Mộc Tử Dịch gửi tin nhắn xong, đợi một chỗ cũng không thấy Cố Cảnh trả lời. Cậu nghĩ nghĩ, liền biết vị âm sai đại nhân mang vỏ bọc người sống kia khẳng định là đang tuân thủ quy luật mà lái xe, không tiện coi điện thoại.
Cậu nhún nhún vai, làm ra bộ dạng như chưa hề phát hiện ra nữ quỷ, quay người nhìn Đình Tử đang bị Lý Hiện An lôi kéo nói chuyện.
Đình Tử lớn lên cũng coi như thanh tú, chỉ đáng tiếc hình tượng lúc này không dễ coi cho lắm. Mái tóc bết rối như tơ vò, sắc mặt trắng nhợt, hốc mắt hãm sâu, bọng mắt đen dày. Môi cũng tái nhợt, tay chân gầy yếu, giống như bộ dạng người bệnh nặng.
Tinh thần của cô ta dường như cũng không tốt, lúc Lý Hiện An nói chuyện với cô, cô ta luôn chậm mất nửa nhịp mới phản ứng lại. Bất quá trong đôi mắt kia lại tràn đầy lo lắng cho Lý Hiện An cùng với sự tức giận đối với tra nam trong miệng bạn mình.
Trong lòng Mộc Tư Dịch cũng coi như có chút an ủi, cũng may còn có chút nhân tính, chưa có triệt để điên cuồng.
"Hắn ta sao có thể như vậy!" Âm thanh Đình Tử lạnh lẽo, mang theo đau lòng cùng bất bình, "Rõ ràng chuyện cưới hỏi cũng đã bàn đến, làm sao có thể đối với cậu như vậy!"
"Đúng không, tớ xém chút tức chết, nếu không phải do Dịch... nếu không có Tiểu Dịch, tớ đã sớm ôm bình gas cùng hắn đồng quy vu tận rồi!" Mắt Lý Hiện An đỏ lên, như đang phải chịu nỗi uất ức đến tận trời.
Thật ra, cô cảm thấy mình cũng ủy khuất lắm, tự nhéo đùi mình cái gì chứ, đau quá trời ơi QWQ!
Mộc Tử Dịch cảm thấy cậu cũng rất ủy khuất, một là nữ sinh, một là nữ quỷ, nhìn cũng không phải đều là dạng hung ác cùng cực, không cừu không oán cậu cũng không tiện mà trực tiếp đánh một trận. Vậy thì vấn đề hiện tại là, cậu làm sao đối phó hai mẹ con này đây?
Sớm biết vầy đã không tới rồi, có chút phiền.
Ngay lúc Mộc Tử Dịch tính toán bây giờ nói lời từ biệt có còn kịp hay không, liền thấy nữ quỷ đứng bên bàn động thủ rồi.
Bà ấy chậm rãi bay tới bên người Lý Hiện An, ngón tay trắng bệch yếu ớt đang nhích từng chút một tới cổ của cô.
Lý Hiện An chỉ cảm thấy một hơi lạnh bức người phía sau, cô liền vội vã quay đầu lại, nhưng chỉ nhìn thấy được Mộc Tử Dịch. Cũng ngay lúc đó, cô cảm giác bàn tay đang được Đình Tử nắm lấy chợt đau đớn, ngay giây sau đã bị kéo lên.
Cô lảo đảo hai bước, sau khi đứng vững liền thắc mắc nhìn người bạn kéo cô từ ghế sofa lên: "Cậu làm sao vậy, Đình Tử?"
Trên mặt Đình Tử hiện ra vẻ kinh hoàng, cô ta vừa vội vàng kéo Lý Hiện An về phía cửa, vừa nói: "Đi, cậu đi ngay cho tôi! Sau này đừng tới nhà tôi nữa, nhà tôi không hoan nghênh cậu! Mang bạn trai cùng mèo của anh ta nhanh biến đi, sau này không cho tới nhà tôi nữa!"
