Lúc Mộc Tử Dịch cầm một cái khay trên đó là một lồng bánh bao, hai ly sữa đậu trở lại, liền thấy cô gái xinh đẹp kia đang ngây ngốc mà nhìn về phía trước, một mặt khiếp sợ.
Cậu nhẹ nhàng đặt khay xuống bàn, rõ ràng tiếng động rất nhỏ, cô gái kia lại run rẩy cả người, giống như bị kinh hách cực lớn.
Mộc Tử Dịch khẽ cười nói: "Món đặc trưng của cửa hàng chúng tôi là tiểu long bao, còn có sữa đậu nành, cô thử một chút nhé?"
Cô gái nhìn nhìn bánh, khó khăn mà gật đầu, lại không động thủ lấy đồ. Cô cúi thấp đầu, dùng dư quang khóe mắt quét một vòng trên người cậu, thấy Mộc Tử Dịch có cái bóng, lúc này mới hơi thả lỏng một chút.
Quá đáng sợ, nơi này quá đáng sợ rồi! Mấy người trong cửa tiệm kia, đều không có bóng, còn mặc y phục rất kỳ quái! Hơn nữa, cô mới vừa nhìn thấy có "người" từ chỗ cánh cửa gỗ đóng chặt đột ngột xuất hiện! Rõ ràng cánh cửa đó vẫn đang đóng, nhưng không khí nơi cửa dường như nổi lên một trận vặn vẹo, người kia cứ như vậy xông ra. Người đó mang một đôi ủng màu đen thời cổ đại bước lên phiến đá xanh, từng bước đi vào trong tiệm.....
Cô trong thời gian ngắn vẫn không hiểu rõ, đây rốt cuộc là cô đang nằm mơ, hay là cô xông nhầm vào đại bản doanh của quỷ hồn rồi?
Điều duy nhất cho cô an ủi, cũng chỉ có cậu thanh niên có cái bóng đứng trước mặt. Ít nhất, cô có thể xác định đối phương là người sống.
"Tỷ tỷ, nên xưng hô như thế nào?" Mộc Tử Dịch cười toe toét ngồi xuống ghế đá, nâng ly sữa đậu nành của mình cười hỏi cô.
Cô gái khẩn trương nuốt một ngụm nước bọt, thấp giọng nói: "Tôi họ Triệu."
"Triệu tiểu thư, xin chào. Tôi là chủ của tiệm bánh bao này, nhân viên trong tiệm và khách đều thích gọi tôi là bao lão bản."
Triệu tiểu thư cố kéo khóe miệng, miễng cưỡng cười nói: "Bao lão bản."
Mộc Tử Dịch chậm rãi nói: "Triệu tiểu thư, tôi cảm thấy cô gần đây vẫn là ít ra ngoài mới tốt, tốt nhất là tìm một ngôi chùa hoặc đạo quán đáng tin cậy mà trú một khoảng thời gian."
Triệu tiểu thư cả người run lên, hạ giọng nói: "Cậu tại sao lại nói như vậy?"
"Chỉ là cảm thấy cô cần cầu chút bình an." Mộc Tử Dịch nói đến vân đạm phong khinh.
Triệu tiểu thư cắn răng, trực giác nói với cô, vị bao lão bản trẻ tuổi này khẳng định biết ít nhiều về chuyện xảy ra với cô, mà nói không chừng còn có phương pháp giải quyết!
Chẳng qua cô chưa kịp hỏi kỹ, liền nhìn thấy một bóng đen từ trên trời giáng xuống. Cô theo bản năng mà hét lên một tiếng, ôm lấy đầu mình cúi xuống.
Một giây sau, chỉ nghe thấy tiếng mèo kiều nhuyễn vang lên. Cô mở mắt, đánh bạo nhìn sang, liền thấy trong lòng vị bao lão bản kia có thêm một con mèo nhỏ màu đen xám, cùng với một túi đồ ăn cho mèo.
Bao lão bản tuấn tú này, vừa mở túi đồ ăn cho mèo nhỏ, vừa cau mày ghét bỏ nhưng ôn nhu nói: "Vừa ăn xong không bao lâu, lại ăn nữa. May mà ta có tiền, nếu không sớm muộn gì cũng bị ngươi ăn đến nghèo. Thiệt tình, cũng không sợ quá béo sau này tìm không được vợ..."
