“Hoàng tiên sinh à, giao tình giữa Đan gia và ngài cũng không tệ, một việc nhỏ như vậy chẳng lẽ ngài cũng không giúp được sao?”
Tôi biết chuyện này không được lão nhân cho phép… Chỉ là muốn nhờ ngài nói mấy câu giúp Đan Trữ vượt qua cửa ải khó khăn này mà thôi…”
“Ngài đâu làm gì đắc tội với Lý gia, chỉ là nói mấy câu thôi mà, ngài…”
Giọng nói từ thư phòng truyền ra chợt im bặt, Trương Thuỵ Hoa bưng bát canh đứng ở cửa, biểu tình ảm đạm, thật lâu sau mới gõ cửa đi vào, “Hiểu Uyển, con làm việc cả ngày rồi, nghỉ ngơi một chút đã, đến uống bát canh đi.” Đặt khay xuống bàn, Trương Thuỵ Hoa vỗ vỗ bả vai cô, cúi đầu khi thấy cô mặt không son phấn, tiều tuỵ dị thường.
“Mẹ, con thật sự sợ anh ấy xảy ra chuyện, lần này việc không nhỏ, ngay cả ba cũng không chịu mạo hiểm một chút, Dương Miễn lại không nói rõ với con, nhưng hố đen bên phòng tài vụ và phòng đầu tư càng ngày càng lớn… Con thật sự không biết nên làm gì bây giờ…” Cô nói chuyện thanh âm nồng đậm giọng mũi, không che giấu được vẻ mệt mỏi hiển lộ trên mặt.
Trương Thuỵ Hoa ôm bả vai cô, nhẹ nhàng vỗ về, nước mắt theo khoé mắt chảy ra, vẫn an ủi nói, “Không sao đâu, con gái, nó là đứa hiểu chuyện, sẽ không làm việc ngu xuẩn giống như ba nó đâu…”
“Chỉ sợ người nọ căn bản là muốn nhằm vào anh ấy…” Đan Hiểu Uyển nhớ lại những sự kiện cùng tin đồn gần đây, cảm thấy thất vọng và đau khổ, có thể đẩy Dương Miễn vào chỗ chết, ngoài anh ta ra chẳng còn ai khác. Trương Thuỵ Hoa ngưng bàn tay đang vỗ vai cô lại, dường như nhớ ra cái gì.
Bàn làm việc bừa bãi, một loạt kế hoạch các hạng mục bày ra, cuốn album ảnh cưới đẹp đẽ chuyên nghiệp, lịch trình công tác của bản thân, kế hoạch làm việc của sếp… Nàng vô cùng tập trung viết báo cáo tổng kết tiến độ hạng mục kỳ này, chú tâm đến mức hồn vía như bay mất. Bả vai bỗng nhiên bị vỗ một cái, nàng ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt dại ra. Vincent đứng trước mặt nàng, khẽ giật mình, động tác vừa rồi không mạnh nhưng lại doạ cho nàng thành như vậy.
“Em làm sao thế?” Anh nhíu mày hỏi.
Nàng nghĩ anh hỏi về công việc, thuận miệng đáp lại, “Còn một chút nữa thôi, lát nữa tôi sẽ mang qua văn phòng cho anh.” Hết ngây người rồi lại tiếp tục đánh máy, nhìn vô cùng chuyên tâm, nhưng ánh mắt kỳ thực lại tan rã.
“Có phải bị ốm hay không?” Anh thấy sắc mặt nàng không tốt, tay đưa lên định sờ thử nhiệt độ ở trán nàng, nàng lại quay đầu đi, thấp giọng nói, “Không có việc gì…” Đang lúc hai người bị vây trong không khí ngưng kết đó, di động lại vang lên. Nàng nhìn số điện thoại xa lại, nói câu, “Thất lễ…” Rồi đi ra khỏi chỗ ngồi. Kỳ thật nghe điện không cần phải đi chỗ khác, chỉ là nàng không có cách nào kiềm chế cảm xúc trong lòng, sợ bị mọi người chê cười.
Hướng tây nam của công ty có khung cửa sổ nhìn xuống quảng trường bên dưới, nàng đứng ở chỗ vắng người nghe điện thoại, “Xin chào.”
