Chương :
Ngón tay chỉ hơi động, dòng ký ức trong đầu lại thay đổi.
Trình Tiểu Hoa mười sáu tuổi, thành tích cực kỳ tốt, có một vài môn có thành tích đứng đầu toàn khối, nhận được lời khen ngợi của thầy cô. Tan học, Triệu Mỹ Mỹ vỗ vai cô, cười nói: “Thi tốt quá, nếu tớ mà có thành tích như vậy, muốn gì cha mẹ tớ cũng cho hết.”
Trình Tiểu Hoa chỉ cười, không nói gì cả. Cha mẹ cô đã qua đời từ lâu, bà ngoại cũng mất rồi.
Triệu Mỹ Mỹ nói: “Tiểu Hoa, mai là cuối tuần, hai đứa mình vào trong huyện mua quần áo đi.”
Trình Tiểu Hoa lắc đầu: “Không được đâu, cuối tuần tớ còn phải đi làm thêm.”
Hình ảnh lại thay đổi, là hình ảnh Trình Tiểu Hoa đang bận rộn làm việc ở McDonalds. Trình Tiểu Hoa làm liên tục từ chín giờ sáng đến mười giờ đêm. McDonalds tính lương theo thời gian làm, thời gian làm trong ngày càng dài thì tiền lương càng nhiều. Nếu như không phải quản lý sợ cô mệt, sẽ xảy ra chuyện thì nhất định Trình Tiểu Hoa đã làm đến mười hai giờ mới về. Tuy rằng rất vất vả, nhưng lúc nhận lương, cô vô cùng vui vẻ. Mới hơn mười giờ, trên đường vẫn còn có người đi lại. Lúc cô đi đến một cái hẻm nhỏ, bỗng nhiên có một gã đàn ông say rượu, cười với cô: “Em gái, đi chơi với anh đi.” Trình Tiểu Hoa mặc kệ gã nhưng gã ỷ vào việc say rượu nên cứ cố dây dưa. Trong lúc lôi kéo, tiền lương của Trình Tiểu Hoa rơi xuống. Gã nhìn thấy tiền, liền khom lưng nhặt lên, cười: “Hôm nay ông đây thật may mắn, vừa lấy tiền vừa lấy sắc.”
“Lấy mẹ mày!” Lúc trước, Trình Tiểu Hoa còn có chút sợ hãi, giờ lại bạo gan, sút mạnh một phát vào hạ bộ gã đàn ông. Nhân lúc hắn kêu đau, vội giành lại tiền chạy đi. Chạy một mạch suốt hai còn đường, đến chỗ một cửa hàng còn sáng đèn, Trình Tiểu Hoa không chạy nữa, ngồi xổm bên cạnh đèn đường mà khóc. Vừa khóc vừa đếm tiền trong tay. Đếm đi đếm lại vẫn thấy thiếu một nửa, cô lại càng khóc to hơn.
Cảnh Thù khinh thường hừ một tiếng: “Một chút tiền lẻ thôi mà, thế mà cũng có thể khóc thành như vậy được.” Sau đó, hắn nhìn thấy trong một tháng tiếp theo, mỗi ngày Trình Tiểu Hoa chỉ ăn một cái bánh bao hoặc cơm không. Vì sợ bạn bè nhìn thấy, mỗi lần đều đợi đến úc căn tin không có người mới đi ăn. Cứ ăn như vậy suốt một tháng, cuối cùng cũng tích đủ tiền để đăng ký một lớp học phụ đạo tiếng Anh. Thành tích các môn khác của cô đều rất tốt, chỉ có tiếng Anh là hơi kém. Tuy rằng lớp phụ đạo kia do thầy cô giới thiệu, học phí rất ổn nhưng vẫn cần phải có tiền, rồi còn phải mua rất nhiều tài liệu học tập nữa.
Nhìn đến hết thảy, từ khinh thường, giờ Cảnh Thù lại thở dài: “Dù sao Địa phủ Tư cũng không coi trọng bằng cấp, nỗ lực như vậy làm gì không biết? Bản quân còn chưa có học qua tiểu học này, không phải vẫn rất tốt đấy à?”
