Chương : Bí mật của Lâm Hải
“Cô là ai?” Có lẽ do là đại ca ở trường nên trên người Lâm Hải có một loại khí chất lạnh lùng làm người ta run sợ.
Dựa vào ánh đèn trước cổng, Trình Tiểu Hoa có thể lờ mờ nhìn thấy vết xanh tím còn lưu lại trên cổ Lâm Hải. Vết thắt có vẻ rất chặt, đã mấy ngày trôi qua rồi mà vẫn chưa tan hết.
“Mình tên Trình Tiểu Hoa, cũng học Nhất Trung. Bởi vì mấy ngày nay cậu không đi học nên cô Lý cử mình đến thăm cậu.”
Trình Tiểu Hoa không có khả năng dùng mê thuật tác động đến sóng não của người khác như Cảnh Thù nên chỉ đành nói dối vài câu. Dù sao, học sinh của Nhất Trung rất nhiều, khối có tám lớp luôn, Lâm Hải không thể nào biết hết được.
Lâm Hải dù không hoài nghi nhưng cũng không thân thiện nói: “Cô thăm rồi đấy, về đi.”
Ngay lúc cậu ta muốn xoay người đi vào trong, Trình Tiểu Hoa nói: “Này, cậu thật sự muốn treo cổ tự tử à?”
Lâm Hải quay đầu lại, lạnh lùng nhìn cô: “Đừng có lo chuyện bao đồng.”
Chỉ trong nháy mắt đó, Trình Tiểu Hoa cảm nhận được một luồng oán khi trên người Lâm Hải.
Chẳng lẽ…
Đúng lúc này, có ánh đèn xe chói mắt chiếu vào người bọn họ. Xe dừng lại, một quý phu nhân bước xuống. Bất kể là vẻ ngoài, ăn mặc hay khí chất, quý phu nhân này đề không thua kém gì các minh tinh dạo bước trên thảm đỏ. Chỉ có ánh mắt kia, lúc nhìn Trình Tiểu Hoa lộ ra vẻ cao ngạo, thậm chí còn có chút khinh khỉnh.
Mà khi người phụ nữ nhìn về phía Lâm Hải, ánh mắt lại vô cùng nhu hòa: “Tiểu Hải, đây là ai?”
Lâm Hải không hề trả lời, sải bước bước tới cổng lớn.
Bà Lâm theo sát: “Tiểu Hải, mẹ đang nói chuyện với con mà, sao không trả lời thế hả? Mẹ nói cho con biết, bây giờ có rất nhiều cô gái da mặt dày, thấy gia cảnh nhà chúng ta tốt nên muốn đến nịnh bợ. Con cần phải sáng suốt vào, đừng để bị lừa đấy.”
Trình Tiểu Hoa thấy thật buồn cười: Cái quái gì thế, nhà mấy người cho dù có làm công to việc lớn gì thì có thể cao hơn Diêm La điện không?
Thấy mẹ con họ chuẩn bị đi vào cửa, Trình Tiểu Hoa rút di động, vừa đi về vừa nhắn tin cho A Phòng, Nhất Trung thuộc khu Tân giới – là địa phận quản lý của A Phòng.
[Chị A Phòng, chị có đang bận gì không?]
[Đang ở trong tiệm hoành thánh này. Em đi đâu thế, sao lại để con mèo kia nấu hoành thánh chứ?]
[Chị đang nói tới Sơn Miêu hả? Em đã dạy em ấy, giờ ngoại trừ nấu hoành thánh, em ấy còn có thể làm mì xào, cơm rang đấy. Rất giỏi luôn.]
[Giỏi cái mịa gì? Một bát hoành thánh thơm ngon là thế, để cậu ta nấu xong, chị đây còn ngửi thấy mùi chuột chết đấy. Hic, kinh chết đi được!]
Mùi chuột chết? Chẳng lẽ Sơn Miêu lại ăn vụng chuột à? Việc này để lát về rồi tính, giờ nói chuyện quan trọng trước đã.
