất thô, chỉ có thể miễn cưỡng hình dung ra đấy là tượng một đứa trẻ con. Lần đầu thấy, cả người tượng gỗ đen xì, là do máu khô tạo thành.

Cách nuôi tiểu quỷ đã tồn tại rất lâu đời trong dân gian, phương pháp nuôi cũng không hề giống nhau.

Như Liễu Tinh Vân này, rõ ràng là dùng pháp thuật ghim linh hồn ở đầu tượng gỗ, lại lấy máu của người nuôi đút ăn. Tiểu quỷ sẽ ỷ lại vào người nuôi, hồn phách không thể rời khỏi tượng đi đâu quá xa. Lúc ban đầu, nó cũng không có khả năng mạnh mẽ gì, thậm chí không thể hóa hình cho người ta thấy. Nhưng nếu như nuôi dưỡng lâu năm, dùng máu tươi tẩm bổ thì khả năng của nó sẽ ngày càng tăng cao.

Liễu Tinh Vân đã kiểm soát việc nuôi nó bằng máu tươi, đã nuôi hai năm mà tiểu quỷ không có khả năng biến hóa, chỉ có hình thể trưởng thành lên nhiều, giống như một đứa trẻ hai tuổi rồi.

Tiểu quỷ bị Xích Khóa Hồn trói lại, không thể động đậy chỉ quỳ rạp trên mặt đất khóc lớn: "Mẹ đừng bỏ bảo bảo, đừng vứt bỏ con mà... huhu..." Tiếng khóc bi thương làm cho người nghe thấy có chút thương cảm. Ngay cả Liễu Tinh Vân không thể nghe thấy, nhưng lại có thể cảm nhận được, nước mắt rơi như mưa.

Cảnh Thù đã quá quen thuộc với những chuyện như này, cảm xúc không hề giao động. Hắn dùng hai đầu ngón tay tụ linh lực, miệng quát một tiếng: "Cắt!" Linh lực hóa thành một lưỡi dao, cắt một đường trên ấn đường của tượng gỗ. Trình Tiểu Hoa có thể nhìn thấy một sợi dây màu đỏ máu bị trên ấn đường của bức tượng bị chặt đứt. Màu đen trên thân tượng gỗ biến thành màu đỏ rồi chậm rãi biến mất, bức tượng trở lại màu nó vốn có.

Cảnh Thù dùng U Minh Hỏa đốt sạch sẽ rương và tượng gỗ, quỷ lực của tiểu quỷ theo đó mà suy yếu, ngay cả tiếng khóc cũng vô cùng mảnh, chỉ có hai mắt đẫm lệ với lưu luyến nhìn Liễu Tinh Vân, cuối cùng gọi một tiếng: "Mẹ ơi..." rồi chìm vào giấc ngủ.

Liễu Tinh Vân lau nước mắt, hỏi Cảnh Thù: "Thầy Cảnh, sao rồi?"

Cảnh Thù nói: "Đã ngủ rồi, chờ chút nữa Tôn Danh Dương sẽ đưa nó đi. Chỉ là cô thấy sẽ không muốn nhìn thấy dáng vẻ của nó à?"

Ở chung hai năm, Liễu Tinh Vân vừa sợ hãi nó, vừa có tình cảm sâu nặng, nghe Cảnh Thù nói vậy, do dự mãi rồi cùng gật đầu đồng ý. Lúc tiểu quỷ ở cạnh cô ta, mỗi tối nó thích nhất là rúc vào bên gối cô ta. Cô ta không nhìn thấy nó, nhưng lại cảm thấy được nó, có đôi lúc, cô ta thậm chí còn cảm nhận được tiểu quỷ thân thiết dụi dụi vào người cô ta.

