Chương : Cảm giác có tiền thật sướng!!!
Ma đói là những vong hồn lúc còn sống bị chết đói, không muốn đến Âm Phủ mà lưu lại ở Nhân gian. Bởi vì cảm giác đói khát quá mãnh liệt nên sau khi chết cũng luôn có cảm giác đó, luôn nghĩ đến việc ăn ăn và ăn, cho dù có ăn bao nhiêu đi nữa thì cũng không cảm thấy no bụng.
Trình Tiểu Hoa nói: “Anh vẫn ăn đấy thôi, lại còn chuyên ăn não người.”
Ma đói cười khổ: “Tôi cũng không muốn hại người ta đâu nhưng não người rất thơm, tôi ăn một lần thì luôn muốn ăn lần nữa. Sau khi ăn não người xong thì không muốn ăn gì nữa. Tôi sai rồi, các người tha cho tôi đi, tôi cầu xin các người đấy.”
Trình Tiểu Hoa lắc đầu: “Không được, anh nên đến chỗ anh cần phải đến đi.”
Ma đói giãy dụa càng hăng: “Không, tôi không muốn xuống địa ngục! Tôi thà hồn phí phách tán cũng không xuống đó!”
Ăn linh hồn của con người có thể nhanh chóng tăng tu vi. Nhưng đối với một con ma mới chết vì đói thì việc bắt hồn cũng không phải chuyện dễ dàng. So ra thì não người là nơi ngưng tụ trí tuệ, cũng tràn đầy năng lượng. Tên ma đói này do thăm ăn nên đã ăn rất nhiều não người, sức mạnh cũng tăng nhiều. Ngay cả quỷ sai cấp T như Tôn Danh Dương cũng không phải đối thủ của nó.
Phạm vào tội này, hình phạt sẽ phải chịu nơi địa ngục rất nặng nề. Tuy rằng, ma đói không biết sẽ phải đối mặt với hình phạt gì nhưng nó vẫn vô cùng sợ hãi.
Cảnh Thù nói: “Đã sợ sao còn tạo nghiệt?”
“Nghiệt?” Ma đói òa khóc: “Thật ra, lúc còn sống tôi cũng được tính là một người tốt. Chăm chỉ cúng bái Phật pháp, thường xuyên quyên góp tiền bạc. Nhưng sao ông trời lại bất công như vậy, tôi mới bốn mươi tuổi đã mắc ung thư vòm họng, cứ vậy mà chết vì đói. Tôi rất đói! Sau khi chết, tôi vốn chỉ muốn ăn đồ cúng nhưng nó ít như vậy, sao ăn no được? Sau này, tôi mới phát hiện ra não người rất thơm, ăn xong thì sức mạnh cũng tăng lên… Sau này tôi sẽ không ăn nữa, được không? Tha tôi đi!!!”
Cảnh Thù phì cười: “Ngươi, mẹ nó, cũng được coi là người tốt? Ngươi có biết tại sao ngươi lại chết không? Lúc sống ngươi vô cùng tham ăn, não khỉ, thịt rắn, thịt tê tê, càng là món lạ thì ngươi càng thích ăn. Rất nhiều động vật hoang dã có mang mầm bệnh trong người, ở trên người chúng nó thì không biểu hiện gì nhưng con người lại không có miễn dịch. Dần dần, độc tố tích tụ trong người ngươi, gây ra biến dị, gián tiếp hoặc trực tiếp gây ung thư. Trừ chuyện này, chẳng lẽ ngươi không làm chuyện cường nam bá nữ à?”
ăn hiếp người khác, trêu ghẹo con gái nhà lành. Kiểu vậy nạ
Ma đói kinh ngạc: “Cái gì? Không phải những thứ kia đều là đồ cực bổ sao? Sao có thể làm hại đến tính mạng tôi được chứ? Hơn nữa, cho dù có nhân quả báo ứng, những việc thiện mà tôi làm kia chẳng lẽ không thể giảm bớt tội nghiệt sao?”
