Tiệm hoành thánh số 444

chương 127

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương : Tình yêu không cách nào đáp lại

Tuy Trình Tiểu Hoa có chút không vui nhưng cũng biết hắn nói vậy là vì quan tâm đến mình, cho nên dù lúc trước có chút cãi vã, giận dỗi thì giờ cũng đã tan thành mây khói hết rồi. Sau khi làm lành, Trình Tiểu Hoa kể lại chuyện của Triệu Mỹ Mỹ cho Cảnh Thù nghe, còn nói: “Cái người tên Vọng Trần kia cũng khá đấy, dáng vẻ nho nhã, biết cách nói chuyện làm cho con gái vui. Chính là hình mẫu lý tưởng mà các cô gái yêu thích.”

Cảnh Thù nói: “Sao ta lại cảm thấy nhìn hắn cũng chỉ bình thường mà thôi, còn kém xa so với đầu ngón chân của bản quân. Cử chỉ? Cách nói năng? Ấm áp? Em có tin bản quân biến hắn thành ngọn lửa ngay giờ không!”

“Nghiêm túc lại xem nào, sao anh có thể nóng giận như thế hả?” Trình Tiểu Hoa lườm hắn một phát, tiếp tục nói: “là một chàng trai ấm áp, chỉ là có vẻ hơi quá rồi. Phải nói sao nhỉ? Có đôi khi chàng trai ấm áp chỉ các trai đểu có một chút chút thôi. Chẳng qua, em không hiểu rõ ý định của cậu ta là gì.”

Cảnh Thù nghe cô nói vậy thì trong lòng cũng thấy thoải mái hơn: “Có thể có ý định gì cơ chứ? Một tên yêu quái mà thôi, nếu không vừa mắt thì bản quân đập chết nó là xong chuyện.”

Vừa nghe hai chữ “yêu quái”, Trình Tiểu Hoa đã nhảy dựng lên: “Cậu ta là yêu quái? Sao anh không nói sớm? Mỹ Mỹ còn đang ở cùng một chỗ với cậu ta đấy!”

Cảnh Thù nói: “Vừa rồi ta đang tức giận nên quên nói. Huống chi, tên đó có chút kì quái nên ngay từ đầu ta cũng không dám chắc chắn.”

“Kì quái như thế nào?”

“Yêu quái bình thường trên người sẽ có mùi yêu khí rất nồng nặc, nhưng mùi yêu khí ở trên người tên kia lại rất nhạt, hơn nữa không có mùi máu, không làm tổn hại mạng người.”

“Yêu khí rất nhạt? Cho dù có nhạt thì cũng vẫn là yêu quái đấy, nếu có mục đích xấu, động chạm đến Mỹ Mỹ thì không được đâu.”

“Lo lắng như vậy thì để ta bắt hắn đến là được.”

Cảnh Thù xoay người muốn đi đến chỗ tiệm cà phê, Trình Tiểu Hoa giữ tay hắn lại: “Đợi đã, có muốn anh hùng cứu mỹ nhân thì cũng không nên là anh tới cứu!”

“Có ý gì?”

Triệu Mỹ Mỹ thấy Trình Tiểu Hoa vội vàng rời đi, nên hẹn Vọng Trần tối mai cùng đến khu Lâm Giang đi dạo. Cô khó mà có thể nói với Vọng Trần rằng bạn trai cô là quỷ sai, chỉ có thể bảo là anh ấy trực đêm ở khu vực đó, đi dạo ở chỗ đấy thì nhất định anh sẽ nhìn thấy. Nếu như anh vẫn còn quan tâm mình thì nhất định sẽ ghen tuông giống như bạn trai của Tiểu Hoa.

Vọng Trần nói: “Được, lúc nào tớ cũng rảnh.”

Triệu Mỹ Mỹ nói: “Tối khuya mà còn nhờ cậu giúp. Hay là tớ trả cậu tiền nhé, coi như là tiền lương.”

