Tiệm Cơm Nhỏ Thành Trường An

chương 104: bản lĩnh của thiều quang

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đêm đó Lâm Yến không thể trở về nhà. Các trọng thần đều trái lệnh cấm đi đêm ùa vào cung, hoàng đế cùng chư thần cùng thảo luận vụ án Triệu Vương mưu nghịch, một phần là thông báo tình hình, phần nữa là cùng bàn bạc đối sách.

Bắc Đô là một trung tâm quân sự trọng yếu, phía bắc giáp mấy đô hộ phủ, phía đông là ba trấn Hà Sóc, Triệu Vương ở Bắc Đô đã lâu, nắm giữ binh quyền, bây giờ lại cấu kết với người Hồ, nếu dấy binh thì có lẽ chiến hỏa sẽ lan khắp phân nửa khu vực phía bắc.

Ba trấn Hà Sóc hay còn gọi là ba trấn Hà Bắc là ba thế lực phiên trấn cát cứ ở địa phận Hà Sóc vào những năm cuối thời Đường, bao gồm Phạm Dương tiết độ sứ (U Châu, thuộc phía bắc tỉnh Hà Bắc ngày nay), Thành Đức tiết độ sứ (tiếp giáp U Châu, trung tâm tỉnh Hà Bắc ngày nay), Ngụy Bác tiết độ sứ (Thiên Hùng, thuộc phía nam tỉnh Hà Bắc, phía bắc tỉnh Sơn Đông ngày nay).

Nhưng sự tình cũng không đến nỗi quá tồi tệ.

Triệu Vương tuổi đã cao, trước lại từng mắc bệnh hen suyễn, có bốn đứa con trai, đích trưởng tử vì ngã ngựa mà mất mạng; con trai thứ hai vì “ngỗ nghịch” mà bị giam; con trai thứ ba hèn nhát vô dụng, không tham gia vào việc quân binh; con trai thứ tư do ái thiếp sinh ra thì rất được cưng chiều – chính là Lý Vực hiện không biết đang ở nơi nào.

Các bộ ở Hà Đông dù sao cũng là quân triều đình, quan hệ với Triệu Vương không quá bền chắc, cạnh Bắc Đô còn có Nhạn Môn của triều đình, có quân đội bên trong Nhạn Môn quan rồi, nếu bắt được Lý Vực, làm rối loạn tinh thần của Triệu Vương, lại ly gián quan hệ với các tiết độ sứ khác, ổn định ba trấn Hà Sóc, đại quân và quân ở ngoài Nhạn Môn, trong Nhạn Môn vây kín ba mặt thì muốn đánh địch cũng không khó.

Nhạn Môn quan là một cửa ải của Vạn Lý Trường Thành, thuộc tỉnh Sơn Tây hiện nay. (Để hiểu nhiều hơn về Nhạn Môn quan có thể xem Trường Thành phi thường tập )

Chư thần cùng thảo luận sách lược chống địch khá là đồng tâm hiệp lực. Nếu là do nguyên nhân khác thì trong triều khó tránh khỏi sẽ có phái chủ hòa, nhưng đây là vụ án mưu nghịch hành thích hoàng đế, dù không ủng hộ dùng binh trong nước thì bây giờ cũng không dám nói ra chữ “hòa”. Mọi người chỉ nghĩ xem làm sao để bóp chết Triệu Vương – về điểm này thì cái nhìn của Lý Vực khá thấu suốt, hằng năm biếu xén cho hoàng thân quốc thích đại thần trong kinh thành đều chẳng có ích lợi gì.

Bàn đi bàn lại bàn tới tận nửa đêm, sách lược đã có, chuyện điều động binh mã và sắp xếp nhân sự thì đã xong phần cơ bản, những cái chi tiết hơn thì phải chờ tới ngày mai – các vị tướng công đều đã không còn trẻ, thật sự không thức xuyên đêm được thế này.

Thảo luận xong chính sự thì đã qua giờ tí, chỉ còn hai canh giờ nữa là lại tới giờ vào triều. Hoàng đế lo nghĩ cho các cựu thần, muốn để mấy vị lão tướng công đã có tuổi tới trắc điện nghỉ ngơi, cuối cùng các vị lão thần lại cùng mấy vị quan viên trẻ tuổi như Lâm Yến cùng nhau tới quan thự trong hoàng thành nghỉ ngơi.

Trên đường tới cung Thành Dũng, Lâm Yến đi cạnh Lý tướng, lúc lên bậc thang thì thỉnh thoảng đỡ một chút, Lý Duyệt giữ chặt mu bàn tay hắn, hai người liếc mắt nhìn nhau, đều không nói gì.

