Editor: Thienyetkomanhme
Bên trong có một con mèo rất sống động, cùng một đóa hoa, cái trước là dùng củ cải trắng khắc, cái sau là dùng cà rốt khắc.
"Mẹ, mẹ xem! Là mèo con cùng hoa! Dùng củ cải làm!" Nó duỗi tay nắm lên hai đồ vật nhỏ, vui vẻ giơ lên.
"Được, được, mẹ thấy rồi, con đừng quá kích động." Con trai cao hứng người mẹ tự nhiên vui vẻ, lại cũng không dám để hắn quá kích động.
Cùng lúc đó, trong lòng cô cũng thực cảm ơn chủ tiệm cơm chiên Hạnh Phúc, cảm ơn cô ấy khi nhìn đến ghi chú không chỉ chuẩn bị "mèo con" còn đưa tới thêm một đóa "Hoa".
"Mẹ, đây là làm bằng củ cải, có thể ăn sao?" Đứa nhỏ nhìn mèo con tay trái, lại nhìn bông hoa tay phải, đột nhiên hỏi.
Nghe thấy cái vấn đề này, người mẹ sửng sốt một chút, bất quá nghĩ củ cải vốn dĩ có thể ăn sống, vẫn là trả lời: "Hẳn là có thể."
"Nhưng quá đáng yêu, con không nỡ ăn." Đứa nhỏ sờ sờ đầu "mèo trắng" nói.
"Vậy ăn cơm chiên đi, mẹ còn mua cho con canh tam tiên, con uống nhiều chút." Nói xong, người mẹ đem cái nắp mở ra, từ trên tủ đầu giường lấy tới chén nhỏ chuyên dụng của con trai múc cho nó một chén cơm chiên.
Cơm chiên Dương Châu đủ mọi màu sắc nhìn liền muốn ăn, hơn nữa mùi hương mê người, làm đứa nhỏ vốn đang nói không đói bụng lập tức đem "Hoa" bên tay phải đặt xuống, cầm lấy cái muỗng.
"Ăn từ từ, nhai nát hãng nuốt xuống đi." Nhìn thấy nó từng miếng từng miếng mồm to ăn cơm, người mẹ vừa cao hứng vừa lo lắng.
Đứa nhỏ gật gật đầu, dùng tay trái nắm "mèo con" đỡ chén, tốc độ hơi chậm xuống một ít."Mẹ ơi, cơm chiên ăn ngon thật!" Ăn xong hơn phân nửa chén cơm, đứa bé mới ngẩng đầu nói.
Người mẹ nhìn thấy con trai ăn đến cái miệng nhỏ bóng loáng, sắc mặt cũng hơi hồng nhuận một ít, vuốt đầu con nói: "Vậy chờ con khỏe lại, mẹ sẽ mua cho con ăn mỗi ngày."
"Mẹ thật tốt!" Rốt cuộc còn đang sinh bệnh trung, ăn ăn một láy, tốc độ của đứa bé liền chậm lại, bắt đầu một bên ăn một bên chơi mèo con trên tay.
Vài phút sau, bác sĩ tới kiểm tra phòng, liền nhìn thấy cậu nhóc trong phòng bệnh tinh thần không tồi một bên ăn cơm, một bên đem món đồ chơi trên tay đặt ở bên chén chơi đùa vòng quanh.
Người bệnh tinh thần tốt, bác sĩ tự nhiên cao hứng, chờ thấy rõ món đồ chơi trên tay bé là một con mèo nhỏ, cười hỏi: "U, đây là mèo con từ đâu tới vậy?"
"Là mẹ cháu mua cơm chiên được tặng mèo con, làm bằng củ cải!" Đứa nhỏ giơ "mèo con" lên chia sẻ với bác sĩ.
Nhìn thấy bác sĩ tới, người mẹ đứng dậy chào hỏi, ngữ khí có chút khẩn trương nói: "Nó hai ngày này cái gì cũng ăn không vô, thật sự không có biện pháp, liền đặt cho nó cơm chiên của tiệm nó thích, không sao chứ ạ?"
