Phần nào đấy trong tôi đã từng tin rằng những tháng ngày bình yên ấy sẽ không bao giờ kết thúc.
Mong là hôm nay sẽ có gì đó thú vị diễn ra.
Mong là ngày hôm nay sẽ khác hôm qua.
Chẳng lẽ hôm nay sẽ lại lặp lại giống y hệt hôm trước sao?
Aa, cuộc sống của mình thật nhàm chán quá đi mà.
…đó là những lời vô lo vô nghĩ mà tôi đã thốt ra.
Phần nào đấy trong tôi đã từng tin rằng những tháng ngày bình yên ấy sẽ không bao giờ kết thúc.
Đã từng tin.
Thế nhưng, những ngày tháng được đặt ở trong sự bình yên bấp bênh ấy.
Nếu có thể quay lại, chắc chắn tôi sẽ quay lại cả vạn lần.
Mong là hôm nay sẽ lại giống hệt hôm qua.
Mong là ngày mai sẽ lại giống hệt hôm nay.
A, cuộc sống bình thường của mình thật hạnh phúc quá đi mà.
Ngày hôm qua vẫn còn hạnh phúc đến vậy cơ mà…
♦
♦
♦
♦
♦
♦
Tôi đã từng rất yêu ca hát khi còn bé.
Ước mơ một thời của mẹ tôi là trở thành ca sĩ, vậy nên hai chị em tôi may mắn nhận được những bài học đặc biệt từ bà.
Ngay từ khi còn nhỏ, bọn tôi đã được đứng hát trước rất nhiều người và nhận được vô vàn lời tán dương khác nhau rồi.
Nhưng tôi vẫn không hiểu chuyện ấy tuyệt vời ở chỗ nào, bởi thứ duy nhất làm tôi cảm thấy vui chính là khuôn mặt hạnh phúc của mẹ.
Tôi yêu cái việc bà xoa đầu bọn tôi sau khi chúng tôi hoàn thành phần biểu diễn của mình.
Chúng tôi bắt đầu xuất hiện trên cả tạp chí và TV.
Trước cả khi nhận ra, người ta đã bắt đầu gọi hai chị em chúng tôi là Canaria rồi.
Nhưng tôi vẫn biết được sự thật.
Rằng tôi hát hay hơn em gái mình.
Rằng mọi người yêu thích tôi hơn em gái.
Và rõ hơn tất cả rằng, tôi là đứa được mẹ dành nhiều tình cảm hơn.
Khi ý kiến về buổi biểu diễn đơn ca của tôi được đưa ra, mẹ bảo tôi hãy làm hết sức.
Thế là tôi quyết định mình sẽ làm.
Số lượng các buổi biểu diễn đơn ca của tôi tăng lên một cách chóng mặt.
Cũng vào khoảng thời gian đó, tôi ngừng việc hát vì yêu thích.
Người soạn nhạc chọn tôi bảo ông ta không muốn tôi hát cho ông ấy nữa.
Mẹ bắt tôi tập luyện còn nhiều hơn cả trước.
Tôi lại tiếp tục cất tiếng hát.
Thi thoảng, cổ họng tôi bắt đầu đau.
Thế nhưng, tôi vẫn hát.
Giọng tôi dần trở nên khàn đặc.
Thế nhưng, tôi vẫn hát.
Tôi không còn có thể lên được những nốt cao nữa.
Thế nhưng, tôi vẫn hát.
Cơn đau ở họng tôi dần trở nên nặng hơn.
Thế nhưng, tôi vẫn hát.
Tôi bắt đầu ho ra máu.
Thế nhưng, tôi vẫn hát.
Tuy đã mất đi giọng nói của mình, tôi vẫn tiếp tục hát.
Nhưng thứ được hát ra đã không còn có thể coi là một bài hát nữa rồi.
Tôi không thể tiếp tục được nữa.
Ở vị trí của tôi, em gái tôi lại hát.
Em ấy đứng ở đúng vị trí đã từng là của tôi, với một giọng ca tương đồng với tôi và ở một mức tài năng cũng tương tự.
Như thể tôi không còn tồn tại nữa vậy.
Như thể chẳng còn ai cần đến tôi nữa.
Mẹ rút kinh nghiệm từ sai lầm của tôi và đối xử với em ấy còn tốt hơn cả trước.
Tình thương mẹ dành cho em ấy cứ thế tăng dần cho tới khi chẳng còn lại chút gì cho tôi cả.
Sau khi mất đi giọng nói, tôi cũng mất luôn nơi mà mình thuộc về.
Canaria đã không còn chỗ cho tôi nữa sau khi tôi đánh mất giọng ca của mình.
Hôm đó là ngày ngay trước buổi hòa nhạc của em gái tôi.
Hôm đó cũng chính là sinh nhật tôi.
Do bị kẹt xe nên chúng tôi đến khách sạn muộn hơn dự tính. Mẹ lo cho tình trạng của em gái tôi nên toàn bộ sự tập trung của bà được dồn hết cả vào để chăm sóc em ấy.
Cứ như sinh nhật tôi chưa từng tồn tại bao giờ vậy.
Có thể bà ấy đã quên, mà cũng có thể là ngay từ đầu bà đã chả nhớ gì rồi… Thời gian cứ thế trôi qua mà chẳng ai để ý.
Cho đến khi đồng hồ điểm mười hai giờ.
Tôi lao ra khỏi khách sạn vào đúng thời khắc sinh nhật của mình kết thúc.
Có lẽ đó chỉ là một hành động hờn dỗi trẻ con mà thôi.
Có lẽ tôi chỉ cảm thấy cô đơn.
Hay có lẽ tôi chỉ muốn có ai đó đi tìm mình.
Tôi cứ chạy quanh thành phố trong vô định.
Vài người hỏi tôi có chuyện gì xảy ra.
Nhưng bọn họ đều trông đáng sợ lắm, nên tôi cũng bỏ chạy khỏi họ luôn.
Tuy chỉ cứ thế chạy đi trong sợ hãi, tôi lại ngày càng đi sâu vào trong thành phố.
Đến khi nhận ra, tôi đã thấy mình đứng trước một cửa tiệm trông nho nhỏ và ấm cúng rồi.
Vì chỉ mải cắm đầu mà chạy nên giờ tôi không thể xác định nổi mình đang ở đâu nữa.
Nhưng dù lo lắng là thế, khi bước chân vào trong cửa hàng, tôi lại chẳng cảm thấy một chút gì gọi là sợ hãi bên trong mình nữa cả.
Thật là một nơi kỳ lạ.
Những đồ vật mà tôi chưa từng được thấy xếp đầy trên các kệ, nhưng chúng cũng không làm tôi sợ, bởi… ở đây còn có cả nhạc cụ nữa.
Mắt tôi cứ dán vào những nhạc cụ nằm kế bên mấy bức tranh cũ và vài bộ chén dĩa trông có vẻ đắt tiền. Tôi nhìn thấy cả vi-ô-lông, sáo, rồi đủ thể loại nhạc cụ khác nữa.
Tôi chẳng thể nào rời mắt đi được.
“Chào mừng quý khách.”
Nghe thấy giọng nói, tôi liền quay đầu.
Chủ cửa hàng cũng chẳng đáng sợ chút nào hết. Chị ta toát ra một vẻ huyền bí, nhưng không hề đáng sợ… Và tuy không nhớ được mặt chị, tôi vẫn có cảm giác là trông chị ấy rất xinh đẹp.
“Em có hứng thú với nhạc cụ à?” Chị chủ cửa hàng xinh đẹp hỏi, nhưng tôi không trả lời.
Bởi vì giọng nói của tôi đã không còn nữa rồi.
“…”
Chị ấy cúi mình xuống ngang tầm mắt và nhìn thẳng vào mặt tôi.
“Chị hiểu rồi. Ra là em không nói được à.”
Tôi tự hỏi làm sao chị biết.
Có lẽ chị ấy chỉ đoán ra vì tôi chẳng nói chẳng rằng gì thôi.
Nhưng cảm giác như có gì đó khang khác thì phải.
Không hiểu sao, tôi có cảm giác dường như chị ta biết tất cả mọi thứ.
Tôi rút điện thoại ra khỏi túi quần. Tôi không thể nói nhưng đương nhiên là vẫn còn cách để giao tiếp. Tôi thường dùng chiếc điện thoại để giao tiếp và sử dụng nó để gõ chữ ra mỗi khi cần.
Đến lúc ấy, tôi mới nhận ra mình có một tin nhắn từ mẹ.
Vừa mới đến lúc nãy thôi, nó ghi:
“Con ở đâu rồi? Về đây mau lên.”
Mẹ nhận ra tôi không có ở đấy. Bà thực sự lo lắng cho tôi. Tin nhắn không nhắc gì tới vụ sinh nhật nhưng những cảm xúc tiêu cực trong tôi khi chạy ra khỏi khách sạn dường như đã tiêu tan hết cả.
Tôi định trả lời nhưng cửa tiệm này lại nằm ngoài tầm phủ sóng.
Chị chủ cửa hàng bảo tôi đợi chút, và rồi một lát sau thanh sóng của tôi ngay lập tức lên ba vạch. Tôi cảm thấy hơi kỳ lạ nhưng rồi cũng không quan tâm lắm và nhanh chóng trả lời mẹ.
“Con không biết con đang ở đâu nữa. Mẹ đến đón con đi.”
Một lúc sau mẹ mới trả lời. Mẹ bảo tôi đi hỏi một đồn cảnh sát gần đấy hoặc bắt taxi để đi về khách sạn.
Bà không định tự mình đến đón tôi.
“Tại sao ạ?”, tôi hỏi.
Mẹ bảo mẹ không muốn để em gái tôi ở một mình.
Tôi cũng nghĩ vậy.
Bà lo lắng về em gái tôi ở khách sạn hơn là cái đứa con gái đang ở một chỗ xó xỉnh nào đó không rõ kia.
Đúng vậy, mẹ không hề lo lắng cho tôi.
Mẹ chỉ lo cho em gái tôi mà thôi.
Tôi tắt điện thoại.
Tôi không buồn.
Tôi cũng chẳng khóc.
Có lẽ tôi chỉ cảm thấy tức giận mà thôi.
Nhưng tôi cũng chẳng biết mình đang giận ai nữa.
Là mẹ sao? Là em gái? Hay là tôi đang tự giận chính bản thân mình?
Đúng là tôi cảm thấy phẫn nộ.
Tôi muốn phá hủy thứ gì đó.
Tôi muốn phá hủy tất cả mọi thứ. Phá hủy tất cả, giống như giọng nói của tôi vậy.
“Đó là điều mà em muốn sao?”, người phụ nữ hỏi.
Tôi ngay lập tức nhận ra chị ấy đang hỏi về những cảm xúc trong mình.
Chị ta thấu hiểu tôi.
Ước mơ của tôi là lại có thể được hát vào một ngày nào đó.
Cho tới khoảnh khắc vừa nãy.
Đó đã từng là ước mơ của tôi suốt chừng ấy thời gian qua… suốt kể từ khi tôi đánh mất giọng nói của mình.
Nhưng, ước mơ ấy đã bị viết đè.
Nó đã vì tôi mà bị viết đè lên.
“Chị hiểu rồi.” , người phụ nữ nói và đưa cho tôi một đồ vật.
Nó chẳng giống với bất kỳ thứ gì tôi đã từng nhìn thấy trước đây. Thứ có vẻ gần nhất với nó chính là một cây sáo, kích cỡ của nó vừa đủ để tôi có thể cầm với đôi bàn tay bé nhỏ của mình. Một phần cây sáo trông có vẻ khá thô ráp và nhìn nó cũng chả đẹp chút nào cả.
