Những hình ảnh trong đầu như một thước phim chầm chậm chiếu lại, chính bản thân nàng cũng không biết mình đang tìm kiếm điều gì.
Cô ấy đứng cạnh Dương Miễn, nhìn nàng tự giới thiệu, “Xin chào, tôi là bạn của Miễn Miễn.” Ánh mắt không lớn, lại cực kỳ có thần, nhìn qua cũng thấy đầy khí phách, không giống như Dung Ý, mắt to nhưng vì cận thị mà đeo kính, xem ra khiến người ta ngây ra như phỗng, lại có cảm giác hơi giật mình. Ánh mắt tươi cười kia giống như đoá hoa hồng nở rộ, tự tin khiến người ta tự thấy xấu hổ.
Cô ấy ở trước cửa thư viện nắm tay Dương Miễn, quay đầu nhìn nàng nở nụ cười sáng rỡ, vẻ rất hài lòng, giống như khổng tước kiêu ngạo khoe vẻ đẹp của mình, ánh mắt tươi cười ấy làm cho Dung Ý ngượng ngùng đến rơi nước mắt.
Nàng không hề muốn mơ như vậy, không muốn nghĩ về những chuyện của anh, lại không có cách nào thoát khỏi mảnh lưới tình cảm này trói buộc, thân bất do kỷ cứ chìm sâu trong đó. Bóng dáng đó chợt quay về đưa nàng trở lại khoảng sân sau ký túc xá nữ, dưới gốc cây ngô đồng, tiếng lá khô xao xác dưới chân như muốn xé nát cõi lòng nàng.
“Tháng sau mình đi Mỹ”. Lá cây ngô đồng rậm rạp mà xanh mướt, ánh mặt trời xuyên qua như dừng trên mặt Dương Miễn. Gió lay nhẹ lá ngô đồng, vệt sáng trên mặt anh lốm đốm lúc sáng lúc tối, không nhìn rõ cảm xúc.
“Đừng đùa chứ, hôm kia hội trưởng còn nói với cậu về việc chụp ảnh học viên ưu tú của kỳ mới mà.” Nàng ngây ngốc cười, vừa học xong tiết thể dục, mồ hôi trên trán rơi thành giọt. Suốt tháng trời anh xin nghỉ phép, không thể nào liên lạc được, hỏi bạn bè anh thì biết anh về nhà ở thành phố N. Nàng một hồi hoang mang, giờ mới nhận ra nàng chẳng biết gì nhiều về anh. Ngoài bà nội thỉnh thoảng gọi điện, nàng thậm chí không biết bất cứ ai trong gia đình anh, mà anh cũng chưa bao giờ kể với nàng.
“Kỳ thật chuyện xuất ngoại đã chuẩn bị xong xuôi từ lâu, thật sự xin lỗi là đến giờ mới nói với cậu.” Hơi thở của anh vẫn bình thản, thanh âm thấp khiến cho mỗi lời nói ra đều như mơ hồ, lại khẽ đâm vào lòng nàng nhói đau.
Nàng ngẩng đầu nhưng không nhìn anh, ánh mắt lướt qua anh, nhìn gió lay động lá cây ngô đồng. “Mình không tin.” Giọng nói bình tĩnh không chút gợn sóng.
“Hiểu Uyển và mình xin học cùng trường đại học nên sẽ đi cùng nhau.” Giọng anh lạnh lùng không chút ấm áp, thẳng thắn đến tuyệt tình nói cho nàng biết.
“Mình nói mình không tin.” Lá cây khẽ rung trong gió, nàng chậm rãi cúi đầu, mồ hôi theo má chảy xuống cằm, từng giọt từng giọt rơi xuống mặt đất trải đầy lá khô…
“Dung Ý… Dung Ý…” Đột nhiên có âm thanh truyền đến xé rách những hình ảnh này, nàng mơ mơ màng màng úp mặt trên bàn làm việc, loáng thoáng nghe được có người gọi mình, tay vô thức lau mồ hôi trên mặt lại không thấy gì, đầu óc choáng váng một hồi mới dần dần tỉnh táo. Dạo gần đây nàng hay nằm mơ, có lẽ là do công việc quá mệt mỏi.
