Chương : Gọi hồn
Nghe thấy tiếng kêu cứu của Phương Quốc Lương, Cảnh Thù nhấc chân, bên môi treo nụ cười lạnh. Trong lòng Trình tiểu Hoa cảm thấy không ổn, đang muốn mở miệng ngăn cản, Cảnh Thù đã thằng chân đá Phương Quốc Lương xuyên tường, bay ra ngoài.
Sau đó, Trình Tiểu Hoa trơ mắt nhìn trên tường cũ nhà mình xuất hiện một vết thủng to đùng hình người. Bên ngoài nhà vang lên tiếng thét chói tai: “Á, giết người! Giết người!”
Khóe miệng Trình Tiểu Hoa giật giật: “Anh thật thô bạo…”
Cảnh Thù vỗ tay, bất mãn nói: “Đi lấy ví mà cũng đi lâu như vậy, không muốn đi mua bia nữa à? Đi hay không?”
Trình Tiểu Hoa dò hỏi: “Điện hạ, ngài đá như vậy, liệu gã có còn sống không vậy?”
Cảnh Thù cười lạnh: “Cô đoán xem?”
“Bia tạm thời chưa mua vậy. Tôi cảm thấy cảnh sát sắp đến rồi, chúng ta có phải nên tính cách trốn trước không?”
Lúc này Cảnh Thù mới sực nhớ ra: “Đúng rồi, bản quân quên mất, trên này không được giết người bừa bãi.”
“…”
Phương Quốc Lương bị đá chết. Lúc bị Cảnh Thù đá ra ngoài, đầu va đập mạnh vào mặt đường, vỡ hộp sọ, chảy máu quá nhiều mà chết. Bởi vì giờ đang là ban ngày ban mặt, nên có rất nhiều người đi đường nhìn thấy, họ đã báo cảnh sát.
Cảnh sát đến tìm Trình Tiểu Hoa. Trình Tiểu Hoa khai là, Phương Quốc Lương vì muốn hỏi cưới, nên chủ động tìm đến cửa, còn nói rất nhiều câu. Nghe nói nóc nhà cô thủng, chủ động chuyển một chiếc thang đến leo lên nóc nhà, muốn sửa giúp cô. Không ai ngờ, trong giây phút thất thần gã trượt chân, ngã chết. Tất nhiên là cảnh sát không tin lời khai từ một phía nên đã khám xét từ trong ra ngoài nhà Trình Tiểu Hoa. Chẳng qua là Cảnh Thù đã ngụy tạo chứng cứ đầy đủ rồi. Từ việc sửa lại bức tường thủng kia, đến việc tạo ra vết trượt chân trên nóc nhà. Hơn nữa, lúc cảnh sát kiểm tra, hắn ẩn thân, dùng linh lực ảnh hưởng đến sóng điện não của cảnh sát làm cho bọn họ tin tưởng đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn.
Đợi đến lúc cảnh sát thu quân, trời cũng đã tối. Trình Tiểu Hoa làm xong cơm tối rồi chờ mãi vẫn không thấy Sơn Miêu về. Chỉ thấy Tôn Danh Dương về thôi.
Trình Tiểu Hoa hỏi hắn: “Sao anh đi hỏi thăm mất cả một ngày vậy, sao rồi?”
Tôn Danh Dương nặng nề thở dài một tiếng: “Quỷ sai quản lý khu vực này rất khó hỏi thăm, ban ngày nói muốn tu luyện, không cho tôi làm phiền hắn. Tôi cũng bình tĩnh ngồi đợi, mãi đến lúc mặt trời lặn hắn mới nói chuyện với tôi. Ấy, sao không thấy Sơn Miêu đâu nhỉ?”
Cảnh Thù ở bên cạnh, chậm rãi nói một câu: “Có khả năng là vẫn ở ven đường chờ chúng ta ra rồi cũng đi mua bia đấy.”
Trình Tiểu Hoa chột dạ, tên nhóc này cũng quá thành thật. Đợi hơn nửa ngày không thấy bọn họ quay lại mà cũng không quay về tìm, vẫn cứ đứng đó chờ. Trình Tiểu Hoa nói: “Xem ra là vẫn phải mua cho nó một cái điện thoại di động thôi. Tôi đi gọi nó về đã.”
