Editor: Thienyetkomanhme
Lại một lát sau, biểu diễn bắt đầu, mọi người không rảnh nói chuyện.Nguyễn Miên Man thờ phào một hơi, cũng nhìn về phía trêи đài.
Biểu diễn là bắt đầu từ lớp lá, ở giữa xen kẽ lớp chồi, mẫu giáo bé.Lần đầu xem biểu diễn của csac bạn nhỏ, Nguyễn Miên Man thấy đáng yêu không chịu nổi, các bạn nhỏ ở trêи sân khấu vừa hát vừa nhảy quá đáng yêu, cũng cầm lấy di động chụp lại giống như mọi người.Chụp xong, cô thuận tay chia sẻ cho Tư Cảnh Lâm.
Lớp hai bắt đầu biểu diễn, một đám nhóc tỳ mặc quần áo đáng yêu ở phía trêи nhảy nhót, tuy rằng không quá chỉnh tề, còn có bé quên động tác, hoặc là nhìn thấy bố mẹ liền bật khóc, nhưng chỉnh thể vẫn rất không tồi.
Nguyễn Miên Man nhìn thấy Tiểu An An đứng ở hàng đầu tiên, toàn bộ quá trình đều nhảy rất nghiêm túc, thậm chí còn duỗi tay đem một bạn nữ quên chỗ đứng kéo trở về, một bên quay video lại một bên cười.
Chờ các bé kết thúc biểu diễn, đã là giữa trưa, An An biểu diễn xong về lại bên người, Nguyễn Miên Man liền đem quà tặng mang thoe cho bé: "Đây là chị cùng...... anh Tư mau quà cho em."
Cô rối rắm về vấn đề xưng hô một chút, cuối cùng vẫn lựa chọn là "anh" mà không phải là "chú".
"Cảm ơn chị!" An An nói xong, gấp không chờ nổi mở ra bọc quà, sau đó kinh hỉ mà kêu không ngừng.
Đó là một bộ búp bê Barbie tinh xảo, đừng nói An An, chính là Nguyễn Miên Man lúc mới nhìn thấy cũng rất thích.Bên cạnh mấy bạn nhỏ nhìn thấy quà của An An, cũng kêu lên theo, sau đó cũng đều kêu muốn.Cuối cùng, vẫn là Nguyễn Miên Man lấy ra salad hoa quả mình mang tới để trấn an các bạn nhỏ khác.
Buổi chiều, nhà trẻ được nghỉ nửa ngày, bà Vương cùng Chu Linh muốn mang An An đi công viên giải trí chơi, Nguyễn Miên Man không nghĩ quấy rầy người một nhà bọn họ, một mình trở lại hẻm Hồ Lô.
Cô còn chưa tới hẻm, lại nhận được điện thoại của Tư Cảnh Lâm trước, hỏi cô hiện tại ở đâu.
"Em mới vừa xem xong biểu diễn, An An biểu hiện rất tuyệt, các bạn nhỏ khác trong nhà trẻ cũng rất đáng yêu, đặc biệt là các bé mẫu giáo...... Hiện tại chuẩn bị trở về, đã đến ngoài hẻm Hồ Lô rồi ạ." Nguyễn Miên Man nắm di động ngữ khí nhẹ nhàng kể lại.
Tư Cảnh Lâm kiên nhẫn nghe cô biểu đạt sự yêu thích với độ đáng yêu của các bé trong nhà trẻ xong, kéo cửa xe xuống, quay đầu quả nhiên nhìn thấy cô bé cách đó không xa đang chuẩn bị đi vài ngõ nhỏ.Cô hôm nay mặc một thân váy hồng nhạt, đỉnh đầu mang theo một cái mũ hồng nhạt cùng màu, còn có cả cánh mũ, thoạt nhìn so với ngày thường nghịch ngợm đáng yêu thêm một chút.
Tư Cảnh Lâm đánh giá cô, thẳng đến khi người sắp vào ngõ nhỏ mới mở miệng nói: "Đông Đông, quay đầu lại."
Thanh âm trầm thấp từ tính từ trong di động cùng bên ngoài cùng lúc truyền đến, Nguyễn Miên Man mang theo nghi hoặc quay đầu.
Lúc nhìn thấy người đứng cách đó không xa, nghi hoặc trêи mặt cô nháy mắt biến thành kinh hỉ: "Anh Cảnh Lâm, sao anh lại tới đây!"
Thấy cô cúp điện thoại xong chạy chậm về phía mình, hai cái cánh nhỏ trêи mũ như muốn bay lên, Tư Cảnh Lâm theo bản năng muốn vươn tay đem người đang chạy tới ôm vào trong lòng ngực.