Ngẩng đầu lên chỉ thấy Cổ Duyệt tay cầm danh sách khách hàng đứng ở bên cạnh, vẻ mặt buồn cười nói: “Dung cô nương gần đây làm việc tăng ca ban đêm quá mức vất vả sao? Ở ngay cạnh Lão phật gia mà coi thường, dám công nhiên ngủ gật.” Ngồi xuống bên cạnh nàng, Cổ Duyệt tủm tỉm cười hỏi: “Thời gian này có phải hay chơi thân với Aston Martin không đấy?”
Nàng tức giận giằng lấy danh sách khách hàng trong tay Cổ Duyệt, không thèm để ý đến, Cổ Duyệt biết rõ nàng đang thẹn thùng nên cũng chỉ làm vẻ mặt cười xấu xa rồi tránh ra.
Nhìn bóng Cổ Duyệt đi xa dần, nàng mới dám thở phào nhẹ nhõm. Từ sau lần xe của Lý Tịch ở dưới sảnh công ty chờ nàng, lại bị Cổ Duyệt thấy được, thiếu chút nữa bị ánh mắt cường độ cao như tia α xuyên thấu. Buổi tối, Cổ Duyệt lập tức gọi cho nàng: “Cậu câu được con rùa vàng như vậy từ bao giờ mà không nói tiếng nào thế?” Sau đó hứng trí giảng cho Dung Ý nàng nghe cách làm thế nào để ở giữa “sòng bạc hoàng gia” như thế mà khiến hắn “nhất kiến chung tình”, khiến hắn tha thiết ước mơ… Người nào đó háo sắc còn lớn tiếng ca ngợi, càng diễn càng hăng, nàng mới chợt nhận ra Cổ Duyệt luôn miệng gọi “Miệng rộng”. Thực ra Miệng rộng là cách nàng gọi cái xe yêu quý của Lý nhị thiếu, bởi vì mỗi lần nhìn thấy cái xe kia tiến về phía hàng rào, nàng tự nhiên liên tưởng đến con cá đầu to đang há miệng.
Khi Cổ Duyệt nghe được nàng gọi Dream Car của nàng ấy là “Miệng rộng”, trong điện thoại truyền đến tiếng rít gào cơ hồ như muốn phá vỡ màng nhĩ của Dung Ý, ước chừng mất đến nửa giờ để giới thiệu cho nàng lai lịch cùng công năng của loại xe này. Kỳ thật đối với nàng, xe thể thao chỉ đơn giản là ít hơn xe bình thường cái cửa, nhiều nhất cũng chỉ có thể mở cái mui bên trên ra thôi. Làm sao lại quen thuộc với tính năng của loại xe này được, cả đời cũng chẳng có đủ tiền mua, rõ ràng không nên mộng tưởng hão huyền xa xôi làm gì.
Ánh mắt nhìn xuống lại rơi đúng vào chậu hoa bạc hà nho nhỏ trên mặt bàn, trong đầu thoáng qua hình dáng của Lý Tịch.
Sau “sự kiện bạc hà” đó, Lý Tịch chưa tới tìm nàng, Dung Ý cũng chỉ coi chậu cây bạc hà kia là chuyện đùa vui.
Chẳng là thời gian trước, có mội hôm anh ta đột nhiên gọi điện nhờ nàng làm giúp một việc, chính là anh ta đi dự tiệc của bằng hữu mà hiện tại chưa tìm được bạn gái, nhờ nàng cùng đi. Nàng cũng biết được anh ta mới từ Barcelona về, chuyến đi vừa rồi hơn nửa tháng, kẻ có tiền chi tiêu cho ngày nghỉ thật khiến người ta hâm mộ. Nàng vốn vẫn thấy cảm kích anh ta vì lần đó giúp nàng thu xếp chuyện Ánh Rạng Đông nên đồng ý đi. Nhưng đến lúc đi mới cảm thấy mình bị lừa, anh ta có biết bao cô nàng xinh đẹp vây quanh, trái một câu Tịch Thiếu, phải một câu Tịch Thiếu, làm sao có chuyện thiếu bạn gái cho được.
