Chương : Cố Tiểu Đường
Trình Tiểu Hoa làm ở công ty đó mười ngày thì cuối cùng cũng gặp được ông chủ của công ty. Đó là một người đàn ông tầm bốn lăm tuổi, tên là Lý Quang Vinh. Trên cổ, trên tay lão đều đeo một sợi dây xích vàng, mặc một bộ tây trang thoải mái. Vẻ mặt lúc nào cũng như đang mỉm cười, nhìn cũng có mấy phần hiền lành, nhưng ánh mắt thì lỡ đãng toát ra chút giả dối, thể hiện rằng lão cũng chẳng phải là người đơn giản như vẻ ngoài của lão.
Ông chủ đến, tất nhiên sẽ không thiếu một màn động viên các nhân viên trực tổng đài. Cuối cùng còn tuyên bố: "Đêm nay công ty mở tiệc liên hoan, tôi đã đặt phòng ở một nhà hàng trên con đường bên cạnh, tất cả mọi người đều phải tham gia!"
Người trực tổng đài ở công ty này đều có xuất thân không cao, bình thường chỉ cùng bạn bè ăn ở quán ven đường, chưa bao giờ có cơ hội ăn tiệc ở nhà hàng lớn. Bởi thế nên nghe nói có liên hoan, đa phần đều rất vui vẻ. Nhưng cho dù công ty có liên hoan thì bọn họ vẫn phải gọi điện đến bảy giờ mới được tan tầm. Chuyện này làm cho mọi người khá thất vọng.
Quản lý còn vừa kiểm tra vừa gào lên: "Ông chủ mời cơm là vì coi trọng mọi người, cũng là phúc lợi của công ty. Mọi người nếu muốn cảm ơn thì phải cố gắng làm việc hơn nữa!"
Cố Tiểu Đường lặng lẽ nói với Trình Tiểu Hoa: "Nghe đồn ông chủ này có chút bản lĩnh, trước kia từng lăn lộn trong giới xã hội đen. Sau này chuyển sang mở công ty, có mấy cơ sở trên cả nước đấy. Chỗ này chỉ là một phần nhỏ thôi."
Trình Tiểu Hoa cười lạnh: "Thảo nào đeo dây xích to như vậy, thô như vậy. Người như thế, sau này xuống dưới chắc chắn sẽ được thay một dây xích sắt còn to hơn." Không phải là kiếm tiền bằng con đường chân chính, cứ tích góp càng nhiều thì sau này hậu quả xấu phải gánh vác càng lớn hơn.
Trình Tiểu Hoa mỉm cười: "Không phải bảo không tìm được vị trí kho hàng à?
Bầu không khí trong bữa tiệc liên hoan rất tốt, ông chủ đi từng bàn mời rượu, thức ăn trên bàn liên tục được bưng ra thêm.
Đối với những người nhân viên này thì việc ông chủ có đến kính rượu hay không cũng không mấy quan trọng, đồ ăn ngon và nhiều mới là quan trọng nhất. Một đám người được ăn uống no say cảm thấy vô cùng mỹ mãn, ợ một cái, mang cái bụng no nê mà về.
Chỉ còn lại ông chủ Lý Quang Vinh, quản lý, chủ quản, còn thêm mấy tổ trưởng là còn ngồi lại, uống rượu, tâm sự cuộc sống với nhau. Nhất là ông chủ Lý, giơ chén rượu đầy, đắc ý nói: "Cứ đi theo tôi, đảm bảo các người đều phát tài!"
Đợi đến lúc mười một giờ đêm, Lý Quang Vinh mới lắc la lắc lư ngồi lên xe của lão. Đang muốn khởi động xe, bỗng nhớ tới chính mình đang say, cười ha ha, lấy điện thoại ra gọi cho tài xế, cuộc sống của lão đang sung sướng như vậy, lão mới không thèm mạo hiểm tính mạng mình đâu.
