Bầu trời bên ngoài cửa sổ đã tờ mờ sáng, mặt trời dần dần hiện lên ở phía chân trời, trong phòng bệnh viện rộng lớn thật yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở đều đặn của hai người cùng từng giọt từng giọt nước tí tách chảy xuống. Ở góc phòng có một máy tạo ẩm phun hơi nước vào không khí, nàng có thẻ cảm giác được từng giọt nước nhỏ xíu tiến vào da thịt mình mát mát. Tầng này bệnh nhân rất ít, y tá cả đêm liên tục ra ra vào vào, cẩn thận vô cùng, lúc giúp anh xoay người, lúc đo nhiệt độ cơ thể, mọi thay đổi đều ghi vào hồ sơ. Nàng như vậy lại có tia hoảng hốt, tối hôm qua lúc người ta hỏi người nhà bệnh nhân địa chỉ, nàng cái gì cũng không biết, quả thực, trừ bỏ tên của anh, cái gì thuộc về anh nàng cũng hoàn toàn không biết gì cả. Chính người mà nàng hoàn toàn không biết gì cả này lại tay cầm gậy chống lê chân đi cùng nàng mấy ngàn km, không thể diễn đạt được cảm giác trong lòng, chỉ giống như có gì đó nhồi nhét vào tràn đầy trong lòng nàng, cảm giác bất an.
Người trên giường giật giật, thoáng hạ bả vai sau lại bình tĩnh trở lại, nàng đứng lên, cúi người nâng thắt lưng giúp anh xoay người, nhìn động tác y tá làm cả đêm, chỉ nhìn thôi nàng cũng học được rồi. Không ngờ anh lại mở mắt, tỉnh rồi sao? Nàng không dám chắc.
Tối hôm qua cũng vậy, lúc anh ở trên giường giật giật, nàng tưởng anh tỉnh khẽ chạm vào bờ vai của anh, sợ đén mức nàng cũng run rẩy theo anh. Trong bóng đêm, cả người anh cứng ngắc run rẩy không ngừng, mở bừng mắt nhìn vô định về phía trước, quần áo ướt đẫm dán ở trên người, nổi hết gai ốc. Nàng vội vàng rung chuông gọi y tá đến, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy đùi phải của anh vốn dĩ có thể cử động. Bác sĩ kiểm tra nói: “Co rút”, tiêm cho anh mũi, y tá mát xa đùi phải của anh, đây cũng là lần đầu tiên nàng nhìn thấy anh không mang nẹp đỡ chân phải, mặc quần áo bệnh viện rộng thênh thang, kỳ thật là vô cùng gầy, yếu ớt đến chấn động tâm can nàng. Nàng chợt nhớ tới lúc ba nằm viện, gầy đến mức chỉ còn da bọc xương, đau đớn đến mức không thể ăn uống gì được, so với lúc này cũng chẳng khác nhau, nàng chỉ có thể đứng nhìn, không thể làm gì được. Cuối cùng nhờ mũi tiêm kia mà anh bình ổn lại, tấm ga trải giường bị anh co kéo đến nhăn nhúm, sắc mặt anh tái xanh, tóc rối bù, vừa rồi hô hấp dồn dập đã chậm rãi trở lại. Y tá mang một bộ quần áo bệnh nhân khác vao thay cho anh, nàng chỉ biết đi ra ngoài cửa đứng, trong lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
“Tỉnh rồi à?” Tay nàng tự nhiên đặt lên trán anh xem thử độ ấm, thật tốt quá, không hề nóng bỏng như ngày hôm qua.
“Ân.” Anh rướn mình muốn ngồi dậy, tay chống xuống lại vô lực, nàng giúp đỡ nâng anh dậy.
Thấy anh miễn cưỡng không nói lời nào, nàng không biết làm sao, nhìn khung cửa sổ thuỷ tinh trong suốt, lại mở miệng nói: “Cái kia… Tối hôm qua lúc anh nằm viện, di động của anh hết pin, không gọi được cho người nhà của anh nên tôi lấy tiền tạm ứng từ ví tiền của anh rồi.”
