Đông chí là một tiết lớn, gần năm mới, được gọi là “á tuế”, có rất nhiều lễ nghi giống năm mới, hoàng đế phải tới ngoại thành phía nam tế trời, phải tổ chức hội triều tiếp nhận đủ loại lễ mừng của quan lại và sứ thần, phải tổ chức đại yến, trong dân gian cũng đủ loại lễ lạt.
Xuất cung đã lâu, quen được nhiều người, lại làm ăn buôn bán lớn, không thể mấy người ngồi chụm lại ăn sủi cảo coi như mừng lễ như năm ngoái được – đương nhiên sủi cảo vẫn phải ăn. Thẩm Thiều Quang đã chuẩn bị sẵn lễ mừng từ trước – cho phủ trưởng công chúa và Thiệu gia, cho mấy nhà cung cấp hàng hóa, còn cả cho những hộ láng giềng qua lại khá thân thiết, đương nhiên cũng phải tặng tới Lâm phủ.
Tặng cái gì? Thì chẳng qua cũng chỉ là các loại trà rượu bánh ngọt, ngoài ra thì còn thêm thịt khô và mấy thứ rau muối do Thẩm Ký tự ướp. Lễ mừng nhận được từ các nhà khác nhìn chung cũng là những thứ này – những món hàng phổ biến cộng thêm chút đồ đặc sắc của riêng nhà mình, ví dụ như cửa hàng thóc gạo thì thêm mấy loại gạo cống, cửa hàng thủy sản thì thêm mấy con ba ba, vài sọt cua loại siêu to.
Phúc Tuệ trưởng công chúa thì khác, nàng ta tặng lại cho Thẩm Thiều Quang một tráp son phấn, đều là mấy thứ trong cung, hộp bạch ngọc đựng mỡ thoa mặt, ống ngọc bích đựng mỡ thoa môi, hộp chạm hoa đựng than vẽ mày và phấn sáp – hộp trang điểm xa xỉ phẩm phiên bản đời Đường.
Trong hộp còn có một tờ giấy nhắn.
“… Điểm chút son môi, thoa chút phấn hồng, vui vẻ ngắm nhìn trước gương, đâu cần lang quân ngắm…”
“Đâu cần lang quân ngắm…” Thẩm Thiều Quang bật cười, đúng là trưởng công chúa, tiên phong đi đầu cho quan điểm phụ nữ tự trang điểm cho bản thân ngắm.
Quà đáp lễ của Thiệu gia thì thêm tơ lụa Tô Hàng và hai thất vải lĩnh, chắc hẳn là mang về cùng trong lúc tới phía nam lấy hàng, tơ lụa đều là màu sáng, thích hợp với nữ tử trẻ tuổi, người Thiệu gia làm việc chu đáo đủ mọi bề.
Quà đáp lễ của Lâm gia là thanh nhã quý giá nhất, nhưng nếu nói về độ đặc sắc thì… Thẩm Thiều Quang đoán có lẽ đây là do quản gia chuẩn bị.
Thẩm Thiều Quang thật đúng là đoán trúng, Chu quản gia nhận được quà mừng lễ do Thẩm Ký đưa tới, tối đó Lâm Yến về thì đưa danh sách lễ mừng cho hắn xem.
Chu quản gia cười hỏi: “A lang xem, phải đáp lễ thế nào?” Tâm tư a lang nhà mình thế nào sao Chu quản gia có thể không biết, nhưng hai người chưa định hôn ước, không tiện đáp lễ theo kiểu thông gia; Thẩm gia không có người lớn, không tiện đáp lễ theo chức quan; mà đáp lễ như các thương gia bình thường khác thì lại càng không được…
“Ngươi chuẩn bị một phần lễ thượng đẳng là được.” Lâm Yến nói.
Chu quản gia chắp tay xưng được rồi lui ra ngoài.
Lễ mừng đông chí thì cũng không có gì, Lâm Yến đang nghĩ xem nên tặng gì cho nàng để mừng nhà mới.
Thời gian trôi vùn vụt, chớp mắt một cái đã tới đông chí. Lễ tết quán rượu vắng tanh, Thẩm Thiều Quang và Thiệu Kiệt bàn bạc, dứt khoát cho mấy quán nghỉ luôn ba ngày, để mọi người nghỉ ngơi, nàng thì tranh thủ thời gian này để chuyển nhà.
Thẩm Thiều Quang chuyển nhà rất đơn giản, người làm nhiều, nhà mới nhà cũ đều trong một phường, mà quan trọng nhất là cũng chỉ có từng đó đồ, cho dù là ở thời hiện đại thì cũng chẳng cần thuê công ty chuyển nhà, hai chuyến taxi là chở hết.