Trình Tiểu Hoa mười bảy tuổi, tay bóp chặt giấy báo trúng tuyển đại học, như phát điên mà quát em họ: “Có phải mày trộm tiền của tao không? Đó là tiền tao dành dụm đóng học phí đại học, mày trả lại cho tao! Trả đây!”
Em họ mạnh miệng nói: “Không phải tao. Con mắt nào của mày nhìn thấy tao trộm? Sao lại đổ cho tao?”
Trình Tiểu Hoa cực kỳ tức giận, giơ tay tát nó một cái. Vừa vặn bị mợ và chị họ nhìn thấy. Mợ điên lên, túm tóc Trình Tiểu Hoa, đánh cô: “Cho mày bắt nạt em! Ai cho mày đánh nó!!!” Em họ đứng bên cười, chuồn ra ngoài. Trình Tiểu Hoa muốn đuổi theo, lại bị mợ ngăn lại, mắng: “Mày còn dám đánh nó nữa! Cho mày ăn cho mày ở mà mày lại dám vong ân phụ nghĩa hả!”
Trình Tiểu Hoa bị đánh cũng không khóc, trừng mắt nhìn mợ: “Con trai bà trộm tiền của tôi! Đó là tiền học phí của tôi, là tiền đi mượn bạn học, mượn thầy cô. Tất cả bị nó trộm hết. Tôi đánh nó thì làm sao!”
Chị họ vừa nghe vậy, xoay người đuổi theo em trai: “Mày trộm tiền của nó thật hả? Phải chia cho tao một nửa đấy!”
Trong nhà, mợ chỉ tay vào mặt Trình Tiểu Hoa mắng: “Đừng có nói khó nghe như vậy! Mày lấy gì chứng minh nó lấy tiền của mày? Học phí? Hừ, con gái học nhiều như vậy để làm gì? Có kiếm được tiền không? Còn không bằng sớm lấy chồng đi!”
…
Tiếng mắng mỏ dần biến mất trong đầu Cảnh Thù. Cảnh Thù lặng lẽ thu tay, chị họ sửng sốt một chút sau đó tỉnh lại, đã thấy Cảnh Thù đang nhìn mình. Mặt chị họ càng đỏ hơn, nghĩ: Anh ấy đang nhìn mình! Hôm nay mình mặc quần áo mới, tóc cũng rất đẹp, không biết anh ấy có thích mình không?
Lúc chị ta còn đang suy nghĩ miên man, Cảnh Thù mở miệng: “Ngươi có muốn biết cuộc sống sau này của ngươi như thế nào không?”
“Ồ?” Chị họ sửng sốt, sau đó cười nói: “Anh biết xem tướng à?”
“Coi như vậy đi” Cảnh Thù cười lạnh một tiếng: “ tuổi ngươi tốt nghiệp đại học, tuổi kết hôn. Hai năm sau khi kết hôn, chồng ngươi sẽ bất ngờ được thừa kế một khối tài sản đủ để cho các ngươi sống giàu có hết đời.”
Chị họ nghe thấy thế, vô cùng vui vẻ: “Thật sao? Từ nhỏ em đã muốn gả cho người trong thành phố. Em đã sớm chán cảnh sống ở thôn nghèo này rồi!”
Người chồng kia có phải là anh đẹp trai trước mặt này không nhỉ?
Tươi cười trên mặt chị họ vẫn còn, Cảnh Thù đã nói tiếp: “Nhưng đó chỉ là vận mệnh trước đây của ngươi, giờ thì nó thay đổi rồi.”
“Là sao vậy?”
“Năm tuổi ngươi sẽ bị đuổi học, không thể tốt nghiệp đại học. Cả đời, ngươi sẽ kết hôn năm lần, nhiều lần bị người ta phụ tình. Con trai con gái không thân thiết với ngươi, đều bất hiếu. Không thể giữ tiền quá lâu, có thời cơ cũng không nắm bắt được. Chưa già đã nhiều bệnh tật, cuối cùng không chịu nổi thống khổ mà tự sát, chết. Sau khi chết,… Thôi, cái này không nói nữa. Khỏi dọa ngươi sợ.”
