“Em không có quyền từ chối sao?” Trong spa không gian yên tĩnh, cửa sổ lớn sát đất nhìn ra khu vườn xanh mướt bên ngoài, thoáng nghe còn như có tiếng nước chảy róc rách, nằm để người ta xoa bóp lưng, mát xa đầu, gáy, lại thêm một loạt thao tác chăm sóc da mặt, Dung Ý nói chuyện mơ màng, nhưng ở bên kia Lý Tịch lại cảm thấy có điểm quyến rũ J
“Ngoan, buổi tối anh tới đón em!” Ngữ khí bình tĩnh nhưng lại khiến người ta không có cách nào thương lượng lại.
Ngoài hiên trầm mặc, vách tường mờ nhạt, lúc hoàng hôn Triệu A Di bên cạnh hầm canh gà hương thơm bay khắp, mặt trời gắng gượng chút tia nắng cuối cùng chiếu vào phòng khách, ánh sáng phản quang trên cửa sổ nhà bên chiếu vào mặt nàng. Trên bàn là mấy hộp quà đẹp đẽ logo tinh xảo bọc giấy tím sáng bóng dịu dàng, bên trong là một đôi giày cao gót, “So với gợi cảm càng gợi cảm hơn” Manolo Blahnik, giày bằng lụa trắng, lại gắn đá quý ở trên, thật là cao quý. Lại nhớ tới câu của Carrie “Tình yêu có thể mất đi, nhưng giầy thì vĩnh viễn ở lại.” Nàng cười, chỉ là mình chưa quen những thứ xa hoa thế này.
Lúc thay quần áo mới phát hiện ra hôm nay họ hàng thân thích đến thăm, khó trách sao bụng lại đau âm ỉ, nhìn lịch xem ngày, đến sớm hơn ngày. Cố gắng bình tĩnh tự động viên chính mình, chẳng phải chỉ là một buổi tiệc đính hôn thôi sao? Hít sâu một hơi, bắt đầu trang điểm.
Lúc xuống lầu nàng vẫn còn đang trang điểm dang dở, trời đã tối đen không thấy mặt người. Mặc vào bộ váy đơn giản mà tinh tế, nàng không đi đôi Manolo Blahnik kia mà chọn đôi giày cao lần trước mua, cho dù không phải là “giày cao gót quý tộc” nhưng nàng vẫn yêu nó, giống như giấc mộng duy nhất trong lòng. Nhìn thấy xe đỗ ở trước khu nhà, khi nàng đến gần lại thấy sửng sốt một chút, mở cửa vào xe, “Hôm nay sao lại tự lái xe?” Nàng nhớ rõ khi tham dự những sự kiện chính thức bình thường anh sẽ không tự lái xe.
“Xe xịn cùng mỹ nhân, thiếu loại nào đều đáng tiếc cả.” Anh cười quay đầu xe, trên người mặc bộ vét đen nghiêm chỉnh cùng áo sơ mi có phần cứng nhắc, nhưng lại thắt nơ đỏ hình bướm thật bắt mắt, xinh đẹp mà không hoa lệ. Tuy rằng bình thường nàng vẫn hay tỏ ra soi mói chê cười anh, nhưng không thể không thừa nhận ở anh luôn toát ra khí chất tao nhã cùng tôn quý. Đương nhiên nếu anh khôn gmở miệng ra thì càng tốt hơn nữa. Quay sang nhìn nàng một cái, anh nhíu mày lại cười cười, “Bộ dáng như thế này sao?” Môi trắng bệch không có chút sức sống.
Nàng làm lơ, lấy túi đồ trang điểm ra, một tay cầm gương, một tay đưa lên môi lau sạch son đi. Nhìn gương dẩu dẩu môi, “Haha, người yêu kết hôn, tân nương không phải là em. Em còn có thể ăn mặc, trang điểm đi dự đã là vĩ đại lắm rồi.” Còn bước cuối cùng, nàng cầm mascara, mắt đưa xuống, nhẹ nhàng chuốt một lần, hai lần…
“Cười cợt trẻ con” Nhìn nàng cười gượng, anh chợt trầm mặc.
