Chương : Hắc điếm
Hôm sau, Trình Tiểu Hoa mở một cuộc họp nhỏ để mọi người cùng thảo luận xem nên đi du lịch ở đâu. Dù sao cũng là phúc lợi của mọi người, nên để họ cho ý kiến.
Tôn Danh Dương nói: "Đến Bắc Kinh đi, tôi muốn đi thăm Cố cung, chiêm ngưỡng phong thái của Đại Minh ta năm đó."
Sơn Miêu nói: "Đi đảo Lưu Quang đi. Ở đó ấm áp, không phải là người trong thành phố đều thích đến đó vào mùa đông à?"
Tôn Danh Dương nói: "Với lớp lông của cậu, cho dù có vứt cậu ở Bắc cực thì cũng không chết rét. Bày đặt ấm áp đồ, muốn đi tìm Manh Manh thì có!"
Sơn Miêu gãi đầu, ngượng ngùng cười: "Tôi nghĩ Manh Manh cũng đang nhớ tôi lắm."
Cảnh Thù khinh thường: "Thật kém cỏi, vậy mà không nghĩ đi nước ngoài à?"
Trình Tiểu Hoa nói: "Điện hạ muốn đi nước ngoài sao? Nhưng làm visa rất mất thời gian, cho dù dùng cách đặc biệt thì chọn khách sạn để ở cũng không tiện."
Tuy đã xác định quan hệ yêu đương nhưng Trình Tiểu Hoa vẫn quen miệng gọi hắn là điện hạ. Lúc đầu Cảnh Thù còn muốn cô chọn cho hắn một biệt danh khác. Trình Tiểu Hoa ngẫm nghĩ: "Cảnh Cảnh? Thù Thù? Rất quái đản, gọi cũng không quen, mà nếu bị người khác nghe thấy còn ảnh hưởng đến tôn nghiêm của anh nữa." Cảnh Thù cũng nghĩ lại, thấy không nên miễn cưỡng chọn biệt danh.
Cảnh Thù nói: "Nước ngoài thì có gì to tát chứ? Hay để bản quân dẫn các người lên Thiên giới du lịch, đảm bảo mở mang tầm mắt."
Tôn Danh Dương nghe vậy, hai mắt sáng trưng: "Vậy thì quá tốt rồi!"
Sơn Miêu còn đang nhớ Manh Manh nên không hứng thú lắm. Trình Tiểu Hoa nghĩ một lát, cảm thấy một người trần mắt thịt như mình đi đến đấy không ổn lắm. Nói với Cảnh Thù: "Sau này chúng ta hay đi Thiên giới nhé. Nếu không anh gặp bạn cũ, người ta hỏi: Gần đây điện hạ thế nào? Anh sẽ trả lời kiểu gì nào? Chẳng lẽ nói, bản quân ở Nhân gian bán hoành thánh à. Nói vậy cũng rất ngại, đúng không?"
Cuối cùng vẫn quyết định đi đảo Lưu Quang du lịch.
Đảo Lưu Quang là một đảo nhỏ rất thu hút du khách cả trong và ngoài nước, ở phía Nam nên rất thích hợp đi nghỉ dưỡng vào mùa đông.
Thời gian xuất phát là ngày kia. Hai ngày này, Trình Tiểu Hoa sắp xếp lại mọi chuyện trong tiệm, nói với khách quen rằng sẽ tạm nghỉ một tuần. Nhóm Quỷ sai có thể đến tiệm hoành thánh ở thành phố khác ăn, dù sao cũng chỉ có mấy bước chân, nên không bị ảnh hưởng nhiều.
---
Đảo Lưu Quang, khách sạn của công ty du lịch Lâm Hào.
Vương Manh Manh bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng, trong mộng, em gặp một đứa bé toàn thân đầy máu vẫy tay với mình, đuổi theo nói muốn làm bạn với em.
"Mẹ, mẹ ơi..." Vương Manh Manh lay bà Vương đang ngủ bên cạnh.
"Sao thế? Muốn đi toilet hả?"
"Con gặp ác mộng, rất rất đáng sợ."
"Đứa trẻ ngốc" Bà Vương bật đèn ở đầu giường: "Mẹ để đèn cho con nhé, đừng sợ, mau đi ngủ đi."
Vương Manh Manh ngoan ngoãn vâng một tiếng nhưng cũng không nhắm mắt ngủ tiếp. Chỉ cần nhắm mắt lại là em sẽ cảm thấy ánh mắt đỏ rực của đứa trẻ kia nhìn mình chòng chọc.
Em muốn gọi mẹ dậy nhưng nhìn mẹ đang ngủ say nên không nỡ. Nhắm mắt lại, bắt đầu đếm cừu: một con cừu, hai con cừu, ba con cừu,... Đếm mãi đến ba trăm chín chín con dê mà vẫn không ngủ được, lại còn nghe thấy tiếng cười kỳ quái: "hì hì..."
Vương Manh Manh mở mắt, nhờ ánh đèn ở đầu giường mà thấy được có một bóng đen vừa lướt qua.
