Tích Ý Kéo Dài

chương 57

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Hành lang bệnh viện trải dài trống trải, trên tường treo cùng một loại đèn đơn giản kéo dài, phòng bệnh của anh ở cuối dãy. Ngọn đèn sáng thật dịu, hành lang cũng có máy sưởi, nhưng nàng vẫn cảm thấy lạnh, như là mùa đông trước đây rời giường đi lên núi, chân tay cứng ngắc, đi một bước cũng khó khăn, dùng hết sức lực cũng không lên đến đỉnh.

Thật là quá xa, biết rõ cửa ở phía trước lại không có sức đi tới, cuối cùng đành ngồi ở ghế dài ngoài hành lang, không có một chút hơi ấm, rất muốn cuộn mình nằm gọn trong chính lòng mình. Nàng cúi đầu nhìn nền đá sạch bóng đến soi gương được, một đôi giày lọt vào ánh mắt.

“Cậu ta không thấy được cô cùng Dương Miễn ở cùng nhau”, người nói là Hứa Tuấn Hằng, thái dương còn có mồ hôi, trời lạnh thế này mà áo khoác cũng không mặc, vắt hờ hững trên cánh tay. Âm điệu bình thản khàn khàn có chút nặng nề, thật ra anh cùng Lý Tịch giống nhau, tuy bình thường nói chuyện có vẻ không đứng đắn, nhưng khi có việc lại trấn tĩnh đến mức không thể hiểu được.

Dung Ý chỉ run rẩy, cũng không ngẩng đầu, vẫn không nhúc nhích, hoàn toàn không có phản ứng gì.

“Cậu ta ở Mỹ không gọi được điện thoại trong khi đã hai ngày không có chợp mắt, trong công ty lại có vài chuyện, không nói hai lời liền trở về, Thụy Khải bình thản không nói được một tiếng, ngay cả Thiệu Vũ cũng hiểu không thể nói lý với cậu ta. Hạng mục này tuy không phải thật lớn, nhưng cũng đủ để ngăn chặn mối nghi ngại về năng lực của MRG bên này…”

“Cuối cùng tôi vẫn cùng cậu ấy trở về, đến N thị là lúc tuyết thổi mạnh bay lả tả. Tầm nhìn quá thấp, vùng núi địa hình phức tạp, gió tuyết lại thổi mạnh, không có biện pháp nào chắc chắn máy bay có thể ổn định, cho dù là lực lượng cứu viện ở tình huống đó cũng bất lực. Bắt buộc phi công dày dạn kinh nghiệm tham gia cứu hộ đưa đi, nhưng rồi chính cậu ấy cũng phải thừa nhận thời tiết như vậy không có cách nào vào núi. Cậu ấy bảo người lái đáp trực thăng xuống sân thể dục trên trấn, muốn đi bộ vào… Cô nói xem, Lý Nhị có phải thật ngốc không, cứ lê cái chân cứng ngắc trên con đường mà ngay cả người bình thường chưa chắc đã đi được, mấy chú bộ đội mang hành lý hộ tống cậu ấy đến N thị ra sức khuyên nên trở về, cậu ta cứ bước thấp bước cao đi tiếp… Lúc cậu ấy ngã xuống, tất cả chúng tôi đều bất lực, xoay người một cái, mặt đã nằm trên băng tuyết, khối tuyết không chịu nổi sức nặng bắn ra tung toé, cả đoàn người đều sợ đến xiêu hồn lạc phách. Tôi đứng đó thấy cậu ta quỳ ở dưới chỉ biết rằng xảy ra chuyện rồi… Cậu ta còn kiên trì đòi đi tiếp, miễn cưỡng đứng lên trong khi đùi phải lệch khỏi giá đỡ đã biến dạng, có anh lính có kinh nghiệm vừa nhìn thấy đã khẳng định là bị gãy xương rồi… Tôi cũng không biết trên người còn vết thương khác nữa hay không, cũng không dám lại gần, đành để cậu ấy đi tiếp…” Anh ta dừng thật lâu sau mới nói tiếp, giọng nói đã có phần kích động, thanh âm trầm sâu.