“Làm phiền em rồi.” Thanh âm rất thấp, nghe không đoán được cảm xúc gì, lại có điểm khiến người ta bất ổn. Tay phải xanh xao hơi hơi dùng sức, nàng vội vàng lấy cái gối đặt vào sau lưng anh, cảm giác lạ lẫm với vẻ khách khí của anh, “Còn nữa, đêm qua tôi mất cả đêm để chăm sóc anh, trừ vào tiền vé máy bay coi như hết.” Nàng keo kiệt thử thăm dò, kỳ thật chỉ để tránh không khí tẻ ngắt này, về phần vé máy bay, nàng tự biết là anh không bao giờ hỏi đến.
Anh “chi” một tiếng bật cười, khoé miệng khẽ cong lên. Nàng vẫn cảm thấy lúc bình thường anh cười thật đẹp, mặt mày bay lên, không giống như lúc này, ảm đạm không chút sắc khí.
“Lúc nào không thoải mái phải nói ra chứ, tối hôm qua nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của bác sĩ thật sự doạ chết người đấy!”
Anh ngước mắt lên, trong ánh mắt có chút cảm giác mát mát, “Ông ấy nói sao?”
“Nói thân thể anh vốn yếu, lại bị cảm lạnh, sốt đến nóng bỏng mà cũng không hé răng…” Còn nói thêm gì nữa, nàng cũng không nghe rõ, dù sao nàng cũng không phải người thân của anh, hỏi gì nàng cũng không biết.
“Chỉ là thiếu máu một chút thôi.” Anh ngăn nàng tiếp tục nói chuyện đó, nhẹ nhàng bâng quơ câu.
Tối hôm qua lúc ở trên máy bay, bác sĩ đo huyết áp của anh thấp đến không ngờ, vậy mà gọi là thiếu máu một chút sao? Nhìn nhìn di động, “Anh trước tiên cứ nằm xuống nghỉ đã, tối hôm qua lăn qua lộn lại chắc chắn là không ngủ được rồi. Tôi hôm nay còn phải đi làm nữa.”
“Đưa điện thoại cho tôi.”
“A?” Nàng sửng sốt một hồi mới hiểu anh muốn gọi điện thoại, tranh thủ lúc anh nói chuyện, nàng vào toilet rửa mặt, nhìn chính mình trong gương đôi mắt thâm quầng, trông chẳng khác gì gấu mèo. Kỳ thật tối hôm qua khi cơn co rút của anh qua đi, y tá có bảo nàng đến ghế sô-pha nằm nghỉ, nói là tiêm xong rồi sẽ không có việc gì, nhưng nàng căn bản không buồn ngủ chút nào, tâm tính lương thiện giống như bị hối thúc vậy.
Lúc đi ra ngoài, điện thoại của nàng để ở đầu giường, có thể là thật sự rất mệt mỏi nên anh ngồi vậy mà ngủ thiếp đi, thân mình cong vẹo dựa vào gối nghiêng về bên phải. Nàng một tay ôm thắt lưng, một tay ôm đầu đỡ anh nằm xuống, vừa kéo chăn lên cho anh định xoay người đi lại nghe thấy giọng nói khàn khàn của anh, “Lái xe đang chờ em ở dưới.”
Nàng dừng lại một chút mới thấp giọng đáp lại một câu, giọng nhỏ đến mức chính mình cũng không nghe rõ.
Ở công ty tuần này vì vội đón tiếp tổng giám đốc mới nhậm chức mà gà bay chó sủa giăng đèn kết hoa, người sáng suốt đều thấy được người bên này có ý muốn nịnh bở thái tử gia, nàng vô tâm vô lực bị cuốn xoáy cùng đoàn người đó, mệt mỏi nhìn xuống mặt bàn đọc tiểu thuyết, từ lúc nàng vào đây làm việc rất ít khi cảm thấy chán ngắt như thế này, cảm thấy suốt ngày chạy ngược chạy xuôi gặp khách hàng liên miên thật khiến người ta chán ghét. Lại không thể làm gì, chỉ có thể lăng lăng nhìn bồn bạc hà nhỏ xanh mướt mà ngẩn người. Trên màn hình máy tính hiện ra một cái cửa sổ, nàng nổi lên đã lâu mới khởi động thân mình.