Lý Hiện An giãy dụa, không muốn đi, không hiểu mà nói: "Cậu làm cái gì ah! Vừa nãy còn cùng tớ mắng tra nam kia, làm sao đã thay đổi rồi.... Cậu điên rồi sao? Đình Tử, cậu...."
"Câm miệng!" Đình Tử đem Lý Hiện An kéo tới cửa, sắc mặt dữ tợn chỉ chỉ cô, còn chỉ vào Mộc Tử Dịch, giận dữ hét: "Đều cút ra ngoài cho tôi!"
Lý Hiện An lúc này cũng đã cảm thấy có chỗ nào không đúng, mắt đỏ lên nhìn Mộc Tử Dịch cầu cứu.
Mộc Tử Dịch chỉ thở dài một hơi, đứng lên cười nói với Đình Tử: "Cô yên tâm, mẹ cô không làm hại được An An."
Đình Tử nghe thấy lời này, đồng tử trong nháy mắt co lại, khẩn trương nói: "Anh, anh nói bậy cái gì, cút ra ngoài!"
Mộc Tử Dịch lắc lắc đầu, nhìn nữ quỷ thần sắc vặn vẹo phiêu dạt sau lưng Đình Tử, than thở: "Mẹ cô, bà ấy sắp triệt để mất đi thần trí rồi. Bà ấy rất nhanh sẽ biến thành lệ quỷ, tới lúc đó, e rằng bà ấy sẽ không chỉ tổn thương được người khác, còn có thể không khống chế được mà tổn thương cô."
Sắc mặt Đình Tử trắng bệch, đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía sau. Chỉ thấy nữ quỷ đang bay sau lưng cô ta, mặt mũi vặn vẹo, một tay đang chậm rãi hướng đến cô. Trên ngón tay trắng ởn kia là móng vuốt sắc nhọn, dưới ánh nến trôi nổi lại càng hiện ra vài tia nguy hiểm.
Động tác của nữ quỷ rất chậm, vẻ mặt rúm ró, trong đồng tử ngập tràn nét giãy dụa, như thể ngay vào lúc này bà ta đang cố gắng khống chế sự khát máu của bản thân.
Nhìn thấy cái tay đang càng ngày càng đến gần mình, cùng với gương mặt quỷ hoàn toàn khác với vẻ ôn nhu trong ấn tượng, Đình Tử nhịn không được khẽ run rẩy, cắn chặt răng cũng không ngăn được tiếng lạch cạch vang lên.
Mẹ cô, không giống như vầy. Hơn một tháng nay, linh hồn của bà ban đầu từ hình dáng ôn nhu đã dần trở nên tối tăm, lại càng trở nên âm trầm. Mắt của bà, ban đầu còn thanh tỉnh, dần dần biến thành chỉ còn lại đồng tử đen mà không còn tròng trắng như bây giờ.
Mẹ càng ngày càng không thích nói chuyện, cô biết chứ. Hành vi của mẹ càng ngày càng kỳ quái, cô cũng biết. Nhưng như vậy thì đã làm sao, cô chỉ muốn mẹ ở bên cạnh cô.
Nhưng hôm nay, nữ quỷ đang hướng tay về phía con gái mình, thật sự là mẹ cô sao?
Viền mắt cô ta đỏ lên, âm thanh mang theo tiếng khóc nức nở mà kêu: "Mẹ...."
Cái tay quỷ kia, dừng lại ngay khi cách cổ cô một ngón tay.
Mèo mập nhỏ trong lòng Lý Hiện An có chút nóng ruột, từ trong lòng nàng nhảy ra, nhào vào lòng Mộc Tử Dịch.
Mộc Tử Dịch đón được nó, mặt không biểu tình mà nhìn một màn trước mắt, ánh mắt nặng nề.
Lý Hiện An không nhìn thấy quỷ, nhưng điều này hoàn toàn không ảnh hưởng đến phán đoán của cô. Cô cảm giác được bạn mình không ổn, cắn răng mà chạy lên, đem cô ta kéo đến bên cạnh Mộc Tử Dịch mà đứng.
