Tiệm Cơm Chiên Hạnh Phúc

chương 196

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Editor: Thienyetkomanhme

So với khách sạn lớn, tiệm cơm chiên Hạnh Phúc thật sự quá mức đơn sơ, giám đốc vào tiệm ngồi xuống, trong lòng hối hận không thôi, cảm thấy sớm biết vậy thì không nên đem chuyện quan trọng giao cho nhân viên không đáng tin cậy như vậy.

So với hắn như ngồi trên ghế có đinh đứng ngồi không yên, Chu tổng lại rất đạm nhiên, giơ tay gọi người phục vụ tiếp nhận thực đơn.

Phát hiện thực đơn thượng trừ bỏ cơm chiên cũng chỉ có món kho cùng vài món canh canh, sắc mặt giám đốc nháy mắt từ đen chuyển sang xanh.

"Tiểu Vương, có phải anh muốn nghỉ việc hay không? Thế nhưng chọn loại địa phương này!" Hắn hướng tiểu Vương gầm nhẹ một tiếng, vội vàng xin lỗi Chu tổng, "Chu tổng thật sự xin lỗi, người phía dưới không hiểu chuyện, chọn cửa tiệm như vậy, chúng ta vẫn nên đi khách sạn Thiên Nguyệt ăn đi."

Bị hắn rống, sắc mặt tiểu Vương trắng một chút, trong lòng có chút hoài nghi có phải chính mình thật sự chọn sai rồi hay không.

Chu tổng xua tay nói: "Tôi đã sớm ăn ngán mấy món ở khách sạn Thiên Nguyệt, tôi thấy khách hàng trong tiệm ăn ngon lành như vậy, hương vị nhà này hẳn là không tồi, tôi cũng rất lâu không ăn qua cơm chiên, vừa lúc hôm nay nếm thử."

Nói xong, hắn kêu người phục vụ gọi một phần canh thịt dê, một phần cơm chiên thịt dê.

Giám đốc thấy vậy, miễn cưỡng kéo gương mặt tươi cười cũng tùy tiện gọi một phần cơm chiên vịt quay, mặt khác gọi thêm món kho trong thực đơn, đậu phộng chiên, đậu hủ chiên cũng gọi một phần.

Chu Linh ghi nhớ món ăn, không bao lâu, bưng khay ra, đi hai lượt mới đem xong món bọn họ gọi.

"Thơm quá!" Nhìn mỹ thực trên bàn sắc hương vị đều đầy đủ, trước mắt Chu tổng sáng ngời, ngay sau đó trực tiếp bưng lên đĩa cơm chiên thịt dê của mình.

Giám đốc khẩn trương nhìn hắn, sợ hắn ăn không hài lòng, cuộc hợp tác lần này sẽ thất bại.

Chu tổng trước thưởng thức đĩa cơm vàng ruộm bằng mắt, cơm chiên thịt dê thoạt nhìn thập phần mê người, sau đó cầm lấy đôi đũa ăn miếng cơm kèm thịt dê.

Một đũa cơm chiên thịt dê vào miệng, một chút mùi tanh đều không có, nhẹ nhàng nhai nuốt hai cái, cả miệng đều là mùi thơm tươi mới của thịt dê.

"Ngon!" Hai miếng cơm chiên xuống bụng, Chu tổng nhịn không được kêu một tiếng, ngay sau đó quay đầu nhìn về phía giám đốc, "Không nghĩ tới tiệm ăn nhỏ như vậy làm được cơm chiên hương vị hoàn mỹ như thế, tôi đã từng ăn cơm chiên hoàng đế ở thành phố G đều so ra kém đĩa cơm này."

Vốn dĩ cho rằng hôm nay muốn xong đời rồi, giám đốc nghe được đánh giá này, cả người đều sửng sốt một chút.

Vẫn là tiểu Vương bên cạnh, nhịn không được nói tiếp: "Cửa hàng này phía trước ở lễ hội ẩm thực thành phố A chúng tôi chính là cửa hàng được yêu thích nhất, thậm chí còn có người tỉnh ngoài cố ý lại đây, chỉ để nếm thử cơm chiên nhà này."

