Tiệm Đồ Cổ Tsukumodo: Ở đây chúng tôi bán những điều bí ẩn

chương 1: vết tích

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Mọi việc đều phải bắt đầu từ một thời điểm nhất định.

Nhưng khi những thời điểm ấy xuất hiện, hầu hết con người ta lại chẳng thể nhận thức được chúng.

Hay ít nhất, là tôi đã không nhận ra mọi việc đã bắt đầu kể từ ngày ấy.

“Mọi việc” ở đây chính là điểm khởi đầu của câu chuyện này.

Giờ nghĩ lại thì chỉ có thể là nó mà thôi.

Quả là mọi chuyện đã bắt đầu từ ấy.

Mà hễ cứ có khởi đầu thì ắt cũng phải có kết thúc.

Đây cũng là nơi mà cái kết của câu chuyện này được mở ra.

◆◆◆◆◆◆

Bạn đã bao giờ muốn giết một ai đó chưa?

Để báo thù vì đã chia tách bạn với người mình yêu.

Hay vì một mối thù sâu đậm nào chẳng hạn.

Thực ra lý do cũng chẳng cần quá quan trọng.

Ngay những tình huống tầm thường nhất cũng có thể khiến bạn muốn kết thúc một mạng người.

Như việc có ông sếp hay chỉ trích mọi việc bạn làm.

Như khi ai đó đã giẫm vào chân bạn trên một chuyến tàu đông đúc.

Hay như lúc bạn đang vội mà người ở phía trước chẳng chịu mau chân hơn vậy.

Để giết một ai đó thì con người thực sự chẳng cần gì nhiều.

Bằng chứng cho chuyện ấy cũng không hề thiếu.

Vẫn thường hay hiện hữu mỗi ngày là các mẩu tin về các vụ giết người.

Những báo cáo về các vụ giết người có nạn nhân may mắn sống sót.

Hay những câu chuyện về các vụ tấn công nghiêm trọng chỉ được ngăn chặn vào phút cuối.

Và đấy là mới chỉ tính riêng những vụ việc đã thật sự xảy ra mà thôi.

Bởi số người đã từng mang những suy nghĩ bạo lực cũng đâu hề nhỏ.

Nhưng nếu đem những suy nghĩ ấy ra hành động thì chúng sẽ trở thành tội ác, mà tội ác thì luôn đi kèm trừng phạt.

Chính vì vậy mà hầu hết mới chỉ dừng lại ở mức suy nghĩ thôi.

Có người đã từng nói rằng chỉ suy nghĩ không có tội.

Chuyện ấy thì tôi đồng tình.

Nếu không thể giết một người chỉ bằng suy nghĩ thì sao ta có thể coi đấy là tội ác?

Chỉ thánh chỉ thần mới có quyền phán quyết tội danh cho suy nghĩ.

Vậy nên những suy nghĩ giết chóc ấy được con người giữ kín trong lòng, dần lãng quên đi và quay trở lại nhịp sống thường ngày.

Nếu muốn giết người mà không bị bắt thì ta phải thực hiện một vụ án thật hoàn hảo, hoàn hảo tới mức chẳng để lại bất kỳ chứng cứ gì. Ví dụ như làm nó giống một vụ tai nạn chẳng hạn.

Nhưng dù chẳng có những cuốn tiểu thuyết bí ẩn nổi tiếng hay các vị thám tử bước ra từ phim ảnh để phá án, ai cũng biết thứ gọi là một vụ án hoàn hảo không tồn tại.

Vậy thì làm sao để ta phạm tội mà không bị bắt?

Đáp án là đừng để tay nhúng chàm là được.

Tôi nói vậy không phải ý muốn nói để ai khác ra tay thay cho bạn.

Bởi chỉ cần có người điều tra kỹ vụ việc là bạn sẽ bị phát giác ngay.

Vậy nên ý tôi hoàn toàn không phải vậy.

Thứ tôi muốn nói đến là “lời nguyền” kia.

Các nền văn minh từ khắp nơi trên thế giới, ở đâu cũng có nhắc đến các loại lời nguyền.

Lấy ví dụ như con búp bê bằng rơm bị nguyền rủa trong bài Kanawa chẳng hạn. Một người phụ nữ hóa quỷ và dùng cái đinh dài mười phân [note44971] đâm vào con búp bê làm bằng rơm để nguyền rủa một người đến chết. Chắc hẳn các bạn ít nhiều cũng đã từng nghe đến chuyện này rồi.

Đi sang phía tây thì ta lại được biết về Mắt quỷ, ám chỉ đôi mắt chứa đựng nhiều sát khí tới mức có thể kết liễu sinh mệnh con người.

Nhìn vào thần thoại để kiếm thêm một vài ví dụ thì ta sẽ thấy Medusa cùng đôi mắt sẽ biến bất kỳ kẻ nào nhìn vào thành đá, cùng những bài ca của Siren đã dẫn dụ biết bao thủy thủ tự đưa mình vào cõi chết.

Trong truyện cổ tích cũng có một câu chuyện nổi tiếng về cô gái với đôi giày đỏ sẽ nguyền rủa kẻ đeo vào phải nhảy đến chết.

Gần đây hơn thì còn đang rộ lên câu chuyện về một đoạn phim nguyền rủa đang được người người lan truyền.

Trong văn hóa đại chúng, ta vẫn thường được nghe kể các câu chuyện về những con quỷ sử dụng bùa chú hay các lời nguyền chết chóc, tuy là những thứ này thường được người ta gọi là tà thuật hay phép phù thủy hơn.

Tóm lại tôi chỉ muốn nói rằng cũng có những cách để lấy mạng một ai đó mà không bao giờ sợ phát hiện.

Chắc các bạn đang thắc mắc tại sao tôi tự dưng lại đem cái chủ đề ngớ ngẩn ấy ra mà nói nhỉ.

Nếu muốn nghĩ lời nguyền chỉ là sản phẩm tồn tại trong trí tưởng tượng thì cứ việc.

Nhưng tôi dám chắc với bạn là không phải đâu.

Lời nguyền có thật.

Và có những công cụ chuyên tạo ra lời nguyền.

Những công cụ ấy được gọi là Thánh tích.

◆◆◆◆◆◆

“Sắp hết giờ thăm bệnh nhân Maino rồi đấy em.”

Lời nhắc của chị y tá kéo tôi quay về thực tại.

Tôi hiện đang ngồi ở trong phòng bệnh, Saki thì vẫn nằm im lìm trên chiếc giường ở trước mặt.

“Đã đến giờ rồi ạ?”

“Ừ. Nếu định ở qua đêm thì chị khuyên em nên chuẩn bị luôn từ giờ đi.”

Tôi nhìn lên đồng hồ và nhận ra giờ đã là tám giờ tối. Chị ấy nói phải, chỉ ba mươi phút nữa là hết giờ thăm bệnh.

Tôi nửa thắc mắc sao trời đã tối nhanh đến vậy, nửa lại có cảm giác hôm nay đã là một ngày rất dài.

Mười giờ sáng nay, tôi đi mua nhu yếu phẩm cùng với Saki.

Chúng tôi mới bị cuốn vào vụ sập đèn sân khấu ở một rạp hát cách đây không lâu. Vì lo Shun và Asuka, hai người mà chúng tôi đụng độ ở đó, sẽ vì Thánh tích mà tấn công nên tôi đã quyết định đi cùng Saki.

Sau đó, Asuka dùng Otodama, một Thánh tích có khả năng thao túng âm thanh, để tấn công bọn tôi. Ngay khi tôi chuẩn bị xử lý được cô bé, Shun lại bất thình lình xuất hiện và bắt cóc Saki.

Hắn ta sử dụng những hai Thánh tích. Labyrinth, thứ ngăn chúng tôi chạm đến với vị trí và đồ vật cần đến, và Grimoire , thứ cho phép hắn thao túng bất kỳ Thánh tích nào theo ý mình.

Mọi chuyện dần chuyển biến sang thành một trận chiến toàn diện khi Shun sử dụng tất cả các Thánh tích hắn có. Nhờ chị Towako mà chúng tôi cuối cùng cũng đẩy lui được hắn nhưng cái giá phải trả lại là cặp mắt của Saki.

Nói rõ hơn thì Saki không thực sự mất đi đôi mắt. Vì cả hai mắt của cô đều chỉ là nhân tạo nên cô ấy không nhận phải bất kỳ thương tổn nào.

Tôi nhìn xuống cái hộp chuyên dụng đựng đôi mắt của Saki trong tay mình. Theo tôi biết thì chỉ cần vệ sinh sạch sẽ là đôi mắt vẫn có thể sử dụng được như thường. Chính bác sĩ cũng đã đề nghị lắp lại mắt cho Saki khi cô tỉnh lại nhưng tôi vẫn quyết định sẽ giữ chúng. Dù sao cũng đâu có gì khẳng định Shun và Asuka sẽ không đến tấn công chúng tôi lần nữa.

Lý do tôi phải lo xa đến vậy chính là vì có khả năng đôi mắt này là một Thánh tích.

Không, không phải có khả năng nữa rồi. Xét đến những chuyện đã xảy ra thì thực chẳng còn gì nghi ngờ nữa.

Tôi cũng có linh cảm tôi biết được về năng lực của chúng.

Sự thật mà tôi từng không hề hay biết là vậy.

Nhưng tại sao Saki lại phải giữ bí mật chuyện này?

Tôi có rất nhiều câu hỏi, nhưng người duy nhất có thể trả lời tất cả chúng chỉ có Saki, mà cô lại vẫn đang nằm say giấc ở kia.

Cơn sốc vì bị cưỡng ép tháo mắt ra có lẽ đã vượt quá sức chịu đựng của cô, mà cô cũng đã quá kiệt quệ cả về thể xác lẫn tinh thần. Từ lúc đưa Saki đến bệnh viện tôi chưa thấy cô mở mắt lần nào.

“Cái-?!”

Cơn rung từ chiếc điện thoại di động làm tôi giật mình thoát ra khỏi những dòng suy nghĩ trong tâm tưởng. Nhìn cái tên trên màn hình hiển thị, tôi nhận ra chính Asami, cô bạn ít tuổi hơn của Saki, là người đang gọi.

“A lô?”

Vì không còn ai khác trong phòng bệnh nên tôi có thể thoải mái bắt máy mà không cần để ý xung quanh.

“A, anh Toki-chan đấy à?”

“Đừng có gọi anh là Toki-chan.”

Chả biết đây đã là lần thứ bao nhiêu tôi nhắc nó rồi nữa? Tôi cứ thế mắng con bé luôn mà chẳng thèm hỏi nó cần chuyện gì.

“Tại sao? Em thấy biệt danh đấy hay mờ.”

“Là người mang cái biệt danh ấy thì anh chả thấy hay ho gì hết.”

“Nhưng chỉ có chị Saki-chan có quyền được gọi anh là Tokiya thôi.”

“Lại bắt đầu nói linh ta linh tinh rồi đấy. Mà em không thấy mình đang hơi thô lỗ à?”

“À. Anh muốn em gọi anh là anh hai chứ gì? Gu của anh là vậy hả?”

“Tất nhiên là không rồi. Đừng có làm như anh mày là mấy thằng biến thái chứ. Em xin lỗi những người anh trên toàn thế giới đi.”

“Em xin lỗi.”

“Tốt.”

“Mà anh có biết chị Saki đâu không?”

Tôi vẫn còn muốn bắt bẻ lại nhưng giờ không phải lúc cho ba cái cuộc đối thoại qua lại ngớ ngẩn. Đây là chuyện liên quan tới Saki mà

“Em gọi mãi mà toàn chỉ đến được hộp thư thoại của chị ấy thôi.”

Vì đang ở bệnh viện nên ban nãy tôi đã tắt nguồn điện thoại của Saki. Tôi cứ nghĩ dù sao cũng làm gì có ai gọi cho cô nhưng lại quên béng mất về Asami.

Tôi mà bảo Saki đang ở bệnh viện thì chắc con bé sẽ lo lắm, thôi cứ tạm thời giữ bí mật vậy.

“À, chị ấy thấy hơi mệt nên đi ngủ rồi. Chắc điện thoại của Saki hết pin ấy mà. Em có gì muốn anh bảo lại chị không?”