Ngay giây phút hai người đứng vững, nữ quỷ kia đột nhiên ngước mặt lên trời gào thét, âm thanh sắc bén đến mức chọc đau màng nhĩ.
Lý Hiện An cùng Đình Tử cũng phải che lỗ tai, đau khổ cúi gập người. Mộc Tử Dịch cùng mèo mập nhỏ ngược lại vẫn ổn, không bị âm thanh kia ảnh hưởng. Cậu thậm chí còn có công lực mà nghĩ, cũng may cậu đã sớm giăng kết giới ở tầng lầu này, bằng không còn không biết người sống ở tòa nhà này sẽ như thế nào đây!
Thấy hai cô gái đang khó chịu đến lợi hại, Mộc Tử Dịch bèn đưa một tay ra, che trước mặt hai người, tốt xấu gì cũng không để các cô bị tiếng hét của quỷ làm cho thất khiếu chảy máu.
Đợi tiếng hét kia dừng lại, toàn bộ nến trong phòng đã tắt, trở nên tối đen một mảng. Trong bóng tối, âm khí lạnh lẽo thấm vào xương cốt ập tới, so với lúc trước càng thêm nông nặc.
Trong tay Mộc Tử Dịch không biết từ lúc nào đã xuất hiện một tấm bùa, tay vừa giơ lên, tấm bùa đã bốc cháy. Rõ ràng chỉ là một tấm bùa nhỏ bé, lúc này lại thắp sáng cả một căn phòng. Chỉ thấy cậu khẽ buông tay, tấm bùa kia lảo đảo bay tới chính giữa phòng, dừng phía dưới trần nhà rồi bất động. Ánh lửa cứ yên ổn cháy, tấm bùa cũng không bị thiêu mất, cũng không bay tro ra.
Lý Hiện An cùng Đình Tử lúc này mới hòa hoãn trở lại, hai người đỡ lẫn nhau, thở hổn hển mà đứng dậy. Nhưng ngay sau đó lại mở to mắt, trên mặt toàn là vẻ không dám tin.
Dưới ánh lửa của tấm bùa, quỷ vật không thể ẩn hình. Hai người nhìn thấy rõ ràng mẹ của Đình Tử đứng cách đó không xa, lúc này đã hoàn toàn không còn hình dáng con người.
Mắt đen không hề còn tia sáng, móng tay tím đen vừa dài vừa sắc nhọn, cùng với khói đen bay ra từ khắp người....
Đình Tử cả người run rẩy, gào khóc gọi: "Mẹ...."
Nữ quỷ nghe thấy âm thanh của cô ta, đôi mắt đen âm trầm nhìn sang, sau đó một cái tay tràn đầy sát khí thẳng hướng đến Đình Tử.
Trong khoảnh khắc đó, trong lòng Đình Tử lạnh lẽo, như nhận mệnh mà nhắm hai mắt lại.
Đau đớn trong dự đoán vẫn không thấy, cô ta phảng phất nghe thấy tiếng roi đánh xuống, còn nghe được tiếng hét đau đớn của mẹ cô.
Đình Tử vội vàng mở mắt, liền nhìn thấy "bạn trai đương nhiệm" của Lý Hiện An một tay ôm mèo, một tay nắm cái roi đỏ sậm, mạnh mẽ đánh từng cái từng cái trên người mẹ cô.
Mẹ Đình Tử đã hoàn toàn hóa thành lệ quỷ, chỗ bị quật trúng tỏa ra từng làn khói đen, thống khổ trốn tránh, tiếng kêu gào chưa từng gián đoạn.
"Anh làm cái gì!" Đình Tử kêu xong, xông lên ý đồ muốn nắm lấy cái tay cầm roi của Mộc Tử Dịch. Nhưng Mộc Tử Dịch lại né dễ như ăn cháo, tiếp tục quất một roi đến người quỷ vật kia.