"Trẻ con ăn uống được là tốt, ngẫu nhiên ăn một lần cũng không có việc gì." Bác sĩ trấn an một câu, nghe mùi hương trong phòng bệnh, nhịn không được nói, "Cơm chiên này thơm thật, trách không được thằng bé lại thích."
"Đúng vậy, lúc trước ở nhà nó thích nhất cơm chiên nhà này, chỉ cần nói mua cho nó, liền đặc biệt vui vẻ."
Bác sĩ lại dò hỏi một ít tình huống hôm nay của cậu bé, trước khi rời đi, cố ý hỏi tên cửa hàng cơm chiên này.
Buổi tối, tiệm cơm chiên Hạnh Phúc buôn bán kết thúc, khu bình luận xuất hiện rất nhiều bình luận khoe khoang "mèo con".
【 mộng k: Lão bản khắc mèo cũng quá giống, hơn nữa thực đáng yêu, con gái của tôi thích đến không buông tay, nhưng mà...... ông xã của tôi là một tôn cục súc, trêu con gái, hắn liền cắn luôn đầu con mèo, chọc con gái oa oa khóc lớn, kết quả hắn còn nói "ăn khá ngon" tôi thật tức quá mà. 】
【fy: Hôm nay thất tình, tâm tình không tốt, nghĩ đến giữa trưa nhìn thấy chủ tiệm khắc mèo cho khách hàng khác, liền thử ghi chú một chút, không nghĩ tới chủ tiệm thật sự khắc cho, rất ấm lòng, cảm ơn chủ tiệm. [ hình ảnh ] 】
【wq: Con trai nằm viện, ăn uống không tốt, không có biện pháp phải đặt cơm hộp của tiệm cho nó, nó ăn một chén cơm chiên nhỏ, còn uống hết một chén canh, quả nhiên vẫn là tay nghề chủ tiệm tốt. Mặt khác, cảm ơn chủ tiệm đưa mèo con cùng hoa, nó rất thích, cơm nước xong cũng vẫn luôn cầm chơi, còn dùng mèo con và hoa tự biên một câu chuyện xưa, muốn cùng mọi ngươi chia sẻ một chút câu chuyện này: Một đóa hoa hồng bỗng nhiên sinh bệnh, nó cảm thấy chính mình đại khái sẽ chết, bỗng xuất hiện một con mèo trắng, mèo trắng an ủi nó...... Cuối cùng, hoa hồng hết bệnh rồi, cùng mèo trắng trở thành bạn tốt. [ hình ảnh ] 】
【 ngày: Chúc anh bạn nhỏ sớm ngày khôi phục khỏe mạnh. 】
【nx: Chuyện xưa rất tuyệt, cậu bé cũng quá đáng yêu, chúc sớm ngày bình phục. 】......
Nguyễn Miên Man nhìn đến bình luận này, lập tức nhớ tới đơn hàng này, đây là buổi chiều mình nhìn đến ghi chú, cố ý cho ít dầu và muối, cũng thêm vào một đóa hoa.
【 Chủ tiệm phản hồi: Không khách khí, chúc bạn nhỏ sớm ngày bình phục, lần sau có thể tới trong tiệm ăn cơm, tôi có thể khắc một lão hổ cho bé. 】Hồi phục xong, cô tiếp tục đi xuống xem, kết quả nhìn đến một cái bình luận làm cô dở khóc dở cười.
【b: Cảm ơn chủ tiệm tặng mèo con, quá đáng yêu, tôi nghĩ mèo con đáng yêu như vậy, chỉ xem không cũng quá đáng tiếc, vừa lúc không cướp được canh trong tiệm, vì thế nấu bát canh củ cải, thật là vừa đẹp vừa ngon. [ hình ảnh ] 】
Hình ảnh, nguyên bản 'mèo trắng' bị nấu chính, biến thành một cục củ cải, lẻ loi trôi trong bát canh, bên cạnh còn có vài miếng hành thái.Nguyễn Miên Man thấy thế nào cũng không liên hệ được chén canh này cùng mấy từ "vừa đẹp vừa ngon".