Đêm đó hẳn là ngầm thông báo cáo biệt cuộc sống độc thân, nhìn ra được anh ta thật sự cao hứng, ai kính rượu cũng uống, đến cuối cùng đến ngồi cũng không vững, xiêu vẹo tựa vào ghế sô-pha trên đại sảnh. Chủ nhân bữa tiệc cũng là chú rể trong tiệc cưới ngày mai họ Nhan tên Phồn Bách, ngũ quan cùng khuôn mặt có phần giống con lai, dáng người to lớn, tuy rằng cả đêm cười cười nói nói đùa giỡn cùng bạn bè, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng Lý Tịch uống nhiều như vậy cũng không dám sơ sẩy, cáo lỗi với khách khứa, tự mình cùng người nữa đỡ bên anh ta ra cửa, nàng cũng chỉ có thể nhắm mắt đi theo ra ngoài. Nói là giúp đỡ, kỳ thực người giống như nhấc anh ta đi, lái xe mang theo cây gậy của anh ta cũng vội vã đi theo.
Nàng nhìn Nhan Phồn Bách đứng ở bên trái hắn, tay phải vững vàng nâng mông phải của anh ta, trong lòng nghĩ thầm chắc chắn chú rể cùng Lý Tịch có quan hệ thâm tình, nên trước khi kết hôn mới luyến tiếc muốn cùng nhau cuồng dã một lần cuối cùng? Càng nghĩ càng thấy khác người, Lý Tịch bởi vì áp lực gia đình nên không thể thành đôi thành cặp với Nhan Phồn Bách, u oán mượn rượu giải sầu đến mức say không biết gì. Quả là một đôi uyên ương khổ sở, vì số phận trêu ngươi nên đành chia rẽ, đành ước hẹn kiếp sau trở thành người yêu…
Tự mình nghĩ lại cũng không chịu nổi, toàn thân nổi da gà.
Đảo mắt thấy người phía trước đã đi tới cửa khách sạn. Trước cửa chính có cầu thang, chỉ thấy người bên phải hơi hơi xoay người, cần thận giúp anh ta nâng đùi phải lên để đi xuống lầu. Nàng vốn tưởng rằng chân anh ta chỉ là đi lại khó khăn, không nghĩ rằng thật ra không hề động đậy được, rượu say mơ màng thì chân trái vẫn còn chút phối hợp với người đỡ bên, còn đùi phải lại thẳng băng không nhúc nhích chút nào, ánh mắt lại lướt qua cây gậy trong tay lái xe, xem ra không có gậy chống, anh ta đến nửa bước cũng không đi nổi. Nhìn chân phải của anh ta, lại nhìn nhìn người đó, cho dù là dung mạo hay kiểu dáng quần áo cũng cực kỳ phù hợp với gậy chống, trong lòng nàng bỗng mềm đi một chút, không biết vì đâu lại tự nhiên tê dại.
Rượu phẩm của anh ta cũng thật tốt, không giống người khác uống say thì mở miệng la hét hay quấy rối gây chuyện, anh ta thậm chí ngay cả chút bực tức cũng không có, chỉ lẳng lặng ngồi, ánh mắt có chút mê hoặc, nhưng lại lạnh lùng hơn cả bình thường. Anh ta cũng không đến mức bất tỉnh, chỉ xiêu vẹo ngồi ở ghế sau, lên xe anh cũng không cho lái xe chạm vào để thắt dây an toàn, ánh mắt lạnh như băng khiến nàng cũng rùng mình một cái. Nàng theo bản năng ngồi cách anh rất xa, lại nhìn đến bộ dáng nghiêng ngả của anh nên không đành lòng, ngồi lại gần giúp đỡ anh.