"Bà ấy là mẹ tôi!" Đôi mắt Đình Tử đỏ lên, dữ tợn mà nghiêm mặt quát: "Dừng tay!"
Mộc Tử Dịch lần này thế nhưng lại dừng tay, chỉ là không hề để cho cô ta đụng đến roi của mình.
Cậu trầm mặt, nhìn quỷ hồn không có thực thể, đang cuộn mình thành một cục trước mắt, roi trong tay biến thành sợi dây đỏ, tự động đem quỷ trói lại.
Sau đó, dưới ánh mắt kinh sợ của Đình Tử, cậu lạnh lùng nói: "Bà ấy đã hóa thành lệ quỷ, không phải mẹ cô."
"Bà ấy là mẹ tôi!" Đình Tử che trước quỷ vật đau đớn bất kham kia, giang hai tay ra, nhìn thẳng Mộc Tử Dịch, cố chấp nhưng kiên định nói: "Anh nếu muốn tổn thương bà ấy, trước tiên giết tôi đi!"
Lý Hiện An hoảng hốt gọi cô ta: "Đình Tử....."
Mắt Đình Tử đỏ lên quét qua người cô một cái, nước mắt chậm rãi chảy xuống: "Cậu gạt tôi."
Nước mắt Lý Hiện An cũng rơi: "Nếu tớ không gạt cậu, cậu đã chết rồi!"
Cô thở dài một tiếng, mới khóc lên: "Đình Tử, dì đã sớm mất rồi! Cậu tại sao không thể tiếp nhận sự thật này....."
"Cậu thì biết gì!" Đình Tử sắc bén nói, "Cậu có cha mẹ, có bạn trai yêu thương cậu, cậu có người nhà. Tôi thì sao? Tôi chỉ có mẹ tôi thôi!"
Tâm tình của cô ta ngày càng dâng trào: "Tôi chỉ có mẹ tôi! Mẹ làm sao có thể bỏ tôi lại một mình, tại sao có thể không cần tôi nữa!"
Cả người Đình Tử đều run lên, hai tay chậm rãi ôm lấy đầu mình, có chút điên cuồng nói: "Đúng, không thể nào! Mẹ sẽ không rời xa tôi, sẽ không bỏ tôi lại một mình! Chỉ cần làm theo lời người kia nói, chỉ cần tôi....."
Nói một lúc, cô tay nghẹn ngào, từ từ ngồi xuống, ôm lấy đầu đau khổ khóc lên. Rõ ràng hết thảy đều làm theo lời người kia nói, mẹ quả thật cũng không biến mất mà dùng hình thái quỷ hồn ở bên cạnh cô. Nhưng vì sao mẹ càng ngày càng không giống bản thân nữa....
Mẹ còn muốn giết bạn thân nhất của cô, thậm chí còn muốn giết luôn cả con gái của bà ấy! Điều này không đúng, đáng lẽ ra không nên như vậy....
Mộc Tử Dịch liếc nhìn quỷ hồn thần trí không rõ nhưng vẫn biết đau đớn sau lưng Đình Tử, lại nhìn Đình Tử thần sắc có chút điên cuồng, nhất thời tinh thần có chút ngơ ngẩn.
Trong đầu cậu chậm rãi hiện lên một cậu bé. Cậu bé đó không lớn lắm, giang hai tay ra, chắn ở trước hồn phách của mẫu thân nó, vô cùng quật cường mà cùng một vị âm sai cao hơn nó rất nhiều giằng co.
Cậu lắc lắc đầu, lãnh tĩnh nói: "Tôi có thể không tổn thương bà ấy, thậm chí còn có thể làm cho thần trí bà ấy khôi phục." Cậu dừng lại một chút rồi nói: "Nhưng cô phải nói với tôi, người kia là ai? Hắn dạy cho cô phương pháp gì, làm cho cô lưu lại hồn phách của mẹ cô?"
