Tiệm Cà Phê Vân Biên

chương 7: tách cà phê thứ 7

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Khương Nghênh cắn móng tay, thử gửi một câu thăm dò.

[Hoàng hôn màu cam: Vậy hôm khác tôi mời anh ăn cơm?]

[Thấy núi: Không cần, tôi đùa thôi.]

[Thấy núi: chuyên tâm làm việc đi, đừng để bị tóm được nữa.]

Khương Nghênh chu môi lên, đừng không cần mà, có thể mời mà, khách sáo thế này làm gì chứ.

Nếu người ta đã bảo mình chuyên tâm làm việc, Khương Nghênh cũng không thể nói thêm gì nữa, cô mở văn kiện ra bắt đầu đọc duyệt, lễ tân gọi cô nói cô có bưu kiện chuyển phát nhanh.

Khương Nghênh không nhớ nổi mình mua gì mà lại gửi đến công ty, nghi ngờ đi qua.

Lễ tân Tiểu Ngô nhìn thấy cô, đưa đồ cho cô cười nói: “Chị Khương Nghênh, hoa đẹp quá đó! Bạn trai tặng ạ?”

Đối mặt với bó hoa hồng to đùng trong tay, Khương Nghênh cũng ngơ người ra, cô chớp mắt, nhìn thấy tấm thiệp kẹp trên bó hoa, cô vội vàng mở ra.

Buổi tối thứ sáu cùng nhau ăn bữa cơm nhé.___Phù Thần.

Ps: cho người ta vào danh sách đen không phải hành vi lễ phép.

Vội vàng lướt qua hai hàng chữ, Khương Nghênh tức trợn mắt, nhỏ giọng chửi tục câu “Thằng thần kinh”, trả hoa về cũng không được, ném đi cũng không xong.

Chỗ khó xử của bó hoa này cuối cùng chỉ có thể gửi lại chỗ lễ tân, trước khi rời đi Khương Nghênh không yên tâm, ghé sát tai Tiểu Ngô nhỏ giọng dặn dò: “Đừng nói ra ngoài nhé.”

Tiểu Ngô trong lòng thầm hiểu gật đầu, chỉ coi như cô làm người khiêm tốn không muốn khoe khoang.

Quay lại trước bàn làm việc, Khương Nghênh uống một ngụm cà phê, khiến cảm xúc của bản thân khôi phục lại bĩnh tĩnh.

Cô kéo Phù Thần ra khỏi danh sách đen, gửi một câu, “Được, buổi tối thứ sáu, không gặp không về.”

Đối phương cũng nhanh chóng trả lời, Khương Nghênh không buồn để ý đến hắn nữa, chuyên tâm làm nốt việc trên tay.

Có lẽ bởi vì cô đáp lại Phù Thần như được tiêm máu gà, tin nhắn wechat mấy ngày nay gửi đến không ngừng nghỉ, sáng trưa tối thăm hỏi, thi thoảng lại gửi một câu “Em đang làm gì đó?”.

Thi thoảng Khương Nghênh trả lời câu “Ờ” kết thúc cuộc trò chuyện, tuyệt không lắm lời, Phù Thần quá biết tán dóc rồi, một mình cũng có thể tự thẩm tràn màn hình.

Thứ sáu, đợi tiếng chuông hết giờ vang lên, đồng nghiệp đều lục tục rời khỏi.

Khương Nghênh xách túi, không xuống lầu ngay, cô đi tới phòng vệ sinh soi gương dặm lại lớp trang điểm cho mình.

Bình thường đi làm cô đều trang điểm nhẹ, nhưng hôm nay không giống, phấn mắt tô vẽ tinh tế, lông mi được uốn cong từng sợi rõ ràng, môi dùng son kem màu đỏ tươi, má hồng cũng đánh đậm hơn ngày thường.

Ngũ quan của cô thanh tú, thuộc dạng nhan sắc điềm đạm, rất hiếm khi trang điểm lộng lẫy như thế này.

Tính công kích của lớp trang điểm tinh tế khiến Khương Nghênh có thêm tự tin, thu dọn mỹ phẩm, cô thắt lại chiếc nơi bướm trên eo váy liền thân, kéo mái tóc đuôi ngựa xuống rũ tơi nó ra, đeo dây buộc tóc trên cổ tay.

Cô đứng trước gương kiểm tra đi kiểm tra lại, xác nhận toàn thân không có chỗ nào không ổn, lúc này Khương Nghênh mới hít sâu một hơi bước ra ngoài.