Bánh: “Làm gì thế?” – Là Cổ Duyệt, vừa rồi bị lão phật gia gọi đi sửa lại hồ sơ của bộ phận bên Thượng Hải “chiến tích huy hoàng”, lúc này lại nhảy vào QQ. Nàng hữu khí vô lực đáp một câu, “Đang trầm luân tìm sự thanh tĩnh trong biển người ồn áo nhốn nháo.”
Bánh: “Nam nữ yêu nhau giống như chén trà và ấm trà, nàng luyến tiếc lau quệt, vì ấm trà, tiếp tục làm chén trà, lại không biết rằng ấm trà đó không phải chỉ dành riêng cho mình nàng, không phải thứ tốt, mà chỉ biết hao mòn chính mình một thân.”
Easy: “???????” Không thể hiểu nổi, cái gì mà chén trà với ấm trà? Cổ Duyệt này không phải vì chuyện mua nhà gần đây mà trở nên hoang đường vậy chứ?
Bánh: “Mình đang đọc truyện của tiểu Trương, vừa mới đọc đến đoạn này, cảm thấy đặc biệt thích hợp với cậu. Truyện nói rằng, nam nhân thường tự so mình với ấm trà, tự cho là phong lưu, tự cho mình chỉ chứa cực phẩm danh trà. Nữ nhân lại tự nguyện làm chén trà, khi anh ta rót trà ra, ngay cả cặn cũng luyến tiếc không muốn bỏ đi.”
Easy: “Cậu đang nỏi nhảm gì đó? Nếu rảnh rỗi xem lại hồ sơ đi, không sợ lão phật gia lại tìm nữa hả?”
Bánh: “Đừng có đánh trống lảng để chuyển hướng đề tài, mình đang nói cậu đấy, Dương Miễn là ấm trà, cậu liền tình nguyện làm cái chén trà mà ngay cả cặn cũng không muốn đổ đi, còn nghĩ mình là chén trà duy nhất. Cậu không nghĩ đến, cả đời người con gái có bao nhiêu năm tươi trẻ để mà chờ đợi? Đừng quên Dung cô nương đã qua tuổi hai mươi được bao năm rồi, bạn bè cùng học năm đó đều có con cái lớn cả rồi.”
Easy: “Cậu có thể đừng lôi mình vào chuyện này được không? Nghĩ nhiều thế không sợ già đi sao?”
Bánh: “Đừng cố gắng chọc cười mình, nói mau, cuối cùng thì cậu tính sao bây giờ?” Nghỉ liền mấy ngày rồi, về nhà rút kinh nghiệm xương máu rồi nên phải nghĩ thông suốt rồi chứ.
Easy: "Ân, hiểu rõ rồi chứ! (^__^) "
Bánh: “Đừng nói với mình là lại dùng phương pháp rùa đen rụt cổ cùng đà điểu rúc cát nhé! (đằng sau là icon thác nước hung hãn.”
Easy: “Lần này mình hiểu rõ rồi, nếu không đi ra ngoài thì cả đời chỉ dậm chân chỗ, cho nên bà già đây quyết định hướng tới thời đại mới.”
Bánh: “Đi, trước hết túm lấy vài thanh niên tốt đi. Giá mà mình thay cậu đi hẹn hò, tìm hiểu, bồi dưỡng cảm tình được nhỉ?”
Easy: “Mình làm gì có trình độ ấy? Nếu không sao lại ở trong tình trạng này?”
Bánh: “Không có cách nào khác a! Tìm kim quy tế không dễ dàng a.”
Easy: “Tỷ tỷ, tỷ lạc hậu mất rồi, hiện tại đang thịnh hành là nam nhân làm kinh tế a.”
Bánh: "..."
