Chương : Cảnh Thù hẹp hòi
Thụ yêu thở dài: “Một gốc cây mở linh trí tu yêu, ngoại trừ tu luyện ra thì chỉ có khoảng thời gian cô độc dài đằng đẵng. Nàng nói ta bên cùng nàng cả đời. Nhưng nàng không biết rằng bởi vì có nàng mà ta không còn quá cô độc. Cho dù sinh mệnh của nàng quá ngắn ngủi nhưng thế hệ sau của nàng càng ngày càng nhiều. Ta rất thích bọn nó, nhất là mấy đứa trẻ con, đứa nào đứa nấy rất giống nàng. Mà giờ, tụi nhỏ đều rời khỏi rồi. Con cái của nàng, cũng là con cái của ta. Hiện tại, con cái của ta đều không cần ta nữa, bọn nó chán ghét nơi hẻo lánh này, đã chuyển vào những căn chung cư trong thành phố. Còn ta, ta sẽ tiếp tục bảo vệ nơi này, bảo vệ nàng!”
“Bảo vệ nàng?”
Bên cạnh thụ yêu, cỏ dại tách ra, lộ ra một bia mộ đã bị mưa gió bào mòn. Ông duỗi những chạc cây phủ lên bia mộ, dịu dàng như vuốt ve gò má của người yêu.
“Bạn già ơi, tụi nhỏ đi hết rồi cũng không sao cả, ta sẽ luôn luôn ở cạnh nàng. Ai dám đến chiếm nhà của chúng ta, ta nhất định sẽ bắt họ phải trả giá!”
Trình Tiểu Hoa nói: “Thật ra, con cháu của ông không hề vứt bỏ ông đâu! Tuy rằng bọn họ bán đất đi nhưng cũng là bất đắc dĩ phải làm vậy. Trước khi rời đi, họ viết thư, yêu cầu chính phủ phải bảo vệ ông thật tốt. Lúc ông chủ Vương mua khu đất này, chính phủ cũng đã yêu cầu rõ ràng phải bảo vệ cổ thụ, không được di chuyển, không được phá hoại.”
“Cô nói thật sao?”
“Việc này có thể kiểm tra mà, sao cháu có thể nói dối được. Ông chủ Vương cũng từng nói với cháu, trong kế hoạch của bọn họ, sườn núi này sẽ xây dựng một công viên. Nếu những thôn dân đó nhớ ông, nhớ ngọn núi này thì vẫn có thể trở về thăm ông.”
Tôn Danh Dương cũng vội vàng phụ họa: “Thật đấy. Lúc ông chủ Vương nói chuyện, bọn cháu đều nghe được.”
“Tụi nhỏ, thật, thật sự không vứt bỏ ta…” Giọng nói của thụ yêu có chút nghẹn ngào. Đối với cây cối mà nói, sinh mệnh càng lâu càng cô đơn, tịch mịch. Chờ đợi suốt ngàn năm đã trở thành chấp niệm duy trì sự sống của ông từ lâu rồi.
Trình Tiểu Hoa nói: “Ông đại thụ, cháu hiểu vì bảo vệ nơi này mà ông làm rất nhiều việc. Nhưng dọa ông chủ Vương bỏ đi thì chỗ này cũng sẽ có người khác tiếp quản thôi. Các công ty không dám tiếp quản thì cũng không có chuyện chính phủ để nơi này hoang vắng mãi. Dù sao thì nơi này cũng cách nội thành không xa. Đến lúc đó ai biết được sẽ xây dựng thành cái gì. So ra thì xây một sơn trang nghĩ dưỡng sẽ ít thay đổi diện mạo nơi này hơn, đúng không? Bên kia đã xây xong rồi, chỗ này cháu sẽ nói với ông chủ Vương, không chặt cây nữa, cố gắng giữ nguyên dạng. Vậy có được không?”