Hậu viện của quán rượu thì để lại cho quản sự Trần Hưng, tất cả gia cụ cũng đều để lại cho hắn, hắn có gia quyến, chuyển vào ở rất tiện. Đám tiểu nhị chạy vặt còn chưa thành gia – gồm những người làm trong quán rượu ở phường Sùng Hiền, những người mới mua về vẫn còn đang “thực tập”, tất cả đều chuyển tới nhà mới, mấy gian thiên viện cơ mà, đông người thì có thêm không khí.
Trong nhà nhiều người như vậy thì ắt phải có một người quản sự, để lúc nàng không ở nhà thì có thể xử lý công việc. Người này không phải công chúa Vu Tam thì còn ai vào đây nữa – tính khí của công chúa Vu Tam hơi cục cằn một chút, nhưng làm việc rất đáng tin, thực ra trước giờ hắn vốn đã gánh vác trách nhiệm này rồi, bây giờ chẳng qua là “danh chính” mà thôi.
Mấy ngày trước, Thẩm Thiều Quang cũng nhờ Thiệu Kiệt giúp đỡ mua mấy người cao lớn vạm vỡ về gác nhà, lại tính thêm đám tiểu nhị, còn cả công chúa Vu Tam có thể cầm dao chặt xương để chém người của chúng ta nữa, cho dù có mười tám tên trộm tới thì cũng không sợ.
Thiệu Kiệt lại tặng thêm cho nàng mấy người tỳ nữ và vú già: “Quét dọn nhà cửa gì đó đều cần người cả. Hơn nữa ngươi ra ngoài cũng phải dẫn theo vài người tỳ nữ mới đúng thể thống của quý nữ.”
Thẩm Thiều Quang bị hắn chọc cho bật cười: “Thế ta bây giờ không đúng thể thống sao?”
Thiệu Kiệt có vẻ khó xử.
Thẩm Thiều Quang cười nói: “Khỏi cần nói nữa!”
A Viên khá là không chào đón mấy người tỳ nữ mới, rất giống đứa con đầu trong gia đình mới sinh thêm đứa thứ hai.
Thẩm Thiều Quang vội vàng dỗ nàng ta: “Ngươi không giống những người khác.”
A Viên híp mắt cười tươi, vẻ mặt có nét giống Thẩm Thiều Quang lúc mánh khóe thành công. Con người ấy à, thứ muốn có được chẳng phải chính là cái “không giống” này sao?
Bởi vì trước đó đã quét dọn sạch sẽ rồi, cho nên chỉ mất chưa tới một buổi thì đã sửa soạn xong nhà mới. Còn nếu cẩn thận hơn thì tốt nhất là trên bàn ở góc tường đặt một chậu thủy tiên, trên tường phía bên phải có thể treo một bức tranh phong cảnh, bên giường nên thêm một bức bình phong, mấy thứ đó thì có thời gian rảnh rỗi rồi từ từ thêm, sau đó là nhà đã có mùi vị của mình rồi.
Buổi trưa, cả nhà không phân chủ tớ quản sự tiểu nhị, cùng nhau tụ tập ở nhà mới ăn hoành thánh yển nguyệt – cũng tức là sủi cảo ở thời hiện đại.
Nhân bánh còn là do Thẩm Thiều Quang chủ nhà tự tay chuẩn bị, thịt dê béo mập, thêm gừng băm nhỏ, muối, đường, nước tương, rượu vàng, dầu vừng, trộn đều theo một hướng, vừa trộn vừa thêm nước gừng hoa tiêu, nhân thịt dê phải trộn thế này thì mới tươi non mọng nước, cắn một miếng mỡ tan ra.
Đám nô bộc mới có nhiều người chưa từng thấy Thẩm Thiều Quang nấu nướng, bây giờ được ăn hoành thánh thịt dê thơm lừng như vậy mới biết là tay nghề bếp núc của cô nương cũng rất cừ. Thực ra lúc Thẩm Thiều Quang trộn nhân bánh làm hoành thánh cũng hơi ngẩn ra, hình như đã rất lâu rồi nàng chưa vào phòng bếp.
Đã nghỉ rồi thì Thẩm Thiều Quang cũng không gò bó đám tiểu tử choai choai này, để bọn họ đi chơi, chỉ cần không lạc nhau, không gây chuyện, về trước lúc đóng cửa phường là được.
Bọn tiểu nhị hoan hô – cô nương vừa mới phát tiền mừng lễ, giờ phải ra ngoài dạo một vòng.
A Viên và đám tỳ nữ tự thu dọn đồ đạc của mình một lát, sau đó cùng nhau đánh bài. Thẩm Thiều Quang thấy buồn cười, vốn còn sợ nàng ta không hòa đồng được chứ – giống như đám trẻ con đánh nhau, phụ huynh vẫn còn lo lắng thì đám nhóc đã chơi lại với nhau.