“Vụ hẹn hò hôm qua của anh chị như thế nào?”

“…”

Saki ơi, em nói gì với con bé này vậy?

“Cũng tàm tạm.”

“Chí ít anh cũng nắm được tay rồi chị ấy phải không?”

“Còn lâu nhá!”

Thực ra bọn anh cũng có nắm tay rồi, tôi tự nhủ.

“Ồ… hai người chậm tiến độ nhỉ…”

… Chậm tiến độ? Bây giờ còn có người nói chuyện kiểu ấy hả? Hay từ ấy mới nổi lại ở mảng thời trang chăng?

“Mà ííííí, còn vụ gì khác nữa hơm? Anh bảo chị ấy bị mệt nhỉ. Hay là do chị ấy phải thức làm gì cả đêm nên mới mệt?”

Tôi cúp máy luôn.

Asami-chan ngay lập tức gọi lại vài giây sau. Tôi liền miễng cưỡng nghe máy.

“Em xin lỗi, em đùa ạ.”

“Trẻ con thì nói chuyện của trẻ con thôi.”

“Vââââââng. Thế chị Saki có sao không anh?”

“Chắc không sao đâu. Chỉ là cảm lạnh thôi mà. Đến mai là chị ấy sẽ khỏe lại thôi.”

Đúng vậy, đến mai là cô ấy sẽ tỉnh lại thôi. Tôi tự nhủ thầm để thuyết phục bản thân.

“Anh nghĩ vậy thật ạ?”

Tôi lại ngồi thầm cầu nguyện cho Saki mau mở mắt.

Nhưng rốt cuộc, đến khi giờ thăm bệnh kết thúc Saki vẫn chẳng chịu tỉnh dậy.

Chị y tá quay lại và khuyên tôi ở lại qua đêm vì trông thấy vẻ lo lắng của tôi, nhưng vì vẫn còn chuyện đang bận tâm nên tôi đành phải từ chối.

Chị Towako đã quay về nhà thay đồ từ ban nãy mà đến giờ vẫn chưa thấy quay lại.

Tôi có gọi về Tiệm Đồ Cổ Tsukumodo vài lần nhưng cũng không thấy chị bắt máy, điện thoại di động thì chắc bị hỏng trong trận đánh rồi nên cũng chẳng đổ chuông.

Chị ấy vẫn nhận phải một vài vết thương nên cũng không thể gọi là hoàn toàn lành lặn được. Có khi vì mệt quá vừa về nhà chị đã lăn ra ngủ luôn.

Tôi quyết định sẽ ghé qua cửa tiệm để tiện ngó qua chị ấy xem sao.

Nếu sau khi kiểm tra mà không thấy gì đáng lo thì tôi sẽ về nhà rồi hôm sau lại tới bệnh viện.

Việc cần làm thì chỉ có vậy.

Chỉ vậy thôi. Mọi chuyện đáng nhẽ cũng chỉ diễn ra đúng như thế.

Nhưng giá như khi ấy tôi đã đi thẳng về nhà

Hoặc không thì giá như tôi đã nghe lời chị y tá mà qua đêm ở bệnh viện.

Nếu vậy thì biết đâu tôi đã tránh được tấn thảm kịch sắp sửa ập xuống đầu mình.

Mà không, kể cả có vậy thì có lẽ cái thảm kịch ấy vẫn sẽ diễn ra, chỉ là diễn ra theo một cách khác mà thôi.

◆◆◆◆◆◆

Tất cả bắt đầu từ một năm trước.

Tôi đã tìm ra ngôi nhà cổ tọa lạc sâu ở trong một con hẻm nọ.

Cái cửa tiệm mà tôi đã được nghe kể không biết bao nhiêu lần ấy đúng là đây rồi.

Dù ai tôi hỏi cũng đều không thể nhớ được vị trí chính xác của nó, và những ai đã từng đến một lần đều chẳng thể tìm ra lại nó lần thứ hai.

Phải nói là với những lời mô tả mơ hồ chẳng đáng tin mà mình nhận được, tìm ra được nó dễ dàng như này làm tôi có hơi tụt hứng một chút.

“Chào mừng quý khách.”, Một người phụ nữ bước ra để chào đón tôi.

Có một chi tiết luôn nhất quán ở mọi câu chuyện mà tôi nghe được: chủ cửa hàng, người mà họ còn không nhớ nổi khuôn mặt, mang một sắc đẹp vô cùng khó phai.

Đôi mắt của cô ta trông hơi buồn ngủ và lơ đãng, nhưng đồng thời lại mang cái vẻ thông thái đến vô tận, cứ như thứ cô đang nhìn vượt xa thực tại tầm thường vậy. Nhưng trái với bầu không khí mơ hồ của chủ nhân, mái tóc đen, dài chảy dọc sau lưng cùng chiếc váy đen bao lấy cơ thể mảnh mai của cô lại hợp với vẻ huyền bí, mờ ảo của cửa tiệm vô cùng. Những sức hút ấy hút mắt người đến nỗi tôi chẳng thể rời mắt ra khỏi cô ta.

Nhưng dù vậy, có lẽ sau khi bước chân ra khỏi cửa tiệm này tôi vẫn sẽ quên ngay đi cô ta thôi.

Nghĩ cũng phải nhẽ, đây dù sao cũng là cửa tiệm chuyên bán Thánh tích mà.

“Quý khách đang tìm k…”

“Cho tôi một Thánh tích.”

Biểu cảm của cô ta bỗng thoáng chút bối rối khi chưa nói được hết câu mà đã bị chặn ngang bởi yêu cầu của tôi.

“Vậy quý khách biết về nơi này sao?”

Tôi gật đầu.

“Quả là một vị khách kỳ lạ. Thánh tích mà quý khách đang tìm kiếm là thứ như nào?”

“Một Thánh tích mang khả năng giết chóc.”

Đó chính là mục đích của tôi.

“Nếu chỉ là giết thì sao người không dùng dao đâm, dùng xe cán, hay dùng dây thắt? Chắc hẳn quý khách đâu thiếu lựa chọn.”

“Nếu vậy thì sẽ chẳng còn nghĩa lý gì nữa.”

“Bởi vì quý khách không muốn để lại bằng chứng sao?”

“Không.” Không phải vậy.

“Hay là vì quý khách không muốn làm bẩn tay?”

“Không.” Cũng chẳng phải thế.

“Trừ phi tôi có thể giết người bằng Thánh tích, còn không thì mọi chuyện chẳng còn nghĩa lý gì nữa.”

Phải vậy thì mục đích của tôi mới đạt được.

“Cô có Thánh tích nào có khả năng giết người không?”

Bỗng, ánh mắt tôi va phải một Thánh tích.

Nó nằm đấy mà cứ như đang gọi với tới tôi.

Cứ như đang cố bảo rằng chính là nó đây, nó chính là Thánh tích mà tôi cần.

“… Đây là gì?”

Người phụ nữ trả lời câu hỏi của tôi đầy điềm tĩnh.

Cô ta nói cho tôi tên của chiếc Thánh tích và công năng của nó.

Những lời của cô ta lại càng củng cố thêm lòng tin trong tôi.

“Thánh tích mà quý khách cần tìm đây sao?”

“Đúng vậy.”

Mục đích của tôi, công sức của tôi, kết quả của tôi… tất cả đều quy tụ về món đồ vật này. Một Thánh tích mang quyền năng tước đoạt sinh mệnh.

Nó chính là khát vọng tha thiết nhất của tôi.

“Chính là nó. Thứ tôi cần là một Thánh tích cho phép tôi giết bất kỳ ai theo ý mình.”

Tôi vươn tay ra thoạt cầm lấy nó.

“Tôi cảm thấy có chút lưỡng lự khi đưa vật này cho quý khách.”

Thì lại khựng lại mất một lúc.

“Việc của tôi là trao đi. Tôi chỉ được phép trao Thánh tích cho những người đã được chúng chọn mà thôi, còn mong muốn của cá nhân tôi có hay không cũng chẳng quan trọng. Người hiểu rõ điều ấy hơn ai hết chính là tôi, vậy nhưng tôi vẫn cảm thấy do dự.”

“Cô định ngăn tôi sao?”

Người phụ nữ bình tĩnh lắc đầu.

“Quý khách vốn không bao giờ có thể tìm ra nơi này, vậy mà xem tình huống hiện tại kìa. Chuyện này âu có lẽ cũng là định mệnh.”

Nghe vậy, tôi liền phá lên cười và cầm lấy chiếc Thánh tích từ tay cô ta.

“Trên đời này làm gì có thứ gọi là định mệnh.”

Việc tôi có được Thánh tích này.

Việc tôi luôn mong mỏi có được nó.

Và động cơ đã đưa tôi đến với cái sự mong mỏi ấy.

Tất cả…

“… đều do con người mà ra cả.”

◆◆◆◆◆◆

“Kurusu?”

Đang đi thì nghe thấy tiếng người gọi nên tôi liền đứng lại nhìn xem ai.

Hóa ra chính là tên Shinjou đang bận bộ đồng phục thể thao. Tôi nhớ không nhầm thì hôm nay cậu ta có một trận bóng đá thì phải.

“Mày. Bóng bánh thế nào rồi?”

“Thắng là rõ.” Shinjou bật ra một nụ cười và giơ ngón tay cái ra trước mặt tôi.

“Còn mày thì sao?”

“Thì sao là như nào?”

“Còn như với chả nào ở đây nữa? Thế mày nghĩ tại sao tao lại cho mày cặp vé kia?”

“… À.”

Cặp vé vừa mới được Shinjou tặng cho hôm qua, vậy mà tôi cứ có cảm tưởng là đã từ rất lâu rồi vậy.

“Mày chả chịu gọi điện cập nhật tình hình cho tao gì cả nên tao cứ tưởng hai bọn mày phải làm gì với nhau cả đêm cơ. Vì nghĩ thế nên tao cũng không gọi đấy.”

“Làm gì có chuyện ấy. Với cả chí ít mày cũng chú ý xem tin tức đi chứ.”

Trông biểu cảm ấy là có vẻ cậu ta không biết gì về vụ tai nạn ở buổi hòa nhạc rồi. Mà dù sao người ta cũng chỉ cho đăng có một mẩu tin nhỏ trên mặt báo nên chắc tôi cũng thông cảm được.

Sau khi nghe tôi kể chuyện đã xảy ra, Shinjou mặt mày trông rất sốc.

“Tóm lại là không có chuyện gì lãng mạn xảy ra như mày mong đâu.”

“Cũng phải. Nhưng ít nhất hai bọn mày cũng làm lành với nhau rồi phải không?”

“Vốn ngay từ đầu bọn tao cũng có giận dỗi gì đâu.”

Chuyện Shinjou đang nhắc đến là từ vụ chị Towako sắp đặt cho tôi và Saki đi mua quần áo cho nhau. Đúng là tôi có làm cô ấy phật lòng đôi chút nhưng chỉ vậy thì chẳng đến mức gọi là cãi nhau được. Cô ấy cũng đã hết giận tôi từ lâu rồi mà.

“Vậy là tốt rồi. Tao với bạn gái thì suốt ngày chành chọe thôi, có lần giận cô ấy còn không nói chuyện với tao suốt một tuần cơ. Hai bọn mày thì cứ như cặp vợ chồng trung niên ế.”

“Im đê.”

Vợ chồng trung niên cái gì mà trung niên, bọn tôi còn chưa phải là người yêu nữa mà.

“Mà nghĩ lại thì hình như hồi đấy cũng là Saki nhỉ?”

“Sao cơ?”

“Nhớ không? Mày gặp cô ấy lúc đang làm thêm mà?”

“À, là chuyện ấy.”

“Hừ, tự nhiên tao nhớ lại cả mấy chuyện xấu. Hồi ấy cũng là hồi tao bị tên sát nhân gì đó tấn công mà. Pha đấy tệ hết chỗ nói.”

Nhưng đó không chỉ là một tên sát nhân thông thường đâu.

Một năm về trước, vào lần gặp đầu giữa tôi và Saki, do đụng độ với một tên sát nhân mà Shinjou đã bị đẩy vào tình huống ngàn cân treo sợi tóc.

