Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cả một buổi sáng cứ thế trôi qua, bởi vì trong phần thi tiễn pháp, vị Nghi quốc ngũ hoàng tử cùng Trưởng Tôn Dư Huyền đều bất phân thắng bại nên sau một hồi suy đi tính lại, rốt cuộc là Phong Hành đề nghị, trao miếng ngọc Thiên Nguyệt Yến cho Lệ phi. Nghe nói giờ hắn đang cùng Vũ Triều đế và Chuẩn Hữu My Hinh dùng ngọ thiện tại Kháp Nguyên đài trên triền đồi Quan Lạc. Tiếng ca múa, trống hội tưng bừng giữa thảo nguyên mênh mông vang vọng, hoà cùng âm thanh của gió và những chiếc lục lạc treo trên đỉnh những lều trại hoa lệ tạo nên một bản hoà ca tuyệt mỹ vô cùng.
Thực ra kết quả của cuộc tỉ thí không có gì đáng ngạc nhiên. Theo như Tống Ý Thiên quan sát, khi Phong Hành xuất hiện cả Hứa Dĩ Phàm lẫn thái hậu đều không hề tỏ vẻ bất ngờ. Hơn nữa, việc sắp xếp Trưởng Tôn Dư Huyền vào đội ngũ những người tham dự chắc chắn là có chủ đích ngay từ đầu.
Miếng ngọc Thiên Nguyệt Yến là mồi câu để dụ Phong Hành ra mặt, nhưng kết quả chỉ có thể hoà, lí do chính là Phán quốc không thể làm mất mặt hoàng tử của Nghi quốc, đồng thời cũng không muốn để thua người khác. Với tất cả những điều đó, nàng không còn nghi ngờ gì nữa. Việc Phong Hành có mặt ở Phán quốc là điều mà Hứa Dĩ Phàm đã nắm rõ từ lâu.
Chỉ là nàng vẫn không hiểu, tại sao Phong Hành lại không tới đây cùng Phong Dạ? Phong Hành trước nay đối với việc tranh giành ngôi báu không hề có hứng thú, mối quan hệ với các hoàng tử khác đều hoà hảo, nếu muốn tới Phán quốc một chuyến hoàn toàn có thể đi cùng với Phong Dạ. Mà cứ cho là hắn đã trở mặt mà tham gia cuộc chiến vương quyền, vì cớ gì lại lén lút trà trộn mà tới đây thay vì đường hoàng đến Phán quốc cạnh tranh cùng hoàng huynh của hắn?
Thế giới của những con người đó, xoay quanh chính trị, hoàng quyền, có lẽ Tống Ý Thiên nàng khó mà hiểu được.
Tống Ý Thiên cùng Hứa Lạc Đình sau khi rời bãi săn cũng không ra ngoài nữa mà chỉ ngồi trong trướng đánh cờ. Kì thực Hứa Lạc Đình không biết thế nào là kỳ nghệ, bất quá cũng không dám tiếp tục mạo hiểm mà rong chơi bên ngoài. Mặt khác, Tống Ý Thiên tuy rất muốn ra ngoài tận hưởng phong cảnh đất Lĩnh Nam nhưng lại càng không thích chốn đông người náo nhiệt, thành ra đành dạy cờ cho Hứa Lạc Đình cho khuây khoả.
Mải suy nghĩ, tới khi nhìn lại xuống bàn cờ đang chơi dở, Tống Ý Thiên bỗng cảm thấy không đúng.
"Đình Đình, muội vừa di chuyển nước cờ đó của ta phải không?"
"Nào có, tỷ nghĩ nhiều hoa mắt rồi sao?". Hứa Lạc Đình thản nhiên bỏ một miếng bánh bơ vào miệng, cũng đưa cho nàng một miếng cười ngọt ngào.
Tống Ý Thiên nhướn lên mày liễu: "Thật sao?" "Đương nhiên rồi" Hứa Lạc Đình gật gù, đôi mắt trong veo mở to vộ tội nhìn Tống Ý Thiên.
Chẳng lẽ vừa mới động vào một chút mà tỷ tỷ đã phát hiện rồi sao? Sao có thể thế được? Đã đánh bao nhiêu nước như vậy, làm sao có thể nhớ được hết vị trí tất cả các quân cờ cơ chứ.