Thụ yêu trầm mặc, tựa hồ đang suy xét. Sau một lát, chạc cây buông lỏng, Trình Tiểu Hoa, Sơn Miêu từ trên cây rơi xuống. Tôn Danh Dương cũng được cởi trói, ùa té chạy đến trốn sau lưng Cảnh Thù.
Trình Tiểu Hoa không ngờ địch ý của thụ yêu với bọn họ lại có thể dễ dàng xóa bỏ như vậy: “Ông đại thụ, cảm ơn ông chịu tin tưởng cháu!”
Cảnh Thù trào phúng một câu: “Xem ra cô rất thích hợp làm “chị gái tri kỷ” đấy.”
Thụ yêu nói: “Ta cũng không biết có nên tin tưởng các ngươi hay không. Nhưng nếu đem ba người các ngươi làm phân bón, bạn già của ta mà biết nhất định sẽ không vui. Bỏ đi, các ngươi mau đi đi, việc này vốn không có quan hệ gì với các ngươi cả.”
Cảnh Thù cao cao tại thượng nói: “Tuy rằng vạn vật đều có quyền tự do sinh trưởng, nhưng ngươi có thể sống suốt ba nghìn năm chắc cũng không dễ dàng. Hi vọng ngươi có thể trân trọng sinh mệnh cho tốt, đừng tùy tiện hại người, tránh bị trời phạt.”
“Trời sinh bản tính của cây cối chúng ta là thích yên tĩnh, không thích gây chuyện. Chỉ cần người không động đến ta, ta cũng sẽ tuyệt đối không làm hại người.”
Bình minh lên, ánh mặt trời chiếu rọi Nam Sơn, khiến cho toàn thân thụ yêu chìm trong ánh nắng vàng ấm áp. Chạc cây vỗ nhẹ bia mộ bên cạnh: “Bạn già, nàng nói xem, tụi nhỏ sẽ đến thăm chúng ta chứ?” Bia mộ không đáp lời, chỉ có tiếng gió thôi đáp lại ông. Cổ thụ cao như vậy, rộng như vây, mà bia mộ lại nhỏ bé như vậy.
Trên đường về, Tôn Danh Dương vừa đi vừa khóc, đau lòng vì mái tóc bị cháy kia.
Trình Tiểu Hoa an ủi nói: “Đừng khóc nữa, sau này sẽ lại dài ra thôi mà.”
Tôn Danh Dương bi phẫn nói: “Không dài ra được đâu. Tôi là ma, lúc chết như nào thì sau khi chết sẽ là dáng vẻ đấy. Hu hu, cắt tóc như cắt chân, với con dân Đại Minh như tôi mà nói, đây là tổn thương tinh thần vô cùng to lớn đấy!”
Cảnh Thù bị làm phiền, bực mình nói: “Đủ rồi, đừng gào lên nữa! Có bản lĩnh thì ngươi đi tìm thụ yêu báo thù đi, đốt hết sạch lá cây của lão là được rồi.”
Tôn Danh Dương im lặng khóc thút thít. Tìm thụ yêu báo thù á? Gã còn chưa muốn làm phân bón cây đâu nhé.
Nhắc tới thụ yêu, Trình Tiểu Hoa không nhịn được mà hỏi Cảnh Thù: “Vì sao thụ yêu lại chưa hóa hình vậy? Đã mấy nghìn năm, cứ đứng mãi ở một chỗ rất đánh thương.”
“Tuy mạng sống dài lâu nhưng cũng sống cô độc. Loại cô độc này vốn dĩ sẽ không ảnh hưởng gì, nhưng nếu mở ra linh trí rồi thì sẽ rất khó chịu. Giống như người thực vật vậy, có thể nghe thấy, có thể suy nghĩ nhưng lại không thể cử động hay nói chuyện. Đặc biệt, quá trình tu luyện của thực vật lại càng lâu hơn động vật. Thường thì động vật tu luyện hai, ba trăm năm là có thể hóa hình nhưng thụ yêu phải mất hai nghìn năm mới có thể hóa hình.”