Nhưng tôi vẫn nghĩ nó thật quá đỗi phù hợp với tôi.
“Âm thanh của nó sẽ ban cho em điều mà em mong ước”, chị chủ cửa hàng nói vậy.
Và đúng thật, cây sáo này – Otodama – đã biến những mong ước của tôi thành hiện thực.
Nó đưa tôi đến gặp anh ấy.
Nó cũng đã hướng tôi tới một con đường mới sau khi đã mất đi giọng ca của mình.
Tuy nhiên…
Giờ, tôi chỉ còn có thể nghĩ theo hướng ấy mà thôi.
Nếu ngày hôm đó, tôi không nhìn thấy tin nhắn mà mẹ gửi thì sao?
Nếu bà đã đến đón tôi thì sao?
Có lẽ khi ấy, tôi đã nhận được một Thánh tích khác.
Có lẽ, tôi đã không phải hại bà.
----------
“Xem ra giả thuyết của tôi đã đúng, Asuka nhỉ?”
Câu hỏi của Shun kéo tôi trở lại thực tại.
Chúng tôi đang ở trong một căn phòng của căn hộ anh ấy.
Ở trên màn hình máy tính là một bài báo về vụ rơi đèn sân khấu hôm trước. Nội dung bài báo nói về liệu vụ tai nạn kia có gây rắc rối gì cho vị chủ tòa nhà hay không.
“[Giả thuyết nào cơ?]” Tôi gõ vào cửa sổ biên tập văn bản đang để mở.
“Cô có chịu chú ý không đấy?” Shun khẽ nhún mày và nói lại từ đầu. “Tôi đang bảo hai người kia kìa.”
Tôi chợt nhớ lại cuộc nói chuyện của bọn tôi vào ba tuần trước.
Hôm ấy là ngày sau khi vụ tai nạn ở phòng thể chất diễn ra, Shun có vẻ lo về đôi nam nữ bọn tôi gặp ở kia thậm chí còn hơn cả cặp Thánh tích mang lại may mắn mà bọn tôi đã đoạt được.
“Nhìn đây này.”
Shun đặt hai cái vòng tay may mắn lên bàn. Đoạn, anh tháo dây xích cuốn quanh cổ tay mình ra và dùng nó để giữ viên đá quý hình tam giác lơ lửng trên cao.
Dowsing, đó là tên chiếc Thánh tích có khả năng phản ứng mỗi khi có một loại đồ vật nhất định ở gần. Và cái loại đồ vật nhất định ấy ở đây, tất nhiên là Thánh tích. [note35322]
Chúng tôi đang sử dụng nó để truy tìm một cái cụ thể.
Dowsing khẽ quay và vẽ vào không trung một hình tròn, cho thấy hai chiếc vòng tay này đúng là hàng thật.
“[Thế thì sao?]”
“Phản ứng khác với lúc chúng ta đoạt được chúng vào tuần trước.”
Shun chỉ vào cây Otodama của tôi và bảo tôi đặt nó lên bàn. Sau khi làm vậy, Dowsing liền quay ra một vòng cung còn lớn hơn trước.
Dowsing là loại Thánh tích có khả năng phản ứng dựa vào số lượng Thánh tích hiện diện gần nó; Shun đã kể cho tôi điều ấy rồi.
“Tuần trước nó còn lớn hơn thế này nữa cơ.”
Khi ấy, chúng tôi đã nắm trong tay cả hai chiếc vòng tay may mắn cùng cả Thánh tích của mình, vậy mà anh ấy vẫn bảo phản ứng của Dowsing lần ấy còn lớn hơn cả bây giờ.
Tức là…
“[Vẫn còn có Thánh tích khác sao?]”
“Đúng vậy.”
Shun cất chiếc Dowsing đi và đứng dậy.
“Tôi đã quá bất cẩn. Không ngờ là ở đấy lại có nhiều Thánh tích đến vậy.”
“[Shun, vậy tức là anh nghĩ hai người đó cũng giữ Thánh tích?]”
“Cô vẫn còn nhớ lúc mình làm vỡ chỗ kính trong phòng thể chất phải không?
“[Ừ.]”
“Những người duy nhất thoát ra khỏi đó bình an vô sự chỉ có tôi, cô, cặp chị em có vòng tay may mắn và hai người kia - những người chỉ tình cờ có mặt tại đấy. Chúng ta thoát được là nhờ có Thánh tích, nên việc giả định bọn họ cũng vậy cũng là điều dễ hiểu thôi phải không?”
Rồi còn cả vụ việc hôm qua nữa.
Tôi đi tới buổi hòa nhạc vì lý do cá nhân nhưng không hiểu sao lại ngẫu nhiên đụng phải hai người ấy. Shun đi cùng tôi vì tò mò, hay có lẽ là vì có cảm giác cần phải bảo vệ. Nhưng dù sao thì cũng thật may vì anh đã làm vậy.
“Xem ra giả thuyết của tôi đã đúng, Asuka nhỉ?”
Anh ấy hỏi lại tôi câu hỏi đó.
“Bọn họ tránh sạch đống kính vỡ ở nhà thể chất và thậm chí còn kéo chuông báo động trước khi cái đèn kịp rơi. Đúng là chẳng thể nào nghĩ khác được việc bọn họ có Thánh tích mà?”
Giả thuyết của Shun là cặp nam nữ đó cũng mang trong mình Thánh tích.
“[Nhưng nếu đã vậy thì, đáng ra lúc ở nhà hát chúng ta phải tra hỏi họ luôn mới phải chứ?]”
Chúng tôi vẫn không hề biết bọn họ là ai hay từ đâu tới.
Nhưng rồi Shun rút ra hai mẩu giấy nhỏ từ trong túi và vẩy một phát mở ra. Tôi liền cầm lấy chúng và bắt đẩu đọc.
Đó là mấy tờ đơn mua vé vớt người ta dùng ở cửa vào buổi hòa nhạc. Ở trên đó là họ tên đầy đủ và địa chỉ cụ thể của cả cậu con trai lẫn cô gái kia.
Tôi không biết làm sao Shun đặt tay được vào mấy cái này, nhưng nước đi đó thông minh đấy.
Anh ấy hẳn phải chắc chắn về hai người họ lắm đây.
“[Anh nghĩ bọn họ có loại Thánh tích nào?]”
Có lẽ giờ hỏi câu hỏi ấy là vô nghĩa.
Nếu Shun đã thấy hứng thú với hai người họ thì tức là mọi chuyện đã sáng tỏ rồi. Anh ấy tin rằng bọn họ có loại Thánh tích mà anh tìm.
Và như để xác nhận lại, Shun mỉm cười.
“Loại có thể đoán trước được tương lai…”
♦
♦
♦
♦
♦
♦
“Ý em là ở đó có người thu thập Thánh tích sao?”
Hôm qua tôi mới chỉ giải thích qua tình hình của mình trên điện thoại cho chị Towako thôi. Chẳng trách mà giờ khi nghe tôi tường thuật lại đầy đủ mặt chị lại có vẻ chua chát đến vậy.
Tôi cũng đã kể cho chị ấy về sự cố của đôi vòng tay may mắn kia rồi, nhưng lúc ấy chị cũng chỉ bảo tôi rằng trên đời cũng tồn tại những người như vậy rồi lại thôi.
Chính tôi cũng chẳng mấy lo về họ khi đó.
Đúng là không có nhiều người biết về Thánh tích, đến mức mà việc người ta hoàn toàn mù tịt về những khả năng thật sự hay tên gọi của nó có khi còn chả có gì lạ. Mà thật ra, có nhiều người còn không nhận thức được những đồ vật mình đang sở hữu là Thánh tích nữa cơ.
Nhưng tất nhiên, hầu hết đều như vậy đâu có nghĩa là tất cả đều như vậy, như bọn tôi và chị Towako đây chẳng hạn.
Vậy nên, tuy việc có người thu thập và sử dụng Thánh tích một cách chủ động đúng là hiếm thật, nhưng cũng không phải là không có.
Mà kể cả là vậy đi, bọn tôi cũng đã chạm trán họ hai lần rồi.
Cả hai lần, cùng một cặp đôi, cùng là nguyên nhân tạo nên những sự cố liên quan đến Thánh tích.
Những sự cố liên quan trực tiếp tới chúng tôi.
Giờ không thể làm ngơ bọn họ được nữa rồi.
“Vậy là bọn họ dùng Thánh tích để làm cái đèn sân khấu rơi xuống phải không?”
“Cả vụ vỡ kính ở phòng thể chất nữa.”
Hình ảnh những mảnh kính vỡ lao thẳng từ trên xuống lại ập vào tâm trí bọn tôi.
Vậy mà bọn họ cứ đứng đó, vừa mỉm cười vừa tránh những cơn mưa kính ập xuống chung quanh mình. Cũng không phải vô căn cứ mà cho rằng bọn họ sở hữu Thánh tích. Thật ra, có khi chẳng còn cách suy luận nào hợp lý hơn.
“Có lẽ… phủ nhận tất cả những chuyện này rồi cứ thế cho rằng đều chỉ là trùng hợp là một nhận định quá lạc quan.”
“Ừ.”
Nhưng mục đích của bọn họ là gì?
Hai người đó chỉ đơn giản là thu thập Thánh tích thôi sao? Hay bọn họ còn định sử dụng chúng hòng đạt được thứ đó gì khác?
Nếu là bọn họ bị mê hoặc bởi những quyền năng của Thánh tích và dùng chúng một cách bừa bãi thì việc đó chỉ khiến chính họ gặp nguy hiểm thôi. Nhưng ngược lại, nếu hai người họ sử dụng Thánh tích vì một động cơ nào đó thì việc ấy sẽ còn đưa cả những người xung quanh vào vòng nguy hiểm nữa.
Cho đến thời điểm hiện tại, chúng tôi đã đụng độ với rất nhiều Thánh tích cùng với bao con người chỉ vì chúng mà mạng sống bị cuốn vào lằn ranh sinh tử rồi.
Xét theo những gì chúng tôi thấy ở phòng thể chất, hai người họ không có vẻ gì là hành động một cách thiếu suy nghĩ cả; trông cứ như thể bọn họ đã thành thục điều khiển Thánh tích của mình rồi vậy.
“Chúng ta cần phải thận trọng hơn. Có khả năng họ cũng đang nhắm đang nhắm tới cái của em đấy.”
“Hả?”
“Cũng giống như em để ý tới bọn họ thôi. Rất có thể bọn họ cũng đã để ý tới em.”
Thật vậy, tôi không thể phủ nhận điều đó.
Saki và tôi đúng là đã lành lặn thoát ra khỏi vụ vỡ kính trước đó. Dù có tính cả lần ấy lẫn tai nạn vừa rồi ở nhà hát thì cũng vẫn có khả năng bọn họ quy tất cả chuyện này thành một sự trùng hợp hoặc chỉ cho là bọn tôi gặp may.
Nhưng còn chưa kể bọn tôi đã vượt qua tất cả những hiểm nguy ấy bằng Vision nữa chứ. Lại càng thêm lý do để bọn họ tin rằng đây không phải là ngẫu nhiên hay may mắn.
Ít nhất thì bọn họ ắt cũng phải nhận ra là bọn tôi có một mối liên hệ nào đó với Thánh tích rồi.
Chính tôi là người đã nói rằng bọn họ đang thu thập Thánh tích mà.
Cũng có thể lúc ấy bọn họ không để ý, nhưng nếu lỡ bằng cách nào đó mà bọn họ tìm ra được rằng tôi cũng sở hữu Thánh tích thì có trời mới biết được chuyện xảy ra tiếp theo.
“Thận trọng… à.”
