Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc ra ngoài thì chỉ là trời hơi âm u, Thẩm Thiều Quang không tin là mình sẽ gặp xui, vẫn cứ chạy tới Tây Thị, đi dạo chợ bán đồ ăn, mua một ít nho khô và đường để chưng bánh hạ, lại tới cửa hàng đồ ăn nổi tiếng ăn hai bát kem anh đào, đến khi ra khỏi cửa hàng thì đã trở trời.
Thẩm Thiều Quang vội vàng đi về, vừa mới ra khỏi Tây Thị thì đã nổi gió to, mưa cũng lộp độp rơi xuống.
Dù có mang theo ô thì cũng không thể đối đầu với cái kiểu thời tiết dữ dằn như thế này được, Thẩm Thiều Quang vội vàng chạy tới dưới mái hiên ở cửa đông của Tây Thị đứng tránh mưa.
Dưới mái hiên chen chúc cả một đống người, đều là mấy kẻ xui xẻo ra ngoài bị mưa xối.
“Năm ngoái mưa ít, năm nay lại siêng mưa thật.”
“Giờ này năm ngoái thánh thượng còn đang tới Hoàn Khâu cầu mưa đấy.”
“Thánh thượng đúng là thánh thượng, được trời cao ưu ái, ta nhớ là mới cầu mưa được mấy ngày thì trời đã đổ mưa sau hạn.”
…
Nghe hai người nói chuyện phiếm, Thẩm Thiều Quang vừa sửa sang lại đám tóc mai bị rối loạn vì vừa rồi chạy vội trong mưa vừa cảm khái, ra khỏi cung đã tròn một năm rồi, bây giờ nhớ lại cuộc sống trong cung lại có cảm giác như đã cách mấy đời.
Ở trong cung gặp trận mưa đầu hạ thì sẽ ăn lãnh đào lá hòe để nghênh đón mùa hạ. Cái gọi là lãnh đào chính là mì lạnh ở thời hiện đại. Tới thế kỷ hai mươi mốt nơi Thẩm Thiều Quang từng sống cũng có không ít gia đình tuân theo truyền thống “đông chí sủi cảo hạ ăn mì”. Nếu nhìn từ góc độ truyền thừa thói quen ẩm thực thì dân tộc Trung Hoa chúng ta đúng là chung tình thật.
Lãnh đào lá hòe trong cung cũng không khác trong dân gian là mấy, đều là hái lá hòe non giã nát lấy nước trộn với bột mì, như vậy sợi mì sẽ có màu xanh biếc mà lại có chút vị đắng dịu của lá hòe.
Đương nhiên trong cung sẽ làm tinh tế hơn một chút, dù sao cũng có người chuyên phụ trách kéo mì mà, muốn rộng có rộng, muốn mảnh có mảnh, sợi nhỏ nhất cũng không lớn hơn sợi tóc là bao, hơn nữa sợi mì không hề đứt đoạn, một sợi có thể nấu thành một bát mì nhỏ, thật đúng là tay nghề tuyệt diệu – nhưng dù nói thế nào thì cũng vẫn là mì đấy mà thôi.
Lãnh đào lá hòe trong cung khác với dân gian ở chỗ đồ ăn kèm.
Năm đó tiên đế ăn lãnh đào thích nhất là thêm “tiêu hùng”, “sạn lộc”, ăn ngọc tiêm diện cũng thích nhất là nhân bánh này, giữa mùa hè ăn vậy mà cũng không sợ phát hỏa.
Hoàng đế hiện giờ thì bình phàm hơn nhiều, thích thêm lươn thái sợi hoặc cá lư thái lát. Lươn sợi thì chiên qua với dầu rồi hầm trong canh xương, là một món rất tốn công, mùi vị thơm nồng; còn cá lư thái lát thì nhẹ nhàng hơn, đảo trong dầu với lửa nhỏ một lát rồi cho vào một nồi khác chiên với hành, gừng, thêm cơm rượu và gia vị là xong, nhưng mà để lâu thì mất ngon.
Các phi tử có chút địa vị trong cung mỗi người một khẩu vị riêng, nhưng dù sao cũng đều phải theo bệ hạ, vì vậy cứ tới lập hạ thì lươn và cá lư trong thành Trường An đều sẽ tăng giá. Hôm nay Thẩm Thiều Quang đi dạo một lát, bây giờ mới giữa chiều mà lươn đã bán hết sạch rồi.
Lãnh đào trong dân gian thì đơn giản hơn nhiều, nước tương, tỏi giã, giấm chua, tương vừng trộn với nhau thành nước chấm, lại thêm một ít sợi dưa chuột non, thế là đã đủ khiến người ta ăn hai bát to. A Viên nói trước kia nương tử cửa hàng gạo đều tưới thẳng nước muối lên luôn…
Thẩm Thiều Quang lại nhớ tới mì tương chiên và mì trứng gà cà chua ở kiếp trước. Mì tương chiên thì bây giờ còn có thể phục chế, chứ còn mì trứng gà cà chua thì không thể nào.