Lúc tan tầm, đoàn người ồn ào muốn đi hát karaoke, nàng thoái thác mới từ nhà lên thật sự là quá mệt mỏi, đoàn người nhìn nàng vẻ mặt tiều tuỵ, bộ dáng điềm đạm đáng yêu nên cũng không miễn cưỡng nàng.
Đi xe bus về đến nhà, nàng ngồi trên sô-pha không muốn làm gì cả. Hai mấy giờ liên tục không ngủ chút nào mà không hề cảm thấy buồn ngủ, trước đây mỗi khi tan tầm về đến nhà nàng thường mệt mỏi đến độ nằm trên sô-pha ngủ một mạch đến nửa đêm, hôm nay lại chỉ ngồi ngây ngốc, nhắm mắt lại vẫn thấy đầu vô cùng tỉnh táo.
Đèn trong toilet hỏng, lúc tắt lúc sáng, nàng nương theo ánh đèn từ hành lang rọi vào để giặt quần áo, không dùng máy giặt mà giặt bằng tay, quần bò thô cứng chà xát làm tay nàng đỏ ửng. Đứng lên nhìn chính mình trong gương tóc tai bù xù, lúc sáng lúc tối trông chẳng khác gì nữ quỷ đứng ở góc tối lắc lư không ngừng.
Phơi quần áo xong trở lại phòng ngủ thay quần áo mặc nhà quần soóc cùng áo thun rộng thùng thình, tóc tuỳ tiện dùng kẹp buộc chổng ngược lên, bỏ kính áp tròng đeo cả ngày ra. Thay quần áo nghiêm chỉnh ra xong mới phát hiện hôm nay mình chưa ăn gì cả, trong bụng đã sớm trống rỗng. Nàng vội chạy vào bếp mở tủ lạnh ra, trong tủ lạnh ngắt chỉ có một túi bánh ngày mai hết hạn cùng một hộp phô mai, mới nhận ra mấy ngày không ở nhà nên cũng chưa qua siêu thị mua sắm đồ dự trữ. Lại mở tủ bát, ánh mắt nhìn thoáng qua túi gạo vỡ cùng táo đỏ, đầu loé lên tia, được rồi!
Nửa giờ sau, nhìn nồi cháo bắt đầu sôi trào, nàng điều chỉnh lửa nhỏ đi để ninh nhừ, cháo sôi sùng sục thấp thoáng táo đỏ toả ra hương thơm lừng, thêm chút đường trắng là có thể ăn rồi. Lúc cầm chén cùng thìa lại lơ đãng nhìn thấy cái cặp lồng giữ ấm ở góc nhà, vốn nàng vẫn dùng khi còn học đại học, hồi kỳ năm thứ mỗi tuần có buổi không phải lên giảng đường, lúc đi ra ngoài làm kiêm chức thường mang theo cặp lồng đựng cơm lấy từ trưa ở nhà ăn để dùng cho bữa tối, so với đi ăn bên ngoài tiết kiệm được bao nhiêu. Nàng nhìn cặp lồng cơm màu lam đã bạc màu, có một tia xuất thần, suy nghĩ một chút, lấy ra lau rửa sạch sẽ.
Xúc một thìa đường trẳng bỏ vào trong nồi cháo, không khí bập bềnh hơi ngọt, cầm thìa nếm thử, hương vị vừa vặn, không ngọt quá. Vừa tắt bếp liền đổ cháo vào cặp lồng, sợ cháo nguội mất còn lấy thêm túi bọc bên ngoài rồi đi ra ngoài.
Muốn cố gắng đi nhanh, nàng gọi taxi, gió bên ngoài theo cửa sổ thổi vào xe thật mát mẻ, nàng cầm cặp lồng nhìn từng hàng đèn lần lượt vút qua, trên mặt biểu tình thực bình thản.
Lúc đến bệnh viện đã gần chín giờ, đang băn khoăn không biết người đó đã ngủ hay chưa, chân bước nhanh hơn. Bệnh viện lớn như vậy nhưng ở tầng rất thưa thớt nười, ánh đèn tự nhiên chói mắt. Thật vất vả mới đến được thang máy, ấn tầng , cửa thang máy chậm rãi khép lại, không ngờ ở ngoài có người gọi với, “Vui lòng đợi chút…” Nàng nhanh tay giữ nút điều khiển, cửa thang máy lại dần dần mở ra.