“Mày chắc không biết nhưng hồi đó kinh khủng lắm. Người ta còn phải gọi xe cứu thương cho tao rồi đủ chuyện cơ.”

“Ừ, công nhận nghe toang thật.” Tôi đồng tình theo mạch câu chuyện.

Nói thật thì thì tôi cũng đâu ở bên cậu ta suốt lúc ấy. Tôi đã bỏ Shinjou lại để đuổi theo Saki mà. [note44970]

“Mà mày vẫn bình an vô sự là tao mừng rồi. Tao nói thật đấy.”

Đó là những lời thật lòng của tôi.

Giờ thì cậu ta vẫn là bạn tôi, nhưng nếu khi ấy tình hình mà chuyển biến tệ hơn thì dù biết chắc có xe cứu thương đang tới, tôi cũng vẫn chẳng bao giờ có thể tha thứ cho bản thân mất.

Bỗng, Shinjou tự dưng nhìn ngó xung quanh.

“Có chuyện gì vậy?”

“Tao nghe đội cấp cứu bảo cô gái ở lại đấy cầm máu cho tao xinh cực kỳ luôn. Giờ tao đang nghĩ giá mà gặp được cô ấy thì tốt biết mấy nhỉ.”

“Mày nói tao mới nhớ, hình như hồi ấy có tin đồn mày hay đi tán gái lung tung lúc vừa mới ra viện thì phải.”

“Ừ, nghĩ mà nhớ thật… tại vụ ấy mà người ta bắt tao viết hẳn bài tự kiểm điểm dài những ba mươi trang trong phòng tư vấn học sinh đấy.” Shinjou nói, khuôn mặt ngập tràn vẻ hoài niệm.

“Đừng có mà để bạn gái phát hiện ra đấy.”

“M-mày đừng có lôi chuyện ấy ra chứ. Tao chỉ muốn thật lòng cảm ơn người ta thôi mà.”

Cứ như được sắp đặt sẵn, Shinjou vừa dứt lời là tiếng chuông điện thoại cậu ta liền vang lên.”

“Oái, vừa nhắc đến Tào Tháo. Bạn gái tao có tài ngoại cảm hay gì?”

Shinjou liền vẫy tay chào tạm biệt, hai chúng tôi hẹn hôm sau gặp lại rồi đường ai nấy đi.

“Anh Kurusu.”

Tự nhiên, có ai đó vỗ nhẹ vào vai tôi một cái, giống như đã đợi nãy giờ cho cuộc trò chuyện giữa tôi và Shinjou kết thúc.

“Em là…”

Tôi buột miệng thốt ra tên cô bé đang đứng trước mặt mình.

“Minemiya…”

◆◆◆◆◆◆

Nạn nhân đầu tiên của tôi là một bé gái nhỏ.

Vì vừa mới có trong tay Thánh tích này nên tôi vẫn chưa nắm rõ hoàn toàn năng lực của nó. Sau khi ra khỏi con hẻm, cô bé kia và gia đình của mình chính là những người đầu tiên lọt vào tầm mắt tôi.

Có vẻ bọn họ đang trên đường trở về từ một chuyến mua sắm.

Bố mẹ cô hai người đều một tay cầm túi đồ, tay còn lại nắm lấy đứa con gái nhỏ đang đứng ở giữa.

Tôi mường tượng ra hình ảnh về cái chết của họ.

Chính xác hơn, thì là hình ảnh về cái chết của bé gái kia.

Dĩ nhiên tôi chẳng có lý do gì để ghét bỏ bé cả, mà cha mẹ của cô bé cũng chẳng làm gì tới tôi. Bọn tôi chỉ đơn giản là tình cờ đụng độ mà thôi.

Nhưng khi nhìn vào gia đình ấy, tôi đã thấy, hay chính xác hơn, đã được gợi nhắc về cái chết.

Chỉ lát sau, một dòng máu phun ra từ đầu bé gái nhỏ kia.

Tuy không thể nhìn được qua làn tóc của bé gái nhưng tôi có cảm giác đầu nó đã bị lõm vào như có vật nặng rơi xuống từ bên trên.

Cô bé không đổ gục ra đất ngay vì tay vẫn còn đang được bố mẹ nắm, nhưng cả người thì đã mất hết sinh khí tựa như một con rối vô hồn.

Chỉ một lúc sau…

Tiếng hét của hai vị phụ huynh vang vọng qua khắp con phố.

Xen lẫn giữa tiếng gào tên con của người cha, người mẹ ấy là tiếng thét đầy kinh hãi của người đi đường, tiếng ai gọi xe cứu thương, và cả tiếng kẻ hỏi chuyện gì vừa mới xảy ra. Cả khu vực chìm vào hỗn loạn.

Nhưng không một ai chú ý đến tôi.

Không một sinh linh nào thực sự ý thức được chuyện vừa mới diễn ra.

Tất nhiên là, trừ tôi.

Đồng thời, tôi cũng chẳng cảm thấy chút tội lỗi nào về việc mình vừa mới làm.

Còn về lý do tại sao thì…

Là bởi tim tôi giờ đây chỉ tràn ngập một niềm vui sướng vì đã hiểu thêm về sức mạnh này mà thôi.

◆◆◆◆◆◆

“Gặp anh ở đây thật trùng hợp quá.”

“Trùng hợp á? Anh còn đang mong không phải em bám theo anh đây này.” Tôi nhìn cô bé bằng ánh mắt đầy khả nghi.

Chuyện tuy từ rất lâu rồi nhưng tôi và cô bé đã từng chiến đấu để tranh giành một Thánh tích tên Pendolo.

“Làm gì có chuyện, em đã bảo là trùng hợp thật mà. Mà chị Saki đâu rồi?”

“Có phải lúc nào anh với chị ấy cũng kè kè bên nhau đâu.”

Tôi quyết định không nói với cô bé chuyện Saki đang phải nằm viện.

“Rồi, rồi, anh nói sao cũng được. Mà người vừa nãy là bạn anh đấy à?”

“Ừ.”

“Hai anh nói chuyện nguy hiểm thế. Anh ấy bị người lạ tấn công à?”

“Người khác đang nói chuyện thì đừng có nghe lén chứ.”

Mà nói cho công bằng thì đây cũng không phải chuyện bọn tôi cần cố phải giấu, mà khi nói bọn tôi cũng đâu kín tiếng gì cho cam.

“Anh em chả tin nhau gì cả. Hai anh nói to như thế thì người ta không nghe thấy được mới lạ đấy.”

“Anh em” cơ à. Chắc vì cô bé có vẻ không được bằng lòng với việc làm con gái nên tông giọng của Minemiya lúc nào cũng đặc biệt giống con trai. Trước mặt người khác thì cô bé không làm vậy đâu, nhưng xem ra cô bé cảm thấy không cần giấu chuyện ấy với tôi.

“Năm ngoái vào khoảng tầm này bạn anh bị một tên sát nhân tấn công.”

“À, em biết vụ đấy. Có ai mà không biết đâu.”

Vụ tai nạn được báo đài đưa tin khắp nơi nên chuyện cô bé biết cũng không quá lạ.

Nhưng những người duy nhất biết được tên sát nhân còn tấn công cả tôi sau khi tôi bám theo gã thì chỉ có chị Towako và Saki mà thôi.

“Chắc là lần đấy cũng có liên quan tới Thánh tích phải không?” Mineyama nói nhỏ.

Phản ứng của tôi lúc ấy chắc phải hiện rõ mồn một trên mặt.

Cô bé nói không sai. Chuyện này phải sau khi được chị Towako kể lại tôi mới biết, có vẻ tên sát nhân ấy đã sử dụng Thánh tích để giết người bất phân. Cũng chính vì lý do này mà tôi mới gọi gã là sát nhân chứ không phải tội phạm hay tâm thần.

“Em biết mà.”

“Em bảo biết mà là sao?”

“Thì tại anh toàn bị dính vào mấy vụ liên quan đến Thánh tích còn gì. Chắc tên sát nhân ấy cũng dùng Thánh tích nhỉ.” Minemiya nói, bỗng tự nhiên trông khá lạ.

“Có chuyện gì vậy?”

“Không phải chuyện gì to tát đâu. Em chỉ cảm thấy hơi có lỗi thôi.”

Chính Mineyama cũng đã từng lạm dụng Thánh tích trong quá khứ.

“Em đã biết tự xem xét lại hành động của bản thân rồi mà. So với gã ta thì những gì em làm chỉ như mấy trò chơi khăm vô hại mà thôi.”

“Cũng đúng, nhưng mà…”

Tôi vừa tưởng Mineyama sẽ đưa ra một cái cớ dài dòng gì đấy thì cô bé lại nhìn thẳng vào mắt tôi.

“Thực ra chính em cũng đã từng cố dùng Thánh tích để giết anh.”

“…”

“Nhưng mỗi lần em có ý định thực hiện chuyện ấy, một hình ảnh tồi tệ và chi tiết vô cùng lại vụt qua tâm trí em. Tuy biết được chuyện ấy là sai trái và đã dừng lại trước khi mọi thứ đi quá xa, nhưng chuyện em đã nghĩ về điều ấy vẫn là không thể chối cãi. Em muốn xin lỗi anh từ lâu rồi…”

Mineyama cúi đầu xin lỗi. Tôi liền vỗ nhẹ lên đầu cô bé.

“Thánh tích đúng là đáng sợ thật nhỉ.”

Tôi lại nhớ về lần đụng độ với Shun và Asuka.

Họ đã dùng Thánh tích để tấn công chúng tôi và định cướp đi Thánh tích của Saki. Tuy nhiên, hành động ấy của họ cũng không hẳn là đang lạm dụng Thánh tích. Thực chất còn có không ít người nghĩ rằng chuyện làm tổn thương người khác là không có gì sai trái kìa.

Vấn đề vẫn là phải biết đặt lằn ranh ở đâu khi không có ai để đánh giá những hành động của ta thôi.

“Thánh tích là thứ chỉ nên được sử dụng một cách vô cùng cẩn trọng.”

“Vâng.”

Nhưng ngay khi Mineyama chuẩn bị quay đi, cô bé lại mỉm cười.

“Em thì nghĩ là tốt hơn hết đừng bao giờ nên động vào chúng cơ.”

“Ừ.”

Nói xong, cô bé rời đi.

Khi chỉ còn đứng lại một mình, tôi chẳng thể ngăn bản thân nở ra nụ cười đầy cay đắng vì cô bé đã nói quá đúng.

Chị Towako chắc hẳn cũng sẽ ghét cái lối suy nghĩ của tôi bây giờ lắm.

Thánh tích chỉ đem lại sự hủy hoại cho người sử dụng.

Từ ngày chúng tôi gặp mặt, niềm tin ấy của chị vẫn không hề suy chuyển.

◆◆◆◆◆◆

Tôi cũng chẳng thể lý giải nổi điều gì đã đưa mình tới nơi ấy vào ngày hôm đó.

Nó là một con hẻm đơn độc nằm rất xa đường chính, xa tới nỗi tôi còn không mường tượng nổi mình sẽ tìm thấy cái gì ở đây.

Chắc chẳng phải cần nói là tôi cũng không có việc gì ở một nơi như này.

Đi đến đó cũng không phải một quyết định được tôi đưa ra một cách có chủ ý.

Tất cả chỉ là một ý định thoảng qua mà thôi.

Hoặc có lẽ, đây là ý nguyện của thần.

Hay cũng có thể là trò đùa của số phận cũng nên.

Nhưng dù có do cái gì thì tôi cũng không biết phải gọi tên nó như nào nữa.

Có nguyên nhân nằm sau chuyện này hay không tôi cũng chẳng rõ.

Biết đâu lại có thật, mà có khi không có thì sao.

Nhưng giả sử nếu có thì…

Có lẽ là do gần một năm trước tôi đã giết người.

Khi ấy, tôi đã tước đi ba sinh mạng.

Một cô gái, một cậu con trai và một người phụ nữ trẻ.

Tôi không hề thấy nhớ nhung gì hết. Chuyện thăm lại hiện trường án mạng cũ hoàn toàn chỉ là tình cờ mà thôi.

Và cũng ở chính nơi ấy, tôi đã nhìn thấy một điều vô cùng khó tin.