Cảnh Thù kéo cô lại: “Chân cô ngắn như vậy, chờ cô ra đến nơi cũng lâu lắm.” Dứt lời, thân thể hóa thành một tia sáng, phút chốc biến mất. Có thể gọi người về nhanh như vậy, sao không làm từ trước đi? -__-
Trình Tiểu Hoa lại quay đầu hỏi Tôn Danh Dương: “Rốt cuộc anh có nghe ngóng được gì không? Quanh đây có oan hồn nào không?”
Tôn Danh Dương nói: “Có hỏi được! Nghe gã kia nói, ở đây có một ma nữ, tên là Lý Xuân Tú, chết gần một năm. Cô ấy bị chồng cùng với tình nhân của chồng bàn mưu tính kế giết hại, còn nhờ việc cô ấy chết mà lấy được một khoản tiền bảo hiểm rất lớn. Ma nữ tất nhiên chết không nhắm mắt, oán hận rất lớn, hơn nữa, ở trong sông hấp thu oán khí của những con ma chết đuối khác mà trong khoảng thời gian ngắn đã trở thành một ma nữ rất lợi hại. Trước hết là ám ả tình nhân kia nửa năm, dọa chết ả ta. Sau đó lại ám chồng cô ấy. Quỷ sai ở đây là một gã kém cỏi, làm việc đã hơn trăm năm mà vẫn đang trong kỳ thực tập. Tháng trước giao chiến với ác ma kia, không những không bắt được mà còn làm chính mình bị tổn thương nguyên khí.”
Trình Tiểu Hoa nghe nói vậy thì cảm thấy có chỗ không đúng: “Tiền bảo hiểm? Thôn chúng tôi chỉ có mỗi Phương Quốc Lương là vợ chết gần một năm, có được nhận tiền bảo hiểm thôi.” Ở thôn này, số người mua bảo hiểm nhân thọ rất ít.
Vậy là, oán hận của ma nữ kia chủ yếu là do Phương Quốc Lương. Ngẫm lại cũng đúng, bị chồng mình cùng tình nhân lập mưu hại chết, tiền bán mạng của mình cuối cùng lại vào trong túi gã chồng bội bạc, làm sao có thể không oán hận cho được?
“Đợi đã, muốn gỡ dây thì phải tìm người buộc dây. Nhưng Phương Quốc Lương bị điện hạ đá chết rồi, làm sao tôi có thể hóa giải oán hận của Lý Xuân Tú được? Cũng không thể nói với cô ấy là chồng cô bị chúng tôi giết rồi, cô có thể an tâm đi đầu thai đi…”
Tôn Danh Dương nói: “Có phải điện hạ đã sớm tính ra việc này có liên quan đến Phương Quốc Lương không? Cho nên đá chết gã ta trước? Chậc, chậc, không hổ là điện hạ, làm việc thật quyết đoán!”
Trình Tiểu Hoa đau khổ nói: “Anh nghĩ nhiều rồi. Điện hạ không khống chế tốt lực chân thì có…”
Tôn Danh Dương suy nghĩ một lúc, nói: “Không sao. Người đã chết thì còn có hồn, bắt hồn hắn đưa đến cho Lý Xuân Tú là được, để cô ấy có oán báo oán. Giải trừ oán hận xong, cô lại lấy tình lấy lý khuyên nhủ, để cô ấy cam tâm tình nguyện đi đầu thai, không phải là xong chuyện rồi à?”
Trình Tiểu Hoa ngẫm nghĩ, cũng chỉ còn mỗi cách này: “Trước tiên là phải tìm được hồn Phương Quốc Lương, anh có biết hồn gã ở đâu không?”
“Người chết ở đâu thì hồn sẽ vẫn ở lại chỗ đó, nhất là hồn mới thoát xác thì sẽ không đi đâu xa cả.”