Ngày hôm sau, trên triều lại rúng động một phen.

Nhưng những chuyện này cũng không dính líu gì nhiều với Thẩm Thiều Quang, bà chủ một quán rượu như nàng, bà chủ một quán rượu nơi diễn ra vụ án hình sự như nàng thì ngoài chuyện phối hợp với quan phủ để điều tra ra chỉ phải lo thu dọn tàn cục trong quán mình.

Nhìn bàn ghế và bình phong bị đập hư, đồ sứ vỡ đầy nền nhà và cả tiểu nhị bị thương ở tay, Thẩm Thiều Quang cười khổ, chỉ có thể an ủi bản thân, may mà cả người của mình và các thực khách vô tội đều không có thương vong gì nghiêm trọng, đặc biệt là đám sĩ tử, chỉ còn hai ngày nữa là bọn họ phải dự thi rồi.

Thẩm Thiều Quang lại cảm thấy chuyện này thật là một đòn nặng giáng vào quán rượu của mình, bữa tiệc chúc đỉnh yến được thiết kế với mong muốn kế thừa “nghìn thu trăm đời” khởi đầu bất lợi – cái khác thì chưa nói, nhưng không may mắn mà, trong lòng bị ám ảnh, sang năm còn ai dám tham gia nữa?

Thiệu Kiệt lại không nghĩ như vậy: “Đây là có công cứu giá đấy. Đáng lẽ hôm qua ngươi nên nói cho ta biết, nếu nói cho ta biết thì chắc chắn là ta đã ở lại rồi.” Dáng vẻ rất là nhiệt huyết.

Đã từng xảy ra chuyện bắt cóc lần trước, Lâm Yến vốn không muốn để Thẩm Thiều Quang xuất hiện ở quán rượu tại Đông Thị hôm qua, thế nhưng Thẩm Thiều Quang cảm thấy việc này vốn do nàng quản, bà chủ như nàng mà không xuất hiện thì sợ là sẽ khiến đối phương nghi ngờ, nhưng rồi vẫn canh giờ rời đi trước. Trước lúc đi còn ấp ủ ý nghĩ cứu được người nào hay người đấy, cho nên Thẩm Thiều Quang đã gọi Thiệu Kiệt đi cùng, chỉ nói là có chuyện quan trọng cần bàn bạc.

Sau đó Thiệu Kiệt biết chuyện thì chỉ có thể vặn cổ tay.

Sự thật đã chứng minh, những người như Thiệu Kiệt không phải là số ít.

Thấy Thẩm Ký mở cửa, chủ quán, quản sự, tiểu nhị và đầu bếp cùng một số nô bộc khác đang thu dọn trong ngoài quán, còn có cả nha sai của phủ Kinh Triệu thì lập tức có khách hôm qua tới hỏi thăm. Chuyện Triệu Vương đã truyền khắp toàn thành, những người “vừa khéo tham dự” thì ban đầu hơi ngơ ngác, sau lại hơi sợ, chờ chuyện qua rồi, tới lúc khắp thành bàn tán ồn ào thì không ít sĩ tử vô cùng kích động.

Bọn họ đứng giữa quán rượu bị phá tơi bời, đứng ở nơi bắt đầu sự kiện ngày hôm qua, phân tích lòng dạ độc ác và kế hoạch bước tiếp theo của Triệu Vương, thảo luận tình hình phân bố quân binh ở vùng lân cận Bắc Đô, thảo luận xem nếu như triều đình chinh phạt thì ai có thể làm tướng, thảo luận những sách lược chiến đấu cụ thể hơn. Thật là tràn đầy khí phách đặt thiên hạ lên hàng đầu của bậc thư sinh, vì cuộc sống của bá tánh, phân ưu cho đế vương.

Nói tới chỗ kích động thì có người hô hào, lấy bút mực tới, muốn viết một bài hịch chinh phạt ngay tại chỗ.

Cũng có người gọi mang rượu tới, rất có xu thế sẽ quăng ngã bát rồi “ném rượu tòng quân”.

Cô nương chủ quán Thẩm Ký cũng thật là một người hay ho, muốn bút mực thì cho bút mực, muốn rượu thì cho rượu, quan trọng nhất là ăn nói cũng rất hay: “Chính nhờ những người bận việc nước quên việc nhà, lòng mang thiên hạ như chư vị quân tử đây thì tiểu bách tính bọn ta mới có thể an tâm sinh sống.”

