Tiệm hoành thánh số 444

chương 104

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương : Giày múa màu đỏ

Dừng một chút, Lâm Mai nhấp một ngụm trà để nhuận họng, tiếp tục kể: "Tuy rằng lúc đó cảm thấy có chút kì quái nhưng cũng không để ý lắm. Cô thật sự cảm thấy có vấn đề là vào khoảng ba tháng trước."

"Ba tháng trước đã xảy ra chuyện gì?"

"Ba tháng trước, có một ngày cô thu thập lại quần áo cũ ở trong nhà. Quần áo cũ trong nhà cô rất nhiều, chủ yếu là đồ của con gái cô lúc nhỏ. Hai vợ chồng cô chỉ có một đứa con nên từ nhỏ đã cực kì nuông chiều. Quần áo, giày dép, chỉ cần con bé thích thì sẽ mua, rất nhiều đồ chưa kịp mặc thì đã chật. Cô cũng tiếc nên không vứt đi, cứ để ở trong nhà."

"Ngày hôm đó là cuối tuần, con gái cô cũng từ trường về. Cô nhân lúc con bé ở nhà nên cùng nó lục hết quần áo ra phơi trên ban công. Con gái cô còn trách cô, thu dọn mấy thứ này thật tốn chỗ. Cô còn cười nói, chờ sau này nó có con thì để cho con nó mặc. Con gái cô hình như ghét đồ cũ, không vui. Nhưng cũng vẫn giúp cô sắp xếp lại. Đây vốn là chuyện bình thường, rất nhiều nhà đều làm vậy. Phơi xong, tối đến cô gấp quần áo cũ lại, cất vào trong tủ. Nào ngờ đến hôm sau, cô rời giường thì thấy những bộ quần áo trẻ con kia có ở khắp nơi trong nhà, không chỉ ở phòng khách, phòng ăn, ngay cả phòng bếp và toilet cũng có."

"Con gái cô rất hoảng sợ, cô vội gọi điện thoại cho chồng. Đúng rồi, ngày hôm đó chồng cô đi công tác. Nhưng chồng cô là người theo thuyết vô thần, anh ấy tin vào khoa học, không mê tín. Cho dù cô và con gái đều nói rất quái dị nhưng anh ấy vẫn không tin. Sau đó cảm thấy là cô vứt đồ lung tung nhưng lại quên mất. Còn bảo cô đi khám xem sao. Từ ngày hôm đó trở đi, những chuyện kì quái càng lúc càng nhiều hơn. Lúc đầu mười ngày mới có một lần, rồi một tuần một lần rồi đến dăm ba ngày một lần."

Trình Tiểu Hoa nghe xong cũng lâm vào suy tư. Như Lâm Mai kể thì âm hồn này không mạnh. Nếu không, nó không chỉ di chuyển đồ đạc mà còn ra tay với người. Thậm chí đến khả năng hiện hồn còn không có. Lúc mới đầu, tần suất xuất hiện còn thấp, chỉ là chút chuyện nhỏ, có khả năng là do năng lực của vong hồn còn quá yếu không thể tạo ra sóng gió gì lớn. mà sau đó, năng lực chậm rãi được nâng cao cho nên tần suất xảy ra những chuyện kì quái cũng cao hơn.

Nhìn bề ngoài thì những chuyện này rất giống như một trò đùa dai. Chỉ là tại sao lại nhắm vào gia đình này?

Trình Tiểu Hoa nói với Lâm Mai: "Ban ngày dương khí mạnh mẽ, thứ kia không dám xuất hiện. Nếu như muốn xuất hiện thì phải vào nửa đêm. Cháu có tiện ở lại nhà cô một đêm không?"

Lâm Mai ngay lập tức trả đồng ý: "Được, được! Hôm nay chồng cô đi công tác, mấy ngày nữa mới trở về. Nếu không, anh ấy cũng không cho cô đi gặp hai người. Ôi, anh ấy không tin mấy việc này đâu. Con gái cô cùng bạn học đi leo núi, đêm nay cũng không về nhà. Trong nhà chỉ có một người, cô cũng không dám ở. Nếu không cô đưa chìa khóa cho cháu, buổi tối cô đến nhà bạn?"

Trình Tiểu Hoa nói: "Không, cô đừng đi chỗ khác. Nếu như đối phương nhắm vào cô, cô đi rồi thì cháu cũng không phát hiện được gì."

Tuy rằng trong lòng Lâm Mai cũng đoán là có thứ không sạch sẽ quấy phá nhưng khi nghe Trình Tiểu Hoa nói "Nếu như đối phương nhắm vào cô", vẫn không nhịn được mà lạnh cả người.

Nhiệm vụ lần này của Trình Tiểu Hoa có độ khó thấp, hơn nữa ở cùng thành phố, cho nên cô không cần người trợ giúp. Chuyện trong tiệm hoành thánh đều giao cho bọn Cảnh Thù quản lý.