Được lắm, Hứa Lạc Đình nàng quyết không đầu thú nha!
Hai nàng bắt đầu đấu mắt.
Vạt trướng được vén lên, Tâm Liên dẫn theo một thái giám bước vào, chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra đã thấy cảnh hai người trừng mắt nhìn nhau, không khỏi đờ đẫn.
Kia... là đang làm cái gì vậy?
Tống Ý Thiên tuyệt nhiên bình thản, ánh mắt không hề lay động nói: "Có chuyện gì sao?"
Thái giám kia vội vàng sực tỉnh, bối rối thỉnh an rồi thưa: "Bẩm, thái hậu nương nương đang tìm An Tư công chúa, thỉnh công chúa trở về ngay kẻo thái hậu lo lắng"
"Hả? Mới đó mà mẫu hậu đã trở về rồi sao?" Hứa Lạc Đình kêu lên, hướng Tống Ý Thiên chớp chớp mắt cầu cứu "Mẫu hậu dặn muội phải luôn ở trong trướng của người, giờ lại không thấy đâu chắc chắn đã tá hoả lên rồi. Vốn tưởng mấy vị mệnh phụ đó có thể giữ chân... Phen này trở lại thể nào cũng bị rầy la tới chết cho coi. Tỷ tỷ nhất định phải đi với muội, nói đỡ cho muội vài câu a!"
Nàng tuy trong lòng rất buồn cười nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ lãnh đạm, do dự nói: "Nhưng còn ván cờ này..." "Muội thua muội thua. Muội cầu xin tỷ đó. Chuyện này mà đến tai Phàm ca, Đình Đình chắc chắn sẽ chết không toàn thây"
"Coi như lần này muội may mắn" Tống Ý Thiên phì cười, đứng lên chỉnh trang y phục rồi quay sang thái giám hỏi: "Hoàng thượng và Nghi quốc hoàng tử không có ở đây đúng không?" "Hồi quý tần, hoàng thượng cùng Nghi quốc hoàng tử vẫn còn đang ngự tại Kháp Nguyên đài chưa có trở về".
Nàng gật đầu cho hắn lui, lại căn dặn Tâm Liên mang một bộ đồ cung nữ tới cho Hứa Lạc Đình: "Cũng may Phong Hành không có ở đây, không sợ hắn bắt gặp chúng ta. Nhưng vẫn cần phải đề phòng có tai mắt của Nghi quốc xung quanh, cẩn thận một chút thì hơn. Mang theo nhiều người quá thu hút sự chú ý, ta và Đình Đình sẽ tự đi, ở đó vẫn có Linh Lung mang đồ ta gửi qua chỗ thái hậu đang chờ" Dặm lại lớp hoá trang và chuẩn bị xong xuôi, Tống Ý Thiên dựa vào Hứa Lạc Đình trong bộ dáng cung nữ tới trướng nghỉ của thái hậu.
Lĩnh Nam vốn từng là nơi cư ngụ của chi Ma Lãnh Đa Lạt, dòng chủ tướng của tộc Cao Oa từ khi Phán quốc vẫn còn là một bộ lạc du mục với mười hai chi; do đó, cũng có thể coi nơi này là cố đô của Cao Oa tộc, cái nôi của hoàng tộc Phán quốc. Vì thế mà thân là công chúa thiên triều, Hứa Lạc Đình dĩ nhiên vô cùng quen thuộc nơi đây. Nàng dẫn Tống Ý Thiên đi vòng qua mấy lùm cây bụi um tùm tránh người qua lại, thích thú cất lời: "Mỗi lần muội tới Lĩnh Nam thăm Kỳ Sơn huynh và Chung Uy mẫu phi, muội đều tới bãi săn này. Tuy bây giờ được mở rộng ra để tổ chức hội săn nhưng trung khu vẫn y như trước, muội nắm nơi này rõ như lòng bàn tay. Tỷ cứ chờ xem, qua một quãng nữa mới thật sự khiến người ta kinh ngạc. Đó, chính là nơi đây"
Theo hướng tay của Hứa Lạc Đình, khung cảnh trước mắt dần hiện ra. Giữa sắc xanh của núi non trùng điệp, một hồ nước trong veo sâu thẳm mềm mại chảy qua, in dấu những làn mây trắng hồng êm đềm trôi qua trên bầu trời mùa hạ.