Vọng Trần nói: “Trả tiền? Thật sự coi tớ là mặt trắng nhỏ được bao nuôi à? Giữa bạn bè với nhau đừng khách sáo như vậy.”

Triệu Mỹ Mỹ nói: “Ở trên mạng cậu còn thu tiền tán gẫu nửa giờ là mấy chục tệ cơ mà. Tớ làm tốn thời gian của cậu nhiều như vậy mà cậu không thu tiền thì thật sự không phải đâu.”

Vọng Trần nói: “Làm “Thụ Động” chỉ là một sở thích thôi, không phải là nghề kiếm tiền đâu.”

“Sở thích thôi á?”

“Đúng thế. Tớ thích nghe kể chuyện, nhất là những câu chuyện tình yêu. Đúng rồi, cậu có biết ở chỗ chúng ta có miếu Nguyệt Lão không? Nghe nói cầu nhân duyên ở đó rất linh, cậu có muốn đi không?”

“Là Miếu Nguyệt Lão ở chân núi Tiểu Phượng đúng không? Tớ có nghe qua rồi, cũng muốn đi từ lâu rồi ấy.”

“Chọn ngày không bằng gặp ngày, bây giờ chúng ta đi luôn có được không?”

Núi Tiểu Phương nằm ở bên bờ sông Tịch Giang, thế núi không cao, chỉ khoảng hơn trăm mét so với mực nước biển. Trên đỉnh núi có một tòa kiến trúc cổ sơn đỏ, là Miếu Nguyệt Lão. Bởi vì việc cầu nhân duyên rất linh nghiệm nên hương khói rất vượng. Vào ngày nghỉ có rất nhiều du khách đến đây, là một địa điểm tham quan nổi tiếng của thành phố Vọng Giang. Bởi vì là chỗ đông người, lại là ban ngày nên Triệu Mỹ Mỹ đồng ý cùng Vọng Trần đến Miếu Nguyệt Lão.

Thứ tư, người không đông như cuối tuần.

Đi vào chính điện đã thấy hai câu đối, vế trên viết: “Nguyện người có tình đều thành thân thuộc.” Vế dưới viết: “Nhân duyên tiền định, đừng để bỏ lỡ.”

Trong điện, là một pho tượng Nguyệt Lão có vẻ mặt hiền lành, trên tay cầm rất nhiều tơ hồng, một tay cầm cây treo tơ hồng.

Triệu Mỹ Mỹ đã gặp qua ma, cũng yêu quỷ sai nên đối với chuyện thần tiên thì càng tín hơn, ngay lập tức quỳ xuống thành kính dập đầu với tượng Nguyệt Lão, khẩn cần có thể quay lại với Thường Thanh.

Đi khỏi chính điện lại nghe Vọng Trần nói: “Có muốn đi cầu một sợi tơ hồng không? Nghe nói trong miếu có tơ hồng, chỉ cần buộc vào cổ tay của người mình yêu thì cả một đời đối phương sẽ không thay lòng.”

Mặc kệ có linh nghiệm hay không, các cô gái đều mua một sợi. Triệu Mỹ Mỹ cũng vậy, nghe thấy thế thì đã rất hứng thú: “Thật vậy sao? Vậy tớ cũng đi cầu một sợi!”

“Ở phía sau điện, để tớ dẫn cậu đi.” Vọng Trần dẫn Triệu Mỹ Mỹ, quen cửa quen nẻo mà đi qua một cánh cửa nhỏ, đi vào một căn phòng nhỏ ở sau điện. Trong lúc nhất thời, Triệu Mỹ Mỹ không nghĩ tới sao Vọng Trần lại có vẻ quen thuộc với nơi này như thế.

Trước điện thì còn có khách nhưng phía sau lại rất vắng người. Triệu Mỹ Mỹ bị Vọng Trần dụ đến gian phòng nhỏ kia, vốn tưởng là chỗ bản đồ lưu niệm, ai ngờ lúc vào thì thấy bên trong trống không, ngoài chút đồ lặt vặt thì chẳng có gì cả.