"Vậy thật là cảm ơn mọi người mang tôi tới chỗ tốt như vậy, bằng không tôi thật đúng là tìm không thấy chỗ như này." Chu tổng nói xong, cúi đầu tiếp tục ăn.

Đối với người lần đầu tiên ăn cơm chiên của tiệm cơm chiên Hạnh Phúc, nói một câu kinh vi thiên nhân cũng không quá, hắn ăn từng ngụm, từng ngụm, không một lúc đĩa cơm chiên liền vơi đi hơn phân nửa.

Giám đốc nhìn hắn ăn ngon lành như vậy, rốt cuộc yên lòng, trên mặt một lần nữa lộ ra nụ cười.

"Tiểu Vương, cậu thực không tồi, hợp tác lần này nếu là thành, trở về cho cậu thêm tiền thưởng." Giám đốc sửa gương mặt đen, vỗ vỗ bả vai tiểu Vương, hạ giọng khen nói.

"Cảm ơn giám đốc!" Tiểu Vương nói lời cảm ơn, lại là cúi đầu bưng lên cơm chiên trước mặt bắt đầu ăn.

Khoảng thời gian trước tương đối vội, thật lâu rồi hắn cũng chưa ăn cơm chiên trong tiệm, hôm nay rốt cuộc lại được ăn lần nữa, tức khắc lộ ra biểu tình hưởng thụ.

Nhìn thấy hai người bọn họ ăn đến ngon lành, giám đốc rốt cuộc đem lực chú ý đặt tới mỹ thực trên bàn.

Này vừa thấy, hắn không tự giác nuốt nước miếng.

Hình như rất không tồi!

Ngửi cơm chiên vịt quay trước mặt tản ra mùi hương mê người, giám đốc đang chuẩn bị cầm lấy đôi đũa nếm thử, liền nghe Chu tổng bên cạnh nói: "Sao anh lại không ăn? Là không thích ăn cơm chiên sao? Vậy tôi giúp anh ăn, đừng lãng phí."

Giám đốc nhìn hắn buông đĩa cơm chiên trống không trong tay xuống, khóe miệng nhẹ xị một chút: "Đúng vậy, tôi không quá thích ăn cơm chiên."

Chu tổng đã ăn một ngụm cơm chiên vịt quay trong tay, phát hiện vịt quay da giòn thịt nộn, hương vị hoàn toàn không thua kém cơm chiên thịt dê phía trước.

Hắn liền ăn hai miếng to, nhìn về phía người bên cạnh: "Cơm chiên vịt quay ăn quá ngon, da vịt hương giòn, thịt vịt tươi mới, cơm hấp thu hương vị của thịt vịt, cũng là một món lợi hại, sao anh lại không thích ăn?"

Đây chính là đối tượng hợp tác, bằng không giám đốc hận không thể trực tiếp đập vào mặt hắn.

Nhưng mà, mặc dù trong lòng mắng người, trên mặt giám đốc lại chỉ có thể cười gượng hai tiếng, sau đó đem chiếc đũa duỗi tới đậu hũ chiên trên bàn.

Vốn dĩ chỉ là vì che giấu cảm xúc, bất quá chờ đậu hủ vào miệng, ngoài giòn trong mềm, hương cay hàm tiên, lập tức khiến cho giám đốc mở to hai mắt.

"Chu tổng, ông mau nếm thử đậu hũ chiên này, hương vị cũng đặc biệt ngon." Trong lòng mắng thì mắng, nhưng hôm nay trọng điểm vẫn là chiêu đãi hắn thật tốt, thuận lợi đạt thành hợp tác, cho nên giám đốc nếm đến đậu hũ mỹ vị, lập tức hô.

Chu tổng nghe vậy, gắp lên một khối đậu hủ chiên đưa vào trong miệng, ngay sau đó liên tục gật đầu: "Xác thật ăn ngon, đậu hủ chiên vừa lúc khoogn bị khô, đầu bếp thật sự khống chế độ lửa quá tốt, hương vị cũng không thể bắt bẻ, thật là mỹ vị."