Lúc cô ta đi dạo phố, chỉ cần nhìn thấy tiệm bán đồ chơi thì sẽ không nhịn được đi vào mua vài món đồ chơi cho tiểu quỷ. Cô ta biết tiểu quỷ rất thích, lúc nhận được đồ chơi mới, cô ta có thể nghe thấy tiếng cười của nó vang khắp phòng. Khi đó cô ta sẽ nghĩ, nếu như nó không phải là quỷ mà có thể là một đứa bé bình thường, chắc hẳn cũng rất đáng yêu. Tiếc là nó không có cơ hội lớn lên. Cảnh Thù xòe tay ra, vuốt từ đầu đến chân tiểu quỷ. Hình dáng tiểu quỷ chậm rãi xuất hiện trước mắt Liễu Tinh Vân, vốn dĩ cô ta cho rằng nó là một đứa bé đáng yêu, giống như những đứa bé mà người ta hay ôm mà cô ta gặp trên đường. Cô ta không thể nào nghĩ tới, thân thể của tiểu quỷ đầy vết sẹo, giống như một đứa trẻ làm bằng sứ bị bể rồi được ghép lại, trên khuôn mặt nhỏ nhắn cũng bị bảy, tám vết sẹo che kín. Chỉ nhìn một cái thôi Liễu Tinh Vân đã không dám nhìn nữa, quá đáng sợ, rất xấu xí.

Cảnh Thù nói: "Không dám nhìn à? Cô có biết tại sao nó lại có dáng vẻ này không?"

"Các người mau đưa nó đi đi. Tôi không muốn biết, không muốn biết bất kỳ chuyện gì cả."

Cảnh Thù cười lạnh một tiếng: "Nó mới chỉ có sáu tháng tuổi, là tuổi thai kỳ. Khi đó nó đã thành hình, vốn là một cô bé xinh đẹp. Nhưng mẹ nó lại không cần nó, muốn bệnh viện phá nó giúp cô ta."

Liễu Tinh Vân phản ứng vô cùng mạnh: "Đừng nói, đừng nói nữa! Các người mau đi đi, tám mươi vạn tôi sẽ chuyển cho các người ngay."

Cảnh Thù tiếp tục nói: "Ta đã nhìn thấy rất nhiều quảng cáo nói rằng phá thai không đau đớn. Nhưng thật sự không đau ư? Các ngươi biết thai nhi sẽ không đau à? Để dễ phá bỏ thai nhi đã thành hình, sẽ phải xé nhỏ ra. Cuối cùng, đưa ra khỏi cơ thể cỉ là những mảnh cơ thể. Cổ đại có một đại hình gọi là ngũ mã phanh thây, nhưng thai nhi đâu có làm gì sai, sao lại có thể bị mẹ ruột giết chết bằng cách tàn nhẫn như vậy?"

Liễu Tinh Vân đã không còn kìm nén được cảm xúc, cô ta gào lên với Cảnh Thù: "Sao anh lại nói với tôi chứ? Tôi không muốn nghe! Sao anh còn nói chứ!"

Cảnh Thù thở dài: "Bởi vì, cô chính là mẹ của tiểu quỷ này."

Liễu Tinh Vân ngẩn người, sau đó cười như điên dại: "Anh nói chuyện nhảm nhí gì thế? Anh nghĩ nói vậy tôi sẽ tin à? Nực cười! Thật nực cười!"

Rõ ràng nói vậy, cô ta cũng cười nhưng sau đó lại che mặt, đau khổ khóc lóc: "Không thể nào, không thể..."

Trình Tiểu Hoa cũng rất kinh ngạc. Nhưng cô biết, với những chuyện như này, Cảnh Thù sẽ không nói bừa.

Cảnh Thù nói: "Duyên phận là một thứ rất kì diệu. Đứa bé ngươi phá bỏ vào năm năm trước bị một thuật sĩ trộm đi, thế nhưng lại cơ duyên xảo hợp quay về bên cạnh ngươi. Tuy rằng ngươi không biết nó là con ngươi, nhưng không có mối liên hệ máu mủ, dù cho không nhìn thấy, ngươi làm sao sinh ra tình cảm với nó được?"

----

Cơ duyên xảo hợp: cơ hội và duyên phận trùng hợp xuất hiện.

Đây là link về quá trình phá thai, mn cân nhắc khi xem =]] nói chung là dám chơi dám chịu, chứ đừng làm như này, tội lắm!

Truyện Chữ Hay