Bọn họ có lẽ sẽ không thể biết được bọn tôi là ai hay bọn tôi từ đâu đến. Hôm đó tôi cũng không mặc đồng phục nên họ cũng không thể nào thu hẹp phạm vi tìm kiếm trường mà tôi theo học được.
Thứ duy nhất làm tôi lo lắng chính là chúng tôi đã giáp mặt và thậm chí còn nói chuyện với nhau.
Thế rồi tôi chợt nhận ra.
Tại sao tôi lại cảm thấy sợ việc gặp bọn họ đến vậy?
Đúng thế, tôi còn mong chúng tôi sẽ không bao giờ phải gặp lại nhau nữa kìa.
Từ trước tới giờ, tôi lúc nào cũng muốn giúp người khác khi nhìn thấy họ chuẩn bị tự phá hủy bản thân vì Thánh tích.
Nhưng lần này thì khác.
Nói đơn giản thì là bởi vì, cặp đôi mà chúng tôi đụng phải không chỉ vung vẩy Thánh tích của mình một cách bừa bãi, bọn họ chủ động sử dụng nó thì đúng hơn.
Tôi cảm thấy bản thân lại rơi vào một cảm giác mơ hồ và vô định về tương lai; giống y hệt cảm giác mỗi khi Vision được kích hoạt.
“Được rồi, gặp lại mọi người sau nhé.”
Saki băng qua mặt chị Towako giữa cuộc nói chuyện nghiêm túc của bọn tôi.
“À, đi cẩn th… mà khoan đã!”
Nghe thấy tiếng tôi ngăn lại, Saki liền quay lại với vẻ mặt vô cảm như thường lệ.
“Cái gì?”
“Không phải ‘cái gì’. Em đi đâu đấy?!”
“Tất nhiên là đi chợ rồi.”
“Nhưng mà tại sao?!”
“Tại vì nhà hết trứng rồi.”
“Ý anh không phải vậy!”
“Em đã nói với anh là nhà cũng không còn sữa chưa ấy nhỉ?”
“Cũng không phải thế. Anh đang hỏi là tại sao em cứ phải nhằm đúng đúng cái thời điểm này mà đi mua sữa thế?”
“Bởi vì siêu thị đang giảm giá.”
“Thế thì có liên quan quái gì?!”
“Tức là anh đang bảo em phải đi vào những lúc không có giảm giá ấy hả? Anh nghĩ em có nhiều tiền lắm chắc?”
“Đã bảo đấy không phải là vấn đề rồi mà lại! Ý anh là bây giờ đang nguy hiểm lắm.”
“Đúng vậy. Những đợt giảm giá giới hạn là chiến trường của các bà nội trợ, chính em cũng hiểu rõ chuyện ấy nguy hiểm tới mức nào chứ. Nhưng anh biết không, em đã từng tự mình trải qua những đợt khuyến mãi ấy vô số lần rồi. Em sẽ không để thua một cách dễ dàng đâu.”
Tôi không thể tưởng tượng nổi hình ảnh Saki đang chiến đấu với mấy bà nội trợ vì một hộp trứng 40 yên, nhưng giờ không phải lúc.
“Anh đã nói đi nói lại cả tỉ lần rồi, vấn đề không phải là đợt giảm giá ấy, mà là tại sao sau sự kiện ngày hôm qua mà em vẫn còn đi mua nhu yếu phẩm sớm như vậy được? Chúng ta vẫn còn nguy cơ gặp nguy hiểm.”
“Thì em cũng đã nói lại với anh cả tỉ lần rồi đấy thôi. Đang có đợt giảm giá giới hạn mà nhà lại đang thiếu trứng và sữa.”
“… Thôi được rồi.” Tôi đúng là thằng ngốc khi cố hi vọng Saki biết nhận thức được nguy hiểm. “Đợi anh một chút.”
Tôi quay vào trong lấy ví và điện thoại của mình ra khỏi balo.
“Anh sẽ đi cùng.”
----------
Q-quả là một chiến trường kinh hoàng. Những đợt giảm giá giới hạn đúng là không phải chuyện đùa.
Nhưng mà kinh hoàng nhất vẫn phải là Saki – người đã giành được những hai hộp trứng mà mặt thậm chí còn chẳng đổi sắc tới một li.
Cô cứ thế hiên ngang đứng giữa các bà nội trợ, vừa chen lấn xô đẩy vừa tiến tới vị nhân viên đang đứng ở quầy bán trứng, vẫn giữ nguyên vẻ vô cảm như thường lệ, chẳng hề lọt ra một lời nào, chỉ tỏa ra một luồng khí chất độc nhất vô nhị. Vị nhân viên kia hẳn phải cảm thấy cưỡng ép lắm khi đưa cô đống trứng.
“L-lúc nào nó cũng như này à?”
“Vâng. Em đã bảo rồi mà? Đây chính là chiến trường.”
Saki thanh toán chỗ trứng ấy cùng vài thứ lặt vặt cũng đang được giảm giá rồi rời cửa hàng với vẻ mặt có đôi chút đắc thắng.
“Sau này em sẽ trở thành một người vợ tốt đấy.”
Saki tự nhiên quay sang nhìn tôi với một khuôn mặt ngạc nhiên hiếm thấy.
“Sao thế?”
“…Không có gì.”
Rồi không hiểu sao, cô ấy rút tờ hóa đơn ra và bắt đầu kiểm tra lại giá tiền, dù là bây giờ mới kiểm tra thì đã quá muộn rồi.
Ừm, có lẽ là tôi chỉ nghĩ quá lên thôi, nhưng mà cái kiểu phản ứng thái quá ấy thì chắc chắn là cô ấy đang nghĩ…
“Anh không có ý gì khác sâu xa đâu.”
“Sâu xa hơn là như nào?”
“Không, anh chỉ… chuyện có thể không như em nghĩ đâu đấy…”
“Thì em có nghĩ gì đâu.”
Saki lắc đầu tỏ vẻ không quan tâm, nhưng rõ ràng là tờ hóa đơn mà cô cầm đang bị lộn ngược.
“…”
“…”
Bầu không khí bắt đầu chuyển sang khá gượng gạo khiến cho cả hai chúng tôi chìm vào im lặng.
Thế rồi, khi bọn tôi lẳng lặng bước xuống con đường thì một âm thanh loong coong chợt vang lên. Nghe cứ như tiếng một cái lon đang lăn xuống vậy.
“Hử?”
Chân tôi đột nhiên cảm thấy một cảm giác kỳ lạ, đến lúc nhận ra thì tôi đã thấy lưng bị áp xuống nền đất còn tầm nhìn thì hướng thẳng lên trời rồi.
Tôi đã lỡ chân giẫm nhầm phải cái lon và bị ngã chổng vó.
“Ui da…”
Tuy đã cố xoay xở để chống đỡ phần nào cú ngã bằng tay mình, kết cục tôi vẫn bị dập lưng xuống nền đất một phát khá mạnh. Tôi rên rỉ mấy tiếng.
“Anh có sao không?”
“Mấy quả trứng vẫn bình an.” Tôi cảm thấy khá tự hào vì vẫn kịp giữ cho chúng an toàn ngay khi chuẩn bị ngã.
“Cay thật, ai làm thế nhỉ?”
Tôi nhìn quanh tìm xem loại người tồi tệ nào lại đi ném một cái lon ra giữa đường nhưng chẳng thấy ai.
Chắc là do gió thổi đến thôi… hôm nay đúng là đen đủi thật đấy.
Mà giờ nghĩ lại mới nhớ, lúc ở siêu thị cũng xui xẻo chẳng kém. Lần đầu tiên, tôi nghe thấy tiếng có thứ gì đó bị đổ, liền ngay sau nó, đầu tôi phải đón nhận một đống lon thức ăn đóng hộp.. Tiếp theo tôi lại nghe thấy một âm thanh khá lớn, chỉ để sau đó có được đôi giày ướt sũng do ai đó cầm cây lau nhà hất nhầm chiếc xô tạo thành. Sau đó tôi còn nghe thấy pực một phát, tấm biển giảm giá rơi luôn xuống người tôi.
Có lẽ đây là cái giá phải trả cho việc mua trứng giảm giá. Tôi vẫn bất chấp bảo vệ thành công được chỗ trứng, nhưng giờ thì tôi ghét cay ghét đắng chúng lắm rồi.
“Anh biết em không nói về mấy quả trứng mà.”
Saki chìa tay ra.
Tôi dùng tay trái còn rảnh của mình và đứng lên với sự giúp đỡ của cô ấy. Saki liền thả lỏng tay để buông tôi ra, tôi cũng làm tương tự và hai bọn tôi tách nhau… hay đáng lẽ chuyện phải xảy ra như vậy.
“…”
Nhưng tôi không hề buông tay cô ấy ra.
“Hả?”
Tôi cảm thấy Saki đang nhìn chằm chằm vào tôi đầy thắc mắc từ phía bên cạnh, nhưng tôi không nhìn lại mà cứ thế bắt đầu bước tiếp.
Như thể đó là một hành động rất đỗi hiển nhiên vậy.
Cứ như chúng tôi đang tay trong tay bên nhau mà bước đi vậy.
…Không phải “như” nữa rồi, bởi đó chính là chuyện đã xảy ra thật mà.
Đây đúng là không phải chuyện bình thường tôi sẽ làm.
Nhưng nếu có hỏi tại sao tôi lại làm vậy thì tôi cũng chỉ biết trả lời là chẳng vì lý do cụ thể nào mà thôi. Không có ý nghĩa sâu xa nào khác cả, tôi cũng chẳng phải đắn đo kỹ càng hay cảm thấy chút kiên quyết nào luôn. Quả thực là không vì bất kỳ lý do nào cả.
Tôi chỉ cảm thấy đây là một điều hết sức tự nhiên thôi… hoặc cũng có thể là do tôi cảm thấy việc buông tay cô ra quá khó khăn để thực hiện.
Nếu nhìn thấy bọn tôi bây giờ thì khéo chị Towako còn bảo đầu tôi gặp vấn đề sau vụ tai nạn ở nhà hát ấy chứ.
Hơn nữa, nãy giờ đi cùng tôi cũng chẳng thấy Saki phàn nàn câu nào.
Tôi liếc trộm cô ấy một cái từ phía bên.
Vẫn là khuôn mặt vô cảm thường lệ ấy.
Chỉ khác rằng…
Đầu cô hạ thấp hơn so với bình thường một chút.
Tai cô cũng hơi đỏ hơn bình thường.
…Mà chắc là do tôi tự tưởng tượng ra thôi.
♦
♦
♦
♦
♦
♦
Tôi đã thử kiểm tra hắn ta bốn lần rồi.
Lần đầu tiên tôi cho đổ cả núi đồ hộp lên đầu hắn.
Lần thứ hai tôi lật ngược cái xô cho nước đổ vào người hắn.
Lần thứ ba tôi làm đứt sợi dây khiến cho tấm biểu ngữ rơi xuống hắn.
Lần thứ tư tôi lăn cái lon xuống làm cho hắn trượt chân.
Cả bốn lần hắn đều dính bẫy.
Thậm chí còn quá dễ là đằng khác, trông không có vẻ gì là hắn biết trước được sắp có chuyện gì xảy ra cả.
Trước kia hai người họ đã từng tránh được cơn mưa kính lao thẳng từ trên xuống ở chỗ nhà thể chất.
Còn về lần thứ hai, tuy là không chắc bọn họ có biết về kế hoạch làm rơi chiếc đèn của chúng tôi hay không, nhưng rõ là họ đã bật chuông báo cháy trước khi chuyện ấy kịp xảy ra.
