Chương : Dưới giường có ma
Đối với lời giới thiệu như vậy, Cảnh Thù rất là hài lòng, không những không làm lộ ra thân phận thật sự của hắn mà vẫn thể hiện được sự khác người, còn làm cho người nghe thấp thỏm.
Ai ngờ Tống Thanh nghe xong, ngẫm nghĩ một hồi, thốt ra: “Có thể an bài chuyển thế của người khác, không phải là Diêm vương thì cũng là phán quan?”
Trình Tiểu Hoa kinh thán nói: “Đầu óc linh hoạt thật đấy?”
Tống Thanh vừa âm thầm tự an ủi mình vừa khiêm tốn nói: “Tôi viết tiểu thuyết linh dị, đối với những chuyện này cũng biết một chút.”
Nói xong lại nhận ra có chỗ không ổn, hỏi: “Sao mọi người lại nói với tôi? Người có thân phận đặc biệt trong tiểu thuyết đều giấu kín, không cho ai biết đến. Chẳng lẽ là muốn cho tôi có thêm tư liệu sống để sáng tác?”
Cảnh Thù cười lạnh: “Biết cũng chả sao, dù sao cũng bị xóa trí nhớ.”
Tôn Danh Dương an ủi nói: “Đừng sợ, xóa trí nhớ cũng giống như ngủ một giấc thôi, tỉnh dậy thì cái gì nên quên cũng đã quên, không hề đau đớn khó chịu. Chủ yếu là cũng sợ anh chịu đả kích lớn, không chịu nổi.”
Lúc đầu, Tống Thanh cũng sợ hãi thật, nhưng sau khi xác định bọn họ không phải người xấu thì cũng đỡ sợ hẳn. Quan trọng nhất là, làm một người viết truyện linh dị, còn có thể thật sự gặp gỡ yêu ma quỷ quái tất nhiên là cơ duyên khó có được, anh ta cũng không muốn bị quên mất.
“Tôi không sợ đâu, thật đấy, tôi cũng chịu nổi. Có thể đừng xóa trí nhớ của tôi có được không?”
Không đợi bọn Cảnh Thù trả lời, Tôn Danh Dương nghiêm túc từ chối: “Đương nhiên không thể! Chẳng may anh truyền ra ngoài thì làm sao giờ? Địa phủ tư chúng tôi trước giờ làm việc đều bí ấn, há có thể để anh tùy tiện tiết lộ ra ngoài?”
Vẻ mặt Tống Thanh buồn bã, trong lòng cũng đành chấp nhận. Đối với yêu cầu có phần quá đáng kia cũng không ôm nhiều hy vọng.
Ai ngờ sau đó Tôn Danh Dương lại nói: “Nếu về sau anh viết xong chương mới đều cho tôi đọc trước thì tôi đồng ý không xóa trí nhớ của anh. Còn có thể cung cấp rất nhiều chuyện linh dị cho anh tham khảo.”
Cảnh Thù sút một phát vào mông Tôn Danh Dương, mắng: “Bản quân biết ngay mà!”
Tôn Danh Dương che mông cười: “Điện hạ, anh ta là tác giả đại thần mà lão Tôn tôi yêu thích nhất, dù sao cũng phải chiếu cố hơn một chút chứ?”
Sơn Miêu nghe xong, trợn tròn mắt nói: “Lão Tôn, cho dù không có bạn gái cũng không thể tự bẻ cong mình như thế chứ!”
Tôn Danh Dương tức giận: “Cong cái gì? Cậu học mấy cái này từ bao giờ thế hả?”
Trình Tiểu Hoa cười: “Sơn Miêu này, về sau em đừng xem phim truyền hình tình cảm nữa đi. Vốn dĩ là một con mèo ngây thơ, xem xong bị dạy hư thành cái gì rồi này? Được rồi, lão Tôn, chỉ cần đại thân của anh không nói linh tinh ở bên ngoài, gây ra chuyện gì không hay thì cứ để anh ta nhớ cũng được.”