Mà hiển nhiên, nghĩ như vậy không phải chỉ có một mình cô.【 cái thứ: Chịu phục, dù thiếu canh uống, cũng không đến mức lấy một mẩu củ cải như vậy nấu canh đi? Ngươi tốt xấu thêm chút nguyên liệu khác chứ. 】
【nx: Anh mẹ nó muốn cười chết tôi, cảm giác chủ tiệm nếu là nhìn đến bình luận của anh, khẳng định cảm thấy chính mình uổng phí nhiều công phu như vậy khăc được mèo con, còn không bằng cho thêm anh mấy khối củ cải. 】
【Hq: Thật là nhân tài! Cái khác tôi liền không nói, chỉ muốn biết, anh uống như thế nào, cảm thấy còn không bằng uống nước sôi để nguội đi? 】
【kl: Ha ha ha ha, tôi biết, hắn là che lại lương tâm dùng miệng uống! 】
Nguyễn Miên Man bật cười lắc đầu, lại tiếp tục nhìn mấy cái bình luận, đứng dậy chuẩn bị lên lầu nghỉ ngơi.
Trước khi tắt đèn, cô không khỏi lại nhìn cảnh cửa mới tinh, sau đó mới lên cầu thang.Trong phòng, không riêng gì cửa ra sân thượng đổi thành cửa chống trộm, ngay cả cửa phòng ngủ cũng được thay.Cửa mới không chỉ mức độ an toàn tăng lên, hơn nữa bề ngoài cũng giống như làm bằng gỗ thật, cho nên chỉnh thể căn nhà vẫn tương đối hòa hợp.Nguyễn Miên Man xem xong hai cánh cửa, phát hiện so với cửa gỗ lúc trước đúng là rắn chắc hơn nhiều, càng làm cho người ta có cảm giác an toàn sau, lúc này mới tắt đèn ngủ.
Lúc cô đi vào giấc ngủ, trên mạng có một bài Weibo thú vị được cư dân mạng chú ý.
【 Hôm nay ở trên mạng nhìn thấy một bài viết về cơm hộp, nói đặt cơm hộp có thể kêu chủ tiệm khắc cho con mèo bằng rau quả, vì thế buổi chiều lúc đặt cơm hộp cũng ghi chú thử một chút, ông chủ này làm người vẫn là thực không tồi, thế nhưng thật sự khắc cho tôi, bất quá...... Tôi có điểm không xác định cái này đến tột cùng là mèo là chó hay là cái gì, nhờ bạn bè vạn năng trên mạng giúp tôi phân biệt một chút. Mặt khác, đăng mấy bức hình cửa hàng tôi thấy trên mạng khắc mèo cho khách hàng. [ hình ảnh ] [ hình ảnh ] 】
【 Ha ha ha ha, người mua show hình và người bán show hình sao? 】
【 Tôi biết, đây đại khái chính là tứ bất tượng trong truyền thuyết! 】
【 Trời mẹ, hiện tại làm cơm hộp yêu cầu cao như vậy sao? Còn phải khắc mèo cho khách hàng? 】
【 Nhìn đến bức ảnh trước, tôi cảm thấy cửa hàng chịu khắc mèo cho khách thực không tồi, nhìn đến bức ảnh sau, ha ha ha ha...... Thực xin lỗi, tôi thật sự nhịn không được, đặc biệt là so sánh với con mèo đáng yêu kia. 】
【 Nhưng mà, làm đầu bếp không phải đều có kỹ thuật xắt rau sao? Vì cái gì nhà này khắc "mèo con" thành một lời khó nói hết như vậy? 】
【 Đại khái đó là đầu bếp khách sạn đi, đầu bếp cửa hàng nhỏ thường chỉ biết xắt rau, xào rau bình thường; nhiều nhất biết thêm chiêu đảo, hất chảo, khắc hoa gì đó, thật sự là không biết. 】......
【 Nguyên lai đặt cơm hộp còn có loại phúc lợi tiềm ẩn này sao? Ngày mai tôi cũng đi thử xem. 】
【 Ha ha ha ha, cảm giác ngày mai rất nhiều cửa hàng sẽ khóc ngất. 】
Khách hàng tiệm cơm chiên Hạnh Phúc cũng lướt Weibo, nhìn đến bài Weibo này, những khách buổi chiều nhận được mèo con lập tức khoe khoang, không nhận được cũng tới khu bình luận tìm hình ảnh đăng lên.
