Rèm cửa sổ rất dày, giường lại thực thoải mái, khuôn mặt được vuốt ve nhẹ nhàng bởi vỏ gối tơ tằm, nàng chỉ biết là chính mình được bao quanh bởi cảm giác mềm mại ấm áp, giống như món đồ chơi trong cửa hàng đột ngột biến hình thành kim cương vậy. Bị đứa nhóc không biết mệt mỏi hết lần này đến lần khác quấy rầy, nàng không còn chút khí lực, cả người mềm nhũn nhưng vẫn thoải mái vô cùng. Ngủ đến không còn biết trời đất gì nữa, lúc mở to mắt ra cũng không biết là mấy giờ, rèm cửa sổ che kín không thấy rõ sắc trời, bên trong vẫn giống như ban đêm chỉ có đèn tường nhỏ chiếu ánh sáng mờ nhạt nơi góc phòng.
Rèm cửa sổ điều khiển tự động chậm rãi mở ra, sắc trời thật u ám, đại khái là ngủ cả một ngày, đã gần đến hoàng hôn. Quay đầu liếc mắt nhìn kẻ nằm bên trái ngủ không hay biết gì, hơi thở yên tĩnh, nàng thầm than một câu, đừng nhìn tên nhãi này gầy mảnh mà coi thường, thật ra anh ta không khác nào cầm thú, lúc cần đền thì sức bật kinh người, tối hôm qua quấn quýt lấy nàng chiến đầu cả một đêm, hai thân thể sáng bóng hoà hợp cùng một chỗ, mồ hôi ướt đẫm, hết đợt sóng này đến đợt sóng khác cuộn trào, ào ạt. Nhớ tới lúc kịch liệt, hai cơ thể chạm vào nhau “ba ba” hoà hợp cùng tiếng động từ giường, thanh thanh chạm vào nhau, tương xứng…
Nghĩ nghĩ một hồi hai gò má nàng nóng lên, đầu óc hỗn loạn, làm ơn đi, dù sao cũng phải vớt vát chút hình ảnh thục nữ chứ, bình tĩnh, bình tĩnh, nàng chậm rãi hít sâu… Cuối cùng vẫn là vẻ mặt buồn rầu, ra sức giả tạo giống ra gà mắc tóc, cả người lại lần nữa vùi vào trong chăn, trùm lên kín cả đầu buộc chính mình không nghĩ ngợi nhiều, lại lơ đãng đụng vào đùi phải lạnh lẽo của anh, thân thể hơi cứng lại. Anh có vẻ thích nằm nghiêng bên trái khi ngủ, trọng tâm dồn về bên, thân thể hơi cuộn lại, đùi phải lúc ngủ không thay đổi tư thế, cứ thẳng băng như vậy.
Trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác khác thường, không nghĩ ngợi gì, nàng liền kẹp đùi phải lạnh lẽo của anh giữa hai chân mình, vuốt ve nhẹ nhàng, muốn dùng độ ấm của chính mình để sưởi cho nó, chân lại chạm vào ngón chân cùng bàn chân của anh… Như vậy đi giày có thoải mái không?
Đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua vết thương ở lưng anh, cái này tối qua nàng mới phát hiện, dấu vết dài như vậy, sâu như vậy, chỉ cảm thấy chạm nhẹ vào vết sẹo đã đóng vảy lâu như vậy cũng có thể vỡ ra chảy máu. Trong chăn rất ấm, ánh mắt nàng cũng nóng lên bịt kín bởi một tầng hơi mờ ảo. Rốt cuộc là dạng bệnh gì khiến anh đau đớn lại lưu lại vết sẹo vĩnh viễn không tan như vậy, làm cho một nam nhân kiêu ngạo như anh ngay cả những động tác cơ bản nhất như ngồi xuống, đứng lên, đi lại cũng không thể rời được cây gậy chống thâm trầm kia…?