Anh ngả đầu vài vai nàng, cổ nàng thấp thoáng hương sữa tắm, hương thơm thật thanh nhã, không giống như những người con gái khác, luôn nồng đậm hương nước hoa hoặc mỹ phẩm nhàm chán. Mái tóc búi cao đã hơi buông lỏng, vài sợi tóc mai nhẹ rơi xuống, mượt mà lướt qua đỉnh mũi anh. Làn da trên vai nàng mịn mà ấm áp, anh theo bản năng hướng về phía ấm áp đó rúc vào, ban đầu vẫn thở nhẹ nhàng, càng về sau tiếng hít thở càng nặng, cuối cùng tinh tế cắn cắn vào cổ nàng.
Ban đầu nàng còn tưởng là anh ta đùa, sau cảm giác được hơi thở trên cổ nàng càng ngày càng nóng cháy, trên người anh ta toả ra hương rượu, lại lẫn vị bạc hà tự nhiên, ngồi trên ghế da trong xe thật hoà hợp, cùng với gió từ miệng thở ra khí lạnh nhè nhè kịch liệt tương phản. Trong đầu nàng suy nghĩ hỗn loạn, theo bản năng dùng sức đẩy anh ta ra, vừa đúng lúc xe đảo mạnh rẽ trái, Lý Tịch ngồi ở bên phải vốn đùi phải không thể giúp cân bằng, lại không ngờ được Dung Ý đẩy anh ra, đầu đập mạnh vào cửa kính. Cùng lúc đầu của Lý nhị thiếu đập vào cửa kính đánh rầm, nàng chỉ biết thống khổ nhắm chặt mắt lại, hi vọng chính mình mới là người uống say.
Đêm hôm đó, nàng chỉ nghĩ là anh say rượu mà hồ đồ nên cũng không để ý. Lý Tịch cũng chỉ là ngẫu nhiên mời nàng đi dùng cơm, nàng ban đầu còn e dè, dần dần mới phát hiện ra những lần đó chủ yếu là do anh ta chủ động tụ tập bạn bè ăn uống ở nhà hàng, vui chơi giải trí vô cùng náo nhiệt, chuyện gì cũng chưa phát sinh. Hai người ban đầu còn khách khí xã giao, Lý Tịch biết nàng không có ý với mình, luôn giữ bộ dáng khiêm nhường, còn nhờ nàng đóng vai bạn gái. Nàng cũng biết bên cạnh anh ta chưa bao giờ thiếu nữ nhân vây quanh, nhưng chính mình cũng chẳng thể nào đòi hỏi, vì không muốn đồng nghiệp trong công ty đua nhau giúp nàng giới thiệu đối tượng, bất đắc dĩ nàng cũng giả vờ làm thục nữ, sau khi tan tầm ở công ty đợi hắn. Đúng như mong ước, mọi người đều vui vẻ.
Hai người ở bên cạnh nhau, nhưng thật sự giống như bạn bè. Anh vốn hiểu sâu biết rộng, dẫu là đông tây kim cổ hay tình hình thị trường cũng có thể nói đến khiến người ta sửng sốt, mà nàng lại nhanh mồm nhanh miệng không buông tha người khác. Theo như cách nói của nàng là: “Hồi còn đi học ta đã từng tham gia giải hùng biện của các trường đại học toàn quốc, còn đoạt giải nhất cơ mà.” Cho dù gặp nhau không nhiều lắm, nhưng khi gặp thì giống như oan gia ngõ hẹp, dường như không có gì là không thể nói. Có đôi khi anh cũng vờ ngớ ngẩn, mặt mày làm ra vẻ ngu đần cực kỳ giống đầu gỗ.
Thực ra những lúc ở bên cạnh hắn, có những khi nàng có thể cảm giác mình lại nhớ tới những năm tháng sống theo ý mình, chỉ biết cố gắng hết sức mình để phấn đấu, cho dù nhiều lúc rơi nước mắt vẫn cảm thấy vui vẻ. Không giống như hiện tại, muốn khóc cũng phải cố che giấu, đến lúc tìm thấy một người để có thể khóc ra mới giật mình phát hiện, vốn dĩ nước mắt đã sớm cạn khô rồi.