【 Trời ạ! Mỗi một con mèo đều có động tác, thần thái không giống nhau, đây là chủ tiệm thần tiên gì vậy, lại sủng khách hàng như vậy sao? 】
【 Cũng quá đáng yêu rồi, một người mê mèo và tích sưu tập về mèo như tôi cực kỳ muốn sưu tập được một bộ! 】
【 Muốn biết, chạm trổ như vậy thì tính là trình độ gì? 】
【 Đại khái là trình độ "" đi. 】(: ý chỉ Trâu, bò/ lợi hại)
Bởi vì "Củ cải mèo con", tiệm cơm chiên Hạnh Phúc lại lần nữa nổi tiếng hơn một chút.Buổi sáng ngày hôm sau, Nguyễn Miên Man rời giường liền đi phòng bếp làm bữa sáng.
Trước lấy ra thịt cá dung băm nhuyễn, sau đó cắt nấm hương, mộc nhĩ, cà rốt, dưa chuột, rau cần xử lý lần lượt các nguyên liệu nấu ăn.Đem cá dung ra hầm canh, cô đem cá cùng nguyên liệu làm bánh đặt ở một bên, bắt đầu làm như ý cuốn trước.Trước đem thịt heo băm nhuyễm, thêm hành, gừng, tỏi, rượu Thiệu Hưng...... muối trộn đều làm nhân, trứng gà chiên mỏng thành vỏ cuốn, dùng vỏ bánh đem nhân cuốn thành hình vân tròn......
Tư Cảnh Lâm đi tới cửa, đã ngửi thấy mùi hương nồng đậm từng đợt từ trong phòng bếp bay ra.Anh nhẹ ngửi một chút, bước vào trong cửa hàng, không tự giác mà hướng phòng bếp đi tới.
Ghé vào lối đi nhỏ ngoài phòng bếp, Quả Quýt Nhỏ, nghe được tiếng bước chân, đột nhiên quay đầu, chờ nhìn thấy người tới là ai, lại lười biếng thu hồi tầm mắt, tiếp tục quơ quơ móng trước mà quỳ rạp trên mặt đất.
Trong phòng bếp, thân hình mảnh khảnh của cô gái đứng trước bệ bếp, trong tay cầm nồi sạn đang chuyển động linh hoạt, trong nồi tản mát ra mùi hương mê người của bánh rán cá dung.Ánh mắt Tư Cảnh Lâm khẽ nhúc nhích.
Nguyễn Miên Man đem bánh rán cá dung đã chiên tốt ra khỏi nồi, như có cảm giác mà quay đầu lại, liền nhìn thấy người đàn ông đứng ở cửa phòng bếp.
"Anh Cảnh Lâm, anh tới từ khi nào vậy?"
"Vừa đến." Tư Cảnh Lâm nói xong, nhấc chân bước vào, "Có cái gì cần hỗ trợ không?"
Nguyễn Miên Man đem đĩa bánh rán cá dung vừa ra lò bưng lên tới đưa cho anh: "Bánh rán ăn ngon nhất là lúc mới ra nồi, anh nếm thử hương vị đi."
Bánh rán cá dung thêm rau cần mới ra nồi, mặt trên rắc chút mè trắng, thoạt nhìn ánh vàng rực rỡ, tựa hồ còn như được phết một lớp mỡ, thoạt nhìn phá lệ mê người.
Tư Cảnh Lâm nhìn cô một cái, tiếp nhận cái đĩa cũng đôi đũa cô đưa, dưới cái nhìn chăm chú của cô kẹp lên một khối đưa vào trong miệng.
Nhìn chằm chằm khi người khác đang ăn nhiều ít có điểm không lễ phép, Nguyễn Miên Man ngày thường tự nhiên sẽ không làm như vậy, chỉ là lúc này hai người cách nhau rất gần, hơn nữa muốn biết bỏ thêm rau vào bánh rán cá dung hương vị sẽ như thế nào, mới theo bản năng nhìn anh.