Trình Tiểu Hoa đã nói vậy thì Cảnh Thù cũng không thể phản đối nữa. Vốn cũng không phải chuyện gì đáng nghi ngại.
Tống Thanh cũng nhìn ra, chủ nhân chân chính của nơi này là chị gái nhỏ vừa xinh đẹp lại còn dễ nói chuyện kia, nên khách khí cảm ơn Trình Tiểu Hoa.
Tôn Danh Dương nói: “Anh bảo trong phòng lại có chuyện ma quái à? Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
Gã không nhắc thì xém chút nữa Tống Thanh cũng quên luôn rồi.
Trình Tiểu Hoa rót cho anh ta một cốc nước hoa quả, để anh ta ngồi trên ghế vừa uống vừa kể lại.
Đêm đó, sau khi Tôn Danh Dương dẫn vong hồn thầy Nguyễn đi, Tống Thanh đã viết xong chương mới leo lên giường đi ngủ, không hề thấy có cái gì không thích hợp, nên nghĩ rằng mọi chuyện đã kết thúc rồi. Ai ngờ, tối ngày tiếp theo, vào lúc anh ta đã viết xong chương truyện, tầm hơn nửa đêm, bởi vì đêm đó uống nhiều nước, nên nửa đêm buồn tiểu.
Nhà vệ sinh ở ngay phòng ngủ, cách phòng khách không xa lắm. Đi tiểu xong rồi, anh ta từ trong nhà vệ sinh đi ra thì nghe thấy tiếng gõ bàn phím tạch tạch từ phòng khách truyền ra.
Tống Thanh cảm thấy không ổn, nhẹ tay nhẹ chân mở cửa phòng ngủ ra, nhìn xem là có việc gì, ngay lập tức bị dọa ngã ngồi xuống đất.
Trên bàn học gần cửa sổ, máy tính vốn đống lại lại bị mở ra, mượn ánh sáng từ màn hình máy tính, anh ta có thể nhìn thấy một cái bóng màu đen đang ngồi trước bàn học, một bàn tay còn đang gõ chữ trên bàn phím, vì thế những chữ mà anh ta gõ ra đều đã bị cắt bớt.
Đến cuối cùng, đối phương cảm giác được có người đang nhìn trộm, chậm rãi quay đầu nhìn lại, nở một nụ cười kinh dị, mà ánh sáng trên màn hình cũng vừa hay lại hắt vào sường mặt thứ đó.
Khuôn mặt đó máu thịt lẫn lộn, không có chỗ nào nhẵn nhụi, máu loãng còn không ngừng chảy tí tách tí tách từ gò má xuống đất. Môi trắng bệch hơi nhếch lên, rõ ràng là đang cười nhưng lại làm cho người ta cảm thấy rét lạnh toàn thân.
Tống Thanh sợ hãi, nhưng đầu óc vẫn còn thanh tỉnh, nghĩ đến cạnh cửa là công tác đèn liền ấn mở, đèn sáng thứ kia cũng biến mất không thấy đâu.
Tống Thanh đâu dám tiếp tục ngủ nữa. Thầy Nguyễn là cái chết bình thường, cho dù có thỉnh thoảng trêu trọc thì vẫn không đả thương người. Nhưng mà vừa nhìn thấy dáng vẻ của thứ kia, tuyệt đối không phải là một cái chết thuận tự nhiên. Ai biết được tiếp theo có trực tiếp ra tay với anh ta hay không?
Vừa lúc từ cửa sổ phòng ngủ của anh ta nhìn ra có thể thoáng thấy tiệm hoành thánh dưới tầng vẫn còn đang sáng đèn nên anh ta đi như chạy trốn ra ngoài. Cho dù chỉ tạm dùng được một chân nhưng vẫn có thể nhảy từng bước một từ tầng năm xuống tầng một, lại nhảy vào trong tiệm hoành thánh, có thể thấy đã bị dọa sợ đến mức nào.