Hay là tối nay ăn mì tương chiên? Nên dùng thịt lợn ba phần mỡ bảy phần nạc chiên lên làm nước tương hay là dùng thịt chim cút làm nước tương? Chim cút mới đưa tới sáng nay rất to, nếu cắt một ít chiên lên làm nước tương thì chắc hẳn là rất thơm…
Trong lúc Thẩm Thiều Quang đang cân nhắc trăm tám chục cách ăn mì lạnh thì mưa đã dần nhẹ hạt, nhưng lại giống như từ lửa lớn chuyển sang hầm lửa nhỏ, bắt đầu rả rích, không hề có vẻ muốn ngưng.
“A lang, hình như Thẩm cô nương đang tránh mưa ở cửa Tây Thị.” Vừa từ nhà Tống thị lang ở phường Diên Thọ đi ra, Lưu Thường liếc mắt thấy Thẩm Thiều Quang, nghĩ ngợi một chút, nhẹ nhàng đập thành xe nhắc Lâm Yến.
Lâm Yến vén rèm xe lên, nhìn thấy Thẩm Thiều Quang giữa đám người, áo trắng váy đỏ tươi, tay ôm hai túi đồ và ô, nhìn dáng vẻ có hơi chật vật, đầu đang ngước lên nhìn trời.
Ánh mắt của Lâm Yến cũng không tốt lắm, nhìn không rõ vẻ mặt của nàng, chỉ thấy dáng vẻ mơ hồ như vậy, lại cảm giác có hơi ngốc nghếch – hoặc nói cho đúng thì là có vẻ trẻ con.
Lâm Yến hạ rèm xe xuống, bảo người tôi tớ đánh xe: “Tới bên đó đón nàng ấy.”
Thấy có xe ngựa của quan đi tới, mấy người đang tránh mưa tưởng là quý nhân muốn đi dạo Tây Thị, đều vội vàng dịch sang một bên tránh đường, trong lòng lại oán thầm, đám quý nhân đúng là có bệnh, trời kiểu này không lo mà ở nhà.
Thẩm Thiều Quang lại nhận ra xe của Lâm Yến, phía trên có huy hiệu của gia tộc, mà người mang áo tơi cưỡi ngựa bên cạnh cũng đúng là vị nô bộc theo hầu họ Lưu.
Lưu Thường xuống ngựa, đi tới chắp tay, nhẹ giọng nói: “Cô nương, theo xe của bọn ta về đi.”
Có thể đi nhờ xe đương nhiên là quá tốt, Thẩm Thiều Quang cũng không vờ kiểu cách, cười nói cảm tạ rồi nâng ô đi tới.
Phu xe hạ băng ghế xuống cho nàng, Lưu Thường không dám đỡ nàng, chỉ đứng cách đó một bước chân phòng khi nàng bị trượt chân ngã.
Lâm Yến vén rèm xe, Thẩm Thiều Quang cười với hắn, bước lên xe.
Thẩm Thiều Quang ngồi quỳ ở đối diện Lâm Yến, đặt đường, nho khô và ô ở bên cạnh, cười cúi đầu hành lễ: “Hôm nay đa tạ Lâm lang quân.”
“Tiện đường mà thôi.” Lâm Yến khẽ cười.
Thẩm Thiều Quang rũ mắt mỉm cười.
Không ai nói chuyện, tiếng mưa rả rích bên ngoài càng khiến bầu không khí bên trong xe có vẻ yên ắng hơn.
Hai người không phải lần đầu tiên ngồi đối diện nhau, nhưng lại là lần đầu tiên ngồi đối diện nhau giữa không gian hẹp như vậy, cũng là lần đầu tiên không có bàn ăn ngăn giữa, như vậy càng khiến khoảng cách giữa hai người có vẻ gần hơn, Thẩm Thiều Quang có thể nhìn rõ cả họa tiết trên áo dài của Lâm thiếu doãn.
Hôm nay Lâm thiếu doãn mặc lễ phục, màu sắc trang trọng, sống lưng thẳng tắp càng khiến hắn có vẻ uy nghiêm hơn, tính tính thử, à, hôm nay có hội triều hằng tháng…
Ánh mắt theo áo dài dời lên, cổ áo trắng như tuyết, cằm được cạo sạch sẽ, lần đầu tiên phát hiện ra là Lâm thiếu doãn có châu môi đấy, chậc chậc… Ánh mắt Thẩm Thiều Quang lưu luyến trôi đôi môi đẹp mắt của Lâm Yến một hồi mới tiếp tục dời lên trên, sống mũi rất cao, sau đó nữa thì đối diện với ánh mắt của hắn.