Xét đến việc bọn họ đã xoay xở thoát được cả hai tình huống gần như bất khả thi ở trên, Shun đưa ra giả thuyết rằng hai người họ có một cách để thấy trước được tương lai.
Nhưng giờ thì giả thuyết đó có vẻ bớt hứa hẹn đi nhiều rồi.
Có lẽ những gì họ đã làm chỉ là trùng hợp thôi.
Chắc là bọn tôi đã nghĩ quá lên.
Tuy nhiên, việc bọn họ sở hữu một Thánh tích thì vẫn là sự thật. Chẳng thể nghi ngờ gì nữa việc Dowsing đã phản ứng với họ.
Nhưng vẫn còn khả năng họ không có thứ Thánh tích mà chúng tôi cần.
Loại Thánh tích có thể cho ta biết trước được tương lai.
Nếu nốt lần nữa mà còn không thu được kết quả như mong muốn, tôi sẽ tạm thời quay lại với Shun. Lúc nào chúng tôi quay lại cướp Thánh tích của họ sau mà chả được.
Hai người họ vai kề vai bước ra ngoài đường lớn.
Tôi nhìn lên tòa nhà phía trước họ một chút. Có một công nhân ở trên đó đang thay kính cho một tòa nhà ba tầng.
Thật hoàn hảo. Tôi có thể tái hiện lại vụ tai nạn ở phòng thể chất rồi.
Nếu tôi đập kính ra thành từng mảnh nhỏ thì có khả năng họ sẽ bị thương nhưng chắc là không chết được đâu.
Tôi lui xa ra một chút và chuẩn bị cây Otodama sẵn sàng.
Tôi đặt ngón tay vào lỗ, giương miệng sáo lên và bắt đầu thổi.
Choang
Âm thanh tấm kính vỡ vang lên, và những mảnh vỡ bắt đầu trút như mưa xuống đầu bọn họ.
♦
♦
♦
♦
♦
♦
Đột nhiên, một âm thanh đầy đau đớn đổ xô tới từ sau đầu tôi—
Hình như có gì đó bị vỡ ở phía trên thì phải.
Tôi nhìn lên.
Bắt đầu lọt vào tầm mắt tôi là vô số những ánh lấp lánh – những mảnh kính vỡ đang lao tới.
Một mảnh lớn hơn nhiều phần còn lại cũng đang rơi xuống.
Trông nó cứ như một lưỡi dao được được mài giũa sắc bén, phần mũi chúi thẳng xuống đất mà cứ thế lao tới vậy.
Và mục tiêu của nó, Saki, vẫn chưa biết gì cả.
Với sự chính xác cứ như được tính toán trước, mảnh kính đâm xuyên qua phần gáy cổ trắng ngần của cô và—
Tiếng kính vỡ vang vọng trong không khí.
“Saki!”
Sau khi Vision cho tôi nhìn thấy viễn cảnh chết chóc ấy, tôi quay trở lại thực tại. Không cần nhìn lên, tôi chẳng hề do dự mà ngay lập tức kéo Saki về trước phía mình.
Saki ép người vào tay tôi như thể cô đang ôm chặt lấy tôi vậy.
Tôi cứ giữ cô ấy như thế và quăng mình ra phía sau.
Ruỳnh
Với một âm thanh gãy gọn, tấm kính to kia vỡ tan ra và tản đi mọi hướng. Liền sau đó, đống mảnh kính còn lại cũng lao thẳng xuống nền đất.
“Mấy em có sao không?!”
Anh chàng trông có vẻ là công nhân gọi với xuống chúng tôi từ trên tòa nhà đầy hoảng loạn.
Tôi nhìn vào Saki trong vòng tay mình.
“Em có sao không?”
“Em không sao.”
Nguy hiểm thật đấy. Nếu không phải chúng tôi đã nắm tay từ trước thì có lẽ tôi đã không kịp rồi.
Đây có phải là cái mà người ta gọi là linh cảm không nhỉ?
Dù thế nào đi nữa, tôi vẫn cảm thấy khá tự hào về bản thân vì đã không buông cô ấy ra.
♦
♦
♦
♦
♦
♦
Giờ thì tôi đoan chắc rồi.
Hắn ta có sở hữu một loại Thánh tích mang khả năng cho thấy trước tương lai.
Vào đúng thời khắc tấm kính vỡ -
cái thời khắc mà những mảnh kính còn chưa kịp lọt vào tầm nhìn – hắn đã di chuyển. Chưa kể, hắn còn không nhìn thấy chúng. Hắn ta nhảy ra đằng sau ngay tức khắc mà chẳng cần nhìn lên.
Tất nhiên vẫn có thể là do hắn đã nghe thấy tiếng kính vỡ từ trước.
Nhưng đây lại là người mà chúng ta đã nghi ngờ ngay từ ban đầu kia.
Vậy nên chỉ chừng ấy thôi cũng đã đủ biến những hồ nghi của tôi trở thành chắc chắn rồi.
Tất cả những việc vừa rồi cũng chỉ để tìm bằng chứng.
Về chuyện có hay không việc hắn sở hữu loại Thánh tích cho phép nhìn thấy tương lai.
Ít nhất thì giờ tôi cũng biết được rằng hắn không thể thấy toàn cảnh tương lai.
Có lẽ nó còn phụ thuộc vào mức độ nguy hiểm nữa.
Hay chỉ vào những dịp nhất định nó mới kích hoạt được chẳng hạn.
Tôi cần phải biết mọi thứ về Thánh tích này, ngay cả những chi tiết nhỏ nhặt nhất.
Vẫn còn rất nhiều cách để thử hắn mà.
Ý nghĩ được đặt tay lên một Thánh tích có thể thấy trước tương lai khiến tôi run lên vì hạnh phúc.
… Không, thứ thực sự khiến tôi cảm thấy hạnh phúc phải là khuôn mặt vui sướng của Shun khi anh có được Thánh tích mới đúng.
Mình ở đây là vì anh ấy.
Anh ấy cần mình.
Anh là người duy nhất đã ở bên mình khi mình mất đi giọng ca.
Vậy nên cuộc sống của mình cũng là vì anh. Đó chính là điều ước của mình.
Anh cho mình một nơi để thuộc về và bảo vệ mình ngay cả khi mình đã bỏ rơi chị gái và xuống tay với mẹ.
Chẳng còn nơi nào khác dành cho mình nữa.
Đúng vậy, chẳng đâu ngoài bên cạnh Shun.
Đợi em nhé Shun.
Em sẽ quay lại cùng chiếc Thánh tích.
Em sẽ làm mọi điều để anh có thể thấy được tương lai.
♦
♦
♦
♦
♦
♦
Chỉ cần bước thêm một bước nữa thôi là đống kính vỡ kia đã có thể tước đi mạng sống chúng tôi rồi.
Tôi thử liếc quanh. Quanh đó chẳng có ai tôi nhận ra cả.
Nhưng dù là vậy, cho toàn bộ những chuyện vừa xảy ra chỉ là trùng hợp vẫn là quá sức lạc quan.
Tôi biết chúng tôi đang bị nhắm tới. Giờ đây tôi cảm thấy mừng vì mình đã đi cùng Saki hơn bất kỳ chuyện gì.
“Tokiya?”
“Đi thôi.”
Tôi kéo lấy tay Saki và chuẩn bị mau chóng quay về. Nhưng liệu đi thẳng về Tsukumodo trong lúc chúng tôi đang bị theo dõi có thực là sáng suốt không?
Nếu bọn họ tìm ra cửa hàng thì chúng tôi không còn nơi nào để chạy nữa.
Đương nhiên vẫn có khả năng là bọn họ đã xác định được nó từ trước rồi.
Nhưng nếu tôi chọn đối mặt với bọn họ ỏ đây, ít nhất tôi cũng phải đưa bằng được Saki về…
Đột nhiên, một âm thanh đầy đau đớn dội tới từ sau đầu tôi—
Đang leo lên bậc thang của cây cầu bộ hành thì chúng tôi va phải một người đi làm.
Tôi bị vấp hai, ba lần, rồi đập lưng vào phần tay vịn của cây cầu.
Đột nhiên, tôi bị mất thăng bằng và nhận ra không còn gì để chống đỡ bản thân.
Phần tay vịn mà tôi va phải ấy ắt phải bị gỉ sét hay làm sao rồi, bởi khi ấy nó phát ra một âm thanh trầm đục và gãy tách một cái.
Thân trên của tôi bị mất đà, và rồi cứ như thế, tôi lao vào không trung—
Tôi tỉnh lại trong lúc hai chúng tôi đang leo lên bậc thang của cây cầu bộ hành.
“Tokiya?”
Vì đang nắm tay nên Saki nhận thấy tôi đã chững lại. Cô kéo tôi về phía trước.
Quay lại thực tại rồi, tôi ngay lập tức nhìn quanh nhưng lại chẳng thấy bất kỳ người đi làm nào trên cầu cả.
Tôi nắm lấy tay vịn và lắc lấy mấy cái để đề phòng, nhưng chúng đều rất chắc chắn. Có lẽ cây cầu mà Vision cho tôi xem là cây cầu khác. Nhưng từ trước tới giờ tôi đã bao giờ đi cây cầu nào khác để tới Tsukumodo bao giờ đâu nhỉ…
Cảm giác giống khi Vision định cho tôi nhìn thấy tương lai thật đấy, nhưng giờ thì tôi bắt đầu nghĩ lúc ấy mình chỉ đang tự tưởng tượng ra rồi.
“Sao vậy?”
“Không có gì đâu. Đừng lo.”
Tôi vẫn hơi lo một chút, nhưng chúng tôi vẫn qua cầu như thường.
Đột nhiên, một âm thanh đầy đau đớn đổ xô tới từ sau đầu tôi—
Khoảnh khắc mà ánh mắt tôi hướng lên trên, tôi nhìn thấy một khối bê tông khổng lồ đang rơi thẳng về phía mình.
Một phần của bức tường tòa nhà bốn tầng kia đã vỡ ra và rơi xuống.
Tôi liền vội đạp chân xuống nền đất và bật ra sau.
Nhưng tôi đã quá chậm.
Khối bê tông rơi xuống đầu tôi và—
Tôi nhìn lên trời ngay thời khắc mình quay về thực tại.
Nhưng những gì tôi thấy được chỉ có một bầu trời trống không; chẳng hề có bất cứ khối bê tông nào rơi xuống hết. Chắc chắn nếu khối bê tông tôi nhìn được thấy trong Vision mà rơi xuống thật thì sẽ chẳng mấy ai có kết cục đẹp đâu.
Tòa nhà kế bên cứ đứng sừng sững mà chẳng có gì xảy ra cả. Trông đâu có vẻ là sẽ có mảng tường nào vỡ ra.
“Sao vậy?”
“Không có gì. Anh chỉ đang nghĩ tiết trời hôm nay thật đẹp thôi.”
“Hả?”
Viễn cảnh vừa rồi là sao?
Xét đến thời điểm và tình hình hiện tại, tôi chẳng thể nghĩ đến điều gì khác ngoài cho rằng đây là đòn công kích của hai người kia.
Nhưng tương lai với cái tay vịn bị hỏng và bức tường vỡ kia đâu có xảy ra.
Như vậy có nghĩa là tương lai mà Vision cho tôi thấy không nhất thiết phải trùng khớp với hiện thực sao? Hay là việc ấy vẫn sẽ xảy ra tại cùng địa điểm ấy nhưng vào một khoảng thời gian khác?
“Tokiya.” Saki gọi tên tôi.
Cô ấy chỉ vào chiếc xe đạp đang đi về phía chúng tôi từ đằng trước. Tôi quyết định gác tạm chuyện mình đang suy nghĩ lại rồi tránh sang một bên thì—
… Không hiểu sao, tôi chạm mắt với cô nữ sinh cao trung tóc hai bím đạp xe ấy.