Chín giờ tối, trong tiệm không còn người sống đến ăn hoành thánh. Sơn Miêu đã dọn vệ sinh xong xuôi. Lúc này còn cách giờ mở cửa giữa đêm một lúc, Sơn Miêu rảnh rỗi không có việc gì làm, cầm điều khiển mở ti vi lên xem, là một bộ phim ngôn tình dài tập.

Trên màn hình, một nam một nữ đang thổ lộ với nhau. Sau một phen toàn những lời buồn nôn, nam chính cúi thấp đầu, thâm tình hôn nữ chính.

Sơn Miêu nghiêng đầu, mắt không chớp nhìn một màn hôn nhau, tay sờ sờ môi mình, trong lòng so sánh xem động vật họ mèo khi yêu đương sẽ khác loài người như thế nào. Tuy rằng lúc còn làm mèo, cậu chưa từng thân mật với con mèo cái nào nhưng phương thức giao phối của loài mèo cậu vẫn biết.

Trên ti vi, nam nữ chính hôn nhau rất lâu, Sơn Miêu đang nhập tâm xem thì một bàn tay chộp lấy điều khiển ti vi từ tay cậu, ấn ấn vài cái, ti vi chuyển sang kênh ca nhạc, hoàng tử tình ca Trương Tín Triết đang đứng trên một sân khấu hoa lệ, hát một bản tình ca đầy bi thương:

"Người là vết đau ta không dùng lời tả nổi...

Muốn quên đi nhưng không ngăn nổi nhớ nhung

Ta như lang thang nghiêng ngả trên con đường dài

Người trói chặt ta...không cách thoát khỏi

Ánh trăng sáng chiếu sáng hơi bờ thế gian

Trăng càng tròn, người càng thấy cô đơn..."

Sơn Miêu quay đầu thì thấy Tôn Danh Dương đang khóc thút thít: "Hát thì cứ hát, nhưng hát mấy bài vui vẻ không được à? Cứ phải hát mấy bài buồn như vậy."

Nói xong, gã lại chuyển kênh, lúc này là đến kênh tin tức, biên tập viên nữ xinh đẹp đang dùng giọng trầm trọng đưa tin: "Do thất tình, một người đàn ông muốn nhảy tử tầng thượng tòa nhà XX..."

Tôn Danh Dương tắt ti vi đi, hầm hừ nói: "Ti vi bây giờ đều nhưu thế này à? Không phải mấy cái phim có lời thoại bừa bãi thì là hát tình ca, không hát tình ca thì chính là mấy tin tức vì tình yêu mà tự tử! Không có tình yêu thì không sống được à?"

Sơn Miêu nói: "Anh không muốn xem thì đi làm việc đi, dù sao cũng sắp đến lúc anh phải đi câu hồn. Đừng có ảnh hưởng đến việc học tập của tôi."

Tôn Danh Dương vỗ bàn một cái, hỏi: "Có phải anh em không đấy?"

Sơn Miêu gật đầu, dáng vẻ không hiểu rõ. Anh em thì liên quan gì đến việc xem ti vi chứ?

Tôn Danh Dương nói: "Là anh em, cậu phải thất tình giống tôi!"

Sơn Miêu không chút do dự trả lời: "Tôi không làm anh em với anh nữa."

Tôn Danh Dương nói: "Sơn Miêu ơi Sơn Miêu, uổng công bình thường lão Tôn tôi đối xử tốt với cậu, cậu vì một người con gái mà không cần tình cảm anh em của chúng ta nữa? Người ta thường nói, phụ nữ như quần áo, anh em nhưu tay chân. Quần áo có thể thay cái mới, tay chân không thể tách rời!"

Sơn Miêu quay đầu nhìn Cảnh Thù ở sau quầy thu ngân, hỏi: "Điện hạ, lão Tôn và chị Tiểu Hoa, ngài chọn ai?"

Cảnh Thù đang chơi điện tử, không thèm ngẩng đầu nhìn lấy một cái, nói: "Ngươi đoán xem?"

Vì thế Sơn Miêu quay đầu lại nói với Tôn Danh Dương: "Tôi cũng chọn giống điện hạ mà thôi."

"Cậu! Hai người!" Tôn Danh Dương tức giận, nói một câu: "Thật đau lòng, thế gian này thật vô tình!" Dứt lời thì che mặt rời đi.

Sơn Miêu nhìn theo gã, trong lòng bỗng có chút áy náy, tự nhủ: "Lão Tôn hình như cũng hơi đáng thương?"

Cảnh Thù chép miệng: "Vậy ngươi giới thiệu người cho hắn đi."

Sơn Miêu nói: "Bạn học của Manh Manh còn rất nhỏ, nếu như lão Tôn có thể chờ thì tôi sẽ nói với Manh Manh."