Cảnh trí đã đẹp tới mê hoặc, mà người đứng đó lại không hề kém phần nổi bật. Ngẫu nhiên một cơn gió thoảng qua, lá cây theo đó vút cao, nam tử khẽ nghiêng đầu mỉm cười, xa xa sơn thuỷ như ảo ảnh trong giấc mộng.
"Đoản Hoa quý tần an hảo" Hứa Dĩ An hướng Tống Ý Thiên hành bình lễ, lại nhìn ra đằng sau lưng nàng nơi đang có một ai đó cố gắng núp đi, đôi mày tiêu sái dâng lên: "Người ở phía sau đi ra đây. Ngươi tưởng ta không biết sao?". Từ sau lưng Tống Ý Thiên, Hứa Lạc Đình khẽ thò mặt ra, chu môi phụng phịu "Huynh... Đáng ghét!"
Hứa Dĩ An làm bộ thở dài "Là ta nói muội không mau trở về chỗ mẫu hậu, đồi Quan Lạc ở ngay phía bên kia hồ muội còn không biết sao? Hoàng thượng biết chuyện, lúc đó muội thật sự xong rồi". Tiểu quỷ Hứa Lạc Đình nghe vậy lập tức xanh mặt, rầu rĩ càu nhàu "Được được muội... Nô tỳ cáo lui".
"Nó đúng là đã mang lại phiền phức cho nàng rồi. Mà nàng không có cung nhân theo hầu liệu có ổn không?" Hứa Dĩ An quay qua nhìn nàng, hờ hững đưa tay lên gạt mấy sợi tóc vương trên khuôn mặt tuấn mỹ. Tống Ý Thiên khẽ mỉm cười lắc đầu: "Không có phiền ta, chút nữa ta cũng tới chỗ thái hậu, cung nữ của ta đang chờ tại đó. Miễn Đình Đình không xảy ra chuyện gì là tốt rồi. Chỉ là..." Tống Ý Thiên trong giây lát chợt lưỡng lự, ngẩng đầu đưa mắt nhìn sóng nước êm đềm trước mặt.
"Có điều gì quý tần có thể nói với ta". Tống Ý Thiên khẽ hít một hơi rồi tiếp lời: "Tuy ta không hiểu rõ, nhưng với tình hình hiện tại liệu Đình Đình có khi nào...".
Hứa Dĩ An ngẫm nghĩ một chút, đáp: "Chắc chắn sẽ không. Phàm ca ngay từ đầu đã không có ý định can dự vào chuyện của Nghi quốc, hơn nữa huynh ấy sẽ không có chuyện đem Đình Đình ra làm công cụ đâu".
Tống Ý Thiên thong thả lắc đầu, nhẹ nhàng nói: "Chỉ mong là vậy. Cục diện phức tạp, huống hồ ta là một hậu phi, bàn luận đến đại sự đã khiến vương gia chê cười rồi."
Dưới làn mi dài như hàng liễu rủ, ánh mắt Hứa Dĩ An ánh lên dịu dàng ấm áp: "Là An nhiều lời, nhưng phải chăng nàng đang sợ Đình Đình sẽ như nàng, đi hoà thân nơi đất khách?"
Tống Ý Thiên có chút suy tư, không khỏi tự nhủ. Đúng vậy, nàng là đang rất sợ, rồi có ngày, Đình Đình sẽ như nàng sống một cuộc sống đầy cô độc xứ người, phải lấy nam tử mà mình chẳng hề yêu, trở thành con tốt trên bàn cờ chính trị đầy cạm bẫy. Nàng sống thế này, ngoài cung nữ thái giám của Khâm Nhân cung, xung quanh đều là người xa lạ biết mặt chẳng tỏ lòng. Cuộc sống như vậy, liệu có còn gọi là sống hay chăng.
"Vương gia quá lời rồi. Ta từ nhỏ đã sống trong thâm cung nước Trịnh, bây giờ cũng không có bao nhiêu khác biệt so với trước kia. Nhưng Đình Đình thì khác, muội ấy được thương yêu, đã quen bay nhảy tự do như vậy, có lẽ không chịu được cuộc sống trong bốn bức tường đâu" Tống Ý Thiên đáp.