“Tôi khi đó cũng điên thật rồi, có thể nói không ngoa rằng chưa từng thấy thương ai như thế, hướng về phía cậu ấy gào thét, còn muốn đẩy giúp cậu ta đi nhanh hơn, những người khác đã tê cóng, đều bảo bây giờ phải cố định cái chân bị thương lại, còn muốn cõng cậu ấy mà không được… Tôi cùng Lý Tịch biết nhau từ lúc còn mặc quần thủng đít, cũng đã chứng kiến cậu ấy những lúc bộ dáng cực kì chật vật tưởng như không chịu nổi, mà chưa từng thấy lúc nào thảm như vậy… Tự nâng đùi phải lên, trên mặt không có biểu cảm gì, mí mắt buông xuống, tuyết rơi vào mặt cũng không đưa tay lau đi… Bao nhiêu lần mấy anh em vẫn nói đùa là chờ lúc nào Lý Nhị phải tự ti nhịn nhục sẽ đến xem, mà khi thấy thật rồi, lại không đành lòng mà nhìn được…” Cuối cùng đoàn người tiếp tục hướng ngọn núi đi tới, Lý Tịch cố dùng sức cầm cánh tay anh, cố nén đau đớn tưởng như vượt quá sức chịu đựng, không hé răng kêu nửa lời…

Âm thanh của anh ta càng lúc càng trầm thấp, hành lang trống trải, không gian rộng lớn dường như có âm thanh vọng lại, cứ quanh quẩn trong tai nàng. Nàng vẫn giữ nguyên tư thế cúi đầu, tay không động đậy, vẫn đặt yên trên đầu gối, cả người dường như hoá đá.

Thanh âm sắc nhọn của giày cao gót cùng với giày da gõ nhịp trên nền đến gần, một giọng bình tĩnh chen ngang “Bác sĩ nói đã hết sốt, nhưng hơi thở có tạp âm, vẫn cần lưu lại đây theo dõi vài ngày cho chắc chắn” Thụy Khải tay đút túi quần, sắc mặt trong trẻo nhưng lạng lùng.

“Chúng ta nên đi trước đi, kẻo lúc cậu ấy dậy thấy một đám người vây quanh lại cáu gắt. Tôi qua bên kia dặn dò viện trưởng, đỡ phải trình bày lại tình trạng hiện tại làm bên kia lo lắng.” Bên kia đương nhiên là chỉ Lý gia, Hứa Tuấn Hằng đã trấn tĩnh trạng thái xúc động ban nãy, hướng về Dung Ý nói ngắn gọn, bước vào thang máy.

“Chăm cậu ấy cho tốt.” Thụy Khải trước khi đi chỉ nói một câu, mang theo tiếng thở dài. Đi vài bước gặp Tống Thiệu Vũ đi lên cũng chẳng quay đầu lại nói gì, Thiệu Vũ đứng trước mặt Dung Ý, không cúi đầu nhìn nàng.

“Lúc trước tôi chỉ cảm thấy cô đối với anh ấy mà nói cũng chỉ giống như món đồ chơi, muốn mà chưa chiếm được nên mới để ý mà thôi. Đến giờ mới phát hiện ra, trong chuyện này mỗi người đều phải trả một cái giá rất khác nhau. Tôi không biết cô và con rể tương lai của Đan gia từng có quan hệ như thế nào, chỉ là không nghĩ lại có thể làm cho Martin bị tổn thương đến vậy. Cô cùng anh ấy cơ bản không cùng thế giới, anh ấy cũng hơn xa những người bình thường khác… Hai người đến với nhau cô có bao giờ nghĩ rằng mình có thích hợp với anh ấy hay không không?

Cô nói xong nhìn y tá đi vào phòng Lý Tịch, suy tư, cuối cùng không vào nữa.

Nàng vẫn ngồi như cũ, dọc hành lang im lìm không còn một tiếng động, tựa hồ chỉ còn lại tiếng tim đập của chính mình, chậm chạp mà nặng nề. Dường như phải dùng toàn bộ sức lực mới có thể vịn ghế đúng lên cất bước, nàng chưa bao giờ cảm thấy chỉ đi bộ một đoạn ngắn mà lại mệt như vậy, khi xưa còn trẻ, đuổi theo Dương Miễn một hơi lên tận đỉnh núi cũng không mệt đến thế, lúc ấy là hạnh phúc, mà hiện tại như là tâm tư đều nghẹn lại ở ngực mà không thể thổ lộ ra được.

Khóa răng rắc xoay mở, cửa hé mở hắt ra ánh đèn in hình mờ nhạt lên tường, thẳng hẹp bức bối. Nàng đứng từ xa nhìn người ngủ trên giường, thực im lặng, ngực chậm rãi phập phồng, ống truyền dịch kéo dài từ tay qua lưng. Nơi này rất im lặng, tạo cho nàng có ảo giác tựa hồ có thể nghe được từng giọt, từng giọt chất lỏng trong suốt kia chậm rãi tiến vào mạch máu của anh, mang theo cảm giác mát cùng một chút đau đớn.