Nhưng lúc này, Nguyễn Miên Man tức khắc phát hiện, người trước mặt mặc dù đứng trong phòng bếp bưng đĩa ăn cái gì, tư thái vẫn ưu nhã tự phụ như cũ, còn có bàn tay cầm lấy đôi đũa, thon dài trắng nõn, thoạt nhìn cũng thập phần xinh đẹp.Phát hiện chính mình đang chú ý cái gì, Nguyễn Miên Man vội thu hồi tầm mắt, che giấu xoay người một lần nữa bật bếp lên, tiếp tục rán bánh.
Bánh rán cá dung thêm rau cần so với bánh rán cá dung càng ngon miệng hơn một ít, thịt cá tươi mới cùng rau cần hơi ngọt thanh thúy kết hợp, ăn ngon lại không ngấy, làm người ta có thể ăn hết một bàn lớn.
Cũng may Tư Cảnh Lâm có tính tự chủ tương đối cao, mới có thể ăn xong một miếng không tiếp tục tiếp ăn thêm một miếng khác, mà nói: "Ngoài giòn trong mềm, tiên hương ngon miệng, so với bánh rán cá dung bình thường càng thoải mái thanh tân hơn, ăn rất ngon."
"Anh thích là tốt rồi." Nguyễn Miên Man cười rộ lên, thuận tay lật mấy miếng bánh rán cá dung rau cần trong nồi.
Tư Cảnh Lâm thấy cô cấm lấy cái nồi hất lên, mấy cái bánh rán trong nồi liền lưu loát bay lên và đổi mặt, tầm mắt dừng ở cổ tay trắng nõn, tinh tế của cô hai giây.
Anh ở trong lòng suy nghĩ một chút, cảm thấy một bàn tay mình đại khái là có thể nắm gọn hai cổ tay của cô, có điểm tò mò bàn tay mảnh khảnh như vậy, lấy đâu ra sức lực lớn như vậy.Chờ Nguyễn Miên Man đem mấy cái bánh trong nồi chiên chín, quay đầu liền thấy cái đĩa trong tay anh đã trống không.
Cảm thấy có thể là anh đói bụng rồi, Nguyễn Miên Man cũng không nghĩ nhiều, nâng cái nồi lên nói: "Anh Cảnh Lâm, đưa đĩa qua một chút."
Tư Cảnh Lâm nghe được lời cô nói, mới phát hiện trừ bỏ chiếc đũa đnag gắp một cái, trên đĩa đã trống không.
Định nếm hương vị mà thôi, trực tiếp nếm hết một đĩa đầy, anh hiếm khi lại có chút xấu hổ.Nguyễn Miên Man thấy anh không nhúc nhích, dứt khoát dùng cái sạn đem cái bánh vừa chiên xong đẻ vào cái đĩa trong tay anh, buông nồi xuống, lại múc thêm cho anh một chén canh cá dung tươi ngon, lấy ra như ý cuốn trong hộp giữ ấm.
Đem canh cá dung, như ý cuốn cùng một đĩa món xào nhỏ cho vào khay, cô nói: "Anh Cảnh Lâm đi ra ngoài ăn trước đi."
Tư Cảnh Lâm đoán cô cũng chưa có ăn, đem bánh rán cá dung trong tay thêm chiếc đũa đặt tới trong khay, cầm lấy một cái chén con múc canh cá dung.
Nguyễn Miên Man đang có chút nghi hoặc, liền nghe anh nói: "Cùng nhau ăn đi."
Chỗ thức ăn này cũng không ít, không đủ lại tiến vào chiên một ít bánh rán cá dung cũng không quá bất tiện, Nguyễn Miên Man liền không cự tuyệt.
"Vâng."
Nguyễn Miên Man duỗi tay đang muốn bưng khay lên, một bàn tay khác khớp xương rõ ràng lại bưng trước cô một bước, cô chỉ có thể thu hồi tay, đi theo anh cùng nhau ra ngoài.
P/S: Dạo này bận quá có thể sẽ ra chương chậm hơn lúc trước, mình sẽ cố gắng đền bù sau nha.