Ngay giây phút chỉ mành treo chuông đó bỗng có một luồng ánh sáng xuất hiện từ hư không, cuốn lấy thân thể hai người đem vào trong phòng.
Mẹ Lưu thở phào nhẹ nhõm, nhưng vì biết linh hồn kia vẫn còn ở trong thân thể con gái nên không dám đi đến ôm con mình.
“Tiểu Tuyết!” Người đàn ông ôm con vào lòng mà khóc. Bao năm mong nhớ lại nhận lại tin dữ con gái đã chết, cùng với tình huống nguy hiểm vừa rồi làm ông không còn giữ nổi bình tĩnh, cũng không quan tâm đ ến trong phòng vừa có thêm một người lạ mặt là Trình Tiểu Hoa.
Trình Tiểu Hoa yên lặng đứng trong góc phòng, nhìn hai bố con ở phía đối diện. Cô biết, người đàn ông kia đang rất hối hận, đáng tiếc, trên thế gian này, “hối hận” là hai từ không có tác dụng nhất.
“Bố hối hận rồi. Tiểu Tuyết ơi, Tiểu Tuyết của bố… Đều là lỗi của bố…” Người đàn ông cao lớn lúc này lại khóc như một đứa trẻ. Mà đứa bé trong lòng ông, vẻ mặt vẫn luôn lạnh lùng, chỉ lặp đi lặp lại một câu hỏi: “Bố đồng ý đi với con mà, nói chuyện phải giữ lời chứ ạ.”
“Bố giữ lời, sẽ đi cùng con, cùng con đi tìm mẹ. Tiểu Tuyết, con chờ bố nhé!”
Người đàn ông buông con gái ra, lao đảo đi về phía cửa sổ. Lúc sắp đến cạnh cửa sổ, một bóng đen chắn trước cửa sổ. Đó là một người phụ nữ trưởng thành, tóc ngắn, mơ hồ có thể nhìn thấy ngũ quan hài hòa, gương mặt có vẻ tang thương. Người đàn ông ngẩn người, thất thanh gọi ra tên của người kia: “A Oánh?”
A Oánh là người vợ trước của ông, mẹ đẻ của Tiểu Tuyết. Trên đời này, ngoài bố ra thì người thân thiết nhất chính là mẹ. Trình Tiểu Hoa dùng thủ đoạn đặc biệt để điều tra về Tiểu Tuyết lúc còn sống. Cũng biết vì thấy bố nên Tiểu Tuyết mới rời khỏi bệnh viện, đi đến nhà ông. Đến giờ, chấp niệm của cô bé đã rất nặng. Bởi vậy, Trình Tiểu Hoa đi tìm Cảnh Thù, nhờ vào mối quan hệ với Quảng Bình để đưa mẹ Tiểu Tuyết về dương gian một lần.
Tai nạn giao thông năm đó, A Oánh tử vong ngay tại chỗ, lập tức được quỷ sai đưa đi. Trong lòng bà cũng luôn lo lắng cho con gái. Biết con mình cũng đã không qua khỏi, hơn nữa vì hậu sự không được lo liệu thỏa đáng nên không thể xuống Âm phủ. A Oánh vừa đau lòng lại sốt ruột, có thể có một cơ hội hoàn dương gặp con gái, tất nhiên là không chút do dự mà đồng ý. Cũng may mắn đến kịp lúc, ngăn cản Tiểu Tuyết tạo ra bi kịch không thể vãn hồi.
“Mẹ ơi!” Tiểu Tuyết bay ra khỏi thân thể Lưu Duyệt, sau đó lao nhanh như tên vào lòng người phụ nữ tóc ngắn, khóc nói: “Mẹ ơi, cuối cùng mẹ đã đến tìm con ư? Mẹ ơi, con rất nhớ mẹ…”
Ánh mắt người phụ nữ nhìn chồng cũ có chút lạnh lùng nhưng vào lúc ôm lấy con gái lại trở nên vô cùng dịu dàng: “Con gái ngoan, để con chịu khổ rồi.”
