Tiệm Cơm Nhỏ Thành Trường An

chương 38: nói chút chuyện tình cảm

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bùi Phỉ và Lâm Yến đội tuyết trở về nhà.

Trong bụng đã có đồ ăn, tâm trạng Bùi Phỉ đã tốt hơn nhiều, tốt đến mức đã có tâm trạng quan tâm tới “chuyện tình cảm” của bằng hữu.

Nghĩ tới mấy món “mầm giá xào giấm”, “canh đậu phụ thái sợi”, “cải kim câu” giữa mấy món mặn như gà lôi nướng, thịt mã não, thịt dê quay, và cả vẻ mặt thoải mái, khóe miệng cong cong của Lâm Yến lúc ăn, Bùi Phỉ híp mắt, nghiêng đầu nhìn hắn: “An Nhiên, ta có một điều nghi vấn…”

“Thẩm cô nương đã có thể tùy ý đưa rượu và đồ ăn lên, thương gia trục lợi, đáng lẽ ra nên đưa lên những món đắt tiền mới đúng chứ, tại sao lại có không ít món nhẹ thanh đạm?”

“Chay mặn phải đi đôi với nhau, phức tạp và đơn giản bổ trợ cho nhau, trong ăn uống cũng là như vậy. Chủ quán Thẩm Ký đã mở quán rượu, chẳng lẽ lại không rõ đạo lý này?” Nhớ đến điệu cười híp mắt của vị Thẩm cô nương kia lúc nhận tiền, Lâm Yến chậm rãi nói tiếp: “Huống hồ, mặc dù chỉ là món nhẹ nhưng giá cũng là giá món chính.”

Bùi Phỉ phì cười: “Vậy thì cũng là ngươi bằng lòng trả, đâu phải người ta đòi.”

Lâm Yến cũng khẽ nhếch khóe miệng lên.

Bùi Phỉ cũng chẳng phải kiểu người dễ bị lừa gạt như vậy: “Mấy món đó có vẻ rất hợp khẩu vị của ngươi nhỉ…”

Lâm Yến nhướng mày nghiêng đầu nhìn hắn: “… Chẳng phải mấy món gà lôi nướng gì đó cũng rất hợp khẩu vị của ngươi sao?”

Bùi Phỉ cười, vẻ mặt như là “ngươi cứ mạnh miệng đi”, nhưng suy cho cùng chuyện này cũng liên quan tới cô nương người ta nên không tiện hỏi tới cùng, thôi thì bỏ qua cho hắn.

Bùi Phỉ càng nghĩ càng cảm thấy Lâm Yến và vị Thẩm cô nương này rất xứng đôi, một kẻ thì mồm miệng kín mít, một kẻ lại nhanh mồm nhanh miệng – nếu đều chẳng thích nói chuyện thì chẳng buồn bực chết hay sao, mà nếu đều lanh mồm lẻo mép thì khó tránh khỏi lỡ miệng; về mặt tướng mạo cũng rất xứng đôi, An Nhiên tuấn tú nho nhã, Thẩm cô nương kia cũng xinh đẹp; về học thức thì dù An Nhiên đậu tiến sĩ, tài trí hơn người, nhưng Thẩm cô nương kia cũng không phải kẻ không có tri thức, không phải lần trước còn dẫn Bàng Thống thời Tam Quốc ra mỉa mai người ta sao? Bây giờ còn nhắc tới danh thần trong triều và cả chính trị.

Người hơn nhau do gia thế! Mặc dù Thẩm cô nương xuất thân từ Thẩm Thị ở Lạc Hạ nhưng tiếc là trong nhà sa sút, mà An Nhiên lại là quan lớn trong triều…

Bùi Phỉ lắc đầu, thật đúng là đáng tiếc.

Bùi Phỉ còn chưa biết chuyện Thẩm Thiều Quang là cung nữ mới được thả ra khỏi cung mùa xuân năm nay và mấy chuyện cũ trong nhà nàng lúc trước, nếu không sẽ còn lắc đầu mạnh hơn nữa.