Tôi sẽ nhắc lại một lần nữa.

Tôi không hề có lý do để tới đây.

Tôi không thể có cách đoán trước được diễn biến này.

Nhưng để mà có tôi ở đúng thời khắc ấy, đúng vị trí ấy, đúng ngày hôm ấy thì thật khó lòng mà nghĩ tình huống không có sự đưa đẩy của số phận.

Thử hỏi tránh làm sao cho được suy nghĩ ấy?

Tôi đứng đó.

Cậu ta cũng vậy.

Cậu con trai mà tôi đã giết khoảng nửa năm trước đang đứng ngay trước mắt tôi.

◆◆◆◆◆◆

Vào một ngày nọ một năm về trước.

Tôi đã gặp Saki, gặp chị Towako và đụng độ với Thánh tích cũng như Tiệm đồ cổ Tsukumodo.

Cứ ngỡ chừng ấy thời gian chìm đắm trong ký ức của tôi ở trong phòng bệnh đã là đủ rồi, nhưng cuộc nói chuyện với Shinjou và Mineyama đã khiến tôi lại bắt đầu nhớ về nhiều chuyện.

Không biết tại sao tôi lại nhớ về ngày ấy đúng lúc này nữa.

Có lẽ tiếp xúc với Vision quá lâu đã trao cho tôi khả năng tự nhận thức trước chăng.

Hay cũng có thể chỉ là do những suy nghĩ trong tôi đã thay đổi mà thôi.

Ký ức bắt đầu ùa về với tôi.

Những ký ức về ngày ấy một năm về trước.

Tôi đã gặp Saki, và cũng đụng độ với tên sát nhân kia.

Gã ta đã tước đi mắt phải của tôi và suýt nữa giết luôn cả Saki.

Sau khi được chị Towako cứu, tôi đã tìm kiếm trên tất cả các mặt báo.

Hóa ra cùng ngày tên sát nhân kia tấn công Shinjou, Saki và tôi, rất nhiều vụ hành hung và giết người bí ẩn cũng đã diễn ra.

Có khả năng thủ phạm của những vụ việc ấy cũng chính là gã ta.

Theo như các báo cáo chính thức thì tên sát nhân vẫn chưa hề bị bắt.

Thế nhưng, chị Towako lại bảo tôi hãy cứ quên gã ta đi.

Tôi ngầm hiểu câu nói đó nghĩa là chị đã lấy hoặc phá hủy Thánh tích của gã và mọi vấn đề đã được giải quyết rồi.

Thực tế, sau hôm đó tôi cũng không còn thấy xuất hiện vụ giết người bí ẩn nào nữa.

Cũng vì vậy mà tôi mới dần không còn bận tâm nữa.

Nhưng có lẽ chẳng qua chỉ là do tôi muốn quên mà thôi…

… Tôi muốn quên đi cái sự thật rằng tên sát nhân vẫn còn sống và gã có thể sẽ tìm đến để bịt miệng bọn tôi.

Dĩ nhiên đó cũng là một khả năng.

Còn giờ thì tình huống tệ nhất đã xuất hiện trước mắt tôi.

Một năm đã trôi qua kể từ ngày ấy, tôi lại mặt đối mặt với tên sát nhân.

◆◆◆◆◆◆

Nói tôi đã giết cậu ta cũng không hẳn là chính xác.

Tôi đâu tận mắt nhìn thấy cậu ta bỏ mạng.

Bởi chuyện ấy vốn từ ban đầu đã là thừa thãi.

Các nạn nhân của tôi chưa từng có ai có thể sống sót.

Những ai bị tôi nhắm đến đều bỏ mạng đúng theo cái cách mà tôi muốn.

Chính vì thế mà tôi đoan chắc rằng ba người họ đã chết vào ngày hôm ấy, không, phải là đã từng chắc cho đến vừa rồi.

Cậu con trai, một trong ba người kia, đang còn sống sờ sờ ngay trước mặt tôi.

Tôi vẫn chưa hề quên.

Khung cảnh cậu ta gào thét trên mặt đất với dòng máu không ngừng chảy ra từ mắt mình.

Khi ấy cậu ta có chết thế nào, mất máu, sốc, chấn thương đầu hay dù là gì thì với tôi cũng chẳng quan trọng. Quan trọng là cậu ta đã chết rồi.

Tôi không hề xét đến bất kỳ khả năng nào khác.

Tôi cũng đâu có lý do để tin rằng cậu ta còn sống.

Lẽ nào đây chỉ là trùng hợp? Phải chăng kia chỉ là một người anh em của cậu ta?

Không. Không thể có chuyện ấy được.

Biểu cảm trên khuôn mặt cậu ta chính là minh chứng cho việc ấy.

Cái biểu cảm kinh ngạc kia đang nói rằng cậu ta biết chính xác tôi là ai.

Không thể nhầm được, cậu ta chính là người mà tôi đã định giết một năm về trước.

Hay nói cách khác, chuyện này thật kỳ lạ.

“Tại sao mày vẫn còn sống?”

◆◆◆◆◆◆

Đột nhiên, một âm thanh như tiếng tivi nhiễu chạy qua đầu tôi.

Ở trước mặt tôi là gã sát nhân.

Gã ta lườm tôi, hai mí mắt híp lại.

Tôi có thể cảm thấy một lòng hận thù mãnh liệt tỏa ra từ ánh mắt ấy.

Ánh nhìn ấy cứ như của một con thú ăn thịt đang nhắm vào con mồi của mình vậy.

Chỉ vài giây sau.

Máu tóe ra từ bên mắt trái của tôi, sau đó, tôi đổ gục xuống nền đất.

… Nhưng những chuyện ấy đều không phải là thật.

Thánh tích của tôi, Vision, có khả năng cho người đeo thấy những viễn cảnh về tương lai. Nó là một con mắt nhân tạo được cấy vào nơi từng là mắt phải của tôi.

Vision cho tôi thấy hình ảnh về tương lai gần, nhưng lại không phải một bức tranh toàn cảnh. Tôi không thể thấy trước số của tấm vé số độc đắc, kết quả của một trận đấu thể thao hay thậm chí chỉ là thời tiết ngày hôm sau. Tôi cũng không thể nhìn thấy các sự kiện trong tương lai theo ý mình.

Tuy nhiên, có một loại sự kiện mà tôi chưa bao giờ tránh khỏi việc nhìn thấy.

Mỗi khi khi tôi hay một ai đó mà tôi biết đang gặp nguy hiểm, nó sẽ cho tôi thấy trước khoảnh khắc cái chết của họ diễn.

Lúc chuyện ấy xảy ra, một cơn nhói cứ như tiếng tivi nhiễu sẽ chạy dọc qua đầu tôi, theo sau là một viễn cảnh về tương lai. Sau đó sẽ là thời điểm để tôi để cố ngăn lại tấn thảm kịch mình vừa nhìn thấy.

Vừa rồi tôi đã thấy tương lai về cái chết của bản thân.

Và giờ thì…

Ánh mắt mãnh liệt của gã đàn ông kia như đang muốn xuyên thủng qua tôi.

Đây cũng chính là hình ảnh mà Vision đã cho tôi thấy vài giây trước.

“… Á!”

Vài giây sau… không có gì xảy ra cả.

Không có máu phun ra từ mắt trái như tôi đã thấy, tôi cũng chưa hề ngã gục xuống.

Gã ta trông bối rối cực độ.

“Tại sao?” Gã ta lạnh lùng hỏi. “Tại sao mày vẫn chưa chết?”

Sống lưng tôi bỗng buốt lạnh.

Chắc chắn gã ta đang cố giết tôi.

Không biết tại sao gã vừa thất bại, nhưng quả đúng là vậy rồi.

Lý do gã tới đây là để lấy mạng tôi.

◆◆◆◆◆◆

Tại sao?

Cậu thanh niên kia đáng nhẽ phải chết rồi chứ.

Vậy mà nó vẫn còn đang đứng sờ sờ kia.

Đã thế cả người còn không có lấy nổi một vết xước.

Chuyện như này trước giờ chưa từng có tiền lệ.

Lẽ nào cậu ta có gì đó lạ thường?

Lẽ nào vấn đè nằm ở tôi?

“Tại sao?”, Tôi hỏi. “Tại sao mày vẫn chưa chết?”

Lẽ nào Thánh tích của tôi đang bị trục trặc? Hay là do kỹ năng của tôi đã bị mai một?

Bỗng một con chuột lao ra từ trong bóng tối. Có lẽ nó đã bị tiếng động làm cho giật mình.

Tôi thử giết con chuột để kiểm tra.

Chú chuột nhanh nhảu đang mau chóng tìm chỗ trốn mới thì chợt khựng lại trong cơn sốc. Chỉ một giây sau, nó gục xuống vũng máu đang không ngừng tuôn ra từ cơ thể mình.

… Kỹ năng của tôi vẫn tốt như mọi khi và rõ ràng là Thánh tích cũng chẳng bị làm sao cả.

Vậy thì tại sao?

Tại sao cậu ta vẫn chưa chết?

◆◆◆◆◆◆

Gã đàn ông đang bối rối bỗng sững người lại.

Gã đưa ánh mắt mình sang bên cạnh và cố định tầm nhìn vào một con chuột vừa mới chạy ra từ đâu đó.

Không rõ gã ta đang suy tính gì nữa. Con chuột kia cũng đâu có gì đáng chú ý.

Nhưng ngay khi tôi toan lợi dụng sơ hở của gã ta thì… con chuột bỗng lăn ra.

Nó gục xuống đất, toàn thân đột nhiên thấm đẫm máu.

“Cái…?!”

Gã ta vừa làm gì?

Gã vừa mới làm cái gì vậy?

Chắc chắn gã ta vừa mới ra tay làm chuyện gì đó.

Nhưng tôi lại không thể hiểu nổi chuyện ấy là cái gì.

Ký ức về vụ việc một năm trước ùa về tâm trí tôi.

Gã ta cố tấn công Saki nên tôi đã chen vào giữa để ngăn gã lại.

Ngay sau đó, mắt phải của tôi bị phế bỏ.

Đến giờ tôi vẫn chưa hiểu ngày hôm ấy mình bị sao.

Gã ta không có súng, cũng chẳng có cung mà bắn tôi.

Cả vừa rồi cũng vậy. Tôi không hề biết gã đã làm gì.

Tuy nhiên, có một chuyện thì không thể nhầm lẫn được.

Gã ta, như chị Towako đã kể lại, sở hữu một Thánh tích.

Chừng ấy cũng là quá đủ để tôi hiểu rõ sự nguy hiểm của tình huống hiện tại rồi.

Vậy thì tôi còn đứng đây suy nghĩ lung tung làm cái gì? Loại Thánh tích mà gã ta đang có là gì tôi không biết, cách thức sử dụng của nó như nào tôi cũng chẳng hay, vậy thì sao tôi còn đứng đây mà ngẩn người ra?

Tôi liền mau chóng xốc lại đầu óc và nấp vào sau một tòa nhà gần đó.

Đứng đối mặt với gã là quá sức nguy hiểm.

Nhưng giờ thì tôi lại thấy con hẻm mà tôi chọn nấp vào là đường cụt. Không còn nơi nào để chạy nữa.

Giờ thì làm gì đây…?

Khả năng cao là tên sát nhân tới đây để xử lý nốt những nhân chứng của vụ tấn công một năm trước. Tuy không rõ tại sao gã lại phải chờ lâu đến vậy mới hành động, nhưng chắc hẳn gã đã cố tránh gây động tĩnh suốt quãng thời gian qua và ngay khi vừa bắt gặp mới bám theo tôi.

Suy nghĩ mọi chuyện đã kết thúc sau khi chị Towako đuổi gã đi của tôi thật quá đỗi khờ dại.

Chạy tới đồn cảnh sát cũng là một lựa chọn không tồi, nhưng trước hết tôi phải tìm cách để thoát khỏi con hẻm này đã.

Nhưng dù có thoát được ra khỏi tình thế này thì tôi vẫn còn một vấn đề phải giải quyết.