Nàng một tay giữ nút điều khiển, một tay cầm cặp lồng, nghe người vừa vào nói “Cảm ơn”, nàng ngẩng đầu lên, ngây ngẩn cả người.
Dương Miễn cùng Đan Hiểu Uyển đến gần thang máy nhìn người trước mặt cũng sửng sốt, cô mặc một bộ đầm liền màu trắng, vốn chỉ nhẹ nhàng ôm thắt lưng anh, giờ lại lơ đãng xiết chặt hơn chút. Dương Miễn chỉ mặc áo sơ mi trắng, cố áo để mở, tay áo kéo lên lưng chừng, nhìn thấy Dung Ý thân thể cũng cứng đờ, vẻ mặt tái nhợt đi vài phần.
“Hi, trùng hợp quá nhỉ?” Dung Ý ngẩng đầu tươi cười mở miệng trước, không muốn không gian tĩnh mịch đến mức không cả dám hít thở.
“Ai, là Dung Ý sao? Thật lâu không gặp, không ngờ rằng lại gặp được bạn học ở đây.” Đan Hiểu Uyển tươi cười không chê vào đâu được, thanh âm có điểm kích động, mà Dương Miễn chỉ khẽ mỉm cười nhìn nàng gật đầu chào.
“Đúng vậy.” Nàng nhìn bọn họ ấn lầu , nghĩ thầm đến nhanh nhanh là tốt nhất a.
Đan Hiểu Uyển nhìn cặp lồng trong tay nàng, lại mở miệng hỏi: “Đến thăm bạn sao?”
Nàng lại ngây người, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng, chỉ gật đầu, nàng có điểm ảo não chính mình bộ dáng thật ngốc nghếch, cúi đầu nhìn chính mình lại ngắm Đan Hiểu Uyển bên cạnh, khác biệt một trời một vực, nàng thừa nhận mình có chút dáng vẻ của cô bé lọ lem. Nhưng ngẫm lại, dựa vào cái gì mà mình lại giống như tiểu con dâu vậy a? Ngẩng đầu, thoải mái tự nhiên hỏi: “Trễ như vậy còn đến khám bệnh sao?”
Đan Hiểu Uyển chợt tắt nụ cười, nói: “Đúng vậy, Dương Miễn lúc nào cũng chúi đầu vào công việc, lại có bệnh đau dạ dày, vừa rồi họp xong đau đến mức mặt mũi trắng bệch…” Cô đau lòng nhẹ vỗ về tay anh.
Nàng ngẩng đầu nhìn thoáng qua bộ dáng mệt mỏi của anh, trái tim hơi nhói đau liền rời mắt đi, anh lại cắt ngang lời Hiểu Uyển, “Không có gì nghiệm trọng cả.” Thanh âm trầm thấp.
“Trước hết vẫn phải yêu quý thân thể của mình đã, vì công việc mà bỏ quên bản thân thì mất nhiều hơn được.” Nàng tiếp tục cùng bọn họ tán gẫu, giống như đối với bằng hữu bình thường quan tâm nhắc nhở.
Thang máy leng keng một tiếng đã đến tầng , nàng cười cười cùng bọn họ nói lời từ biệt, nhìn hình ảnh bọn họ dính sát vào nhau rời đi khi cửa thang máy chậm rãi khép lại, nàng nhẹ nhàng thở ra một hơi, cả người tựa vào vách thang máy, có điểm thoát lực, tâm trạng căng cứng vừa rồi chậm rãi thả lỏng. Kỳ thật cũng không khó đối mặt như trong tưởng tượng, chỉ là có điểm chua xót, ánh mắt mơ hồ, chân tay luống cuống, còn có chút quẫn bách, ngoài ra cũng không có gì. Có một số việc, khi quyết tâm thì vẫn có đủ dũng khí để đối mặt. Không phải chỉ là người yêu cũ cùng tình địch cũ xuất hiện trước mặt nàng thôi sao? Nhăn mũi một cái, mím môi lại phát hiện ra thật sự cũng không có gì.