Bên kia lặng im, thật lâu sau mới nói, "Dung tiểu thư, xin chào. Tôi có thể gặp cô một chút vào tối nay được không?"
Trong đầu nàng đang lục tìm giọng nói của người phụ nữ trung niên này, một hồi lâu mới phản ứng lại, là bà ta. “Thực xin lỗi, tôi rất nhiều việc phải làm, có lẽ là không được.” Nói thật, nàng không muốn bị cuốn vào vòng lốc xoáy của bọn họ, nên vừa nhận ra giọng của Trương Thuỵ Hoa liền theo bản năng từ chối.
“Chuyện của Miễn Miễn có lẽ cần cô hỗ trợ…”
“Tôi và anh ta không còn quan hệ gì nữa, mong các người từ nay về sau đừng tìm tới tôi…” Nàng nói thật nhanh, không muốn tiếp tục dây dưa không rõ, chỉ một Lý Tịch thôi đã khiến nàng đau đầu, làm gì còn hơi sức đâu mà gánh vác chuyện của người đàn ông khác nữa chứ.
“Sao lại không có quan hệ gì, “Phòng khám Hồi Xuân”… Cô quên rồi sao?” Giọng nói bên kia lại kéo nàng xuống vũng bùn không thể thoát ra được. Bàn tay nắm điện thoại của nàng chợt run lên, nỗi tuyệt vọng, khổ sở khắc cốt ghi tâm lại như ùa về. Không khí khô nóng thấm vào da thịt, nàng chỉ cảm thấy nỗi đau đớn cùng cực, ánh mắt nhìn lên trên, cố gắng kiềm chế giọt lệ trong khoé mắt.
Vận mệnh chính là như vậy, luôn luôn trớ trêu, lúc ngươi nghĩ rằng nó đã yên ổn, nó lại ở một chỗ nào đó bất nhờ nhảy ra khiến cho ngươi thịt nát xương tan. Nàng quay trở lại chỗ ngồi, trong đầu lại tràn đầy những tủi nhục đã từng trải qua, sợ chính mình nhịn không được sẽ bật lên gào khóc, nàng điên cuồng tìm kiếm những việc khác để phân tán lực chú ý của mình, ngay cả hơi thở cũng trở nên dồn dập. Lúc này, lại một hồi chuông điện thoại kéo nàng khỏi suy nghĩ hỗn loạn, nàng không nhìn số điện thoại, ấn phím nghe, lời nói mang theo giọng mũi dày đặc, “A lô…”
Bên kia không ngờ nàng lại nhanh chóng tiếp máy như vậy, nhất thời im lặng, thật lâu sau mới nói, “Anh đã trở về… Em hôm nay có rảnh không? Anh muốn nói chuyện với em.” Giọng nói tựa như mang theo một tia khép nép, ý tứ hàm xúc, khó có thể phát hiện hối ý.
Còn nàng, khi nghe thấy giọng nói ấy lại muốn oà khóc, cắn môi hồi lâu mới tìm lại thanh âm, “Thực xin lỗi, hôm nay em có hẹn.” Trong điện thoại có chút tạp âm, anh tắt máy, nàng cố gắng kiềm chế, nhưng không có cách nào ngăn cản giọt nước mắt rơi xuống.
Lúc ra khỏi công ty, trời đã tối, ánh đèn không che giấu được sự thê lương của đêm đông, nàng ra khỏi cửa đang kéo kéo áo choàng, ngẩng đầu nhìn thấy dáng người tựa vào xe kia chợt dừng bước. Anh vẫn mặc comple cùng áo khoác, một bàn tay nắm gậy chống, một bàn tay đút vào túi, có lẽ là xuống máy bay liền đến đây chờ, tinh thần chắc chắn là không tốt, hốc mắt hơi trũng sâu, chóp mũi ở ngoài trời lạnh nên hơi hơi đỏ.
Nàng nhìn anh một cái, đi ra phía trước, không đợi nàng nói câu nào, anh đã kéo nàng vào trong lòng, vùi mặt vào đầu nàng hít hà, miệng nhẹ nhàng nói, “Thực xin lỗi, anh…” Anh không nói được tiếp, những lời này bị nghẹn ở yết hầu, kẻ nhanh mồm nhanh miệng khéo léo như anh vậy mà vẫn có lúc như vậy.