“Yên tâm đi, em sẽ cố gắng chứng kiến hạnh phúc của người khác, sau đó…” Nàng không nói tiếp, tiếp tục nhìn gương, tự nhiên lại cảm thấy mắt mình bên to bên nhỏ.
"Sau đó cái gì?"
“Sau đó cố gắng gấp bội để chính mình hạnh phúc hơn bọn họ thật nhiều.” Dừng xe lại trước vạch kẻ dành cho người đi bộ, anh nhìn Dung Ý vẻ mặt ngốc nghếch bên cạnh, không lên tiếng nữa.
Yến hội ở khách sạn như một vũ đài, thật sự xa hoa kinh diễm. Từng chùm đèn pha lê trong suốt rủ xuống chạy dọc từ cửa đến sân khấu trải thảm hồng ấm áp mà lãng mạn, tấm phông cưới in hình đôi trai tài gái sắc ông trời tác hợp. Mặc dù đây là sự kiện hết sức long trọng nhưng lại không có phóng viên nào, Đan Hiểu Uyển cũng là người nổi tiếng thành đạt nhưng lại không muốn phô trương, khó trách vừa rồi đi vào qua bao nhiêu tầng bảo vệ.
Nàng nắm tay Lý Tịch bước vào, đêm nay Đan Hiểu Uyển cũng mời nhiều nhân vật cao cấp trong MRG, hơn nữa lại ở ngay bàn bên cạnh, người đón tiếp đương nhiên dẫn Lý Tịch hướng về phía đó, nàng kéo tay anh nói nhỏ, “Chỗ của em ở bên kia.” Nàng hơi hất cằm về bàn phía xa, nàng đã nhìn thấy vài bạn học cũ, trong lòng hơi nhảy lên một chút.
Anh cười, “Làm gì có ai đi theo dự tiệc lại tách ra ngồi?” Trong lòng có thêm vài phần chán ghét đối với Đan Hiểu Uyển.
“Là ai đi theo a?” Thói quen của anh vẫn là châm chọc, nàng không nhịn được cự lại, ở bên cạnh nhau thật là kỳ quái.
“Được rồi, là anh đi theo em, đi thôi!”
Khoa Thuỵ cùng Hứa Tuấn Hằng cũng mới vào, đang trò chuyện với mấy công ty khác, thấy Lý Tịch cùng Dung Ý đi tới, ánh mắt không hẹn mà gặp cùng dừng lại ở tay đang nắm chặt của hai người. Hứa Tuấn Hằng kề tai Khoa Thuỵ nói gì đó, Khoa Thuỵ mở to mắt, cảm giác nghi hoặc biến mất, “Hôm nay mới có cơ hội diện kiến mở mang tầm mắt a, haha, Martin có thể giấu thật kỹ a.”
“Vị này là?” Dung Ý cảm thấy có hứng thú với anh chàng mắt một mí nói tiếng phổ thông cực không tiêu chuẩn này, ngẩng mặt hỏi Lý Tịch.
“Tiểu địch” Anh giới thiệu, ngữ khí thực đạm, biểu tình trên mặt vẫn thoải mái như cũ, nhưng người quen biết đều mơ hồ nghe được thoáng không vui. Khoa Thuỵ chỉ có thể nhếch miệng gượng cười, nếu là Hứa Tuấn Hằng thì anh ta đã cho một trận, nhưng đối tượng lại là Lý Tịch nên chỉ có thể xấu hổ cười cười.