Thang máy đi đến tầng , toàn bộ tầng lầu thực im lặng, lúc đi ngang qua chỗ y tá nàng còn lên tiếng chào, mặc dù có lẽ người ta cũng chẳng có chút ấn tượng nào với nàng. Mà nàng lúc này có lẽ gặp người quen cũng không nhận ra được.
Rón ra rón rén đi tới, sợ mình đi dép lê phát ra tiếng động lớn nên đi tới hành lang phía cuối phòng bệnh, cửa khép rồi, bên trong truyền ra đoạn đối thoại.
“Cậu xuất viện thật đấy à?” Giọng đàn ông, có điểm quen thuộc, nhưng Dung Ý không nhận ra là ai.
“Vậy thì sao?” Giọng này là của Lý Tịch, trong giọng nói có cảm giác mát mẻ.
“Cậu ở lại vài ngày dưỡng bệnh đi, Lý Thấm sáng nay còn gọi điện cho tôi nói tuần trước cậu ở Bắc Kinh bệnh tình tái phát, bảo tôi qua xem sao.” Lần này cậu ta nằm viện còn bắt anh phải giấu không cho bên kia biết, khiến cho anh lúc nói chuyện với Lý Triều rằng “Tịch Tử tốt lắm” thiếu chút nữa là lắp bắp.
“Tôi không bệnh!” Anh lạnh lùng cắt ngang lời người kia.
Nàng đứng ở cửa, ngượng ngùng nghe lén người ta nói chuyện, nhẹ nhàng gõ cửa một cái rồi đi vào, Lý Tịch ngồi trên giường nhìn thấy Dung Ý tay cầm cặp lồng đứng ở cửa, nheo mắt thất thần.
Hứa Tuấn Hằng vẻ mặt trêu ghẹo nhìn nàng, giống như trên mặt nàng có dính nhọ, vừa rồi anh thấy nàng vào còn tưởng đi nhầm phòng.
“Tôi… Anh có đỡ hơn không?” Tránh không được hai luồng điện cao thế đang phóng tới, nàng giấu cặp lồng ra phía sau, cảm thấy mình thật mất mặt, ánh mặt hai người kia giống như tia X-quang xuyên thấu người nàng.
“A, nửa đêm còn có giai nhân đến thăm bệnh, tôi đây không dám quấy rầy…” Hứa Tuấn Hằng khôi phục đầu tiên, liếc nhìn Lý Tịch, trước tiên đi ra ngoài lo thủ tục xuất viện.
Đợi Hứa Tuấn Hằng ra ngoài đóng cửa lại, anh mới chống gậy đứng lên kéo đùi phải chậm rãi đi tới. “Em mang theo cái gì vậy?”
Nàng không ngờ anh vẫn nhìn thấy, đành phải lấy ra, “Nga, là tôi nấu cháo…” Nhất thời lại không biết nên nói gì, chỉ có thể hai tay cầm cặp lồng chìa ra, ngón tay nhẹ vuốt ve mới nhẹ giọng nói, “Cháo gạo vỡ táo đỏ, bổ huyết dưỡng khí…”
Anh chậm rãi đến gần nàng, mở cửa phòng, cười cười, “Về nhà ăn đi!” Thanh âm thực bình tĩnh, an nhàn lại có vẻ thoải mái.
Nàng không kịp phản ứng, về nhà ai? “Tôi đến thăm anh, còn muốn cảm ơn anh.” Thanh âm của nàng không lớn, Lý Tịch đứng phía sau tay vẫn nắm cánh cửa lại nghe rất rõ ràng, “Cảm ơn cái gì?” Giọng anh rất nhẹ.
“Thật sự tôi đã suy nghĩ rất rõ ràng, anh nói đúng, không bước ra khỏi quá khứ chỉ có thể vĩnh viễn dẫm chân tại chỗ, cho nên phải dũng cảm, tôi tin rằng mình làm được.” Nàng nắm chặt tay tỏ vẻ quyết tâm.
