Chương : Thường Tiểu Bạch
Khi đó, ta bừng tỉnh khỏi giấc ngủ, còn chưa rõ chuyện gì đang xảy ra thì đã bị người ta cầm chân kéo đến quảng trường, trên lưng ta đầy vết thương do bị đá vụn trên đường cứa, máu thịt lẫn lộn, đau như bị dao cắt.
Ta không rõ vì sao bọn họ đối với ta như vậy, rõ ràng ta không làm chuyện gì xấu, rõ ràng ta chỉ là một hài tử.
Ta bị trói gô vào trên cọc gỗ, hoảng sợ vô cùng nhìn đám đông bên dưới. Ta nhìn thấy người nam nhân là phụ thân ta kia, nhưng người lại dùng ánh mắt lạnh lẽo, vô tình nhìn ta. Ta muốn tìm ca ca trong đám người, đó là người duy nhất đối xử tốt với ta, coi ta là người thân. Ca nhất định sẽ đến cứu ta, phải không? Đáng tiếc, ta tìm kiếm một hồi lâu mà không tìm thấy.
Ca ca đi đâu rồi? Có phải không còn thích ta nữa không? Cũng giống như những người kia, nghĩ rằng những chuyện không tốt kia đều do ta mang đến?
Đại vu mặc y phục kì quái, cầm kiếm gỗ ở trước mặt ta nhảy một điệu múa kì dị. Nhảy xong, gã cao giọng tuyên bố: “Đứa con của ác ma sẽ mang đến sự hủy diệt cho bộ tộc ta! Chỉ cần thiêu chết nó thì ác vận sẽ bị tiêu trừ!”
Gã vừa dứt lời, đám đông đồng thanh: “Thiêu chết nó! Thiêu chết nó!”
Giữa trưa là lúc ánh mặt trời độc nhất, nhưng sao có thể độc bằng lòng người? Làm sao bằng được sự độc ác trong mắt họ?
“Đừng, đừng thiêu ta! Ca ca cứu muội, cứu muội…” Ta khóc nức nở, cho đến khi khàn cả giọng cũng không đổi được một chút đồng tình từ những người trong tộc, chỉ có nước mắt không ngừng chảy xuống. Nhưng rất nhanh đến nước mắt cũng bị giấu đi, họ hắt máu chó mực có thể trừ tà lên người ta. Thứ chất lỏng sền sệt ấm nóng bầy nhầy từ chảy xuống từ đỉnh đầu ta, máu tươi chảy qua khuôn mặt trắng bệch của ta, chảy cả vào trong mắt, vì thế mà mọi thứ trước mắt đều bị bịt kín bởi dòng máu.
Đôi mắt khó chịu mà ta vẫn cố mở to mắt nhìn, ta vẫn muốn tìm ca ca.
Đáng tiếc, ta không thấy rõ gì cả, những con người đứng dưới đài kia, bao gồm cả người phụ thân vô tình của ta đều bị huyết tinh che mờ.
Đống lửa đã cháy, cảm giác bỏng rát đau đớn gấp ngàn lần ánh mặt trời giữa trưa. Ngọn lửa nhanh chóng quấn lấy ta, lan lên quần áo nát bươm của ta, cắn xe da thịt ta…
Cái loại đau đớn này xâm nhập vào linh hồn tuyệt vọng…
Ca ca, vì sao ca không tới cứu muội? Ca ca, muội đau quá…
Trên đời vốn dĩ không có ác ma, lòng người mới là nơi khởi nguồn của ác ma.
Thường Tiểu Bạch bị đốt thành tro tàn, trò tàn bị rắc xuống dòng sông cạnh quảng trường, tộc nhân khẩn cầu dòng nước tinh lọc linh hồn ma quỷ để bộ tộc được hưởng thái bình.
Giữa khuya yên tĩnh, ánh trăng sáng chiếu vào trên sông nhỏ. Một đôi tay nhỏ, đen sì chầm chậm vươn ra từ lòng sông. Mặt sông nhanh chóng chuyển thành màu đỏ tươi, cả con sông đều bị biến thành màu đỏ. Từ trong nước sông đỏ như máu, một thân hình nho nhỏ bò ra, dưới ánh trăng mờ mờ chỉ có thể nhìn thấy cả người nàng đều có màu đen, như là than củi bị đốt cháy mang hình người, cơ thể sũng nước bò lên bờ, mỗi bước đi đều để lại muội than và vết nước dưới chân.