[Chị A Phòng này, gần đây chị có câu hồn ở Nhất Trung không?]
[Em đang nói năm học sinh kia hả, bắt lâu rồi này.]
Đúng như cô nghĩ! Khó trách ở Nhất Trung cô không cảm thấy có ác linh, hóa ra là nó đã sớm mượn xác hoàn hồn. Ngay lúc Trình Tiểu Hoa suy xét nên làm thế nào để hoàn thành nhiệm vụ thì A Phòng lại gửi tin nữa:
[Đúng rồi, em phải quản cái tên họ Tôn kia cho tốt đấy. Nếu không phải nể mặt em, chị đã đánh cho hắn một trận rồi đấy.]
Tôn Danh Dương hả?
Trình Tiểu Hoa cũng hiểu ý của A Phòng rồi.
Tôn Danh Dương đã độc thân suốt mấy trăm năm. Gần đây không biết bị chập mạch nào mà lại muốn yêu đương. Ừ thì cũng là việc bình thường, nhưng gã lại nhìn trúng A Phòng.
Trong đám Quỷ sai, A Phòng nổi tiếng xinh đẹp đấy, rất nhiều Quỷ sai tài giỏi đều coi A Phòng là nữ thần, A Phòng còn không thèm ban cho họ một cái liếc mắt, làm sao lại có thể để ý một Quỷ sai lười biếng, kém cỏi như Tôn Danh Dương được?
Chẳng qua là da mặt của Tôn Danh Dương dày như tường thành, bám chặt A Phòng như keo dính chó.
[ Được rồi. Em sẽ khuyên nhủ anh ấy. Chị A Phòng đừng tức giận. Cái này cũng coi như là minh chứng cho sức quyến rũ của chị thôi mà.]
[Sức quyến rũ của chị chị tự biết, không mượn hắn chứng minh. Tiểu Hoa này, em không biết hắn điên đến mức nào đâu. Hôm kia tặng chị một nhúm tóc, nói là tóc đen biểu thị tình thâm. Chưa kể đấy còn là nhúm tóc bị đốt cháy đấy, có kinh không cơ chứ?]
Trình Tiểu Hoa xấu hổ: [Mái tóc là thứ anh ấy trân trọng nhất đấy, có thể dằn lòng cắt mang đi tặng chị, chứng tỏ chị rất quan trọng với anh ấy. Bị cháy… Đó là do lúc đánh nhau với Thụ yêu bị em đốt nhầm đó…]
[Còn hôm qua, tặng quà cho chị, chị không cần, hắn cứ nhét quà vào tay chị, xong đó chạy biến đi. Chị mở ra xem, mẹ nó! Là bộ đồ hắn mặc hơn trăm năm mà không giặt lấy một lần kia đấy. Mùi kinh khủng đến mức suýt chút nữa làm chị ngất đó.]
[Em mua quần áo mới cho anh ấy rồi nhưng anh ấy vẫn không vất bộ đồ đó đi, nói là do mẹ làm cho lúc ảnh còn sống. Tặng cho chị cũng coi như là đã suy đi tính lại nhiều lần rồi đấy, tuy rằng đúng là có chút kinh kinh thật…]
[Dẹp đi, chị nghĩ là hắn muốn chị giặt hộ đấy! Còn có mới rồi, chị chọn hoành thánh nhân rau, em cũng biết chị đang giảm béo mà, thế mà hắn dám bưng cho chị một chén nhân thịt, ừ, còn cho nhiều thêm mấy viên, đầy hết một chén. Em nói xem có phải hắn cố tình muốn làm cho chị béo chết không?]
Tôn Danh Dương thật là, cách theo đuổi như thế này thì bảo sao suốt mấy trăm năm qua vẫn cô đơn lẻ bóng một mình. Đáng đời =]]
[Đó là… do anh ấy sợ chỉ giảm béo quá mức, sẽ bị đói. Lát về em sẽ nhắc nhở anh ấy, không được tặng đồ linh tinh nữa.]