“Anh đang nhìn gì vậy?”
Saki làm vẻ mặt nghi ngờ rồi kéo tay áo tôi khi thấy tôi đưa đưa mắt nhìn cô gái ấy.
“Hả? À, tự nhiên anh có cảm giác mình đã gặp người này ở đâu rồi thôi.”
Ngay khi lời nói dối được thốt ra, chính tôi cũng tự mình nhận ra.
Mình đã gặp cô ấy ở đâu chưa nhỉ?
Khi nói ra những lời đó rồi tôi mới thấy, hình như đúng là mình đã gặp cô gái ấy ở đâu đấy rồi thì phải…
Nhưng trái lại với những gì tôi đang nghĩ, cô gái kia chẳng hề chú ý tới tôi mà cứ đi tiếp.
Chắc là do tôi tự tưởng tượng ra thôi.
“Cô ấy học cùng trường anh chăng?”
“Hình như là không phải đâu…”
“Ồ? Xem ra ở trường anh quen biết nhiều con gái phết nhỉ?”
Saki buông tay áo tôi ra và cứ đi tiếp mà không có tôi.
“Hửm?”
Không biết tại sao nhưng hình như Saki đang có tâm trạng khá tệ thì phải. Lạ thật, không biết có chuyện gì nữa.
“Này, khoan đã!” Tôi bắt đầu đi theo sau cô ấy.
Đột nhiên, một âm thanh đầy đau đớn đổ xô tới từ sau đầu tôi—
Một chiếc xe tải bị nghiêng và đang đi trên một hàng bánh xe của nó lao thẳng về phía chúng tôi.
Nó bị lật hoàn toàn sang một bên và trượt dần cho đến khi đập vào thành lan can.
Cú va chạm khiến cho phần sau của chiếc xe tải bật mở.
Một vật chất màu đỏ không rõ bắn ra như mưa và nuốt chửng lấy tôi.
Pục! Tôi nghe thấy tiếng thứ gì đó nổ ở gần đây và tỉnh lại.
Ngay sau đó, tiếng phanh xe rít lên phía sau tôi.
Lần này là thật.
Tôi nhìn về hướng âm thanh phát ra và thấy một chiếc xe wagon, đang nghiêng mình đầy nguy hiểm trên bộ bánh xe chỉ còn có một nửa, hướng thẳng về phía chúng tôi.
Nhưng không có đủ thời gian để phản ứng; Vision không cảnh báo tôi kịp lúc.
Saki và tôi không kịp tránh đường và bị rơi vào tình huống bị kẹt ở trên đường đi của chiếc xe wagon mất lái. [note35321]
♦
♦
♦
♦
♦
♦
Tôi đang suy nghĩ về mục tiêu tiếp theo của mình.
Tiếp theo tôi nên cho cái gì xảy ra đây?
Bây giờ lại làm vỡ kính nữa cũng chả để làm gì.
Lặp lại một đòn tấn công tôi đã sử dụng trước kia rồi khá là vô nghĩa.
Dùng những thứ mục tiêu của tôi có thể dự đoán hay có thể chống lại cũng vậy.
Thứ tôi muốn thấy ở hắn không phải khả năng dự đoán tương lai mà là khả năng nhìn thấy chúng, và cách tốt nhất để phân định chuyện ấy là dựng lên một tình huống mà không ai có thể đoán trước được.
Dựa theo những gì đã xảy ra, có vẻ khả năng của hắn chỉ kích hoạt khi xuất hiện mối nguy lớn đe dọa tới an toàn của hắn ta.
Có lẽ ở lần thử tới tôi nên gây ra thứ gì đó cực kỳ nguy hiểm.
Tôi nhìn quanh.
Đây là vỉa hè ngay kế bên con đường chính. Có rất nhiều thứ tôi có thể sử dụng.
Thế rồi tôi để ý thấy một chiếc xe wagon lớn đang hướng tới chỗ tới với tốc độ vượt quá quy định.
Đúng thứ mình cần.
Tôi đưa cây Otodama lên môi.
… ngay sau đó,
Pục, một âm thanh to lớn vang lên, mấy cái lốp của chiếc xe wagon nổ tung.
♦
♦
♦
♦
♦
♦
… Nguy hiểm quá.
Nếu chiếc xe không đổi hướng vào lúc cuối thì tôi với Saki đã bị nó cán qua rồi.
Chiếc xe cuối cùng lại đâm sầm vào một cửa hàng, nhưng may là cả tài xế lẫn mọi người trong nhà đều không ai bị thương.
… Xe wagon?
Tôi nhận ra có điều gì đó khác biệt.
Thứ mà Vision cho tôi thấy là một chiếc xe tải phải không?
Tuy đúng là xe tải và xe wagon có khác nhau thật, tôi vẫn không thể phủ nhận việc tương lai mà Vision cho tôi thấy đã xảy ra.
Và đúng là nhờ Vision cảnh báo trước mà tôi mới kịp phản ứng với tai nạn trước mắt mình.
Nhưng dù là vậy, vẫn còn nhiều thứ rất vô lý.
Như vụ cầu đi bộ, hay cái tòa nhà kia chẳng hạn.
Tôi cũng không dám khẳng định tương lai mà Vision cho tôi thấy luôn chính xác một trăm phần trăm.
Nhưng những khác biệt ấy chỉ xảy ra khi tôi cố gắng làm gì đó để ngăn một vài tương lai xảy ra mà thôi.
Vậy còn khi những tương lai mà Vision cho tôi thấy không xảy ra –hoặc xảy ra khác với những gì tôi thấy thì tức là sao?
Tôi khá chắc mình chưa từng gặp phải chuyện như này trước đây.
Vụ dự đoán sai này là thế nào đây?
Vision đang hành xử kỳ lạ tới nỗi tôi chẳng giấu nổi sự bối rối của bản thân.
“Anh có sao không?” Saki chạy tới và đưa tay cô ấy ra. Tôi đáp lại ‘Anh không sao’ rồi đứng dậy-
Đột nhiên, một âm thanh đầy đau đớn đổ xô tới từ sau đầu tôi—
Phía trước tôi là chiếc xe tải đã đâm vào cửa hàng.
Một lượng lớn hoa đỏ đang đổ ra mặt đường từ đằng sau chiếc xe tải.
Có một nhóm cả nam lẫn nữ đang ngồi dưới nền đất.
Và kia là tôi, đang nắm lấy tay Saki và đứng dậy.
Thế rồi,
Trong một phần một giây, không, còn ít hơn cả thế, bầu không khí chợt thay đổi.
Một vụ nổ.
Các mảnh vỡ từ vụ nổ nhỏ của chiếc xe tải bay tới chúng tôi và xuyên—
“A!”
Saki đang ở ngay đằng trước tôi. Tôi kéo cô ấy xuống và che cho cô ấy.
“Tránh ra đi! Nó sẽ nổ đấy!” Tôi hét lên.
…
Nhưng chiếc xe wagon không hề nổ. Âm thanh duy nhất vang lên là tiếng quay trống rỗng của chiếc bánh xe.
“Anh Tokiya…”
“A, à, xin lỗi.”
Tôi đứng dậy và buông Saki ra.
Vision cho tôi thấy một vụ nổ, nhưng trông không có vẻ là sẽ có cái gì nổ cả.
Tất nhiên không có gì nổ là chuyện tốt rồi.
Nhưng lần này tôi không thể thư thả được.
Rủi ro vẫn còn đấy.
Tôi cùng Saki đang cố gắng thuyết phục mọi người trong khu vực rời khỏi đây thì bắt gặp một cô gái cũng bị cuốn vào vụ tai nạn.
Tôi liền tiến về phía cô gái bị ngã ấy.
“Cô có sao kh-…”
Đang nói dở câu, tôi đột nhiên dừng lại.
Tôi đã thấy cô gái này ở đâu rồi. Hình như cô bé cũng nhận ra thì phải, và tuy không nói gì, vẻ ngạc nhiên hiện rõ trên khuôn mặt cô bé.
Cô bé là một trong hai người đi tìm Thánh tích mà chúng tôi đã gặp trước đây.
“Asuka phải không?”
Tôi nắm lấy tay cô bé để ngăn cô trốn thoát.
“Em gây ra chuyện này à?”
Trông không có vẻ là Asuka sẽ trả lời, nhưng tôi cũng không định để cô bé lấy sự không thể nói của mình làm cái cớ cho mọi việc đâu.
“Đi với anh.”
Mấy người đi đường tò mò đang bắt đầu túm tụm lại vì vụ tai nạn rồi, thế nên tôi cố gắng kéo Asuka đứng dậy.
Nhưng rồi cô bé đưa bàn tay không bị thương của mình lên miệng.
Trong tay cô ấy là một vật kỳ lạ trông giống sáo.
Cô bắt đầu thổi.
Âm thanh tanh tách của điện đột nhiên vang lên, đoạn, tôi cảm thấy một cơn đau chạy dọc qua cánh tay đang giữ lấy Asuka.
Tôi liền thả cô bé ra theo phản xạ.
Asuka không bỏ lỡ cơ hội này mà vội chạy đi.
Tôi cố đuổi theo nhưng cô bé đã hòa vào đám đông rồi. Tôi mau chóng mất dấu cô bé.
Tôi nhìn xuống cánh tay phải vẫn còn đang đau từ đòn tấn công của cô bé.
Không thấy vết thương nào cả. Cô bé tấn công tôi bằng thứ cảm giác cứ như một dòng điện vậy, nhưng cũng chẳng có vết bỏng nào luôn. Tay tôi hơi đỏ lên một chút, nhưng cũng chỉ vậy mà thôi.
Nhưng cô bé đã tấn công tôi, chừng ấy thì tôi dám chắc.
Giờ nghĩ lại mới nhớ, hồi ở trường của Toujou cô bé cũng sử dụng cây sáo đó. Chắc đến chín phần mười cây sáo ấy là một Thánh tích và là vũ khí của cô bé rồi.
Tất cả những chuyện xảy ra hôm nay như cái kính vỡ hay chiếc lốp xe nổ có lẽ đều liên quan tới nhau – vì vậy có khi cho rằng cô bé gây ra tất cả những vụ việc ấy bằng cây sáo đó cũng khá hợp lý.
Tôi tặc lưỡi vì đã để cô bé bỏ trốn rồi quay lại với Saki đang tìm tôi với biểu cảm đầy lo lắng.
Tôi kéo cô ấy ra khỏi đám đông và giải thích tình hình.
“Saki, em về cửa hàng luôn đi.”
“Hả?”
“Anh nghĩ chuyện xảy ra cho đến giờ đều là lỗi của cô bé vừa nãy.”
“Cho đến giờ… ý anh là chuyện vừa rồi sao?”
“Ừ, và cả các vụ lúc trước nữa.”
Tôi đảm bảo với cô ấy bằng việc nói rằng tôi có thể nhìn thấy trước các vụ tai nạn dưới một mức độ nào đó, nhưng việc này nằm ngoài giới hạn của tôi rồi.
“Anh chỉ đoán thôi, nhưng anh nghĩ Thánh tích của cô bé có khả năng sử dụng dao động âm thanh hay thứ gì đó tương tự để tấn công.”
Giả sử tôi đúng thì việc ấy có thể giải thích chuyện cái kính vỡ, lốp xe bị nổ và cơn đau chạy dọc cánh tay tôi ban nãy.
Nếu là vậy thì có lẽ cả vụ chiếc đèn bị rơi xuống ở buổi hòa nhạc lẫn cái trần nhà bằng kính bị vỡ ở nhà thể chất kia cũng sẽ được giải thích.