Sao Lâm Yến lại có thể không nghe ra ý tứ của Bùi Phỉ, ngước mặt lên định nói gì đó nhưng rồi lại thôi, tính tình hắn vốn là như thế, nhưng dù sao thì cũng vẫn còn biết đúng mực, sẽ không đến nỗi quá đáng.

Quán rượu đưa thức ăn lên hợp khẩu vị của mình, Lâm Yến không cảm thấy có vấn đề gì, hắn từng tới mấy lần, Thẩm cô nương nhớ rõ khẩu vị của hắn mà thôi… Nhưng mà lanh lợi tháo vát như vậy, chẳng trách nàng lại có thể phất lên nhanh chóng ở chốn phố phường này, thật đúng là hệt như cỏ dại ngày xuân – cũng thật chẳng phụ cái tên “A Tề” của mình.

A Tề – không biết tên chính thức là gì. Trên tờ công nghiệm chỉ có dòng họ, quê quán, tuổi tác, đặc thù nhận diện, năm nào tháng nào đó vì cha là Thẩm Khiêm mang tội mà bị đày vào Dịch Đình, năm nào tháng nào đó xuất cung với thân phận dân thường, trên công nghiệm của nữ tử theo lệ thường không có tên đầy đủ.

Lâm Yến đột nhiên ngẩng đầu, híp mắt nhìn dãy tường trắng phau phau, mình đang nghĩ ngợi lung tung cái gì thế này? Đúng là say thật rồi.

Thẩm Thiều Quang không biết bản thân mình đã gây ra đủ loại suy nghĩ cho hai người Lâm, Bùi, nàng vẫn đang nghiên cứu món ăn mới.

Mùa đông khắc nghiệt hiếm rau xanh, ngày nào cũng chỉ có cải thảo, cải củ, đậu phụ, mầm giá, chẳng còn gì khác nữa, may mà thịt lợn, thịt gà, thịt dê, cá các loại đều có đủ, lại thêm mấy món dưa muối, thịt khô, cho nên cũng tạm chắp vá làm ra được mấy món. Mấy hôm vừa rồi tuyết lớn, cá hoàn toàn bị mất nguồn cung, thế là lập tức trở nên thiếu hụt, nào là đầu cá hấp, cá viên, cá chua ngọt, cá viên ngói, cá kho, tất cả đều không có…

Trời lạnh thế này, mặc dù tuyết đã tan hết nhưng muốn bắt được cá cũng không dễ dàng gì, Thẩm Thiều Quang quyết định tạm thời bỏ các món ăn từ cá ra khỏi thực đơn, thêm vài món khác, tiện thể căn cứ vào mức độ tiêu thụ trong quán, bỏ cũ thay mới một số món.

Đây là chuyện cần phải cân nhắc kĩ lưỡng, đôi lúc còn phải hỏi Vu Tam một chút, thậm chí là trưng cầu ý kiến của hai kẻ tham ăn A Viên và A Xương.

A Viên và A Xương thích nhất là trong quán thêm món mới, bởi vì điều này có nghĩa là… được ăn thử.

Nhìn dáng vẻ mừng rỡ của hai người bọn họ, Thẩm Thiều Quang nghĩ bụng, bình thường mình không cho bọn họ ăn no sao? Hay là hai người này yêu đồ ăn một cách sâu sắc? Thẩm Thiều Quang thà tin là vì lý do thứ hai.

Canh đậu phụ thái sợi mới đưa lên cho Lâm thiếu doãn là món mới gần đây. Sợi đậu phụ được nấu với canh gà, để tăng thêm vị thơm ngon thì lúc nấu cho thêm tôm, tôm đặt trong một túi vải trắng, lúc nhấc nồi xuống thì bỏ đi không dùng tới, chỉ lấy nước canh trong suốt, múc ra tô rồi cho thêm một ít sợi thịt khô và dưa chuột muối để thêm chút màu sắc.

