Chương
Đợi đến lúc A phòng ăn mì hoành thánh xong thì đã gần ba giờ sáng, khách trong tiệm cũng đã rời đi khá nhiều.
Trình Tiểu Hoa lau khô tay, ra khỏi phòng bếp, đến ngồi cạnh A Phòng, cùng cô ấy nói chuyện phiếm. Do mỗi ngày Thường Tiểu Bạch đều đến tiệm hoành thánh "điểm danh", mà đêm nay lại không thấy người đâu, Trình Tiểu Hoa thuận miệng hỏi: "Sao hôm nay Tiểu Bạch không đến cùng chị vậy?"
A Phòng nhai xong miếng hoành thánh cuối cùng, nhìn đồng hồ treo trên tường: "Trước khi đi làm, nó có nói hẹn gặp chị ở đây. Thế mà đã giờ này rồi vẫn còn chưa thấy mặt mũi đâu? Để chị nhắn tin hỏi xem sao."
A Phòng rút ra một tờ khăn giấy lau miệng, rồi lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn:
[Tiểu Bạch ơi, còn không đến đi, tiệm hoành thánh sắp đóng cửa rồi đấy, cô sẽ bị đói đấy nhé!"]
Vài phút sau thì nhận được tin nhắn trả lời: [Tôi là Thường Thanh, Tiểu Bạch hơi khó chịu, tôi đưa con bé về trước.]
A Phòng đọc xong tin nhắn, lông mày xinh đẹp không khỏi cau lại: "Tiểu Bạch khó chịu, được anh trai đưa về Minh giới rồi."
Trình Tiểu Hoa thốt lên: "Khó chịu? Có phải bị bệnh rồi không?"
A Phòng phì cười: "Tiểu Bạch là quỷ sai đấy, đã mấy trăm năm không bị bệnh rồi. Em thật sự nghĩ rằng nó là đứa trẻ bình thường như Vương Manh Manh đấy à?"
Lại hơi nhếch mép, cảm thấy có chút quái lạ: "Không phải bị bệnh thì sao lại thấy khỏ chịu nhỉ? Tiểu Hoa, chị đi thăm Tiểu Bạch đây. Thường Thanh vừa ngốc vừa lười, sao có thể chăm sóc trẻ con được chứ?"
Nhìn bóng lưng vội vàng rời khỏi của A Phòng, Trình Tiểu Hoa nhịn không được mà lắc đầu. Tuy rằng A Phòng luôn miệng nói Tiểu Bạch không giống những đứa trẻ khác, thậm chí còn hay châm chọc nói cô bé là một lão ngoan đồng mấy trăm năm tuổi, nhưng thật ra trong lòng vẫn coi cô bé như một đứa trẻ con mà thôi.
Vị khách cuối cùng đã rời khỏi, cửa tiệm cũng đến giờ đóng cửa. Trình Tiểu Hoa, Tôn Danh Dương, Sơn Miêu chia nhau lau bàn, quét dọn, rửa chén, do đông người nên cũng nhanh chóng làm xong hết mọi việc.
Đợi đến lúc Cảnh Thù tính tiền xong xuôi thì bọn họ cũng đã làm xong hết.
Trình Tiểu Hoa nói: "Mọi người đã vất vả rồi. Giờ ai cần tu luyện thì đi tu luyện, ai nên ngủ thì ngủ đi, chúc ngủ ngon!" Sau đó đi lên tầng.
Cảnh Thù theo sát, luôn miệng gọi: "Hoa Hoa, Hoa Hoa, Hoa Hoa..."
Gọi đến mức da gà da vịt của Trình Tiểu Hoa đều nổi hết cả lên, hỏi: "Sao thế?"
Cảnh Thù xoa tay, cười tủm tỉm nói: "Hôm nay là thứ tư rồi."
Trình Tiểu Hoa cười, xoa mặt Cảnh Thù: "Chuyện hẹn hò, tất nhiên là em nhớ rồi. Chúng ta đi đâu chơi giờ? Xem phim hay là đi leo núi? Không thì đi vườn bách thú nhé?"