“Mẹ ơi, bố vẫn còn yêu mẹ con mình. Bố đã đồng ý đi cùng chúng ta rồi, ba người chúng ta lại được ở bên nhau rồi.”Phía bên kia, mẹ Lưu nhìn chồng mình đứng cùng một chỗ với hai mẹ con họ, giống như thật sự muốn đi cùng, nhất thời có chút nóng nảy mà nói: “Anh đi rồi thì mẹ con em phải làm sao đây? Đừng quên, anh còn có Duyệt Duyệt, còn cả em nữa!”
Người đàn ông chần chừ một hồi, quay đầu nhìn người vợ hiện tại: “Xin lỗi em, anh nên trả giá cho sai lầm của mình. Duyệt Duyệt đành giao cho em vậy”
Người phụ nữ bụm miệng khóc nhưng không biết phải ngăn cản như nào. Chuyện năm đó, đúng hay sai thì đều là việc của người lớn, nhưng nếu giờ người đi rồi, con gái bà sẽ thành đứa trẻ đáng thương không có bố sao?
Đúng lúc này, A Oánh ôm lấy Tiểu Tuyết: “Con ngoan, mẹ đi cùng con nhé. Bố con là người sống, không thể đưa ông ấy đi được. Bằng không chính là nghiệp chướng, sẽ ảnh hưởng đến việc đầu thai của con.”
Tiểu Tuyết nói: “Không, con muốn bố cơ. Bố đã đồng ý đi với chúng ta rồi mà! Mẹ, chúng ta đưa bố đi cùng có được không?”
Nghe con gái nói vậy, A Oánh làm sao có thể không xót con được? Nhưng bà biết, cho dù có đi cùng cũng không thật sự là một nhà ba người ở bên nhau, mà là mạnh ai người nấy đi đầu thai, lúc còn sống là nghiệt hay duyên thì cũng vậy thôi, đã đi qua đó thì hết thảy đều không còn.
“Tiểu Tuyết, con nghe mẹ nói này. Kỳ thật lúc trước bố mẹ ly hôn là quyết định của cả hai người. Ba con sai trước, nhưng sau khi ly hôn, là mẹ vì hận thù cá nhân mà cắt điện liên hệ giữa con và bố. Là mẹ làm sai. Mặc kệ thế nào, thì bố vẫn là bố con, vẫn yêu thương con. Cho dù ông ấy có bao nhiêu đứa con gái, con vẫn luôn là đứa con gái không thể thay thế được. Nếu như không phải tại mẹ ích kỷ thì con cũng không phải chịu khổ suốt tám năm qua. Tiểu Tuyết, con tha thứ cho bố và mẹ chứ?”
Tiểu Tuyết hết nhìn bố rồi lại nhìn mẹ, ngoan ngoãn gật đầu.
A Oánh lại nói tiếp: “Dương thọ của bố con vẫn chưa hết, ở trên đây còn rất nhiều chuyện phải làm. Chúng ta không thể dẫn ông ấy đi được, như vậy là phạm lỗi, phạm lỗi sẽ bị chú cảnh sát âm phủ bắt đi, như vậy con không thể cùng mẹ đi đầu thai được, con hiểu chứ?”
Tiểu Tuyết gật đầu, rồi lại lắc đầu, có vẻ không thật sự hiểu hết được. A Oánh xoa đầu con gái, yêu thương nói: “Con ngoan, Âm phủ có cầu Nại Hà, bên cầu Nại Hà có một bà lão nấu canh rất ngon, uống một bát có thể quên hết phiền não. Mẹ dắt con đi, chúng ta cùng đi uống canh nhé?”
Tiểu Tuyết nhẹ nhàng dạ một tiếng, sau đó rúc vào trong lòng mẹ, ngoan ngoãn như một con mèo con. A Oánh ôm Tiểu Tuyết đi đến trước mặt Trình Tiểu Hoa, nói: “Cám ơn cháu đã cho cô có cơ hội được gặp lại con gái, giờ chúng ta có thể đi rồi.”
Từ đầu đến cuối bà không có nói một câu nào với người đàn ông kia, cho dù khuyên con gái tha thứ cho bố mình nhưng sâu trong lòng, có lẽ tới giờ bà vẫn không thể nào quên đi chuyện năm đó?
“Tiểu Tuyết! A Oánh!” Người đàn ông đuổi theo vợ cũ và con gái, nhưng vợ cũ đã dắt con gái biến một trong màn đêm, trước khi biến mất còn có một tiếng gọi bố văng vẳng truyền đến, mang theo chút không nỡ làm cho ông càng hối hận hơn.