Nhưng mà, anh vẫn khắc chế, rốt cuộc quan sát lâu ngày không khó để nhìn ra, cô bé kỳ thật có chút bảo thủ, luôn cố bảo trì khoảng cách với người khác phái.
Đối mặt với anh, tuy rằng so với người khác phái bình thường tốt hơn một chút, nhưng cũng sẽ tận lực tránh tiếp xúc tay chân.
Bất quá, suy nghĩ cô từ nhỏ là được nuôi lớn bên người hai ông bà cụ, trưởng bối thân cận lại ra đi quá sớm, Tư Cảnh Lâm cũng có thể hiểu phần nào.Cuối cùng, lúc cô ngừng lại cách mình một bước, Tư Cảnh Lâm chỉ là giơ tay khắc chế mà chạm vào cái cánh nhỏ trêи đầu cô một chút.
Nhận thấy được động tác của anh, Nguyễn Miên Man có chút ngượng ngùng mà sờ cái mũ trêи đỉnh đầu: "Đây là nhà trẻ phát cho, dùng để che nắng khi xem biểu diễn ạ."
"Rất đáng yêu." Tư Cảnh Lâm nhìn khuôn mặt cô trong trắng lộ hồng, không biết là khen mũ hay là khen người.
Nguyễn Miên Man được khen lại hơi rũ mắt xuống, có chút muốn đem cái mũ hơi trẻ con này lấy xuống, bất quá, nghĩ đến lúc trước có người bạn nhỏ đem cái mũ bỏ xuống nháy mắt đầu tóc đều rối tung lên, rốt cuộc vẫn là không có làm như vậy.
"Đi lên xe trước." Hôm nay có chút nóng, Tư Cảnh Lâm thấy cô tuy rằng không ra mồ hôi, nhưng sắc mặt lại so với ngày thường hồng hơn một ít, mở miệng nói.
Nguyễn Miên Man đi theo anh ngồi vào trong xe sau mới nhớ tới: "Chúng ta định đi đâu ạ?"
Cô vốn dĩ cho rằng anh là lại đây ăn cơm sau dạy mình học, nhưng hẻm Hồ Lô ngay ở phía trước, bọn họ hiện tại lại lên xe, hiển nhiên không giống như trong suy nghĩ của cô.
"Mang em đi chơi." Tư Cảnh Lâm nói xong, cầm lấy một cái túi có chút lớn bên cạnh đưa tới trước mặt cô, "Ngày lễ vui vẻ."
Nguyễn Miên Man nháy mắt nhìn hộp quà trước mặt, hai tay đều ôm không hết, quay đầu nhìn về phía anh: "Nhưng, chính là, ngày / không phải là ngày lễ của các bạn nhỏ sao?"
"Các bạn không còn nhỏ cũng có thể có quà." ngữ khí Tư Cảnh Lâm ôn nhu.
Đối diện với hai tròng mắt mỉm cười của anh, tim Nguyễn Miên Man bỗng nhiên chậm một nhịp, đồng thời hốc mắt có chút nóng lên.
Hai đời tình thân đều nông cạn, mới vừa rồi lúc ở nhà trẻ, cô nhìn thấy hình ảnh những đứa trẻ đó biểu diễn xong liền chạy đến bên người bố mẹ làm nũng, không tránh được có chút hâm mộ.Hiện tại, lại có người đối xử với cô như trẻ nhỏ, chuẩn bị quà tặng, trong lòng Nguyễn Miên Man vui vẻ lại có chút áy náy, áy náy mình không có chuẩn bị quà tặng cho anh.
"Mở ra nhìn xem có thích hay không." Tư Cảnh Lâm tặng quà là muốn cô vui vẻ, nhưng lại thành chọc cô khóc, thấy trong mắt cô long lanh ánh nước, chặn lại nói.
"Em rất thích." Nguyễn Miên Man trả lời xong, dưới ánh mắt chờ mong của anh cẩn thận mở ra bọc quà.
"Oa!"
Nhìn thấy đồ vật bên trong, Nguyễn Miên Man nhịn không được hô nhỏ một tiếng.Cô cho rằng mấy trang phục búp bê Barbie tặng cho An An đã rất tinh xảo rồi, không nghĩ tới còn có bộ càng tinh xảo hơn.
Trang phục búp bê Barbie lớn lớn bé bé vài cái được xếp gọn trong phòng để quần áo, thậm chí còn có mô hình xếp thành biệt thự, cùng với các loại nội thất nhỏ xinh bên trong.Tư Cảnh Lâm sở dĩ tặng cô cái này, là bởi vì ngày đó đem quá tặng của An An cho cô xem, thấy cô cũng rất thích, liền quyết định tặng cô một bộ.