Bởi vì có tài xế, lão an tâm, thoải mái dựa vào trên ghế sau, nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Nghĩ đến việc làm ăn buôn bán năm nay thu được rất nhiều lợi nhuận, Lý Quang Vinh không nhìn được mà nhếch mép cười. Lão muốn kiểm tra di động, nhưng lại động phải thứ gì đó đầy lông lá. Lão cả kinh vội rụt tay lại, nhìm chằm chằm chỗ vừa đụng vào, nhưng chỗ đó trống không, không hề có một món đồ nào cả. Chẳng lẽ là do uống say nên sinh ra ảo giác sao?
Rất nhanh đã đến trước cổng một khu biệt thự.
Lý Quang Vinh vốn không phải là người gốc thành phố, lúc còn trẻ lão cưới một người vợ là người thành phố Vọng Giang chính gốc, hồi đó lão đến ở rể. Sau này việc làm ăn của Lý Quang Vinh có chút phát triển, có rất nhiều bất động sản ở ngoài tỉnh, nhưng do lão thích chỗ ở Vọng Giang nhất nên thường về đây.
Lúc về đến nhà thì thấy một người phụ nữ trẻ tuổi, xinh đẹp ra đón, thân mật nửa ôm nửa dìu lão, dùng giọng điệu cực kì lấy lòng hỏi lão có muốn uống trà giải rượu hay không.
Lý Quang Vinh vuốt nhẹ một cái lên sống mũi xinh đẹp của người phụ nữ, cười ha ha, nói: "Anh không uống trà, muốn ăn em thôi!"
"Đáng ghét, anh thật xấu!"
Sau một hồi mây mưa, Lý Quang Vinh mệt mỏi nên ngủ luôn.
Thận của lão không được tốt lắm, ban đêm luôn phải thức dậy một lần để đi vệ sinh, tầm khoảng hai giờ sáng, lão bị cảm giác mắc tiểu làm cho tỉnh lại, thân thể mập mạp trần truồng mơ mơ màng màng đi vào nhà vệ sinh.
Sau khi giải quyết xong, lão về lại giường, lúc chui vào chăn thì theo thói quen muốn ôm lấy cơ thể vợ yêu, nào biết vừa vươn tay ra thì chạm phải cái gì đó vừa cứng vừa lạnh như băng. Trong mũi còn như ngửi thấy mùi thịt thối, làm cho lão thấy buồn nôn.
Lý Quang Vinh giật nảy người, nhảy xuống giường ấn công tắc đèn trong phòng, nhưng cho dù lão ấn thế nào thì đèn phòng cũng không sáng lên. Phòng ngủ của lão được trang hoàng rất xa hoa, đèn pha, đèn treo tường, rồi đèn ngủ, tất cả phải có đến mười mấy cái đèn nhưng không một cái đèn nào sáng cả.
Chẳng lẽ là mất điện?
May mà lão sờ thấy di động trên tủ đầu giường, lão luống cuồng chân tay ấn mở đèn pin trên di động, lúc ánh sáng chiếu đến trên giường, lão bị dọa sợ đến mức điện thoại rơi trên sàn gỗ. Lão cũng ngồi bệt xuống nền đất.
Đèn pin di động vẫn chưa tắt, ánh sáng hắt lên bóng đèn thạch anh trên tường.
Người trên giường giật giật, chậm rãi ngồi dậy. Mái tóc dài rũ xuống, lòa xòa che hết mặt. Nó chậm rãi đưa tay ra, ngón tay thon dài nhưng thịt trên tay đều đã thối rữa, nhờ chút ánh sáng mà còn có thể nhìn thấy mấy con giòi đang ngoe nguẩy :v Giọng nó, lạnh lẽo như có như không: "Quang Vinh, anh ngồi dưới đất làm gì thế? Đã khuya rồi, sao còn chưa ngủ? Đưa tay đây nào, để em kéo anh dậy!"