Cảnh Thù: "Lúc nào cũng quanh đi quẩn lại mấy chỗ đó, rất chi là không thú vị!"
Trình Tiểu Hoa nói: "Nói vậy là anh đã có ý tưởng rồi đúng không? Đi đâu đây?"
Cảnh Thù vừa muốn mở miệng nói, khóe mắt lại thấy ở chân cầu thang có một yêu một quỷ đang nghe lén.
Cảnh Thù lạnh mặt, cố ý nói to hơn: "Lần này hẹn hò nếu có bóng đèn đi theo, bản quân sẽ cho "tắt điện"!"
Vừa nói hết câu thì nghe thấy ở cầu thang truyền đến tiếng bịch bịch chạy xuống tầng, xong đó không còn tiếng động gì nữa, có lẽ đều bị dọa chạy mất rồi.
Trình Tiểu Hoa huých Cảnh Thù một cái: "Xem tính anh này, không thể nói chuyện bình thường được sao? Sao cứ phải uy hiếp, hù dọa thế hả?"
Cảnh Thù hừ nhẹ: "Đơn giản thô bạo lại có hiệu quả nhất, có vấn đề gì à?"
Trình Tiểu Hoa nói: "Em cũng không mong anh sửa cái tính cách này nữa. Thôi, cứ nói xem anh muốn đi đâu hẹn hò đi."
Cảnh Thù hôn một cái lên mặt Trình Tiểu Hoa: "Ta chuẩn bị cho em một điều bất ngờ, Hoa Hoa, em mau đi thay quần áo đi rồi chúng ta đi hẹn hò!"
"Bây giờ? Hơn ba giờ sáng?"
"Dù sao em ngủ hay không ngủ thì cũng chẳng có gì khác cả, mau đi thay quần áo đi!" Cảnh Thù đẩy Trình Tiểu Hoa vào trong phòng, bản thân cũng vui tươi hớn hở trở về phòng thay một bộ quần áo mới.
Bộ quần áo mới này là do tuần trước đi dạo phố, Trình Tiểu Hoa chọn cho hắn. Áo sơ mi ngắn tay màu xanh lam, mặc ở nhà hay mặc ra ngoài đều được, phối với quần jeans màu xanh sẫm, vô cùng đẹp trai.
Cảnh Thù thay xong quần áo, còn đứng trước gương sửa lại tóc, nhìn trái ngó phải, cảm giác hài lòng rồi mới đi ra khỏi phòng.
Trình Tiểu Hoa cũng đã thay đồ xong. Cô mặc một chiếc váy chữ A màu xanh lam, thân trên ngắn gọn mà hào phóng, làn váy thêu hoa, Trình Tiểu Hoa mặc trên người nhìn vừa thanh thuần vừa có vài phần khí chết cao quý.
Cảnh Thù nhìn từ trên xuống dưới, cười nói: "Cùng là màu xanh lam, đồ đôi đấy, thật là ăn ý quá."
Trình Tiểu Hoa cười: "Bởi vì em biết anh nhất định sẽ mặc cái áo sơ mi này, cho nên mới phối hợp với Diêm La điện hạ đấy."
Hẹn hò vào đêm khuya, nếu là người khác sẽ rất quái dị. Nhưng là Cảnh Thù và Trình Tiểu Hoa thì cho dù ban ngày hay ban đêm thì cũng không có vấn đề gì cả.
Rời khỏi cửa tiệm, Cảnh Thù lấy từ trong túi ra một cái khăn lụa, đưa cho Trình Tiểu Hoa: "Mang vào!"
Trình Tiểu Hoa vừa nhìn đã nhận ra đây là khăn lụa của mình, nói: "Anh lại trộm khăn quàng cổ của em? Giờ là mùa hè, mang cái này sẽ hơi nóng đấy?"
Cảnh Thù nói: "Bịt mắt sẽ không nóng đâu."
Mắt? Đùa cái gì vậy trời?