Phương Quốc Lương bị đá bay vào tường rồi đập đầu chết, có phải là hồn gã vẫn ở trong nhà không? Nghĩ vậy, Trình Tiểu Hoa cảm thấy lạnh cả người. Cô đánh bạo nhìn quanh phòng một phen, quả nhiên phát hiện ở góc tường có một bóng đen. Bóng đen này người thường không thể nhìn thấy, nhưng Trình Tiểu Hoa có linh lực, hơn nữa còn là nhân viên chính thức của Địa phủ Tư, có mắt âm dương nên có thể nhìn thấy hồn Phương Quốc Lương. Nhưng cô còn chưa kịp làm gì thì đã có một bóng đen phá cửa sổ nhảy vào, đè linh hồn kia lại, há miệng nuốt xuống. Trình Tiểu Hoa miệng biến thành hình chữ “O”, một lúc sau vẫn chưa kịp phản ứng lại.
Sơn Miêu lau miệng, oán giận: “Thật khó nuốt, làm em đau hết cả răng.”
Trình Tiểu Hoa nén xúc động muốn đánh cậu, tức giận nói: “Chị đã nói bao lần rồi! Không được ăn hồn! Không được ăn hồn! Sao lại còn ăn hả?”
Sơn Miêu đứng đó gãi gãi đầu: “Aizz, em nhất thời không khống chế được. Dù sao cũng không phải em giết mà, cũng không ảnh hưởng đến nhiệm vụ của chị nữa.”
Cảnh Thù đủng đỉnh bước vào: “Sao lại thế này? Sơn Miêu này, ngươi lại tham ăn à?”
“Ting ting” Di động vang lên chuông báo có tin mới, Trình Tiểu Hoa lấy ra xem, sắc mặt càng khó coi hơn:
[Địa phủ Tư dịu dàng nhắc nhở: Nhiệm vụ của ngài sắp thất bại, hãy mau mau nghĩ cách, tránh phải chịu hình phạt.]
Trình Tiểu Hoa oa một tiếng bật khóc, hai mắt đẫm lệ còn không quên trừng mắt nhìn mấy kẻ dở hơi kia, bi phẫn nói: “Không sợ đối thủ mạnh như hổ, chỉ sợ đồng đội ngu như heo mà! Tôi đã tạo nghiệt gì thế này!”
Trong bi phẫn, Trình Tiểu Hoa suy nghĩ cả một đêm nhưng vẫn không nghĩ ra cách làm thế nào để hóa giải oán hận của Lý Xuân Tú.
Ngày thứ hai, mang theo cặp mắt gấu trúc, cô lại bắt đầu vội vàng lo chuyện dời mộ phần của cha mẹ. Nhiệm vụ sắp thất bại đi nữa thì cũng phải lo liệu hậu sự cho cha mẹ thỏa đáng mới được.
Vì để bù đắp sai lầm ngày hôm qua, hôm nay Sơn Miêu ôm đồm hết tất cả các việc nặng nhọc, thế là tiết kiệm được một khoản tiền thuê người giúp.
Lúc bốc mộ, vốn Trình Tiểu Hoa muốn mời vài vị sư đến siêu độ nhưng nghe Cảnh Thù nói: “Cha mẹ cô đã sớm đầu thai, cô cũng không cần phải phí tiền làm vậy.” nên thôi.
Cứ như vậy, chuyện dời mộ được tiến hành đơn giản, hơn nửa ngày đã xong.
Cuộc sống về đêm ở thôn quê không giống như trong thành phố, lúc mười hai giờ đêm đã không còn nhà nào sáng đèn. Cách Thanh Thủy thôn không xa có một ngọn núi thấp, bởi vì phong thủy khá tốt nên mấy năm gần đây có rất nhiều mộ. Mộ phần của Lý Xuân Tú cũng được đặt tại đó. Phần mộ rất đơn sơ, bia mộ cũng là loại rẻ nhất, nhìn không khác gì những mồ mả tổ tiên đã lâu không tu sửa. Ảnh trên bia bị mưa gió bào mòn, đã không nhìn rõ, chỉ có thể mờ mờ nhìn thấy một người phụ nữ trung niên đang mỉm cười. Trình Tiểu Hoa cung kính cắm mấy nén hương. Sau đó lại đặt thêm hai ngọn nến trước bia. Ngọn nến là nến trắng, ánh nến leo lắt trong đêm, chiếu vào trên mặt cô. Cô nín thở, ngưng thần, đợi đến lúc nến đã cháy được một lửa, tay cầm Minh Âm Linh, vừa nhẹ nhàng lắc lắc vừa chậm rãi đem linh lực rót vào Minh Âm Linh. Muốn hóa giải oán hận của Lý Xuân Tú, cách nhaanh nhất là gọi hồn của cô ấy tới.