Dưới ánh trăng lạnh lẽo, tiếng ca ai oán vang lên:
“Trong mơ hoa cỏ đầy vườn
Hoa nở cỏ tốt, tất cả đều thành hoang vu
…
Khu vườn hoang vu tịch mịch, bé con, bé con đừng khóc
Mẹ ở trên trời dõi theo con…”
Vừa đi vừa hát, những người trong tộc còn chưa ngủ đều nghe thấy tiếng ca ai oán. Có kẻ gan lớn nhòm qua khe cửa, chỉ nhìn thoáng qua đã bị dọa ngất đi.
Ngày thứ hai, lúc bình minh, mọi người đều chạy tới nơi Đại vu ở. Tiếng hát kia rất đáng sợ, Đại vu chắc sẽ có cách giải thích, sẽ đuổi nó đi được.
Gõ cửa thật lâu cũng không thấy có người trả lời, cuối cùng có người nhịn không được mà phá cửa, cảnh tượng trước mặt làm những người có mặt đều chấn kinh.
Đại vu ngã trên mặt đất, máu chảy đầm đìa, thảm thiết giống như bị lột da sống. Trên giường, trên mặt đất, khắp nơi đều là máu. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, bạn sẽ không thể tưởng tượng được một người sau có thể chảy nhiều máu đến thế.
Đêm thứ hai, tiếng hát lại vang lên trong bộ lạc. Êm tai như vậy nhưng lại đầy đau thương tuyệt vọng.
Sáng sớm hôm sau, tộc trưởng cũng đã chết, cái chết giống như Đại vu. Nhưng sự kiện này không vì tộc trưởng chết mà kết thúc. Ngày thứ ba, ngày thứ tư…. Suốt ba tháng, mỗi ngày đều có một người chết thảm.
Sự sợ hãi bao trùm lên toàn bộ lạc. Mọi người đều lo sợ, bất an, sợ rằng người tiếp theo sẽ là mình. Có người muốn chạy trốn nhưng có thể trốn đi đâu được? Bên ngoài là đồi núi trập trùng, thế giới bên ngoài ra sao không ai biết, không biết cũng là một loại bất an.
Tháng thứ tư, Thường Thanh đã trở lại.
Lúc trước, quan binh của triều đình đánh vào gây thương vong nghiêm trọng cho bộ lạc. Ý thức được cứ như vậy thì không ổn, Thường Thanh đã ra khỏi ngọn núi vài lần nên có chút hiểu biết, đưa ra ý kiến hòa giải với triều đình. Cuối cùng bộ tộc quyết định để Thường Thanh dẫn người ra ngoài tìm quan phủ đối thoại.
Đàm phán tiến hành rất thuận lợi, kết quả đạt được là để bộ lạc của họ thành một thôn trấn độc lập. Bởi vì muốn tổ chức trấn mà phải trao đổi rất nhiều việc, tốn mất mấy tháng trời. Trước đó lại đi quá vội vã, không kể cho Thường Tiểu Bạch nghe được.
Đợi đến lúc hắn về, Thường Tiểu Bạch đã chết. Hắn chỉ nhìn thấy một “người” đáng sợ, oán khí ngập trời. Bởi vì lòng thù hận quá sâu mà trong khoảng thời gian ngắn đã thu hút được yêu lực mạnh mẽ. Hơn nữa đã sớm mất đi nhân tính, ngay cả Thường Thanh cũng không nhận ra.
Lần này theo Thường Thanh trở về còn có một thầy trừ tà nổi tiếng ở bên ngoài. Hắn vốn hy vọng thầy trừ tà sẽ xác minh Thường Tiểu Bạch chẳng phải là con gái của ác ma mà chỉ là một bé gái đáng thương mắc một căn bệnh kì quái trời sinh.
Thầy trừ tà kia cũng có chút bản lĩnh, vận lộn với Thường Tiểu Bạch đến sau nửa đêm thì đã trói được hồn phách của cô bé lại.