Chậm rãi đi tới, cạnh giường bệnh có ghế dựa, nàng lại ngồi hẳn lên giường. Do tác động của truyền dịch, chỗ kim đâm vào mạch máu phù lên, nàng lấy tay xoa lên nhè nhẹ. Có lẽ chăn đắp còn lưu một chút mùi thuốc sát trùng, lông mày anh hơi chau lại.

Nhớ có lần anh lái xe đón nàng đi khám bệnh về, nàng vừa lên xe anh lập tức nhíu mi lại. Nàng hay nói đùa là mũi anh so với mũi cún còn lợi hại hơn, láo nháo hỏi anh sao lại thính nhạy như vậy, có phải là hồi bé có chuyện gì ám ảnh, anh thản nhiên chỉ nói là không thích. Anh bị hen suyễn, không thể tới gần hoa tươi, chó mèo, anh cũng chỉ nói là không thích thôi. Dù ở bên anh nhưng những lúc anh không thoải mái nàng không biết, lúc anh đau nàng cũng không biết, anh không ca thán bao giờ, nên nàng cứ yên tâm thoải mái cái gì cũng không biết. Nàng bỗng cảm thấy thật xấu hổ, cứ coi như việc gì với anh cũng hết sức dễ dàng, bịt tai che mắt cố đánh lừa cảm xúc của mình, cứ cho rằng vậy là tốt nhất, không sơ không thân, dù có chia tay cũng không đến nỗi trời nghiêng đất sụp, cuộc đời không còn ánh sáng. Nhưng sự thật lại không như vậy, tình cảm của mình đã sớm không còn làm chủ được nữa, nàng cũng không có năng lực đạt tới cảnh giới thu phóng tự nhiên.

Anh khẽ mấp máy môi, nàng cầm bông thấm nước dấp lên đôi môi khô khốc. Tựa hồ cảm nhận được cảm giác mát, lông mi anh nhẹ nhàng rung động, hơi hơi mở mắt, nhìn nàng, ánh mắt mông lung buồn ngủ còn mang theo vẻ mờ mịt.

“Không thoải mái chỗ nào sao?” Nàng vội vàng kiểm tra rồi đặt mu bàn tay của anh xuống giường, đang định rung chuông gọi y tá đã bị tay anh đè lên chặn lại, mệt mỏi mỉm cười ra dấu bảo nàng “Nâng giường cao lên một chút, cứ nằm mãi, thắt lưng anh mất hết cảm giác rồi.” Đùi phải của anh bị thạch cao cố định không thể động đậy, cũng không thể xoay người, nằm dán mình trên giường run lên từng đợt.

Nghe vậy nàng đem giường dâng lên giúp cho anh nửa nằm nửa ngồi, lại lấy một cái gối chêm vào sau lưng, hai tay vuốt ve cơ bắp căng cứng hai sườn, anh nhíu mày chịu đựng nhưng không có hé răng.

Ở thành giường có một dụng cụ không biết tên là gì toả ra ánh sáng xanh u ám, ánh mắt nàng dừng lại ở vầng sáng đó. Trong phòng yên tĩnh cơ hồ ngay cả tiếng nước nhỏ giọt cũng gây tiếng động mạnh, nàng xoa bóp một lúc lâu mới mở miệng nói “Đêm bão tuyết đó, em để quên điện thoại ở nhà bác, là Dương Miễn đưa em về nhà, nhưng không có chuyện gì xảy ra cả”. Giọng nói của nàng bình tĩnh, nhưng cũng mang theo một tia gợn sóng mơ hồ chấn động trong lòng.

“Ừ” Anh thản nhiên trả lời, trên mặt không có biểu hiện gì.

“Em biết anh đã đi qua nhà của em…”

Anh hơi nhếch khoé miệng, vẻ mặt còn mệt mỏi mỉm cười ảm đạm, làm như tự nhủ nói “Phải, là đi qua, chỉ là không đi đến mà thôi.” Cảm giác bất lực lúc ngồi trên tuyết lại mơ hồ gợn lên trong lòng, anh đã thật sự rất muốn đi tới, bất đắc dĩ lực bất tòng tâm, chung quy là không đến được. Lúc máy bay cất cánh anh nhìn ngoài cửa sổ, ánh mắt đau đớn ngập đầy tuyết trắng. Thực sự không cam lòng chỉ ở xa mà nhìn thôi, nhưng dù có không cam lòng, cũng là bất lực.