Mèo mập nhỏ như thể vô cùng bất mãn với việc chủ nhân chê nó mập, dùng móng vỗ mạnh hai lần lên cánh tay chủ nó. Chẳng qua là làm dáng vậy thôi, trên tay bao lão bản một chút vết đỏ cũng không có.
"Đánh nữa là tịch thu cá của ngươi!" Mộc Tử Dịch hung hăng nói xong, thấy nhóc con bị kinh sợ mà dùng đệm thịt mèo nhẹ nhàng vỗ về cánh tay cậu, nhất thời hài lòng đưa cho nó bao thức ăn.
Một màn này, làm cho tâm tình căng thẳng của Triệu tiểu thư ít nhiều cũng đỡ hơn. Mà chuyện ban nãy còn nghẹn trong lòng chưa kịp nói ra, cô liền nghe thấy một giọng nói đã lâu không nghe, vang lên ở phía sau cô.
"Mạn Mạn?"
Triệu tiểu thư cứng người, chậm rãi quay đầu lại, liền thấy một ông lão đứng trên phiến đá xanh cách cô có chút xa, ông lão như đang thăm dò mà vẫy vẫy tay với cô.
"Ông nội........." Đôi mắt Triệu tiểu thư trợn tròn, đầy vẻ chấn động.
Ông lão nhất thời lộ ra một nụ cười hiền lành, vẫy tay: "Đúng là Mạn Mạn rồi, con lớn quá, ông sắp nhận không ra con rồi!"
Triệu tiểu thư đứng lên, muốn cười lại muốn khóc. Muốn đi đến gần ông lão, lại không dám --- Ông nội cô đã chết được mười năm rồi.
Nụ cười hiền lành trên mặt ông lão lúc này không còn nữa, mà toàn là vẻ lo lắng: "Mạn Mạn, con làm sao lại xuất hiện ở chỗ này? Lẽ nào là tới nhờ tiểu bao lão bản bắt quỷ?"
Bắt quỷ? Triệu tiểu thư nhìn Mộc Tử Dịch, người này còn biết bắt quỷ?!
Mộc Tử Dịch làm như không biết, một lòng một dạ đút thức ăn cho con mèo mập trong lòng.
Không đợi Triệu tiểu thư nói gì, ông lão đứng trên phiến đá xanh cao giọng nói: "Tiểu bao lão bản, có thể để tôi qua nói chuyện với cháu gái tôi không?"
Mộc Tử Dịch vung tay một cái, bên cạnh phiến đá xanh là một rào chắn vô hình bỗng xuất hiện một cách cửa nhỏ. Ông lão nhanh chóng bay qua, tới chỗ cách Triệu tiểu thư hơn hai mét thì dừng lại.
Ông nhíu mày nói: "Mạn Mạn, trên người con làm sao lại nhiễm âm khí nặng như vậy?"
"Ông nội........" Triệu tiểu thư nhỏ giọng kêu một tiếng, viền mắt đỏ lên hỏi: "Nơi này, đến cùng là nơi nào, tại sao ông nội cũng ở đây....."
Ông lão sửng sốt, sau đó nói: "Tiệm bánh bao Âm Dương, quán ăn làm sinh ý ở cả hai giới âm dương. Mạn Mạn à con không biết sao?"
Mộc Tử Dịch thay cô trả lời: "Cô ấy vô tình vào nhầm, mà lão Triệu, lời ít ý nhiều, ông nói xong cũng nên quay về đi."
Ông lão vội vàng gật đầu, lôi kéo Triệu tiểu thư qua làm rõ tình huống. Đương nhiên, không biết là vô tình hay cố ý, ông lão này chọn chỗ nói chuyện ngay bên cạnh Mộc Tử Dịch, giống như cố ý muốn cho cậu nghe được.
Mộc Tử Dịch bất đắc dĩ sờ mèo mập nhỏ, trong lòng nghĩ ông lão này, thật đúng là nhân lão thành tinh.
nhân lão thành tinh: chỉ việc người sống lâu sẽ càng trở nên kinh nghiệm, khôn ngoan.