Thầy trừ tà nói với Thường Thanh: “Thiếu tộc trưởng, lệnh muội đã thành oán quỷ, cần phải đánh tan hồn phách của cô bé.”
Nghe vậy Thường Thanh đau lòng vô cùng. Muội muội đã chết thảm như vậy, sao lại có thể tiếp tục nhẫn tâm nhìn muội ấy rơi vào kết cục hồn phi phách tán? Nhưng nếu không ngăn lại, cứ như vậy thì tộc nhân sẽ chết hết, lời Đại vu nói lúc trước sẽ ứng nghiệm: “Đứa con của ác ma sẽ hủy diệt toàn bộ bộ tộc”.
Càng nghĩ Thường Thanh càng không đành lòng, nói: “Đánh tan hồn phách, chẳng phải đến cơ hội đầu thai đều không có sao? Có thể nghĩ cách siêu độ muội ấy được không?”
“Siêu độ?” Thầy trừ tà bất đắc dĩ nói: “Nàng đã gây ra không ít việc ác, cho dù xuống Địa phủ thì cũng không có kết cục tốt đẹp.”
Thường Thanh hỏi: “Ngài còn cách nào khác không? Ngài nghĩ kĩ lại xem, nhất định là có cách mà, đúng không?”
Thầy trừ tà trầm ngâm, do dự nói: “Trong truyền thuyết, ở cầu Nại Hà có một vị gọi là Mạnh Bà, chuyên múc canh cho vong hồn đến đầu thai. Trăm ngàn năm qua đi, số canh nàng múc không thể đếm hết. Trong quá trình đó, lúc rảnh rỗi nàng vô ý làm rơi hai giọt xuống đất. Năm qua tháng lại, đầu cầu bên kia nứt ra một đóa hoa kì lạ. Không lá không hoa, chỉ có một quả, gọi là Nghiệp quả. Nếu ác quỷ ăn quả này thì có thể bóc tách ác niệm, oán niệm ra khỏi linh hồn. Tất nhiên cũng có thể tiêu trừ tội nghiệt. Nhưng cũng chỉ là truyền thuyết, thật thật, giả giả, không ai biết rõ được.”
“Thử một lần là sẽ biết được có phải thật hay không.”
“Cho dù là thật, nhưng Nghiệp quả sống cạnh cầu Nại Hà, cầu Nại Hà ở Âm phủ, người sống không có cách nào đến được đó.”
“Người sống không thể đi thì người chết tất nhiên đi được!”
Thường Thanh lựa chọn cách chết rất ác liệt. Lúc lửa liếm da thịt, cắn nuốt xương cốt, cuối cùng hắn cũng cảm nhận được thống khổ và tuyệt vọng của Tiểu Bạch trước đó, trong lòng cũng càng quyết tâm phải cứu được muội muội.
Đường Hoàng Tuyền quanh co, nhấp nhô, cũng không biết đã đi bao lâu, cuối cùng đã đến cổng vào Minh giới.
Trước cổng bày một án dài màu nâu đỏ, có một lão nhân tóc hoa râm đang cúi đầu viết chữ vẽ tranh. Thấy có vong hồn tới gần, hơi ngẩng đầu nhìn Thường Thanh, lại lật quyển sổ mỏng trong tay, sắc mặt vui vẻ, gọi lại: “Đợi chút, chậm đã.”
Thường Thanh không hiểu, đối phương đưa một bảng dài cho hắn: “Chúc mừng ngươi vượt qua được kì tuyển dụng khó có được của Địa phủ Tư. Qua kiểm tra, mười đời trước người đều là người lương thiện, có thể trở thành quỷ sai.”
Thường Thanh nói: “Ta không muốn làm quỷ sai, ta muốn đến cầu Nại Hà tìm Nghiệp quả.”
Lão nhân vò đầu đầy vẻ sầu muộn: “Ai nha, vậy phải làm sao bây giờ? Người có mười đời đều là người tốt quá ít, lại đều muốn đầu thai vào nơi phú quý. Không tuyển đủ người, bên trên sẽ trách ta thất trách.”