“Trên nguyên tắc anh không kháng cự âu yếm, có điều tốt nhất cũng phải được sự đồng ý của anh đã chứ.” Giọng mũi nồng đậm khàn khàn mang theo vẻ buồn ngủ từ đỉnh đầu truyền đến, mơ mơ màng màng vẫn mang khẩu khí trêu ghẹo bình thường, nàng thầm mắng rồi hung hăng nhéo vào đùi của anh một cái, dù sao anh cũng không có cảm giác, lại khiến anh túm gọn được nàng. Anh trườn người qua, ôm gọn nàng trong chăn, “Lần sau ngủ bên trái…”
“Vì sao?” Nàng gần gũi nhìn chằm chằm mái tóc loà xoà trước mặt, hỗn độn nhưng không rối tung, anh còn buồn ngủ nhưng vẫn tươi cười, giống như đứa nhỏ thật yên tĩnh mà thuần khiết, nàng có một tia giật mình, Lý Tịch tối hôm qua điên cuồng quyến luyến mang theo đau đớn đâm thủng trái tim, tươi cười thống khổ, ánh mắt hổ phách thoáng nét lo lắng thâm trầm giờ như chỉ còn trong ảo giác thoáng qua trước mắt.
Anh không quan tâm đến lời nói của nàng, ngón tay lướt qua hai gò má màu mật ong, da thịt nàng không phải trắng bóc nõn nà nhưng vẫn thực non nớt, mềm mại, khiến anh không thể ngừng vuốt ve, vỗ về, cuối cùng nâng đầu nàng lên hôn, gắn bó triền miên, tinh tế cắn cắn.
Hơi thở quen thuộc xâm chiếm tronglòng, lần này lại cảm thấy thoải mái như vậy, đôi môi tinh tế làm cho nàng ý loạn tình mê, vị bộ trống rỗng lại hơi hơi co rút một chút, nàng nhẹ nhàng đẩy anh, “Đừng đùa, dậy đi đã…” Anh chuyển đôi môi nóng bỏng xuống xương quai xanh của nàng, mơ mơ màng màng nói, “Vẫn còn sớm…” Động tác còn không có dừng lại, bụng của nàng cũng không chịu thua kêu lên vài tiếng, anh ngừng lại một chút, nhướn mày vẻ buồn cười nhìn nàng, nàng lại vô tâm không phế nói thầm, “Em đói rồi…”. Cũng không ngẫm lại tối qua khuya khoắt còn bị ai hành hạ, ép buộc đến ép buộc đi thiếu chút nữa làm nàng ngất xỉu.
“Tiểu nhị cũng đói bụng…” Anh vẻ mặt đáng thương nhìn nàng, nhưng cũng không có động tác gì khác.
“Anh tự xử đi!” Nàng không muốn tranh cãi với anh cho tốn nước bọt, tay chân lanh lẹ bò lên giường, thuận tay nhặt cái áo sơ mi màu đen tối qua anh mặc khoác lên người, tuỳ tiện cài mấy nút rồi đi vào phòng tắm. Áo sơ mi che đến ngang đùi, đôi chân thẳng tắp thon dài hiện ra trước mắt, nàng đi chân trần, mũi chân hơi kiễng lên trông như con nai nhỏ trong rừng toát ra vẻ nhẹ nhàng linh động, anh định thần nhìn theo thân ảnh của nàng biến mất sau cánh cửa phòng tắm, khoé miệng mới gợi lên độ cong tựa tiếu phi tiếu.
Những cô gái khuôn mặt xinh đẹp động lòng người, chân thon dài hơn chân của nàng, đâu phải anh chưa từng thấy qua, nhưng ngàn phầm duyệt tẫn, vì sao lại là nàng? Khẽ run một chút, anh quay đầu nhìn ánh tịch dương vàng óng ánh trải dài trên mặt hồ phía xa xa ngoài cửa sổ, thật lâu không hoàn hồn…
Dòng nước nóng rực từ đỉnh đầu chảy xuống, nàng nhìn sương mù cùng bọt nước trên cửa kính mà tim đập thình thịch loạn nhịp, tay lơ đãng chạm vào tay vịn, lòng bàn tay lạnh lẽo cùng da thịt ấm áp đối lập hoàn toàn. Đây không phải lần đầu nàng vào phòng tắm của nh, chỉ có điều lần trước chỉ lướt ngang qua, hôm nay nhìn kỹ mới phát hiện ở đây cũng có nhiều nét tương đồng với nhà trọ kia. Trống trải, gọn gàng, tay vịn, phòng chuyên biệt, ánh mát chạm đến khung cửa thuỷ tinh chạm đất, hoàng hôn cuối thu, mặt trời không còn độ ấm, ánh sáng le lói phản chiếu vào thành bồn tằm sáng bóng vẫn chói mắt khiến nàng trong nháy mắt choáng váng.
