Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hôm sau lúc Thẩm Thiều Quang tỉnh lại thì bên ngoài trời đã sáng trưng, lắc lắc đầu, hai bên huyệt thái dương hơi đau, có thể thấy là hôm qua thật sự đã uống quá nhiều. Liếc mắt nhìn A Viên vẫn đang ngủ ngon lành trên chiếc giường phía bên kia, Thẩm Thiều Quang yên lặng rời giường, đi ra bên ngoài rửa mặt.
Vừa mở cửa phòng thì đã thấy ngoài cửa đặt sẵn siêu nước nóng, chẳng lẽ công chúa Vu Tam đã dậy rồi sao?
Thẩm Thiều Quang cười híp mắt xách nước nóng vào, pha nước rửa mặt, đánh răng, thoa sáp lên mặt, sau đó kẻ lông mày, chấm một ít son đỏ, vẽ hoa điền, còn mấy khâu như thoa phấn trắng, tô son, vẽ lúm đồng tiền gì đó thì thôi miễn.
Ở thời này trang điểm là một chuyện thử thách sức tưởng tượng của nữ tử, lưu hành đủ các kiểu phong cách quái dị, ngay cả người từng trải nghiệm quần ma loạn vũ thời hiện đại như Thẩm Thiều Quang cũng thường xuyên phải líu lưỡi.
Ví dụ như mày liên quyên rất thịnh hành thời gian trước – hai hàng mi được vẽ gần như dính sát vào nhau, hoặc chẳng hạn như đề mi hai năm trước, hai hàng mày mảnh rũ xuống, cái nào cũng giống như chực khóc, tính ra thì cũng rất phù hợp với bầu không khí lúc bấy giờ khi tiên đế mới mất, rồi còn cả kiểu mày cánh bướm, môi đen thẫm rất buồn cười… Chẳng có kiểu nào mà các tiểu tỷ tỷ thời này không nghĩ ra được hay là không dám trang điểm.
Lúc còn ở trong cung, không ít lần Thẩm Thiều Quang buộc phải theo trào lưu, khi mà mọi người đều theo mốt, ngươi đi ngược mốt thì chính là lạc đàn. Không thấy Quắc Quốc phu nhân để mặt mộc một hôm mà đến cả đám thi nhân cũng lôi ra nói mãi đấy sao? Không giống người bình thường là không được, ẩn dật mới sáng suốt.
Xuất cung rồi, rời xa chốn cung đình thời thượng, mặt của Thẩm Thiều Quang lại trở về bình thường, đây là lần đầu tiên nàng lục lại tay nghề của mình.
Thẩm Thiều Quang tự trang điểm cho mình, hình dáng lông mày vốn đã tốt, chỉ cần tô thêm chút nữa là được; màu môi hơi nhạt, phải đậm hơn chút; hoa điền không kịp làm, chỉ có thể dùng bút chấm chu sa vẽ lên trán một đóa hoa mai cho hợp với tình hình, lại cũng hợp với bộ váy màu lựu trên người, thật sự trông khá vui mừng, như tân nương vậy…
Vừa sáng mồng một đầu năm cẩu độc thân đã tự tìm chuyện hành mình.
Thẩm Thiều Quang chép miệng, tự vấn cho mình một búi tóc kiểu hai vòng tròn lồng vào nhau, cài thêm cây thoa, sửa soạn xong xuôi đâu vào đấy, nhìn mỹ nhân thấp thoáng trước gương đồng, lấy lại được chút tự tin, cẩu độc thân thì sao chứ, cho dù có là cẩu độc thân thì ta cũng là cẩu độc thân xinh đẹp nhất.
“Vượng…”
Ngẩng đầu lên thì thấy A Viên mặt mũi mơ màng ngái ngủ.
“Nào nào, đi rửa mặt đi, rồi ta chỉnh đốn cho ngươi.”
Nghe cô nương nói muốn trang điểm cho mình, A Viên mất sạch cảm giác buồn ngủ: “Không cần! Không cần!”
Thẩm Thiều Quang cười nhe răng.
Dù A Viên có giá trị sức mạnh cao nhưng cũng không thể mạnh tay với cô nương nhà mình, cuối cùng vẫn bị Thẩm Thiều Quang kéo xuống ngồi trước gương đồng.
“Ngửa đầu… Nhắm mắt… Hé miệng… Mím cái nữa…”
Thẩm Thiều Quang trang điểm cho A Viên đủ bộ, tóc cũng chải lại, không ngờ lại đạt được kết quả đẹp ngoài ý muốn, khuôn mặt tròn trịa, dáng người mập mạp, mày thúy môi hồng, hai lúm đồng tiền đáng yêu, rất giống tượng gốm kỷ niệm nàng mua ở bảo tàng Thiểm Tây năm nào đó, đây mới là một cô nương Đại Đường bản địa.