Cảnh Thù nói: "Ngươi vẫn nên bỏ ý nghĩ đó đi. Manh Manh mới có mấy tuổi, ngươi còn muốn con bé làm bà mối? Tồi!"

Đang nói chuyện thì chuông di động Sơn Miêu vang lên, là cô Vương gọi.

Sơn Miêu nhận điện thoại, vừa a lô một tiếng, chưa đợi cậu nói gì, đầu bên kia đã truyền đến giọng nói đầy sốt ruột của bà Vương: "Sơn Miêu, Manh Manh có liên lạc với cháu không? Hôm nay cháu có đến gặp nó không?"

Tuy rằng Sơn Miêu chính trực, nhưng không ngốc, nghe vậy thì cảm thấy chắc đã có chuyện, vội hỏi: "Manh Manh làm sao thế ạ?"

Cô Vương đỏ mắt, khóc nói: "Cô không thấy Manh Manh đâu cả!"

Sơn Miêu: "Dạ? Manh Manh lại đi khỏi nhà rồi ạ?"

Cô Vương đang lo lắng nên không hiểu từ "lại" kia có ý gì: "Nửa đêm qua Manh Manh trốn khỏi nhà, may mà không đi xa, chỉ trốn trong tiểu khu, vừa thấy bọn cô thì con bé tự đi ra. Vốn việc này cũng đã xong, nhưng lúc trưa con bé ở trong phòng ngủ trưa, cô vào bếp nấu canh đậu xanh, quay ra đã không thấy nó nữa."

Sơn Miêu nghe vậy cũng rất sốt ruột, vội nói: "Manh Manh sao có thể đi mà không nói gì với cháu! Haiz, không có cháu bảo vệ, em ấy gặp người xấu thì phải làm sao? Không được, cháu phải đi tìm em ấy!"

Sơn Miêu sốt ruột, không để ý muốn lao ra ngoài, không biết Cảnh Thù đã xuất hiện ở sau cậu từ lúc nào, chỉ dùng một ngón tay túm cổ áo, giữ cậu lại: "Vội cái gì mà vội, hỏi rõ mọi chuyện rồi tính tiếp!"

Cô Vương cũng tính là có chút quen biết với Cảnh Thù, tuy rằng hai người không nói chuyện nhiều, nhưng trải qua hai chuyện, biết Cảnh Thù rất giỏi, còn giỏi hơn cả Trình Tiểu Hoa. Nghe thấy đầu bên kia có tiếng Cảnh Thù thì vội vã bảo Sơn Miêu đưa điện thoại cho Cảnh Thù.

Cảnh Thù nhận điện thoại, hỏi: "Cô muốn nói gì với ta?"

Cô Vương nói: "Tôi nghe nói có cách tính ra vị trí của người mất tích, thầy Cảnh, thầy giỏi như vậy, có thể giúp tôi tính xem Manh Manh đã đi hướng nào được không, để chúng tôi theo hướng đó mà tìm."

Cảnh Thù nói: "Chuyện này cô đi đến phòng bảo vệ xem camera không phải dễ hơn sao?"

Cô Vương nói: "Đã xem rồi, thấy được Manh Manh đi ra từ cửa phía Tây của chung cư, đến đường cái bên cạnh, đi sang đường, rồi biến mất khỏi màn hình. Trước kia, không có người dắt, Manh Manh sẽ không tự mình sang đường, không ngờ giờ con bé to gan như vậy. Thầy Cảnh, ngài có thể tính giúp tôi được không?"

Cảnh Thù vẫn nâng tay tính toán, nhàn nhạt nói: "Con bé không bỏ nhà đi, chắc là gặp phải thứ tà linh gì đó thôi."

Cô Vương nghe thấy vậy, cả kinh, lắp ba lắp bắp nói: "Tà linh, tà linh ư? Sao có thể?"

Cảnh Thù nói: "Không biết."

Nếu như là người khác nói vậy, cô Vương nhất định sẽ không tin. Nhưng là Cảnh Thù nói thì lại khác. Cô đã từng tận mắt thấy con gái gặp tình huống thuốc thang không vào, vô cớ hôn mơ, Cảnh Thù chỉ vẫy tay là tỉnh lại. Sau này là chuyện nhà bọn họ, rồi đến lúc em họ Liễu Tinh Vân nuôi quỷ linh nhi cũng là do Cảnh Thù giải quyết cho. Bởi vậy, thầy Cảnh nói có tà linh thì nhất định là có thật.

---

Lúc thất tình ý ạ, nhạc Việt mà nghe Mr. Siro, nhạc Trung nghe Trương Tín Triết hát chỉ có nước buồn thối ruột thối gan ạ J

Em mà thất tình là em đi "hành" mấy đứa bạn :v than thở đủ kiểu, xin lỗi các cậu :

Truyện Chữ Hay