Anh chống gậy chặt hơn một chút, nét tươi cười trên mặt ngưng lại trong nháy mắt liền khôi phục, tiếp tục đi ra ngoài, “Đi thôi.”
“Anh xuất viện thật à? Bác sĩ tối hôm qua còn dặn anh phải nằm viện vài ngày để theo dõi mà.” Nàng xoay người đi theo anh ra ngoài.
“Lời bác sĩ nói từ khi nào thì trở thành chân lý vậy?” Anh tự hướng về phía thang máy đi tới không để ý đến nàng, Hứa Tuấn Hằng đứng chờ bọn họ, trên mặt đầy ý cười làm cho Dung Ý cảm thấy giống như con thỏ, ánh mắt kia của anh ta là ý gì a? Hứa Tuấn Hằng thì nghĩ, để xem Lý nhị có thể cùng “đệ tử” muội muội này ở cạnh nhau được bao lâu, không chú ý được vẻ cười cười của chính mình. Đợi đến lúc Lý Tịch đứng ở bên cạnh, liếc ngang anh ta một cái, anh ta mới khôn ngoan thu lại.
Nhưng lúc cửa thang máy mở ra ở tầng , Dung ý mới chính thức biết được thế nào là “Oan gia ngõ hẹp”. Nhìn Đan Hiểu Uyển đứng ở cửa thang máy, nàng thực sự ngạc nhiên. Dương Miễn không có ở bên cạnh, cô ta cầm hai chai nước đứng ở cửa thang máy, nhìn ba người bên trong, ánh mắt tự nhiên trở nên bén nhọn.
“Hứa đổng, thật là khéo quá, sao lại gặp nhau ở đây thế này?” Nàng nhìn ba người, phản ứng đầu tiên giống như chào hỏi Hứa Tuấn Hằng trong tiệc rượu.
“Xin chào Đan tiểu thư.” Hứa Tuấn Hằng cùng Đan Hiểu Uyển hàn huyên, quay đầu nhìn Lý Tịch giới thiệu, “Vị này là trợ lý CEO của Đan trữ, Đan Hiểu Uyển tiểu thư.”
“Xin chào, tôi là Lý Tịch.” Hai người cùng lúc đưa tay ra, chỉ có điều Lý Tịch chưa nắm chặt tay cô đã nhẹ nhàng rút ra, lần đầu tiên gặp mặt đã tỏ rõ sự kiêu căng.
Đan Hiểu Uyển sửng sốt, sực tỉnh lại vô tình mở miệng nói: “Đã nghe đại danh của Lý đổng từ lâu. Thật ra trước đây chúng ta đã từng gặp mặt một lần ở nhà của Cảnh gia gia.”
Anh nhíu mày suy nghĩ cả buổi mới cười cười hỏi: “Phải vậy không?”
Hứa Tuấn Hằng bên cạnh cười cười hoà giải: “Xem ra Đan tiểu thư và cậu cũng có duyên a. Về sau hi vọng chúng ta còn có cơ hội hợp tác.”
“Về sau mong được Lý đổng chỉ giáo.” Nhìn Lý Tịch không chút quan tâm, nàng đưa mắt nhìn Dung Ý vẫn đứng lặng im bên cạnh, “Hoá ra vừa rồi cậu nói là “bằng hữu” lại chính là Lý đổng a.”
Ngữ khí của nàng thực bình tĩnh, vào tai Dung Ý lại có chút chói tai, vì sao không coi nàng như người qua đường chứ? “Sao đã xuống rồi?” Nàng bất đắc dĩ lên tiếng.
“Dương Miễn ở lại trên truyền nước. Không quen uống nước trong bệnh viện nên đành phải xuống dưới mua.” Nàng bất đắc dĩ buông tay, nở nụ cười vẻ thắng lợi. Dù trong hoàn cảnh nào cô ta vẫn tươi cười sáng lạn, kiêu ngạo như công chúa.