Cảnh Thù nói: “Sau lưng sát sinh làm việc ác, trước mặt thì cầu xin Phật tổ phù hộ, ngươi coi Phật là kẻ ngu à?”
Trình Tiểu Hoa kết luận: “Anh là đang lừa mình dối người thôi.”
Cô vốn cho rằng ma đói này với ông chủ Vương là có thù cũ hận mới gì cơ, xem ra cũng chỉ là đi lạc đến đây. Chắc cũng do nơi này cách xa nội thành, thiếu nhân khí nên ít có quỷ sai.
“Chị Tiểu Hoa, giờ em có thể ăn chưa?” Sơn Miêu chờ sốt cả ruột.
Ma đói lại càng khóc to hơn.
“Rõ ràng thứ này là do bản quân bắt được, ngươi phải hỏi bản quân mới đúng chứ?” Và thế là Sơn Miêu dùng ánh mắt tội nghiệp nhìn Cảnh Thù, cái đuôi còn dựng thẳng lên xin xỏ hắn.
Trình Tiểu Hoa: “Sơn Miêu, em làm rớt tiết tháo rồi này!!!!”
tiết tháo: chí khí cương trực, trong sạch, không chịu khuất phục trước sức mạnh hoặc trở ngại. Vốn định dùng từ liêm sỉ nhưng nghĩa có vẻ hơi không giống.
“Nhân lúc sống, quả khi chết đều có Phán quan của Địa phủ Tư định tội. Sơn Miêu, ngươi ăn đồ ăn vặt trên bàn đi” Cảnh Thù đá Tôn Danh Dương đang ngủ cạnh đó: “Dậy làm việc!”
Tôn Danh Dương mơ mơ màng màng tỉnh giấc, nhìn thấy ma đói đang quỳ rạp trên mặt đất, cả kinh nói: “Không phải chứ? Nhanh vậy đã giải quyết xong xuôi rồi? Không phải nó rất hung sao? Tôi còn tính nghỉ ngơi dưỡng sức sau đó tái chiến năm trăm hiệp với nó mà!”
Cảnh Thù, Trình Tiểu Hoa, Sơn Miêu: “…”
Lúc đó có phải Địa phủ Tư thiếu nhân viên đến điên rồi không, mới tuyển con hàng này vào?!
Tôn Danh Dương lấy xích Khóa Hồn trói ma đói lại, sau đó gọi ông chủ Vương đến nghiệm thu rồi trả thù lao luôn. Vì không được ăn hồn nên Sơn Miêu có chút rầu rĩ.
Trình Tiểu Hoa an ủi: “Đừng buồn nữa. Chờ lấy được tiền, chị mua cho em mấy thứ hay ho nhé.”
Nghe vậy, Sơn Miêu mới vui vẻ hơn, một lần nữa biến thành hình người, sau đó cầm một miếng snack khoai tây cho vào miệng, vừa ăn vừa nhìn ma đói đang bị trói bên cạnh với ánh mắt thèm thuồng. Dọa cho ma đói lo lo lắng lắng bị tên nhóc này nhào đến ăn luôn. Lúc còn sống tham ăn, giờ phút này lại sợ bị ăn. Thật châm chọc!
Ông chủ Vương vừa nhận được tin đã giải quyết xong chuyện thì ngay khi trời vừa sáng đã lập tức cùng trợ lý Tiểu Lý đến đây. Lúc nhìn thấy ma đói bị dọa đến mặt cắt không còn giọt máu, đứng đơ người.
Lúc đưa bọn Trình Tiểu Hoa về cũng giống như lúc đón, có xe riêng nên không mất một chút tiền nào cho việc đi lại cả.
Trong tiệm hoành thánh, Trình Tiểu Hoa cầm di động, nhìn số dư tài khoản năm mươi vạn tệ trên alipay mà cười ngây ngô. Năm mươi vạn tệ đấy, cô đã nghèo suốt mười chín năm, cuối cùng cũng đợi được đến ngày giàu có. Nếu không phải ngại có bọn Cảnh Thù đang ngồi cạnh, chắc cô đã sướng đến khóc luôn rồi.