Phù Thần nói muốn đến đón cô, bị cô từ chối. Sau khi lên xe cô tìm đường theo địa chỉ mà hắn gửi đến, Khương Nghênh đánh vô lăng lái về địa chỉ được cho.

Bữa tối dùng ở một nhà hàng Tây mới mở, cũng có lẽ bó hoa hồng to tướng kia khiến Phù Thần chắc chắn vật chất chính là điểm mấu chốt để tấn công Khương Nghênh, mà hắn ta không thiếu nhất chính là tiền.

Khương Nghênh không thích cơm tây rườm rà chú trọng, cảm thấy hoàn cảnh cẩn thận yên tĩnh này khiến toàn thân con người ta khó chịu. Cô đứng ở trước cửa, sửa lại mái tóc, theo chỉ dẫn của nhân viên phục vụ đi tới vị trí của Phù Thần.

“Đến rồi?” Phù Thần ngầng đầu lên nhìn cô, cười ngả ngớn.

Trong lúc hắn muốn đi tới biểu hiện vẻ ga lăng, Khương Nghênh không hiểu phong tình tự kéo ghế ngồi xuống.

Phù Thần chỉ có thể thu tay về, cười cười, nói với cô: “Em thay đổi rất nhiều.”

Khương Nghênh trải khăn ăn lên đùi, hỏi hắn: “À, vậy trước kia tôi thế nào?”

Vấn đề này quá sắc bén, Phù Thần không có cách nào trả lời, nói là ôn chuyện, nhưng trong lòng hắn rõ ràng, nếu như hôm nay muốn tiếp tục phát triển, những chuyện trước kia tốt nhất đừng nhắc tới một chữ.

Hắn tỉnh bơ kéo chủ đề sang hướng khác, hỏi tình hình gần đây của Khương Nghênh.

Khương Nghênh hỏi câu nào đáp câu nấy, cũng không tỏ vẻ nữa.

Khương Nghênh nhìn người đàn ông mặc tây trang giày da trước mắt, cử chỉ khéo léi chu đáo, thực sự rất cảm khái.

Mấy năm làm ăn khiến hắn trở nên khéo đưa đẩy, gã thiếu gia quần là áo lụa kiêu ngạo ngang ngược trước kia cũng biến mất không còn dấu vết.

Làm nhảm mấy chủ đề chẳng liên quan lắm, đồ ăn nhanh chóng được mang lên.

Chất lỏng màu đỏ được rót vào trong ly thủy tinh, Khương Nghênh nâng ly lên khẽ nhấp một ngụm nhỏ, không hề có vị chát, ngọt ngào trơn trượt, cô không kìm được uống thêm một ngụm nữa.

Phù Thần sâu xa nhìn chằm chằm cô, nói: “Khương Nghênh, mấy năm nay anh luôn nhớ đến em.”

Khương Nghênh đặt lý rượu xuống, nhếch khóe môi lên hỏi: “Vì sao?”

“Anh vốn dĩ cũng không hiểu được, nhưng hôm đó lúc nhìn thấy em, hình như anh đã biết nguyên nhân rồi, đối với anh mà nói em rất đặc biệt.”

Khương Nghênh yên lặng nghe hắn nói, khóe miệng trước sau luôn duy trì ý cười hời hợt: “Đặc biệt? Thực ra tôi cũng có kí ức rất sâu sắc với anh.”

Phù Thần hài lòng cười cười: “Phải không?”

Khương Nghênh cầm dao cắt dẻ sườn trong đĩa: “Quả thực khó quên đó, không có chứng cứ đã chắc chắn lời đồn là do tôi tung ra, cô lập tôi bài xích tôi, nhốt tôi trong phòng dụng cụ thể dục khiến tôi vào lớp muộn, đại hội thể thao tự chủ trương báo danh cho tôi hạng mục mét, còn gì nữa nhỉ?”

Từng chuyện được liệt kê ra, sắc mặt Phù Thần trở nên nặng nề, sờ cổ ngượng ngùng nói: “Những chuyện này không cần nhắc lại nữa.”

Khương Nghênh cố tình “À” một tiếng: “Còn có bài thi chỉ in một mặt phát tới bàn tôi, hại tôi không làm xong bài tập, sân thể dục thì lấy bóng rổ ném tôi, có lẽ cũng do anh cố ý đúng chứ? Tôi nghe thấy anh và đám nam sinh đó đang cười tôi.”