Bên tai, nàng nghe tiếng Hứa Dĩ An, có phần xót xa, có phần đồng cảm: "Đình Đình chắc chắn không chịu được, còn nàng, chịu nổi sao?"
Nàng, chịu nổi sao?
"Ta chịu được" Ngập ngừng giây lát, Tống Ý Thiên hướng nam tử trước mắt mỉm cười, trong nắng mai mùa hạ, đáy mắt nàng ánh lên vẻ thản nhiên không kém phần kiên định.
Chợt nghe tiếng thái giám từ xa truyền tới "Hoàng thượng tới". Trong bóng mát của lọng thêu ngũ sắc dát vàng, Hứa Dĩ Phàm bên cạnh là Lệ phi cùng Phong Hành tiến tới. Tống Ý Thiên trong đầu không nén nổi căng thẳng, lồng ngực tựa hồ nghẹn lại, lập tức quỳ xuống hành lễ: "Thần thiếp tham kiến hoàng thượng, Lệ phi nương nương, ra mắt ngũ hoàng tử"
Hứa Dĩ An cũng thỉnh an Hứa Dĩ Phàm, lại quay qua hành bình lễ Phong Hành và Lệ phi "Thái Nhiên gặp mặt Lệ phi, gặp mặt ngũ hoàng tử. Vừa rồi trong phần thi tiễn pháp phải sắp xếp sự vụ, không được chiêm ngưỡng tài nghệ của ngũ hoàng tử quả thực đáng tiếc"
Phong Hành xua tay cười xoà "Chút tài mọn đó nào có đáng gì. Thái Nhiên thân vương từ lâu đã nổi danh lục nghệ tinh thông, e là chỉ mùa rìu qua mắt thợ" Nói đoạn, tầm mắt hắn dừng lại trên người Tống Ý Thiên nói: "Chẳng hay đây là?"
Hứa Dĩ Phàm tới lúc này mới chú ý tới nàng đang quỳ dưới đất, lười biếng mở miệng: "Miễn lễ. Đây là Đoản Hoa quý tần của bản triều. Trình Thọ, đỡ nàng ta đứng lên".
Tống Ý Thiên nghe lệnh, lạnh nhạt tạ ơn hắn rồi chậm rãi dựa vào Trình Thọ đứng dậy. Nàng còn chưa kịp định thần, đã nghe thấy giọng điệu kiều mị kiêu ngạo của Lệ phi cất lên: "Từ xa đã thấy Thái Nhiên vương gia trò chuyện cùng ai đó thực vui vẻ, thì ra là Đoản Hoa quý tần. Quả là đất Lĩnh Nam sơn thuỷ hữu tình, làm người ta thật có nhã hứng"
Tống Ý Thiên nhận thấy không ổn, đầu nhanh chóng suy nghĩ nên đối đáp thế nào. Vốn nàng cùng Hứa Lạc Đình một mình ra ngoài để không bị chú ý, nay Hứa Lạc Đình trở về trướng của thái hậu, khiến Tống Ý Thiên cùng Hứa Dĩ An gặp mặt là không còn người nào khác. Tần phi gặp mặt thân vương mà không có người bồi giá đã là trái với quy củ, mà nay theo ý tứ của Lệ phi, nàng và Hứa Dĩ An còn là trò chuyện thân mật nữa.
Nàng vừa định mở miệng, Hứa Dĩ An đã trả lời trước một bước: "Thật ngại quá, Thái Nhiên đang trên đường tới vấn an thái hậu, vừa hay quý tần đây lại từ đó trở ra, thần đệ có lời hỏi xem thái hậu đã đi nghỉ trưa chưa. Làm phiền Đoản Hoa quý tần hồi lâu, là thần đệ thất lễ".
"Thái Nhiên thân vương quá lời rồi" Tống Ý Thiên khẽ gật đầu, vô tình ánh nhìn lướt qua Hứa Dĩ Phàm, thấy thần sắc hắn vẫn vô cùng bình thản lại có phần uể oải, như thể chuyện này cùng hắn chẳng liên quan.