Nhịn kích động muốn khóc, Trình Tiểu Hoa hỏi Cảnh Thù: “Năm mươi vạn tệ chia thế nào đây?” Dù sao cũng là do Cảnh Thù ra tay, tất nhiên phải hỏi ý kiến hắn trước rồi.
Cảnh Thù khinh thường nói: “Chỉ là một chút tiền thôi mà? Cô nhìn cô bây giờ xem, có khác nào kẻ nghèo suốt tám kiếp rồi không. Nếu đã vui như vậy, bản quân cho cô hết đấy.”
“Mấy kiếp trước có nghèo hay không thì tôi không biết, nhưng kiếp này tôi nghèo lắm luôn đấy.” Trình Tiểu Hoa nói: “Lần này là mọi người cùng đi, tiền này vẫn nên chia đều đi. Tôi cũng không nên chiếm lợi của mọi người, đúng không nào?”
Tôn Danh Dương nói: “Không cần chia cho tôi. Tôi chỉ cần được đi theo bước chân anh minh của điện hạ là thấy vui rồi.” Dù sao gã làm ở tiệm hoành thánh được bao ăn, lại còn đã từ bỏ suy nghĩ phản Thanh phục Minh rồi nên cũng không cần phải tiêu tiền. Nhân cơ hội này gây thiện cảm với Cảnh Thù mới là việc làm sáng suốt nhé.
Sơn Miêu nói: “Em cũng không cần đâu. Chờ đến lúc em muốn mua gì sẽ nói với chị để chị mua cho.”
Trình Tiểu Hoa ngại ngùng, ngẫm nghĩ rồi nói: “Giờ vẫn còn sớm, chúng ta đi dạo phố đi. Thích cái nào thì mua cái đấy, sang chảnh một lần xem sao nhé!”
Tôn Danh Dương với Sơn Miêu đồng thanh trả lời: “Được!”
Cảnh Thù: “Có chút tiền là bắt đầu lên mặt hả? Y như nhà quê lên tỉnh, thật mất mặt bản quân!”
Trình Tiểu Hoa hỏi dò: “Điện hạ, ngài không đi cùng à?”
Cảnh Thù hừ lạnh.
“Vậy ngài ở nhà chơi điện tử đi, ba người chúng tôi đi đây!”
Xe buýt đi qua một cái ổ gà, Cảnh Thù khó chịu nói: “Tài xế có biết lái xe không thế? Cái hố lớn vậy mà không thấy à, bị mù à?”
Vì thế tất cả những khách trên xe đều quay đầu nhìn hắn – tuy rằng rất đẹp trai nhưng tu dưỡng thật kém.
Trình Tiểu Hoa xấu hổ, kéo tay áo Cảnh Thù: “Điện hạ, ngài nói nhỏ chút được không!!! Xe buýt ở Nhân gian đều như vậy!”
Cảnh Thù lườm cô: “Cô cũng không phải không có tiền, sao không gọi xe đi?”
Trình Tiểu Hoa tức giận cười: “Tôi có thói quen ngồi xe buýt nên quên mất chuyện gọi xe.”
Ngồi ở hàng ghế trước, Tôn Danh Dương thì thầm với Sơn Miêu: “Cậu nhìn xem, tính tình điện hạ bây giờ rất giống với đàn ông đang yêu, đúng không? Khẩu thị tâm phi, chỉ được cái mạnh miệng.” Sơn Miêu nghiêm túc suy nghĩ nhưng vẫn cảm thấy đây là chuyện rất phức tạp.
Lần này bọn họ đi đến quảng trường Tịch Giang. Nơi này nhiều cửa tiệm, ăn uống, vui chơi, giải trí, mua sắm cái gì cũng có hết. Trình Tiểu Hoa dẫn mọi người vào một khu mua sắm sầm uất nhất. Chưa nói đến việc bọn Cảnh Thù, Sơn Miêu thiếu quần áo để mặc thì bản thân cô cũng có rất nhiều bộ đã cũ lắm rồi, nên mua mới.