“Tokiya, anh định làm gì?”
“Anh biết hướng mà cô bé chạy đi rồi. Anh sẽ bám theo.”
Tôi nói dối đấy. Thực ra kế hoạch của tôi là dụ cô bé ra cơ.
Asuka và cậu con trai kia đang nhắm tới Thánh tích nên tôi khá chắc dù đã bỏ trốn nhưng cô bé vẫn sẽ lại bám theo tôi tiếp thôi. Chính vì vậy để Saki ở lại cùng tôi là quá nguy hiểm.
Còn chưa kể tôi không thể cứ thế về Tsukumodo cùng cô ấy được, đấy là một cái nhà kho Thánh tích đúng nghĩa mà.
“Nguy hiểm lắm.”, Saki cố ngăn tôi lại, có lẽ biết được ý định thật sự của tôi là gì.
“Em biết nếu để cô bé cứ thích gì làm nấy thì còn nguy hiểm hơn mà.”
“Nhưng mà…”
“Anh sẽ không bám theo quá xa đâu. Không sao, cứ về cửa hàng trước đi.”
Tôi ép Saki ở lại và bỏ cô ấy để đuổi theo Asuka.
♦
♦
♦
♦
♦
♦
Đúng là bất ngờ thật.
Ai mà biết được sau khi làm nổ mấy cái lốp, chiếc xe lại lao thẳng về phía tôi chứ…
Hơn nữa, hắn ta đã phát hiện tôi rồi. Biết tôi ở đây rồi chỉ càng làm hắn ta cảnh giác hơn thôi.
Nhưng tôi chưa thể bỏ cuộc được.
Vì Shun, tôi không thể để chuyện kết thúc ở đây được.
Bị phát hiện nên chắc giờ tôi không theo đuôi được nữa rồi, nhưng ít nhất tôi cũng có thể tìm hiểu xem căn cứ họ nằm ở đâu.
Có vẻ giờ hai người họ đã quyết định tách ra và đi hai hướng khác nhau.
Cả hai đều đang di chuyển ra xa tôi và từ đó, ra khỏi tầm phát hiện của Dowsing. Tôi không chắc nên bám theo ai, nhưng rồi cũng quyết định đi theo cậu con trai.
Dựa theo hành vi nãy giờ của anh ta thì tôi khá chắc hắn là người nắm giữ Thánh tích có khả năng nhìn thấy tương lai.
Tất cả những gì cần làm chỉ có cướp nó khỏi hắn ta thôi.
Có vẻ hắn cũng không định để chuyện này kết thúc. Bây giờ hắn đang đi tới khu công trường của một tòa nhà chưa hoàn thành.
Rõ ràng hắn đang muốn dụ tôi ra.
Gọi đây là bẫy cũng chẳng sai.
Tuy nhiên, tôi cũng đâu định thua.
Tôi còn có cây Otodama mà.
Và tôi cũng khá chắc hắn ta không biết khả năng thật sự của nó là gì.
♦
♦
♦
♦
♦
♦
Tôi đi theo hướng mà Asuka đã chạy đi và dán chặt mắt mình vào một nơi trong khi không ngừng để ý tới xung quanh.
Nơi đó chính là khu công trường của một tòa nhà còn đang xây dở.
Như để chứng minh tòa nhà vẫn chưa hoàn thiện, tầng thứ nhất không hề có tường xung quanh và tất cả các tầng đều được bao quanh bởi tấm lưới bảo vệ. Có vẻ khi xây xong tòa nhà này sẽ có khoảng tám tầng, và dựa vào độ hoàn thiện của các bức tường quanh đây, có lẽ chỉ cần tầm vài tháng nữa là người ta sẽ hoàn thành xong nó thôi.
… Đấy là nếu hôm nay không có gì xảy ra ở đây.
Đột nhiên, một âm thanh đầy đau đớn đổ xô tới từ sau đầu tôi—
Trên đầu tôi là hàng loạt các thanh thép đang rơi xuống và rơi xuống ngày càng nhanh.
Tôi né sang phải và tránh được thanh đầu tiên. Nó găm chặt xuống nền đất.
Sau đó tôi nhảy ra sau để tránh thanh thứ hai. Thanh này không găm xuống đất như thanh trước mà lại nảy về phía tôi.
Tôi che đầu lại và cúi xuống để tránh. Thanh kim loại suýt soát sượt qua đầu và đáp xuống ngay bên cạnh tôi.
Rồi lại một thanh nữa lao xuống nền bê tông ngay trước chỗ tôi đang cúi và bắn mảnh vụn đi khắp nơi.
Chỗ mảnh vụn ấy phóng ra trúng vào người tôi.
Đầu, tay và chân tôi đều bị chúng cắt phải.
Tôi bị mất đà và ngã ra đằng sau.
Lúc đó tôi mới nhận ra có thứ gì trông như một chữ “H” đang lọt vào tầm mắt mình.
Đến lúc kịp nhận ra đó là một thanh thép thì đầu tôi đã bị nó nghiền nát.
…!
Tôi liền nhìn lên trên.
Tuy nhiên…
… trên nóc tòa nhà lại chẳng còn thanh thép nào nữa. Tất cả những gì tôi thấy khi nhìn lên là tấm lưới bảo vệ và giàn giáo bên ngoài bức tường.
Viễn cảnh tôi vừa nhìn thấy là sao?
Tôi không tưởng tượng nổi mình sẽ bị nghiền nát bởi mấy thanh thép kiểu gì ở một công trường còn không có lấy nổi một thanh.
Lạ quá. Lần này cũng y hệt khi trước; nó lại lặp lại nữa rồi.
Tương lai mà tôi thấy với cây cầu bộ hành và bức tường vỡ không xảy ra, còn cái xe tải mà tôi thấy lúc đó hóa ra lại là một chiếc xe wagon.
Chuyện gì đang xảy ra thế này?
Lẽ nào…
Những tương lai mà Vision cho tôi thấy là sai?
Một lúc sau tôi nghe thấy tiếng đổ vỡ bên trên mình.
Cứ như trong tòa nhà đã có một vụ nổ nào đó vậy. Bức tường sập xuống và những mảng to đùng của nó đang rơi như mưa xuống chỗ tôi.
“Khỉ thật!”
Tôi mau chóng chạy vào sảnh tòa nhà đang xây để tránh khỏi cái sự kiện mà Vision không cảnh báo trước cho tôi này. Sau đó, tôi nghe tiếng những khối bê tông rơi sầm xuống chỗ mà tôi còn vừa đứng đấy vài giây trước. Tôi mà không tránh kịp thì giờ chắc đã xong đời rồi.
Một cơn lạnh bỗng chạy dọc sống lưng tôi.
Điều duy nhất tôi có thể làm để chống lại một kẻ thù sử dụng Thánh tích là sử dụng Vision để tránh khỏi cái chết.
Nếu giờ Vision không thể tin tưởng được thì rõ là tôi đang gặp bất lợi.
Tại sao dự đoán của nó lại không chính xác?
Tôi chưa từng gặp chuyện như này bao giờ…
Có phải là do Asuka đang dùng một Thánh tích để làm nhiễu loạn nó không? Hay là do cái gì khác?
Đúng là có khả năng cô bé sở hữu nhiều hơn một Thánh tích. Có lẽ cô bé mang theo một Thánh tích khác có khả năng làm trục trặc Thánh tích của kẻ thù ngoài cây sáo dùng để tấn công.
… Bình tĩnh lại nào.
Tôi cố nén lại cảm giác hoảng loạn.
Dù không nhìn được tương lai bằng Vision nữa cũng đâu có sao, nếu vậy thì lần tiếp theo sẽ không phải lần đầu của tôi. Mà biết đâu lần này Vision không cho tôi thấy gì là do tôi có thể dễ dàng tránh được, hay do là chấn thương không gây chết người chẳng hạn.
Dù Vision gặp vấn đề cũng không có lý do gì để tôi hoảng loạn hết. Kể cả vạn nhất có gì xảy ra thật thì đòn tấn công của kẻ thù vẫn là một đòn tấn công trực diện từ cây sáo.
Cô bé có khả năng phá hủy những thứ bên ngoài tòa nhà nhưng không đòn tấn công nào của cô có khả năng xuyên thấu cả.
Đầu tiên tôi có thể đặt một vật gì chắn giữa tôi và Asuka.
Sau đó tôi sẽ thu hẹp khoảng cách giữa hai người và đoạt lấy cây sáo.
Hiện giờ ở trong sảnh không có gì để trốn hết nên tôi đang gặp bất lợi.
Tôi nhìn quanh tìm kiếm lối vào cầu thang thoát hiểm và mau chóng chạy lên tầng hai – nơi có lẽ sẽ có nhiều vật cản để trốn.
“Đừng có phản bội tao vào lúc này chứ…” Tôi cầu nguyện và đặt tay lên mắt phải của mình.
Rốt cuộc thì một phần nào đó trong tôi vẫn muốn dựa vào Vision.
Tôi chạy lên cầu thang tầng hai và thử mở cánh cửa thoát hiểm.
Nhưng nó bị khóa chặt.
Lạch cạch, lạch cạch, tôi thử quay quay tay đấm nhưng cánh cửa vẫn nằm đó im lìm.
Chết tiệt. Việc này không có trong kế hoạch.
Đúng lúc ấy, tôi nghe thấy tiếng cửa ở tầng dưới.
“Cô bé đang bám theo mình.”
Tôi vẫn chưa nhìn thấy cô bé nhưng chắc chắn Asuka vừa mới bước qua cánh cửa cầu thang thoát hiểm.
Không ổn rồi. Nếu vẫn còn ở trên cầu thang thì tôi không có cách nào tránh được đòn tấn công của cô bé mất.
Tôi bỏ tầng hai, chạy thẳng lên và thử mở cánh cửa tầng ba.
Nhưng kết quả vẫn thế.
Giống như tầng hai, cửa trên này cũng bị khóa. Không có cách nào vào được tầng ba rồi.
“Khỉ thật.”
Tôi lại bỏ tầng hai và hướng lên tầng bốn.
Không ngạc nhiên lắm, tôi vẫn nhận được kết quả tương tự.
Tầng năm, tầng sáu, tầng bảy,… tôi cứ leo lên cao dần nhưng vẫn chẳng gặp được chuyện gì khá khẩm hơn.
Tôi có thể nghe thấy tiếng bước chân từ phía dưới.
Tôi vẫn chưa nhìn thấy cô bé.
Nhưng tôi có thể cảm thấy tiếng bước chân của cô đang vọng tới ngày càng gần.
Tôi không biết nếu phải chịu đòn tấn công giống đòn đã phá hủy cả một bức tường thì mình sẽ ra sao nữa.
Tôi còn chẳng cần Vision để tưởng tượng; chỉ nghĩ đến thôi cũng đủ rùng cả mình rồi. Tôi chạy lên cầu thang để rũ bỏ cảm giác ấy đi.
Giờ chỉ còn mỗi phần sân thượng thôi.
Một tầng nữa là tôi chẳng còn đâu để chạy nữa.
Thầm cầu nguyện, tôi vươn tay tới tay đấm cửa.
Kết quả vẫn vậy.
Cánh cửa cũng khóa, nhưng có lẽ thần thánh, hay số phận, hay dù là thứ gì đi nữa, vẫn chưa bỏ mặc tôi.
Có một chùm chìa khóa được treo ở trên tường. Chắc có ai đã bỏ quên nó ở đấy, hoặc người ta có quy định chìa khóa phải được treo ở đây.
Tôi lấy chùm chìa khóa và bắt đầu tra chúng vào lỗ khóa của cánh cửa mở vào sân thượng.