Tên sát nhân có thể sẽ làm bị thương cả những người vô tội khi gã đuổi theo tôi. Vì tôi mà họ phải chết thì chẳng bao giờ tôi có thể yên giấc nổi mất. Đây chính là điều mà tôi muốn tránh bằng mọi giá.

Tôi thò đầu ra từ sau tòa nhà và nhìn qua gã ta.

Gã là một người đàn ông dường như đã qua cái gọi là tuổi tứ tuần. Dáng người trung bình. Thoạt nhìn thì gã trông không khác một người đàn ông trung niên thông thường là bao, nhưng chính bộ râu xồm xoàm trên khuôn mặt và mái tóc rối bời đầy luộm thuộm kia đã báo hiệu cho người ta thấy gã không chỉ là một công nhân viên chức tầm thường.

Điều tôi thấy nổi bật nhất ở gã chính là màu mắt không đồng nhất. Mắt trái của gã ta mang màu trắng đục, trắng tới nỗi có thể khiến người ta thắc mắc liệu chủ nhân của nó còn có thể nhìn thấy gì hay không. Nói cách khác, trông nó có vẻ không thật, giống như con mắt nhân tạo này của tôi vậy.

Ngoài ra, gã còn đeo một chiếc nhẫn hình đầu lâu trên ngón áp út. Trông nó không có vẻ giống mấy phụ kiện bằng bạc thông thường, và cũng chẳng hợp với gã ta chút nào. Cái đầu lâu trên chiếc nhẫn còn trông giống như được lấy ra từ một loài động vật nhỏ nào đó.

Cuối cùng, chiếc áo choàng mỏng được gã khoác bên ngoài bộ đồ rách rưới của mình lồi lên như đang giấu thứ gì bên trong vậy.

Chi tiết ấy cũng khả nghi thật.

Khốn kiếp. Ước gì tôi không để Dowsing, Thánh tích mang quyền năng dò tìm các Thánh tích khác, lại chỗ chị Towako.

Nhưng sự đã rồi mà cứ nuối tiếc thì cũng không làm được gì cả.

Điều tôi cần làm bây giờ là nghĩ ra một kế hoạch.

Lần này sẽ không như năm ngoái nữa.

Vừa rồi tôi đã phải đối đầu trực diện với một đòn tấn công của gã. Tôi biết chắc gã đã động thủ nhưng vì lý do nào đó mà lại thất bại. Chắc chắn phải có manh mối ở đâu đó.

Cả hai lần tôi đều không biết gã ta đã làm gì.

Nói cách khác, hành động của gã ta không cung cấp bất kỳ manh mối cụ thể nào hết.

Gã không hề phải nói gì như Grimoire hay Pendolo, cũng không chơi nhạc cụ nào như Otodama.

Vậy là gã đang dùng loại Thánh tích chỉ cần kích hoạt là có hiệu ứng liên tục như Chiếc gương Tĩnh lặng với Masquerade sao?

Hay cũng như Vision, Thánh tích của gã sẽ kích hoạt một cách ngẫu nhiên mà không phụ thuộc vào mong muốn của chủ nhân?

Năm ngoái tôi đã bị đánh bại trước cả khi kịp hiểu được hành động của gã.

Lần này gã cũng toan làm gì đó nhưng lại không có gì xảy ra. Vẻ bối rối trên khuôn mặt gã khi thấy tôi chưa chết đã tiết lộ cho tôi chuyện đó.

Điểm khác biệt nằm ở đâu?

Những thông tin tôi có hiện tại là quá ít để đưa ra kết luận. Tôi cần thêm manh mối.

Thế rồi, gã đàn ông đánh mắt nhìn sang tôi.

Đột nhiên, một âm thanh như tiếng tivi nhiễu chạy dọc qua đầu tôi.

Đứng đối mặt tôi là gã đàn ông kia.

Tầm nhìn của tôi đang bị thứ gì đó cản trở.

Cả người tôi bị bao phủ bởi một ánh sáng màu tím

Một lát sau.

Người tôi bỗng cứ như bị hóa đá không thể cử động nổi.

Gã ta chỉ nâng ngón tay lên và gõ vào trán tôi một cái.

Tầm nhìn của tôi xoay nhẹ rồi đổ sầm xuống đất cùng cả cơ thể.

Sau khi tỉnh lại khỏi những viễn cảnh từ tương lai, tôi ngay tức khắc rút lại đầu vào sau tòa nhà.

Vừa rồi đầu tôi thò ra hơi quá nên chắc chắn đã bị gã phát hiện. Mà dù sao trong con hẻm chật hẹp này cũng đâu có mấy chỗ trốn.

Chuyện gã tìm ra tôi cũng chỉ là chuyện sớm muộn.

Nhưng cũng nhờ vậy mà tôi đã hiểu ra một điều.

Dù chỉ trong một giây nhưng hai chúng tôi đã mắt chạm mắt.

Và trong chính một giây ấy, Vision đã cho tôi thấy trước tương lai.

Vision cảnh báo với tôi rằng nhìn vào mắt gã ta rất nguy hiểm.

Tôi đã từng đụng độ với một nhà tiên tri sử dụng Spectacles, một Thánh tích cho phép cô ta thấy tất cả những gì người khác đã nhìn được.

Từ kiến thức văn hóa dân gian của mình thì tôi còn biết đến Mắt quỷ có khả năng giết người chỉ với một ánh nhìn hay Medusa với đôi mắt hóa đá bất kỳ ai nhìn vào nữa.

Vậy mắt trái của gã ta là hàng nhân tạo như tôi đã nghi ngờ sao?

Xem ra hiện tại thì đó là giả thuyết khả thi nhất rồi.

Tôi ngẩng đầu nhìn lên trời.

Giữa các tòa nhà vẫn có thể nhìn thấy mặt trăng từ trên cao.

Giờ mà trời có mây thì tốt biết mấy. Nếu đợi đến khi chuyện ấy xảy ra thì có khi tôi lẻn đi trong bóng tối được thật cũng nên. Nhưng giờ thời gian đối với tôi là một thứ quá đỗi xa xỉ.

Những gì tôi biết chỉ có để gã ta nhìn vào mình sẽ rất nguy hiểm mà thôi. Lựa chọn duy nhất bây giờ là hành động.

◆◆◆◆◆◆

Tôi mới chỉ nhìn sang để giết con chuột thôi mà cậu nhóc đã biến mất rồi.

Cậu ta đã bỏ chạy rồi sao?

Tôi mới rời mắt khỏi cậu ta có tầm một giây mà thôi. Chừng ấy thời gian thì không thể đủ để trốn thoát được.

À khoan, kia rồi. Tôi đã thấy đầu cậu ta đang ló ra từ sau một tòa nhà gần đó.

Cậu ta đã mau chóng rụt đầu lại nhưng bị tôi nhìn thấy rồi.

Chắc từ sau tòa nhà ấy nó đang run lắm đây.

Mà biết đâu cậu ta lại đang chờ cơ hội để phản công thì sao.

Đằng nào cũng vậy cả thôi.

Lần này cậu ta cầm chắc cái chết rồi.

Khi tưởng tượng đến cái chết của cậu ta, cảnh tượng mà tôi thấy chính là con mắt phải của hủy hoại.

Sao lại như vậy nhỉ?

Thường thì tôi hay hình dung nạn nhân của mình sẽ chết do bị thứ gì đó đập vào kia.

Không biết tại sao viễn cảnh về cái chết của tôi dành cho cậu ta lại khác nữa.

Lẽ nào là do những điểm tương đồng giữa năm ngoái và năm nay?

… Đúng là chẳng thể hiểu nổi.

Nhưng dù có hiểu thì cũng chẳng để làm gì.

Miễn là chết thì cậu ta có bỏ mạng kiểu gì cũng chẳng quan trọng.

Tôi liền bước nhanh tới chỗ cậu ta đang nấp và ngó vào trong.

… Nhưng cậu con trai kia không có ở đó.

“Hả?!”

Đoạn, tôi nghe thấy tiếng đồ vật rơi xuống từ bên trên và bỗng nhiên cả người tôi bị một thứ gì đó ôm lấy. Ai đó đã khóa tay tôi từ phía sau.

Không hiểu sao tôi biết rằng đó chính là cậu con trai kia.

… Nhưng cậu ta đâu biết rằng, màn mạo hiểm vừa rồi chỉ là tốn công vô ích mà thôi.

◆◆◆◆◆◆

Kế sách của tôi đã thành công.

Tôi lợi dụng chính việc gã ta đã nhìn thấy tôi để lừa gã. Đầu tiên tôi trèo lên ống nước trên đầu và nín thở, chờ đợi gã tiếp cận. Đến khi gã tới để nhìn mặt sau của tòa nhà thì tôi chỉ việc nhảy xuống bất ngờ sau lưng gã.

Gã không nhìn được thấy tôi thì chẳng có gì phải sợ cả.

Sau đó, tôi dùng kỹ thuật khóa cổ của môn đấu vật và ghì gã ta xuống từ phía sau.

Như này thì gã không thể nhìn thấy tôi nữa rồi.

Giờ tôi chỉ cần bóp cổ đến khi nào gã bất tỉnh là…

Đột nhiên…

Một âm thanh như tiếng tivi nhiễu chạy qua đầu tôi.

Gã đàn ông kia lẩm bẩm cái gì đó.

Gã thì thầm nhè nhẹ.

Những từ ngữ cất ra từ miệng gã dường như có vần điệu.

Cứ như một bài hát vậy.

Tôi liền nghiêng mình vào lắng nghe lời điệu.

“Kagome ơi, Kagome. Hỡi chú chim ở trong lồng…

Khi nào chú mới ra khỏi nhà lao…

Sếu, rùa trượt nhào ngã ra…

Người đứng sau chú là ai đây nào…?” [note44969]

Ngay khi bài hát kết thúc, tiếng trẻ con cười không rõ từ đâu vang lên.

Một vật giống chiếc lồng bỗng rơi từ áo khoác của gã ta xuống mặt đất.

Đột nhiên, vô số bàn tay trẻ em vươn ra từ cái lồng và kéo tôi vào trong.

“Cái…?!”

Giật mình tỉnh dậy, tôi liền thả gã ta ra và lùi về sau.

Tuy bị vấp ngã một lần nhưng tôi vẫn có thể mau chóng lăn về hướng khác.

Gã đàn ông kia bẻ cổ sang hai bên trái phải rồi quay mặt về phía tôi.

Sự ngạc nhiên của tôi lớn tới mức đã lấn át cả cơn đau sau lưng mình.

Rõ ràng vừa rồi tôi chưa hề lọt vào tầm nhìn của gã ta kia mà.

Vậy thì tại sao?

“… Thánh tích của ông là như thế nào?”

“Thì ra là như vậy. Mày cũng biết về Thánh tích à?” Gã đàn ông ra vẻ hơi ngạc nhiên. “Vậy thì tao hiểu rồi. Làm nãy giờ tao cứ thắc mắc tại sao mày cứ không chịu chết. Chắc đã chuẩn bị kế sách đối phó gì đấy đây hả.”

Đến giờ thì kế sách đối phó duy nhất mà tôi có là tấn công gã ta từ phía sau nhưng…

“Mày nghĩ chỉ cần không để tao nhìn thấy là mày sẽ an toàn sao?”

Tôi đã nhầm rồi sao?

“Mày tháo vát lắm, tao công nhận, nhưng để đủ điểm đỗ thì còn xa. Nếu vẫn chưa hiểu thì để tao gợi ý cho biết cần hỏi cái gì.”

“Sao cơ?”

“Câu hỏi phải là ‘Ông có bao nhiêu thánh tích?’ kia.”

Gã đàn ông mở banh chiếc áo choàng ra.

Ở những cái túi trong của ông ta, tôi thấy…

Một chiếc mề đay hình Medusa với vô số lọn tóc được làm từ các con rắn và đôi mắt gắn viên đá quý màu tím.

Một hình nhân rơm cùng chiếc đinh dài mười phân găm vào mình.

Một cái lồng nhỏ được những thứ trông giống như bàn tay trẻ em bủa vây chung quanh.

Một con búp bê đi giày màu đỏ.

Và còn hằng sa số những vật thể không rõ dưới áo gã ta nữa.

Chúng chắc chắn đều là Thánh tích.