“Vậy không làm phiền cậu, chúc anh ấy sớm bình phục.” Nàng chết lặng nói chuyện, không biết Hứa Tuấn Hằng còn nói gì nữa, nói lời tạm biệt Đan Hiểu Uyển xong, đầu nàng đã ong ong lên.
Ra khỏi bệnh viện, gió thổi qua làm nàng rùng mình một cái. Hứa Tuấn Hằng nhìn Lý Tịch lên xe liền ngồi vào ghế lái, nàng đi theo Lý Tịch ngồi vào ghế sau, vẫn lăng lăng ngốc nghếch. Người bên cạnh cởi áo khoác ra đưa cho nàng, “Mặc vào đi!”. Nàng máy móc đặt cặp lồng sang bên cạnh, làm theo lời anh mặc áo khoác vào.
“Cái kia đưa cho tôi.”
"Cái gì?" Nàng ngẩng đầu.
“Không phải cho tôi sao?” Anh hướng về phía cặp lồng bĩu môi, đáy mắt có tín hiệu nguy hiểm lướt qua.
“À vâng.” Nàng đưa cho anh, cũng không phải chuyện gì to tát, sao phải nghiêm trọng vậy chứ? “Anh biết Đan Hiểu Uyển à?” Nàng nhìn ra cửa sổ, thấp giọng hỏi.
“Không biết.” Anh trả lời dứt khoát, tiếp theo lại vô tâm hỏi, “Bạn em à?”
“Ân, bạn đồng học, từng là tình địch, là bạn gái đương nhiệm của người yêu cũ… Có điều tất cả đã qua rồi, đều đã qua…” Nàng cúi đầu nỉ non, hít vào một hơi, dùng sức chp mắt, không muốn nước mắt rơi xuống, đã có thể bình tĩnh cùng người khác nói ra, có phải hay không đã có thể quên được?
“Cho dù đã trôi qua…” Anh nhìn ánh mắt của nàng, cảm thấy cái kính to tướng thật là khó coi, che giấy đôi mắt to sáng của nàng.
“Có thể không nghĩ đến được không?” Nàng tự hỏi lòng mình, cũng không kịp đưa ra kết luận, điện thoại đã vang lên, “Uy”.
“Thân cận?” Nàng nghe Cổ Duyệt ở bên kia nói nhỏ, hạ giọng hỏi, “Cái gì thân cận?”
Cổ Duyệt giống như đã uống nhiều rồi, không biết đang thảo luận chung thân đại sự của Dung Ý với ai, Dung Ý nói qua loa: “Đến lúc đó hãy tính đi, cậu đừng uống nữa, bảo Trần Vĩ đến đón về nhà đi, nghe chưa?” Nàng còn chưa nói xong, Cổ Duyệt đã ngắt máy.
“Em đi xem mắt thật đấy à?” Anh liếc mắt nhìn nàng trêu chọc.
“Sao lại không thật? Dễ dàng mà lại không mất mặt. Mà Cổ Duyệt nói cũng đúng, tôi không thể làm chén trà được.” Nàng âm thầm hạ quyết tâm, ta muốn làm ấm trà. Ấm trà! Ấm trà!
“Chén trà gì cơ?” Anh thấy người bên cạnh như có vấn đề, lại nhìn ánh mắt nàng sáng rọi, hiểu ý nở nụ cười.
Nàng không trả lời, thẳng người nhìn chằm chằm về phía trước.
Xe dừng lại ở trước hàng rào sắt chỗ nàng ở, nàng xuống xe chợt nhớ tới điều gì, quay lại hướng về phía anh nói, “Về đến nhà hâm lại cháo rồi hẵng ăn.” Không đợi anh đáp lại liền bước xuống đóng cửa xe, trước khi lên lầu còn quay đầu cười vẫy vẫy tay chào, rồi chạy thẳng lên lầu .
Anh hơi nghiêng người hướng về cửa sổ, nhìn đèn cầu thang sáng dần lên, “Lầu , lầu , lầu , …, lầu .” Sau đó là đèn phòng nàng. Khẽ mỉm cười gõ vào lưng ghế lái xe, lái xe hiểu ý khởi động, quay đầu.