Tự lẩm bẩm một lúc rồi lại khuyên bảo Thường Thanh: “Tiểu tử, thật ra làm quỷ sai ở Địa phủ Tư cũng tốt lắm nhé, người đừng có mà lo lắng gì nữa? Phía nam có ôn dịch, vùng tây bắc có chiến sự, nhiều người chết lắm, quỷ sai thì lại quá ít!”
Thường Thanh kiên định: “Ta muốn cứu muội muội, ta muốn đến cầu Nại Hà tìm Nghiệp quả.”
Cuối cùng, hắn vẫn đến cầu Nại Hà, thấy Manh Bà đang đứng ở đầu cầu, bên cạnh là một cành cây kì lạ. Trên cành cây là một quả vàng lấp lánh.
Thường Thanh đi tới, hỏi: “Xin hỏi đây có phải là Nghiệp quả không? Có thể tặng cho ta được không?”
Mạnh Bà: “Đúng là nghiệp quả. Nhưng tại sao ta phải tặng nó cho ngươi?”
“Ta đồng ý dùng mọi thứ để đổi.”
Mạnh Bà bật cười khanh khách, chén canh trên tay vãi ra nhiều giọt, rơi xuống đất thành rất nhiều cành cây mang Nghiệp quả.
“Chỉ là một hồn ma nho nhỏ mà cũng muốn mua bán với ta? Ngươi có gì có thể đổi?”
Thường Thanh nói: “Ta không biết, nhưng ta muốn Nghiệp quả.”
Ánh mắt của hắn kiên định, làm Manh Bà cũng không đành lòng buông lời chế nhạo.
Mạnh Bà nói: “Ta đã đứng ở cạnh cầu Nại Hà mấy nghìn năm, thường xuyên thấy những quỷ hồn lưu luyến bồi hồi, khốn khổ vì tình, không muốn rời đi. Nhưng tình là gì? Ta không biết, vì từ khi sinh ra ta đã diệt tình. Nếu như ngươi muốn lấy Nghiệp quả này, hãy dùng tình duyên đời đời kiếp kiếp của ngươi đổi cho ta đi.”
Thường Thanh không hề do dự đồng ý: “Được!”
Mạnh Bà nói: “Nếu trao đổi, ngươi vĩnh viễn sẽ không yêu được ai, vĩnh viễn không hưởng được cảm xúc của tình yêu. Thậm chí, tính cách của ngươi cũng sẽ thay đổi rất nhiều. Cho nên, ngươi đã suy nghĩ kĩ chưa?”
Thường Thanh nói: “Không cần lo lắng, ta nguyện ý trao đổi.”
Lấy được Nghiệp quả, trong đêm Thất đầu, Thường Thanh trở về dương gian.
Thầy trừ tà dùng nghiệp quả phối hợp với thuật pháp đặc thù, đem phần tàn ác trong Thường Tiểu Bạch phong ấn vào trong quần áo, xong rồi lại phong ấn trong quan tài đá.
Giữa đêm khuya, ánh trăng như sương như tuyết, lẳng lặng phủ lên những căn nhà ở bộ lạc, cảnh vật tịch mịch, hai bóng đen một lớn một nhỏ nắm lấy tay nhau, từng bước từng bước bước lên một con đường mới.
“Ca ca, sao ta lại xấu như vậy? Đen sì, quá xấu xí rồi.”
“Không sao, ca cũng đen sì này.”
“Muội vẫn cảm thấy vốn dĩ chúng ta không như vậy, nhưng lại không nhớ nổi tại sao lại biến thành xấu xí như này.”
“Không nhớ được thì không cần nghĩ nữa.”
“Nhưng như vậy thật sự rất khó coi ạ, con gái đều thích xinh xắn đẹp đẽ mà.”
“Nghe nói ở Địa phủ có một loại đan dược dùng để làm đẹp, ăn xong sẽ trở nên xinh đẹp.”
“A! Thật sao? Vậy chúng ta mỗi người lấy một viên nhé!”
….
-----
Thất đầu là để chỉ ngày đầu sau khi chết, người chết sẽ trở về để gặp mặt thân nhân lần cuối, lấy những thứ thuộc về mình, trả những gì mắc nợ khi còn sống.