Quốc gia thiên hạ là nỗi niềm chung của sĩ tử con cháu nho gia, lời của Thẩm Thiều Quang thật sự điểm vào đúng huyệt vị của đám sĩ tử, cảnh tượng lại càng thêm sôi sục, lại có thêm mấy sĩ tử làm thơ, mọi người cũng cùng nhau ước hẹn, dù có đỗ đạt hay không thì ngày này năm nay sau cũng đều tụ tập về đây.

“Có thể cả đời chúng ta cũng không thể trở thành đỉnh thần, nhưng là người đọc sách, “mang tấm lòng son, yêu nước như nhà”, không dám dễ dàng quên mất.” Một vị sĩ tử nói.

Vì vậy mọi người bàn bạc đổi chúc đỉnh yến thành tiệc lòng son.

Thẩm Thiều Quang vỗ tay cổ vũ: “Đổi rất hay!”

Thiệu Kiệt từ chỗ thị lệnh trở về, thấy cảnh tượng này thì cũng lớn tiếng hô hào một hồi, tới chỗ không người thì lại cười nhạo Thẩm Thiều Quang: “Ta nói cái gì nhỉ? Các cô nương như ngươi ấy à, không hiểu được nhi lang bọn ta đâu.”

Thẩm Thiều Quang: “…”

Lúc này bọn họ không hề biết rằng trong kỳ thi đình sau kỳ thi của bộ Lễ, hoàng đế đã mượn chuyện thảo phạt phía bắc đang nóng hổi này làm đề thi, có nền tảng từ chuyện hôm nay, không ít người trong số những sĩ tử tụ họp ở đây đã phát huy rất xuất sắc. “Tiệc lòng son” này dù đã đổi tên nhưng lại được thêm điển cố, cho nên đã thật sự được tiếp tục truyền thừa từ năm này qua năm khác đúng như mong đợi của Thẩm Thiều Quang, trở thành bữa tiệc lớn mà đám sĩ tử ắt phải tham gia trước kỳ thi.

Thẩm Thiều Quang gặp Thiệu Kiệt thì bị cười nhạo, nhưng gặp Lâm Yến lại được khen ngút trời.

Cấm quân tra xét kiểm kê phủ Triệu Vương liên tục một đêm lại thêm một buổi, mặc dù đã bắt được vài người khả nghi nhưng thẩm vấn qua một chút thì biết ngay không phải là Lý Vực. Thế nên cũng chỉ có thể dán tranh truy nã.

Truy nã khắp toàn thành thì cần phường đinh các phường phối hợp, đây là chuyện của phủ Kinh Triệu.

Xét thấy tầm quan trọng của Lý Vực, Tần Tường đích thân bàn giao lại việc này cho phủ Kinh Triệu.

Nhìn hình trên cáo thị truy nã Lý Vực, Lâm Yến hơi nhíu mày, trong cáo thị vẽ một nam tử trẻ tuổi mặt mày tuấn tú với đôi mắt đào hoa xinh đẹp, trên đó còn viết mấy chi tiết như hai mươi tư tuổi, cao bảy thước, sau tai có vết bớt đỏ tươi. Hiện giờ phần lớn hình trên cáo thị truy nã đều là kiểu thế này, thậm chí còn có cái không bằng được thế này, tranh vẽ thế này chỉ có thể dùng để đối chiếu điều tra, nếu muốn dùng nó để nhanh chóng tìm người giữa biển người mênh mông thì là chuyện quá khó khăn.

Lâm Yến đột nhiên nhớ ra những tranh vẽ cực kỳ giống thật của Thẩm Thiều Quang: “Thẩm cô nương đã từng gặp Lý Vực, nàng ấy vẫn luôn rất cẩn thận, có thể vẫn còn nhớ thứ gì khác, nàng ấy lại có tài vẽ, đại tướng quân có thể cho người tới hỏi nàng ấy một chút.”

Nghe hắn nói một cách thân mật không hề kiêng kỵ gì như vậy, Tần Tường nhướng mày.

Lâm Yến mỉm cười: “Thẩm cô nương chính là vị hôn thê của mỗ.”

“Nếu đã như vậy thì để mỗ tự đi thì hay hơn.” Tần Tường cười đáp, rất cho Lâm Yến mặt mũi.

“Mỗ đi cùng đại tướng quân.”

Dù rằng trong lòng nôn nóng thì Tần Tường vẫn cười, đám lang quân trẻ tuổi thật là…

Vừa tiễn đám sĩ tử yêu nước thương dân về thì lại nghênh đón thống lĩnh cấm quân và thiếu doãn Kinh Triệu. Thẩm Thiều Quang hành lễ với bọn họ, lại lén nhìn Lâm Yến, mắt hắn hơi trũng xuống, râu cũng nhô ra, đúng là bộ dạng của dân tăng ca, nhưng mà tuổi còn trẻ lại có khuôn mặt đẹp, cho nên thành ra lại có nét đẹp kiểu phóng khoáng tự tại – hoặc nói đúng ra là gợi cảm.

