Chương : Siêu sao nuôi quỷ
Tôn Danh Dương vừa tỉnh ngủ thì thấy một con mèo lớn đang bò từ cửa sổ vào, cúi đầu, ngồi một xó mệt mỏi thở dài.
Tôn Danh Dương hỏi: "Làm sao thế?"
Sơn Miêu kể lại chuyện vừa nãy, còn hỏi thêm: "Tôi đã gõ cửa rồi mà, sao điện hạ còn tức giận cơ chứ?"
Tôn Danh Dương chán nản, nói: "Thật là! Sáng sớm đã chạy qua làm hỏng chuyện tốt của điện hạ, điện hạ làm sao không tức giận cơ chứ! Aizzz, không ném cậu xuống mười tám tầng địa ngục đã là nể tình lắm rồi đấy."
Sơn Miêu nói: "Tôi phải làm sao giờ? Sao có thể đi gặp Manh Manh được chứ?"
Tôn Danh Dương vỗ nhẹ vào đầu Sơn Miêu, cười nói: "Không sao, cậu như này rất dễ thương, có lẽ Manh Manh sẽ càng thích."
Vì thế mà vốn dĩ là một nhóm bốn người, chỉ vì Cảnh Thù không khống chế lực đạo tốt mà thành ba người một mèo – một con mèo siêu to khổng lồ, cao gần đến eo Trình Tiểu Hoa. Người đi đường liên tục quay lại nhìn bọn họ. Ngay cả lúc làm thủ tục ở khách sạn, chị gái lễ tân còn nhịn không được nói một câu: "Chó nhà ngài thật uy vũ"
Chó? Sơn Miêu lạnh lùng quét nhìn người đó – ngươi mới là chó, cả nhà ngươi mới là chó! =]]
Chị gái kinh ngạc: "Chó nhà ngài thật... hung dữ..."
Trình Tiểu Hoa xấu hổ cười cười: "Nó không phải là chó, là mèo rừng, tên khoa học là Mèo Xá Lị. Chỉ là hơi béo chút thôi, ha ha."
Chị gái lễ tân nói: "Nhìn lại cũng thấy giống mèo thật. Đúng rồi, khách sạn chỗ chúng tôi có cung cấp dịch vụ chăm sóc thú cưng. "Lồng nuôi có người quét dọn, có người cho ăn, phòng cũng rất tốt đấy."
Sơn Miêu nghe vậy, hai cái chân to đầy lông lập tức ôm lấy chân Trình Tiểu Hoa, rên rỉ: Chị Tiểu Hoa, đừng nhốt em vào lồng!
Cảnh Thù đá Sơn Miêu: "Không được đụng vào Hoa Hoa của ta!"
Trình Tiểu Hoa không đành lòng nhốt Sơn Miêu vào lồng: "Đưa vào phòng được không? Tôi sợ nó... sợ người lạ..."
Chị gái lễ tân: "Bởi vì trong khách sạn sẽ có những vị khách bị dị ứng với lông chó mèo, nên hi vọng ngài có thể giao cho chúng tôi chăm sóc. Ngài yên tâm, chúng tôi cung cấp dịch vụ trọn gói, nhất định sẽ làm cho chó... mèo của ngài vui vẻ, thoải mái!" Dù lời nói khách khí nhưng ý tứ chính là nhất định phải gửi nuôi mới được. Trình Tiểu Hoa khó xử, trừng mắt nhìn Cảnh Thù. Cảnh Thù ngẩng đầu nhìn trần nhà, ra vẻ chuyện này không liên quan gì đến mình hết.
Sơn Miêu tức giận, nhe răng trợn mắt, lông toàn thân đều xù hết cả lên. Tôn Danh Dương vỗ đầu Sơn Miêu, nói nhỏ: "Cậu bị ngu à, mấy cái lồng ở Nhân gian sao nhốt được cậu, đúng không nào? Chẳng qua chỉ là làm đúng thủ tục thôi, ban ngày chúng ta cùng nhau ra ngoài chơi, tối cậu chuồn êm đi không phải là được à?"