Sau khi ăn trưa, Dung Ý ngồi bên cửa sổ màu trà chắn sáng, đăng nhập vào QQ thấy không khí sôi động lạ thường.
Trên màn hình hiện lên thông báo của Mái hiên thượng thần: “Tháng sau học viện báo chí kỷ niệm năm thành lập, ai có hứng thú quay về trường cũ gặp Du Đồng Tử để báo danh.” Lớp trưởng ngày xưa nay đã là chủ biên của thần báo tin tức, giờ vẫn như xưa đảm đương nhiệm vụ liên lạc việc, dù là các bạn học kết hôn hay sinh con vẫn qua hắn để thông báo đến mọi người, thật không hổ danh là những người làm nghề báo chí.
Không lý do ưu thương: “Đi chứ, đi gặp mặt mọi người thôi.”
Trứng tôm khiêu dát khiêu: “Ta đang ở Anh, chắc không về được. Ai da, Dung Ý này, đến lúc đó ngươi phải chụp nhiều nhiều ảnh một chút cho ta xem nhé. Để ta xem kẻ nào giàu có mới nổi hay béo gầy ra sao kẻo không nhận ra ai vào với ai nữa, (^__^) hì hì…” Ai cũng biết Dung Ý năm đó là nòng cốt của hiệp hội nhiếp ảnh, lúc này cũng không dễ dàng buông tha nàng, biến nàng thành lực lượng vì nhân dân cống hiến.
Easy (Dung Ý): “Ta từ khi tốt nghiệp đến giờ cơ bản chưa chạm vào máy ảnh, nếu các ngươi không sợ ta biến toàn bộ thành đầu heo thì cứ việc.” Hồi học đại học nàng căn bản không mua nổi một cái máy ảnh tốt, luôn nhìn Dương Miễn đùa nghịch cái máy Nikkon Dx mà thèm thuồng, cuối cùng mượn một cái bảo bối của sư huynh khoá trên để dùng. Đến khi đi làm, dù tiền bạc còn thiếu trước hụt sau vẫn cắn răng mua cái Nikkon D mơ ước. Hơn ngàn a, nàng phải nhịn ăn bao nhiêu ngày mới mua nổi, ngay cả Cổ Duyệt cũng cười nàng nói, đến quần áo cũng tiếc tiền chỉ mua một bộ, lại còn học đòi người ta mua máy ảnh khoe của. Sau này chính nàng cũng thừa nhận là vô cùng choáng váng, mỗi ngày làm việc đến hai mắt thâm quầng, cũng không phải đội săn ảnh chờ cả ngày để chụp được những bức ảnh đòi tiền thưởng, nàng lấy đâu ra tâm tình chụp hoa dưới ánh trăng. Kết quả là D trừ lúc mới mua về còn sôi trào nhiệt huyết, về cơ bản chưa có lần nào dùng qua.
Cổ phong ảnh lưu niệm: “Các đồng chí phát động cuộc thi đi, ta cùng Dung Ý nhất định liều mạng tìm cơ hội chiến thắng cho coi.”
Easy: “Hệ chụp ảnh chúng ta nhiều người, có thể cùng ta xuất trướng, tuyệt đối cho các ngươi “kinh diễm nhất thương”. Được rồi đi!” đoạn dài phía sau là biểu tượng một thác nước thật to J
Cổ Duyệt từ xa nháy mắt với nàng ra dấu, nàng nhìn nhìn đồng hồ ở góc màn hình đã chỉ h, vì sắp đến “giờ tận thế lúc h” hàng ngày mà thở dài. Lão phật gia thích họp lúc giờ chiều, không biết là do gần đây không vui với phó tổng, hay là do nắng hè chói chang khiến nàng bực dọc, nên sau đoạn thông báo ngắn ban đầu sẽ là thời khắc nhiều người bỏ mình, kiểu như tài chính chi tiêu vượt mức, khách hàng cắt bớt đơn hàng, không khai thác được thêm khách hàng mới, nhiều người rảnh rỗi không có việc làm…Tóm lại là một loạt lý do để nổ súng, làm cho mọi người trong công ty sau lưng đều nghi hoặc rốt cuộc có phải nàng đã đến thời kỳ mãn kinh hay không nữa.