Không có chân giò hun khói cũng không có tôm nõn bóc vỏ, cách làm cũng không phải là cách làm món Hoài Dương, tạm coi như một món “chắp vá” xuyên không vậy, nhưng mà mùi vị cũng khá được, ngay cả người miệng lưỡi kén chọn như vị Lâm thiếu doãn kia cũng ăn không ít.

Cải trắng, đậu phụ muốn làm cho ngon thì thật sự rất tốn công, đây lại là thời đại thiếu cái này thiếu cái nọ, Thẩm Thiều Quang vẫn thích mấy món thịt hơn.

Ví dụ – các loại thịt như thịt chiên giòn, thịt hầm giấm, thịt trái vải, thịt xông khói, các loại gà như gà trong hũ, gà rán, gà hun khói, gà luộc cắt miếng. Chỉ cần nắm giữ bí quyết là có thể tùy ý phát huy, chẳng cần lo mùi vị bị hỏng.

A Viên vừa từ bên ngoài về thì liền nhìn thấy thịt chiên giòn vừa mới ra lò, vội vàng lấy một cái bánh mì nhỏ, kẹp một miếng thịt to đùng vào giữa, thổi một hơi, một ngụm cắn mất hơn nửa, vừa ăn vừa ra sức gật đầu với Thẩm Thiều Quang: “Ừm! Ừm!”

“Đừng chỉ biết mỗi ăn, nói với Sở cô nương rồi chứ?” Sở cô nương chính là vị cô nương không mời mà tới hôm tuyết, hiện đang trú tạm trong am Quang Minh, người tỳ nữ của nàng ta gọi là A Cẩm.

“Ừm! Ừm!”

Thẩm Thiều Quang phì cười: “Thôi ăn đi, ăn đi.”

Làm gì có người đầu bếp nào không thích nhìn một vị thực khách như A Viên chứ? Nếu ai cũng như Lâm thiếu doãn, ăn món gì cũng chẳng lộ cảm xúc, muốn biết hắn có thích ăn hay không thì chỉ có thể tự quan sát và phân tích, ngay cả một câu phản hồi cũng không có, như vậy thì chẳng phải làm đầu bếp rất chán sao? Hừ, thật là đáng thương cho người nấu cơm cho Lâm thiếu doãn.

A Viên còn chưa ăn hết “bữa phụ” thì chủ tớ Sở cô nương đã tới.

Thẩm Thiều Quang mời bọn họ ra sau hậu trạch nói chuyện.

Thẩm Thiều Quang đích thân rót trà mời Sở cô nương uống, Sở công nương đứng lên nhận lấy, lại nói cảm ơn.

Mặc dù sốt ruột nhưng Sở cô nương vẫn chờ Thẩm Thiều Quang ngồi xuống uống một ngụm trà rồi mới hỏi: “Cô nương có tin tức của Hoàn lang sao?”

“Trưa nay có vị khách họ Hoàn, đứng hàng thứ bảy, dáng người rất cao, da mặt rất trắng, dáng vẻ khí phách, ta sợ nhận nhầm người nên không hỏi vị khách đó mà nói với cô nương trước.”

Sở cô nương hơi kích động: “Chính là hắn.”

Tỳ nữ A Cẩm cũng vội vàng hỏi: “Cô nương có biết làm sao để tìm được vị Hoàn lang này không?”

Thẩm Thiều Quang gật đầu: “Biết, hắn có quen biết với một vị khách quen trong quán bọn ta. Vị khách đó là người rất nhiệt tình, các ngươi có thể đi hỏi hắn. Hắn ở tòa nhà phía sau con phố cạnh tường phía nam của phường.” Địa chỉ của Liễu Phong là nghe bà mối nhắc tới lúc trước, nơi đó cách tiệm quẩy chiên Trương gia không xa, A Viên đi mua quẩy còn từng gặp hắn.

