Chương : Dưới giường có ma
Trong lúc chờ đợi rảnh rỗi, Tôn Danh Dương cũng không chịu ngồi yên. Gã liên tục hỏi thăm Tống Tham về các tình tiết tiếp theo của tiểu thuyết.
“Đang nhàn rỗi không có việc gì làm, hay anh kể cho tôi nghe sau khi thành quỷ, A Âm trả thù những kẻ hãm hại nàng như thế nào đi?”
“Cái này tôi đang viết, anh đừng có vội.”
“Sao không vội cho được? Trong tiểu thuyết của anh có nhiều ma quỷ như vậy nhưng tôi thích A Âm nhất. Xinh nhất nhưng lại chịu nhiều đau khổ nhất. Thấy nàng chịu khổ mà tôi đau hết cả lòng đây này!”
“Chỉ là truyện thôi mà, anh đừng tưởng thật,…”
“Anh nói cho tôi nghe đi? Vị tướng quân mà nàng đi theo như thế nào? Kiếp trước, kiếp trước nữa của hai người họ đều là bi kịch, đời này có thể có kết cục viên mãn không vậy?”
“Có lẽ không viên mãn được….”
“Tại sao? Không viên mãn như nào? Anh lại muốn viết là tướng quân chết đấy à? Biểu cảm của anh như vậy là bị tôi đoán trúng rồi à? Ôi, A Âm của ta! Sao lại khổ đến như vậy!”
Bất tri bất giác, Tôn Danh Dương đoán đúng ý của Tống Thanh.
Đợi đến đúng mười hai giờ đêm, sắc mặt Tôn Danh Dương nghiêm lại, không nói nhảm nữa. Liếc nhìn xung quanh, giọng điệu cũng không còn sự thiếu đứng đắn: “Anh tắt hết đèn trong phòng đi, nó sắp tới rồi.”
Tống Thanh thấy thần sắc gã trở nên nghiêm chỉnh, cũng không dám chần chờ, đi tắt đèn, sau đó ngồi xuống sô pha, cố ý ngồi xuống bên cạnh Tôn Danh Dương.
Lúc này, tuy rằng trong phòng không có đèn, nhưng rèm cửa sổ chưa được kéo kín, đèn đường vẫn rọi vào, có thể mơ hồ nhìn thấy bóng của bàn, ghế dựa và đồ gia dụng.
Hai người không nói chuyện, trong phòng rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng kim đồng hồ trên tường, cùng với tiếng hít thở của Tống Thanh. Khoan đã, vì sao chỉ có tiếng hít thở của bản thân, sao lại không nghe được tiếng thở của Tôn Danh Dương?
Tống Thanh lấy làm lạ, nhịn không được mà quay sang nhìn Tôn Danh Dương đang ngồi bên cạnh, rõ ràng ngồi gần như vậy mà lại không nghe được tiếng gã hít thở.
Trong lòng Tống Thanh hoảng loạn, có một suy đoán lớn mật nảy ra. Đúng lúc này, bỗng nhiên vang lên tiếng Tôn Danh Dương: “Anh dựa sát vào tôi như vậy làm gì? Tôi không có hứng thú với đàn ông, đừng có mà lợi dụng cơ hội sàm sỡ tôi! Thực không thể tưởng tượng được, anh vậy mà lại là tác giả đại thần!:
Tống Thanh: “..”
Tại sao lúc nãy lại cảm thấy gã đáng tin nhỉ?
Anh ta cảm thấy mình quá mức hoang đường, rõ ràng người ta có công việc đàng hoàng, không thể nào lại không phải là người.
Tống Thanh vứt bỏ tạp niệm, tức giận ngồi xa ra, hỏi: “Anh Tôn, anh không mang theo pháp khí à?”
“Pháp khí?”
“Mấy cái như kiếm gỗ đào, chân lừa đen ấy?”
Tôn Danh Dương thốt lên: “Mấy cái đồ chơi đó đều là đồ của người trên dương gian, tôi không cần.”
“À, người trên dương gian? Cái gì… Ý anh là sao?”
Đúng lúc này, có một trận gió nổi lên trong phòng, rõ ràng cửa sổ đã đóng, thế mà đột nhiên lại có gió, rất lạnh, da ga da vịt trên người Tống Thanh nổi hết lên.
Ánh mắt Tống Thanh dõi từ cửa sổ qua bàn học. Trên bàn học có đặt một cái máy tính xách tay, rõ ràng không hề có người mà máy tính lại bị mở ra, màn hình cũng sáng lên, hiển thị đang khởi động. Không bao lâu sau trên mặt bàn phát ra tiếng di chuột chậm rãi. Con trỏ chuột cũng bắt đầu di chuyển, mở một tệp trống ra. Bàn phím cũng kêu tạch tạch, giống nhưu có một đôi tay vô hình đang sử dụng nó. Cùng với tiếng gõ bàn phím, trên màn hình máy tính cũng xuất hiện những chuỗi chữ cái kì quái.