"Mạn Mạn đừng sợ, có tiểu bao lão bản ở đây, không có quỷ nào hại được con. Con nhanh nói, rốt cuộc là có chuyện gì?"
Triệu tiểu thư nhìn Mộc Tử Dịch cúi đầu vuốt mèo, lại nhìn vẻ mặt đầy quan tâm của ông lão, mắt đỏ lên, hai hàng nước mắt cứ vậy mà rớt xuống.
Cô nức nở: "Con cũng không biết, nhưng bắt đầu từ một tháng trước, con luôn cảm thấy có thứ gì đó ở bên người, sau này con phát hiện thứ đó chắc chỉ có thể là quỷ......"
"Hắn ban ngày không xuất hiện, nhưng tối đến, chỉ cần con ở một mình, sẽ luôn cảm thấy hắn ở bên cạnh con....."
"Ban đầu, chỉ là nhìn theo con. Nhưng hai ngày nay, hắn bắt đầu có thể đụng đến con rồi! Giống như ban nãy, con chạy lung tung bên ngoài, hắn còn đụng tay con một chút....."
"Con quá sợ hãi, nhìn thấy chỗ này có cửa, con liền xông vào. Nhưng sau khi vào nơi này mới phát hiện.." Phát hiện bên trong, chỉ có một người sống, còn lại đều là quỷ hồn.
Ông lão nhìn Mộc Tử Dịch cầu cứu: "Tiểu bao lão bản, cậu xem việc này, có thể hay không........"
"Không thể." Mộc Tử Dịch tàn nhẫn cự tuyệt.
"Nhưng tiểu bao lão bản, tôi chỉ có một đứa cháu gái, nó còn trẻ như vậy, cậu nhẫn tâm...."
"Tôi nhẫn tâm đó." Mộc Tử Dịch ngẩng đầu nhìn ông, cười mỉm, "Không thân không quen, tôi làm sao lại không thể nhẫn tâm."
Mèo mập nhỏ trong lòng cậu như phụ họa mà "meo u" một tiếng.
"Cậu.... Cháu gái của tôi từ nhỏ đã rất ngoan, cũng rất lương thiện, trên đường nhìn thấy chó mèo bị bỏ rơi đều sẽ tận lực mang về nhà nuôi. Nó là một đứa trẻ tốt như vậy, lẽ nào cậu nhẫn tâm trơ mắt nhìn nó...."
"Yên tâm, tôi sẽ không trơ mắt nhìn cô ấy," Mộc Tử Dịch tiếp tục mỉm cười, "Tôi sẽ nhắm mắt lại."
Triệu tiểu thư như rơi vào trong sương mù, nhưng nhìn thấy ông cô bị oán, nàng vẫn không nhịn được muốn đứng lên ôm bất bình cho ông.
Chẳng qua Mộc Tử Dịch đi trước cô một bước, nói với ông lão: "Lão Triệu, tôi đây không thích bị người khác tính kế. Ông cũng là khách quen của tiệm, tính nết tôi như thế nào chẳng lẽ ông còn không hiểu?"
Sắc mặt ông lão có chút khó coi, lúng túng cười nói: "Xin lỗi, tôi chỉ là quá gấp cháu gái tôi....."
Ông quả thực muốn tính kế Mộc Tử Dịch, nếu không cũng không lôi kéo cháu gái đến bên cạnh Mộc Tử Dịch mà nói chuyện. Thứ nhất là muốn Mộc Tử Dịch hiểu sơ tình hình, thứ hai là muốn dùng chút thân tình đả động vị tiểu bao lão bản trẻ tuổi nhẹ dạ.
Ông biết được, vị tiểu bao lão bản này cùng cha cậu ấy quan hệ không được tốt, thậm chí không có việc cũng không đến thăm, mẹ của tiểu bao lão bản lại qua đời sớm. Ông tính kế này, là nghĩ người này khẳng định sẽ ngóng trông tình thân, nhìn thấy ông cùng cháu gái tình thâm như vậy, bèn đồng cảm thậm chí chủ động giúp đỡ.