Thẩm Thiều Quang đưa gương đồng cho A Viên tự xem: “Thấy có đẹp không? Thấy có đẹp không?”
A Viên hơi mất tự nhiên mím môi một cái, lẩm bẩm: “Đẹp thì đẹp, nhưng mà lát nữa làm sao ăn cơm được đây?”
Ha ha ha… Thẩm Thiều Quang úp mặt lên vai A Viên phì cười.
A Viên tự cầm gương, nhìn trái nhìn phải, cũng nhếch môi bật cười.
“Cốc cốc cốc”, Vu Tam đập lên cửa mấy tiếng, vén rèm đi vào, nhìn hai người trang điểm kĩ càng kia, thản nhiên nói: “Đi ăn sáng đã.”
A Viên vui vẻ nhảy nhót: “Đi ăn sáng thôi!”
Vu Tam nhìn A Viên, nhíu mày: “Ngươi như vậy không sợ dính lên bánh sao?”
A Viên: “…”
A Xương cầm gậy trúc đi tới hỏi Thẩm Thiều Quang xem bao giờ thì đốt pháo, nhìn thấy A Viên đi ra khỏi cửa phòng trước thì khen ngợi: “Đẹp! Đẹp!”
Mặt mày A Viên hớn ha hớn hở.
“Nhưng mà sợ là lát nữa ăn sẽ bị dính lên bát…”
Trong phòng, Thẩm Thiều Quang cười đau cả bụng, đây chính là kiểu không phải người một nhà không vào cùng một cửa trong truyền thuyết sao?
Vu Tam liếc mắt nhìn Thẩm Thiều Quang, ánh mắt cứ như phụ huynh nhìn đứa bé hư bày dại cho con cái nhà mình vậy. Nếu có thể chụp làm gói biểu cảm thì chắc chắn sẽ đính kèm mấy chữ: “Sau này đừng có chơi với người này nữa!”
Vu Tam cũng lười nhìn cô nương nổi tính thần kinh, vén rèm đi thẳng ra ngoài.
Thẩm Thiều Quang cười, đi tới tủ lấy ra mấy cái hầu bao, bên trong đựng mấy thỏi bạc mang về từ Lâm gia hôm đó, còn có một túi khác đựng tiền lẻ, mọi người chia nhau, lát nữa ra ngoài đi dạo thì mua chút đồ lặt vặt.
Đám người A Viên Vu Tam đều có tiền tiêu vặt hằng tháng, nhưng Thẩm Thiều Quang nhiều tiền, để bọn họ để dành tiền tiêu vặt riêng, chi tiêu bình thường đều cố gắng do nàng lo liệu hết.
Thấy Thẩm Thiều Quang đi ra, A Xương châm lửa, tách tách tách tách, tiếng pháo trúc giòn vang.
Vu Tam cầm gậy treo lá xuân phiên do Thẩm Thiều Quang may lên giữa sân, bốn người nhìn đám pháo trúc đã cháy gần hết, lại nhìn nhìn lá xuân phiên phất phơ giữa gió bấc, hài lòng đi ra quán ăn sáng.
Trước lúc ăn cơm, Thẩm Thiều Quang phát tiền mừng tuổi trước, lại còn vừa phát vừa nói mấy câu cát tường kiểu “trừ ma đuổi tà, năm mới cát tường” hay “năm mới may mắn, vạn sự như ý”.
Ở thời này còn chưa có tập tục tặng tiền mừng tuổi, A Viên chớp chớp đôi mắt được trang điểm tỉ mỉ của mình, tới lúc nhìn rõ thỏi bạc nhỏ bên trong thì ôi chao một tiếng – thỏi bạc này đẹp mắt quá! Y như bông hoa mẫu đơn vậy.
A Xương cũng phụ họa: “Thật là đẹp mắt!”
Vu Tam liếc mắt nhìn con cá bạc lớn chừng một tấc, không biết là nhớ tới cái gì mà có vẻ hơi buồn bã.
Vì hôm qua ăn nhiều thịt cá, lại uống rượu cả đêm nên cơm sáng hôm nay rất thanh đạm.
Có cháo đặc, gà luộc, còn có bánh vừng nhỏ chỉ lớn cỡ lòng bàn tay, từng vòng từng vòng, cho tương vừng và muối tiêu lên cuộn lại đặt lên chảo gang nướng chín, vừa xốp vừa thơm, khá giống bánh cuộn truyền thống của Bắc Kinh. Đồ ăn kèm là đậu nành muối da lợn và củ cải muối trộn dầu vừng.
Sáng mồng một tết ăn cháo kèm rau muối, Thẩm Thiều Quang cảm thấy thật hạnh phúc.