Đình Tử nghe vậy, thần tình trước hãy còn không dám tin tưởng, sau đó liền mừng như điên. Cô liên tục gật gật đầu, gấp gáp nói: "Tôi nói, cái gì tôi cũng nói! Cầu xin anh, giúp mẹ tôi......"
Mộc Tử Dịch mím môi, móc ra một tấm bùa, ném về phía quỷ hồn kia. Đình Tử theo bản năng muốn ngăn lại, trong nhận thức của cô, quỷ hồn không thể đụng vào bùa.
Nhưng tấm bùa như thể có sinh mệnh mà tránh khỏi cô ta, dừng ngay trên người quỷ hồn. Cơ hồ ngay lập tức, quỷ hồn vốn dĩ còn đang đau đớn giãy dụa đã dần bình tĩnh lại, tròng mắt đen lặng lẽ nhìn vào hư không.
Đình Tử gọi hai tiếng, cũng không thấy bà ấy có động tĩnh gì. Nhưng dáng vẻ yên tĩnh này so với lúc nãy đã tốt hơn nhiều, cô tay cũng yên tâm hơn.
Được Lý Hiện An đỡ, cô ta chậm rãi đứng dậy, đến bên ghế sofa ngồi. Sau đó, cô mới bình tĩnh nói: "Mẹ tôi đã mất hơn một tháng, ngày bà ấy mất tôi gặp một người đàn ông. Người đàn ông đó nói với tôi, nói tôi là sát tinh trời sinh, khắc cha khắc mẹ. Còn nói chính xác thời gian cha mẹ tôi mất......"
Hắn đưa tôi một cái hộp, để tôi dùng đựng bình tro cốt của mẹ. Còn nói nếu muốn lưu mẹ tôi lại, liền dùng máu của tôi ngày ngày tưới lên trên mặt gỗ. Hơn nữa hắn còn dạy tôi một đoạn chú văn, để tôi lúc tưới máu thì niệm một lần. Làm đến khi bảy bảy bốn chín ngày sau, mẹ tôi liền có thể vĩnh viễn ở bên cạnh tôi, mà tôi cùng mẹ tôi bất luận là cơ thể hay là linh hồn đều không bị tổn hại...."
"Hôm nay, chính là ngày thứ bốn mươi chín." Đình Tử nói nói, lại khóc lên, "Nhưng tại sao lại biến thành như thế này! Ban đầu bà ấy rõ ràng vẫn rất tốt, sẽ cười với tôi, nói chuyện với tôi, còn sẽ quan tâm tôi ăn cơm hay chưa, ngủ có ngon không....."
"Thế nhưng sau này, bà ấy từ từ thay đổi. Bà ấy trở nên lúc nào cũng ngẩn người, không nói lời nào, tôi gọi mẹ cũng không thèm để ý tôi......"
Mắt của bà, cũng dần thay đổi, đồng tử càng ngày càng lớn, tròng trắng càng ngày càng ít đi....."
"Tôi biết là không đúng, thời điểm ba gia đình khác ở tầng này đều ồn ào gặp chuyện, tôi liền biết đã không đúng rồi....."
"Nhưng, nhưng mà tôi chỉ muốn giữ mẹ lại, luôn ôm tâm lý may mắn mà nghĩ mẹ tôi toàn ở trong nhà, tôi ngày ngày xem chừng bà, sẽ không sao! Mấy gia đình ngoài kia đều chỉ là trùng hợp, mẹ tôi ngay cả cửa cũng không ra mà......"
Đình Tử khóc, nói: "Tôi kỳ thực biết mình sai rồi, nhưng tôi chính là ích kỷ như vậy. Tôi không thể để mẹ tôi rời đi, nếu bà ấy cũng không cần đến tôi, tôi liền thật sự không có gì cả......"
"Cậu còn có tớ mà!" Lý Hiện An không nhìn nổi bộ dạng tuyệt vọng của bạn mình, ngắt lời cô ta: "Tình bạn bè của chúng ta đã bao nhiêu năm như vậy, cậu không lẽ không coi tớ như người thân?"