“Nơi này…” Triệu Mỹ Mỹ vừa định hỏi cái gì, vừa quay đầu lại thì đối diện với đôi mắt hơi phát sáng lên của Vọng Trần, cô cảm thấy trời đất xoay chuyển, sau đó thì bất tỉnh nhân sự.

Không biết đã qua bao lâu, Triệu Mỹ Mỹ mới từ từ tỉnh lại. Mở mắt ra thì thấy mình đang ở trong một gian phòng theo lối kiến trúc cổ. Nội thất là gỗ, chạm khắc theo lối cổ, màn giường, khăn trải bàn và đệm ghế đều là màu đỏ. Thậm chí trên trường án còn có một cặp nến long phượng màu đỏ đang cháy, trên tường thì dán chữ hỉ đỏ thẫm.

Lại nhìn chính mình, không biết từ lúc nào đã được thay một bộ hán phục cưới màu đỏ. Dây tơ hồng quấn ngoài áo cưới trói chặt cô vào ghế tựa, không thể động đậy được. Cô chỉ còn nhớ được là mình cùng Vọng Trần đến Miếu Nguyệt Lão dâng hương, sau đó thì sao? Đúng rồi, sau đó Vọng Trần nói sau miếu có dây tơ hồng, chỉ cần buộc trên cổ tay thì có thể đảm bảo đối phương cả đời không thay lòng đổi dạ. Vì thế, Vọng Trần đã dắt cô đến sau điện, còn chuyện sau đó thì cô không nhớ rõ nữa. Vọng Trần đâu rồi?

Đúng vào lúc này, cánh cửa sau lưng cô vang lên tiếng mở cửa, sau đó là tiếng bước chân. Triệu Mỹ Mỹ quay đầu nhưng không thể nhìn được phía sau, chỉ có thể hỏi: “Ai thế? Vọng Trần? Là cậu trói tôi sao?”

Người tới đi đến trước mặt cô, không phải Vọng Trần mà là Thường Thanh. Triệu Mỹ Mỹ vừa thấy là Thường Thanh thì ngay lập tức vui vẻ: “Thường Thanh, anh đến cứu em sao?”

Vẻ mặt Thường Thanh vẫn giống như ngày thường, không biểu cảm, chỉ nhàn nhạt nói: “Tiểu Hoa nói em gặp phải phiền toái bảo anh đến để giúp em.”

Sắc mặt Triệu Mỹ Mỹ từ vui mừng chuyển thành thất vọng: “Ý của anh là Tiểu Hoa bảo anh đến nên anh mới đến? Nếu Tiểu Hoa không nói thì có phải anh sẽ không bao giờ đi tìm em đúng không?”

“Người khác bảo anh mới tới hay anh chủ động tới có liên quan gì sao?” Thường Thanh không hiểu vì sao đã đến lúc này rồi mà cô còn để ý đến những chuyện vụn vặt này.

Dây tơ hồng quấn trên người Triệu Mỹ Mỹ rất chắc chắn, Thường Thanh thử kéo ra nhưng với sức lực của anh cũng không làm nó đứt. Xem ra không giống dây thừng bình thường. Trong lòng Thường Thanh nghĩ vậy thì một giây sau tơ hồng trên người Triệu Mỹ Mỹ giống như rắn bắt đầu chuyển động, bắt đầu mon men về phía Thường Thanh.

Thường Thanh nhíu mày, hai ngón tay nhanh chóng ngưng tụ một quả cầu lửa muốn thiêu cháy chỗ dây tơ hồng. Không ngờ, dây tơ hồng kia giống như không sợ lửa, xuyên qua quả cầu lửa. Thường Thanh liên tục lui về sau, muốn tránh nó đi nhưng tơ hồng càng lúc càng nhiều, nhanh chóng cuốn Thường Thanh thành bánh chưng. Mà cùng lúc đó, cửa phòng “sầm!” một tiếng rồi đóng lại. Sau đó là một tràng cười: “Ha ha ha! Nam chính và nữ chính đều đã đến đủ, giờ có thể biểu diễn được rồi!”