Vừa nói vừa đưa bàn tay hư thối, giòi bọ lúc nhúc kia về phía lão, giống như thật sự muốn kéo lão đứng dậy.
"Cô, cô là Triệu Chi Hương..." Sau khi nhận ra nó là ai, Lý Quang Vinh càng thêm sợ hãi, lão vừa bò vừa gào: "Triệu Chi Hương, tôi không hại cô! Là cô nghĩ không thông, tự mình nhảy lầu tự tử, không liên quan gì đến tôi, không liên quan đến tôi!"
Thứ trên giường chậm rãi chui ra khỏi chăn, bước từng bước đến gần Lý Quang Vinh, giọng như tố cáo như nức nở: "Quang Vinh, không phải anh nói sẽ cùng em đến suốt đời sao? Không phải anh đã từng hứa với bố mẹ em là sẽ chăm sóc tốt cho em sao? Sau đó thì sao? Trong tay anh có chút tiền thì bắt đầu ở bên ngoài thông đồng với những người phụ nữ khác... Khiến ba em tức giận qua đời. Những năm qua, anh không thấy cắn rứt lương tâm sao?"
Lý Quang Vinh đã bò đến trước cửa sổ sát đất, phía sau là tường kính, không thể lui nữa. Lão thuận tay kéo rèm cửa hoa lệ che lên người mình, giống như làm vậy có thể đỡ sợ hơn.
Triệu Chi Hương lại ngồi xuống bên cạnh lão, đôi tay lạnh như băng đầy mùi hôi thối kia đặt lên thân thể đang run rẩy của lão, tiếp tục nói: "Người ngủ cùng một giường với anh vốn là em, những ả tiện nhân kia dựa vào cái gì mà dám chen lên? Anh dựa vào cái gì mà có thể sống thoải mái như vậy, trong khi chúng ta chỉ có thể chịu khổ ở dưới âm tào địa phủ? Quang Vinh, dưới đó rất khổ sở, anh xuống đó cùng em đi, Quang Vinh, Quang Vinh..."
"Không, không..." Lý Quang Vinh sợ hãi đến trợn trừng hai mắt rồi ngất đi.
Triệu Chi Hương thấy lão không động đậy gì nữa, nói một câu: "Đồ chết nhát, không có tiền đồ!" Dứt lời, lắc lắc đầu, thân thể chầm chậm biến về hình dáng của Sơn Miêu.
Trình Tiểu Hoa vỗ vai Sơn Miêu, tâng bốc nói: "Không tệ nha. Không ngờ được em còn được thiên phú khoản diễn kịch đấy."
Nhiều năm trước, do gia cảnh nghèo khó, mà tạo cho Lý Quang Vinh tính tình không cam lòng sống nghèo khó. Sau khi vào thành phố, quen biết với một cô gái trong thành phố - Triệu Chi Hương. Lão ra sức lấy lòng, hơn nữa còn chủ động đề nghị sẽ ở rể nên đã lay động được Triệu Chi Hương.
Mấy năm sau khi kết hôn, bởi vì có quan hệ với giới xã hội đen, lại làm thêm một vài hoạt động trái pháp luật mà Lý Quang Vinh dần dần phát đạt. Sau khi có tiền, lão bắt đầu đi qua đêm, không phải là tụ tập ăn uống thì chính là trêu hoa ghẹo nguyệt bên ngoài. Có một lần uống rượu say còn dám đưa người đàn bà khác về nhà chung chạ, bị cha vợ bắt gian tại giường. Lý Quang Vinh chẳng những không xấu hổ mà còn cãi một trận ầm ĩ với cha vợ. Cha vợ bị tức giận, bệnh tim tái phát, không lâu sau thì qua đời.
Cha vợ chết, Lý Quang Vinh càng không kiêng nể gì. Tính tình Triệu Chi Hương yếu đuối, đánh không lại, chửi không được, lại càng không nuốt nổi cục tức này, cứ như vậy mà nhảy lầu.