Phù Thần hắng giọng: “Ấy, Khương Nghênh, bây giờ nói mấy cái này không thú vị gì cả.”

Khương Nghênh hạ khóe miệng xuống, lạnh lùng nhìn người trước mặt: “Trước kia tôi ngậm bồ hòn làm ngọt, là cảm thấy chuyện to hóa nhỏ chuyện nhỏ hóa không, đợi anh hết hứng thú là được rồi. Đương nhiên, cũng vì tôi chẳng có bản lĩnh chống đối anh. Những chuyện trong quá khứ không cần thiết nhắc lại nữa, tôi cũng quên anh từ lâu rồi, nhưng hiện giờ anh cứ khăng khăng chạy tới khiến tôi ghê tởm.”

Con dao trong tay kéo roẹt một đường trên đĩa sứ, vang lên âm thanh chói tai, khiến người ta nóng nảy bất an: “Hiện tại sao, tôi không sợ chọc ra chuyện đâu, nợ cũ nợ mới chúng ta tính từ từ, tính cho rạch ròi.”

Phù Thần kéo cà vạt, cười lạnh một tiếng, khinh thường nói: “Khương Nghênh, cô như thế nào chẳng lẽ tôi không biết sao?”

Khương Nghênh bình tĩnh nhìn hắn, nghĩ tới bộ dạng yếu đuối không dám lên tiếng của mình trước kia, đồng tình gật đầu: “Quả thực, trước kia tôi là đồ hèn.”

Cạch một tiếng, ghế được kéo ra, Khương Nghênh vượt qua bàn đi tới trước mặt Phù Thần.

Đặt một cái tát vang dội lên mặt hắn, quyết đoán mạnh mẽ, đại não Phù Thần trắng xóa trong khoảng khắc, trợn mắt nhìn Khương Nghênh nói không ra lời.

Cái tát này khiến những người có mặt trong nhà hàng đều đổ dồn ánh mắt sang.

Lòng bàn tay Khương Nghênh tê dại nhói đau, cô cố gắng đè nén âm thanh đang run rẩy của mình, hỏi Phù Thần: “Vậy anh xem tôi hiện giờ thế nào?”

“Mẹ kiếp.” Lòng căm phẫn của Phù Thần bị động đến, ác độc trợn mắt nhìn cô, đứng phắt dậy muốn giơ tay lên.

Khương Nghênh vô thức giơ khuỷu tay ra chắn lấy mắt, nhưng đột nhiên bị người ta kéo mạnh vào trong lòng.

Xương hông cô đụng phải góc bạn, dao nĩa rơi trên mặt đất vang lên hai tiếng đinh đang, Khương Nghênh hít một hơi, ngẩng đầu lên.

Bốn mắt nhìn nhau, Vân Hiện cau mày, hô hấp cũng gấp gáp, lần đầu tiên thấy anh hốt hoảng như vậy.

Gương mặt quen thuộc trước mặt này khiến cơn phẫn nộ của Khương Nghênh bất chợt về mo, há miệng không biết nên nói cái gì, sao anh lại ở đây, nhìn thấy gì rồi, nhìn thấy được bao nhiêu, nghĩ về cô ra sao.

Vân Hiện nắm chặt lấy bả vai cô, kéo cô ra sau lưng, nghiêm giọng hỏi Phù Thần: “Muốn làm gì?”

Phù Thần thấy khách khứa xung quanh đang nhìn, không thiếu người đang giơ điện thoại lên rầm rì thảo luận, con người hắn vô cùng sĩ diện, gương mặt bỗng nóng lên, chỉ vào Khương Nghênh, chỉ ném lại một câu “Cái tát này coi như là tôi nợ cô, hai chúng ta hết nợ”, rồi nhanh chóng chạy mất.

Đằng sau lưng anh, Khương Nghênh không nhịn nổi khua tay múa chân hét lên: “Hết cái rắm, anh nợ tôi còn nhiều ra ấy!”

Cảm nhận được có người đang quay video, Vân Hiện tóm lấy cánh tay đang múa may của cô, có ý che mặt cô lại, cầm lấy chiếc túi của cô trên bàn rồi đưa cô ra khỏi đó.

Bảy giờ tối, đang là lúc náo nhiệt, trên phố người đến người đi tấp nập, thành phố điện đóm sáng trưng.