Châu môi là phần hơi nổi lên ở giữa môi trên, như vậy đường viền môi trên sẽ lõm xuống ở ngay giữa.
Thẩm Thiều Quang dời mắt đi, cười như chưa hề có chuyện gì: “Cũng đa tạ bức thảm thêu của thái phu nhân. Món đồ quý trọng như vậy, ta thực sự thấy hổ thẹn khi được nhận.”
Người Lâm phủ mang đồ tới nói là thái phu nhân tặng thì đương nhiên Thẩm Thiều Quang cũng tạ ơn thái phu nhân, còn tại sao lại nói tạ ơn với Lâm thiếu doãn thì lại là chuyện khác.
“Bà nội ta cũng rất thích mật tử đằng cô nương tặng.” Lâm Yến nghĩ ngợi một chút, lại thêm một câu: “Gần đây đang tính cũng cho người ngâm một ít hoa.”
Đề tài như thế rất thích hợp, Thẩm Thiều Quang cười tiếp chuyện: “Bây giờ đang là lúc hoa hồng nở rộ, chọn những bông hoa to, cánh hoa dày mang ngâm, lúc làm bánh có thể dùng làm nhân bánh, bình thường thì pha nước uống hoặc là thêm vào trong món chè, màu sắc đẹp mắt mà hương vị lại ngọt ngào, đúng là không còn gì tốt hơn. Mẫu đơn thì mặc dù cũng đẹp nhưng ngâm lên thì mùi vị sẽ kém hơn một chút, khó ăn nhất là hoa hải đường, đúng là tiếc cho cái màu sắc đẹp mắt của nó.”
Hai người đồng thời nhớ tới bụi cây hải đường rực rỡ trong Lâm trạch, Thẩm Thiều Quang hơi hối hận vì lỡ miệng, liền nói tiếp: “Bây giờ đã hơi muộn rồi, nếu không thì hoa lê tháng hai ngâm cũng rất tốt, thêm một thời gian nữa có hoa sen rất hợp để chiên lên ăn, còn hoa quế mùa thu…”
Nói một hồi, Thẩm Thiều Quang cũng tự bật cười, nếu như mình mà viết “Bách hoa phổ” thì chắc chắn cũng sẽ ghi chú rõ mùi vị các loại hoa giống như trong “Sơn hải kinh”, phá hoại phong cảnh cũng chỉ đến thế này là cùng rồi ấy nhỉ?
Lâm Yến nhướng mày nhìn nàng, tóc mai hơi rối, váy đỏ nửa mới nửa cũ, nhưng sắc mặt tươi rói, khiến người ta nhớ tới dáng vẻ bụi cây hải đường trong hậu viện sau cơn mưa xuân.
Hải đường, loài hoa phú quý của nhân gian.
Lâm Yến dời mắt đi, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Nữ lang đã từng oán trách lựa chọn của lệnh tôn?”
Nụ cười trên môi Thẩm Thiều Quang nhạt đi, nàng cẩn thận nhớ lại một chút, lúc nguyên thân còn nhỏ, trong ấn tượng không có oán hận mà phần lớn là thấp thỏm lo âu, ngay cả mẫu thân dường như cũng không oán trách, còn ca ca thì… Cái này thì không biết.
Nàng xuyên không tới, thừa kế thân phận con cháu Thẩm thị, làm nữ nô trong cung nhiều năm, Thẩm Thiều Quang từng tiếc nuối, cũng từng thương cảm cho nguyên thân và người thân, nhưng mà oán trách thì thật sự không có.
Thẩm Thiều Quang cười nói: “Chỉ nghĩ tới chuyện ăn ăn uống uống, làm gì còn nhiều ý nghĩ thừa thãi như vậy?”
Lâm Yến nhìn nàng.
Đối diện với ánh mắt nghiêm túc của Lâm Yến, Thẩm Thiều Quang nhấp môi dưới: “Có một số việc không thể tính toán được mất mà là cần phải làm.”
“Tiên phụ chỉ làm chuyện hắn cho rằng cần phải làm mà thôi.”
Nhìn khuôn mặt trầm tĩnh xinh đẹp của Thẩm Thiều Quang, nghe giọng điệu thản nhiên lại đi sâu vào lòng người của nàng, Lâm Yến yên lặng một lúc lâu.
Thẩm Thiều Quang cảm thấy nói chuyện với vị thiếu doãn này thật sự rất mệt, thế là dứt khoát không nói nữa, yên lặng lắng nghe tiếng mưa rơi bên ngoài.