Nàng hơi hơi nhíu mày, vẫn còn mông lung như vậy đã leo lên giường của anh, tuy nàng không hối hận nhưng có lẽ người ngoài nhìn vào sẽ thấy nàng chẳng khác gì đang cố gắng trèo cao. Nàng hiểu rõ chính mình muốn gì, chỉ sợ cuối cùng bỗng nhiên biến mất như trước…. Lại tự chìm ngập trong dòng nước, để cho tiếng nước chảy chôn vùi lo lắng trong lòng, trong đầu lại không ngừng nhắc tới câu kia, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng…
Lúc tắm gội xong xuôi đi ra ngoài thấy thiếu gia kia đã ngồi dậy, lưng tựa vào thành giường, bả vai trơn bóng lộ ra ngoài, tuy rằng đã bật điều hoà sưởi ấm nhưng xa như vậy không thể ấm đến cánh tay được. Thật là! Tên nhãi này chưa bao giờ biết quý trọng thân thể. Suy nghĩ xong lại lộn trở lại phòng giữ quần áo lấy áo ngủ cho anh.
“Để tối nay tôi nhìn báo cáo tài vụ rồi nói sau…” Anh cầm điện thoại, ánh mắt xẹt qua tín hiệu tài liệu được gửi trên màn hình di động, dường như bên kia nói điều gì khiến anh cảm thấy hứng thú, động tác ngón tay dừng lại, nói liền mạch, “ “Nhất Oa Đoan” không có khả năng, nếu Đan Trữ có hứng thú thì thuận tay khiến nước giong thuyền cũng được…. Ai, nói như vậy thật là ác quá, tôi đã bao giờ lừa anh chưa…”
Đứng cách đó vài bước, nàng quay lưng về phía anh, nghe được hai tiếng Đan Trữ, thân thể lại khẽ run lên, nhẹ đến mức ngay cả chính mình cũng không đê rý, lại giống như chưa nghe thấy gì, tránh ra chỗ khác.
“Chúng ta đi siêu thị mua đồ về nấu!” Nàng lôi kéo Lý Tịch vừa tắm rửa xong xuống cầu thang hướng về phía gara, không để ý đến quản gia đang ngạc nhiên không biết làm gì đứng ngơ ngác ở cầu thang. Vừa rồi Dung Ý từ chối đề nghị bảo khách sạn đưa cơm tới, ông cũng chỉ có thể cẩn thận đứng nhìn người trước mặt mới từ phòng khách trực tiếp thăng cấp lên đãi ngộ đặc biệt trong phòng của chủ nhân.
“Không phải kêu đói bụng sao?” Anh không đẩy tay nàng ra, tức giận hỏi. Vừa rồi còn ồn ào nói đói không chịu nổi nữa, hiện tại lại tinh lực dư thừa lôi kéo anh đi siêu thị.
“Ở nhà nên có hương vị trong nhà, ra ngoài ăn tính làm gì a?” Nàng cố chấp tự mở cửa xe, chỉ để lại Lý Tịch phía sau bất đắc dĩ nhìn nàng mà cười. Vào trong xe, ngẩng đầu liếc mắt thấ có hồ lô treo như chuông gió, là lần anh đến nhà nàng đòi lấy, không ngờ anh lại dùng đến, chỉ là kỳ quái sao trước giờ chưa thấy qua. Chờ Lý Tịch ngồi xong xuôi mới bĩu môi hỏi anh, “Cái này để làm gì?”
“Không phải em nói nó dùng để trừ tà hay sao? Cái xe này mới từ cửa hàng S lấy về, định giấu giếm không cho ca ca biết, cuôi cùng lại có người mật báo cho cha biết liền gọi điện thoại đến đây mắng cho một trận….Vì những chuyện như vậy nên phải treo cái này lên để tránh ma quỷ.” Anh vẻ mặt rất nghiêm túc, nói xong liếc liếc mắt nhìn sang phía nàng đang hung hăng trừng mắt quan sát anh, cố gắng nén cười.
Anh còn bảo lần trước giày cao gót của nàng hung hăng xẹt qua cửa xe của anh lưu lại vết trầy, rõ ràng là do anh phát giận lung tung không nghe nàng giải thích, giờ lại đổ hết là lỗi của nàng, nói thầm một câu, “Quỷ hẹp hòi.”