Cái nào cái nấy trông đều sặc mùi nguy hiểm. Dường như toàn bộ đều có thể tạo ra những lời nguyền chết chóc.

Đây không phải lần đầu tôi đối đầu với đối thủ có nhiều Thánh tích.

Shun cũng sở hữu đến vài chiếc Thánh tích mà.

Nhưng đến tận mức như này thì là ở một cấp độ hoàn toàn khác rồi.

“Tất cả đống Thánh tích này đều đã lựa chọn tao đấy. Thử hết xem thế nào thôi chứ nhỉ? Tao sẽ thử dùng từng cái một lên mày xem cái nào có công hiệu mới thôi.”

Mồ hôi bắt đầu túa ra sau lưng tôi.

“Nhưng trước hết tao phải xác nhận một chuyện đã.” Gã đàn ông bỗng đưa ra một câu hỏi.

“… Maino Saki còn sống không?”

“…”

Gã ta vừa mới nói gì…?

Gã vừa mới nói Maino Saki sao?

Tôi phải mất đến một giây mới xử lý xong những từ ngữ ấy.

“Sao ông lại hỏi về cô ấy…?”

Gã ta đã tìm hiểu sau khi biết chúng tôi vẫn chưa chết sao?

Không, không phải.

Gã rõ ràng đã rất bối rối khi thấy tôi lần đầu và biết được rằng tôi vẫn còn sống. Gã thậm chí còn thắc mắc sao lại có chuyện như vậy cơ mà.

Vậy nên giả thuyết gã đã nghiên cứu từ trước không thể đúng được.

“Trông phản ứng của mày thế kia thì chắc nó vẫn còn sống nhỉ. Từ lúc biết mày chưa chết tao cũng ngờ ngợ rồi, nhưng nào ngờ con bé sống sót được thật…”

Chuyện này xem ra có vẻ rất bất ngờ với gã ta.

Tại sao tôi còn sống lại không sốc bằng chuyện Saki vẫn còn sống?

Khi ấy thì tôi với Saki đâu có gì khác nhau.

Thậm chí tôi mới là người nằm chảy máu ở dưới đất mà.

Theo lẽ thường thì chuyện tôi vẫn còn sống phải khó tin hơn chứ?

“… Mày với con ả kia còn sống thì tao còn chấp nhận được. Khó tin đấy, nhưng có thể chấp nhận. Nhưng còn với Maino Saki thì lại là một chuyện hoàn toàn khác.

Tôi biết mà.

Từ khoảnh khắc tên cô được cất lên từ miệng gã tôi đã biết nó không chỉ là thứ gì gã chỉ đơn thuần nhớ được. Trong giọng nói của gã ta có chất chứa cảm xúc. Gã ta dường như có thái độ gì đấy thù địch với cô, khác hoàn toàn với cảm giác khi đối diện với tôi.

Trước giờ tôi vẫn luôn nghĩ gã chỉ dùng Thánh tích để giết người bừa bãi.

Không quan trọng là ai, với gã miễn giết được là được.

Nhưng lẽ nào không phải là vậy?

Lẽ nào gã không chỉ giết người một cách ngẫu nhiên?

Còn về cuộc tấn công năm ngoái, phải chăng ngay từ đầu…

… Saki đã là mục tiêu của gã?

“Dù đã một năm trôi qua kể từ khi tao giết Maino Saki nhưng tao vẫn cảm thấy dường như có thứ gì đè nặng lên tâm can mình. Ắt là do nó vẫn chưa chết rồi.”

Tôi không thể trả lời, cũng chẳng giấu nổi sự ngạc nhiên.

“Vậy tức là nó có cách để chặn lời nguyện của tao à? Mà cũng có khả năng nó đã dùng một loại ảo giác gì đấy để khiến tao tưởng nó đã chết. Dù sao thì cũng phải thừa nhận tao đã quá ngây thơ. Nhưng có lẽ mày không chết từ đòn tấn công đầu tiên của tao âu cũng là chuyện tốt.”

Gã ta bắt đầu độc thoại một mình.

Nghe như có vẻ gã đang cố tự thuyết phục bản thân chuyện gì đó và cố bình tĩnh lại.

Thế rồi gã bắt đầu nhìn vào tôi.

“Mày biết Maino Saki đang ở đâu không?”

Gã ta đưa ra câu hỏi để xác nhận.

Gã đưa ra câu hỏi bởi gã biết chắc là tôi biết vị trí của cô ấy.

Nhưng sao tôi có thể nói cho gã được.

Tôi quên hết việc phải bỏ chạy, quên luôn cả sự nguy hiểm của gã mà đứng dậy.

Nếu Saki là mục tiêu của gã thì đời nào tôi có thể chạy. Đời nào tôi có thể nói cho gã vị trí của cô. Thậm chí dù chỉ một bước gần cô hơn cũng đừng hòng tôi cho phép gã.

“… Tại sao ông lại nhắm tới Saki?”

Thứ tôi muốn hỏi là mục đích của gã chứ không phải lý do.

Không thể có ai có lý do giết Saki được, mà kể cả nếu có thì cũng đừng mơ tôi để yên. Nhưng để bảo vệ cô thì tôi cần phải biết về mục đích của gã ta trước đã.

“Mục đích ông nhắm tới Saki là gì?”

Ánh mắt của gã ta bỗng ánh lên một màu u tối.

Cảm tưởng như vẻ bình thản của gã chỉ trong phút chốc đã biến mất vậy.

“Báo thù.”

Tôi chợt cảm thấy một cảm giác sợ hãi tột độ.

Đi cùng lời nói của gã là một lòng thù hận thấu tâm can.

“Báo thù…?”

Tôi vẫn có thể gượng đáp lại lời tuyên bố khó tin của gã ta.

Gã đàn ông gật đầu.

“Maino Saki đã dùng Thánh tích để giết con gái tao.”

◆◆◆◆◆◆

Con gái tôi qua đời trong một chuyến tham quan vùng núi hồi tiểu học.

Con bé đã bị ngã do trượt chân.

Quả là một tai nạn đáng tiếc.

Nguyên nhân tử vong là chết ngay tức khắc do chấn thương sọ não và chảy máo não trong. Âu cũng may là con bé ra đi mà không phải chịu nhiều đau đớn.

Tại đám tang của con gái mình, tôi đã nghe thấy một lời đồn từ đám bạn cùng lớp con bé.

Hình như vào ngày trước chuyến tham quan, Maino Saki cùng lớp nó đã tuyên bố rằng có người sẽ phải chết.

Theo như những lời đồn đoán thì lời nói của con bé ấy đã biến thành lời nguyền và giết chết con gái tôi.

Nhưng vvif biết được rằng đám học sinh trường con bé rất thích mấy thứ mê tín dị đoan nên tôi cũng không thấy lạ khi chuyện ấy xảy ra.

Tôi không chút để tâm tới những lời đồn.

Nếu có thì tôi chỉ cảm thấy đáng thương cho cô bé Maino Saki đã không thể đi tham quan do mất cả hai mắt từ một vụ tai nạn.

Tôi chẳng chút mảy may nghi ngờ chuyện con gái mình qua đời chẳng qua là do một tai nạn đáng tiếc.

Nhưng vợ tôi thì khác.

Cô ấy tin hoàn toàn vào những lời đồn đoán và công kích Maino Saki ngay tại lễ viếng.

Có lẽ cô ấy chỉ không thể chấp nhận được chuyện này và cần có một ai đó để đổ lỗi mà thôi.

Sau đó, tôi đã gọi điện cho cha mẹ Maino Saki để xin lỗi và thuyết phục họ bỏ qua vụ việc.

Vậy là mọi chuyện kết thúc ở đây… Đáng ra phải như vậy.

Vài tháng sau, tôi biết được Maino Saki đã nghỉ học vì bị bắt nạt ở trường do cái chết của con gái tôi.

Công việc tang lễ đến khi ấy đã được sắp xếp ổn thỏa hết cả, vợ tôi cũng đã được đưa tới bệnh viện nên tôi quyết định đi tới nhà Maino để xin lỗi.

Chuyện cô bé bị bắt nạt vì cái chết của con gái tôi là điều tôi không bao giờ mong muốn. Phần nào trong tôi còn muốn đi tới tận trường cô bé để giải thích rằng cô chẳng làm gì sai nữa kia.

Vậy mà ngạc nhiên thay, khi tôi đến thăm nhà họ, bố mẹ cô bé lại là người xin lỗi tôi.

Khi được tôi hỏi tại sao thì họ trả lời là xin lỗi vì cái chết của con gái tôi.

Không thể tin được. Sao đến cả bố mẹ của Maino Saki cũng tin vào những lời đồn đoán ấy?

Ban đầu tôi chỉ nghĩ chuyện này thật lố bịch hết sức, nhưng càng nghe, tôi lại càng thấy rằng không phải vậy.

Chuyện cô bé bị mất đi thị lực sau một vụ tai nạn là sự thật.

Tôi biết được rằng đôi mắt của cô bé hiện tại chỉ là hàng nhân tạo.

Tôi biết được rằng cô vẫn có thể dùng chúng để nhìn như mắt thật.

Tôi lại biết được rằng cô bé có thể nhìn thấy những thứ không nên được nhìn thấy.

Tôi cũng được biết rằng đôi mắt nhân tạo của cô bé là thứ mà người ta gọi là “Thánh tích”.

Và…

… Tôi biết được rằng những điềm báo tử của Maino Saki chưa bao giờ sai.

Tôi cảm thấy chuyện này vẫn thật khó tin.

Họ nói là không chỉ có con gái tôi mà cả thầy cô ở trên trường, người cô bé nhìn thấy trên TV, hay thậm chí là một người cô bé chưa từng gặp bao giờ, đều đã bỏ mạng không lâu sau khi bị cô bé thông báo về cái chết.

Có quá nhiều nạn nhân để coi đây là một sự trùng hợp.

Bố mẹ cô bé đã thử đi báo cảnh sát nhưng họ còn chẳng cười lấy nổi một tiếng sau khi nghe câu chuyện. Chả trách tại sao không thể tiếp cận chuyện này dưới góc nhìn pháp lý. Bố cô bé cũng đã cố tìm lại cửa tiệm anh ta mua đôi mắt để tìm hiểu sự thật nhưng dù có cố đến mấy anh ta cũng không thể tìm ra.

Thành thử cuối cùng, họ quyết định giữ kín Maino Saki ở trong nhà để cô bé có thể sống một cuộc sống lặng lẽ, tách biệt với xã hội bên ngoài.

Do bị họ ngăn cản, van xin tôi đừng làm gì kích động cô bé mà tôi còn không có nổi cơ hội nói chuyện trực tiếp với Maino Saki.

Họ khi ấy nghe cứ như đang khẩn nài cầu xin đòi tha mạng vậy

Lúc ấy tôi vẫn chưa hoàn toàn tin vào câu chuyện. Thậm chí, tôi còn phần nào cảm thấy tội lỗi khi thấy một gia đình đã phát điên chỉ vì một vụ tai nạn.

Chính vì vậy nên tôi quyết định sẽ tự mình nghiên cứu.

Tôi không định chỉ tập trung vào những gì cha của Maino Saki nói với tôi. Tôi tìm hiểu cả các tài liệu văn học về lời nguyền, phép thuật, tất nhiên là có cả Thần bí học, cũng như các cuốn sách lịch sử viết về thần thoại hay văn học dân gian. Tôi còn thu thập cả thông tin trên mạng và nói chuyện với các học giả chuyên ngành.

Càng tìm hiểu, tôi lại càng nhận ra thế giới này tràn ngập những câu chuyện về các cái chết dị thường, cùng với những lời chứng thực của nhân chứng.

Đến một lúc, tôi nhận ra hướng nghiên cứu của mình đã thay đổi. Tôi đã chuyển sang tìm hiểu về những cách có thể giết người mà không cần tự mình ra tay.

Làm sao để tôi giết một người mà không phải chịu sự trách nhiệm trước pháp luật?

Làm sao để tôi giết một người mà không cần phải đích thân nhúng chàm?

Làm sao để tôi gây ra một vụ tai nạn giống như thứ đã tước đi mạng sống của con gái tôi?