“Lộc cộc”, xe đột nhiên dừng lại, Thẩm Thiều Quang bị dồn lên trước, nhào về phía Lâm Yến. Lâm Yến vươn tay ra đỡ theo bản năng, Thẩm Thiều Quang cứ như vậy mà nhào vào trong lòng Lâm Yến.
Hai người đều hơi sững ra.
Bên ngoài ầm ĩ ồn ào.
Thẩm Thiều Quang ngồi thẳng người lên, Lâm Yến thu tay về, nắm tay thành quyền, lại lần nữa nghiêm túc đặt lại trên đùi.
Lưu Thường ở ngoài xe bẩm báo: “Phía trước hình như là ngựa bị mất cương, khiến xe bị va vào nhau.”
“Đi xem xem.” Lâm Yến nói.
Giữa đường gặp cảnh tai nạn giao thông và ùn tắc giao thông kiểu thời Đường, nhưng mà cũng không thể làm gì khác, chỉ có thể chờ đợi mà thôi.
Trong xe thoang thoảng thứ mùi vị ngọt ngào, trước đó Lâm Yến còn chưa nhận ra, bây giờ lại cảm thấy thứ mùi ngọt ngào này chui thẳng vào trong mũi.
Liếc mắt nhìn túi giấy đựng đường đặt bên cạnh Thẩm cô nương, vì hơi ướt nên lộ ra chút dấu vết. Lâm Yến theo bản năng liếc nhìn vạt trước áo nàng, lại vội vàng rũ mắt xuống, chắc là đã cọ đường lên áo rồi.
Thứ mùi ngọt ngào cứ xông thẳng vào mũi này khiến Lâm Yến thấy khô khốc, lại cũng bứt rứt khó chịu, giơ tay lên vén rèm xe, mưa cứ rỉ ra rỉ rích thế này thật đúng là khiến người ta phiền lòng.
Thẩm Thiều Quang thì lại hoàn toàn không sao, dù sao kiểu tiếp xúc tay chân với trình độ thế này ở kiếp trước là quá bình thường – thử nghĩ tới tàu điện ngầm vào giờ cao điểm sáng tối mà xem.
Nhưng mà Lâm thiếu doãn rõ ràng là thư sinh mà cánh tay và ngực có vẻ rất rắn chắc… Có thể thấy rằng sĩ tử thời Đại Đường lên ngựa an thiên hạ, xuống ngựa viết văn chương là chuyện có thật.
Thẩm Thiều Quang nhớ đến những nhân vật kiệt xuất thời Đại Đường, ánh mắt lại rơi lên người vị Lâm thiếu doãn này. Đáng tiếc là nàng mù tịt về lịch sử nhà Đường, không biết vị này sau có thành tướng hay không, có ghi tên mình vào sử sách danh thần nhà Đường hay không.
Lưu Thường mang theo phù bài phủ Kinh Triệu, mấy người thị vệ tôi tớ cũng đều già dặn kinh nghiệm, chẳng bao lâu sau đã quay lại báo là có thể đi tiếp rồi, lại bẩm báo ngắn gọn nguyên nhân tai nạn và chuyện xử lý, hai người bị thương là gia quyến của tiến sĩ Quốc Tử Giám Chu Cần, chỉ bị trầy da, cũng không có gì đáng ngại, đã đưa tới y quán gần đó: “Nô để Phó Kính ở lại xử lý việc này.”
“Được, đi thôi.” Lâm Yến gật đầu.
Lần này khoảng cách không xa, rốt cuộc cũng đã đi qua đoạn đường gồ ghề, xe dừng lại trước quán rượu Thẩm Ký.
A Viên A Xương đang sốt ruột nhìn quanh, thấy Thẩm Thiều Quang, chẳng kịp bung ô đã đi ra chào đón: “Cô nương đã về rồi! Vu Tam lang đi tìm xe đi đón cô nương rồi. Cô nương có bị ướt không?”
“Không sao, không sao…” Thẩm Thiều Quang trấn an bọn họ, quay đầu cười phất tay cáo từ người Lâm gia, lại bảo A Xương mở ô đi tìm Vu Tam.
Ngửi thấy trên xe vẫn còn sót lại mùi hương ngọt ngào, Lâm Yến buông tấm rèm bị vén lên một góc nhỏ: “Đi thôi.”
Buổi tối ngồi trong thư phòng xử lý công văn, Lâm Yến lại ngửi thấy mùi hương ngọt ngào kia.
Ăn một miếng bánh tử đằng, nhớ tới chuyện ban ngày, dáng vẻ của nàng lúc nói “Có một số việc không thể tính toán được mất mà là cần phải làm”, và cả cảm giác lúc ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng, Lâm Yến cầm bút lên, viết lên giấy một chữ “Tề”, nhìn một lúc, bật cười bất đắc dĩ.