“Anh đến rồi, đến từ lâu rồi…” Nàng tựa cằm lên vai anh, cố nén nức nở, nhịn xuống trong ngực run rẩy. Có lẽ đã đến từ lâu rồi, từ lúc anh nhặt nàng trên đường cái đang khóc vì không thể sống là chính mình, anh hết lần này đến lần khác vịn vào tường lên phòng nàng ở tầng , anh cợt nhả đòi ăn trực …, chỉ có mình nàng cứ triền miên ôm mộng cũ hão huyền mà không biết, từ lâu đã có một người chiếm ngự ở trong lòng. Nàng cứ nghĩ lòng mình đã sớm chết lâu rồi, sẽ không thể vì ai lại đau thêm lần nữa, nhưng mà lại nắm lấy tay anh mất rồi, không thể buông ra được nữa. “Em nhớ rõ anh đã nói thích em vì em ngốc nghếch. Anh ngốc thì có, mới có thể ngàn dặm xa xôi ngăn sông cách núi đi tìm em, ngã gãy chân cũng không biết rên lên một tiếng… Em lại càng ngốc, cứ cố không muốn thừa nhận đã yêu thương một gã ngốc.” Nàng cuối cùng ngẫm lại mình trải qua nhiều việc như vậy, tình cảm đã muốn tự kiềm chế, lại vẫn là không có cách nào làm được.

Anh kéo nàng lại, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ẩn nhẫn, giống như lần đầu tiên thấy nàng khóc, ngồi xổm xuống hàng hiên ôm đầu gối, cũng không khóc thành tiếng, nức nở, giống như con mèo nhỏ bị người ta bỏ rơi co mình một góc tự liếm vết thương. Kỳ thực lúc nàng khóc trông thật xấu, không phải là tiểu nữ nhân nhu mì như sương đậu nhành hoa quyến rũ, nhưng lại chạm vào lòng anh, da diết chấn động tâm can không dứt ra được.

“Muốn khóc cứ khóc đi, đã chẳng xinh đẹp gì cho cam, khóc lại càng khó coi hơn.” Anh một tay ôm bả vai nàng, một tay vỗ về đầu nàng, gương mặt thật bình thản.

“Em thế đấy, lúc khóc thì xấu, lúc cười thì ngốc…” Nàng rầu rĩ không vui cam chịu nói.

“Sao anh lại yêu cô ngốc này chứ…” Anh cười đến không thể nề hà, Hà Vĩnh Tình nói rất đúng, thế giới này cuối cùng sẽ xuất hiên một người làm ta đau, hận, yêu đến không còn biết nghĩ suy. Người rất muốn bứt ra, rời đi, lại vẫn cuống cuồng quay trở về.

“Em nợ anh nhiều lắm…” Đúng như Tống Thiệu Vũ nói, nàng và anh đến giờ phải trả những cái giá khác nhau, cho nên chịu tổn thương luôn là anh. Nàng có gì bù đắp cho anh nào, càng cho càng thiếu, cho nên anh trả giá rất nhiều mà nhận chẳng bao nhiêu, ngay từ đầu đối với anh đã không công bằng rồi.

“Còn phải nói, biết vậy là tốt rồi…” Anh khẽ vỗ về đầu nàng, trên mặt biểu tình có điểm cô đơn, lại có điểm an ủi, cuối cùng mang theo ý cười thống khổ, "Anh keo kiệt lại thù dai, đời này em không trả hết, kiếp sau còn đuổi theo em đòi nợ, còn..."

Nghe anh nói lời xui xẻo, nàng nhịn không được liền mắng “Thần kinh à, kiếp sau còn gặp được anh, em mới là chủ nợ”. Ẩn nhẫn đã lâu, nước mắt nàng thấm qua quần áo anh, ướt đẫm một mảng, thật lâu sau mới nín “Anh làm cho em không có cách nào khống chế được tình cảm, em sợ ngày nào đó nếu mình chia tay sẽ không thể nào thanh thản mà dứt ra được.” Nàng sợ sẽ lặp lại chuyện như với Dương Miễn, gió dập sóng dồi cũng không chịu buông tay, chẳng sợ coi tự trọng như rác.

“Vậy đừng buông tay ra…” Anh khẽ cười một tiếng, đùa với nàng nói, "Hiện tại cũng còn một chân vẫn đứng tốt, muốn đá văng anh ra cũng không dễ dàng gì." Tự giễu mình mười phần, làm cho nàng bỗng càng thêm khó chịu.