Lâm Yến chỉ dịu dàng nhìn nàng.

“Khụ…” Tần Tường hắng giọng.

Thẩm Thiều Quang mỉm cười nhìn Tần Tường, vị nhân vật đứng đầu cấm quân này thì trước kia nàng làm cung nữ suốt bao nhiêu năm như vậy mới chỉ gặp hai lần, bây giờ xuất cung rồi lại gặp nhiều hơn. Bên ngoài có khá nhiều tin đồn về vị Tần đại tướng quân này, nhưng bây giờ xem ra cũng khá tốt.

Tần Tường nói rõ mục đích tới đây: “Lâm thiếu doãn nói cô nương cẩn thận tỉ mỉ lại giỏi vẽ, không biết có thể nhờ cô nương vẽ giúp một bức hình Lý Vực hay không.”

Chuyện Lý Vực có thể trốn thoát sự truy nã khiến Thẩm Thiều Quang khá bất ngờ, vị kia… nhìn có vẻ không giống người khôn khéo cẩn thận, nhưng mà ngẫm lại cũng phải, thân phận của hắn quan trọng như vậy, vị Kiều công kia ắt phải đảm bảo được sự an toàn của hắn.

“Đại tướng quân có lệnh, nhi không dám thoái thác. Xin đợi một lát.” Thẩm Thiều Quang nghiêm túc đáp.

Thẩm Thiều Quang từng học qua về phác họa người, trình độ không cao lắm, nếu đặt ở thời hiện đại làm người vẽ trên đường, mười đồng một tranh thì cả ngày cũng không được năm mươi đồng, nhưng bây giờ dùng để vẽ tranh truy nã tội phạm thì vẫn đủ – thậm chí còn khiến người ta phải chấn động.

Tần Tường ngạc nhiên: “Sao cô nương có thể vẽ giống như vậy?” Có tranh thế này, lại thêm ánh mắt tinh tường của những người tra xét thì cho dù Lý Vực có cải trang cũng có thể nhận ra được. Tranh vẽ này thật đúng là quá tốt!

Thẩm Thiều Quang không tiện giải thích rằng thứ này học được từ kiếp trước, cười gượng: “Có lẽ là nhờ… cẩn thận?”

Lâm Yến liếc nhìn nàng vẻ trách cứ, lại giở trò tinh quái! Nhưng vẫn nhịn không được nhếch môi.

Tấn Tường vốn cũng không định dò xét gì, chẳng qua chỉ tỏ vẻ ngạc nhiên và khen ngợi. Nghe nàng dùng lại lời hắn kể lại lời của Lâm thiếu doãn, hai người lại mắt qua mày lại với nhau, Tần Tường chậc chậc trong lòng, đám lang quân và cô nương trẻ tuổi bây giờ…

Nói cười xong rồi, Tần Tường lại hỏi Thẩm Thiều Quang còn nhớ được thứ gì khác không.

Thẩm Thiều Quang nói: “Nhi từng nghe nói tới một từ gọi là “vùng an toàn”, con người đều có xu hướng chờ đợi ở nơi mà mình cảm thấy an toàn. Nhi từng nói chuyện với vị Lý tứ lang kia vài lần. Theo nhi thấy thì vị Lý tứ lang kia tỏ rõ vẻ thông minh, hơi kiêu căng, chắc hẳn là được chiều chuộng từ nhỏ. Người như vậy thì những lúc gặp nguy hiểm sẽ rất lưu luyến gia đình, mặc dù hắn có nhiều thân phận giả, có thể ẩn náu trong đám đông nhưng chắc hẳn sẽ chọn trốn ở nơi có liên quan tới phủ Triệu Vương, ví dụ như cửa hàng, sản nghiệp khác, thậm chí là ở nhà nô bộc.”

Nghĩ tới cặp mắt đào hoa quyến rũ của Lý Vực, Thẩm Thiều Quang cảm thấy vị này có thể còn một vùng an toàn tâm lý khác: “Nhìn tứ lang có vẻ… khá là phong lưu.” Xuyên không đã lâu, làm một nữ lang, Thẩm Thiều Quang vẫn hơi ngượng ngùng khi nói về loại chuyện này: “Đại tướng quân và thiếu doãn có thể cho người đi điều tra thử các Tần lâu Sở quán xem. Có khi ở những nơi thế này hắn lại cảm thấy an toàn.”