Đám tỳ nữ cũng lôi kéo Thẩm Thiều Quang đánh cùng, Thẩm Thiều Quang lắc đầu: “Thắng các ngươi nhiều quá sợ các ngươi lại khóc.”
Đám tỳ nữ đều cười, A Viên thì biết đây là thật, cô nương đánh bài rất giỏi, hồi năm mới đánh đến nỗi Vu Tam lang đen cả mặt.
Thẩm Thiều Quang bưng cốc nước sơn tra đứng ở cửa phòng khách, xốc lớp rèm bằng vải nỉ dày cộm lên nhìn trời, vừa giống như lẩm bẩm lại vừa giống như nói với mấy người tỳ nữ trong phòng: “Xem ra đây là “đông ẩm tết khô” rồi.”
Thời cổ đại, đông chí là một tiết quan trọng trong năm, quan sát thời tiết trong ngày đông chí có thể dự báo được thời tiết trong dịp năm mới: nếu ngày đông chí không có mưa thì năm mới sẽ mây mưa ẩm ướt (đông khô tết ẩm) và ngược lại, nếu ngày đông chí mưa ẩm thì năm mới sẽ khô ráo (đông ẩm tết khô).
“Cô nương nói gì cơ?” A Viên hỏi.
“Ta nói là tuyết sắp rơi rồi.” Bên ngoài trời xám xịt, rõ ràng lúc sáng còn có mặt trời.
Giờ này thì hẳn là đại yến trong cung còn chưa xong nhỉ? Không biết Lâm thiếu doãn có uống nhiều rượu hay không.
Lúc Lâm Yến trở về thì đúng là tuyết bắt đầu rơi lác đác, xào xạc trên nền đất. Hắn ngồi ở trong xe, dựa vào thành xe, cả hai gò má và mắt đều hơi đỏ, có người nói quan trong kinh có thể không biết chữ nhưng không thể không biết uống rượu, đúng thật…
Lâm Yến đưa ngón tay lên xoa khóe mày, A Tề nói mấy hôm nay sẽ chuyển nhà, không biết đã chuyển xong chưa. Đợt này thực sự quá bận, chẳng có thời gian rảnh mà đi gặp nàng, may mà còn được nghỉ đông chí.
Lúc đi ngang qua khúc quanh ở góc đường trong phường, Lâm Yến vén rèm xe, cổng của tòa nhà bây giờ đã là Thẩm trạch được quét dọn sạch sẽ, có nô bộc đi ra đi vào, xem ra đã chuyển nhà xong rồi. A Tề thật đúng là nhanh nhẹn. Lâm Yến nhớ lại dáng vẻ của nàng trong lần đầu gặp gỡ, vai đeo tay nải, tóc búi hình dùi, khắp người đều toát lên vẻ gọn gàng sạch sẽ, cười tươi “lừa gạt” mấy tên nha sai.
Hắn hỏi nàng, nàng đáp thế nào nhỉ? “Bởi vì ốm yếu nên xuất cung.” Nụ cười nhìn như ngoan ngoãn kia xen lẫn vẻ xảo quyệt đắc ý thậm chí là cả khiêu khích, cứ như đang nói “Chẳng lẽ ngươi lại có thể nhét ta lại vào trong cung?”
Lâm Yến ở trong xe yên lặng mỉm cười.
Về tới nhà, Lâm Yến rửa mặt, đổi y phục, tới xem bà nội trước, nói chuyện mấy câu, sau đó thì xin cáo lui, nói tới bữa cơm sẽ lại tới.
Giang thái phu nhân cười nói: “Cho dù ngươi không về ăn cơm cũng không sao, một mình ta còn có thể ăn nhiều hơn một chút.”
Lâm Yến cúi đầu mỉm cười, hành lễ với bà nội rồi đi ra.
Lâm Yến cũng không lên ngựa mà chỉ dắt đi tới Thẩm trạch.
Nô bộc ngoài cửa một người nhận ngựa, một người dẫn hắn đi vào.
Thẩm Thiều Quang đứng ở dưới hành lang đón hắn, nheo mắt nhìn: “Uống không ít nhỉ, mặt đỏ lựng.”
“Không từ chối được.” Lâm Yến mỉm cười đáp lại, lại nhìn chiếc áo kiểu Hồ mà nàng đang mặc: “Nàng không khoác áo choàng, mau đi vào đi.”
Có khách tới, đám tỳ nữ đã thu bài lại, lại bưng trà lên.
Ngồi uống trà ấm, Thẩm Thiều Quang hỏi Lâm Yến chuyện hội triều, Lâm Yến cũng hỏi Thẩm Thiều Quang chuyện chuyển nhà.