Lòng bàn chân Tống Thanh giật giật, thân thể không kiểm soát được mà sát lại gần Tôn Danh Duong. Tuy rằng anh ta viết truyện linh dị nhưng rất là nhát gan. Đột nhiên thấy cảnh tượng như vậy, cảm giác chính mình sẽ bị dọa đến mức đái ra quần.
Trong bầu không khí quỷ dị, Tôn Danh Dương gào lên: “Đã nói là ông đây không thích đàn ông mà, đừng có đến gần ông đây! Cho dù tôi có là fan của anh cũng sẽ không để anh động vào đâu!”
Tiếng gõ bàn phím im bặt.
Tôn Danh Dương hô to: “Chạy đi đâu!” Rồi tung khóa Xích hồn ra, trói chặt hồn ma kia lại.
Nhưng Tống Thanh không nhìn thấy vong hồn kia, anh ta chỉ thấy một dây xích sắt xuất hiện từ trong không trung, có một thứ gì đó đang giãy dụa làm dây xích sắt phát ra tiếng kêu.
Trong tiểu thuyết của mình, Tống Thanh đã viết về vô số yêu ma quỷ quái nhưng đêm nay là lần đầu tiên ở trong hoàn cảnh này, anh ta cảm thấy vô cùng kinh hãi. Lại bởi vì bệnh nghề nghiệp nên muốn nhìn rõ thứ đó, ngay lập tức hỏi: “Tôi có thể bật đèn để xem thử hay không?”
Tôn Danh Dương tiện miệng đáp: “Bật đi. Nhưng mắt của anh là nhục nhãn, có bật đèn lên cũng không nhìn thấy gì.”
Tống Thanh vẫn mở đèn, có ánh sáng cũng sẽ giảm bớt vài phần sợ hãi. Lấy lại bình tĩnh nhìn qua chỗ Tôn Danh Dương nhưng anh ta chỉ thấy Tôn Danh Dương đang nắm một đầu dây xích đen như mực, đầu còn lại đang trói chặt vong hồn, cuốn thành hai vòng ở giữa không trung, sợi dây còn đang run lên từng hồi.
Tống Thanh chỉ vào đầu dây bên kia, cẩn thận hỏi: “Đó là loại ma nào? Anh có thể nhìn thấy à? Nói cho tôi biết đi, coi như có thêm tư liệu sống để viết tiểu thuyết.”
Tống Thanh không nhìn thấy vong hồn đó, nhưng Tôn Danh Dương lại nhìn rõ mười mươi. Bị gã bắt là một ông lão sáu mươi, bảy mươi tuổi, cao gầy, tóc đã bạc. Lúc này vì bị Tôn Danh Dương bắt trói lại mà vô cùng tức giận, dựng râu trừng mắt: “Anh là ai, sao lại ở trong nhà tôi?”
“Tôi là người đưa ông bác đến Âm phủ. Ông bác nói xem, bác đã một bó tuổi, chết cũng không đau đớn gì, ngoan ngoãn đi đầu thai không phải tốt hơn à? Sao lại còn mãi lưu luyến dương gian thế hả, lại còn đi sửa bản thảo của người ta. Bác có biết người ta viết tiểu thuyết khó khăn như nào không? Tôi đây chờ chương mới cũng rất là vất vả đấy nhé!”
Vong hồn kia nghe vậy thì sững sờ, nói: “Cậu nói cái gì? Ai, ai chết cơ?”
Rất nhiều hồn ma sau khi chết đều không biết mình đã chết, vẫn còn thực hiện những thói quen lúc còn sống. Quỷ sai gặp phải trường hợp này thì chỉ cần giải thích một chút là bọn họ sẽ hiểu. Đương nhiên cũng sẽ có những trường hợp cá biệt rất cố chấp hoặc do có chấp niệm mạnh mà không tin mình đã chết, còn phát điên lên.
Ví dụ như thầy Nguyễn. Lúc còn sống, ông rất sợ chết, cũng rất kiêng kị việc đàm luận về cái chết. Lúc này nghe Tôn Danh Dương nói mình đã chết, rất chi là căm tức: “Thằng nhóc này đừng có mà ăn nói bậy bạ? Đang yên đang lành lại đi trù người ta chết? Ai chết? Rõ ràng bác còn đang phê bài tập, phải làm xong để còn phát lại cho học sinh? Sao bác lại chết được? Sao bác lại chết được?”