Thời Xuân Thu, con gái Tần Mục công thổi tiêu rất xuất sắc, Tần Mục công xây cho nàng ta một tòa lầu phượng, còn gọi là Tần lâu, để con gái ở đây thổi tiêu mua vui. Sở Linh vương rất háo sắc, xây dựng cung Chương Hoa, chọn những cô gái xinh đẹp nhất cả nước tới đây để hầu hạ hắn, người đời sau gọi cung Chương Hoa là Sở quán. “Tần lâu Sở quán” được dùng để chỉ những nơi ca múa trổ tài nghệ nói chung, cũng có nghĩa chỉ lầu xanh.

Tần Tường lại càng ngạc nhiên hơn, cười khen: “Cô nương rất có nét của người từng trải trong bộ Hình. Nếu cô nương là nhi lang thì mỗ nhất định sẽ tiến cử cô nương vào Đại Lý Tự hoặc bộ Hình. Thực ra trong cấm quân của ta cũng thiếu những nhân tài thế này.” Nói xong thì lắc đầu tiếc nuối.

Thẩm Thiều Quang nói cảm tạ, Lâm Yến cũng mỉm cười, mặc dù chỉ âm thầm nhưng Tần Tường cũng có thể nhìn ra vẻ tự hào lây.

Tần Tường thì lại khá là thông cảm với hắn, bây giờ thì ngươi vui vẻ thế thôi, nếu sau này có tâm tư gì khác, có một vị phu nhân thế này thì e là không dễ gì giấu được… Nhưng mà cũng chưa hẳn, Tần Tường lại nhớ tới trận mai phục hoàn mỹ vừa rồi, hai vị này cũng coi như là kỳ phùng địch thủ. Tần Tường đột nhiên nhớ tới Hàn thị lang mới bị thánh thượng cười nhạo mấy ngày trước, vị này bị phu nhân cầm gậy gỗ đuổi chạy ra ngoài cửa, không biết cảnh Thẩm cô nương cầm gậy gỗ đuổi theo Lâm thiếu doãn sẽ trông như thế nào nhỉ?

Có người tới bẩm báo làm cắt đứt “dòng tưởng tượng” của Tần Tường. Hắn cười nói với Lâm Yến và Thẩm Thiều Quang: “Mỗ còn có việc, không quấy rầy nữa.”

Lâm Yến và Thẩm Thiều Quang tiễn hắn đi, Thẩm Thiều Quang nói: “Mấy ngày tới nhi sẽ vẽ thêm vài bức tranh đưa tới.”

“Vậy phải nhờ cậy cô nương rồi.” Tần Tường lại cáo từ với bọn họ lần nữa rồi dẫn người cưỡi ngựa đi.

Lâm Yến cũng còn một đống chuyện phải xử lý, không thể ở lại đây lâu.

Hắn mỉm cười nhìn Thẩm Thiều Quang, Thẩm Thiều Quang cũng nheo mắt lại cười nhìn hắn, có những người ấy à, chỉ nhìn thôi thì trong lòng đã vui rồi, đương nhiên nếu có thể làm gì khác thì lại càng vui hơn.

Lâm Yến thấp giọng nói: “Ta đi rồi, nàng cẩn thận một chút. Ra ngoài chớ ngại dẫn theo người khác vì sợ phiền, có những người mang lòng ác độc nàng không thể lường được trước, phải đề phòng bọn hắn chó cùng rứt giậu.” Từ lúc bắt đầu vạch ra kế hoạch thì Lâm Yến đã lại lần nữa để Chu Khuê và mấy người có võ công tốt tới chỗ Thẩm Thiều Quang.

Thẩm Thiều Quang ngoan ngoãn gật đầu, lại dịch lại gần thêm bước nữa, híp mắt cười nói: “Yến lang… Nói một câu dễ nghe xem?”

Lâm Yến lại nghĩ tới con cáo đã săn được lại để chạy mất kia, lúc con cáo kia nhìn những con chim con thú bị rơi vào bẫy của hắn chắc hẳn cũng có dáng vẻ thế này nhỉ?

Lâm Yến lại sẵn lòng làm những con chim con thú kia, hắn yên lặng một lúc, khẽ liếm môi dưới, nhẹ giọng nói: “A Tề của ta… là cô nương tốt nhất trên đời này.”

Thẩm Thiều Quang cười như thể con cáo vừa mới được ăn một bữa tiệc toàn thịt gà.

Truyện Chữ Hay