Sắc mặt chị họ thay đổi, gượng cười: “Anh đang đùa sao? Làm gì có chuyện lúc đầu mệnh tốt đẹp, sau lại thay đổi được chứ?”
Cảnh Thù nói: “Ta có quen biết với Ti Mệnh, sửa mệnh chỉ là việc nhỏ.”
“Anh, rốt cuộc anh là ai…” Lúc này chị họ mới cảm thấy người đàn ông trước mặt này, toàn thân mang sát khí, biểu cảm lạnh lẽo kia làm chị ta không rét mà run. Giống như hắn không phải người bình thường… Mãi cho đến rất nhiều năm sau, hết thảy mọi việc đều ứng nghiệm, chị họ mới biết đêm nay mình đã chọc phải tai họa gì. Sau này chị ta cũng từng đi tìm Trình Tiểu Hoa nhưng lại tìm không được.
Còn lúc này, rõ ràng cảm thấy những lời này thật hoang đường nhưng trong lòng chị họ lại vô cùng sợ hãi. Đứng lên muốn rời khỏi, không ngờ mới bước một bước đã nghe một tiếng rắc, trên nóc nhà xuất hiện một lỗ hổng lớn. Cảnh Thù lắc đầu thở dài: “Ngay từ đầu đã nói với ngươi, nóc nhà không vững, cẩn thận ngã xuống rồi.”
Trong nhà, Trình Tiểu Hoa từ chối cậu mợ, đang chuẩn bị tiễn khách tì lại nghe thấy tiếng rắc rắc kia. Nhìn vào thì thấy chị họ không hiểu sao đã ngã từ trên nóc nhà xuống, đang nằm rên ở kia. Không ảnh hưởng gì đến tính mạng nhưng lại bị gãy chân.
Cậu mợ cũng không tiếp tục dây dưa nữa, dìu con gái muốn đi bệnh viện khám. Lúc này, Sơn Miêu túm chặt tay em họ, lôi hắn từ trong phòng Trình Tiểu Hoa ra ngoài. Em họ hô to: “Mẹ, cứu con! Tay con sắp gãy rồi!!!”
Con gái khóc, con trai hô, cậu mợ cuống quít lên. Trình Tiểu Hoa biết Sơn Miêu sẽ không tùy ý làm bậy, nhìn kỹ thì thấy trong túi quần em họ lộ ra một nửa cái ví màu đỏ. Trình Tiểu Hoa lấy ví ra, tát: “Mày lại trộm tiền của tao! Đã bao năm rồi vẫn không đổi tính hả?”
Em họ cưỡng lại: “Ai trộm, tao chỉ muốn xem mày kiếm được nhiều tiền không thôi! Mẹ ơi, nó đánh con này!” Mợ còn muốn bao che con trai, Trình Tiểu Hoa nói luôn: “Đi đến chỗ cảnh sát thôi. Năm nay Tiểu Long cũng đủ mười bốn rồi nhỉ? Chắc cũng phải chịu phạt rồi.”
Mợ nghe thế thì nóng nảy: “Mày muốn làm gì? Đây là em mày, còn đang học trung học, mày không thể hủy tương lai nó được!”
“Tương lai?” Trình Tiểu Hoa cười lạnh: “Con bà cần tương lai, còn tương lai trước đây của tôi thì sao? Nó trộm hết học phí của tôi! Bà làm mẹ cũng không thèm quan tâm, giờ còn mở miệng nói tương lai?”
Cậu nói: “Thôi, Tiểu Hoa, cậu bắt nó xin lỗi mày là được rồi. Chị mày còn đang bị thương, cần đi bệnh viện trước.”
“Xin lỗi? Đơn giản như vậy thôi sao? Lúc trước học phí của tôi bị trộm mất, cậu cũng chỉ nói vậy. Cậu cho là một câu xin lỗi của nhà các cậu rất to sao? Sơn Miêu đi, đưa hắn đến đồn cảnh sát thôi.”