Tôi dùng cái chết của con gái làm nền tảng cho nghiên cứu của mình.

Mục tiêu ban đầu của tôi là chứng minh mọi thứ chỉ là một câu chuyện không có thật.

Nhưng cuối cùng, tôi lại đi tìm kiếm câu trả lời cho câu hỏi: con gái tôi đã bị giết như thế nào? Tôi tin rằng… tôi biết chắc rằng câu trả lời đang nằm đâu đó ngoài kia.

Tôi quên ăn quên ngủ, bỏ việc, thậm chí còn không tới bệnh viện thăm vợ, tất cả chỉ để tập trung sức lực vào việc nghiên cứu.

Và rồi cuối cùng, tôi cũng tìm ra vị trí của cửa tiệm ấy.

Cửa tiệm mà cha của Maino Saki đã kể với tôi, cửa tiệm chuyên bán những món đồ bị nguyền rủa được biết đến với cái tên Thánh tích.

Ở đó, tôi biết được rằng những Thánh tích mang khả năng giết người mà không cần động chạm trực tiếp là có tồn tại.

Trong số chúng có Mắt quỷ, một Thánh tích cho phép tôi giết bất kỳ ai theo bất kỳ cách nào mình muốn chỉ với một ánh nhìn.

Nhưng không chỉ có vậy.

Vẫn còn rất nhiều Thánh tích mang khả năng giết chóc khác.

Và tất cả bọn chúng đều đang gọi tên tôi, nói với tôi rằng chúng vẫn luôn tồn tại suốt quãng thời gian qua.

Đồng thời, sự tồn tại của chúng cũng xác nhận một chuyện…

… Chính Maino Saki đã giết con gái tôi.

◆◆◆◆◆◆

Cái…

Cái thể loại buộc tội vô lý gì thế này?

Khi nghe gã ta nói, một cơn giận không thể miêu tả nổi bỗng từ đâu xuất hiện trong người tôi.

Saki đã giết chính bạn cùng lớp của mình?

Vậy mà tất cả mọi người cũng tin cho được?!

Rồi cả bố mẹ cô, người đáng nhẽ phải ủng hộ cô hơn bất kỳ ai khác, lại đối xử với cô như một tên tội phạm?

Saki đã từng kể với tôi một lần rằng…

Bố mẹ cô sẽ không bận tâm đến chuyện cô sống tại nơi làm việc bán thời gian đâu.

Cô nói rằng vì bố mẹ không cho cô tiền đi lại nên nếu cứ phải đi đi về về để đến chỗ làm thì sẽ lương của cô sẽ bị lãng phí mất. Cô đã nói vậy với khuôn mặt vô cảm như mọi khi.

Tôi còn nhớ cô có kể một chuyện nữa.

‘Em kém trong khoản đối phó với đám đông lắm’, cô đã nói vậy với một vẻ mặt bình thản đến hoàn hảo, cứ như đó là chuyện bình thường nhất trên đời.

Khi ấy tôi hoàn toàn không hay biết về quá khứ của cô.

Vì chúng tôi chỉ đang nói chuyện phiếm lúc làm việc nên tôi đã để cuộc hội thoại kết thúc ở đó.

Tôi còn không cố tìm hiểu về quá khứ của cô.

Thì ra là như vậy. Thì ra đây là lý do.

Bảo sao cô chẳng bao giờ chịu bộc lộ bản thân, bảo sao cô không thể bộc lộ bản thân!

“Mấy lời nói dối của các người đã phá hủy cả cuộc đời cô ấy!”

“Nói dối?! Không hiểu thì đừng có mà to tiếng!” Gã đàn ông lườm tôi bằng đôi mắt đầy phẫn nộ.

“Thánh tích của Saki không có khả năng ấy.”

“Mày có bằng chứng không?”

“Khả năng cao Thánh tích của Saki chỉ có thể thấy trước tương lai mà thôi. Nói cách khác, nó không thể làm bất cứ điều gì khác.”

““Khả năng cao”? Tức là mày không dám chắc? Tự tai mày đã nghe đích thân Maino Saki nói hay chưa?”

“Phải, đó chỉ đơn thuần là một lời suy đoán thôi.”

Tuy nhiên.

“Nếu có một Thánh tích như ông miêu tả thì Saki đã nói chuyện ấy ra từ lâu rồi.”

“Thế nếu cô ta cố tình giấu nhẹm chuyện ấy đi vì đó là một Thánh tích giết người rất kinh khủng thì sao? Chẳng phải nếu đang sử dụng nó thì chuyện cô ta che giấu Thánh tích ấy sẽ hợp lý hơn à?”

“…”

Tại sao tôi lại phải đôi co vô ích như này?

Cuộc tranh cãi này chẳng mang nghĩa lý gì hết.

Thứ tôi cần tin vào bây giờ không phải Thánh tích của Saki.

Thứ tôi cần tin phải là chính Saki.

“Cô ấy sẽ không bao giờ làm vậy.”

“Mày muốn tao cứ thế mà tin mày hay sao?”

“…”

Tôi lấy ra đôi mắt nhân tạo của Saki và đưa nó cho gã đàn ông.

“Đây chính là Thánh tích của Saki.”

“Đây sao…?”

“Sao ông không tự mình kiểm tra năng lực của nó đi?”

Gã ta cầm lấy Thánh tích trong tay tôi.

◆◆◆◆◆◆

Tôi vẫn còn nhớ cha của Maino Saki đã kể rằng Thánh tích của cô ta là một đôi mắt nhân tạo.

Nhưng còn đôi mắt này thì không có bằng chứng nào chứng minh chúng là của cô ta cả.

Hai tay tôi đang run rẩy.

Tôi đang run lên trong vui sướng vì cuối cùng cũng sắp tìm ra sự thật.

Tôi đưa đôi mắt lại gần khuôn mặt mình và bắt đầu săm soi chúng.

Vài giây sau, một âm thanh vang đến làm xáo trộn tầm nhìn của tôi, đi cùng đó là một hình ảnh chen ra trước mắt.

Đó là một hình ảnh rất cụ thể.

Cậu thiếu niên kia đã nói Thánh tích này có khả năng nhìn thấy tương lai.

Hình ảnh tôi vừa nhìn thấy là tương lai hay quá khứ, là hiện tại hay chỉ là một trò bịp, tôi hoàn toàn không biết.

Nhưng chỉ có một chuyện là tôi dám chắc

Đó chính là tôi không thể chọn mục tiêu.

Chừng ấy thì không thể nhầm được, tôi không thể chọn bất kỳ cái gì hết.

Dù chỉ là một chút cũng không thể.

Mong muốn của tôi là vô nghĩa khi đứng trước Thánh tích này.

Nó chỉ có thể cho tôi thấy hình ảnh của những con người tôi chưa từng gặp trong đời.

Tôi lại nhìn vào con mắt lần nữa.

Nhưng kết quả vẫn chẳng thay đổi.

Hiện ra trước tầm nhìn của tôi vẫn chỉ là từng bức ảnh từng bức ảnh, tương lai của những người mà tôi chưa gặp bao giờ.

Thật nực cười. Đây không thể là sự thực. Sao tôi có thể chấp nhận chuyện này cho được?!

Thánh tích này phải cho tôi khả năng tước đoạt mạng sống chứ.

Khả năng của nó là vậy mà. Nó phải sở hữu khả năng như vậy.

Có vậy thì cái chết của con gái tôi mới không vô nghĩa. Có vậy thì hành động của tôi mới không vô nghĩa.

Giết đi. Hỡi Thánh tích kia, nghe lệnh ta! Giết! Đấy là khả năng của mày mà!

Nhưng con mắt vẫn chẳng có phản ứng gì.

Cứ như một bộ phim vậy. Mặc cho mong muốn của người cầm, chiếc Thánh tích cứ gửi vào đầu tôi hết hình ảnh này đến hình ảnh khác.

… Những gì nó làm chỉ có vậy. Những gì nó có thể làm chỉ có vậy.

◆◆◆◆◆◆

“Ông đã thấy gì?”

Người gã đông cứng lại sau khi nhìn vào Thánh tích của Saki.

“Giờ thì nói tôi nghe. Năng lực của Thánh tích ấy là gì?”

Gã ta không trả lời.

“Ông có giết được ai với nó không?”

Gã ta vẫn không nói gì.

“Thế nào? Thử giết tôi bằng Thánh tích ấy đi. Làm được thì cứ thử đi xem nào!”

Sau khi nghe chuyện của gã ta, cuối cùng tôi cũng đã hiểu thêm một chuyện.

Saki có thể thấy trước tương lai.

Tôi dám chắc cô đã thấy được cái chết sẽ xảy ra trong chuyến tham quan của một người bạn.

Chính vì vậy nên cô mới cố ngăn bạn mình.

Cô muốn cứu lấy người bạn ấy.

Nhưng không một ai chịu tin cô.

Không những vậy, họ lại còn đổ hết trách nhiệm cho cái chết của cô bạn ấy lên đầu Saki.

“Ông cũng chẳng khác gì họ.”

Ban đầu gã không nghĩ là do lỗi của Saki, gã chỉ cho đấy là một lời đồn và cũng đã nghiên cứu để cố chứng minh rằng những lời đồn đoán ấy là sai. Gã nói mà ra vẻ mình thanh cao lắm, tự nhận rằng bản thân sẽ chấp nhận tất cả, nhưng rồi cuối cùng tội lỗi vẫn được gã đổ cả cho Saki.

Ấy là bởi từ sâu thẳm trong tim…

Gã cũng nuôi hận.

Gã cũng biết hận thù.

Gã không thể chấp nhận được sự thật.

Vậy nên gã mới lấy Saki làm vật trút tội và để bản thân đắm mình trong Thánh tích.

Cũng như mọi ai khác.

Cũng như tất cả những người quen biết cô ấy.

“Những ảo tưởng của mấy người đã tước đi mọi thứ của cô ấy!”

Vai của gã ta rung bần bật. Mặt gã xoắn vặn lại thành một biểu cảm đầy nhăn nhó. Đầu gã lắc qua lắc lại, hai tay thì xới tung mái tóc lên.

“Mày nghĩ… sau tất cả những chuyện ấy… mà tao chịu tin sao?!”

Gã ta ném Thánh tích của Saki lại cho tôi và hét lên, văng nước bọt tung tóe khắp nơi.

“Đây không thể là Thánh tích của con ả được! Thánh tích ấy phải là thứ gì đó khác! Maino Saki đã giết con gái tao bằng một Thánh tích!”

“Giống như những gì ông đã làm sao?”

Gã ta lộ rõ vẻ ngạc nhiên khi nghe tôi chỉ ra chuyện ấy.

Có rất nhiều vụ giết người ngẫu nhiên rất nghiêm trọng.

Có lẽ gã không thể điều khiển hoàn toàn Thánh tích của mình, mà cũng có thể gã chỉ muốn thử năng lực của chúng.

Nhưng dù lý do là gì, nếu gã đích thực là hung thủ thì đã có bao nhiêu mạng sống phải bỏ mạng dưới tay gã rồi?

Trước giờ gã vẫn lấy cái chết của con gái mình làm khiên chắn, nhưng giờ tôi đã bắt được gã phải đối mặt với sự thật gã luôn cố trốn chạy.

“Saki không hề giết con gái ông. Chính ông mới là tên sát nhân giết người bừa bãi như hạng tội phạm ông vẫn thường coi khinh! Những hành động của ông chính là tội lỗi mà ông đã buộc tội cho Saki: giết người!”

Đột nhiên, một âm thanh như tiếng tivi nhiễu chạy dọc qua đầu tôi…

Gã ta cầm thứ gì đó trên hai tay.

Tay trái là một hình nhân làm bằng rơm có chiếc đinh dài mười xăng-ti cắm trên mình.

Tay phải là một chiếc vồ gỗ trông có vẻ cũ kỹ.

Gã ta dùng chiếc vồ đóng chiếc đinh vào vị trí nơi trái tim của hình nhân rơm.

Không lâu sau.

Tôi cảm thấy một nỗi đau như có gì rất sắc đâm thủng ngực mình và ngã gục xuống đất.

Lại một lần nữa, một âm thanh như tiếng tivi nhiễu chạy dọc qua đầu tôi…

Gã ta cầm thứ gì đó trên tay.