“Dung Ý, Hoàng quản lý đến thì đưa cho bản copy tài liệu khách hàng này.” đồng nghiệp tay cầm USB huých huých cánh tay nàng.
Trên diễn đàn vẫn tiếp tục như cũ.
Orange: “Đúng rồi, hôm nay ở sân bay ta gặp một phụ nữ trông rất quen mà không nhớ nổi tên là gì nữa.”
Không lý do ưu thương: “Người học khoa nào, có nhớ không? Miêu tả qua xem nào.”
Orange: “Khoa truyền thông, năm đó còn nổi tiếng là nữ sinh xuất sắc, lúc thi đầu vào nghe nói là thủ khoa. Học năm thứ hai thì xuất ngoại đó.”
Không lý do ưu thương: "..."
Dung Ý nhìn những dòng chữ trên màn hình, trong lòng như có lửa đốt nhanh chóng chú ý vào đó, không để ý đến đồng nghiệp ở bên đang khẽ lên tiếng.
Trứng tôm khiêu dát khiêu: "Đan Hiểu Uyển."
Orange: “Đúng rồi, chính là cô ấy.”
Không lý do ưu thương: "Năm đó chính là nhân vật nổi tiếng trong học viện.”
Trứng tôm khiêu dát khiêu: "Không nghĩ lại người ta có ai hỗ trợ sao, sao lại không nổi tiếng chứ?”
Không lý do ưu thương: "À, trong khoa chúng ta có Dương Miễn cũng xuất ngoại cùng năm, có nhớ không?”
Trứng tôm khiêu dát khiêu: "Có thể không nhớ rõ sao? Người ta là soái ca chính hiệu mà O(∩_∩)o..."
Một hàng biểu tượng tròn xuất hiện cực nhanh, tay nàng quờ quạng muốn xoá, muốn dùng tốc độ nhanh nhất để tắt QQ đi, nhưng cũng không kịp nữa rồi. Mỗi lần nhắc đến anh, đến quá khứ của nàng, đều giống như có một mũi kiếm nhọn hoắt đâm thẳng vào trái tim nàng. Nàng không có cách nào khác, không muốn nhìn mà vẫn cứ nhìn, cuối cùng trực tiếp tắt máy. Màn hình tối đen, nàng ngơ ngác nhìn đèn nguồn nhấp nháy, lòng bàn tay chợt đổ mồ hôi lạnh.
Người cầm USB đứng bên cạnh nàng có phần kinh ngạc, “Dung Ý, này, tài liệu của khách hàng cậu còn chưa copy cho mình.” Nàng lúc đó mới từ từ tỉnh lại, thở nhẹ ra một hơi, ngượng ngùng mở miệng nói: “Có một phần tài liệu mình lưu ở máy tính ở nhà, để lúc nào mình về gửi vào hòm thư của cậu nhé!”
Họp hành vẫn như cũ thật là nhàm chán, những nhân viên mới thường bị nhắc nhở phê bình, mãi mới đến giờ tan tầm, nàng vẫn không nhanh không chậm đi đến bến xe điện ngầm gần nhất, lúc này lại cảm thấy tinh thần và thể xác đều mệt mỏi, chân đi giày cao gót lê từng bước thật khó khăn. Mới ra đến đường đã vẫy chiếc taxi, chẳng kịp nghĩ gì liền chui vào.
Đèn đường đã bật sáng, một hàng dài xe nối đuôi nhau không có điểm cuối. Thành phố lớn như vậy, hơn triệu dân đấu đá sinh tồn, cả biển người đều có khuôn mặt xa lạ lạnh lùng. Hôm nay còn là bạn học, đảo mắt dấn thân vào giữa biển người này có thể cả đời không gặp lại. Nhưng lại có vài thứ tránh không được, thoát không xong, càng không muốn nhìn đến lại càng dây dưa sâu sắc.