Nhưng không có tác dụng.
Lỗ khóa không chịu quay nên cánh cửa vẫn chưa được mở.
“Chắc không phải cái này rồi.”
Tôi thử tra chiếc chìa khóa tiếp theo vào nhưng cái khóa vẫn không chịu mở.
“Tiếp.”
Tiếng bước chân vang lên ngày càng gần.
Cái khóa vẫn chưa chịu mở.
“Tiếp.”
Tiếng bước chân vang lên ngày càng gần.
Cái khóa vẫn chưa chịu mở.
“Tiếp.”
Cô bé sắp lên đến đây rồi.
Cái khóa vẫn chưa chịu mở.
“Tiếp.”
Nếu phải nhận một đòn tấn công từ phía sau thì chắc tôi không sống nổi đâu.
Cái khóa vẫn chưa chịu mở.
“Tiếp”
Trong đống này có cái nào là chìa đúng không thế?
Cái khóa vẫn chưa chịu mở.
“Tiếp.”
Nếu nốt cái này còn không được nữa thì chắc tôi phải bỏ cuộc và cố gắng chiến đấu thôi.
Cái khóa…
… mở ra rồi.
Cạch một tiếng, cái khóa mở ra.
Tôi mau chóng rút chìa khóa, đẩy cánh cửa nặng trịch ra và đi ra sân thượng.
Bên ngoài gió đang thổi.
Cảm nhận được làn gió, một cảm giác tự do bùng lên trong tôi và xua tan những e sợ nãy giờ đi.
Tôi chạy ra ngoài sân thượng và mau chóng khóa cánh cửa đằng sau mình lại.
Ruỳnh!
“-Ối!”
Vừa khóa xong thì tôi nghe thấy tiếng thứ gì đập rất mạnh vào cánh cửa.
Nhịp tim tôi bắt dầu tăng dần lên.
Không còn nghi ngờ gì nữa, Asuka đang tấn công.
Nhưng có vẻ đòn tấn công của cô bé chưa đủ mạnh để xuyên qua cánh cửa.
Nếu còn ở đó thêm một giây nữa thôi thì không biết tôi đã thành cái gì rồi. Tạm thời cảm thấy nhẹ nhõm rồi, tôi bắt đầu suy tính một kế hoạch để đánh trả lại.
Bình tĩnh lại nào.
Thứ tôi cần làm dịu lại không phải cái lồng ngực sau khi đã chạy như bay lên tám tầng cầu thang, mà là hơi nóng đã bắt đầu lan dần lên đầu mình.
Tôi đang ở trên sân thượng. Tôi không còn nơi nào để chạy, Asuka cũng chẳng có cách nào để vào được đây, nhưng nếu cô bé cứ tiếp tục tấn công như vậy thì chả biết được bao lâu là cái cửa bị bung ra?
Đó là lúc thắng thua sẽ được xác định.
Nếu đối phương sử dụng tiếp các đòn tấn công phá hủy thì tôi tính trốn ở điểm mù của cô bé và đợi đến khi cô bé bước vào sân thượng để cướp lấy cây sáo.
Điểm mù sẽ là… bên cạnh cánh cửa, không thì chắc là bên trên cánh cửa ra ngoài sân thượng.
Cách này hơi may rủi nhưng tôi cũng không còn lựa chọn nào khác. Vấn đề là cô bé có đủ cảnh giác để tránh được tôi hay không cơ.
Có khá nhiều vật liệu xây dựng ở quanh đâu. Có lẽ tôi có thể lấy một cái ốc và ném ra đâu đấy để đánh lạc hướng cô bé. Hay là lừa cô bé bằng cách giấu quần áo rồi cố tình để lộ ra một phần chẳng hạn.
Cách thức không quan trọng, tôi chỉ cần làm cho cô bé hạ thấp cảnh giác dù chỉ một giây thôi cũng…
Cạch
“… Hả?”
Cái khóa kêu lên một âm thanh đáng lẽ phải là bất khả thi và mở ra.
Không lâu sau, kẽo kẹt, kẽo kẹt, cánh cửa sắt chầm chậm mở ra
“Tại sao… làm thế nào mà…?”
Cánh cửa đã bị tôi khóa rồi mà.
Lẽ nào cánh cửa đã bị mở do chấn động từ những đòn tấn công liên tiếp của Asuka?
Trông đâu có vẻ là vậy.
Cảm tưởng mọi chuyện đơn giản hơn nhiều, giống như cái khóa được mở ra theo đúng cái cách mà nó phải được mở vậy.
Vậy tức là cô bé có chìa khóa sao?
Làm sao có chuyện ấy được.
Nếu vậy thì chùm chìa khóa trong tay tôi đây là cái gì?
Hay là cô bé có chìa khóa chính?
Chuyện ấy cũng không thể xảy ra được.
Bởi vì…
… Khi Asuka dần bước vào tầm mắt, trong tay cô bé không cầm bất kỳ thứ gì cả.
Tức là đáng ra cô bé không thể mở khóa được cánh cửa mới phải.
Nhưng nó đã được mở khóa.
Tôi nhận ra dường như mình đã hiểu lầm ở đâu đấy rồi.
Cây sáo của cô bé không phải là để tạo ra các làn sóng xung kích bằng âm thanh.
Nhưng nếu vậy thì là gì?
Sức mạnh thật sự của cây sáo là gì?
Làm vỡ được kính, phá hỏng lốp xe và tạo nên cả một vết lõm trên cánh cửa. Nếu sức mạnh vô hình ấy không phải sóng âm thì nó là cái quái gì?
Lẽ nào tôi đã bị lừa bởi hình dáng của Thánh tích và tự huyễn hoặc bản thân rằng nó dùng sóng âm để tấn công?
Vậy nó là một loại đòn tấn công vô hình khác sao?
Không, giờ chuyện ấy cũng không quan trọng nữa.
Bởi vì không lời giải thích nào có thể lý giải nổi việc cô bé vừa mở cái khóa như vừa rồi.
Cơn hoảng loạn của tôi ngày càng tồi tệ hơn rồi.
Nhưng thời gian không chờ một ai cả.
Đối thủ tôi cũng vậy, cô bé sẽ không chờ.
Asuka nở nụ cười – một nụ cười nhạt giống như người cộng sự của cô, cậu con trai kia, và đặt môi lên cây sáo.
Tất cả những sự kiện xảy ra cho tới giờ bắt đầu tua lại trong đầu tôi.
Một cuộn băng mô phỏng tất cả những vụ việc mà chắc chắn cô bé là thủ phạm vụt qua tâm trí tôi.
… Tôi nghe thấy tiếng kính vỡ, rồi vô số mảnh kính lao xuống từ trên trần nhà.
… Tôi nghe thấy tiếng lốp xe nổ, rồi chiếc xe wagon với cái lốp xịt lao vào chúng tôi.
… Tôi nghe thấy tiếng cái khóa mở ra, rồi cánh cửa đáng ra đang khóa lại được mở ra.
Lúc ấy tôi mới nhận ra.
Là cái gì nhỉ? Điều gì cứ làm mình lấn cấn nhỉ?
Không có gì kỳ lạ hết cả.
Chẳng có gì kỳ lạ hết.
Nhưng dù là thế, cảm giác cứ có gì đó không phải trong tôi là sao đây?
Lần này có điểm nào khác biệt sao? Có gì đó khác so với các vụ việc trước à?
Điểm khác biệt… à đúng rồi. Lần này tôi nhìn trực tiếp vào cánh cửa lúc cô bé mở khóa nó.
Tất cả những lần trước, như vụ cái kính vỡ hay khi cái lốp xe bị nổ, tôi chỉ quay đầu nhìn sau khi đã nghe thấy âm thanh thôi.
Đó là cách tôi xác nhận chuyện gì đã xảy ra.
Nhưng lần này, vụ cái khóa có gì đó rất lạ.
Không phải là bởi Asuka không dùng cây sáo để tấn công.
Điểm khác biệt lớn nhất là lần này tôi đã nhìn.
Vào đúng thời khắc ấy, tôi đang nhìn vào cánh cửa, chính xác hơn là trực tiếp vào cái khóa.
Đó chính là điểm khiến tôi cảm thấy có điểm bất hợp lý.
Nhưng mà là gì mới được?
Tại sao chỉ duy có sự kiện mà tôi tình cờ nhìn thấy lại khiến tôi cảm thấy thắc mắc tới vậy?
Đó là bởi có gì đó không hợp lý khi tôi tự mình chứng kiến bằng hai con mắt này.
Nhưng mà là gì? Cái gì mà lại sai đến thế?
Cánh cửa đã được khóa, chuyện ấy thì khỏi bàn rồi.
Vậy mà nó đã được mở khóa.
Tôi nghe thấy cạch một tiếng, rồi cái khóa mở ra.
Vậy thì sao?
Như vậy thì có gì mà lạ?
Thứ gì đã khiến tôi cảm thấy lạ?
Asuka lấy hơi để thổi vào cây sáo.
Bình tĩnh lại.
Đừng có hoảng loạn.
Dù chỉ còn một giây thôi cũng không được phép hoảng loạn.
Nhận ra đi.
Nếu còn thời gian để hoảng loạn thì cố mà nhận ra đi.
Nhớ lại đi.
Nếu còn thời gian để hoảng loạn thì cố mà nhớ lại đi.
Tôi cần phải nhớ lại khoảnh khắc cái khóa được mở ra.
Tôi cần phải nhận ra điều đang làm tôi thắc mắc nãy giờ.
Rõ ràng đó là một chiếc chìa khóa.
Tôi không nghe thấy tiếng va đập, mà là tiếng cái khóa mở ra.
Cái khóa kêu một tiếng cạch rất tự nhiên rồi mở ra.
“Hả?”
Vẫn chưa đâu. Điều làm tôi thấy vô lý vẫn còn đấy.
Tại sao nó lại làm tôi thấy vô lý?
Tại sao việc cái khóa được mở lại khiến tôi thấy vô lý đến vậy?
Tại sao nhìn thấy cái khóa được mở lại khiến tôi cảm thấy có điều kỳ lạ?
… Cái khóa được mở tạo ra âm thanh, và cánh cửa đáng ra phải đóng bật mở ra.
Như vậy thì có gì là lạ?
… Cái khóa cạch một tiếng, và cánh cửa đáng ra phải đóng chặt lại mở ra.
Chả có gì lạ cả.
… Cái khóa cạch một tiếng, và cánh cửa đáng ra phải đóng chặt lại mở ra.
Khoan đã, lạ thật.
… Cái khóa cạch một tiếng, và cánh cửa đáng ra phải đóng chặt lại mở ra.
Đó chính là điều kỳ lạ.
Thông tin hình ảnh và thông tin âm thanh.
Con người thường cảm nhận được cái nào trước?
Không khó lắm phải không?
Chẳng hề phức tạp một chút nào.
Sự bất hợp lý tôi cảm thấy được đưa ra ánh sáng ngay tức khắc.
Đúng là vậy rồi.
Chính là nó.
Chừng ấy năm cuộc đời, đó là một thứ mà tôi đã luôn cảm nhận một cách vô thức và vô cùng tự nhiên – một điều được gia cố liên tục trong tôi.
Chính cảm giác ấy đã khiến tôi nghĩ có điểm bất hợp lý.
Âm thanh đi cùng những sự kiện khi nó được xảy ra.
Âm thanh đó… đến trước…
Âm thanh sẽ đến sau.
Việc âm thanh không đến sau hình ảnh thật kỳ lạ.
Cái khóa đáng ra phải tạo ra âm thanh khi nó được mở.
Nhưng lần này cái khóa được mở là bởi âm thanh đã được tạo ra.