Tối này Trình Tiểu Hoa nảy ra ý này, nên để Cảnh Thù tra xét quá khứ của Lý Quang Vinh xem sao, không biết thì còn đỡ, sau khi biết thì bị chọc đến giận điên lên.
Tuy rằng thế gian này kẻ ác nhiều, nhưng đại đa số kẻ ác cũng sẽ có một mặt tốt. Nhưng tên Lý Quang Vinh này thật là xấu từ đầu đến đuôi.
Tất nhiên là Triệu Chi Hương đã xuống Địa phủ từ lâu rồi, Trình Tiểu Hoa cũng không có khả năng cải tử hồi sinh. Vì thế nên để Sơn Miêu dùng chút phép thuật, dọa lão già này một trận.
Sơn Miêu hù dọa Lý Quang Vinh xong thì vẻ mặt hưng phấn hỏi Trình Tiểu Hoa: "Chị Tiểu Hoa, kẻ xấu xa như vậy mà còn sống cũng chỉ phí không khí thôi. Chi bằng chị để em ăn lão luôn nhé?"
"Ăn lão?" Trình Tiểu Hoa cười lạnh: "Người như vậy, em ăn tươi nuốt sống lão thì quá lợi cho lão rồi. Ác giả ác báo, chờ đi!"
Lý Quang Vinh vì bị lạnh mà tỉnh lại. Lúc mở mắt ra thì trời đã sáng bảnh, thân thể trần như nhộng của lão vẫn đang dựa vào bên cửa sổ.
Lúc này, người phụ nữ trên giường hờn dỗi một tiếng, bỗng nhiên nở nụ cười: "Ông xã, sao anh không ngủ trên giường mà lại ra đấy?"
Lý Quang Vinh nhìn khắp phòng một lượt, thấy trong phòng sáng trưng, hết thảy đều không có chỗ nào không ổn, lão mới đẩy rèm cửa ra, chậm rãi đứng lên, thì thào nói: "Là ác mộng. Phù, may mà chỉ là mộng. Dọa chết ông đây rồi!"
Lý Quang Vinh rùng mình một cái, đi đến cạnh giường, đang muốn cầm quần áo để mặc vào thì chân giống như giẫm phải cái gì, cúi đầu thì thấy là di động của lão. Pin của điện thoại đã hết, vết nứt trên màn hình cực kì bắt mắt. Đáy lòng Lý Quang Vinh lạnh lẽo, cả người cũng lạnh theo, thì thào: "Chi Hương, đừng quấn tôi... Tôi tìm người đến siêu độ cho cô, cho cô tiền, rất rất nhiều tiền..."
Lý Quang Vinh là người làm ăn buôn bán, rất hiểu cách tránh rủi ro. Ví dụ như công ty marketing này của lão, vì để tránh tai mắt của người khác mà đặt kho hàng cách xa trung tâm tư vấn.
Địa điểm kho hàng là một căn phòng lớn ở một tiểu khu bình thường cách thành phố năm dặm, dùng để trữ hàng, giao hàng. Bình thường luôn đóng cửa, không ai hay biết. Chỉ có lúc giao hàng vào buổi tối, nhân viên gói đồ xong thì đi đến một chỗ khác giao cho shipper. Như thế thì đến cả shipper cũng không xác định được vị trí của khó hàng, tránh việc khi khách hàng phát hiện bị lừa thì lần theo công ty chuyển phát tìm đến cửa.
Hơn nữa để hạn chế rủi ro bị người khác phát hiện, người quản lý kho hàng cũng là họ hàng của Lý Quang Vinh đến làm. Ngay cả quản lý bên công ty cũng không biết vị trí của kho hàng cụ thể là nằm chỗ nào.
Chỉ có Lý Quang Vinh thỉnh thoảng đến kiểm tra một lần. Hôm nay, sau khi đi kiểm tra xong, đang chuẩn bị triệu tập nhân viên mở một cuộc họp nhỏ thì cửa phòng lão đột nhiên bị gõ vang.