Chỉ là ông không nghĩ tới, vị tiểu bao lão bản này tâm tính cứng rắn như vậy, hơn nữa đã sớm nhìn thấu suy nghĩ này của ông.
Mộc Tử Dịch tỏ vẻ lười biếng, không nhìn ông lão nữa, lại nhìn Triệu tiểu thư mà hỏi: "Nói đi, muốn tôi tiếp nhận ủy thác này không?"
Triệu tiểu thư nhìn ông nội cô, thấy ông dùng ánh mắt sáng ngời nhìn cô mà gật đầu, cô cũng chần chừ gật gật đầu.
Vì vậy Mộc Tử Dịch nói: "Vậy cô ra giá đi, tôi xem có thích hợp hay không."
Triệu tiểu thư thăm dò hỏi: "Năm mươi vạn, đủ không?"
Ông cô sốt ruột bổ sung: "Năm mươi vạn là tiền ứng trước, nếu không được cháu tôi sẽ tăng thêm!"
Triệu tiểu thư nhìn ông, thấy trên mặt ông đầy vẻ sốt ruột, nhất thời gật đầu nói tiếp: "Nếu thật sự không được, tiền ủy thác có thể tăng gấp đôi."
"Thành giao." Mộc Tử Dịch sảng khoái đáp ứng.
Dù sao gần đây cũng rất rảnh, không có việc gì làm. Ngược lại không bằng nhân cơ hội kiếm thêm, cậu dù sao cũng là người nuôi gia đình, không chê tiền nhiều.
Sau đó Mộc Tử Dịch nằm nhoài trên bàn, cùng mèo mập nhỏ chơi trò thi xem ai trợn mắt lâu hơn, còn thuận tiện nghe hai ông cháu kia trò chuyện.
"Ông nội bây giờ rất tốt, con cháu cũng hiếu thảo, đốt cho ông không ít tiền giấy. Ông đều nhận được rồi, còn dựa vào những thứ này mà sống rất thoải mái...."
"Ông nội, nhà con bây giờ làm ăn càng ngày càng tốt, chỉ là ba mẹ vẫn bận rộn như vậy......."
............
Mộc Tử Dịch nhàm chán lấy bánh bao trên bàn, bẻ ra một miếng nhỏ cho mèo mập.
Mèo mập nhỏ bất mãn dùng móng chỉ chỉ miếng to trong tay cậu, vô cùng có lòng tham.
Mộc Tử Dịch trực tiếp đem miếng lớn bỏ vào miệng mình, trên tay chỉ còn lại miếng nhỏ, có ăn hay không!
Mèo mập nhỏ ủy khuất "meo~" một tiếng, trong đôi mắt to tròn tràn đầy vẻ lên án. Nếu như có thể nói tiếng người, chỉ sợ nó đã sớm gào khóc nói "Cậu vô tình cậu lãnh khốc cậu cố tình gây sự" rồi.
Mộc Tử Dịch không hề bị lay động, nó liền dùng cái đầu tròn đẩy đẩy mu bàn tay cậu, "Meo ngao~" Cậu hem thương tui nữa hả?
Mộc Tử Dịch lãnh khốc vô tình nhíu nhíu mày, làm bộ muốn đem miếng nhỏ này bỏ vào miệng luôn. Mèo mập nhỏ gấp lắm rồi, hai cái móng trước đè lại tay Mộc Tử Dịch, vội vàng cắn chặt miếng bánh bao nhỏ kia.
Sau khi hai ba miếng đem bánh bao nuốt xuống, nhóc con cảm thấy tức không chịu nổi, gặm tay Mộc Tử Dịch, dùng răng mài lên tay chủ nó.
Mộc Tử Dịch khẽ nhíu mày, đang chuẩn bị giáo dục cho mèo mập nhỏ làm vậy không vệ sinh, lại nghe thấy trong tiệm cách đó không xa truyền lại một trận tiếng nói cung kính không đồng đều.
"Xin chào âm sai đại nhân."
Mộc Tử Dịch còn chưa kịp phản ứng, liền cảm thấy thân thể mèo mập nhỏ đang lấy tay mình mài răng trở nên căng thẳn, lông xù dựng đứng cả lên.