Theo sau, hắn lại mang theo chờ mong nếm những món khác trên bàn, phát hiện canh thịt dê tiên hương ngon miệng, món kho hàm tiên ngon miệng, ngay cả đậu phộng thoạt nhìn bình thường đều phá lệ thơm ngon.

Ăn uống thập phần no, Chu tổng chưa đã thèm mà dừng lại đôi đũa.

Đã rất nhiều năm không ăn đến tận hứng như vậy, Chu tổng buông chiếc đũa, trong lòng có ý tưởng.

Mà bên cạnh, giám đốc thấy hắn ăn đến suиɠ sướиɠ, nhân cơ hội đề cập tới chuyện hợp tác.

Việc hợp tác này với hắn mà nói rất quan trọng, đối với Chu tổng mà nói lại không tính là cái gì, nể mặt bàn cơm hôm nay, hắn không do dự liền trực tiếp đồng ý.

Giám đốc thấy hắn rốt cuộc nhả ra, trên mặt lộ ra biểu tình vui vẻ: "Vậy chúng ta liền đi ký hợp đồng?"

"Không vội, tôi còn có chút việc muốn tìm chủ tiệm." Chu tổng xua xua tay, ý bảo người phục vụ lại đây, tỏ vẻ muốn gặp chủ tiệm.

Chu Linh có chút nghi hoặc, bất quá thấy hắn cũng không giống như đang bới lông tìm vết, vẫn là gật đầu đi phòng bếp chuyển lời cho hắn.

Không một hồi, Nguyễn Miên Man từ phòng bếp đi ra, bên cạnh còn có Tư Cảnh Lâm đi theo.

"Xin chào, tôi là chủ tiệm, xin hỏi có chuyện gì sao?" Nguyễn Miên Man đi tới hỏi.

Chu tổng ngẩng đầu, tức khắc cả kinh, vội vàng đứng lên nói: "Tư tổng? Ngài sao lại ở đây?"

"Đây là cửa tiệm bạn gái tôi, anh có chuyện gì?" Tư Cảnh Lâm nhàn nhạt nói.

Tư Cảnh Lâm nhớ lại một chút, mới nhớ rõ, tựa hồ ở yến hội nào đó có gặp qua người này.

"Không có việc gì, không có việc gì, chính là lần đầu ăn đến cơm chiên ngon như vậy, muốn gặp xem là đầu bếp nào có thể làm ra mỹ thực như vậy." Chu tổng cười làm lành nói.

Còn suy nghĩ phía trước muốn mời người làm đầu bếp riêng trong nhà, đánh chết hắn cũng không dám nói nữa.

"Bà chủ nhỏ chính là đầu bếp trong tiệm." Bên cạnh, tiểu Vương mở miệng nói.

"Không nghĩ tới bà chủ tuổi còn trẻ liền lại có trù nghệ tốt như vậy, thật là bội phục! Tư tổng ngài thật là có phúc, có bạn gái ưu tú như vậy." Chu tổng nịnh hót nói.

Tâm tình Tư Cảnh Lâm cũng không tệ lắm nghe xong hắn nói, thấy hắn không việc khác, trực tiếp nắm tay Nguyễn Miên Man về phòng bếp.

"Là người quen của anh?" Nguyễn Miên Man đi đến phòng bếp sau hỏi anh.

Tư Cảnh Lâm nói: "Gặp qua một lần mà thôi, không thân."

Nghe vậy, vốn đang muốn nói là người quen của anh thì có thể giảm giá hoặc trực tiếp miễn phí, Nguyễn Miên Man không nói gì nữa.

Triệu Hữu Vi là người thập phần có hiệu suất, cùng Nguyễn Miên Man thỏa thuận xong, thực mau liền mở xưởng món kho.