Có nhân viên chạy ra, ghé vào mắt mèo kiểm tra xem là ai, thấy người ở bên ngoài thì tưởng là đối phương đến thu phí thuê phòng. Ai ngờ, cửa về mở ra thì thấy hơn mười người mặc quần áo của Sở Công thương. Muốn đóng cửa lại cũng không kịp nữa rồi. Không chỉ người của Sở Công thương mà phóng viên các đài truyền hình thành phố, tỉnh cũng không biết nắm bắt được thông tin từ đâu mà khiêng "trường thương", "pháo ngắn" xông vào hiện trường, chụp hình làm tư liệu.
Lý Quang Vinh khó hiểu, nơi này ẩn nấp như vậy, sao lại bị phát hiện ra?
Lão không biết là Trình Tiểu Hoa đã phái Sơn Miêu theo dõi lão. Đợi đến lúc lão đến kho hàng thì ngay lập tức trình báo vị trí. Vì muốn làm lớn chuyện hơn nên còn thông báo luôn cho các đài truyền hình trên địa bàn. Cho dù ông có ô dù thì có đài truyền hình nhúng tay vào, ai dám bao che cho ông nữa?
Sau khi kho hàng bên này bị kiểm tra, qua tìm hiểu nguồn gốc đã đem toàn bộ mười hai ổ khác của Lý Quang Vinh tóm gọn. Sự việc biến thành chuyện rất lớn, ngay cả đài truyền hình trung ương cũng tham gia, chế tác thành một chuyên đề riêng, vào ngày mười lăm tháng ba năm sau phát sóng cho nhân dân toàn quốc được xem.
Thật ra "ô dù" của Lý Quang Vinh cũng chỉ là những lãnh đạo nhỏ ở các tỉnh thành khác nhau, bình thường nhận ít lợi ích nên đối với chuyện của lão cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, đến lúc lớn chuyện rồi, tự bảo vệ mình còn không được thì ai thèm quan tâm tới lão nữa?
Lý Quang Vinh bị bỏ tù, các quản lý và lãnh đạo chủ yêu của các trung tâm tư vấn cũng bị truy cứu trách nhiệm hình sự. Nơi công tác của bọn Cố Tiểu Đường tất nhiên cũng bị niêm phong lại, cũng may mà tiền lương tháng trước của bọn họ đã được trả rồi. Tuy nhiên những nhân viên ở công ty của lão cũng bị đưa đến cục cảnh sát để "hỏi han".
Để tránh phiền toái, Trình Tiểu Hoa cũng không kể công chính mình là người báo cho cánh nhà báo biết, chỉ âm thầm đem những chứng cứ đang có giao nộp cho cảnh sát. Lúc lấy khẩu cung, không ngờ còn gặp lại người quen: cảnh sát Lý Khải đang đến đây đưa giấy tờ. Lý Khải chính là cảnh sát mà bọn Trình Tiểu Hoa quen biết lúc xảy ra vụ án trộm mèo, sau này cũng thường xuyên đến đường đó làm kiểm tra.
Nhìn thấy Trình Tiểu Hoa, anh ta có chút bất ngờ, đến lúc biết cô là nhân viên làm công trong vụ án lừa đảo qua điện thoại thì lấy làm lạ, hỏi: "Không phải cô bán hoành thánh à? Sau còn đến đó làm nhân viên?"
Trình Tiểu Hoa cười ngượng: "Tôi kiêm chức."
Kiêm chức? Chạy đến chỗ cách hai khu nhà để kiêm chức? Rốt cuộc thiếu tiền đến mức nào...
Nhóm nhân viên bình thường sau khi kết thúc hỏi cung thì từng tốp ba tốp năm được thả.
Lúc Trình Tiểu Hoa rời khỏi cổng cục cảnh sát, sắc trời đã tối, đèn đường đã sáng.