Chủ trì trên sân khấu đã bắt đầu lên tiếng, Dung Ý nhìn lên, ánh mặt dừng lại trên bộ váy cưới, Đan Hiểu Uyển tay cầm bó hoa cười rạng rỡ như có được cả thế giới, váy cưới trắng tinh như tuyết khiến nàng chói mắt đến đau đớn, Dương Miễn mặc vest đen đứng bên cạnh, chính là Dương Miễn đã từng một thời ở giữa đêm đông lạnh giá, ở sau cánh gà sân khấu chà xát tay nàng cho ấm và nói bên tai nàng “Sẽ không để cho con dâu nhà họ Dương có lễ phục kết hôn khó coi như vậy”. Nàng cúi đầu cười nhẹ đến cứng ngắc khoé miệng, lời hứa của anh đã thực hiện được, váy cưới của con dâu nhà họ Dương thật sự rất đẹp, chỉ có điều cô dâu không phải nàng thôi. Nàng nâng ly rượu sâm panh, nhấp một ngụm, hương thơm nồng nàn mà mềm mại như khói, loại rượu xa xỉ có thâm niên năm, loại rượu sâm panh của đế vương. Ngay trong lúc nàng còng đang lơ đãng suy nghĩ về loại sâm panh này, bỗng nhiên có người cầm lấy tay nàng dưới gầm bàn, Lý Tịch vẻ mặt vẫn bình thản nói chuyện với mọi người, tay lại gắt gao bóp tay nàng. Ngẩng đầu nhìn anh, trái tim xao động bất an dần dần bình phục, trở nên an ổn.
Từ cửa truyền đến tiếng ồn ào, chủ trì trên đài nói giọng đầy kích động, “Chúng ta cùng đón chào cô dâu cùng chú rể tiến vào.” Toàn bộ yến hội vang lên tiếng vỗ tay, cũng có vài người xuýt xoa, “Đẹp thật…
”. Đan Hiểu Uyển mặc chiếc váy màu vàng Escada trễ ngực, đeo khuyên tai lấp lánh cùng vòng cổ kim cương đang khoác tay Dương Miễn mặc lễ phục màu trắng, chậm rãi đi vào hội trường. Ánh mắt của nàng không rời khỏi thân ảnh màu trắng cao ngất trên nền thảm hồng phấn kia, bỏ đi nụ cười trên mặt, còn lại cảm giác hơi hơi đau lòng, hơi hơi choáng váng. Người nàng đã yêu thương suốt năm nay, báu vật trân quý trong giấc mộng suốt năm nay của nàng, qua bao tháng năm nàng không tiếc gì cả để giữ lại, chưa kịp thành đã vội mất đi.
Trên lễ đài, hai người trao nhau nhẫn đính hôn…
Cô dâu tương lai xúc động rơi nước mắt, “Tôi cảm thấy vô cùng hạnh phúc, là ông trời ban phúc nên tôi có thể cưới được anh ấy.”
Chú rể tương lai cũng rất cảm động, “Hiểu Uyển là lễ vật trời ban cho tôi, cô ấy xinh đẹp lại hào phóng, trái tim thiện lương, rất quan tâm tôi, bao dung tôi, đối với tôi như không khí để thở, tôi mong mọi người chứng kiến, cả đời nàng tôi sẽ trân trọng Hiểu Uyển.”
Giữa hội trường ồn ào náo nhiệt, hai người trao nhau nụ hôn đính ước…
Nàng chỉ biết mình đang cười, cố gắng cười, nâng ly sâm banh vàng óng sóng sánh bọt lên một hơi uống cạn sạch, bình tĩnh cùng mọi người nói chuyện, tuy rằng không biết người ta nói gì, cũng không rõ chính mình nói gì, chỉ thầm mong mau mau chấm dứt. Ngẩng đầu nói nhỏ một câu bên tai Lý Tịch rồi rút khỏi tay anh, đi chậm rãi ra đại sảnh.
Toilet của khách sạn năm sao thật sạch sẽ, nàng đóng cửa phòng, bỏ kính áp tròng ra, mở to hai mắt không cho nước mắt tràn ra, dùng góc khăn tay chấm chấm giọt lệ nơi khoé mắt, cố gắng không để nước mắt dính mi, “Dung Ý, ta ra lệnh cho ngươi, trăm ngàn lần không được làm lấm lem lớp trang điểm, trăm ngàn lần không được làm mắt đỏ lên… Đây là chút kiêu ngạo cuối cùng, đã đến đây thì phải biết sẽ nhìn thấy những điều đó, còn khóc cái nỗi gì? Ngươi thật cứu không nổi, bao nhiêu người còn chờ thấy ngươi để chê cười, cứ như vậy đến đây đã là sai lầm rồi, sinh mệnh thành đáng quý, tình yêu giới rất cao, nếu vì mặt mũi cố, hai người đều có thể phao..." Nàng không ngừng tự nhắc nhở chính mình, cảnh cáo chính mình, trừng phạt chính mình… Thật vất vả mới bình phục được một chút, bên ngoài lại truyền đến tiếng nói chuyện…
“Mấy người vừa rồi có nhìn thấy nhẫn của Hiểu Uyển không? Viên kim cương đó so với móng tay nàng chắc còn to hơn, còn có lễ phục đính pha lê từ trên xuống dưới nữa, mấy người bảo có đúng là váy cưới không?”