Mặc dù là cùng một loại phối phương, nhưng máy móc làm, chung quy so với thủ công hương vị sẽ kém chút, bất quá mặc dù điểm này có khác biệt, cũng vẫn rất ngon, đối với người không quá kén chọn, thậm chí ăn không phân biệt được.

Nhóm hàng thí điểm đầu tiên xuất xưởng, Triệu Hữu Vi cũng chưa lấy ra bán, mà phần lớn đưa đến tiệm cơm chiên Hạnh Phúc, một phần đưa cho bạn bè, thân thích.

Nhiều hàng hóa như vậy, Nguyễn Miên Man khẳng định là ăn không hết, đưa cho mọi người xung quanh nếm thử, dứt khoát đem chỗ còn lại bán ở trong tiệm.

Người trong ngõ nhỏ có quan hệ không tồi với cô trên cơ bản đều nhận được món kho, Lâm gia cũng không ngoại lệ.

Lâm Minh Minh, Lâm Thông Thông hai đứa nhỏ bình thường rất ít ăn đồ ăn vặt, lúc này nhận được một thunfh nhỏ món kho so với đồ ăn vặt bình thường còn ngon hơn, cao hứng như được ăn tết, ngay cả Lâm Minh Minh trưởng thành sớm cũng không ngoại lệ.

Vốn dĩ bà Lâm cảm thấy món kho này đặt vào trong đĩa có thể làm thành món ăn cơm, bất quá thấy chị em hai vui vẻ như vậy, cuối cùng vẫn quyết định giữ lại cho bọn chúng làm đồ ăn vặt.

Ngày thường không mua được gì làm đồ ăn vặt, hai đứa nhỏ không hẹn mà đều đem món kho tới trường học. Tan học, bạn học khác ăn đồ ăn vặt, từ cặp sách lấy ra, xé ra một cái, mùi hương tức khắc bay toàn bộ phòng học.

Lâm Minh Minh lấy một túi chân vịt, ăn lên hương cay ngon miệng, tới xương cũng thơm.

Cô bé bắt đầu gặm chân vịt, trong phòng học dần dần an tĩnh lại, các bạn học trên cơ bản đều nghe mùi hương nhìn về phía bên này.

Không ít bạn học cũng đang ăn đồ ăn vặt, tức khắc cảm thấy, que cay, mì gói, chân gà nhỏ trong tay một chút đều không thơm......

"Lâm Minh Minh, chân vịt trên tay cậu mua ở đâu? Thơm quá a?" Cuối cùng, bạn học ngồi cùng bàn cô bé trước hết nhịn không được nhìn về phía túi trên tay cô, chỉ nhìn thấy hai chữ "Hạnh phúc".

Đúng vậy, Triệu Hữu Vi lười đến nghĩ tên, mặc kệ là củ cải nhỏ phía trước, hay là món kho hiện tại, đều trực tiếp dùng hai chữ "Hạnh phúc" để đặt tên.

Chân vịt thật sự quá thơm, da mềm mại, gân bên trong rất dẻo dai, tư vị thơm cay thậm chí nhập đến xương cốt, làm người ta ăn đến xương cũng có chút luyến tiếc nhả ra.

Bất quá, xương chân vịt khá cứng, thật sự không thích hợp nuốt xuống, Lâm Minh Minh nhai nát, vẫn là phun ra, ngay sau đó mới có thể trả lời vấn đề của bạn ngồi cùng bàn: "Đây là chị Đông Đông tặng cho tớ ăn, hương vị đặc biệt ăn ngon."

Không cần cô bé nói, ngửi hương vị này, mọi người liền biết khẳng định ăn ngon. Đặc biệt là học sinh trong lớp bởi vì cô, trên cơ bản đều ăn qua cơm hộp tiệm cơm chiên Hạnh Phúc, sao lại không biết tay nghề "chị Đông Đông" trong miệng cô bé.

Đương nhiên, cũng là từ trước kia, từ khi tiệm cơm chiên Hạnh Phúc mổi tiếng, chỉ có tan học học sinh mới có thời gian đi ăn, còn hiện tại không đặt được cơm hộp nhà này.