Anh nghe được câu châm chọc của nàng nhưng không hề tức giận, tay nắm vô lăng, tâm tình rất tốt, ngoài cửa sổ trời đã tối hẳn, trong ánh mắt lại có tia sáng lấp lánh.
“Sao lại thích tự mình xuống bếp?” Kỳ thật cũng không phải chưa từng ăn cơm do nữ nhân khác nấu, chỉ là nhìn thấy các nàng móng tay gọt giũa vẽ vời hoa lá tinh xảo, không thể tưởng tượng được làm thế nào để nấu được cơm. Nhưng cô gái này lại không thích mặc đồ hàng hiệu, không cầm túi LV, trang điểm xinh đẹp đi vào nhà hàng Pháp sang trọng, lại muốn hưởng thụ cảnh hoa chân múa tay vui sướng ở trong bếp.
“Trước kia mỗi khi đông về đều thích nhất là ngồi xổm trong phòng bếp cạnh bếp lửa, có biết vì sao không?” Nàng quay đầu sang nhìn anh, “Bởi vì phòng bếp là nơi ấm áp nhất trong nhà. Dùng đúng loại bếp truyền thống của Trung Quốc, muốn nấu cơm phải không ngừng đưa rơm cỏ khô vào, nhưng ở bên cạnh thì thật sự ấm áp dễ chịu… Lúc đó em đã nghĩ, về sau muốn nhà của mình phải có một căn bếp thật rộng, nhà gỗ nhỏ màu trắng, tủ bát to bên trong đầy các loại chén đĩa hoa văn tinh xảo đẹp đẽ, tốt nhất là nằm ở góc đình viện, vừa mở cửa ra là có thể thấy một khoảng trời xanh mướt, mùa đông có ánh mặt trời chậm rãi rót vào trong phòng…” Ánh mắt của nàng hướng đến nơi xa xăm, khuôn mặt không trang điểm thật sạch sẽ tinh khiết, gò má hồng hào như ẩn như hiện.
Siêu thị cách nhà anh vài phút lái xe, anh đỗ xe vào bãi, quay đầu lại vẻ mặt trêu ghẹo nói, “Phòng bếp như vậy tất nhiên là tốt lắm, nhưng hình như vẫn còn thiếu thiếu…”
"Cái gì?"
“Một nữ nhân nhiệt tình yêu thích nấu nướng, tất nhiên là mong chờ có người hưởng thụ những đồ ăn ngon tuyệt do nàng tỉ mỉ nấu nướng…” Anh nghiêng đầu nêu lên ý kiến, tựa như vô cùng chờ mong nàng tìm lý do thoái thác.
“Xí, ai bảo nữ nhân xuống bếp chỉ để phục vụ khẩu vị nam nhân, để khoá chặt trái tim đàn ông?” Nàng xuống xe, gió lạnh tiến vào trong cổ, rùng mình một cái, rõ ràng mới là cuối thu sao lại cảm thấy tràn đầy hơi thở của mùa đông?
Lý Tịch cũng xuống xe, đóng cửa vào lại dựa thân xe trêu tức hỏi, “Lúc nữ nhân cảm thấy lạnh, có phải hay không muốn chủ động kiếm tùm một vòng ôm ấm áp của nam nhân?” Nàng bĩu môi, nhiệt độ cơ thể anh thật thấp, lấy đâu ra ấm áp cơ chứ? Lại vẫn như trước hướng về phía anh, vừa ôm eo anh vừa tức giận nói, “Đi thôi, nam nhân…” Chính mình cũng không biết tại sao khoé miệng lại cong lên mỉm cười.
Cuối tuần, người đến siêu thị rất đông, ra ra vào vào náo nhiệt vô cùng, vừa đi vào cửa nàng đã có thể cảm giác được ánh mắt mọi người nhìn vào bọn họ, lại thoáng liếc qua Lý Tịch bên cạnh, bật cười. Kỳ thật là thực sự khâm phục, tên này mặc cái gì cũng rất có dáng, hôm nay chỉ mặc áo sơ mi màu lam đơn giản, khoác áo gió màu lông chuột không cài khoá, quần bò dáng suông, chân đi giày lười, không có chút chính trang nghiêm túc nhưng lại tạo cảm giác vô cùng gần gũi.
“Em cười gì vậy?”