Chuẩn Hữu My Hinh cũng thấy vẻ bàng quan của Hứa Dĩ Phàm không khỏi tức giận, làm bộ vô ý tiếp lời, ánh mắt mọng nước mê hồn sắc sảo liếc nhìn Tống Ý Thiên: "Ồ, vậy mà quý tần không có cung nhân bên cạnh sao? Dù sao cũng không phải trong cung, lại lần đầu tới đây không thông thuộc địa hình, sao có thể chủ quan không mang theo thị tỳ chứ"
"Lỗi tại nô tỳ, đã để nương nương chờ lâu" Vừa nghe giọng nói đó, Tống Ý Thiên kín đáo thở hắt ra. Linh Lung tay ôm một chiếc áo lông đỏ rực, vội vã chạy tới quỳ xuống dập đầu: "Nô tỳ tham kiến hoàng thượng, tham kiến Lệ phi nương nương cùng Nghi ngũ hoàng tử". Hứa Dĩ Phàm đưa mắt qua chiếc áo trên tay Linh Lung một chút rồi nói: "Đứng lên đi. Đó là áo lông cáo tặng phẩm của Kỳ Sơn Vương đúng không?"
Linh Lung nhanh chóng đứng dậy lùi về phía Tống Ý Thiên, khom người nói: "Bẩm hoàng thượng, chính là thứ này. Chẳng là nô tỳ cùng quý tần nương nương rời trướng của thái hậu, nhưng đi tới nửa đường mới phát hiện ra để quên mất chiếc áo lông cáo này vừa được thái hậu ban cho. Trời nóng nực, thể chất nương nương lại không được tốt, người mới đứng ở dưới tán cây này chờ nô tỳ quay lại lấy đồ"
Hứa Dĩ Phàm gật đầu vẻ đã biết, nói với Hứa Dĩ An: "Trướng nghỉ của ngũ hoàng tử là do đệ cất công sắp xếp, chi bằng đệ dẫn đường cho ngũ hoàng tử về nghỉ ngơi đi". Hứa Dĩ An mỉm cười, đưa tay khách sáo mời Phong Hành: "Được, ngũ hoàng tử mời đi hướng này". Phong Hành cũng nhanh chóng cười lớn, phất áo cáo từ rời đi.
Mà Tống Ý Thiên cũng vừa hay ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng, có chút quen thuộc, hình như đã từng ngửi qua nhưng nhất thời không nhớ đó là gì. Nàng bước lùi lại, khẽ nhún gối nhàn nhạt thưa: "Thời tiết oi nóng, thần thiếp xin lui về chuẩn bị ngọ thiện, không dám làm phiền nhã hứng của hoàng thượng và Lệ phi"
Chuẩn Hữu My Hinh khoé môi đỏ mọng khinh thị nhếch lên, cuối cùng cất giọng ngọt ngào bên tai Hứa Dĩ Phàm: "Đoản Hoa quý tần làm phiền tới hoàng thượng lại thất lễ trước hoàng tử Nghi quốc, thần thiếp thấy cần phải dạy dỗ lại nàng ta. Mong hoàng thượng suy xét".
Hứa Dĩ Phàm đưa mắt qua nàng một lát, thờ ơ nói: "Chuyện hậu cung Lệ phi ngươi tuỳ cơ xử trí". Tống Ý Thiên nghe vậy trong lòng thầm cười khổ. Hắn có lý nào không nhìn ra, nàng và Chuẩn Hữu My Hinh có hiềm khích trước. Chẳng qua làm như vậy cũng là để nàng phải chịu phong ba một phen thôi.
Có được sự chấp thuận của hắn, Lệ phi đắc ý vô cùng, thân ảnh kiều diễm lay động lòng người thướt tha tiến đến trước mặt Tống Ý Thiên, tiếng nói thốt ra như ngọc reo trong trẻo: "Quỳ xuống".