Theo như Cảnh Thù nói, linh lực của cô càng nhiều thì khả năng của Minh Âm Linh càng được mở rộng. Mà chiêu hồn, chính là một trong số những khả năng đó. Bởi vậy, cô muốn thử xem sao, dựa vào chính khả năng của bản thân gọi hồn Lý Xuân Tú tới.
Cảnh Thù còn nói, muốn dùng Minh Âm Linh chiêu hồn, ít nhất phải có một trăm điểm linh lực, mà giờ Trình Tiểu Hoa mới chỉ có hai lăm điểm linh lực. Mà mộ phần là nơi linh hồn dừng chân, ở đây bọn họ sẽ có cảm ứng mạnh mẽ hơn, với linh lực ít ỏi của Trình Tiểu Hoa cộng thêm sự giúp đỡ của Minh Âm Linh, có lẽ có thể có hiệu quả.
Tiếng kêu leng keng của Minh Âm Linh lúc giữa đêm càng vang vọng hơn, tiếng kêu cũng không thanh thúy như ngày thường mà có thêm mấy phần thê lương. Trình Tiểu Hoa nghe mà thấy da đầu run lên. Nếu như không phải đã làm mấy nhiệm vụ, gan có chút lớn hơn thì chỉ sợ đã bị bầu không khí này dọa ngất đi rồi. Lắc Minh Âm Linh một lúc lâu, tay cô có chút tê mỏi mà xung quanh vẫn không có động tĩnh gì cả. Trình Tiểu Hoa có chút nản lòng, chẳng lẽ linh lực của mình quá ít nên không gọi hồn được? Đáng tiếc, hiện tại thời gian cấp bách lại sắp thất bại, cô không dám mạo hiểm nhờ bọn Cảnh Thù hỗ trợ. Thậm chí còn không cho bọn họ theo tới, lo sợ khí tức trên thân bọn họ quá mạnh mẽ làm hồn ma kia không dám hiện thân.
“Ôi!” Cô cúi đầu thở dài, trong lòng nhẩm tính xem còn bao lâu nữa thì hết thời gian nhiệm vụ.
Đúng lúc này, Minh Âm Linh kịch liệt kêu vang. Một cơn gió lạnh thổi qua, ngọn nến đặt trước mộ bị thổi tắt, chỉ còn lưu lại hai làn khói nhẹ. Sau lưng Trình Tiểu Hoa lành lạnh, nhận ra có cái gì đó đang tới gần, da đầu run lên. Cô chậm rãi quay đầu, mượn ánh trăng mà nhìn, thấy một đôi chân phụ nữ. Trên chân không đi giày mà có mấy cọng bèo màu xanh đậm. Làn váy ẩm ướt dán lên cẳng chân, nước theo cẳng chân chảy xuống lưng bàn chân. Trình Tiểu Hoa chầm chậm ngẩng đầu lên, cũng vừa lúc, “thứ” kia cúi đầu nhìn cô, lọn tóc ẩm ướt lạnh như băng dán lên má Trình Tiểu Hoa.
“Á!” Trình Tiểu Hoa kêu lên một tiếng, thân thể ngã về vừa sau, vừa vặn dựa vào bia mộ. Người phụ nữ trong bức ảnh trên bia đang cười, nụ cười giống hệt nụ cười của “thứ” kia.
“Hí hí hí…” Lý Xuân Tú cười lạnh, toàn bộ khuôn mặt trắng bệch, tròng mắt rất lớn, không hề có lòng đen, chỉ có lòng trắng trắng bợt, rất dọa người. Lý Xuân Tú vừa cười, vừa ngoác miệng ra muốn ăn Trình Tiểu Hoa.