Điện thoại trong túi vì vừa nãy họp mà chuyển chế độ rung, hẳn là đã vang hồi lâu mà giờ nàng mới phát hiện, tưởng là khách hàng, vừa lấy ra chưa kịp xem màn hình đã vội vàng bắt máy:
“Alo”
“Nếu cô hôm nay không nghe điện thoại, tôi sẽ tưởng rằng báo chí hôm nay sẽ đăng tin nữ tử mất tích là cô…” Người nào đó luôn bắt đầu kiểu này, giọng đầy vẻ trêu chọc, nghe điện thoại của anh ta vài lần nàng cũng quen.
“Anh có chuyện gì sao?” Nành nhìn ánh đèn bên cửa sổ, thanh âm trầm thấp.
“Không có việc gì sẽ không làm phiền đến cô. Nói sau đi, tôi tới đón cô…. Cũng là chuyện tốt.” Anh nói chuyện hơi gấp gáp, thấp thoáng tiếng nước chảy róc rách.
“Hỏi thăm tôi có mất tích không chính là chuyện tốt hả? Đừng nói tôi bây giờ còn không mất tích, mà nếu thật sự có chuyện như vậy cũng không tới phiên Lý nhị thiếu ngài quan tâm đến a.” Nghe được âm điệu của anh ta tăng thêm vài phần, nàng không nhịn được nói lại.
“Cuối tuần cô đi đâu không?” Đầu bên kia thực sự yên tĩnh, ngay cả tiếng nước chảy vừa rồi cũng biến mất, chỉ nghe tiếng âm thanh vọng lại, hắn là ở một không gian rộng rãi trống trải.
“Cái gì?” Không thể chuyển đề tài nhanh thế chứ, vừa rồi còn nói chuyện mất tích, giờ đã chuyển thành cuối tuần đi đâu rồi.
“Tôi hỏi cô ngày mai đi đâu?” Lý Tịch cùng nàng có thói quen giống nhau, có thừa kiên nhẫn.
“Đi bảo tàng.” Nàng cười trộm, tin chắc anh ta cũng không có hứng thú cùng nàng đi dạo ở bảo tàng. Không phải để đối phó với anh ta mà nói là đi bảo tàng, A Lan ở thôn bên cạnh là bạn thân từ nhỏ đến lớn của nàng, hiện tại là trưởng thôn của các nàng, vô cùng hâm mộ văn hoá truyền thống của dân tộc Dao. Nghe nói thành phố S có bảo tàng triển lãm văn vật của dân tộc Dao, sáng nay đã gọi điện cho nàng yêu cầu chụp ảnh gửi về để cho cô ấy nghiên cứu. Hơn nữa vừa rồi trên diễn đàn QQ cũng đã hứa hẹn “kinh diễm nhất thương” nên cũng nhân cơ hội này để tìm cảm xúc.
“Vừa vặn làm sao, tôi cũng thích những thứ cổ xưa…” Giọng nói của hắn lộ ra có phần hưng phấn.
“Tôi đi không phải để thưởng thức những thứ cũ, tôi đi để chụp ảnh thôi.” Người này nói chuyện cho tới bây giờ đều như đi lên mây vậy, anh ta vốn ham thích cuộc sống phóng túng, bây giờ có hứng thú với việc chụp ảnh mới là lạ.
“Đi, ngày mai tôi qua đón cô.” Khí thế không giảm đi chút nào.
“Anh cũng thích chụp ảnh à?” Anh ta nói chuyện lúc nào cũng nửa thật nửa đùa, không hề nghiêm túc, nàng hoài nghi độ chân thật cũng dễ hiểu.
“Nói đùa sao, tôi còn là hội trưởng hiệp hội nhiếp ảnh lớn đấy!” Khí phách của hắn kỳ thật như từ trong cốt cách, cho dù là lơ đãng cũng lộ ra sự tự tin cùng đàng hoàng, đủ sức khiến người ta hoàn toàn tin tưởng.
Columbia có được danh tiếng về đào tạo ngành truyền thông tốt nhất, hiệp hội nhiếp ảnh ắt hẳn cũng siêu quần, thanh danh như vậy cũng làm Dung Ý chú ý.