Thấy hai mắt cô sáng lấp lánh mà nhìn hộp quà trong tay, bộ dáng rõ ràng rất thích, trong mắt Tư Cảnh Lâm nhiễm vài phần sung sướиɠ mà cười nhạt.Nguyễn Miên Man rất thích món quà này, càng cảm động với phần tâm ý này của anh.
Cô chính là kiểu người ai tốt với mình một, liền hận không thể tốt lại với họ mười, lúc này không khỏi suy nghĩ nên tặng lại anh món quà gì.Nếu có thể chuẩn bị từ trước thì có rất nhiều lựa chọn, lúc này, Nguyễn Miên Man nghĩ tới nghĩ lui, chỉ nghĩ tói cái khăn mới thêu xong còn chưa có sử dụng.
Xã hội hiện đại người dùng khăn tay càng ngày càng ít, bất quá nghĩ đến anh có thói quen mang khăn tay theo người, Nguyễn Miên Man cảm thấy tặng cho anh cũng khá hợp.
Nghĩ bọn họ tuy không phải là anh em ruột, nhưng anh đối xử với mình so với em ruột cũng không kém gì, huống hồ nơi này lại không phải cổ đại, không chú ý nhiều như vậy, Nguyễn Miên Man cuối cùng vẫn là từ trong túi xách lấy ra cái khăn tay đưa qua: "Ngày lễ vui vẻ!"
Tư Cảnh Lâm không nghĩ tới còn có thể nhận được quà đáp lễ, hơi kinh ngạc qua đi, khóe môi khẽ nhếch, khuôn mặt lạnh lùng nháy mắt đều nhu hòa xuống.
Anh tiếp nhận khăn tay mở ra, phát hiện góc phải bên dưới cái khăn tay trắng thêu một con chim màu vàng đứng ở cành hoa đào, tươi cười càng sâu hai phần: "Tiểu hoàng điểu."
Nguyễn Miên Man nghe vậy, ngữ khí mang theo vài phần giận dỗi: "Là chim hoàng oanh!"
Đó là con chim hoàng oanh cô thấy trong sách tập tô của An An, cảm thấy thực đáng yêu, liền thêu ở trêи khăn.
"Được, là chim hoàng oanh." Tư Cảnh Lâm không định chọc tức cô, tự nhiên thuận theo lời nói của cô.
Nói xong, anh dùng tay vuốt nhẹ lên tiểu hoàng điểu kia rõ ràng là thêu thủ công hỏi: "Đây là tự tay em thêu?"
"Dạ, thêu không tốt lắm, anh dùng tạm đi." Nguyễn Miên Man gật đầu, có chút ngượng ngùng.Lúc trước cô chỉ một lòng nghĩ tới trù nghệ, hơn nữa mẹ kế cũng sẽ không tốt bụng tìm người dạy nữ hồng chô cô, cho nên cô chỉ biết thêu một ít kiểu dáng đơn giản.
"Đông Đông quá khiêm tốn rồi, khăn tay tinh xảo xinh đẹp như vậy, bỏ ra dùng anh có chút tiếc." Tư Cảnh Lâm nói xong, từ trêи xe lấy ra một cái hộp gỗ tinh xảo, tùy tay lấy ra vòng tay bên trong ném sang một bên, sau đó đem khăn tay gấp gọn bỏ vào trong.
Nguyễn Miên Man nhìn anh thật đúng là muốn đem khăn tay cất đi, cũng không biết nói cái gì mới tốt.Không bao lâu, xe dừng lại trong bãi đỗ xe dưới tầng ngầm.
Tư Cảnh Lâm một bên mang cô xuống xe đi thang máy lên lầu, một bên nói: "Nơi này có tiệm cơm Tây cũng không tệ lắm, em muốn nếm thử không?"
Tư Cảnh Lâm cảm thấy đồ ăn Trung Quốc ngon thì chính cô có thể tự làm, cho nên mang cô ra ngoài ăn cơm, tự nhiên sẽ nghĩ tới cơm Tây đầu tiên.
"Được nha." Nguyễn Miên Man còn chưa có ăn qua cơm Tây, thật ra có vài phần hứng thú.Tư Cảnh Lâm có chuẩn bị mà đến, nếu cô không thích cơm Tây, còn có vài cửa hàng khác có thể lựa chọn.
Nếu cô cảm thấy hứng thú với cơm Tây, vậy có thể trực tiếp đi qua.Hai người mới từ thang máy đi ra, giám đốc cửa hàng liền tự mình chào đón dẫn đường.