Người đàn ông quỳ trên mặt đất, cuối cùng khóc nức lên. Chuyện năm đó, ai sai ai đúng, người vô tội nhất vẫn là con trẻ, bị tổn thương sâu nhất cũng là con trẻ.
Trình Tiểu Hoa đứng trước mặt ông, nhắc nhở: “Ngày mai chú nhớ đến trình báo cho Tiểu Tuyết. Thi thể của em ý vẫn còn ở trong nhà xác của bệnh viện nhi, nếu không lo liệu tốt, con bé không thể đi đầu thai được đâu. Đây cũng là chuyện duy nhất mà chú có thể làm cho con bé vào lúc này.”
Sáng sớm ngày hôm sau, người đàn ông đi hoàn thành các thủ tục sau đó đến bệnh viện nhận di thể Tiểu Tuyết. Lúc nhìn thấy khuôn mặt không còn sức sống của đứa con, người đàn ông lại một lần nữa khóc trong đau đớn. Cô công chúa nhỏ mà mình cưng chiều nhất lại nằm trong ngăn kéo tủ lạnh như băng này suốt tám nay, ông lại không hay không biết mà vui vẻ sống suốt tám năm! Đối với ông mà nói, xử lý xong chuyện hậu sự của Tiểu Tuyết, cuộc sống của ông vẫn có thể tiếp tục. Ông vẫn còn vợ, còn con gái. Nhưng tất thảy lại không thể giống như lúc trước, hối hận và áy náy trong lòng không cách nào nhạt đi.
Lôi Lôi thấy Tiểu Tuyết được đưa đi, không nhịn được mà kéo tay áo ông Tạ: “Ông ơi, chị Tiểu Tuyết đi rồi sẽ không quay lại nữa sao?”
Ở chung cũng nhiều năm, ông Tạ đối với Tiểu Tuyết cũng có tình cảm nhất định nhưng biết hậu sự của con bé đã được xử lý xong, có thể đi chuyển thế thì cũng vui cho con bé.
“Lôi Lôi, chị đã đi đầu thai rồi, sau này sẽ không phải ở đây chịu khổ nữa, chúng ta nên vui cho chị nhé con.”
“Chị đi rồi, không có ai chơi với con nữa..” Đứa bé còn chưa thể hiểu quá nhiều chuyện, nhưng lại vì chỉ còn một mình mà buồn bã. Ông Tạ an ủi nói: “Con ngoan, con cũng sẽ sớm được như Tiểu Tuyết, sẽ được giải thoát thôi.”
Chuyện của Lôi Lôi, Trình Tiểu Hoa nhờ Tôn Danh Dương tra giúp. Lúc cô xử lý xong chuyện của Tiểu Tuyết, Tôn Danh Dương cũng đã tra được thông tin.
Lôi Lôi cũng là một đứa bé đáng thương, mắc bệnh tim bẩm sinh, vừa sinh ra không được bao lâu đã bị bố mẹ vất bỏ, sau đó được đưa vào viện phúc lợi. Trẻ con trong viện phúc lợi thường đi đến hai nơi, hoặc là được gia đình phù hợp nhận nuôi, hoặc là tiếp tục ở trong viện cho đến lúc trưởng thành. Đứa trẻ bị bệnh như Lôi Lôi, gia đình bình thường thường sẽ không nhận nuôi nên cậu bé ở lại viện phúc lợi đến năm ba tuổi, sau đó phát bệnh mà không còn nữa.
Viện trưởng lúc đó được điều động công tác nên rời khỏi viện phúc lợi, trước khi đi không bàn giao công tác đầy đủ. Ông ta cho rằng các đồng nghiệp sẽ lo liệu tốt. Mà đồng nghiệp lại cho rằng ông ta đã làm xong hết rồi. Thế nên vì sự sơ sẩy này, di thể Lôi Lôi đã bị lãng quên ở nhà xác bệnh viện. Phía bệnh viện chỉ biết là Lôi Lôi được đưa đến từ viện phúc lợi mà không biết cụ thể là viện nào, nên không thể liên hệ được với họ, càng không có cách giải quyết. Nếu như đã biết được nguyên nhân thì sẽ có cách giải quyết thôi.