Ngọn gió đêm hơi lạnh khẽ thổi, Khương Nghênh lắc đầu, nặng nề thở ra một hơi, cảm xúc bốc đồng dần dần tiêu tán.

“Sao anh lại ở chỗ này?” Cô hỏi Vân Hiện.

Vân Hiện trả lời: “Ăn cơm cùng bạn.”

Khương Nghênh cào tóc: “Anh đều, nhìn thấy cả rồi?”

“Ừ.”

Khương Nghênh chọn một bậc thang rồi ngồi xuống, dùng tay ôm lấy mặt, phiền não thở dài một hơi.

Vân Hiện đi qua, ngồi xuống bên cạnh cô: “Hiện tại đã biết mất mặt rồi hả?”

Khương Nghênh ôm lấy đầu gối nhỏ giọng nói: “Không, tôi không ngờ anh lại ở đó.”

“Tôi cũng không ngờ cô lại…..thế này” Vân Hiện ngừng lại, không tiếp tục nói nữa.

Khương Nghênh bổ sung nốt giúp anh: “Hùng hổ thế như thế à?”

Vân Hiện cười cười, coi như ngầm thừa nhận.

Khương Nghênh nghiêng đầu qua, cắn môi nhìn Vân Hiện.

Vân Hiện hỏi: “Sao thế?”

Khương Nghênh thành thật trả lời: “Tôi đang do dự.”

“Do dự cái gì?”

Vì để lại ấn tượng tốt, trước mặt Vân Hiện cô đã đè nén phần nào tính cách thật của mình, chẳng qua tối nay làm một trận hung mãnh như vậy lại bị người ta nhìn thấy rồi, hiện giờ cô có chút muốn vò mẻ không sợ sứt nữa.

“Quên đi, dù sao cũng đã thế này rồi.” Khương Nghênh mở túi của mình ra, lấy bao thuốc bật lửa, điêu luyện châm một điếu thuốc, kẹp giữa hai ngón tay hít một hơi rồi phả ra.

Men theo làn khói vương vít trong không khí là hương thơm hoa quả thanh mát.

Cô búng tàn thuốc, nhìn con phố hỏi Vân Hiện: “Có phải rất thất vọng về tôi không?”

Vân Hiện chỉ hỏi cô: “Tại sao lại thất vọng?”

Khương Nghênh giơ bàn tay ra liệt kê: “Hút thuốc, nói tục, còn đánh nhau.”

Vân Hiện nói: “Chỉ là có chút không ngờ tới.”

Khương Nghênh gật đầu, đây chính là anh đang uyển chuyển biểu đạt nỗi thất vọng của mình.

Cô biết Vân Hiện muốn hỏi, cho nên tự cô nói ra, lúc này trong lòng phiền loạn, quả thực cũng muốn tìm một người để giãi bày: “Gã kia, là bạn học cấp ba của tôi, bố tôi là cấp dưới của bố hắn. Hồi còn đi học, có người tung tin đồn rằng, nói hắn vào được trường của chúng tôi là do bố hắn nhét tiền, hắn còn làm vô số chuyện xấu, đều do bố hắn dùng tiền đè xuống. Sau đó không hiểu tại sao hắn chắc chắn rằng tôi là người tung tin đồn. Nói thật lòng, tuy tôi có nghe nói đến những hành vi xấu xa của hắn, nhưng tôi không nhàm chán như vậy. Nhưng mà cái này không quan trọng nữa, hắn khăng khăng là tôi, vậy thì tôi có giải thích cũng chẳng có tác dụng gì. Sau đó tôi trở thành mục tiêu, bị bạn học cô lập, với chút tế bào não kia của hắn, có lẽ toàn bộ đều dùng vào việc làm thế nào để giày vò tôi mỗi ngày.”

Đã từng là cơn ác mộng dài đằng đẵng mà giờ đây chỉ dùng hai ba câu là có thể nói xong, Khương Nghênh khẽ thở dài một tiếng: “Vốn đã là chuyện xưa năm cũ, tên thiểu năng này không biết lại lên cơn gì, đánh cược với đám bạn xấu của hắn, nói trong vòng một tháng sẽ theo đuổi được tôi. Hôm nay tôi tới là muốn nói rõ ràng với hắn, sau này không được tới làm phiền tôi nữa, vừa rồi điên lên không nhịn được, mới….”