Đón được ánh mắt đầy lo lắng của Linh Lung, Tống Ý Thiên khẽ gật đầu trấn an, không đợi Lệ phi lên tiếng lần thứ hai mà nhẹ nhàng quỳ xuống. Lệ phi mắt hạnh quét qua gương mặt nàng, chán ghét dài giọng: "Thân là quý tần nhị phẩm, trước mặt hoàng tử Nghi quốc, thất lễ để hắn thấy trò cười, làm gương xấu cho hậu cung trên dưới. Nay bản cung thay mặt hoàng thượng, dùng cung quy để xử phạt. Ngươi hãy quỳ ở đây ba canh giờ để sám hối đi"
Thấy Hứa Dĩ Phàm không hề ngăn cản, nàng ta nâng lên khoé môi đỏ mọng, cao giọng chỉ tay vào Tống Ý Thiên: "Đoản Hoa quý tần, ngươi là công chúa của một vương triều, cớ sao lại có thể không hiểu lễ nghi đến thế? Công chúa Trịnh quốc ư, thì ra các công chúa nước Trịnh đều là thứ vô lễ mạt hạng như..."
Chưa kịp dứt lời, gốc cây đào bên cạnh Lệ phi bỗng bừng cháy.
"Hoàng... Hoàng thượng?" Chuẩn Hữu My Hinh kinh hô một tiếng, ngã sụp xuống dưới nền cỏ xanh. Đám người hầu phía sau không ai không khỏi sợ hãi, tất cả đều run lập cập, vội vàng quỳ xuống hốt hoảng hô: "Hoàng thượng bớt giận, hoàng thượng bớt giận".
Tống Ý Thiên không hiểu chuyện gì xảy ra, muốn đứng lên không được mà quỳ cũng chẳng xong, đang không biết làm thế nào thì đột nhiên nghe thấy thanh âm lạnh lẽo của Hứa Dĩ Phàm truyền xuống, trái ngược hẳn với ánh lửa phừng phừng như thiêu đốt bên người Lệ phi. Khuôn mặt hắn lộ rõ vẻ lãnh khốc, hệt như lần ở Thính Phong uyển khi trước: "Chuẩn Hữu My Hinh, ngươi vừa nói cái gì?" "Thần thiếp... là đang nói Tống thị kia" Lệ phi cố gắng hớp từng bụm khí trả lời.
"Tống thị?" Hứa Dĩ Phàm cười nhạt một tiếng "Trịnh quốc công chúa Tống thị? Đó là cái tên ngươi có thể mang ra lăng mạ hay sao?"
Trong lòng hắn, lửa giận ngút trời.
Trong mắt hắn là sát khí thịnh nộ khiến người ta kinh hãi.
Tống Ý Thiên đầu ong ong, ánh nắng ban trưa khiến nàng quay cuồng. Chuyện gì đang xảy ra chứ? Chẳng phải chỉ là Chuẩn Hữu My Hinh nhục mạ nàng thôi sao. Cớ gì lại khiến Hứa Dĩ Phàm nổi cơn thịnh nộ?
Còn có, gốc cây đó bốc cháy, là do Hứa Dĩ Phàm sao?
Lệ phi gắng gượng đỡ mình dậy, cả người run run, khoé mắt nàng ta bao phủ một màn sương dày chỉ chờ đọng lại "Là vì người đó mà hoàng thượng ra tay với thần thiếp ư?"
Trong đầu Tống Ý Thiên bỗng xuất hiện một cái tên.
"Là vì Tống Hoài Ninh sao?"
Ba chữ được thốt ra, Hứa Dĩ Phàm bất động.
"Đại tỷ?"
Tống Ý Thiên giật mình hô lên, ngạc nhiên nhìn Hứa Dĩ Phàm. Sau đó, nàng lại nghi hoặc nhìn Lệ phi.
Sao nàng ta biết khuê danh của Trịnh quốc đích công chúa?
Chuẩn Hữu My Hinh nhìn Hứa Dĩ Phàm hồi lâu, rồi khó khăn lắm mới thốt ra được một câu: "Lại là vì Tống Hoài Ninh sao?". Cuối cùng, từ khoé mắt dài tinh xảo, một dòng lệ tuôi rơi, phản chiếu ánh nắng mặt trời, lấp lánh như chuỗi ngọc.