“Thu dọn nhanh quá, ta còn tưởng là vài ngày nữa nàng mới dọn.”
Thẩm Thiều Quang cười nói: “Tính ta là kiểu thấy trong nồi có thịt, không ăn thì ngủ không yên, chuyển sớm thì yên tâm sớm.”
Lâm Yến bật cười.
Thẩm Thiều Quang nhìn khuôn mặt vì uống rượu mà dường như thêm phần phong lưu của hắn, trong bụng thở dài, thịt ngon thế này, ngắm lâu như vậy rồi, chẳng biết bao giờ thì được ăn…
Lâm Yến lấy một thanh đoản kiếm trông giống dao găm từ trong tay áo ra: “Cái này tặng nàng.”
Thẩm Thiều Quang hơi trố mắt lên, sau đó thì cười.
“Không phải là kiếm nổi tiếng như kiếm ruột cá, nhưng cũng rất sắc, ta mua được từ một thương nhân người Hồ, nàng giữ lại để phòng thân.”
Kiếm ruột cá là một loại kiếm nổi tiếng thời cổ đại, bắt nguồn từ điển cố Chuyên Chư nhét chủy thủ vào bụng cá để ám sát Ngô Vương Liêu được chép trong “Sử Ký”. Chuyên Chư là một trong ngũ đại thích khách nổi tiếng nhất trong lịch sử Trung Quốc.
Thẩm Thiều Quang xem vỏ kiếm trước, cũng không nạm vàng khảm ngọc, thậm chí còn hơi cũ, vỏ da mềm mà dẻo, nhìn hoa văn thế này, là da cá sấu sao? Rút thanh đoản kiếm ra thử làm động tác, không biết có phải là ảo giác hay không mà có cảm giác lạnh buốt.
Thẩm Thiều Quang nhìn Lâm Yến, Lâm Yến mỉm cười với nàng.
Mặc dù hắn chỉ nói qua loa, nhưng chỉ cần liếc mắt nhìn đã biết ngay món binh khí này không hề tầm thường. Nghĩ tới tờ khế ước nhà vẫn còn đặt trong hộp trang điểm chưa biết phải làm sao kia, Thẩm Thiều Quang bất đắc dĩ cười nói: “Lang quân tặng ta thứ này làm gì? Ta đâu có biết võ.”
“Lo trước khỏi họa.”
Lâm Yến nghĩ ngợi một chút, lại nói: “Ta còn nghe nói là đặt ở dưới gối thì có thể tránh gặp ác mộng.”
Thẩm Thiều Quang: “…” Đây là lý do quỷ quái gì!
“Còn một con ngựa, ta đã cho người dắt vào chuồng ngựa của nàng rồi, để cưỡi hoặc kéo xe đều được, dù sao cũng êm hơn la mà nàng thường dùng.”
Thẩm Thiều Quang đột nhiên nhớ ra nàng đã từng nghe người ta nói, tặng lễ vật cho người khác thì hoặc là tặng thứ đối phương thích, hoặc là tặng thứ mình quý trọng, cái trước thể hiện khả năng quan sát, cái sau thể hiện tấm lòng của người tặng – biệt thự ở núi Chung Nam là cái trước, ngựa tốt kiếm sắc là cái sau, chà, Lâm thiếu doãn của chúng ta…
Một lúc lâu sau, Thẩm Thiều Quang cố tỏ vẻ cười nói rất thoải mái: “Người ta nói “phấn hồng tặng giai nhân, bảo kiếm tặng anh hùng”, ngươi tặng ta nào ngựa nào kiếm, chắc không phải là uống say, nhìn nhầm ta thành anh hùng đấy chứ?”
“A Tề của ta vốn là anh hùng mà.” Khóe mắt đỏ ửng của Lâm Yến hơi nhướng lên, khóe miệng cong cong, nhẹ giọng nói: “Anh hùng trong đám giai nhân.”
Nhìn khuôn mặt nhuốm sắc hoa đào của hắn, Thẩm Thiều Quang nuốt nước miếng, nhướng mày cười nói: “Thế… lang quân chính là giai nhân trong đám anh hùng?”
Lâm Yến nhíu mày lại.
Thẩm Thiều Quang phì cười.
Lâm Yến lườm nàng, cũng cười.
“Thật ra ấy à, ngươi tặng cái gì cũng không bằng…” Ánh mắt Thẩm Thiều Quang quét khắp người hắn một lượt, khẽ ho khan một tiếng, cúi đầu uống một hớp nước sơn tra.
Giờ thì Lâm Yến thật sự không biết nên giận hay nên cười nữa, một lúc sau, cuối cùng hắn cũng bật cười: “Nàng thật…”