Các vụ tai nạn kia chắc cũng như vậy.
Nếu được nhìn tận mắt chúng trước thì hẳn tôi cũng đã có thể nhận ra thứ tự bị đảo lộn rồi
Âm thanh vỡ được tạo ra, rồi tấm kính bị vỡ.
Âm thanh nổ được tạo ra, rồi chiếc lốp xe bị nổ.
Tất cả những sự việc ấy, âm thanh đều được tạo ra trước, rồi sự việc mới được diễn ra.
Hay nói cách khác…
“Một Thánh tích có khả năng tạo ra hiện tượng dựa trên âm thanh mà nó tạo thành.”
Cứ như để xác nhận lại.
Hoặc có lẽ là để mỉa mai vì tới tận bây giờ tôi mới nhận ra.
Asuka mỉm cười và bắt đầu thổi vào cây sáo.
♦
♦
♦
♦
♦
♦
Tôi biết hắn ta đã nhận nhầm mà.
Cũng chính nhờ vậy mà tôi mới có thể dồn hắn ta vào đường cùng như này đây.
Otodama là một Thánh tích có thể khiến sự việc diễn ra dựa vào âm thanh mà nó tạo thành.
Nếu điều chỉnh âm thanh đúng cách thì tôi cũng có thể tạo ra các đòn tấn công trực diện, nhưng nó không chỉ làm được có vậy đâu.
Quyền năng của nó còn to lớn hơn nhiều.
Miễn là có liên quan tới âm thanh, không có gì trên đời mà Otodama không làm được cả.
Mặt hắn cứng cả lại rồi.
Cả khuôn mặt đều nhuốm màu sợ hãi.
Thả lỏng đi, tôi sẽ không giết anh đâu.
Anh sẽ phải ngất đi một lát, và trong lúc đó tôi sẽ lấy Thánh tích của anh, chỉ vậy thôi.
Tôi có thể dùng Dowsing để tìm ra nơi anh giấu cái Thánh tích.
Nhưng nếu anh còn chống cự thì tôi cũng chẳng ngại xuống tay đâu.
Bởi vì sẽ làm gì có chứng cứ.
Nếu chuyện ấy xảy ra thì cho tôi xin lỗi.
Tất cả mọi thứ là vì Shun.
Nếu có hối tiếc thì hãy hối tiếc cái việc anh đã sở hữu Thánh tích đó ấy.
Giờ mình nên tạo ra âm thanh gì nhỉ?
Tôi có nên tạo ra tiếng cái hàng rào bị vỡ không? Để chỉ bị mất ý thức thôi thì cái ấy hơi quá mất rồi.
Tôi có nên tạo ra âm thanh để làm sập giàn giáo dưới chân hắn không? Ngã từ độ cao này thì hắn bị chết mất.
Hay là tạo ra âm thanh để sét đánh trúng hắn? Nhưng làm thế mà cái Thánh tích bị phá hủy luôn thì phiền lắm nhỉ?
Khó thật đấy. Tôi chả nghĩ ra được âm thanh nào hoàn hảo cả.
Tôi thực sự không muốn làm chuyện này đâu, nhưng chắc là không còn lựa chọn nào khác rồi.
Trên sân thượng cũng không có nhiều thứ để tôi sử dụng lắm nên chắc là tôi phải đánh anh một cách trực diện rồi.
Âm thanh để bổ đôi đầu hắn ra thì sao? Làm như vậy thì hắn chết là cái chắc.
Âm thanh để làm xương hắn bị vỡ? Như vậy thì không biết có đủ để hắn ngất đi không nữa.
Âm thanh làm nổ tung cơ thể của hắn, như vậy thì chắc cũng chết mất thôi.
A, thôi thế nào mà chả được. Mình cứ tạo ra một âm thanh đập vào đầu hắn ta vừa đủ để mất ý thức nhẹ là được. Lần trước tôi cũng làm vậy với hắn rồi nên chắc là không sao đâu.
Nhưng lần này tôi sẽ phải cẩn thận hơn.
Lần trước đang vội nên tôi không điều chỉnh được âm thanh ấy tốt lắm.
Tôi sợ viễn cảnh xấu nhất sẽ xảy ra, vậy mà anh vẫn có thể sống tốt.
Chắc chắn lần này sẽ không tệ như lần trước đâu.
Nếu đâm ra lại để lại di chứng gì cho anh thì cho tôi xin lỗi nhé.
Anh cứ cho là mình gặp xui rồi bỏ cuộc đi là được mà?
Tôi quyết định nhắm vào đầu hắn ta và thổi vào cây Otodama.
À đúng rồi.
Có lẽ mình nên để hắn ta mượn chiếc vòng tay may mắn của mình trước mới phải…
♦
♦
♦
♦
♦
♦
Asuka bắt đầu chơi sáo và khiến cho thứ gì đó xảy ra.
… hay ít nhất, là chuyện đáng ra phải như vậy.
Cả người tôi gồng cứng lại chịu đựng nhưng tôi vẫn chẳng cảm thấy có gì khác cả.
Mắt cô bé rõ ràng tập trung vào đầu tôi nãy giờ.
Tôi thử chạm vào đầu, nhưng đầu tôi vẫn chưa biến mất, hay bị chẻ đôi, hay đang tóe máu ra gì cả.
Tất cả vẫn y như trước.
Tôi nhìn quanh đầy bối rối.
Hàng rào vẫn chưa bị vỡ và giàn giáo cũng chưa bị sập.
Nhưng cô bé chắc chắn đã làm gì đó rồi.
Đã thổi vào cây sáo đó rồi thì hẳn phải có gì xảy ra rồi chứ.
Như này không giống với tưởng tượng của tôi chút nào.
“
”
Này, em vừa mới làm gì?! Tôi hét lên.
Nhưng cổ họng tôi không phát ra tiếng.
Tôi sợ đến mức ấy sao? Hình như cổ họng tôi căng cứng hết cả lại thì phải.
Tôi hít một hơi thật sâu và hét lên một lần nữa.
“
”
Nhưng chẳng có tác dụng, vẫn không có âm thanh nào được thoát ra.
Lẽ nào thực chất tôi đã chết rồi, tôi chỉ chưa nhận ra thôi?
Tôi chết mà Vision không cho tôi thấy bất kỳ cái gì sao?
Tôi biết mà. Vision rõ ràng đang bị trục trặc.
Nhưng thế giới quanh tôi không chỉ có toàn bóng tối, và tôi cảm thấy trong mình vẫn còn sức mạnh. Tôi vẫn còn đang đứng mà.
Và như để minh chứng cho việc tôi vẫn chưa hóa thành ma, chân tôi cũng vẫn còn.
Tôi không hiểu. Vừa rồi là sao?
Khi tôi cố hỏi lại, tôi thấy Asuka đang nhìn vào cây sáo với vẻ mặt đầy ngạc nhiên.
Rồi cô bé quay ra nhìn tôi.
Cứ như cô bé đang muốn yêu cầu được biết tôi đã làm gì vậy.
Cô lại giương cây sáo lên lần nữa và thổi.
Nhưng không hề có tiếng phát ra.
Giờ nghĩ lại mới thấy lúc trước cũng không hề có âm thanh.
Một Thánh tích dựa vào âm thanh dể tạo ra hiện tượng lại không tạo ra bất kỳ âm thanh nào thì tức là sao?
Nó bị hỏng rồi à?
Không, là do có gì không ổn ở đây. Cây sáo của cô bé không hề bị hỏng.
Tôi cuối cùng cũng nhận ra điều kỳ lạ.
Không chỉ là âm thanh của cây sáo.
Không chỉ là giọng tôi.
Ngay bây giờ, tôi không thể nghe thấy bất cứ thứ gì cả, từ tiếng gió thổi tới cả âm thanh ồn ảo của những chiếc xe chắc hẳn giờ này đang chạy trên đường phố bên dưới.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Cứ như là…
Không, không thể là cái gì khác được nữa.
Tôi di chuyển ánh mắt.
Đằng sau Asuka, kế bên cánh cửa vào sân thượng, là Saki đang đứng đó.
Và trong tay cô là…
… Một chiếc gương
Chiếc gương tĩnh lặng – một Thánh tích khiến tất cả mọi thứ được nó phản xạ lại chìm vào im lặng.
Cũng chính chiếc gương này là thứ đã khiến cho một nhà soạn nhạc muốn sở hữu đến tuyệt vọng, rồi sau đó làm cho ông ta mất đi một người quan trọng với mình.
Cửa hàng đồ cổ Tsukumodo đã trở thành chủ sở hữu của chiếc gương sau khi ông ta trả nó lại.
Và giờ nhờ có Saki, nó đã giúp tôi thoát khỏi tình thế hiểm.
Asuka vẫn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra và cố chơi đi chơi lại cây sáo.
Nhưng không có âm thanh nào phát ra cả.
Tôi bước tới Asuka, người đã từ bỏ sự chú ý lên tất cả mọi thứ khác và cố hết sức để chơi bằng được cây sáo, và cướp lấy nó khỏi cô bé.
Cô bé nhìn lên tôi với vẻ mặt bắt đầu phủ dần nỗi sợ hãi.
Không có cây sáo, cô chỉ là một cô gái bất lực.
Nhận ra điều đó, Asuka phủ tấm màn lên Chiếc gương tĩnh lặng.
Ngay lập tức.
Âm thanh trở lại với thế giới.
“Mục đích của em là gì?”
Asuka nhìn lên tôi với vẻ mặt kinh hãi, nhưng như vậy cũng chẳng giúp được gì cô bé đâu. Cô bé còn vừa mới định giết tôi xong; tôi đâu định thả cô bé đi dễ dàng như vậy.
“Em đang theo đuổi các Thánh tích à?” Tôi hỏi với tông giọng còn mạnh hơn trước.
Nhưng đúng như dự đoán, cô bé chẳng chịu nói gì. Cô bé còn cố mở miệng ra như định nói thứ gì đó, rồi nhanh chóng ngậm miệng lại.
Tay phải cô bé đang sục sọi trong túi quần.
Nhưng tôi tóm lấy tay cô bé và giơ lên.
Đến nước này rồi mà cô bé còn định lôi Thánh tích khác ra đối phó sao?
“Em còn định làm gì nữa?!”
Asuka lui xuống và co người lại khi tôi hét lên.
Tôi vô thức nắm mạnh tay hơn.
Mặt cô bé nhăn lại vì đau.
Tôi lục qua túi của cô bé.
Thứ tôi tìm thấy được là một cái vòng tay may mắn và một chiếc điện thoại.
“Em định gọi cứu trợ hả?”
Khăng khăng rằng tôi đã sai. Tuyệt vọng cố thuyết phục tôi.
Cái cách mà Asuka nhìn lên tôi như thể cô bé ước có ai đó có thể giúp mình làm tôi phát bực. Chính người mà mới ban nãy còn cười khi chuẩn bị giết tôi, nay lại sợ mấy câu hỏi gằn của tôi tới mức không nói thành tiếng. Cô bé làm ra vẻ như mình mới là nạn nhân vậy.
Tôi đã khó chịu sẵn rồi, và đây chính là giọt nước làm tràn ly.
“Nói gì đi chứ!”
Khi tôi vặn ngược tay cô bé lên trên –
“Cậu nên dừng lại đi. Cô bé đâu thể nói được. Máu nóng dồn lên đầu có thể làm cậu quên mất chuyện ấy, nhưng ít ra cậu cũng phải nhận ra chứ nhỉ?”
Tôi nghe thấy một giọng nói vang lên từ gần cánh cửa.
Cậu con trai lúc trước – người đi cùng Asuka – đã tới.