Bạn học ngồi cùng bàn nuốt nước miếng nói: "Thật hâm mộ cậu a......"

Trước nay chỉ có mình đi hâm mộ người khác, Lâm Minh Minh nghe được lời này, trong lòng có cảm giác không thể nói thành lời, bất quá, học kỳ này bạn cùng ngồi cùng bàn không tồi, liền trực tiếp nói: "Cậu muốn ăn có thể đi tiệm cơm chiên Hạnh Phúc mua."

"Vậy chờ giữa trưa tan học tớ có thể đi cùng cậu không?" Bạn gồi cùng bàn lập tức nói.

Giữa trưa vốn dĩ phải về nhà, Lâm Minh Minh không do dự liền gật đầu đồng ý, kết quả lại có vài người buổi trưa không phải về nhà ăn cơm nói muốn đi, còn có bạn học khác nhờ cô mua hộ.

Trường học tan học, Lâm Minh Minh mang theo một đám bạn học trở lại hẻm hồ Lô, không bao lâu liền đến tiệm cơm chiên Hạnh Phúc.

Cái giờ này, trong tiệm đã ngồi đầy người, Chu Linh bưng cơm ra cho khách hàng, liền nhìn đến các cô bé.

"Minh Minh, sao em tới đây?"

"Chị Chu." Lâm Minh Minh chào hỏi sau mới nói, "Bạn học của em muốn mua món kho lúc trước chị Đông Đông cho em, có thể chứ?"

"Này có cái gì không thể." Chu Linh phía trước đều bận rộn mới quên, lúc này nghe cô bé nói, dọn ra một thùng, "Mấy đứa tự mình chọn."

Mấy học sinh nhìn đến một thùng món kho đủ chủng laoij, nháy mắt vây lại chọn chọn.

"Món kho đã đóng gói chân không bán? Cái này hay, tôi cũng muốn mua!" Khách hàng tinh mắt nhìn đến, lập tức nói.

Khách hàng vốn đắm chìm trong cơm chiên nghe vậy, ngẩng đầu phát hiện một thùng món kho đóng gói chân không, xác định là dùng phối phương của bà chủ nhỏ làm, cũng kích động theo.

Vì thế, chờ Lâm Minh Minh mang theo bạn học mua một đống món kho rời đi, nhóm khách hàng trong tiệm cũng mua rất nhiều, thậm chí có khách hàng nếm một cái, trực tiếp mua một thùng.

Khách hàng mua tới cao hứng, khách hàng trên app cơm hộp nghe nói trong tiệm bán món kho đóng gói chân không, lại không vui.

【b: Bà chủ nhỏ, cô cũng quá không nghĩa khí, khách hàng trên mạng không phải khách hàng sao? Vì cái gì ra món kho đóng gói chân không cũng không nói cho chúng tôi biết? 】

【nx: Ai bảo anh lười! 】

【b: Không phải, người kia? Đều là người ăn cơm hộp, chặn họng tôi làm gì? 】

【 thiên : Ha ha ha ha, "nx" hình như là con gái, hơn nữa là fan trung thành của tiệm, khuyên cậu đừng cãi nhau với cô ấy. 】

【o: Tôi mặc kệ bà chủ nhỏ, tôi cũng muốn mua món kho đóng gói chân không làm đồ ăn vặt, cô cũng bán một ít trên app cơm hộp được không? 】

【kl: Ô ô ô, bà chủ nhỏ bất công, tôi cũng muốn ăn món kho, lăn lộn đầy đất bán trên app cơm hộp! 】

......

【 còn: Phía trước liền nghĩ tới có thể chút món kho đóng gói chân không hay không, không nghĩ tới còn chưa có kiến nghị bà chủ nhỏ đã làm, hy vọng có thể mau chóng mua được. 】

【 võ w: Mau đăng giá đi, món kho trong tiệm mỗi lần cướp được căn bản không đủ ăn, đóng gói chân không mà bán, tôi muốn mua mấy thùng về nhà từ từ ăn. 】

......

Truyện Chữ Hay