Nhân sinh chính là như vậy, ngay lúc ngươi cho rằng có thể ba hoa bóp méo sự thật, luôn sẽ xuất hiện một vài điểm sơ xuất. Mà cũng sẽ luôn có vài người, dựa vào mấy điểm đó mà mạnh mẽ tát vào mặt ngươi.
Mộc Tử Dịch thở dài một tiếng, trả lời vị fan lâu năm liên tục làm mất mặt mình kia: [Cảm thấy mọi người làm fan mà không được hữu hảo nha, phê bình!]
Vị fan lâu năm kia ngay lập tức hồi đáp: [Hông, tôi biết chúng ta thân quen đã lâu như vậy cậu sẽ không giận đâu]
[Hhh chủ phòng chắc cũng chưa nghe câu này ha, idol nào fan nấy! Câu này áp dụng trong giới livestream cũng vậy đó, ai bảo chủ phòng bình thường cứ thích oán fan chi ]
[Đúng, chủ phòng quá khen, đây đều là chủ phòng dạy tụi tui đó!]
[Ha ha ha ha ha mọi người đều là giang tinh sao, mặt chủ phòng muốn bị mọi người đánh hỏng rồi hhh]
giang tinh: Chỉ những người luôn phản đối ý kiến của người khác cho dù người ta nói gì
[Chủ phòng trước mắt đã không còn nói tào lao nữa rồi, nhưng biết đâu sau đó cậu ta lại chơi trò biến mất đó ]
Mộc Tử Dịch hơi nhíu mày, cười nhạo một tiếng, không nói nữa? Không thể nào!
Ngón tay thon dài chọt chọt trên màn hình, cậu share lại cái bài lúc trước mà mình vừa post.
[Mộc Tử V: Tiệm nhà làm ăn không tốt, ăn cơm không nổi nữa. Củ cải trắng rẻ, tôi chuẩn bị ướp muối xong phơi khô, cắt nhỏ, một muỗng củ cải là ăn hết một chén cháo. Cho dù là có khó ăn, tôi cũng không thể không nuốt xuống. Vì cuộc sống, chút khổ cực ấy tính là gì đâu!
Về phần cái bóng trong mắt nhóc mập, thật không dám giấu, kia chính là cái lưới tôi dùng phơi củ cải. // Tử Dịch V:...]
Weibo vừa phát xong, liền bị cư dân mạng đáp cho một đống bình luận.
[Ừm, cảm nhận được sức sống mãnh liệt của anh giai rồi ]
[Nữa, biên truyện nữa đi, đừng ngừng lại hhh]
[Nội tâm Dịch lão sư: Đừng đỡ, ta còn có thể giãy dụa thêm một lát]
[Ừm, vẫn là tôi đây, cái vị fan lâu năm không hữu hảo kia đây. Chủ phòng nói cậu ấy bần tới mức chỉ có thể ăn cháo với củ cải muối, có người tin sao? Tôi nhớ tối hôm nay cậu ta ăn cơm nồi đất đó, nguyên liệu đầy đủ, nhìn qua liền biết vô cùng mỹ vị rồi. Tôi còn nhớ mèo của cậu ấy hôm nay ăn chính là đồ ăn cho mèo loại thượng hạng. Còn có loại đồ hộp cho mèo, một hộp trên một trăm.]
[Lầu trên chính là giang tinh hhh]
[Hệ liệt: Không có được người thì phải làm người chú ý đến ta ]
[Mấy người là ma quỷ hả? Mấy người làm sao có thể bức chủ phòng đến mức này, cậu ta sức sống mãnh liệt thế kia mấy người không thấy sao? Á há há há há há....]
[Livestream tối nay của chủ phòng, thu nhập cùng số người xem đều đứng nhất. Tính đến hiện tại thì thu vào ít nhất cũng mười mấy vạn rồi ]
[Nhà nghèo nửa tiếng kiếm được mười mấy vạn, thật sự là quá cmn đáng thương rồi hhh]
[Xin lỗi tôi ghen tỵ quá QWQ]
[Chủ phòng ]
[@Lão Tiên Sinh V Lão Tiên Sinh mau tới quản cậu ấy đii]
[Đậu mớ lầu trên biết chơi đó!]