Tôn Danh Dương nghe xong còn không tin: “Tôi đã kiểm tra lại, trong phòng rất sạch sẽ, sao lại có ma quỷ được?”
Tống Thanh nói: “Trước đó tôi cũng hỏi thăm rồi, ngoài thầy Nguyễn ra thì trong phòng cũng không có chuyện gì nữa. Mấy ngày này tôi bị trật chân, đồ ăn đều là gọi từ bên ngoài đem đến, không hề ra khỏi cửa thì làm sao trêu chọc được thứ gì không lành ở bên ngoài. À, đúng rồi! Còn một chuyện quên không kể với mọi người.”
“Chuyện gì?”
“Mấy hôm trước lúc vong hồn thầy Nguyễn còn chưa được đưa đi, có một hôm vào lúc nửa đêm tôi đứng dậy đóng cửa sổ, trên mu bàn chân bị một cái gì đó nắm lại, còn để lại một dấu tay màu đỏ, mãi đến hai ngày sau đó mới biến mất. Giờ ngẫm lại thì cái dấu tay đó giống tay con gái hơn. Không sai, trong phòng tôi nhất định có ma nữ! Anh Tôn, anh là quỷ sai, cho dù là ma nam hay ma nữ anh cũng đều bắt được đúng không?”
Tôn Danh Dương vỗ ngực đáp: “Không thành vấn đề!”
Sau dó cùng Tống Thanh đi về nhà. Gã kiểm tra trong kiểm tra ngoài một lượt, xác định không có chỗ nào không ổn. Trong phòng tuy có chút bừa bộn nhưng bốn phía đều rất sạch sẽ, không có dấu vết của hồn ma. Cho dù bây giờ là ban ngày, không dám hiện thây thì nếu có cũng sẽ vẫn còn dấu vết lưu lại mà? Sao lại không phát hiện ra cái gì nhỉ?
Tôn Danh Dương cảm thấy rất quái dị, lại ngại nói rằng mình không phát hiện ra cái gì cả, chỉ đành nói: “Thứ kia, có thể là do giờ là ban ngày, dương khí mạnh nên nó đi chỗ khách tản bộ rồi. Buổi tối tôi lại đến kiểm tra giúp anh nhé.”
Tống Thanh đã biết sự lợi hại của Tôn Danh Dương, cũng biết thân phận của gã nên vô cùng tín nhiệm gã. Chỉ là trải qua một buổi tối kinh dị, cho dù giờ là ban ngày, anh ta cũng không dám ở một mình trong phòng này, nên đi theo Tôn Danh Dương về tiệm hoành thánh.
Tôn Danh Dương sắp xếp cho anh ta một bàn ở chỗ yên tĩnh, còn nói: “Muốn ăn gì uống gì cứ tự nhiên, nhưng không được ngững viết chuyện. Tối nay tôi muốn thấy những chương bù lại cho khoảng thời gian trước!”
Tống Thanh nghe vậy thấy rất khổ sơ: “Mỗi chương mấy chục nghìn từ, làm sao tôi viết ra được?”
Tôn Danh Dương nói: “Vậy anh cứ viết mười nghìn từ trước đi. Còn không đủ, tôi không bắt ma cho anh! Anh nghĩ cho kĩ đi nhé.”
Tống Thanh: “…”
Tác giả bị độc giả cưỡng ép, thật xấu hổ làm sao!
Tôn Danh Dương sắp xếp ổn thỏa cho Tống Thanh thì chạy vào bếp tìm Trình Tiểu Hoa.
“Tiểu Hoa, giúp với, giúp với!”
Lúc này đã sắp đến giờ cơm trưa, là lúc Trình Tiểu Hoa bận rộn nhất, thấy Tôn Danh Dương thì quẳng cho cái liếc mắt: “Giúp? Hẳn là anh giúp tôi mới đúng? Thực phẩm ở bên kia còn chưa rửa sạch, mau giúp tôi rửa đi.”