“Cũng không có gì lại cả, Đan gia vốn là danh gia vọng tộc, cho dù không phải nàng thì người nhà Đan gia cũng không thể để người ta chê cười đâu.”
“À, vừa rồi tôi thấy Dung Ý, trời ạ. Cô ấy vậy mà lại đến dự tiệc đính hôn của Hiểu Uyển, khó có thể tưởng tượng nổi…” Giọng nữ bén nhọn quanh quẩn bên ngoài, tay nàng đang đặt trên cửa bỗng nhiên không có dũng khí mở ra.
“Có gì đâu, Dương Miễn thông minh tìm được bến tàu tốt, Dung Ý này cũng không ngốc a, đêm nay xung quanh cô ấy toàn những nhân vật cao cấp của MRG…”
“Năm đó bao nhiêu cố gắng cũng không giữ được Dương Miễn là bình thường, Đan Hiểu Uyển kia xuất thân cao quý, tôi mà là Dương Miễn tôi cũng chọn Hiểu Uyển, làm sao đến lượt Dung Ý a… Không nghĩ được đã nhiều năm như vậy mà giấc mộng hoá phượng hoàng vẫn không thay đổi. Nghe nói hiện đang làm marketting, làm gì có đàn ông nào để ý chứ, cho dù là hói đầu hay uống rượu bằng mũi thì cũng phải cung kính lễ phép với người ta…”
“Nói đủ chưa?” Dung Ý mở cửa ra, trên mặt biểu tình bình tĩnh, ba người đang đứng trước gương bên bồn rửa tay sợ tới mức trợn to mắt nhìn nàng, không nói nửa câu. Nàng đi ra ngoài, vừa bước ra khỏi cửa chỉ cảm thấy cả thể xác và tinh thần đều tê dại, đau lòng, đau bụng, đau chân, từng tế bào trên cơ thể đều co rút đau đớn, nhè nhẹ rút sạch toàn bộ khí lực của nàng.
Trán nàng thoáng chốc đã đầy mồ hôi, thở phì phò, thấy tai mình ù đi, toàn bộ lỗ tai đều điên cuồng mà đau đớn, nhận không ra là tạp âm từ bên ngoài hay là từ chính nội tâm đang kêu gào của mình. Mơ mơ màng màng bước đi, tới chỗ rẽ lại đụng vào người khác. Ngửi thấy mùi rượu xung quanh, nàng khẽ nỉ non “Thực xin lỗi.”
Chung Khánh Diệp uống vài chén vốn đã lâng lâng, nay dưới ánh đèn hành lang này nhìn thấy mỹ nhân hai mắt buông xuống nhẹ nhàng rung động, bộ dáng uỷ khuất cùng mệt mỏi làm tính háo sắc của hắn ta nổi lên, hất tay cấp dưới đang giúp đỡ nàng, “Ôi, tiểu bảo bối của ta có sao không?” Đôi bàn tay to lớn sờ soạng trên người Dung Ý, mùi rượu phả vào gáy nàng khiến nàng ghê tởm.
Dung Ý vốn đã quen thuộc với những tình huống như vậy nhưng giờ phúc này đầu óc lại trống rỗng, muốn né tránh nhưng chân tay lại như không nghe lời, bị hắn ta ôm mà không có cách nào nhúc nhích, chỉ miễn cưỡng cười cười, “Tiên sinh, ngài say rồi…” Ánh mắt liếc về phía người bên cạnh cầu cứu, nhưng người nọ lại ngó lơ, lão bản vui vẻ anh ta làm sao dám làm mất hứng a?