"Mẹ, mẹ ơi!!!"
"Manh Manh ngoan nào, mau ngủ đi."
Vương Manh Manh suy nghĩ một chút, vén chăn đi chân trần xuống giường. Anh Sơn Miêu từng nói muốn em phải thật dũng cảm! Em đuổi theo cái bóng đen kia ra đến cửa, cửa tự động mở ra. Chẳng lẽ trước khi đi ngủ mẹ quên không đóng, nên có người hay chó mèo đi vào à?
Hai người ở khách sạn cao cấp, đến cả thú cưng của khách còn có người chăm sóc. Bóng đen kia có phải là con thú cưng nào đó lẻn ra ngoài không nhỉ?
Vương Manh Manh vừa mở cửa phòng ra thì thấy bóng đen kia lủi qua khe cửa, tiến vào phòng đối diện. Vương Manh Manh đang ngồi ở cửa thấy vậy thì vô cùng kinh ngạc, khe cửa này rất hẹp, cùng lắm chỉ có thể nhét được một tấm thẻ, động vật bình thường làm sao có thể chui vào được?
Đúng lúc này, cửa phòng đối diện chầm chậm mở ra. Vương Manh Manh chấn kinh, ngã bệt xuống đất. Một người phụ nữ xinh đẹp mặc áo ngủ tơ tằm bước ra, dịu dàng đỡ Vương Manh Manh dậy: "Ôi, Manh Manh, đã khuya rồi sao cháu còn chưa ngủ?"
Người phụ nữ xinh đẹp này là em họ của bà Vương, Liễu Tinh Vân, là một diễn viên nổi tiếng. Tình cảm dì cháu giữa hai người vô cùng tốt. Mỗi năm vào dịp sinh nhật của Manh Manh, cho dù dì có ở đâu, có bận rộn như nào thì cũng không quên gửi quà cho Manh Manh. Dì còn nói với bà Vương: "Sau này em cũng muốn có một đứa con gái như Manh Manh, ngoan ngoãn lại còn xinh đẹp, em rất thích con gái."
Lần này đi đảo Lưu Quang, cũng vì Liễu Tinh Vân năn nỉ nên bà Vương mới dẫn theo con gái đến đây.
Vương Manh Manh chớp chớp mắt, nói: "Dì ơi, vừa nãy cháu thấy có một thứ rất kì quái chui qua khe cửa vào phòng dì đấy."
"Khe cửa?" Liễu Tinh Vân cười: "Cửa này đến một ngón tay còn không thể chui qua thì làm sao có thứ khác được? Có phải cháu nhìn nhầm rồi không? Manh Manh, cháu biết bây giờ mấy giờ rồi không? Trẻ con thức khuya là không cao được đâu đấy."
Nói xong, cô ấy nắm tay Vương Manh Manh, đưa em về phòng, lúc rời khỏi còn không quên trêu chọc bà Vương: "Chị, chị cũng giỏi thật đấy, con gái nửa đêm chuổn ra ngoài mà chị không hay biết gì, còn ngủ say như heo. Manh Manh mau ngủ đi, sáng mai dì dạy cháu học bơi nhé."
Liễu Tinh Vân trở về phòng mình, sau khi khóa cửa xong, vẻ mặt tươi cười vừa nãy ngay lập tức biến mất: "Có phải mày đi tìm Manh Manh không? Mày không được đi tìm Manh Manh, biết chưa?"
Trong phòng không có một bóng người vậy mà lại có tiếng cười trêu ngươi của trẻ con: "Hì hì..."
---
Đây là lần đầu tiên Trình Tiểu Hoa đi đến đảo, cũng là lần đầu tiên đi du lịch nên thấy cái gì cũng rất mới lạ, thu hút.
Từ lúc đặt chân lên đảo Lưu Quang là Sơn Miêu đã bắt đầu khịt mũi, đánh hơi mùi Manh Manh.
Tôn Danh Dương bịt mũi Sơn Miêu lại: "Miêu này, cậu đừng ngửi như vậy nữa được không? Giống chó lắm, trên đường bao nhiêu người khinh bỉ chúng ta rồi đấy."
Trình Tiểu Hoa nói: "Sơn Miêu, em đừng nóng vội, cho dù muốn đi tìm Manh Manh thì cũng phải ăn no trước đã. Bên kia có mấy nhà hàng hải sản khá được, mọi người có muốn ăn hải sản không?"
Vừa nhắc đến hải sản là Sơn Miêu ném Vương Manh Manh khỏi đầu luôn, cùng Tôn Danh Dương gật đầu lia lịa.
Cảnh Thù ghét mùi tanh của hải sản nên bịt mũi, nói: "Toàn mùi tanh thì có gì ngon chứ. Đi ăn đồ Tây đi, sạch sẽ, trang hoàng đẹp đẽ."
Trình Tiểu Hoa kéo tay hắn đi đến tiệm hải sản: "Đi biển mà không ăn hải sản thì có khác gì chưa đi không cơ chứ? Oa, đại tiệc hải sản, ta tới đây!!!"