Tôn Danh Dương nói: “Lát nữa rửa sau. Tiểu Hoa, cô có thể nói với điện hạ là tối nay đến nhà Tống Thanh kiểm tra giúp tôi được không?”
“Anh muốn nhờ anh ấy bắt ma giúp Tống Thanh? Lúc nãy không phải anh rất tự tin à?”
Tôn Danh Dương thở dài nói: “Vốn cho là một con ma bình thường thôi. Nhưng lúc nãy tôi đến nhà Tống Thanh lượn vài vòng đều không phát hiện ra gì cả. Có thể ẩn dấu đến mức mà quỷ sai không phát hiện ra thì sẽ là một con ma rất mạnh đấy. Hơn nữa, theo như lời Tống Thanh kể, nó có thể hiện hình trước mặt anh ta, chắc chắn là một con quỷ mạnh như Bạch Triều Lộ. Bạch Triều Lộ hung ác như vậy, quỷ sai đều phải báo lên cấp trên để cấp trên phái quan Tuần kiểm đến bắt đấy.”
Trình Tiểu Hoa: “Vậy anh cứ làm theo trình tự đó đi.”
Tôn Danh Dương: “Không được đâu! Ngoài việc thời gian lâu không nói thì tôi đã vỗ ngực cam đoan là sẽ giải quyết xong với Tống Thanh rồi. Giờ hay rồi, chẳng lẽ lại chạy đến nói là con ma đó rất mạnh, tôi đánh không được. Hay là anh chuyển nhà, trốn đi đâu đó một thời gian? Này rất là mất mặt đấy, về sau “Danh Dương sử sách” tôi làm còn có chỗ đứng trong giới tiểu thuyết được?”
Trình Tiểu Hoa bị gã nói ngơ luôn. Không rõ gã chỉ là độc giả thì có chỗ đứng gì?
Chẳng qua là đã ở chung lâu như vậy, cô cũng mạch tư duy của Tôn Danh Dương không bình thường, nên cũng lười nghĩ, chỉ nói: “Anh muốn nhờ điện hạ giúp thì tự đi nói với anh ấy là được. Anh cũng đâu phải không quen biết gì anh ấy đâu.”
Tôn Danh Dương nói: “Tính điện hạ như thế, giờ mà tôi nói thẳng với ngài ấy mà ngài ấy không đạp tôi một phát thì mới lạ á. Người duy nhất có thể sai điện hạ làm việc, ngoài Diêm Vương ra chỉ có Tiểu Hoa cô thôi ạ.”
Tuy Trình Tiểu Hoa biết gã nịnh bợ mình, nhưng thấy vị trí của mình đã ngang hàng với Diêm Vương thì trong lòng cũng rất vui vẻ.
“Vậy được rồi, tôi sẽ nói với anh ấy giúp anh, nhưng anh ấy có chịu hay không thì tôi không dám chắc.”
“Tiểu Hoa của chúng ta là ai? Bông hoa duy nhất của tiệm hoành thánh đấy! Cô mà nói thì làm sao điện hạ lại không đồng ý cơ chứ! Nếu mà không được thì sau có cũng đừng cho ngài ấy lên giường ngủ!”
Tôn Danh Dương không để ý, Cảnh Thù vừa từ trên tầng đi xuống, nghe được nửa câu cuối, nhướn mày: “Ai không cho ai lên giường ngủ?”
Tôn Danh Dương cả kinh: “Là bạn gái tôi không cho tôi lên giường!”
“Ngươi mà có bạn gái? Lúc nào? Ai bị mù thế? Cảnh Thù nhìn Tống Thanh đang gõ chữ bên ngoài: “Ngươi cong thật rồi à?”
Tôn Danh Dương vội vàng biện giải: “Tôi không… Ngài đừng nói lung tung. Tôi đang nói là bạn gái, bạn gái tương lai, không phải bạn trai!”