Khương Nghênh hối hận lẩm bẩm: “Sớm biết anh cũng có mặt ở đó, chắc chắn tôi sẽ không bồng bột như thế rồi.”

Vân Hiện yên lặng nghe hết, không hề đánh giá cử chỉ hành động của cô, chỉ nói cho cô biết: “Cô gái nhỏ một mình ở bên ngoài, vẫn nên cố gắng đừng xảy ra xung đột trực diện với người khác.”

Khương Nghênh thành thật nhận sai: “Biết rồi, sau này tôi tuyệt đối….”

Lời nói vốn định nói ra bỗng nhiên cạch một cái ngừng lại, vì Vân Hiện đột ngột bắt lấy tay phải của cô, tách lòng bàn tay cô ra.

Độ ấm và giọng nói dịu dàng của người đàn ông kề sát: “Cô đánh hắn, đau cũng chỉ là bản thân mình thôi.”

Khương Nghênh ngậm điếu thuốc trên miệng, cúi đầu nhìn bàn tay đỏ rực của mình, đến hiện giờ vẫn thấy hơi đau rát.

Vân Hiện giơ tay cô cao lên, khẽ thổi.

Có lẽ người này quả thực quá nghiêm tốn đứng đắn, cử động này không hề suồng sã cũng chẳng tùy tiện.

Sao anh lại tốt như vậy, trong đầu Khương Nghênh chỉ còn lại duy nhất câu nói này.

Gió vừa thổi, tàn thuốc bay đến bên cánh tay, Khương Nghênh bị bỏng rụt người lại, lúc này mới hồi thần tỉnh mộng, rút tay của mình ra, quay đầu đi muốn giấu hai má nóng bừng của mình.

“Cái kia, anh có thể quên chuyện này hôm nay đi không?”

Vân Hiện phụt cười: “Biết rồi, tôi xóa kí ức đi rồi.”

Khương Nghênh ý đồ muốn vớt vát lại hình tượng của mình: “Đây tuy là con người chân thực của tôi, nhưng tuyệt đối không phải là toàn bộ.”

Vân Hiện chỉ cười không nói.

Cô gái trước mắt mặc chiếc váy đỏ diêm dúa như đóa hồng nhỏ máu, giữa ngón tay còn kẹp một tia lửa, gương mặt ẩn hiện dưới làn khói. Hôm nay cô vô cùng xinh đẹp.

Vân Hiện nói không rõ được suy nghĩ trong lòng mình, có bất ngờ, có lúng túng, có lo lắng, hơn nữa anh có thể khắng định, một màn trước mắt này sẽ được anh khắc sâu trong tâm trí cho đến mãi sau này.

Giống như cái nháy mắt của Chu Ân khi diễn Tử Hà tiên tử, Đông Phương Bất bại uống rượu của Lâm Thanh Hà, đã trở thành cảnh phim kinh điển trong làng điện ảnh, khung cảnh mà mỗi khi nhớ đến sẽ khiến cảm xúc của con người ta trở nên phập phồng.

Tử Hà tiên tử:

Đông Phương Bất Bại:

Bên cạnh là một dãy phố đi bộ, sạp hàng rong tập nập hai bên đường, trong không khí tản ra các loại mùi thơm của đồ ăn vặt.

Buổi tối Khương Nghênh chẳng ăn được gì, lúc này ngửi thấy mùi thơm nức mũi bỗng cảm thất thật đói.

Vân Hiện nhìn theo ánh mắt của cô, xung quanh ồn ào náo nhiệt, ánh đèn của thành phố còn sáng rỡ hơn bầu trời sao, vậy nên anh đề nghị nói: “Chúng ta đi dạo đi.”

Khương Nghênh đáp được, cô đứng dậy vỗ vỗ lên quần áo, cô đi được vài bước, thất Vân Hiện không đi theo, liền ngoảnh đầu lại: “Sao thế?”

Vân Hiện lắc đầu, đuổi kịp bước chân của cô: “Chợt cảm thấy như quên mất chuyện gì rồi, quên đi, đi thôi.”

Trong nhà hàng Tây.

Lý Chí Thành điên cuồng gõ chữ.

[Người đâu?]

[Người đâu?]

[Tôi mới chạy đi vệ sinh cái thôi mà cậu đi đâu rồi?]

[Này? Vân Hiện?]

[A lô a lô, cậu bị người ngoài hành tinh bắt cóc rồi à?]

Truyện Chữ Hay