"Anh vẫn còn có tâm tình nói giỡn? Kỳ thật trên thế giới ích kỷ nhất chính là người như anh, cái gì của em cũng đòi phải biết hết thảy, chuyện của mình lại cất giấu thật kỹ, anh nói xem đó không phải làm cho người ta khó chịu lắm sao... Tại sao cứ một mình ôm niềm riêng ở trong lòng? Không nói một tiếng cứ thế vào trong núi, anh không thể chờ tin tức của em à, bốc đồng cứ như trẻ con vậy... Bị hen suyễn khó chịu như vậy cũng không nói với người ta... Nhỡ anh bị ngat thở, em có phải là mang tội ngộ sát không!" Phải ngồi tù đó! Nàng úp mặt trên vai anh khóc không kềm chế được, biết anh ngã gãy chân đã lo lắng, đến lúc anh hao suyễn phát tác càng kinh hãi, lại biết anh mạo hiểm đạp tuyết vào núi vì tìm mình mà ngã càng tự trách, áp lực cảm xúc suốt một đêm dồn nén tất cả đều trào ra, chỉ cảm thấy run rẩy muốn tan ra với không khí, gian nan mà lại mâu thuẫn thư sướng rất nhiều.

Anh nâng đầu nàng, hôn nhẹ lên hai khoé mắt, nhẹ nhàng giống như lông chim đảo qua khóe mắt đẫm nước, mang theo vô hạn thẫn thờ cùng lưu luyến."Thực xin lỗi..." Còn muốn nói gì, lại nghẹn ở trong cổ họng . Thực xin lỗi cái gì? Trong ánh mắt khác hẳn lúc bình thường đàng hoàng kiêu ngạo cực hạn, vừa mới nghe được nàng nhắc tới Dương Miễn, anh thực sự sửng sốt, trong đầu thậm chí còn là có chút đố kỵ , ít nhất hắn có thể dùng chính hai chân đi đến nàng trước mặt, mà chính mình, có cố đến mấy cũng không thể làm được.

Môi nàng bao trùm môi anh, chiếm thế thượng phong công thành lược trì, đầu lưỡi ấm áp ôn nhu ở khoang miệng anh thăm dò một chút, không cẩn thận giữ gìn lại toàn tâm toàn ý cảm thụ, tham lam luyến tiếc từng chút ít một. Ngón tay thong thả lướt qua xương sườn của anh, đụng đến lưng anh cách một lần áo vẫn cảm nhận được cột sống cứng đờ, thân thể anh đột nhiên khựng lại, toàn bộ lưng đều cứng ngắc .

Nàng cảm giác được anh tự nhiên hoá đá là phản xạ có điều kiện kháng cự, đầu lưỡi ấm áp chậm rãi rút ra, dúi đầu vào gáy anh, nghiêng đầu, hơi thở phun ở yết hầu anh, "Đau không?" Chỉ hỏi một câu, cũng chỉ biết một câu như vậy.

Anh lắc đầu, chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, không nói gì. Nàng ôm lưng anh, hạ thấp cơ thể choàng lên cơ bắp căng thẳng, "Đồng ý với em, lúc nào đau, nói cho em biết; lúc nào không thoải mái, nói cho em biết; lúc nào tức giận, nói cho em biết... Còn nữa, anh phải trịnh trọng hứa hẹn, không được nói dối..." Thanh âm ôn nhu đến mức tưởng như nàng chỉ khẽ cắn môi, sự ôn tồn dần dần biến mất, điểm ma pháp (Thập nhị điểm ma pháp : Mười hai thủ thuật mê hoặc lòng người, cũng giống như thuật đắc nhân tâm, nhưng thường dùng cho các trường hợp phản diện) biến mất, công chúa dịu dàng chung quy lại trở về đúng bản ngã là cô nàng hè phố dài dòng lải nhải.

Anh ngây dại, thật lâu sau mới hơi mấp máy khoé miệng thở dài “Em có thể đừng giết chết khung cảnh lãng mạn được không?” Rõ ràng là tình đậm ý sâu muốn ngừng lời nàng lại.

“Đừng có nói sạo với em, khai thật mau, Tống Thiệu Vũ ở nhà anh làm gì…”

“Này, anh đừng tưởng rằng giả bộ ngủ có thể chạy thoát, ngày mai thức dậy em còn hỏi..."

Hai người lại vui đùa ầm ĩ trong chốc lát, anh chung quy bởi vì mệt mỏi vẫn là đang ngủ, hơi thở yên ổn, hàng mi thật dài mê hoặc. Nàng nắm bên tay không truyền nước biển của anh, vuốt ve, không muốn rời đi. Nàng trước kia không biết, đã muốn như vậy lưu luyến, như vậy luyến tiếc.

Người này cũng giống như thuốc phiện, dính vào rồi không thể nào rời ra được.

Truyện Chữ Hay