[Phụt ha ha ha ha tưởng tượng chút Lão Tiên Sinh không rõ chuyện vừa nhìn thấy cái weibo này, ông ấy có thể nào xem nó là thật không hhh]
[Lầu trên thật vô cùng giỏi!]
[Hệ liệt giang tinh chủ phòng cùng giang tinh fan ngày ngày ở chung ]
............
Mộc Tử Dịch yên lặng bỏ điện thoại xuống, quyết định phải lạnh lùng với mấy người không hữu hảo này, tắt máy đi ngủ.
"Meo~" Mèo mập nhỏ nghiêng đầu nhìn về phía cậu mà kêu.
Mộc Tử Dịch vừa nằm xuống, nghe thấy tiếng liền bò dậy. Cậu một tay ôm lấy mèo mập nhỏ, nhanh chóng bước ra khỏi phòng, đi vào trong một căn phòng trống trải khác.
Ở trong phòng chỉ có một cái ổ mèo xa hoa đặt ngay giữ phòng, trước ổ mèo có đặt một cái lư hương. Bên cạnh lư hương còn đặt rất nhiều nến các thứ.
Mộc Tử Dịch đem mèo mập nhỏ thả vào trong ổ mèo, sau đó lùi đến phía trước lư hương, lấy ra ba cây nhang, tay khẽ động, lửa trên đầu nhang liền cháy. Từng làn khói mỏng manh bay lên, chỉ chốc lát liền lấp đầy cả căn phòng.
Mộc Tử Dịch nhẹ nhàng di chuyển lư hương một cách có quy luật, liên tục lặp lại bảy lần. Sau đó, cậu cắm nhang vào trong lư hương. Chỉ thấy trong nháy mắt, trên sàn nhà, từ chỗ ổ mèo làm trung tâm, bốc lên một cái đồ án hình bát quái màu đen. Màu mực kia không biết đã đọng lại bao nhiêu năm, đơn giản mà bắt mắt.
Mèo mập nhỏ lúc này mới ngáp một cái, hừ hừ rầm rì mà uốn éo trong ổ mèo, cọ tới cọ lui nửa ngày mới tìm được tư thế ngủ thoải mái. Ừm, vẫn là không có thoải mái bằng giường của chủ nhân....
Trong lúc mơ mơ màng màng, nó cảm nhận được bàn tay ấm áp của của nhân đang áp vào đầu nó, bên tai cũng như có như không mà nghe được giọng điệu ôn nhu của cậu.
"Ngoan, nghỉ ngơi cho tốt, dưỡng hồn."
"Meo..." Mèo mập nhỏ ngốc ngốc đáp một tiếng, liền ngủ say.
Ngày hôm sau, Mộc Tử Dịch liền triệt để ném chuyện tối qua trên weibo ra sau đầu.
Tiệm bánh bao của cậu ban ngày cũng phải mở quán, chỉ là mở cửa nhỏ ở tiền viện. Nhưng phần lớn thời gian cậu cũng đều giao cho mấy vị nhân viên lâu năm mà ba cậu lưu lại, ban ngày ban mặt, cũng sẽ không có chuyện gì náo loạn.
Chỉ có ban đêm, lúc làm ăn với âm giới, cậu mới cần ngồi đó, miễn cho mấy quỷ vật không an phận làm loạn. Chẳng qua bây giờ tốt rồi, được giới thiệu một quỷ tài kinh nghiệm như vậy, cậu chỉ cần cấp cho bọn họ một vài loại vũ khí để tự vệ, về sau cậu cũng không cần mỗi tối đều phải ở trong tiệm.
Nhớ tới điểm này, Mộc Tử Dịch liền bắt đầu dốc công tìm vật liệu, chế tạo vũ khí. Đợi tới khi cậu làm xong, cũng đã là mấy ngày sau rồi.
Vốn dĩ sau khi phân phát vũ khí cho mọi người xong cậu muốn ra ngoài dạo một vòng rồi về. Nhưng hành lý còn chưa kịp chuẩn bị liền nhận được cuộc điện thoại từ Lý Tùng Tử.
Lý Tùng Tử có chút ấp a ấp úng trong điện thoại, nhỏ giọng nói: "Tử Dịch à, cậy gần đây bận không?"