Trình Tiểu Hoa nói: “Nhưng thụ yêu kia đã ba nghìn tuổi, sớm đã hóa hình rồi mới đúng chứ?”
Cảnh Thù nói tiếp: “Trước kia không hóa hình là do tu vi còn bị hạn chế, giờ không hóa hình là do bia mộ kia.” Rõ ràng là đã qua đời rất lâu rồi, đã trải qua không biết bao nhiêu kiếp luôn hồi. Nhưng thụ yêu lại vẫn coi giữ một mảnh ký ức kia, coi sóc bia mộ kia nghìn năm, thậm chí coi đời sau của nàng như con mình mà bảo vệ. Chấp niệm này đến cùng sâu bao nhiêu? Tình cảm đó nặng bao nhiêu?
Trình Tiểu Hoa chưa kịp thương cảm thì đã thấy Cảnh Thù chìa tay ra trước mặt mình.
Cô sửng sốt: Ý gì đây? Là tại đường núi khó đi, nên đưa tay qua cho cô bám sao? Điện hạ quá gần gũi rồi…
Trình Tiểu Hoa đang suy nghĩ xem có nên đưa tay ra không, Cảnh Thù đã nói: “Ngẩn người gì thế, mau trả điện thoại cho ta. Lúc nãy ta có thấy ngươi nhặt rồi.”
Hóa ra,… biết ngay mà, thân thiết, gần gũi không thể là điện hạ được!
Trình Tiểu Hoa rầu rĩ đưa di động cho hắn: “Nguyên vẹn, không hỏng hóc gì. Trước khi tôi đến, app Địa phủ ra nhiệm vụ cho tôi, muốn tôi giúp ngài thoát khỏi nguy hiểm. Lúc nãy ngài cũng đâu có bị thụ yêu làm khó đâu, sao lại còn có thể có nguy hiểm chứ? Hệ thống này bị lỗi rồi à?”
Trình Tiểu Hoa cũng lấy luôn di động của mình ra, trên màn hình có thông báo đã hoàn thành nhiệm vụ. Cảnh Thù cũng cảm thấy khó hiểu.
Mặc dù thụ yêu có tu vi ba nghìn năm, cũng rất lợi hại, Cảnh Thù không thể đánh nhanh thắng nhanh được, nhưng cũng không đến mức chịu thiệt. Nếu không phải do bọn Trình Tiểu Hoa đột nhiên xuất hiện, làm hắn phân tâm thì làm sao thụ yêu có thể chiếm được ưu thế cơ chứ. Làm gì mà có nguy hiểm cơ chứ?
Tôn Danh Dương từ trong bi thương ngẩng đầu lên: “Ai bảo điện hạ không gặp nguy hiểm cơ chứ? Lúc thụ yêu trói chúng ta lại làm con tin, có khác gì gây khó dễ cho điện hạ đâu?”
Trình Tiểu Hoa cũng thấy có chút hợp lý. Không phải lúc nãy Cảnh Thù nói muốn tự bạo nguyên thần cùng thụ yêu đồng quy vu tận à? Nếu thật sự làm như vậy thì thần hồn sẽ bị hủy diệt rồi còn gì.
Nghĩ đến đây, Trình Tiểu Hoa vô cùng cảm kích nhìn Cảnh Thù, đang muốn nói những lời cảm động rơi nước mắt thì nghe thấy Cảnh Thù cười nhạo một tiếng: “Bản quân là thuận miệng nói vậy thôi, chủ yếu muốn uy hiếp thụ yêu thôi. Tự bạo nguyên thần? Đừng có đùa, bản quân trải qua bao nhiêu lần thiên kiếp mới có thể thành thần, làm sao có thể vì một người trần mắt thịt như ngươi mà phá hủy nguyên thần. Ta đâu có ngu!”