Vô số dây tơ hồng từ trong hư không chậm rãi bay xuống, quấn quanh nhau từ gốc, dần dần hóa thành một hình người, là Vọng Trần. Cậu ta mặc một bộ âu phục màu đỏ rượu, mỉm cười.

“Yêu… yêu quái!” Triệu Mỹ Mỹ không thể nào ngờ được, người mà lần đầu tiên gặp đã cho cô ấn tượng là một quân tử, lại là yêu quái, còn nhốt cô và Thường Thanh ở chỗ này.

Đêm đã khuya, vầng trăng tròn lơ lửng giữa trời. Ánh trăng như nước lại không thể so được với đèn điện khắp nơi trong thành phố, chỉ có thể bất lực chiếu sáng ở những chỗ mà ánh đèn không chiếu tới được. Trong tiệm hoành thánh, cứ nhóm quỷ sai này đi lại có nhóm quỷ sai khác đến.

Lúc Thường Tiểu Bạch và A Phòng đến, Trình Tiểu Hoa cũng vừa lúc từ phòng bếp đi ra, thấy vẻ mặt Thường Tiểu Bạch nhăn nhó, có vẻ không vui thì hỏi: “Tiểu Bạch sao thế?”

“không thấy anh em đâu” Khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Thường Tiểu Bạch đầy ưu tư.

A Phòng bổ sung thêm: “Cả đêm nay đều không thấy Thường Thanh đi làm, trong ký túc xá và khu vực hắn phụ trách đều không có, gọi điện thoại thì không thấy nghe. Tiểu Bạch lo lắng anh trai xảy ra chuyện gì. Tiểu Bạch, đừng lo lắng quá, anh cô là một lão quỷ hơn bốn trăm tuổi, hắn không đi gây chuyện với người khác thì thôi, ai dám làm gì hắn chứ?”

Trình Tiểu Hoa nghe vậy, trong lòng thấy khẩn trương, không khỏi liếc Cảnh Thù một cái.

Lúc sáng, Cảnh Thù phát hiện ra Vọng Trần không bình thường, nghi ngờ là yêu quái nên vốn muốn tự mình thu thập. Nhưng Trình Tiểu Hoa lại nghĩ đây là cơ hội tốt để tác hợp cho Triệu Mỹ Mỹ và Thường Thanh, nên ngăn Cảnh Thù lại, sau đó gọi điện cho Thường Thanh, giải thích sơ qua rồi không thèm quan tâm nữa.

Vốn tưởng rằng, với năng lực của Thường Thanh, thu phục một tiểu yêu rất là dễ. Huống chi Cảnh Thù còn nói, yêu quái kia trên người không nặng sát khí, thực lực không thể so được với Thường Thanh. Thế nên Trình Tiểu Hoa yên tâm về tiệm hoành thánh. Lúc này nghe nói Thường Thanh mất tích, lại nhớ đến chuyện này, liên tục thầm mắng bản thân mình hồ đồ quá rồi.

Cô vội gọi điện thoại cho Triệu Mỹ Mỹ, hy vọng hai người đã giải quyết mọi chuyện tốt đẹp rồi, đã quay lại với nhau.

Cho đến khi hát hiện ra di động của Triệu Mỹ Mỹ không thể gọi tới được, mới khẳng định là đã xảy ra chuyện. Ngay lập tức kể chuyện ban ngày cho bọn Thường Tiểu Bạch nghe, sau đó gọi Cảnh Thù, Thường Tiểu Bạch, A Phòng cùng đến Miếu Nguyệt Lão, chỉ chừa lại Sơn Miêu và Tôn Danh Dương ở lại trông cửa hàng.

---

Thỉnh thoảng bà Tiểu Hoa nhiều chuyện ghê gớm :v

Truyện Chữ Hay