Mộc Tử Dịch hơi nhăn trán, có một dự cảm không lành. Cậu nói: "Cũng tạm, cậu có việc thì nói đi."
"Vậy hả, có rảnh thì ra gặp mặt một chút đi, có việc cần bàn với cậu."
Ngập ngùng như vầy, xem ra sự tình không đơn giản, cũng không tiện nói qua điện thoại. Mộc Tử Dịch vừa lúc nhàn rỗi, bèn đáp ứng hắn ta, hẹn địa điểm gặp mặt.
Hai người bình thường thích đi mấy chỗ như quán ăn vặt lề đường, trong đó mười lần thì có sáu lần là ăn quán nướng. Nhưng lần này kỳ quái chính là, chỗ Lý Tùng Tử hẹn cậu lại là một quán cafe nằm trong trung tâm thương mại của thành phố.
Mộc Tử Dịch âm thầm lấy balo đen, bên trong bỏ không ít thứ. Vừa chuẩn bị đeo lên vai, liền thấy nhóc mập nhà hắn hai chân trước bấu lấy bàn trà, đôi mắt mèo to tròn nhìn chằm chằm cậu, đầy mong đợi.
Nó hình như cho rằng chủ nó không bỏ nó lại là việc đương nhiên, do đó trông đợi mà trong lòng cũng vô cùng trấn định, rất có phong phạm đại gia.
Cánh tay Mộc Tử Dịch chuẩn bị nhấc balo khoác lên vai lặng lẽ thả xuống. Cậu thở dài một tiếng, xoay người vào phòng, một lát sau tay cầm bao lớn bao nhỏ đi ra.
Có cá, đồ ăn vặt cho mèo, sữa dê đóng gói,...
Đem toàn bộ bỏ vào trong balo, thẳng cho đến khi nhét không vừa nữa mới thôi. Lúc này cậu mới đứng dậy, hướng về mèo mập nhỏ mà mở hai tay ra.
Mèo mập nhỏ vui sướng mà "Meo~" một tiếng, chân sau dùng lực đạp một cái, nhảy vào trong lồng ngực còn thoang thoảng mùi sữa tắm của chủ nhân nó.
Mộc Tử Dịch đem cái mũ nhỏ chụp lên đỉnh đầu nó, lại còn mặc cho nó cái áo chống nắng màu trắng. Bản thân mình cũng đội nón, vành nón kéo thấp, sau đó lưu lại tin nhắn cho Kỳ Liên Sinh liền ra khỏi cửa.
Tới ngoài cửa quán cafe đã hẹn, Mộc Tử Dịch ngẩng đầu nhìn quán cafe nằm ở trung tâm thành phố nhưng bên trong khá yên tĩnh này, không khỏi mím môi. Nhìn cái dạng này, Lý Tùng Tử là mang loại người gì tới gặp cậu đây, sao lại chọn một nơi như vậy...
Đúng là cái tên thất bại! Cũng may không phải là đối tượng của cậu, nếu không...
Chắc do Lý Tùng Tử đã có nói trước, nhân viên của tiệm cafe vừa thấy Mộc Tử Dịch liền đến chào đón, lễ phép nói: "Là Mộc tiên sinh đúng không ạ?"
"Ừm." Mộc Tử Dịch hạ giọng đáp.
"Chào ngài, bạn của ngài đang ngồi trong phòng ở lầu hai, ngài có cần dẫn đường không?"
"Không cần, cảm ơn." Mộc Tử Dịch dứt lời, liền trực tiếp đi lên lầu hai. Cậu tìm Lý Tùng Tử, đâu có cần người dẫn đường làm gì! Bé ngoan nhà cậu, so với bất kỳ người nào còn dùng tốt hơn nhiều.
Thuận lợi đi tới phòng, Mộc Tử Dịch gõ gõ cửa, ngay sau đó liền thấy cửa mở ra. Lý Tùng Tử như ăn trộm mà thò đầu ra ngoài nhìn khắp nơi, sau đó kéo Mộc Tử Dịch vào phòng, trở tay đóng cửa.
Sau một loạt hành động đó, hắn vỗ vỗ ngực, kéo khẩu trang xuống thở một hơi thật dài.