Sau đó lại nhớ tới vị Lâm thiếu doãn thích điều tra độ hạnh phúc kia, nếu bây giờ mà hắn tới hỏi thì nàng nhất định sẽ rất chân thành nói với hắn rằng rất tốt, thực sự vô cùng tốt.
Đương nhiên, hôm nay vị kia sẽ không đến điều tra độ hạnh phúc, bây giờ đang là hội triều mà, đó là ngày hội lớn mỗi năm một lần cực kỳ phí sức, đã từng có vụ một lão tể tướng thực sự nhịn không được mà ngất xỉu ngay trong hội.
Thẩm Thiều Quang thì lại rất rảnh rỗi. Ngày mồng một vốn là để đi chúc tết người thân trong họ, người ngoài sẽ không tới làm phiền. Hàng xóm thì chờ tới mồng ba, mồng bốn tới ghé thăm một lát là được. Còn như am Quang Minh thì hôm nay trong am có pháp hội, Viên Giác sư thái cũng không rảnh rỗi, để mai lại tới thì hơn.
Nghĩ tới pháp hội, Thẩm Thiều Quang liền cân nhắc dẫn mấy người A Viên tới chùa Thanh Long chơi, pháp hội mừng năm mới ở đó rất náo nhiệt, không biết có sánh ngang cảnh tranh cướp bát hương đầu tiên ở thời hiện đại hay không?
Thẩm Thiều Quang dâng hương cho cha mẹ và huynh trưởng ở kiếp này trước, đổi đồ cúng, đốt tiền giấy, sau đó dẫn bọn A Viên ra ngoài.
Phường Sùng Hiền ở phía tây, chùa Thanh Long ở phía đông, nhưng mà lại thẳng đường, tính khoảng cách cũng không xa lắm, đi một hồi là đã tới.
Chùa Thanh Long không hổ danh là chùa nổi tiếng, quả thật rất náo nhiệt, nhưng nếu so với cảnh tượng chen chúc tấp nập ở thời hiện đại thì còn kém xa. Điều khiến Thẩm Thiều Quang vui mừng là mồng một đầu năm mà trên đường trước cửa chùa lại có bán đồ ăn vặt. Chắc hẳn đây chính là hình thức ban đầu của hội chùa ở thời sau đây nhỉ?
Thẩm Thiều Quang mua một rổ kẹo mứt hoa quả, có mơ ngâm đường, mứt hạnh, mứt táo, mứt bí đao, có loại ngào đường có loại ngào mật, đủ hình đủ dáng, màu sắc đẹp mắt, nhìn mà chảy cả nước miếng – cho nên có thể thấy là trông mai giải khát cũng không phải chuyện bịa đặt.
Điển cố “trông mai giải khát”: Tào Tháo thấy quân lính trên đường hành quân rất khát thì bảo rằng họ sắp sửa hành quân qua rừng mơ; nghe vậy, ai nấy đều ứa nước miếng và cảm thấy đỡ khát hẳn. Cụm từ này được ví với việc dùng ảo tưởng để tự an ủi.
A Viên ôm rổ mứt kẹo này, vừa đi vừa ăn, Thẩm Thiều Quang thỉnh thoảng lấy một miếng cho vào miệng. Vu Tam không ăn, A Xương cũng không tiện giành ăn với cô nương nên không thể không nhịn, lại thấy trước mặt xuất hiện một bàn tay… chứa đầy mứt hạnh, mứt bí đao.
A Xương ngẩng đầu, cười hì hì với Thẩm Thiều Quang.
Vu Tam liếc mắt nhìn ba kẻ đi đến đâu cũng ăn hàng này, không nói gì.
“Thẩm cô nương!”
Thẩm Thiều Quang quay đầu, là người tỳ nữ thích dùng lỗ mũi nhìn người của Bàng nhị nương.
“Cô nương nhà ta ở đằng kia!”
Thẩm Thiều Quang nhìn theo tầm mắt nàng ta, một cô nương đội mũ có màn che dẫn theo một đám tỳ nữ đang đứng ở cách cửa chùa không xa.
Bàng nhị nương vẫy tay với Thẩm Thiều Quang.
Thẩm Thiều Quang dẫn bọn A Viên đi tới. Hai người đối diện hành lễ chào hỏi nhau, Bàng nhị nương cười hỏi: “Ngươi cũng tới để xin xăm sao?”
Thẩm Thiều Quang nhướng mày hỏi: “Là sao?”
“Hằng năm chỉ có ngày mồng một tết thì Trần đại sư mới giải xăm, nếu bỏ lỡ thì chỉ có thể chờ tới sang năm.”