[Ừ, tiện nói luôn với hắn, nếu hắn còn dám đeo bám chị thì đừng trách chị A Phòng đây ra tay không biết nặng nhẹ nhé.]
A Phòng là hồ ly tinh có tu vi bốn trăm năm, nếu thật sự ra tay, nhất định Tôn Danh Dương sẽ không chịu được.
Trình Tiểu Hoa khoanh tay, cúi đầu đi về phía trước, không cẩn thận va phải một người. Lúc muốn nói xin lồi thì nghe được tiếng cười khẽ quen thuộc. Ngẩng đầu lên thì thấy người bị cô va phải là Cảnh Thù, hắn đang cười xấu xa.
“Anh cố ý đấy à?” Trình Tiểu Hoa muốn lùi lại, không ngờ lại bị hắn ôm vào lòng, cằm gác lên đỉnh đầu cô: “Hoa Hoa”
Lòng Trình Tiểu Hoa dịu lại, để kệ hắn ôm. Nhưng ôm được một lát, cô cảm thấy tay hắn không nghiêm chỉnh. Trình Tiểu Hoa đẩy hắn ra: “Anh không trông tiệm hoành thánh mà đi ra đây làm gì?”
Cảnh Thù nói: “Ở trong tiệm rất buồn, ta đi tản bộ một chút cho đỡ,”
Tản bộ mà đi đến tận đây? Chỗ này cách xa tiệm lắm đấy. Có ma mới tin!
“Hoa Hoa, em nghĩ xong chưa?” Cảnh Thù nghiêm cẩn xòe bốn ngón tay: “Đêm nay là ngày thứ ba rồi đấy, chỉ còn bốn ngày nữa là đủ một tuần rồi!”
Trình Tiểu Hoa: “Biết rồi. Anh không cần phải ngày nào cũng nhắc tôi nhớ đâu.”
Thật ra, trong lòng Trình Tiểu Hoa đã đồng ý rồi, lúc bị hắn ôm không lẩn trốn là một loại ám hiệu đấy. Nhưng rõ ràng là Cảnh Thù không hiểu được mà. Bỏ đi, bốn ngày nữa rồi nói cho hắn biết. Dù sao cũng phải haofn thành nhiệm vụ đã.
Còn Cảnh Thù thì sao, hắn đang ngấm ngầm mưu tính: “Bốn ngày nữa, chỉ còn bốn ngày nữa thôi Hoa Hoa sẽ trở thành bạn gái của ta. Bạn gái là có thể hôn, có thể ôm, có thể làm những chuyện ngại ngùng.”
Trình Tiểu Hoa thấy Cảnh Thù cười ngây ngốc, đáy lòng kinh ngạc: “Hắn chưa uống thuốc à?”
Cảnh Thù lại hỏi: “Nhiệm vụ của em đã có tý manh mối nào chưa? Chi bằng để ta giúp em một tay nhé?”
Nhớ ngày xưa đó, Trình Tiểu Hoa muốn Cảnh Thù giúp còn phải năn nỉ ỉ ôi hết nước hết cái. Giờ thì bản thân còn chưa nhắc tới, hắn đã chủ động muốn giúp. Trong giây lát, Trình Tiểu Hoa cảm thấy mình đã kiếm được một ô dù siêu to khổng lồ, nhưng mà hệ thống này rất thông minh, Cảnh Thù không thể giúp trực tiếp được. Nhưng tư vấn một chút thì không sao.
“Tôi đã tra được, hồn của Lâm Hải đã sớm bị câu xuống Địa phủ, thân xác bị ác linh chiếm. Điện hạ, nếu ác linh cứ chiếm lấy, thì thân thể của Lâm Hải cứ để mặc nó sử dụng à?”
“Tất nhiên là không có chuyện đó rồi. Mỗi thân thể chỉ phù hợp với một linh hồn duy nhất. Linh hồn mất đi, thân xác sẽ dần thối rữa. Cho dù có bị ác linh chiếm mất thì vẫn sẽ có phản ứng đào thải. Nói đơn giản thì cơ thể vẫn sẽ dần hư thối, trừ phi nó có thể liên tục đổi thân thể.”