Mộc Tử Dịch không để ý người bạn học hay lên cơn này, mà là hướng mắt về người còn lại trong căn phòng.
Chỉ thấy người đó khoảng hai bảy hai tám, vẻ ngoài rắn rỏi, mắt to mày đậm, xem ra cũng nghiêm túc. Chỉ là lúc này, trạng thái tinh thần của người đó không tốt lắm. Đôi mắt tràn đầy tơ máu, quầng thâm đen quanh mắt. Sắc mặt trắng bệt, môi cũng tái đi. Cả người dường như mắc phải trọng bệnh, tinh thần sa sút.
Người này, có chút quen mắt nhỉ. Mộc Tử Dịch cẩn thận nhớ lại trong chốc lát, mới dò hỏi: "Chu ảnh đế?"
Người kia lễ mạo gật gật đầu, đứng lên chìa một tay ra: "Chào cậu, Dịch lão sư, tôi là Chu Minh Điền."
Mộc Tử Dịch cũng lịch sự vừa cười vừa bắt tay, chỉ cảm thấy bàn tay kia lạnh lẽo, làm người ta khó chịu. Vừa bắt xong cậu liền rút tay lại, một bên thì im lặng mà đưa tay cọ cọ lông của mèo mập nhỏ, một bên mặt không đổi sắc nói: "Chào anh."
Mèo trong lòng Mộc Tử Dịch cũng nhấc lên móng vuốt, "Meo!" hế lô.
Chu Minh Điền hơi ngạc nhiên, nhìn thấy mèo mập nhỏ liền lộ ra một nụ cười ôn nhu nhợt nhạt.
Mộc Tử Dịch liếc mắt nhìn vị anh em tốt của mình, ánh mắt của Lý Tùng Tử luôn dừng trên người Chu Minh Điền không rời. Cậu nhất thời vô vị mà bĩu môi, đem mèo mập nhỏ thả xuống đất.
Ngay sau đó liền thấy Chu Minh Điền ngồi xuống, cẩn thận chơi với mèo nhỏ.
Mộc Tử Dịch nhân lúc này đem Lý Tùng Tử kéo tới một góc, hạ giọng hỏi: "Coi trọng người ta rồi?"
Lý Tùng Tử gật gật đầu, lại lắc lắc đầu: "Nói không rõ được, chỉ là cảm thấy đối với tôi anh ta rất hấp dẫn.
"Nhìn ra rồi." Mộc Tử Dịch than thở, "Trời muốn đổ mưa con gái muốn gả, có ngăn cũng ngăn không được. Chẳng qua cậu suy nghĩ cho kỹ, người ta chưa chắc đã cong."
Lý Tùng Tử "chậc" một tiếng, âm thầm chỉ chỉ một người một mèo bên kia, thấp giọng nói: "Cậu nói đi làm sao có người lớn lên với bản mặt nghiêm túc thế kia mà lại có thể có tâm địa mềm mại như vậy! Đây chắc là "Thiết hán nhu tình" trong truyền thuyết đi?"
Thiết hán nhu tình: Chỉ người đàn ông dù nhìn có sắt đá đến đâu cũng có mặt dịu dàng ôn nhu.
"Thiết cái đầu cậu!" Mộc Tử Dịch trợn mắt, có thể thấy trong tương lai không xa đây, ngày ngày đều sẽ bị người ta tú ân ái đến nỗi uất ức đầy mặt.
Lý Tùng Tử không hề có chút cảm giác thất bại nào, lôi léo Mộc Tử Dịch thấp giọng nói: "Ài, không phải cậu biết huyền học sao? Hay là giúp chúng tôi tính xem, xem thử chúng tôi có duyên phận không?"
Mộc Tử Dịch: "........." Để một người có thói quen bắt quỷ một cách bạo lực như cậu đi tính nhân duyên?
Có tin tôi phái tiểu quỷ nằm dưới gầm giường nghe trộm chuyện của mấy người không!
Tác giả có lời muốn nói:
Mộc Tử Dịch: Các fan của tôi, tôi khuyên mấy người nên lương thiện. Lý Tùng Tử tôi cũng khuyên cậu nên lương thiện!