Thẩm Thiều Quang cười hỏi: “Nhị nương đã cầu đại sư giải xong xăm, hay là vẫn còn chưa đi?”
“Đã giải xong rồi.” Bàng nhị nương cười híp mắt đáp.
“Chắc hẳn là một thẻ tốt.” Thẩm Thiều Quang trêu ghẹo.
Bàng nhị nương cười híp mắt gật đầu: “Ừ.”
Thật là tốt… Nhìn dáng vẻ hạnh phúc của tiểu cô nương, Thẩm Thiều Quang cũng cảm thấy hạnh phúc.
Bàng nhị nương là người không giữ được chuyện trong bụng, liền ghé sát tới cạnh Thẩm Thiều Quang, thấp giọng nói: “Ngươi biết rồi chứ, Tần ngũ nương đính hôn rồi.”
Thẩm Thiều Quang hơi ngạc nhiên, với Lâm thiếu doãn hay là với người khác? Nhìn dáng vẻ vui mừng thế này của Bàng nhị nương thì chắc hẳn là với người khác rồi, cho nên cũng vì vậy mà Bàng nhị nương vừa sáng mồng một đã chạy tới đây xin xăm. Rút được thẻ tốt, lại được lão hòa thượng nói vài câu cát tường, tiểu cô nương lại càng vui vẻ hơn.
Thẩm Thiều Quang đã đoán được tám, chín phần mười.
Không chờ Thẩm Thiều Quang tiếp lời, Bàng nhị nương đã nhỏ giọng nói tiếp: “Với cháu trai trưởng của Tín Dương Công, là thám hoa lang năm ngoái, nghe nói là mới nhận chức giáo thư lang.”
Tín Dương Công, xuất thân từ Dương thị ở Lũng Tây, là danh gia vọng tộc đã trăm năm, lại có chức tước, vị cháu trai trưởng này nhận chức lại không phải là thừa kế tước vị tổ tông mà là xuất thân từ khoa cử, ừm, là một mối tốt.
Thấy Thẩm Thiều Quang gật đầu, Bàng nhị nương nhếch miệng cười nói: “Đúng là mừng cho ngũ nương.”
Tiểu nha đầu bụng nghĩ một đằng mồm nói một nẻo này… Thẩm Thiều Quang bật cười.
Bàng nhị nương không ở lại lâu nữa, nói với Thẩm Thiều Quang thêm vài câu, hẹn mấy ngày nữa tới am Quang Minh lễ Phật trọ lại sẽ gặp nhau, sau đó lên xe ra về.
Nghe xong bát quái về người khác rồi, nhìn theo Bàng nhị nương đi xa, Thẩm Thiều Quang dẫn bọn A Viên vào trong chùa, đi một vòng, nghe giảng kinh một hồi, xem tháp Phật, thơ khắc trên tường, cũng theo người ta tới điện thờ xin xăm.
Rút xăm thì dễ, nhưng đúng như Bàng nhị nương đã nói, giải xăm lại khó. Liếc mắt nhìn đoàn người chờ giải xăm có thể sánh ngang hàng người chờ mua vé tết ở thời hiện đại, Thẩm Thiều Quang trả lại thẻ xăm cho tăng nhân rút xăm.
“Thí chủ không đi xin giải xăm sao?”
“Dù sao cũng là số mệnh đã định sẵn, biết sớm hay biết muộn thì cũng như nhau.” Thẩm Thiều Quang cười nói.
Tăng nhân quản việc rút xăm chắp tay hành lễ: “Thiện tai, lời thí chủ nói rất hợp với ý nhà Phật.”
Thẩm Thiều Quang cười híp mắt, cũng chắp tay đáp lễ, sau đó dẫn mấy người A Viên ra về.
Ra khỏi chùa, tới một sạp ngoài đường ăn hoành thánh, lại lên Du Nguyên chơi một vòng, tới nửa chiều thì bắt đầu đi về. Về tới phường Sùng Hiền thì vừa lúc trống chiều vang lên.
Trước cửa phường, xe chậm lại, Lâm Yến vén rèm xe thì thấy Thẩm cô nương mệt nhoài cùng mấy người tỳ nữ nô bộc của nàng.
Thẩm Thiều Quang ngước mắt lên, cũng nhìn thấy Lâm Yến ở trong xe.
Hai người một thì chân tay mỏi nhừ, son phấn tàn tạ, một thì vất vả cả ngày, mặt lộ rõ vẻ mỏi mệt, gặp nhau trước cửa phường lúc bóng chiều vừa ngả, Thẩm Thiều Quang mỉm cười trước, có lẽ là thật sự mệt mỏi, nụ cười của nàng bớt đi chút khôn khéo so với trước kia, Lâm Yến cũng cong khóe mắt, sắc mặt ấm áp hơn bình thường đôi chút.