Chương
“Hai người uống nước đi.”
Anh ta đặt hai ly nước lọc xuống bàn. Kiều Anh đổ mồ hôi lạnh nắm chặt lấy tay Tịch Nhan.
Nếu như Tư Quân Cửu biết Kiều Anh còn có người theo đuổi năm ở đây thì không bắt cô về nhốt lại như năm trước cô không tin.
Kiều Anh không phải là ngại đối mặt với Mộc Phong chỉ là cô sợ Tư Quân Cửu lại nổi cơn thịnh nộ mà lại hành hạ cô giết hại người thân bên cạnh.
“Hai người sống như thế nào rồi?”
“Tịch Nhan có chồng, tôi vẫn chưa.”
Kiều Anh cắn răng trả lời. Tịch Nhan cũng không nói gì vì cả hai người Kiều Anh và Cửu Gia vẫn chưa đăng kí kết hôn.
Mộc Phong nghe vậy thở phào nhẹ nhõm nhưng lại đau cho người anh em mình là Bạch Tử Hàn.
Vốn yêu nhau mà lại bị người khác tính kế xong chia tay. Tình cảm của Bạch Tử Hàn với cô vẫn còn sâu đậm lắm nhưng giờ Tịch Nhan lại có chồng rồi. Mộc Phong thở dài.
“Thôi vậy duyên số là do trời định. À em về rồi thì cũng phải về nhà chứ nhỉ? Tần Hy nói nhớ em lắm đấy.”
Không ai nói ai Tịch Nhan, Kiều Anh thầm khinh bỉ trong lòng. Nhớ chị? Thật là nực cười chẳng phải cô ta cùng mẹ cô ta đã liên thủ đuổi cô khỏi Tần gia hay sao?
“Không cần đâu, ngày sau sinh nhật ba sẽ về.”
Mộc Phong gật đầu, cùng lúc đó bên ngoài có tiếng của Bạch Tử Hàn cùng Tần Hy. Cánh cửa mở ra, cả bốn ánh mắt nhìn nhau sững sờ.
Ngoại hình của Kiều Anh vốn xinh, nhưng hồi nhỏ lại cận và điểm thêm tàn nhang che lấp đi vẻ đẹp đó. Giờ cô xinh đẹp không tì vết Tần Hy sao có thể nhận ra.
“Đây là…”
Tịch Nhan nhìn hộp cơm trên tay đầu đột nhiên nhảy số.
“Tôi là Tịch Nhan, còn đây là bạn thân của tôi Ngọc Anh.”
“Đúng đúng.”
Kiều Anh gật đầu theo, Mộc Phong lại được một lần nữa ngỡ ngàng. Nhưng chỉ nghĩ cô muốn giấu thân phận cho đến ngày sinh nhật của gia chủ Tần gia nên cũng không nói nhiều chỉ gật đầu theo cô.
“À xin chào tôi là Tần Hy còn đây là Bạch thiếu gia, Bạch Tử Hàn.”
Lần trước, Tịch Nhan gặp mặt còn ngại ngùng, còn một chút cảm giác có lỗi. Nhưng giờ gặp lại cô nhìn anh ta như là người dưng.
Bạch Tử Hàn cúi mặt xuống không dám đối diện với cô. Mộc Phong thấy vậy liền đứng dậy kéo Bạch Tử Hàn ra ngoài nói là có chuyện cần giải quyết.
“Tịch tiểu thư hôm nay chắc có vấn đề gì mới đến đây nhỉ?”
“À không sao chỉ là đau bụng thôi mà.”
“Vậy sao.”
Tần Hy bỏ hộp cơm và ngồi xuống, nhìn cô ta ăn mặc kiểu con nhà gia giáo khiến Kiều Anh lại càng khinh bỉ, lời trong lời ngoài liên tục chê bai cô ta.
Tịch Nhan hiểu ý bạn thân liền tự thân buông lời dò hỏi.
“À mà tôi nghe nói Tần tiểu thư đây là con của tình nhân… Ôi chết tôi lỡ lời.”
Tần Hy đen mặt lại nhưng mà lại không dám lớn tiếng hay cãi lại. Cô ta tự biết thân phận của mình nhưng đây lại là điều cấm kị cô ta không muốn ai biết đến hoặc là nhắc lại.