“Thấy vui vẻ thôi, vừa nghĩ đến chuyện ăn ngon, adrenalin sẽ tăng cấp, sau đó đặc biệt hưng phấn…” Nàng cẩn thận lựa chọn trong đám rau dưa sắp xếp chỉnh tề trước mặt, vừa chọn vừa nói, “Cái này già quá… Cái này không tươi…” Bên này đông người, nàng sợ có người đụng vào anh liền gắt gao kéo tay anh, giống như ngàn vạn người sau khi tan tầm cùng chồng đến mua đồ ăn về nhà nấu cơm, bình thường, an ổn.
“Ừ, chúng ta trở về sẽ tiếp tục giải quyết vấn đề no ấm.” Anh cúi đầu kề sát tai nàng, thấp giọng nói có vẻ mờ ám.
Nàng thẹn quá hoá giận, khẽ đẩy anh một cái, “Anh có thể đứng đắn một lúc được không vậy?” Trừng mắt nhìn anh xong lại đem cà chua giơ đến trước mặt, “Có ăn cái này không?”
Anh chớp chớp mắt lắc đầu, môi mím nhẹ, khuôn mặt tỏ vẻ buồn cười.
“Sao anh kiêng lắm thứ vậy? Cà chua không ăn, bí không ăn, rau cần không ăn…” Không thể tìm được người nào giống như anh, đi dạo hơn nửa khu bán rau rồi vẫn không tìm được thứ hợp khẩu vị của thiếu gia kia, cái này không ăn, cái kia không ăn, khó trách cứ gầy gò như vậy. “Không được, từ hôm nay phải thực hiện kế hoạch cải tạo, phải tăng cường anbumin cùng chất xơ, đồng thời bổ sung vitamin B và khoáng chất, như vậy mới là ăn uống khoẻ mạnh….”
“Nhanh như vậy đã bắt đầu quản này quản kia?” Bỏ bớt nửa câu, anh rất thích bị nàng quản.
“Em cứ mua, kệ anh có thích ăn hay không!” Dung Ý giơ giơ quả cà chua trong tay, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đi về phía trước, đỡ phải nghe tiếng anh huyên náo.
Cách đó không xa trước quầy hàng hoá, Tống Thiệu Vũ mặc đồ thể thao nhìn hai người công nhiên liếc mắt đưa tình, kinh ngạc đến mức đánh rơi chai nước trong tay, cảm thấy mình như nhận sai người. Người đàn ông ôm lấy cô gái giữa siêu thị hỗn độn một cách lưu luyến này là Lý Tịch mà cô từng quen thuộc sao? Không hiểu nổi ánh mắt ôn nhu cùng theo đuổi của anh, đơn giản là cô chưa từng hưởng thụ đãi ngộ như vậy.
Trong đầu đột ngột hoàn toàn trống rỗng, cô thầm nghĩ đến những tháng ngày có thể ôm anh ngủ say sưa, lúc tỉnh lại thấy không còn anh bên mình, cho nên chỉ có thể tìm mọi cách để có được anh. Không phải không thể gắn bó với nhau chứ, cô đã trải qua bao nhiêu khó khăn, thật vất vả để thuyết phục ba ba cùng đổng sự mới có thể trở về, không ngờ lại nhìn thấy tình cảnh như vậy, ánh sáng không thể chiếu rọi đến chỗ nàng, chỉ còn lại một bức tái nhợt.
Xếp hàng thanh toán xong nàng mới bỗng nhiên nhớ tới cái gì, bảo anh ra xe trước chờ nàng, chình mình quay lại bên trong. Thật vất vả mới đến được chỗ cần đến, cầm cái túi màu đen hỏi thật kỹ nhân viên bán hàng rồi mới đi ra. Nói ra thật buồn cười, nàng vốn không có kinh nghiệm, cũng không chuẩn bị trước, vừa rồi ở chỗ thu ngân nhìn thấy hộp Durex mới cảnh tỉnh. Định đi qua đám đông để nhanh chóng trở về, lại nghe tiếng nói chuyện của một cô bé đang đẩy xe hàng cùng một phụ nữ trung niên.
“Mẹ, vừa rồi mẹ có nhìn thấy anh chàng kia không, thật là đẹp trai a!”
"Người nào?"
“Chính là người lúc nãy đi qua đi lại đằng kia chọn táo ấy…”
“Cao ráo đẹp trai có ích lợi gì? Nam nhân quan trọng nhất là có thể dựa vào, thực tế đi, con đã trưởng thành rồi còn ảo tưởng giống như tiểu nữ sinh nữa sao?”