Tôn Danh Dương nói: “Đặt tay lên ngực xem tim mình còn đập không đi? Nếu không phải đã chết rồi biến thành ma thì sao bác phải đợi đến đêm mới xuất hiện? Ban ngày làm cái gì? Phê bài tập? Phê bài tập gì mà động đến máy tính của người khác luôn?”
Có mấy lời nhắc nhở này, thầy Nguyễn mới phát hiện ra bản thân chỉ buổi tối mới về nhà. Còn ban ngày thì sao? Không nhớ được mình đã đi đâu. Ông đặt tay lên ngực, không thấy tiếng tim đập, còn phát hiện ra bản thân mình giống như không cần thở nữa. Người sống nào lại không cần thở cơ chứ? Đương nhiên chỉ có người chết mới như vậy.
“Chết, tôi thật sự đã chết…” Thầy Nguyễn thì thào tự nhủ, phút chốc không thể chấp nhận được sự thật.
Tôn Danh Dương cũng không vội vã, ngồi xuống ghê sô pha, lấy di động ra nhắn tin cho Thường Tiểu Bạch, bảo cô bé lát đến dẫn vong hồn đi.
Nguyên nhân cái chết của thầy Nguyễn cũng không phức tạp. Lúc còn sống, ông là giáo sư, sau khi về hưu thì được trường học thỉnh giảng. Giáo sư như bọn họ thì lượng công việc tất nhiên không nhiều, nhưng vẫn có những chuyện ngoài ý muốn phát sinh. Trong một lần phê bài, thầy Nguyễn đột ngột phát bệnh mà qua đời.
Sau khi chết, linh hồn cứ vương vấn trong nhà không đi. Lại bởi vì hai anh em Thường Thanh, Thường Tiểu Bạch nhất thời không chú ý để sót nên hồn phách vẫn lưu lại. Bởi vì bệnh chết nên thầy giáo già cũng không có oán khi, càng không làm việc gì gây tổn thương đến người sống. Chỉ là đối với những người ở trước, ông làm vài chuyện tạo ra tiếng động, dọa đến bọn họ mà thôi.
Sau khi được Tôn Danh Dương thuật lại chuyện, Tống Thanh cũng không còn sợ vong hồn nữa. Nói với vong hồn mà mình không nhìn thấy: “Bác sửa bài tập thì cứ sửa đi, nhưng bản thảo của cháu và bài tập của học sinh không giống nhau, sau lại đi sửa bản thảo của cháu làm cái gì?”
Thầy Nguyễn có thể nhìn thấy Tống Thanh, nghe anh ta nói vậy thì khinh thường cười nhạo nói: “Cái thứ đó là do cậu viết à? Tôi còn tưởng là học sinh tôi viết tiểu thuyết. Cậu đã lớn như vậy, chắc cũng tốt nghiệp đại học rồi nhỉ? Sao trình độ viết văn lại kém như vậy? Viết linh ta linh tinh. Quả thực giống như thể loại văn học ba xu, không có một chút ý nghĩa nào. Còn lập ý nữa, tư tưởng trọng tâm của tác phẩm bị cậu ăn mất rồi à? Giáo viên văn của cậu dạy cậu như thế à?’
Tôn Danh Dương thuật lại cho Tống Thanh nghe, trên mặt anh ta có chút xấu hổ.
“Ý nghĩa? Lập dàn ý? Tư tưởng trọng tâm? Cháu chỉ là một người viết tiểu thuyết trên internet, tiểu thuyết trên đó quan trọng là dễ hiểu, kịch tính, cái khác… Được rồi, đương nhiên cũng quan trọng. Tuy rằng bác có ý kiến với tiểu thuyết của cháu nhưng sao lại sửa chữa thành như vậy, bác sửa như thế sao cháu còn dùng bản thảo đó được nữa?”
Thầy Nguyễn nói: “Tôi chữa bài chẳng lẽ không tối sao? Mượn cách viết của Hồng Lâu Mộng, còn trích dẫn rất nhiều thi từ, ngay cả tư tưởng trọng tâm và lập dàn ý cũng đều soạn giúp cậu, cậu không cảm ơn tôi thì thôi, sao còn bày ra vẻ khó chịu?”
Nghe vậy, Tống Thanh dở khóc dở cười, anh ta ôm lấy máy tính, chỉ vào một đoạn chữ đọc không hiểu nổi: “Hồng lâu, thi từ? Thầy Nguyễn, thầy xem xem mình gõ cái gì đây? Bác xem có hiểu không? Còn cháu là đọc không hiểu rồi đấy!”
Thầy Nguyễn đẩy kính lên, nheo mắt nhìn một lúc rồi lắc đầu nói: “Không phải vậy, rõ ràng tôi viết rất được, sao lại thành cái thứ đọc không hiểu nổi thế này?”
---
Mọi người có nghĩ Tôn Danh Dương chơi gay khum :v mong lắm ạ