Sơn Miêu nghe vậy, lông trên người cũng xẹp xuống, tỏ vẻ đồng ý. Bỗng nhiên Trình Tiểu Hoa cảm thấy có đôi lúc đầu óc của Tôn Danh Dương vẫn xài được, giơ ngón cái về phía gã.
Đúng vào lúc này, bà Vương dẫn theo Vương Manh Manh xuống đại sảnh để đưa cho bọn Trình Tiểu Hoa thẻ VIP.
Vương Manh Manh vừa thấy có một con mèo to như vậy, chạy vội đến, kêu lên: "Oa, đáng yêu quá đi. Chị Tiểu Hoa, mèo này là chị nuôi ạ?"
Sơn Miêu vừa thấy Vương Manh Manh, biểu cảm càng trở nên ôn nhu, cái đuôi dựng thẳng lên, dụi dụi đầu vào người cô bé. Bà Vương thấy Sơn Miêu có vẻ hung dữ, sợ con gái bị thương, vội kéo Vương Manh Manh về: "Con chó này nhìn rất dữ, con đừng lại gần, cẩn thận nó cắn con đấy."
Vương Manh Manh nói: "Mẹ ơi, đây không phải chó, là Mèo rừng, tên khoa học gọi là mèo xá lị đấy ạ! Mẹ nhìn kìa, tai nó nhọn mà, mặt cũng giống mèo nữa, khác chó mà!"
Trình Tiểu Hoa nói: "Manh Manh giỏi quá, còn biết đây là mèo rừng nữa."
Vương Manh Manh vẻ mặt kiêu ngạo nói: "Tất nhiên, lúc em với anh Miêu xem thế giới động vật, anh Miêu có nói với em rồi. Anh ấy còn nói là mèo rừng là loài động vật cao quý nhất, giỏi nhất trong giới động vật. Mèo sẽ thống trị Trái Đất, còn chó chỉ biết chảy nước miếng."
Trình Tiểu Hoa quẫn, khoe khoang thì cũng thôi đi, lại còn muốn thống trị Trái Đất nữa cơ đấy? Không ngờ em lại như vậy đấy Sơn Miêu!
Sơn Miêu giả ngu: em có nói gì đâu? Em chẳng nói gì hết á...
Vương Manh Manh lại hỏi: "Nó tên là gì thế ạ? Rất đáng yêu ý."
Tên gì à?
Miu miu, cứ gọi miu miu đi nhỉ?
Trình Tiểu Hoa cười nhếch mép: "Nó tên Miu Miu."
Giấy phút đó, biểu cảm trên mặt Sơn Miêu vô cùng tuyệt vọng, trong lòng suy sụp. Cái tên này không hề thể hiện được sự uy vũ của nó!
Vương Manh Manh lại rất thích cái tên này, liên tục gọi Sơn Miêu: "Miu Miu? Hóa ra mày tên Miu Miu à, rất hay, siêu siêu dễ thương."
Vương Manh Manh chơi với Sơn Miêu một lát, rồi mới nhớ ra: "Chị Tiểu Hoa, anh Miêu đâu rồi?"
Trình Tiểu Hoa không biết trả lời sao thì Tôn Danh Dương đã nói: "Trong tiệm hoành thánh có việc gấp, anh Miêu của em về giải quyết rồi."
Vương Manh Manh có chút thất vọng, nhưng sự chú ý nhanh chóng bị con mèo cưng to lớn thu hút, nhân lúc bà Vương không để ý mà ôm ôm, vuốt vuốt.
Tôn Danh Dương cúi đầu mắng một tiếng: "Hừ! Đồ con mèo không có liêm sỉ!"
Trình Tiểu Hoa làm xong thủ tục nhận phòng, đem hành lý lên, sau đó đi chơi. Sơn Miêu không được vào phòng, nên tạm ở dưới đợi.