"Phải mang vào!" Cảnh Thù bất chấp tất cả, bịt mắt Trình Tiểu Hoa lại bằng khăn lụa, trước mặt Trình Tiểu Hoa chợt tối lại, không thể nhìn thấy gì cả. Nhưng tay lại được bàn tay to của Cảnh Thù nắm chặt, giọng nói trầm ấm của hắn vang lên, mang theo ý cười: "Tin tưởng ta. Đi theo ta nào."
Bởi vì mắt bị bịt lại nên tai có chút thính hơn. Đi trên đường cái vào lúc rạng sáng nên chung quanh rất yên tĩnh, ngẫu nhiên mới có một chiếc xe chạy qua, hay tiếng khóc chợt vang lên thôi.
Đi khoảng mười lăm phút, Trình Tiểu Hoa được Cảnh Thù dắt xuống, đi mấy bậc cầu thang, hình như đang tiến vào bên trong. Lại đứng đợi một lát, chỉ nghe thấy một tiếng "tinh" giống như tiếng thang máy đến. Quả nhiên, sau khi đi vào thì có cảm giác chỗ dưới chân nhanh chóng được đưa lên cao.
Sau khi ra khỏi thang máy, dưới chân rất mềm mại, giống như dẫm lên thảm. Lại đi một đoạn rồi dừng lại, Cảnh Thù ở bên cạnh hình như đang tìm cái gì ở trong túi, sau đó là một tiếng "tíc", giống như tiếng quẹt thẻ.
Trình Tiểu Hoa nhịn không được mà hỏi: "Anh đưa em đến khách sạn à?"
Động tác mở cửa của Cảnh Thù bị ngừng lại: "Làm sao em biết được?"
Trình Tiểu Hoa nói: "Vậy cũng hỏi, lên thang máy, quẹt thẻ vào cửa, không vào khách sạn thì đi đâu được nữa hả?"
Khi nói chuyện, cô kéo khăn lụa trên mắt xuống nhưng lại bị Cảnh Thù đè lại, ôm cô đến một chỗ rồi đặt cô ngồi xuống: "Chờ lát nữa rồi tháo, chờ lát nữa, đừng vội mà!"
Trình Tiểu Hoa vừa giãy dụa vừa nói: "Niềm vui bất ngờ mà anh nói là đưa em đi thuê phòng? Anh có thể trong sáng hơn chút không?"
Cảnh Thù oán trách nói: "Cái người phụ nữ này, sao em cứ như con cá chạch thế hả, suýt nữa là ngã rồi đấy!"
Trình Tiểu Hoa vừa được tự do thì vội vàng kéo khăn lụa che mắt xuống. Vốn đang muốn thầm oán trách vài câu cũng bị cảnh tượng trong phòng làm cho kinh ngạc há hốc miệng.
Trên sàn, trên bàn đều được trải hoa hồng đỏ. Hơn nữa, vừa nhìn đã biết là được thiết kế tỉ mỉ, tạo hình đều rất tinh tế. Đẹp nhất là ở trên giường, giữa giường dùng hoa hồng xếp thành hình trái tim.
Sau khi kinh ngạc qua đi, Trình Tiểu Hoa cố ý nói đùa: "Thật đẹp! Có phải anh trộm phòng tân hôn của người ta, rồi mượn hoa hiến Phật không hả?"
Cảnh Thù "hừ" một tiếng, lại đột nhiên làm vẻ nghiêm trang, nói: "Mỗi một đóa hoa ở đây đều do ta tự mình đi đến vườn hoa hái về. Tổng cộng chín nghìn chín trăm chín mươi chín đóa, đại biểu tình yêu của bản quân dành cho em giống như hoa hồng trên thế giới này – bất diệt."
Trình Tiểu Hoa run run, giải thích thì cũng được thôi, nhưng có thể nói bình thường một chút không? Còn bất diệt... Chỉ là tại sao trong lòng cô lại thấy ngọt ngào nhỉ? Còn muốn cười nữa?
Không chỉ trong lòng muốn cười, mà trên miệng cũng không nhịn được mà cười không ngừng. Con gái, có mấy ai là không thích lãng mạn cơ chứ? Huống chi còn là người trong tim mình.