Vì thế những lời cảm kích sắp nói kia đã bị Trình Tiểu Hoa nhịn xuống.
Cảnh Thù kiểm tra di động, xem có bị rơi vỡ không. Sau đó, ấn mở màn hình thì thấy thông báo có mấy chục tin nhắn chưa đọc, cuộc gọi lỡ. Mở khóa thì thấy đều là của Trình Tiểu Hoa. Lại đọc từng tin nhắn một:
[Điện hạ, ngài chơi game quên giờ sao hay là lại ngủ quên trong lúc tu luyện giống lão Tôn?]
Cảnh Thù cười khinh bỉ: Nực cười, bản quân có thân phận gì, sao có thể ngủ quên được chứ!
[Rốt cuộc chỗ anh xảy ra chuyện gì? Tại sao không thể liên lạc được?]
Hừ, dựa vào pháp lực của bản quân, sao lại có thể xảy ra chuyện gì cơ chứ?
[Có thể cho chút động tĩnh nào không? Anh cứ như thế sẽ làm người khác lo lắng đấy!!!]
Lo lắng? Cô lo lắng à? Còn nhắn nhiều dấu chấm than như vậy à, cho dù có miễn phí cũng đừng tùy tiện như thế.
[Nếu còn không quay về, tôi sẽ ra ngoài tìm anh. Tôi mà bị yêu quái ăn thịt thì đều là lỗi của anh cả.]
Này,…người phụ nữ này… Thật là…
[Điện hạ, ngài xảy ra chuyện gì rồi sao? Tôi tới cứu ngài đây, ngài cố đợi một lát nhé!]
Cứu bản quân? Rốt cuộc là ai cứu ai thế hả?
Cảnh Thù oán thầm nhưng biểu cảm trên mặt lại dần có chút vi diệu. Đọc xong tin nhắn, lúc ngẩng đầu nhìn Trình Tiểu Hoa, khóe miệng không nhịn được mà nhếch lên, hơi mỉm cười.
Đúng lúc này, Trình Tiểu Hoa đi ở trước bị trượt chân, chút nữa thì té ngã. Cảnh Thù muốn tiến lên giúp thì lại thấy Sơn Miêu hóa về nguyên hình, ngồi xổm trước mặt Trình Tiểu Hoa: “Chị Tiểu Hoa, chị vẫn nên để em cõng chị xuống núi thôi.”
Cảnh Thù vội nói: “Sơn Miêu không lên như ngựa, cưỡi sẽ không thoải mái. Chi bằng…”
“Không sao đâu, lúc đến cũng là Sơn Miêu cõng tôi.” Vừa nói Trình Tiểu Hoa vừa cưỡi lên lưng Sơn Miêu.
Cảnh Thù không nói gì nữa, chỉ hừ một tiếng, vẻ mặt mất hứng đi lên trước.
Trình Tiểu Hoa khó hiểu hỏi: “Sao điện hạ lại tức giận rồi? Haizzz, sao lại thất thường như vậy chứ?”
Tôn Danh Dương thương tâm nhưng cũng không quên bà tám: “Hoa này, tôi cảm thấy có lẽ điện hạ muốn cõng cô đấy. Sơn Miêu, cậu thật không tinh ý gì hết, cẩn thận điện hạ ghim cậu nhé!”
Sơn Miêu: “…” Gì? Ai biết gì đâu?
“Lần trước bị ma ám nên mới tin lời anh nói nhé!” Trình Tiểu Hoa quắc mắt nhìn Tôn Danh Dương: “Anh nói xem, một con ma lưỡi dài nhiều chuyện như anh mà không vào Bạt Thiệt địa ngục thì thật là quá phí phạm nhỉ.”
Tôn Danh Dương lẩm bẩm: “Tiểu Hoa càng ngày càng độc mồm độc miệng mà. Bị ma ám? Hứ, ngày nào cô cũng gặp ma còn gì!!!”