Tuy rằng trong lòng có sợ hãi nhưng Trình Tiểu Hoa vẫn kịp phản ứng, ngón tay xoa nhẹ, một ngọn lửa bùng lên trong tay, ném nó vào miệng Lý Xuân Tú. Miệng Lý Xuân Tú càng há to, trên mặt lộ vẻ thống khổ. Tay không ngừng lay chỗ yết hầu, giống như muốn đem đám lửa kia lấy ra.
Trình Tiểu Hoa có chút hối lỗi nói: “Thật xin lỗi, dưới tình thế cấp bách nên tôi mới ra tay. Hay là vậy đi, cô bình tĩnh lại, chúng ta cùng nói chuyện. Có thể đông khẩu thì đừng động thủ nhé.”
Vừa dứt lời đã thấy Lý Tú Xuân gầm lên giận dữ, sau đó càng há to miệng lao về phía cô. Cái dáng vẻ kia là muốn một miếng nuốt cô vào bụng. So với Sơn Miêu còn thô bạo hơn nhiều lần!
“Mịa! Tôi nói động khẩu không phải là kiểu này mà!”
Trong nhà cũ Trình gia, Cảnh Thù, Sơn Miêu, Tôn Danh Dương ngồi quanh một cái bàn đánh bài. Nơi này không có wifi, lưu lượng của di động Cảnh Thù cũng không đủ dùng, nếu không đã chẳng thèm chơi bài với một yêu một quỷ sai giết thời gian rồi.
Vì để lấy lòng Cảnh Thù, Tôn Danh Dương chơi kém hơn, Sơn Miêu lại không giỏi mấy trò này, tất nhiên Cảnh Thù thắng rất nhẹ nhàng, đơn giản, nhưng như vậy làm hắn cảm thấy không thú vị gì cả.
Cảnh Thù ném bài, không vui nói: “Không chơi nữa! Chơi bài với các ngươi thật nhàm chán.”
Sơn Miêu đã không muốn chơi từ lâu, nói: “Chị Tiểu Hoa một mình đi gọi hồn liệu có gặp nguy hiểm gì không?”
Cảnh Thù hừ một tiếng: “Nếu cô ta gọi hồn mà còn có chuyện gì thì quả thực làm mất hết mặt mũi của bản quân rồi.”
“Ma nữ kia tuy có oán hận nặng nề, nhưng không hung dữ như Bạch Triều Lộ, Tiểu Hoa chắc sẽ giải quyết được thôi.” Tôn Danh Dương suy nghĩ, rồi nói thêm: “Chỉ là Tiểu Hoa rất ngây thơ, nếu bị ma nữ lừa gạt chắc cũng có khả năng chịu thiệt thòi. Chúng ta thật sự không đi sao?”
Sơn Miêu đứng dậy muốn xông ra ngoài, bị Cảnh Thù dùng một tay túm cổ lại, ném cho một câu: “Tính tình ngươi hấp ta hấp tấp, chẳng may không nhịn được lại ăn ma nữ kia thì Trình Tiểu Hoa chỉ còn nước chờ bị vạn quỷ ăn thành xương trắng thôi.”
Sơn Miêu nói: “Ta khẳng định sẽ khống chế được chính mình, không dùng miệng chỉ dùng tay!”
“Quay về nghỉ!” Cảnh Thù động tay, giống như ném một con gà ném cậu vào góc tường. “Bản quân phải đi kiểm tra, tránh cô ta làm mất mặt bản quân!”
Đến trên núi, từ xa đã thấy hai ngọn nến đốt trước mộ. Ánh lửa lay động, một người một ma ngồi đối diện. Ma nữ kia úp mặt vào trong tay khóc nức nở, Trình Tiểu Hoa đưa cho một tờ khăn giấy, nhẹ giọng an ủi: “Khóc đi, trong lòng có gì ấm ức thì cứ khóc đi. Không cần ngại ngùng, đều là phụ nữ với nhau.”
Cảnh Thù: “…”
Nếu không phải cảnh tượng xung quanh không đúng, Cảnh Thù đã nghĩ rằng mình đang xem chuyện mục tâm sự mười hai giờ khuya của hội chị em bạn dì. Thấy tình huống thỏa đáng, Cảnh Thù ẩn thân, trốn ở một bên xem trộm.