“Có khi là bị thương đi lại không tốt thôi mà.”
“Làm sào mà như vậy được? Vừa rồi mẹ thấy lúc bánh xe mua sắm nghiền qua chân phải của cậu ta mà cậu ta không có phản ứng gì cả, theo mẹ nghĩ, có lẽ là cắt…”
“Ai da, mẹ đừng nói nữa, thật là đáng ghét a! Đừng phá hỏng ảo tưởng của con chứ?”
Dung Ý nghe thấy trong lòng khó chịu, nghẹn khuất tràn đầy, bụng đầy lửa nóng, lạnh lùng trừng mắt nhìn hai mẹ con kia một cái rồi mới đi đến quầy thu ngân. Lúc trả tiền cũng không để ý đế xung quanh, phía sau có người vỗ vỗ một hồi nàng mới phản ứng lại. Quay đầu thấy người trước mắt có vẻ quen quen, suy nghĩ một lát mới nhận ra Tống tiểu thư.
“Tống tiểu thư, không ngờ lại gặp chị ở đây!” Nàng thu hồi tâm tình, khách khí chào hỏi.
“Xin chào!” Tống Thiệu Vũ không thật nhiệt tình, chỉ khẽ cười một cái xem như chào hỏi. Đợi Dung Ý cáo từ đi ra cửa, cô mới nhẹ giọng nói một câu, “Martin không thích hợp với cô, đừng lãng phí khí lực nữa. Ai có thể đảm bảo sau thời gian mới mẻ, anh ấy còn có thể tò mò chốn nhân gian khói lửa nữa chứ?” Ngữ khí sâu xa giống như vị trưởng giả, không giống như kiểu trào phúng lại tràn ngập khuyên bảo của Đan Hiểu Uyển.
Dung Ý cầm hộp thuốc kia, sửng sốt qua đi mới quay đầu lại nói, “Tôi đến tột cùng có thích hợp với anh ấy hay không, hoặc là anh ấy có thích hợp với tôi hay không, tôi không nghĩ phải phiền đến Tống tiểu thư kết luận.”
“Anyway, thời gian sẽ chứng minh hết thảy.” Tống Thiệu Vũ không có ngữ khí bức nhân, chỉ thật nhẹ nhàng nói một câu.
“Tôi cũng tin tưởng, thời gian sẽ chứng minh tất cả.” Nàng cười nói tạm biệt, sự lo sợ không yên trong mắt cũng dần dần tan biến, đi nhanh ra khỏi cửa chính.
Vừa ra khỏi chỗ đông đúc ấm áp bên trong, bên ngoài gió khô thổi tới lướt qua mặt, lại thấy đau đau. Nhìn thấy bóng dáng người đứng dưới bậc thềm chờ đợi, lại muốn giống như trong những bộ phim thần tượng có thể chạy vội qua ôm lấy anh xúc động. Áo khoác anh bị gió thổi tốc lên, ngay cả tóc cũng loà xoà hỗn độn, vẫn mỉm cười nhìn nàng đi tới.
Nàng đi đến bên cạnh đón lấy túi đồ trong tay anh, anh không thuận theo, đưa tay ra cản lại, mu bàn tay lạnh lẽo chạm vào ngón tay nàng, “Không phải bảo anh về xe chờ em sao?” Gió mạnh quá, khoé mắt lại ướt ướt mất rồi.
“Em ngốc như vậy, không đứng ở chỗ để em chỉ cần ngẩng đầu lên là nhìn thấy, chắc chắn là sẽ lạc đường.” Anh vẫn cười, chóp mũi ửng đỏ vì lạnh.
Nàng cắn cắn môi, thay anh giữ chặt áo khoác bị gió thổi tốc lên, thuận thế ôm ngang thắt lưng của anh, không cho anh nhìn thấy chính mình lúc này, cảm giác ấm áp trong lòng đến trào nước mắt. Nàng đã từng sợ hãi, do dự, miên man suy nghĩ, mặc kệ trong hoàn cảnh nào, chỉ cần nhớ tới những lời này của anh, nàng sẽ nhớ rõ những gì anh vừa nói, tiếng vọng vẫn như quanh quẩn bên tai.
Trên đường trở về, nghê hồng mãn lộ, ấm áp như nguyện.