Vừa sắp xếp xong hành lý thì bà Vương dẫn theo Liễu Tinh Vân đến. Liễu Tinh Vân có chút tiều tụy nhưng vẫn xinh đẹp như trước. Không có chút nào giống phụ nữ đã ba lăm tuổi cả, quả nhiên là được chăm sóc tốt.
Lúc này cả ba người Cảnh Thù, Tôn Danh Dương, Trình Tiểu Hoa đều đang ở trong phòng, bà Vương cũng chẳng e ngại ai cả, sau khi ân cần hỏi thăm vài câu thì nói: "Em họ tôi gặp phải chút chuyện, biết mọi người đều là thầy giỏi nên muốn nhờ mọi người giúp đỡ."
Liễu Tinh Vân tự tay đưa cho Tôn Danh Dương quyển sổ mà gã nhờ ký tên: "Cám ơn anh đã luôn ủng hộ, tôi đã ký tên rồi đấy."
Trình Tiểu Hoa nghĩ ngay đến việc hôm qua Cảnh Thù nhắc đến, trên người cô ta có âm khí. Nhưng rõ ràng là Cảnh Thù không quan tâm đến chuyện người khác, ngồi trên sô pha chơi điện tử, không hề hé miệng.
Trình Tiểu Hoa đang suy nghĩ xem có nên tham gia hay không thì Tôn Danh Dương đã giành nói: "Không thành vấn đề! Có chuyện gì cô cứ nói đi!"
Liễu Tinh Vân thấy gã đồng ý, hơi mỉm cười: "Cảm ơn, chỉ là chuyện của tôi có lẽ hơi khó giải quyết."
"Không sao, cho dù có khó giải quyết hơn nữa thì lão Tôn tôi cũng xử lý được. Thân thể Tiểu Vân không khỏe, cô cứ ngồi xuống rồi kể này."
Tôn Danh Dương đã vỗ ngực đáp ứng rồi nên Trình Tiểu Hao cũng không thể từ chối, đành nói: "Cô cứ kể trước đi, để chúng tôi xem có giúp được gì không."
Liễu Tinh Vân nói: "Hôm nay thời tiết rất tốt, hay là chúng ta ra bãi biển ngồi được không?"
Cũng không biết có phải là do đề cập đến chuyện riêng tư hay không mà vẻ mặt Liễu Tinh Vân có chút bất an, ánh mắt thường liếc về phía cửa. Cái loại cảm giác này, giống như là cô ta bị thứ gì đó theo dõi vậy.
Tôn Danh Dương ngay lập tức đồng ý: "Phong cảnh ngoài bãi biển rất đẹp, đi biển thôi nào!"
Khách sạn này rất gần bãi biển, phong cảnh rất đẹp nhưng lại hơi ít người đến. Vương Manh Manh mặc một bộ váy tắm màu hồng, cùng Sơn Miêu chơi ở bãi cát. Lúc đầu bà Vương còn lo lắng con mèo siêu to khổng lồ kia sẽ làm con gái bị thương, nhưng quan sát một lúc thì thấy con mèo đó rất thân thiết với Manh Manh, không hề khác mèo nhà. Lúc này mới yên lòng.
Cảnh Thù đeo kính râm, mặc quần cộc bãi biển nằm ở ghế phơi nắng, thường xuyên liếc mắt nhìn Trình Tiểu Hoa, ý bảo cô mau chóng đuổi Liễu Tinh Vân đi rồi cùng nhau xuống biển chơi đùa.