Trong biệt thự nhà họ Lâm.
Bà Lâm bưng một bát mì hải sản, đẩy cửa phòng con trai ra.
Cửa mở ra, một luồng khí lạnh ập đến. Trong phòng tối đen như mực, cửa sổ mở to, gió lạnh gào thét thổi tung rèm cửa.
“Hôm nay lạnh như vậy, sao con không mở máy sưởi mà lại mở cửa sổ ra làm gì?” Bà Lâm thuận tay mở công tắc đèn. Lúc đèn sáng lên, mặt Lâm Hải đột nhiên xuất hiện trước mặt bà Lâm.
Sắc mặt của cậu ta rất xấu, có chút xanh xám. Đôi mắt đen nhìn chằm chằm vào bà Lâm: “Ai cho phép bà vào?”
Bà Lâm đặt bát lên mặt bàn, từ ái nói: “Tối nay con về muộn, mẹ sợ con đói nên đã nấu cho con một bát mì hải sản. Mau ăn đi cho nóng, có cá muối và hải sâm mà con thích nhất đấy.”
Bà Lâm nói xong, muốn đi đóng cửa sổ, Lâm Hải chặn lại, quát: “Cút!”
“Tiểu Hải, mấy ngày nay sao con lại như vậy, luôn hung dữ với mẹ như thế?” Đứng gần nên bà Lâm ngửi thấy một mùi hôi thối khó ngửi, nhướng mày: “Tiểu Hải, con chưa tắm mấy ngày rồi hả? Sao lại bốc mùi thế này?”
Lâm Hải lùi về sau mấy bước: “Lúc trở về giẫm phải một con cho chết.”
“Vậy con mau đi tắm đi. Hay là cứ ăn trước đi, không sẽ nguội mất. Mẹ đi đây, con nhớ đóng cửa sổ lại, không sẽ bị lạnh đấy.” Tuy bà Lâm cảm thấy hơi lạ, nhưng rốt cuộc vẫn là con trai mình, không nghĩ nhiều, xoay người chuẩn bị rời khỏi phòng.
Bỗng nhiên Lâm Hải hô lên: “Đợi đã.”
Bà Lâm quay đầu, thấy Lâm Hải cười cứng ngắc: “Ngày mai con muốn đến ký túc xá lấy chút đồ, mẹ có thể đi cùng con không? Không phải mẹ vẫn muốn con đi du học sao? Con đi.”
“Ừ?” Trong lòng bà Lâm cảm thấy ấm áp. Mặc dù con trai lớn lên không còn thân thiết với mình nữa, nhưng vẫn là con mình, vẫn cần có mẹ bầu bạn. Nghĩ đến chuyện ngày đó con trai gặp phải, bà Lâm càng đau lòng. Học giỏi thì có ích gì, áp lực lớn như vậy, hại con trai mình thành thế này!
Cho tới tận bây giờ, bà Lâm vẫn cho rằng lý do con trai mình tự tử là do áp lực học hành quá lớn.
Sau khi bà Lâm rời khỏi, Lâm Hải khóa trái cửa phòng lại, cậu ta đứng trước gương dài, cởi bỏ quần áo, vết hoen tử thi màu hồng càng ngày càng nhiều, có mấy cái đã xuất hiện trên cổ.
Khối thân thể này không thể gắng gượng được mấy ngày nữa nhưng việc cậu ta muốn làm còn rất nhiều.
---
Xì poi: Cái gì càng đẹp thì càng có độc nha :
---
Mạnh dạn ship Sơn Miêu với A Phòng :v mối tình phi công – máy bay nhỉ :
Chị A Phòng à, BB Trần có bảo là mặp không chết, đói mới chết nhoaaaaa
Mà mn nghĩ Hoa Hoa nên xưng hô với Cảnh Cảnh dư nào nhỉ : anh – em hay là ngài - em