"Ngươi còn dám nhắc tới nàng ấy?" Hứa Dĩ Phàm gằn từng tiếng, tay siết chặt thành quyền "Ngươi không xứng để thay thế nàng" Đáy mắt lạnh tựa băng của hắn quét nhanh qua Tống Ý Thiên "Không một ai"
Hắn lạnh nhạt quay người, không đếm xỉa tới Chuẩn Hữu My Hinh vẫn nửa ngồi nửa quỳ trên mặt đất mà bước đi: "Tới chủ trướng"
Thấy Hứa Dĩ Phàm bỏ đi, đám cung nữ thái giám của Lệ phi vội vàng xúm lại, kẻ nâng người đỡ như kiến vỡ tổ, mà Trình Thọ cũng khốn khổ một phen, hết phân phó đám cung nhân tức tốc đưa Chuẩn Hữu My Hinh còn chưa hoàn hồn về trướng nghỉ, lại tới sai người bồi Hứa Dĩ Phàm di giá tới tái cả mặt: "Hà cung nhân mau đỡ quý tần nương nương về nghỉ ngơi. Thần xin cáo lui"
Tống Ý Thiên cũng chẳng biết bản thân nàng về tới trướng nghỉ như thế nào, chỉ thấy trong lòng bàn tay đang vịn vào Linh Lung, mồ hôi túa ra đầm đìa. Tâm Liên thấy chủ tớ hai nàng trở về mặt mày tái xanh lập tức biết phát sinh sự tình, cho hết cung nữ lui ra ngoài, lo lắng nói: "Nương nương uống chút trà cho bình tâm". Nói đoạn rót cho Tống Ý Thiên một chén trà, quay sang Linh Lung: "Cô cô, vừa rồi xảy ra chuyện gì?"
Linh Lung thở hắt ra một hơi, cất giọng: "Khi nãy nương nương đưa An Tư công chúa tới chỗ thái hậu có gặp mặt Thái Nhiên vương gia, đúng lúc hoàng thượng cùng Lệ phi và vị Nghi quốc hoàng tử đó từ Kháp Nguyên đài trở về. Chỉ có hai người lúc ấy, khó tránh khỏi không hợp lễ nghi"
Tâm Liên mắt mở lớn, khẩn trương hỏi "Thật sao? Vậy hoàng thượng có trách phạt không?" "Cũng còn may là vương gia giúp chúng ta giải vây, còn có tặng vật của thái hậu nữa. Tuy Lệ phi có gây khó dễ nhưng cũng coi như bình an vô sự. Có điều..." Linh Lung hướng về phía Tống Ý Thiên đang bất động: "Những chuyện về sau nô tỳ thấy có vẻ không đơn giản như vậy, phải không nương nương?"
Tống Ý Thiên có chút giật mình, chung trà trên tay sóng sánh đổ ra tay nhói rát khiến những hỗn độn trong đầu nàng lắng xuống. Nàng đặt chung trà xuống, nhẹ nhàng lên tiếng: "Kì thực ta có quá nhiều nghi vấn, mọi sự xảy ra bất chợt, tới bây giờ ta cũng không biết phải bắt đầu suy nghĩ từ đâu. Rốt cuộc vì sao Lệ phi lại biết về Trịnh quốc Hữu Tịnh công chúa Tống Hoài Ninh?"
Tâm Liên kinh ngạc hô lên một tiếng, lắp bắp nói: "Nương nương, Lệ phi và đại công chúa có quan hệ ư? Sao có thể chứ?"
Tống Ý Thiên đưa tay tháo bớt trang sức trên đầu, để suối tóc dài đen nhánh buông xuống vai dài như thác đổ. Mi tâm nàng hơi chau lại, mơ hồ mở miệng: "Việc hoàng đế có tâm tư với một vị công chúa nơi Trịnh quốc hoàng tộc ai cũng biết, nhưng là người nào, Mẫn Bình trường công chúa không biết, tới Đình Đình cũng không hay, sao Lệ phi lại tỏ tường đó chính là đích công chúa. Hơn nữa, nàng ta còn biết cả khuê danh đại tỷ ta. Vốn nhũ danh của nữ quyến hoàng tộc tuyệt đối không truyền ra ngoài, đối với sử sách cũng chỉ có phong hiệu được ghi, vậy làm thế nào chứ?"
Không, sự tình không chỉ đơn giản như vậy. Lúc đó thái độ của Chuẩn Hữu My Hinh khi nhắc tới Tống Hoài Ninh không bình thường. Chắc chắn giữa nàng ta và Hứa Dĩ Phàm có khúc mắc, mà khúc mắc đó liên quan tới Tống Hoài Ninh.