Mà giờ phút này Cảnh Thù đang sờ túi quần, Trình Tiểu Hoa nghĩ bụng, có phải hắn muốn lấy nhận ra để cầu hôn mình không? Ầy, mình nên làm gì nhỉ? Đồng ý ngay hay là từ chối trước rồi sau đó mới đồng ý? Dù sao thì con gái nên dè dặt chút mới tốt. Ừ, đúng thế, cứ nói để cho mình suy nghĩ hai ngày đã, sau đó thì đồng ý với hắn!
Lúc Trình Tiểu Hoa đang vui mừng suy nghĩ, thì Cảnh Thù rút tay ra khỏi túi quần, mở bàn tay ra trước mặt Trình Tiểu Hoa, lỗ ra một cái hộp nhỏ màu hồng nhạt.
Đây là... Trình Tiểu Hoa nhìn chăm chú mấy giây, cuối cùng nhận ra là cái gì, vẻ chờ mong trên mặt biến mất chỉ trong chớp mắt.
Cảnh Thù vẫn còn vui tươi hớn hở nói: "Hoa Hoa, ta nói cho em biết cái này hay lắm, ta đã nghiên cứu suốt mấy ngày, giờ biện pháp an toàn có rất nhiều, tình huống bình thường sẽ không dính đâu. Tuy rằng trên đó viết là không cam đoan bảo vệ một trăm phần trăm nhưng ta thấy trách là do doanh nghiệp muốn miễn trách nhiệm nên mới nói vậy. Cái hộp này ta đã mất rất nhiều thời gian mới chọn được, trên mạng đáng giá rất tốt đấy. Mà nó có vị dâu tây, nghe nói con gái đều thích mùi này... Hoa Hoa, sao em lại lườm ta?"
Trình Tiểu Hoa không quan tâm đến hình tượng mà chống hông, hầm hừ nói: "Em chỉ biết, anh đưa em đến đây là vì chuyện này! Đồ háo sắc! Lưu manh! Em khinh!"
Cảnh Thù nói: "Ơ, vừa rồi ta quan sát thấy tâm tình em rất tốt nên mới đưa ra yêu cầu này. Đang êm đẹp sao em lại biến sắc rồi?"
Trình Tiểu Hoa thốt lên: "Đó là bởi vì em nghĩ anh lấy nhẫn ra, muốn cầu hôn em! Kết quả anh lấy gì cho em xem?"
Cảnh Thù cười: "Em muốn nhẫn à? Đơn giản! Chờ lát nữa chúng ta đi mua, to như trứng bồ câu được không? Nghe nói con gái thích kiểu đó nhất.
Trình Tiểu Hoa nói: "Còn to như trứng bồ câu, anh có biết nó đắt đến mức nào không? Hơn nữa, tiệm trang sức chắc chắn không bán."
Cảnh Thù nói: "Có khó gì đâu? Ngày mai bản quân đến Nam Phi đào cho em một viên to như trứng đà điểu!"
Trình Tiểu Hoa bị hắn chọc cười, sự khó chịu lúc nãy đã tan thành mây khói: "To như vậy sao đeo được? Anh đi mua loại bình thường cũng được, dù sao cầu hôn cũng chỉ là nghi thức."
Cảnh Thù thấy sắc mặt Trình Tiểu Hoa đã dịu xuống, ghé môi vào sát bên tai Trình Tiểu Hoa, nói: "Trời còn chưa sáng, cửa hàng trang sức còn chưa mở, chi bằng làm một chút chuyện trước, không thể lãng phí bầu không khí tốt như này, đúng không nào?"
Tuy rằng Trình Tiểu Hoa có chút bảo thủ nhưng vào lúc như này thì cũng có chút ỡm ờ. Dù sao thời gian yêu đương cũng dài, hiện giờ miễn cưỡng có thể thấy điện hạ là một người đàn ông đáng tin cậy. Quan trọng là trong lòng chỉ có một mình cô, đối với cô cũng rất tốt. Không thế để hắn nhịn quá lâu nhỉ? Không phải mọi người đều nói đàn ông nhịn nhiều sẽ xảy ra chuyện sao?
---
Em rất rất xin lỗi mọi người ạ L(