Lý Xuân Tú nức nở một hồi, chậm rãi mở miệng: “Tất cả đều là nghiệt duyên!”
Người chết thành hồn ma, hồn sẽ bị Quỷ sai câu về Địa phủ, sau đó dựa theo ưu khuyết điểm đã được ghi lại mà phán xử, hoặc đầu thai làm người hoặc trở thành gia súc. Mà chết oan như Lý Xuân Tú, lúc đầu vẫn còn nhân tính nhưng dần dần oán niệm trong linh hồn chậm rãi khuếch đại, nhân tính phai mờ chỉ còn bản năng hút nhân khí. Cho nên, cho dù vừa rồi Trình Tiểu Hoa muốn cùng cô giải quyết vấn đề một cách văn minh, cô cũng không nghe hiểu, theo bản năng muốn hút lấy nhân khí của người sống.
Vừa rồi lúc cô muốn cắn cổ Trình Tiểu Hoa, Minh Âm Linh cảm nhận được đã nổ một tiếng. Lý Xuân Tú bị một cỗ lực đánh bay. Đây cũng là do hiện tại Trình Tiểu Hoa có chút linh lực mới phát huy được thêm công dụng của Minh Âm Linh. Nếu như lúc trước ở sông Tịch Giang, lúc đối mặt với Bạch Triều Lộ, cùng lắm chỉ có thể cản ả không đụng tới Trình Tiểu Hoa chứ không thể đánh văng ả ra.
Lý Xuân Tú theo bản năng muốn chạy trốn, nhưng tất nhiên Trình Tiểu Hoa sẽ không dễ dàng bỏ qua cơ hội, đem toàn bộ linh lực rót vào trong Minh Âm Linh. Trong nháy mắt, quả chuông rung động mãnh liệt, mỗi một tiếng kêu lên giống như đâm vào trong hồn phách Lý Xuân Tú. Cô thống khổ khàn giọng gào thét, giãy dụa. Tiếng chuông mang đến thống khổ nhưng cũng như một cơn gió mát, thổi bay mơ hồ, làm cô dần dần khôi phục nhân tính. Tiếng chuông dừng lại, thống khổ cũng giảm bớt.
Lý Xuân Tú ngây ngốc nhìn vào hai tay hư thối của mình, cùng thân thể ướt nhẹp. A, cô nhớ ra rồi, cô đã chết, trở thành cô hồn dã quỷ. Mỗi đêm đều phải chịu giá lạnh, đói khát, du đãng trong hoang sơn cùng cốc. Mà lúc nghĩ đến cái người hại chết mình kia, oán khí lại chậm rãi bốc lên. Không đợi oán khí một lần nữa chiếm lấy linh hồn cô, một đôi tay gẫy duỗi đến trước mặt cô. Cái tay đó cầm một bức ảnh chụp, trong ảnh là một cậu nhóc mười mấy tuổi, rúc vào người mẹ, cười rất hạnh phúc. Người mẹ trong ảnh đã thành ma, mà cậu nhóc…
“Tiểu Kiện, con tôi…” Nước mắt chảy ra từ hai tròng trắng của ma nữ. Ma nước thối rữa run rẩy cầm lấy bức ảnh ôm vào trong lòng. Bức ảnh là do Trình Tiểu Hoa lén lút chạy vào nhà Phương Quốc Lương trộm được.
Nếu như nói, trên đời có thứ gì có thể vượt lên sự sống, cái chết thì với Lý Xuân Tú mà nói, đó là tình mẫu tử. Bất kể cô có hận Phương Quốc Lương đến mức nào đi nữa thì đối với con trai cũng chỉ có áy náy và yêu thương. Sự thật chứng minh, Trình Tiểu Hoa nghĩ chuẩn rồi. Lý Xuân Tú vừa thấy ảnh chụp, oán khí đã vơi đi bảy tám phần, lúc này, nhìn cô chỉ giống như tất cả những bà mẹ bình thường khác trên đời này.
Lý Xuân Tú vẫn còn nhớ rõ, lúc bức ảnh này được chụp, là lúc con trai Tiểu Kiện vừa mới tốt nghiệp