"Lại là vì Tống Hoài Ninh sao?" Chuẩn Hữu My Hinh nói.
Hôm nay, căn bản không phải là lần đầu tiên.
Suy nghĩ một lát, Tâm Liên lắc đầu quầy quậy phàn nàn: "Khó nghĩ quá đi mất! Có lẽ nào hoàng thượng đã nói cho Lệ phi chăng? Linh Lung cô cô, người ở trong cung nhiều năm như vậy, liệu có biết được gì không?".
Linh Lung cầm chiếc lược gỗ trầm, vừa nhẹ nhàng giúp nàng chải tóc vừa đáp: "Việc này nô tỳ cũng không nắm rõ. Tuy vậy, có mấy lời đồn đại rằng năm xưa, hoàng thượng theo quy chế tổ tông rời cung tự lập cho tới năm tròn tám tuổi mới trở về, không biết vì cớ gì ôm tâm tư với một vị công chúa nước Trịnh, thậm chí đã mấy lần nhắc tới với tiên đế và thái hậu nương nương. Cũng vì lẽ đó mà sau này khi Lệ phi mới nhập cung cũng bị ghẻ lạnh một thời gian. Nhưng đó chỉ là mấy lời không căn cứ của đám cung nhân rỗi việc, thời gian đó nô tỳ còn đang phục vụ Chung Uy thái phi ở biệt cung Lạc Hi. Sau khi thái phi theo Kỳ Sơn vương tới Lĩnh Nam, nô tỳ trở lại nội cung mới loáng thoáng nghe được, khó có thể xác minh"
"Vậy, ngươi có từng nghe nói tới việc hoàng đế có hoả pháp không?" Nghĩ tới cây đào bừng bừng bốc cháy, lúc đó mọi chuyện xảy ra chỉ trong giây lát, mà lúc đó Tống Ý Thiên nhìn thấy, chính là Trình Thọ chạy tới nắm lấy tay áo Hứa Dĩ Phàm giật nhẹ.
Phán Hoả, Trịnh Thuỷ, Vệ Mộc, Nghi Phong. Tứ quốc mỗi nước đều tượng trưng cho bốn thái cực khác nhau, có bên mình thần thú hộ quốc bảo vệ linh khí quốc gia. Nước Phán từ thuở sơ khai lấy hoả làm gốc, vốn do hoả quân Xích Thược ngụ tại Diễm Nhạc sơn bảo hộ. Tuy nói quốc chủ chính là người gìn giữ phong ấn để triệu hồi thần thú, trước nay chưa bao giờ nghe nói có người nào khai triển được linh thuật, hơn nữa từ các văn tự cổ xưa cho tới cách thức triệu hồi, tất cả đều được bảo hộ vô cùng kín kẽ. Chỉ cần bí mật bị lộ ra, vận mệnh của quốc gia cũng coi như tận diệt.
Khẽ lắc đầu, Linh Lung trong chớp mắt đã vấn lại tóc cho nàng theo lối lạc loa. Nàng đón từ tay Tâm Liên hộp trang sức, tỉ mẩn lựa chọn rồi cài lên mái tóc đen nhánh tựa gỗ mun của Tống Ý Thiên: "Nô tỳ quả thực chưa từng nghe qua điều gì như vậy. Hoàng thượng trước nay ngoài việc nhiễm hàn độc từ trận Phũ Đan thành mà tóc đặc biệt biến bạch một lần mỗi tháng, chưa từng có điểm gì dị thường. Bất quá nô tỳ cho rằng, sự việc hôm nay đột ngột như vậy không đầu không đuôi, đối với nương nương mà nói biết được chưa hẳn đã là chuyện tốt"
Tống Ý Thiên đưa mắt nhìn Tâm Liên đang đôn đáo chuẩn bị đồ thiện trưa, mỉm cười: "Ta hiểu, càng biết nhiều sẽ càng bị cuốn vào sâu. Vốn dĩ ta chỉ muốn sống nhàn tản vô hình, còn thay thế Hữu Tịnh công chúa..." Nàng cười nhẹ "Ta chính là làm không nổi"
Đại tỷ, rốt cuộc còn bao nhiêu lần, ta còn phải chịu đựng bao nhiêu lâu nữa đây?