Chung Khánh Diệp nhìn Dung Ý chăm chú, vừa rồi nhìn thấy khuôn mặt của nàng cảm thấy có chút ấn tượng, nhìn kỹ khuôn mặt phiếm hồng của nàng, hắn rốt cuộc nhận ra tiểu mỹ nhân đã từng gặp trước đây, “A, hôm nay còn gặp được cố nhân, năm đó không thể cùng em chơi đùa, tôi đây vẫn phiền muộn trong lòng…” Tay trượt xuống đùi của nàng, định kéo váy nàng lên.
Nghe hắn nói, nàng sợ đến run rẩy, đôi mắt mở to dõi theo khuôn mặt hắn kinh hoàng giống như nhìn thấy quái vật. Năm ấy nàng làm phục vụ ở quán bar, mặc váy ngắn ngang đùi bó sát người, bán được mỗi chai bia đều được trích % hoa hồng. Kỳ thật cố gắng bán được bia cũng không kiếm được nhiều tiền bằng kiếm được khách sộp. Lúc ấy khi tán gẫu cùng mấy cô gái cùng làm, họ bảo nàng đi đến khu ghế VIP chơi đoán số, đầu chung, làm cho khách hàng vui vẻ, bồi uống rượu… sẽ kiếm được nhiều tiền hơn bán bia đơn thuần, nàng tưởng thật nên cũng đi. Không ngờ lại gặp phải tình cảnh có cô gái bị chuốc thuốc mê, bị lột sạch quần áo nằm xụi lơ trên mặt đất, còn có tên khách hàng biến thái cầm chai bia loạng choạng tiến về phía cô… Lúc nàng đẩy cửa đi vào liền ngây ngẩn cả người, xoay người nhanh chân bỏ chạy, ngay cả lương cũng bỏ luôn không dám trở về lấy… Lúc này nhớ lại nàng vẫn run rẩy từng đợt ghê tởm, không ngờ người trước mặt lại chính là tên khách hôm đó, đầu nàng ong ong, hai tay nắm chặt, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, cả người không ngừng run lên.
Ngay lúc Chung Khánh Diệp động tác trên tay còn chưa có ý định dừng lại, thình lình bị một người giữ lấy bả vai đấm thẳng quyền vào mặt, tốc độ cực nhanh làm cho hắn không kịp phản ứng, chỉ thấy hoa mắt chóng mặt như đất trời lay chuyển, lấy tay lau mặt, máu mũi dính đầy hai tay, “Ngươi con mẹ nó sao dám xen vào chuyện của người khác?” Đang định đấm trả lại người nọ một quyền đã bị tên người hầu thần sắc kích động ôm chặt lấy hắn không cho tiến lên.
Lý Tịch còn chưa tan cơn cuồng nộ, đưa tay kéo mạnh Dung Ý đang cúi đầu ở bên khiến nàng lảo đảo. Nàng ngẩng đầu nhìn ánh mắt của anh, người bình thường khi tức giận đều như có lửa thiêu trong mắt, nhưng khi anh giận dữ ánh mắt như đóng băng, băng sâu vạn trượng khiến người ta phát lạnh tự đáy lòng.
Một bên Chung Khánh Diệp say lướt khướt vẫn hùng hùng hổ hổ, “Ả đê tiện này bị người ta bao đã bao nhiêu lần rồi, giờ còn giả bộ trinh tiết thanh cao…” Dung Ý không lên tiếng, không biểu tình, chỉ đứng lăng lăng, Lý Tịch tay trái xiết chặt cây gậy chống, mu bàn tay vì dùng sức quá độ mà nổi hằn gân xanh, bên tai là tiếng mắng chửi không ngừng, xoay người lại lại bị Khải Thuỵ ôm lấy, thấp giọng ghé vào tai anh nói, “Martin, bình tĩnh một chút, hôm nay là ngày vui của người ta, so đo với hạng người này e ảnh hưởng đến thân phận của mình…” Khải Thuỵ ôm chặt thân thể cứng ngắc của anh, sợ anh lại ra tay, càng sợ anh xảy ra chuyện gì thì không thể cứu vãn. Trong lòng kỳ thật cũng bất an, Lý Tịch tuy rằng bình thường luôn có bộ dáng lãng tử bất cần, nhưng khi nghiêm túc so với bất cứ ai cũng vô cùng uy nghiêm, giờ phút này ánh mắt ám trầm khiến anh ta kinh hãi.