Dưới bóng cây gần đèn đường, Lã Đại Bình đứng dựa vào thân cây hút thuốc, thấy Trình Tiểu Hoa đến còn hỏi: "Bọn họ hỏi xong chưa? Bên trong còn nhiều người không?"
Trình Tiểu Hoa nói: "Lúc tôi đi ra thì còn khoảng tầm bảy, tám người."
Lã Đại Bình mắng: "Mẹ kiếp, đúng là vận cứt chó, đá mất bát cơm của người khác!"
Trình Tiểu Hoa nói: "Loại bát cơm" này không thấy áy náy sao?"
Lã Đại Bình ném đầ mẩu thuốc lá xuống đất, dẫm mạnh một cái: "Tôi dựa vào năng lực của mình kiếm tiền thì việc gì phải áy náy? Dù sao cần câu cơm cũng mất rồi, nói gì cũng vô dụng. Ngày mai tôi chuẩn bị đi đến xưởng lắp rắp linh kiện làm, đồng hương của tôi nói xưởng đó đang tuyển người, cô có muốn đi không?"
Trình Tiểu Hoa lắc đầu, hỏi lại: "Anh muốn đến xưởng làm sao?"
Lã Đại Bình thở dài, giọng nói có chút bất lực: "Loại không có bằng cấp, không có tay nghề như chúng ta, không đến xưởng làm thì có thể đi đâu? Tôi cũng biết bán hàng giả, lừa gặt người khác là sai nhưng so ra thoải mái hơn trong xưởng, tiền cũng nhiều hơn, lúc mệt còn có thể hút thuốc. Dây chuyền sản xuất trong xưởng, trừ lúc đi vệ sinh thì ngồi suốt mười mấy tiếc, vừa khổ sở vừa nhàm chán."
"Đi đây, gặp sau nhé!" Lã Đại Bình nói xong, vẫy tay với Trình Tiểu Hoa, chậm rãi đi xa.
Lúc đầu Trình Tiểu Hoa không hiểu, vì sao những thiếu nam thiếu nữ kia biết rõ công ty này có vấn đề, biết rõ lừa gạt người khác là sai lại còn cam nguyện ở lại làm. Nghe những lời này của Lã Đại Bình, cô cũng đã phần nào hiểu được nguyên nhân.
Trình Tiểu Hoa ngây người đứng ở lối đi bộ, chợt nghe thấy giọng nói của Cố Tiểu Đường vừa mới ra khỏi cục cảnh sát vang lên: "Cô đang nghĩ gì thế?"
Trình Tiểu Hoa nhìn về phía Cổ Tiểu Đường: "Cậu có cảm thấy tôi đạp đổ bát cơm của cậu không?"
Những người kia không biết rõ chuyện nhưng Cố Tiểu Đường thì khác. Cố Tiểu Đường cười: "Nếu là một bát cơm thiu, ăn vào sẽ làm người ta sinh bệnh, như vậy thì bị đạp đổ sớm chút nào tốt chút ấy."
Trình Tiểu Hoa bừng tỉnh hiểu ra. Đúng thế, không có cơm thiu, thì tất nhiên sẽ càng nỗ lực tìm bát cơm khác. Xã hội hiện giờ khá là cởi mở, văn minh, chỉ cần nguyện ý làm việc thì người còn sống làm sao có thể bị chết đói được?
"Cố Tiểu Đường, cậu còn ở lại thành phố Vọng Giang không?"
"Còn chứ, tiền mổ mắt của ông tôi vẫn chưa đủ. Thành phố này rộng lớn như vậy, cơ hội việc làm cũng nhiều. Tôi nghĩ kỹ rồi, làm cho TaoBao cũng được. Tôi có kinh nghiệm bán hàng, cũng biết một chút về máy tính, nhân viên bán hàng của TaoBao cũng không yêu cầu cao. Nếu như thuận lợi, tôi sẽ vừa học vừa làm. Nghe nói, tiếp thị