Tiếng khóc của Đình Tử ngưng lại, cầm thật chặt tay Lý Hiện An rồi mới nói: "Tôi chính là xem cậu như chị em mình, hai tháng trước cậu nói sắp đính hôn, tôi còn chuẩn bị quà cưới cho cậu, đợi cậu xuất giá. Nhưng cái này không giống...."
Không giống. Trên đời này người đối xử tốt với cô nhất, yêu cô nhất, nguyện ý vĩnh viễn ở bên cạnh cô, chỉ có mẹ cô thôi.
Lý Hiện An ôm cô ta, hàm hàm hồ hồ vừa mắng vừa khóc.
Mộc Tử Dịch không có tâm tình xem hai cô gái lâm ly bi đát, cậu chậm rãi đi tới trước cái bàn đặt lư hương, quan sát cái hộp đựng bình tro cốt kia.
Nhìn kỹ, cậu mới phát hiện hộp gỗ này là dùng gỗ mun sọc làm thành. Loại gỗ này hiếm lạ, không chính không tà. Dùng tốt, liền có thể dùng trừ tà hưởng phúc, trấn nhà thậm chí hàng ma. Dùng không tốt, liền trở thành vật âm tà.
Cậu cẩn thận đem bình tro cốt nhấc ra, lại cầm cái hộp lên.
Chỉ thấy trong hộp có khắc một vài hoa văn phức tạp. Hoa văn này dường như còn có thể hấp thụ máu, đen đỏ đen đỏ, bị ánh lửa từ bùa chú chiếu một cái, vết máu phía trên như còn có thể chuyển động, càng nhìn càng thấy bất định.
Mộc Tử Dịch "chậc" một tiếng, đem hộp thả xuống. Sau đó cậu quay đầu nhìn hai vị nữ sinh kia. Đang chuẩn bị nói vài lời, lại thấy cánh cửa lúc trước vẫn chưa đóng kỹ bị người ta hung hăng đá văng.
Cố Cảnh lúc lái xe quả thực sẽ không coi điện thoại, đợi tới lúc anh thấy tin nhắn, đã là lúc anh đến tiểu khu. Vừa nhìn thấy "anh hùng cứu mỹ nhân", anh liền cảm thấy không ổn, cho rằng Mộc Tử Dịch xảy ra chuyện gì rồi.
Anh nhắn tin lại, nhưng không thấy hồi đáp. Nhất thời, trong lòng anh nặng nề.
Cũng may anh cùng Mộc Tử Dịch weixin vẫn luôn cộng hưởng vị trí, vì vậy anh ta đi theo định vị, một đường tìm tới bên trong tòa nhà cũ kỹ này.
Cảm thấy bên trong tòa nhà cũ mơ hồ có âm khí, Cố Cảnh nhất thời không được bình tĩnh lắm, gấp gáp chạy lên cầu thang, lần theo chỗ có âm khí nặng nhất mà chạy đến.
Mộc Tử Dịch đang đợi anh tới cứu! Cậu nhất định gặp phải cường địch, nãy giờ đã lâu như vậy, không biết cậu có bị thương không....
Rất nhanh, anh chạy đến bên ngoài căn phòng có âm khí nặng nhất trong toà nhà, một cước đạp mở cửa phòng.
Đập vào mắt anh, là Mộc Tử Dịch dường như lông tóc vô thương đứng trước bàn gỗ, cùng với con mèo ngốc trong lòng cậu. Trên mặt đất là lệ quỷ âm khí dày đặc, thần trí không rõ đã bị trói lại; cách đó không xa là hai cô gái ôm nhau khóc trên ghế sofa.
Anh thở ra một hơi, lập tức nhíu mày, nói với Mộc Tử Dịch: "Có bị thương không?"
Mộc Tử Dịch lắc lắc đầu, đôi mắt to chớp chớp: "Quỷ hồn trình độ này không thương tổn được tôi."
Cố Cảnh: "......." Vậy còn kêu anh tới làm anh hùng cứu mỹ nhân?