Lý Tịch hơi thở phì phò, ngực chậm rãi phập phồng, giãy khỏi Khải Thuỵ, ghé vào tai anh ta nhẹ giọng ói, “Nói cho tên cầu chủ nhân này, tôi sẽ nhớ kỹ chuyện này…” Lại khôi phục ngữ khí trêu tức vô tâm như cũ nhưng độ mạnh yếu trong đó Khoa Thuỵ lại thấy thật rõ ràng. Xoay người kéo tay Dung Ý đi ra ngoài.
Chưa ra đến cửa khách sạn, nàng đã giãy khỏi tay anh, “Đêm nay thực sự cám ơn anh. Em muốn đi trước, anh không cần đưa.” Trong ánh mắt không có nước mắt, đối với những người con gái bình thường trải qua trường hợp dâm loạn không chịu nổi như vừa rồi đều muốn tìm đến một vòng tay để khóc lóc, kêu than, nhưng nàng lại giống như chẳng có chuyện gì, giật nhẹ khoé miệng rớt ra một nụ cười như muốn quên đi.
Không để ý đến phản ứng của anh, nàng đi không mục đích, đi qua xa hoa mê huyễn, đèn đuốc sáng bừng, hết thảy hết thảy đều không liên quan đến nàng, cuối cùng nàng mệt mỏi, ngồi xuống bên tấm panô quảng cáo thật lớn ở bến xe bus, nhìn dòng ngừi trước mắt, mắt mở to long lanh như mắt cá. Chợt giật mình khi một bóng đen che hết toàn bộ tầm mắt của nàng, “Sao không đi nữa?” Người nói chuyện thở dốc, gậy chống bên tay đều như không đứng vững nữa.
“Đi giày này đau quá, mệt mỏi, không đi được nữa, nghỉ ngơi một chút.” Cười cười, cúi đầu, nhìn gót chân bị trầy cả da, lúc nãy đi không để ý, hiện tại mới nhận ra thật là đau, cả mảng da bong ra như vậy, làm sao có thể không đau?
“Nếu đi không hợp sao không chịu cởi ra?” Anh trụ vào gậy chống, chậm rãi ngồi xuống, toàn bộ sức nặng cơ thể dồn lên chân trái, người nghiêng ngả run run, mồ hôi chảy xuống má, chăm chú nhìn gót chân nàng rớm máu, lòng xót xa.
“Em thích nó, yêu nó a! Cảm thấy không có nó thì không được, hơn nữa quý giá như vậy, trả giá cũng lớn…” Nàng thì thào tự nói, trả giá quá lớn, đau đớn cùng bao nhiêu vết thương, nàng không thể bỏ ra, cũng không dám bỏ, vì bỏ ra rồi thật sự trở thành hai bàn tay trắng.
“Đến tột cùng là vì em yêu nó, vì trả giá cho sự sang quý mà làm chính mình khốn khổ như vậy?” Anh ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt cô đơn của nàng dưới ánh đèn, thở dài, “Em yêu Dương Miễn, qua năm tháng không thể thay đổi sao?”
“Bất kể là yêu ai cũng đã thành thói quen, không phải sao?” Tất cả chất ở trên người, không bỏ ra nổi.
Anh đưa tay giúp nàng cởi bỏ chốt cài giầy, “Thế giới này có biết bao đôi giày xinh đẹp mà thoải mái, sao em phải hành hạ đôi chân của chính mình?”