Sơn Miêu vẫn đang là thiếu niên, Trình Tiểu Hoa chọn cho cậu ba bộ quần áo thoải mái, tổng cộng hết hơn năm nghìn tệ. Sau đó lại vào cửa hàng độc quyền “Thái Bình Kê”.
Cảnh Thù nhìn logo hình con gà ngoài cửa tiệm, hỏi: “Sao lại vào tiệm này? Tên thật kỳ quái.”
“Chỗ này rất xứng với anh đấy!” Trình Tiểu Hoa cầm một bộ comple ướm lên người Cảnh Thù: “Thử đi. Anh mặc mấy đồ này rất đẹp. Lần trước tôi không có tiền nên mới không mua cho anh được.”
Cảnh Thù hừ một tiếng, rốt cuộc vẫn cầm bộ đồ đi thay. Với khí chất của Cảnh Thù, cho dù chỉ đi dép lê, mặc quần đùi cũng thấy rất sang chảnh. Mặc đồ Tây thì càng không phải nói.
Trình Tiểu Hoa ngắm nghía, cảm thấy bộ quần áo này quá nghiêm túc, nhưng nhìn vẻ mặt đắc ý khi soi gương của Cảnh Thù lại ngại không dám nói hắn đổi bộ khác. Dứt khoát mạnh tay lấy thêm một một bộ có áo khoác màu xanh đẫm phối hợp với quần tây đen, rồi còn lấy thêm mấy một cái áo sơ mi trắng, một áo sơ mi đen. Giá cũng không rẻ hết hơn tám nghìn tệ, nhưng so với đồ Tây thì cũng coi như rẻ rồi.
Trả tiền xong, Cảnh thù cũng không đổi lại bộ đồ cũ mà cứ mặc nguyên bộ đồ kia ra khỏi cửa. Nhân viên vội đến ngăn hắn lại, cẩn thận cắt mác trên quần áo cho hắn.
Ra khỏi tiệm đồ Tây, Trình Tiểu Hoa nhìn Tôn Danh Dương một vòng. Người này mặc một bộ đồ cũng hơn trăm năm, không biết hắn có khó chịu không. Thấy Trình Tiểu Hoa nhìn mình, Tôn Danh Dương vô cùng khẩn trương: “Nhìn, nhìn gì thế? Tôi tuyệt đối không thay đồ, không cắt tóc đâu nhé!”
Sau này, Trình Tiểu Hoa tìm nhà chuyên may Hán phục làm cho gã hai bộ quần áo. Tuy rằng Tôn Danh Dương luôn miệng lẩm bẩm nhìn không chuẩn như bộ gã đang mặc nhưng cũng miễn cưỡng nhận lấy.
Mua đồ cho bọn họ xong, Trình Tiểu Hoa đi mua đồ cho chính mình. Tuy rằng giờ đã có tiền, nhưng cô vẫn có thói quen đi đến những cửa tiệm bình thường mua đồ. Một bộ quần áo cũng không cần thiết phải tốn mấy nghìn tệ. Huống chi đồ tốt còn phải để tâm giặt giũ, bảo quan, không hợp với cô. Cuối cùng vẫn vào một tiệm đồ nữ không biết tên. Tuy rằng không nổi tiếng nhưng kiểu dáng, chất lượng trang phục khá tốt, có giá mấy trăm tệ. So với quần áo trước kia cô mặc thì tốt hơn nhiều.
Suy tính đến việc mình vừa phải nấu hoành thánh lại còn có thể phải ra ngoài làm nhiệm vụ, nên cô chọn mấy cái quần jeans, với cái áo phông, áo khoác rộng rãi. Đang muốn đi tính tiền thì bỗng nhiên Cảnh Thù đưa cho cô một bộ nói: “Thử đi.”