Cuối cùng, Trình Tiểu Hoa vẫn giao em họ cho cảnh sát. Hơn nữa Sơn Miêu thi phép, để cho nó tự khai hết những chuyện xấu mà nó đã làm ra. Ngoại trừ trộm tiền, còn có năm lần cùng bạn học chặn đường cướp của. Cũng không phải chuyện nhỏ nữa. Hơn nữa, nó còn khai, tiền trộm được thì tiêu hết, thịt, gà các thứ thì mang về nhà, mẹ nó không những không mắng mà còn khen nó giỏi.
Theo quy định của pháp luật, tội cướp của tính chất nghiêm trọng hơn so với trộm gà trộm chó. Đủ mười bốn tuổi, có thể cân nhắc phạt tù rồi. Mợ mắng Tiểu Hoa không có lương tâm, hại cả em họ mình. Cậu tức giận đến mức muốn đánh cô nhưng không đánh được. Trình Tiểu Hoa cảm thấy cho em họ đi lao động cải tạo mấy năm cũng rất tốt. Tý tuổi đã có tính trộm cắp, cứ để thế mà lớn lên thì cũng thành cặn bã, tai họa cho xã hội. Về phần cậu mợ, hừ, có cặp con trai con gái như thế, sau này làm sao sống tốt được? Cha không biết dạy con, rơi vào kết cục như vậy cũng là tự làm tự chịu mà thôi.
Xử lý xong chuyện này, Trình Tiểu Hoa phủi mông ngồi xe về Vọng Giang. Lúc còn mấy dặm nữa thì đến nơi, cô lại nhớ đến Hứa Lai Phượng. Bởi vì chết thảm mà lòng mang oán hận, cứ quanh quẩn ven đường trêu ghẹo người, không biết giờ sao rồi. Tôn Danh Dương nói thôn Hoài Sơn này vẫn còn hoang vắng nên Quỷ sai quản lý có chút sơ sót, sẽ sớm bắt ma nữ kia thôi. Cảnh Thù nhàn nhạt nói thêm một câu: “Hai hôm trước bị câu hồn đi rồi. Nhưng trước khi đi, cũng gặp được người hại mình, trả được thù rồi.”
Trình Tiểu Hoa chân thành khen hắn: “Điện hạ thật lợi hại, chuyện gì cũng biết hết.”
Cảnh Thù hừ một tiếng.
Trình Tiểu Hoa thấy hắn lại chơi điện tử, nói: “Ngài thích chơi điện tử như vậy thì có thể làm streamer được đó. Hơn nữa, tôi nghe nói là làm nghề đó kiếm được nhiều tiền lắm đấy.”
Cảnh Thù có chút hứng thú: “Sao? Chơi điện tử cũng kiếm được tiền à?”
“Đương nhiên! Đúng rồi, trình độ của ngài như thế nào vậy?”
“Đương nhiên… cũng được!”
“Cũng được là sao?”
“Là bình thường đấy.”
“Cụ thể là như nào?”
“Thỉnh thoảng cũng có thể thắng. Bản quân chơi bài đánh đâu thắng đó đấy!”
“Đánh bài? Ha ha, đánh bài chỉ là chơi cho vui thôi. Đúng rồi, tôi còn nghe nói chỉ cần cần đẹp là được, chơi dở cũng vẫn có rất nhiều người hâm mộ. Điện hạ, lấy nhan sắc của ngài, chỉ cần ngồi một chỗ cũng sẽ có rất nhiều người hâm mộ đấy. Nếu không…”
“Trình Tiểu Hoa! Ngươi lại muốn bản quân đi bán sắc hả? Nói cho ngươi biết, bản quân là người sống có nguyên tắc đấy!”
---
Hehe, tên chương này không biết dịch sao nên đành bỏ :v cái câu Tiểu Hoa khen Cảnh Thù kia iêm cũng hay dùng để nịnh đầm crush cũ lắm á =]]