Nàng bị anh ôm đến nghẹt thở, “Em có hẹn rồi… Anh buông tay ra đã…” Anh vẫn không cử động, điện thoại trong túi nàng rung lên, nàng giãy dụa không có tác dụng, cuối cùng lạnh giọng gầm nhẹ, “Anh buông tay ra.”
Anh dần dần buông ra, cúi đầu nhìn nàng, hơi thở của nàng tạo ra màn sương bao quanh khuôn mặt mông lung, “Anh có thấy chúng ta như thế này thực là vất vả hay không? Em nhận ra rằng càng ngày em càng không biết anh, em không phải là thứ đồ chơi mà Lý nhị thiếu anh gọi đến thì đến, bảo đi thì đi… Mà cho dù là anh gặp dịp thì chơi hay thực sự chân thành, em cũng không có cách nào chấp nhận bạn trai của mình làm chuyện như vậy, cũng không có tâm lực cùng anh chơi trò chơi cảm giác mạnh…” Nàng nói cực nhanh, thở phì phò, mở miệng khó khăn, “Chúng ta trước hết cứ tách ra một thời gian cẩn thận suy nghĩ xem bản thân mình thực sự cần gì, em không thể dùng trạng thái như vậy để tiếp tục ở bên anh được.” Nàng nhìn ánh mắt của anh, trong sắc hổ phách kia khó mà tìm thấy một tia hối hận, anh lại không mở miệng nói chuyện, lấy tay vén nhẹ mái tóc bị gió thổi tung của nàng, không biết nói gì, thấp giọng hỏi, “Em đi đâu, để anh đưa em đi.”
“Không cần.” Nàng tránh cánh tay của anh, xoay người tiến lên chui vào một cái taxi, không quay đầu, bước chân cũng không nhanh. Nàng thực sự không biết mình có mong anh đuổi theo hay không, nàng đã mềm lòng, nhưng nàng không thể nói cho anh rằng nàng đi đâu, bởi vì những xấu xa không chịu nổi này là thuộc về nàng.
Trong khu vực riêng tư của quán trà, ánh đèn mông lung. Trước mặt nàng là người phụ nữ trung niên bộ dáng đã mang theo dấu vết thời gian so với lần đầu gặp mặt, nhưng vẫn có một thứ không thay đổi, là bộ dáng miệt thị đối với Dung Ý.
“Bà có gì cần nói thì nói một lần cho xong đi…” Dung Ý nâng chén trà đang bốc hơi nghi ngút lên, sương khói mơ hồ, vị chanh tươi mát cùng hương cỏ xanh tràn ngập trong không gian nhỏ bé.
“Chuyện của Miễn Miễn, hy vọng cô có thể giúp một chút. Cô cũng biết rằng tôi chỉ có mình Miễn Miễn, tôi không muốn nó lại đi theo vết xe đổ của ba nó, lần này chuyện của Đan Trữ lùm xùm lớn như vậy… Người sau lưng là ai, tôi nghĩ cô cũng biết ít nhiều, chỉ cần cô có thể…”
“ Tôi không biết gì cả, cũng không thể can thiệp vào việc này, bà tìm lầm người hỗ trợ rồi.” Nàng lạnh lùng mở miệng, lòng bàn tay đã dính đầy mồ hôi.
Trương Thuỵ Hoa chậm rãi lôi từ trong túi ra một tập giấy, “Nếu cô tình nguyện hỗ trợ…” Tinh tế đặt lên bàn, là thư đồng ý giải phẫu ở một phòng khám nhỏ, trang giấy ố vàng mang dấu vết của thời gian, hai chữ “Phá thai” đã mờ nhạt, nhưng chữ ký “Dung Ý” vẫn còn rõ ràng như trước.
Nét bút kia như lưỡi dao bén nhọn cứa vào lòng nàng tứa máu, nàng không muốn nhìn, ánh mắt rời đi, hít sâu lấy lại bình tĩnh nói, “Tôi chưa làm chuyện gì có lỗi với lương tâm mình, chuyện quá khứ đã qua, bà cảm thấy những thứ này có thể uy hiếp tôi sao?”