Đêm hôm đó, Trình Tiểu Hoa dẫn Lôi Lôi đi, tìm được viện trưởng thiếu trách nhiệm kia. Sau đó giúp đỡ Lôi Lôi tiến vào trong giấc mơ của ông ta. Ông ta giật mình tỉnh giấc vừa đúng lúc trời đã sáng. Ngây người một lát rồi nhanh chóng lấy di động gọi cho người đồng nghiệp cũ: “Lão Triệu, ông còn nhớ Lôi Lôi chứ? Bốn năm trước đã qua đời vì bệnh tim, lúc đó tôi đi gấp nên quên an bài hậu sự. Mọi người đã xử lý chưa?”
“Lôi Lôi? À, nhớ chứ. Chuyện của nó không phải do ông xử lý sao? Không phải ông đã xử lý xong hậu sự rồi à? Sao đột nhiên lại nhắc tới thế?”
“Cái gì? Sau đó mấy người không quan tâm à? Đứa bé, di thể đứa bé chẳng lẽ vẫn còn ở bệnh viện?”
“Ông không nói thì ai mà biết? Trong viện nhiều trẻ con như vậy, công việc thì bận rộn, bọn tôi đều cho rằng đã giải quyết xong rồi!”
Vài ngày sau, người của viện phúc lợi đã đến giải quyết hậu sự cho Lôi Lôi.
Đêm trước ngày phải đi, Lôi Lôi vô cùng đau lòng, bé ôm chặt lấy ông Tạ, không chịu buông tay, gào lên khóc: “Ông ơi, con không đi đâu. Con sợ lắm… Con không đi đâu hết, con muốn ở với ông cơ!”
Bé khóc làm ông Tạ cũng khóc theo. Tuy biết rõ không phải là người, lúc đầu cũng có chút e ngại nhưng ở cùng một chỗ lâu, cho dù là thi thể cũng vậy, vong hồn cũng thế, vẫn là một đứa bé đáng thương mà?
“Con ngoan, ông không thể giữ con được nữa. Con đi đi, đi đầu thai đi thôi. Lôi Lôi à, ông biết mỗi lần thấy mấy đứa trẻ con được bố mẹ ôm trong ngực, con đều rất đau lòng. Con cũng nhớ bố mẹ con đúng không? Đời này bọn họ không có duyên với con, con không cần nhớ đến họ nữa. Kiếp sau phải đầu thai vào một nhà thật tốt, con sẽ có bố mẹ yêu thương, hai người họ sẽ đối xử tốt với con, con sẽ được lớn lên khỏe mạnh như những đứa trẻ khác. Đi thôi, đi thôi nào, con người đừng khóc nữa…”
Trình Tiểu Hoa ôm lấy Lôi Lôi vẫn còn đang khóc nức nở, dịu dàng an ủi nói: “Lôi Lôi, đi nhé. Đừng khiến ông lo lắng cho em thêm nữa. Em nhìn này, chị mang quà đến cho em nè, có thích không?” Trình Tiểu Hoa đưa cho cậu bé một chiếc xe điều khiển từ xa. Bé trai đều thích xe, Lôi Lôi cũng không phải ngoại lệ. Trước kia lúc còn ở viện phúc lợi, không có cơ hội chơi loại đồ chơi này. Sau khi tới nơi này, mỗi khi nhìn thấy những đứa trẻ khác chơi đều vô cùng hâm mộ. Hiện giờ được cầm đồ chơi mà mình muốn, cho dù không lập tức cười thì cũng nín khóc, nhưng vẫn dùng một đôi mắt đẫm lệ, lưu luyến nhìn ông Tạ. Trong cái đầu nhỏ cũng biết, chính mình cho dù có khóc nháo thì cũng sẽ phải đi thôi? Giống như chị Tiểu Tuyết vậy.
Ông lão dừng lại trước cửa, đứng nhìn theo cho đến khi đứa trẻ khuất bóng mới xoay người đi vào phòng trực ban. Trong lòng ông có một nguyện vọng: Hy vọng trong phòng xác nhỏ này sẽ không có đứa trẻ nào bị lãng quên nữa, hy vọng những đứa trẻ bị đưa đến đây sẽ càng lúc càng ít đi…
- --
Theo như lời cuối chương của tác giả thì phần này là dựa trên tin tức mà tác giả đọc được…