Nàng mở to hai mắt nhìn, lời của anh giống như mũi kim châm thẳng vào đỉnh đầu nàng, chỉ thấy một đợt chua xót nổi lên trong lòng, nhất thời không thể khống chế bèn phát tiết ra ngoài, “Em không làm gì sai, chỉ là toàn tâm toàn ý yêu một người thôi. Anh ta dựa vào cái gì mà đối với em như vây? Dựa vào cái gì mà em bị bọn họ giẫm đạp lên?” Đeo gông xiềng suốt năm quan, cố gắng hết nhưng chẳng được gì, cảm thấy thật thê lương, kiên cường chịu đựng cuối cùng cũng không được, chỉ có thể ôm cổ của anh, không có khí lực làm bất cứ động tác nào khác. Nàng ban đầu khóc thút thít, sau hoá thành gào khóc, rúc trong ngực áo của anh, hoàn toàn không có cách nào khống chế, trong trí nhớ của nàng từ trước tới nay nàng chưa bao giờ khóc như thế, cho tới bây giờ lúc nào cũng là khóc thầm vụng trộm, chỉ biết tự vòng tay ôm lấy chính mình, bây giờ cho dù anh chỉ là một cây bèo trôi nổi trên đại dương mênh mông, nàng cũng không buông tay.
“Anh yêu một người, luôn nghĩ sẽ khiến cho cô ấy muốn khóc thì khóc, muốn cười thì cười, dù làm ai phải uỷ khuất cũng không để cho cô ấy phải uỷ khuất.” Anh không lên tiếng, trong lòng thầm nhủ ngững lời nàng, tay của nàng giống như đang nắm chặt trái tim anh, ngay cả hô hấp cũng thấy đau.
Cuối cùng nàng chỉ còn thổn thức, trong không khí chỉ còn tiếng thút thít của nàng, anh vẫn ngồi xổm như cũ, khoé miệng giật nhẹ, miễn cưỡng nói, “Cứ ngồi như vậy anh không đảm bảo có thể đứng lên đâu!” Tay nàng vòng quanh cổ anh, cả người hầu như dựa cả vào anh, chậm rãi buông tay, lúc Lý Tịch đứng lên cả người đau đến tê dại, sắc mặt trắng bệch xoa nhẹ một hồi lâu thắt lưng mới dịu đi, chân trái chết lặng chỉ có thể hoạt động một chút. Lại liếc mắt thấy Dung Ý vẫn ngồi im không nhúc nhích, đôi môi trắng bệch vẫn ngăn không được nhếch lên tự giễu, “Không phải em muốn anh ôm về đấy chứ?” Gậy chống trụ trụ trước mặt nàng, phát ra tiếng động.
Nàng ngẩng đầu, mascara bị nước mắt làm trôi đi hết, môi run run xanh tím tái, “Em đau bụng…” Thanh âm thấp khiến người ta cơ hồ không nghe thấy, kỳ thật là rất đau, bụng trướng lên vô cùng đau, chỉ có điều vừa rồi toàn bộ tâm tư đều thương tâm nên không để ý.
Anh kéo nàng đứng lên, “Đi bệnh viện.” Giọng nói kiên quyết mà mạnh mẽ. Nàng không nghe theo, lại đau nói không nên lời, lại bắt đầu khóc, càng khóc càng to, “Không đi bệnh viện, không phải cái kia đau…” Anh vốn đứng không vững, bị nàng kéo lảo đảo, bên cạnh có người đi qua bắt đầu khe khẽ nói nhỏ, “Nhìn như là anh chàng muốn cô ấy đi nạo thai, cô ấy sống chết không chịu…” Anh xấu hổ đỏ ửng mặt, ở bên tai nhẹ giọng dỗ, “Đi gặp bác sĩ trước đã được không?” Dung Ý ôm bụng, nghe thấy anh nói vậy lại giãy dục, “Không đi… Không đi… Đã bảo là đau vì cái đó mà…” Đau đến nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng giọng đặc biệt to, anh lôi kéo tay nàng giống như đã hiểu, đứng ngốc ra thất thần. Người bên cạnh qua đường lại tiếp tục nói đến tai anh, “Nhìn anh ta dáng vẻ đường đường thế kia không ngờ lại không có tính người…” Mặt nhăn mày nhíu, nhắm mắt lại, đầu lớn như đấu.