“Cô có thể không ngại, nhưng Lý gia có thể không ngại sao? Lý Tịch có thể không ngại sao? Có thể chấp nhận cô con dâu mới tuổi đã vụng trộm leo lên giường đàn ông, rồi lén lút đi nạo thai sao? Cho dù nhà họ có đủ khoan hồng độ lượng thì người bên ngoài sẽ thấy như thế nào? Cái quá khứ đáng xấu hổ đó đã đóng khung rồi, cô cho rằng có thể xoá sạch sao…?”
Hai bàn tay nàng đặt trên đùi nắm chặt lại, trợn to mắt nhìn người đàn bà độc ác trước mặt, cửa đột nhiên mở ra, nàng quay lưng về phía cửa cũng không nhìn lại, Trương Thuỵ Hoa thấy người vừa tới lại lắp bắp kinh hãi.
“Mẹ, mẹ điên rồi sao?” Dương Miễn nhìn trang giấy ố vàng trên bàn, khiếp sợ đến độ không thể kìm nén. Mẹ anh ít khi ra ngoài, thấy bà gọi lái xe chuẩn bị xe, anh đã cảm thấy không ổn, không ngờ rằng lại nhìn thấy cục diện này.
“Mẹ điên rồi ư? Không phải vì người đàn bà này, con có bị người ta hãm hại thành ra như vậy không? Dương Miễn, con tỉnh lại đi. Con muốn mẹ phải đi theo ba con mới an tâm phải không?” Trương Thuỵ Hoa vừa thấy con đến liền cố tình khóc nháo cho anh xem.
“Mẹ con các người kẻ xướng người hoạ, màn diễn này quả thật rất tuyệt.” Dung Ý cười lạnh một tiếng, đôi mắt ầng ậng nước lạnh lùng nhìn bọn họ, “Có việc gì quan trọng liền nói đi, đừng e ngại giữ gìn thể diện làm gì, chuyện của tôi chắc cũng đáng xấu hổ chẳng kém chuyện này là bao.” Sau khi nói xong liền cầm túi chạy nhanh ra ngoài, nước mắt không kìm được, tràn ra.
Dương Miễn lao ra giữ chặt nàng, khuôn mặt thống khổ vặn vẹo, thử vài lần mới có thể mở miệng, “Em chưa bao giờ nói cho anh…” Yết hầu không thể cất lên tiếng nói.
Nàng không nói gì, nước mắt lặng lẽ rơi, thư đồng ý giải phẫu vừa rồi làm cho nàng nhớ lại nỗi thống khổ không chịu nổi, như muốn xé nát bản thân nàng. Khi đó nàng không biết gì cả, không biết phản ứng như thế nào, lúc nhận ra thì đã không thể bỏ thai được, lén lút tìm một phòng khám trong ngõ nhỏ, mượn Cổ Duyệt mấy trăm bảo là sơ ý làm vỡ đồ trong quán phải bồi thường. Một mình tìm đến phòng khám tối tăm ẩm ướt kia, một mình nhìn bào thai đã thành hình đặt vào trong bồn… Cả quá trình đều có thuốc tê, kỳ thật không thể đau, chỉ cảm thấy trái tim chết lặng.
“Nói cái gì? Anh bảo tôi có thể nói cái gì?” Nàng không thể nói gì cả, cũng không thể chia sẻ với bất kỳ ai, một mình kéo lê thân thể đau chết lặng về ký túc xá nằm, bạn cùng phòng đều nghĩ nàng đau bụng kinh, nàng chỉ biết cắn răng rên rỉ, cả ga giường thấm đầy máu loãng…
“Thực xin lỗi…” Khoé mắt Dương Miễn cũng có nước mắt, anh đau đớn, ân hận, hối tiếc… Nước mắt tràn xuống má, chưa bao giờ anh biết vì anh mà nàng trải qua bao nhiêu khổ đau như vậy. Lúc ở Mỹ, anh nghĩ thế giới của mình đã hoàn toàn đen tối, hoá ra anh đã đem nàng dìm xuống địa ngục.
Tối nay, trong khu vườn của quán trà nho nhỏ này mới biết được, hoá ra những ngọt ngào của tuổi trẻ giống như lớp vỏ bọc đường, bên trong đó chính là chân tướng máu chảy đầm đìa…