Sở cô nương trịnh trọng cám ơn Thẩm Thiều Quang.

Thẩm Thiều Quang hiểu rõ đạo lý người quen sơ thì không nói quá sâu, nhưng trông vị Hoàn công tử kia có vẻ hơi khôn khéo quá, không giống người đáng tin, nàng lại bắt đầu nổi tính bao đồng, nghĩ ngợi một hồi, nói vòng vo: “Thấy chữ cô nương viết thật sự rất đẹp, chữ của ta lại quá cẩu thả, muốn mời cô nương chỉ điểm một chút.”

Vừa rồi còn nói chuyện Hoàn thất lang, bây giờ lại đột nhiên vòng sang thư pháp, Thẩm cô nương này cũng không phải người đầu một đằng đuôi một nẻo, Sở cô nương lập tức hiểu ra trong này ắt có duyên cớ, lập tức cười đáp: “Không dám nói là chỉ điểm, mời cô nương viết, chúng ta cùng nhau luận bàn.”

Thẩm Thiều Quang liền mài mực, trải giấy ra, dùng chữ khải viết mấy câu thơ của Bạch Cư Dị, dùng ngón tay gõ gõ lên hai câu trong bài “Tỉnh để dẫn ngân bình”: “Đây là thơ của một vị thượng thư họ Bạch, nói thẳng mà lại chuẩn, ta rất thích.”

“… Cảm quân tùng bách hoá vi tâm, ám hợp song hoàn trục quân khứ. Sính tắc vi thê bôn thị thiếp, bất kham chủ tự phụng tần phiền….” Mỗi câu mỗi chữ đều rất chói tai.

Trích “Tỉnh để dẫn ngân bình” (Kéo bình bạc dưới đáy giếng), nghĩa là: Cảm ơn cây thông đã tỏ rõ lòng chàng, ngầm kết hai mái tóc làm một lên ngựa theo chàng đi. Rằng có cưới hỏi mới là vợ cả, theo không là vợ lẽ, vợ lẽ không được phép làm cỗ cúng tế tổ tiên.

Sắc mặt Sở cô nương hơi thay đổi, một lát sau cười nói: “Thơ của Bạch thượng thư thật sự rất hay, chữ của cô nương cũng rất tốt.” Nói xong thì trịnh trọng hành lễ với Thẩm Thiều Quang: “Đa tạ cô nương đã nhắc nhở.”

Thẩm Thiều Quang kéo nàng ta, hai người lại lần nữa ngồi vào bàn. Chỉ có tỳ nữ A Cẩm vẫn còn chẳng hiểu ra làm sao.

“Cô nương không biết, nhà của ta làm buôn bán, coi trọng nhất là công bằng trong mua bán. Hai bọn ta vốn đã hứa hẹn với nhau, có không ít thư từ qua lại, nếu hắn… phụ ta, ta sẽ công khai ra ngoài, dù ta chẳng được lợi gì thì cũng trở ngại cho danh tiếng của hắn. Đây là mảnh đất dưới chân thiên tử, coi trọng nhất là tác phong, hắn còn muốn thi cử, muốn thi đậu thụ quan, chắc chắn sẽ không dám mạo hiểm như vậy.”

Thẩm Thiều Quang gật đầu, muốn nói với nàng ta là thành Trường An này không nghiêm cẩn như nàng ta nghĩ, nhưng nàng ta đã quyết đập nồi dìm thuyền tới mức độ này, còn có quyết tâm có chủ ý… Nhưng mà dù sao cũng tốt hơn là mấy cô nàng ngốc nghếch “thà bị vứt bỏ cũng không thể bị xấu mặt”.

Nếu đã như vậy thì cứ chạy tới tình thiên tình hải đạp nước đi.

“Tình thiên tình hải” là cụm từ trích “Hồng lâu mộng”. [tác giả]

Truyện Chữ Hay