Đây là một nhà hàng lộ thiên trêи tầng cao nhất, cảnh vật chung quanh đã xinh đẹp lại lộ ra vài phần lãng mạn.Cả nhà hàng này ngoại trừ bỏ bọn họ, cũng không có người khách nào khác.
Sau khi ngồi xuống, Nguyễn Miên Man tỏ vẻ chính mình không hiểu, để anh làm chủ gọi món, bắt đầu đánh giá cảnh sắc xung quanh.Chờ giám đốc cầm thực đơn lui ra, cô mới nhịn không được hỏi: "Nơi này thật xinh đẹp a, vì sao lại không có khách tới nhỉ?"
"Đại khái là thời gian còn sớm." Tư Cảnh Lâm nói bâng quơ.
Nguyễn Miên Man gật gật đầu, cũng không nghĩ nhiều, bưng lên cốc nước chanh trước mặt uống một ngụm.Vài phút sau, giám đốc mang theo phục vụ lại đây bày đồ ăn.
"Tốc độ ra món thật nhanh." Chờ đồ ăn bày hết lên bàn, Nguyễn Miên Man thuận miệng nói.
"Sau bếp người nhiều, tự nhiên sẽ nhanh." Tư Cảnh Lâm nói xong, vốn dĩ chuẩn bị đem bò bít tết cắt cho cô, kết quả phát hiện cô còn cắt đẹp và nhanh hơn chính mình.
Nghĩ đến mình thiếu chút nữa xem nhẹ một đầu bếp chuyên nghiệp như cô, Tư Cảnh Lâm không khỏi khẽ cười một tiếng.
"Làm sao vậy? Có chỗ nào em làm không đúng sao?" Nguyễn Miên Man nghe được tiếng cười của anh, không khỏi ngẩng đầu.
Tư Cảnh Lâm nói: "Không có, chỉ là cảm thấy anh cắt bò bít tết thế nhưng còn không bằng em"Nghe vậy, Nguyễn Miên Man nhấp môi cười rộ lên, sau đó hỏi: "Muốn em cắt giúp anh sao?"
Vốn là thuận miệng hỏi, không nghĩ tới anh thật đúng là đem đĩa của mình đưa lại đây, Nguyễn Miên Man cười liếc anh một cái, thành thạo đem bò bít tết cắt gọn gàng cho anh.
"Kỹ thuật dùng dao thật tốt." Nhìn đến bò bít tết được ô cắt gọn gàng dễ như trở bàn tay, hình dạng tương đồng lớn nhỏ vừa phải, Tư Cảnh Lâm thành tâm khen một câu.
Chờ thấy cô ăn xong một miếng thịt bò bít tết, anh lại hỏi: "Như thế nào, hợp khẩu vị em chứ?"
"Hương vị không tồi, thịt bò rất tươi, nước sốt cũng được nấu không tồi." Nguyễn Miên Man gật đầu nói.
Thấy cô hài lòng, Tư Cảnh Lâm lúc này mới yên lòng, xiên một miếng bò bít tết đưa vào trong miệng, cảm thấy hương vị tuy rằng kém hơn thăn bò năm màu cô làm, nhưng cũng không tệ lắm.
Thịt bò chất lượng hàng đầu được giết trong ngày lại vẫn chuyển bằng đường không về đây, được đầu bếp làm cơm Tây đứng đầu trong nước chế biến, sao có thể khó ăn được.
Nguyễn Miên Man tuy rằng là lần đầu ăn cơm Tây, nhưng ăn xong tổng thể cảm giác cũng không tồi, đối với món ăn hiện đại đa dạng cũng càng hiểu thêm một ít.
Ăn xong cơm trưa, Tư Cảnh Lâm hỏi cô: "Đợi lát nữa là muốn đi công viên giải trí hay là khu trò chơi điện tử?"
Hiển nhiên, vì hôm nay dẫn cô đi chơi lễ, anh đã chuẩn bị không ít.Công viên giải trí Nguyễn Miên Man đã từng thấy trêи TV, biết là chỗ như nào, khu trò chơi điện tử lại không hiểu.
"Khu trò chơi điện tử là gì ạ?"
Thấy cô tò mò, Tư Cảnh Lâm nói: "Vậy chúng ta liền đi khu trò chơi điện tử trước."
"Được ạ."
Khu mua sắm phụ cận có khu trò chơi điện tử, hai người ngồi xe đến trung tâm mua sắm, không bao lâu liền đến khu trò chơi điện tử."Thật náo nhiệt nha!" Nguyễn Miên Man nhìn máy móc bên trong đủ loại kiểu dáng phát ra ánh đèn cùng âm nhạc, cùng với dòng người bên trong, nhịn không được nói.