Chọn đại một nhà hàng hải sản mà đi vào, lúc thấy những bể kính đựng đầy hải sản tươi sống thì họ nghĩ chắc tiệm này cũng ổn thôi. Nhà hàng này không lớn lắm, nhưng lại có rất nhiều người phục vụ, đều là nam, đang ngồi ở một chỗ nói chuyện với nhau. Thấy có người đến, bọn họ mới tản ra. Nhưng không biết có phải là do chưa đến giờ ăn không mà trong này rất vắng, ngoài trừ bàn của Trình Tiểu Hoa thì cũng chỉ có một đôi tình nhân ngồi ở bàn đối diện đang gọi món.
"Cứ thoải mái chọn đi." Ông chủ tự mình đến tiếp đón, cười tủm tỉm nói: "Mọi người là đến đây du lịch hả? Mang nhiều đồ như vậy."
Trình Tiểu Hoa gật đầu, sau đó cùng với Tôn Danh Dương, Sơn Miêu gọi món. Giá cũng không đắt lắm. Ví dụ như một đĩa tôm rang muối chỉ có hơn năm mươi tệ, rẻ hơn trong thành phố rất nhiều. Ngoài ra còn có cá biển, cua biển, tôm hùm, tổng cổng mười món. Chắc khoảng hơn ba trăm tệ.
Ngoại trừ Cảnh Thù thì ba người họ đã đói bụng lâu rồi, tôm rang muối vừa được bưng lên, Tôn Danh Dương và Sơn Miêu đã bắt đầu cắm mặt mà ăn. Sơn Miêu còn không thèm bóc vỏ, cứ thế cho tôm vào miệng nhai. Nhai hai cái, vẻ mặt thay đổi.
"Tôm nay không tươi, đã chết một tháng rồi ấy."
Trình Tiểu Hoa thử kiểm tra, quả thật là tôm ươn.
Đúng lúc có nhân viên phục vụ bưng cá hấp lên, Trình Tiểu Hoa hỏi: "Sao tôm lại không tươi thế?"
"Vẫn còn tươi mà, mới mua sáng nay đấy." Nhân viên phục vụ trả lời qua loa, quay đầu bước đi.
Tôn Danh Dương cảm thán: "Thái độ của nhân viên này còn kém hơn cả điện hạ chúng ta đấy."
Cảnh Thù không vui nói: "Ngươi dám cả gan lấy một người phàm so sánh với bản quân? Hôm qua Quảng Bình Diêm La còn nói với bản quân là hắn nghi ngờ chuyện tiêu chảy là do có người muốn mưu hại hắn đấy."
Tôn Danh Dương nghe vậy, bị dọa suýt khóc: "Tôi sai rồi, xin điện hạ tha mạng!!!!"
Trình Tiểu Hoa nói: "Thôi nào, anh đừng dọa lão Tôn nữa. Có món mới đến rồi, ăn thử xem sao."
Vị của mấy món sau đúng là càng lúc càng kém. Ngay cả Sơn Miêu ăn tạp còn không nuốt nổi.
Trình Tiểu Hoa muốn gọi ông chủ đến thì nghe thấy đôi tình nhân kia tức giận:
"Gì chứ, sao lại đắt như thế? Mới gọi có bốn món mà hơn ba nghìn tệ?"
"Vừa đắt vừa dở, mấy người là hắc điếm à?"
Nhân viên phục vụ lạnh lùng nói: "Một bữa cơm mà còn không trả được lại còn muốn đi du lịch? Cứ ở nhà mà ngủ đi, khỏi phải mất tiền."
Đôi tình nhân kia càng tức giận, cãi nhau ầm ĩ với tên phục cụ. Sắc mặt ông chủ thay đổi, cầm dao phay theo, đi cùng vài nhân viên phục vụ nam khác, vây hai người kia lại:
"Sao? Muốn ăn quỵt à?"
Đám Trình Tiểu Hoa liếc nhau, đã hiểu rõ mọi chuyện.
Tôn Danh Dương nói: "Mẹ nó, hắc điếm thật à?"
Trình Tiểu Hoa gọi: "Phục vụ, tính tiền."
Cô cũng muốn biết bàn đồ ăn này của mình mất bao nhiêu nghìn tệ. Nhưng dù đã chuẩn bị tâm lý thì vẫn bị dọa sợ.
"Tổng cộng hết . tệ, giảm cho cô số lẻ, còn . tệ."
"Các người tính như thế nào vậy? Đĩa tôm này có năm mươi tệ, bàn này đắt nhất là tôm hùm, cũng mới có một trăm năm mươi tệ thôi..."
Phục vụ ném thực đơn lên bàn: "Một con tôm tệ, một đĩa con, là tệ. Còn con tôm hùm này, tệ một lạng, con này của mấy người là một cân, tệ."
Đoạn này đã bỏ bớt một vài câu, vì Seng thật sự hơm có hiểu, ai biết giúp với ạ. Đa tạ