Đó là một cái vây cá có màu đục lấp lánh ánh cầu vồng.

Gã tóm lấy cằm tôi, nhét chiếc vây vào mồm tôi và bắt tôi nuốt lấy nó.

Tôi vừa mới ăn phải thứ gì vậy…?

Ngay khi tôi chuẩn bị hét lên…

Ngón tay và chân tôi bắt đầu tan ra.

Giống như lời nguyền phù thủy nào đó đã khiến nàng tiên cá tan thành bọt biển.

Lần thứ ba, một âm thanh như tiếng tivi nhiễu chạy dọc qua đầu tôi…

Gã ta cầm thứ gì đó trên tay.

Đó là một cây nến dài.

Bấc nến bỗng rực cháy lên.

Gã ta nhanh chóng dùng tay bóp tắt ngúm ngọn lửa.

Một lúc sau.

Tầm nhìn của tôi bỗng trở nên đen kịt.

Vision cứ cho tôi nhìn thấy hết tương lai này đến tương lai khác.

Hết cái này lại đến cái khác.

Hết lần này lại đến lần khác.

Âm thanh nhiễu chạy dọc qua đầu và tôi nhìn thấy tương lai về cái chết của mình.

Bất kể tôi có làm gì.

Bất kể tôi có vùng vẫy ra sao.

Gã ta vẫn kết liễu được tôi.

Hết lần này đến lần khác.

Lặp đi lặp lại như vậy.

Gã ta không ngừng kết liễu tôi.

Tôi chưa từng nhìn nhiều tương lai tử vong như vậy bao giờ cả.

Cứ như tất cả đang chứng tỏ một điều rằng tôi không còn đường thoát.

Tôi chợt cảm thấy buồn nôn.

Tôi cảm thấy mình sắp phát điên đến nơi.

Và rồi bỗng nhiên

Toki-…

Tôi nghe thấy một giọng nói chen ngang vào những tương lai trước mắt mình.

Giọng ai nghe quen quá.

Tôi tự dưng cảm thấy căm hận bản thân không tả nổi vì đã bất cẩn không nhận ra giọng nói ấy sớm hơn.

Bởi vì chủ nhân của giọng nói ấy còn là ai khác ngoài…

“Asami.”

Cô bé đang ôm một bó hoa trong tay, có lẽ là quà thăm bệnh dành cho Saki.

Sao tôi lại không ngờ trước được cô bé sẽ làm gì nếu biết Saki đang bị ốm cơ chứ.

Gã sát nhân, hiển nhiên, cũng nghe thấy giọng cô bé.

Gã ta chầm chậm quay đầu về phía sau.

Asami vẫn đang đứng đó đầy bối rối.

Tôi đã hét giục cô bé chạy đi nhưng cô sẽ không đủ nhanh mất.

Gã ta đã kể với tôi về Mắt quỷ.

Thánh tích ấy của gã có thể ghi đè hình ảnh về cái chết lên một mục tiêu và kết liễu họ.

Tôi dám chắc gã sẽ không nhìn cô bé bằng con mắt mang lý trí đâu.

Ánh mắt tràn ngập sát khí ấy của gã với tôi đã là quá đủ rồi, Asami mà bị gã nhìn thì mọi chuyện coi như kết thúc.

Tôi không thể cho phép được.

Có tôi ở đây thì đừng hòng.

Tôi chạy lên và chắn giữa Asami với tên sát nhân.

Đừng hòng tôi để chuyện ấy xảy ra.

Đừng hòng tôi để Saki mất thêm một người bạn!

Tôi đứng trước gã đàn ông, che chắn cho Asami và hứng trọn lấy ánh mắt giết người của gã…

◆◆◆◆◆◆

Hình ảnh tôi hình dung về con bé kia là cũng chính là hình ảnh cái chết của con gái tôi.

Tôi luôn vô thức hồi tưởng về cơ thể biến dạng của cô bé.

Mái tóc của con bé bị tróc ra và thấm đẫm máu, hộp sọ thì vỡ và trở nên méo mó.

Đó luôn là nền tảng cho mọi hình ảnh về cái chết của tôi.

Mắt quỷ, Thánh tích của tôi, có thể giết mục tiêu chỉ bằng một ánh nhìn dựa vào hình ảnh tôi tưởng tượng ra trong đầu.

Đã có không biết bao nhiêu mạng sống bị tôi dùng nó mà tước đi.

Tôi vẫn dùng cả các Thánh tích khác để giết người, nhưng chủ yếu vẫn là dùng Mắt quỷ này để khiến người khác chết theo cái cách mà con gái tôi đã từng.

Giờ đây, một cô gái đã nằm trong tầm nhìn của tôi.

Hình ảnh của cô bé đè lên hình ảnh của con gái tôi.

Cái chết của con gái tôi đè lên cái chết của cô bé.

Những hồi tưởng về cái chết của con gái đã đem tới một động lực giết người đầy mạnh mẽ trong tôi.

Tuy nhiên,

Khi cậu thiếu niên chen ngang vào, khi hai con mắt nhân tạo của chúng tôi giao nhau…

Máu tôi mới là thứ tuôn ra.

Đầu tôi mới là thứ bị lõm vào.

Não tôi mới là thứ bị nghiền nát.

◆◆◆◆◆◆

Tôi không hiểu chuyện gì vừa xảy ra nữa.

Gã ta đột nhiên ngừng di chuyển cứ như mọi nguồn sống đã bị cắt đứt, rồi tự nhiên máu từ đầu gã tuôn ra.

Lẽ nào một chiếc nào trong số những Thánh tích của gã đã phản tác dụng? Hay gã thà tự tước đi mạng sống của bản thân còn hơn làm hại một đứa trẻ vô tội?

Tôi không có cách nào biết chắc.

Bởi gã đàn ông đã bỏ mạng rồi.

Tôi dắt Asami ra khỏi con hẻm và đưa cô bé về tận nhà, bảo cô bé rằng còn lại cứ để anh lo liệu.

Tuy biết lý do tôi bị một tên trộm chặn đường nghe có vẻ miễn cưỡng nhưng có lẽ vì hiểu được tình thế cấp bách mà cô bé vẫn quyết định nghe theo.

Nhưng tôi phải làm thế nào với gã sát nhân kia đây?

Tất nhiên, đó cũng là một vấn đề quan trọng cần giải quyết nhưng tôi cần phải tới Tiệm đồ cổ Tsukumodo đã.

Có khả năng gã chính là lý do tôi không thể liên lạc được với chị Towako, hay nói cách khác, tôi lo rằng có thể gã cũng đã tấn công chị.

Vì không thể hỏi gã chị ấy có còn sống hay không nên tôi đành tự mình kiểm tra. Tôi thì không nghĩ đã có chuyện đâu, nhưng nếu không biết chắc chắn thì lòng sẽ bứt rứt không yên mất.

Cảm tưởng như đợt tấn công vừa rồi đã khiến tôi mất đi mấy năm tuổi thọ vậy.

Xét đến những viễn cảnh mà Vision chiếu cho tôi, chỉ cần bước sai một bước là mạng tôi đã bị gã lấy đi rồi.

Có thể nói tôi đã gặp may.

Nhưng cũng có vài chuyện tôi đã đúc rút ra được từ trận chiến này.

Đầu tiên là về Saki.

Tại sao cô lại không nói với tôi về Thánh tích của cô ấy?

Khi trước tôi vẫn còn thắc mắc về lý do cho chuyện ấy.

Nhưng giờ thì tôi đã hiểu rằng nói cho tôi cũng đồng nghĩa với việc tôi sẽ hỏi cô ấy chi tiết sự việc.

Khi ấy, Saki sẽ phải nhớ lại nỗi thống khổ vì bất lực trước cái chết của một người bạn. Cô sẽ phải trải qua nỗi ân hận ấy lại từ đầu.

Saki sẽ không thể chịu đựng nổi nỗi đau ấy mất.

Hay cũng có thể cô sợ rằng chị Towako, người luôn tin sở hữu Thánh tích là chuyện xấu, sẽ ghét cô vì mọi chuyện.

Nghĩ theo hướng ấy tôi mới thấy có lý.

Nhưng quan trọng hơn tất thảy là về vẻ tội lỗi trên khuôn mặt Saki khi cô xin lỗi, khi cô tự đưa mình vào hiểm nguy.

Tôi đã hiểu lý do tại sao.

Có lẽ cô thấy hối hận vì đã không thể cứu được bạn mình, hoặc có lẽ cô thấy bất lực vì dù biết trước cái chết ấy nhưng lại chẳng thể làm được gì.

Nếu ngày mai cô có thức dậy, tôi sẽ nói với cô.

Rằng cô không làm gì sai cả

Những lời mà chưa một ai, thậm chí đến cả cha mẹ cũng chưa từng nói với cô.

Những lời ấy chính là những gì tôi muốn nói.

Mang trong tâm can những suy nghĩ ấy, tôi chẳng mảy may hay biết rằng mình thực sự vẫn chưa hiểu chút gì.

Độ sâu của bóng tối trong trái tim cô, hay thậm chí chuyện về chính bản thân mình, tôi đều mù tịt.

◆◆◆◆◆◆

Đây chính là cái chết sao?

Khi ý thức chìm dần vào bóng tối, bao nhiêu suy nghĩ bỗng ùa vào tâm trí tôi.

Tôi nhớ lại về những mạng sống vô tội mà mình đã tước đi bằng Thánh tích của bản thân.

Vào một năm trước, vào khoảng thời gian sau khi tôi có được Thánh tích và trước khi đụng độ với Maino Saki, tôi cũng đã giết rất nhiều người.

Tôi làm vậy là có thể là để kiểm tra khả năng của bản thân, hoặc có lẽ tôi chỉ cảm thấy khó chịu khi nhìn những cô bé trạc tuổi con gái mình sống một cuộc đời hạnh phúc mà thôi.

Một con người như tôi thì chẳng có lý do gì để trông đợi ai khác tới cứu hết.

Mà thực ra, tôi còn thấy trong mình dường như có chút nhẹ nhõm vì biết mình cuối cùng cũng được đoàn tụ cùng con gái.

Hối hận duy nhất và cũng là đau đớn nhất của tôi là về người vợ hãy còn ở trong viện.

Trước khi biết về Thánh tích, tôi luôn nghĩ cô ấy thật yếu đuối vì đã không thể chấp nhận cái chết của con gái mình.

Nhưng còn giờ nghĩ lại thì, hóa ra kẻ yếu đuối mới là tôi.

Người đã quyết định ngừng căm hận là cô ấy mạnh mẽ hơn người không thể ngăn nổi lòng hận thù của mình là tôi nhiều.

Khác với một tôi với lòng hận thù hướng tới những con người chẳng mang tội tình, cô ấy tự hướng mũi dùi căm hận vào bản thân và làm tổn thương trái tim của chính mình.

Hành động của tôi quả thực là không thể tha thứ.

Nếu có thể, tôi chắc chắn sẽ làm lại từ đầu…

◆◆◆◆◆◆

Tôi đi tiếp xuống con hẻm cách xa đường chính.

Ở trước mặt tôi là một cửa tiệm nhỏ.

Đây là con đường tôi biết rất rõ, kia là cửa tiệm mà tôi cũng đã rất quen.

Chắc chắn không thể lẫn vào đâu được.

Tôi không hề đi lạc, và chắc chắn cũng đã tới được đến nơi.

Nhưng khi mở cửa ra…

“Chào mừng quý khách đến với Tiệm đồ cổ Tsukumodo.”

… Chào đón tôi lại là một người phụ nữ xa lạ tôi chưa từng gặp.

---------------------

Tôi khá đam mê với dịch thuật nên luôn muốn tìm ra lỗi để cải thiện bản thân. Bản dịch tôi cho các ông đọc miễn phí nên giờ chỉ muốn nhờ các ông một điều, ấy là nếu thấy bất kỳ chỗ nào lấn cấn hoặc cảm thấy sửa như nào hay hơn thì cứ thoải mái góp ý cho tôi nhé, ít nhiều cũng là góp ý nên tôi quý lắm, cảm ơn.

Yêu <3 (no homo)

Truyện Chữ Hay