Lúc đầu Trình Tiểu Hoa còn muốn xuống biển, sau đó lại đắm chìm trong câu chuyện của Liễu Tinh Vân:
Liễu Tinh Vân nổi tiếng từ khi còn nhỏ. Năm mười hai tuổi đã tham gia giới giải trí, sau khi đóng mấy bộ phim truyền hình thì bắt đầu nổi tiếng, người hâm mộ không ngừng tăng lên. Lúc mười sáu tuổi, cô ta bắt đầu đóng cả phim truyền hình, phim điện ảnh lại lấn sang cả lĩnh vực ca hát, đều khá thành công, trở thành siêu sao nổi tiếng trong nước, liên tục nhận các giải thưởng có danh tiếng.
Đến lúc hai tám, bởi vì có scandal với một ngôi sao nam đã kết hôn nên bị gọi là con giáp thứ mười ba, bị xã hội lên án. Cô ta nói đó chỉ là hiểu lầm. Tất nhiên công chúng sẽ không tin, sự ủng hộ tích cóp bao năm toàn bộ sụp đổ, những hợp đồng đại diện thương hiệu, kịch bản phim đều bị dừng, công ty đại diện quyết định đóng băng mọi hoạt động của cô ta trong vòng ba năm, nói là đợi đến khi công chúng quên đi chuyện này rồi tính tiếp.
Chỉ là, trong giới giải trí, trong ba năm sẽ có rất nhiều người mới xuất hiện rồi nổi tiếng, cô ta cũng có thể bị quên lãng. Huống chỉ, ba năm sau, Liễu Tinh Vân đã ba mốt tuổi, sự ủng hộ chắc chắn không được như trước, vẻ ngoài cũng không thể so được với những cô diễn viên mới hai mươi tuổi kia. Vốn được trọng vọng, nay lại phải đóng cùng những người mới. Nếu cô ta chưa từng nổi tiếng thì còn có thể chịu được. Nhưng đang ở thiên đường mà rơi xuống địa ngục, còn thưởng xuyên bị những diễn viên thế hệ sau mượn gió bẻ măng cười nhạo. Liễu Tinh Vân khó lòng chấp nhận nổi, càng khó chịu thì càng không cam tâm.
Sau đó, Liễu Tinh Vân nghe bạn bè nói, thỉnh một Quỷ Linh Nhi về có thể đổi vận. Cô ta suy đi tính lại, rốt cuộc quyết định thỉnh một Quỷ Linh Nhi về nuôi. Thật sự rất linh nghiệm. Năm đó, chỉ nhờ vào một vai diễn mà được mọi người tán thưởng. Chưa tới hai năm, sự ủng hộ đã vượt quá cả thời kỳ đỉnh cao lúc trước.
Năm nay, nhờ vai diễn Trần Viên Viên mà nhận được giải thưởng nữ diễn viên chính xuất sắc nhất. Quan trọng nhất là, cô ta đã ba lăm tuổi nhưng vẫn có thể thu hút sự chú ý của thiếu gia nhà giàu Lý Hiển, anh ta bắt đầu theo đuổi cô ta.
Nếu như nói, nhà Vương Manh Manh giống phú hộ thì nhà họ Lý chính là siêu cấp phú hộ, đứng đầu trong nước, vào cả bảng xếp hạng quốc tế, thông gia như ông chủ Vương không thể so sánh được.
Theo gia phong nhà họ Lý thì nhất định sẽ không có chuyện chấp nhận có một người con dâu là nghệ sĩ. Liễu Tinh Vân lại bất ngờ mang thai, nể mặt đứa bé, nhà họ Lý cũng mắt nhắm mắt mở. Lần này còn chủ động mời Liễu Tinh Vân đến nhà họ ăn cơm vào dịp Tết Nguyên đán.
Trước đây có nghe đồn rằng nuôi Quỷ Linh Nhi rất dễ bị phản phệ. Nhưng mấy năm qua, Liễu Tinh Vân xuôi chèo mát mái, tình yêu và sự nghiệp đều có thu hoạch lớn nên không phát hiện ra chỗ không ổn, cô ta còn cảm thấy việc phản phệ chỉ là lời đồn nhảm.
Ai ngờ, gần đây Quỷ Linh Nhi bắt đầu không an phận.