Vì tấu sớ không công khai ra ngoài nên Minh Châu cũng bí mật dâng sớ tạ tội với Hoàng đế. Hoàng đế thấy rõ ràng Nạp Lan có ý với cung nữ thổi tiêu hôm nọ, có lẽ hắn sợ phụ thân Minh Châu không vui vẻ tiếp nhận hôn sự này nên mới có thái độ từ chối.
Hoàng đế nghĩ vậy liền cố ý chuyển tấu sớ cho Minh Châu xem, quả nhiên Minh Châu vô cùng kinh sợ, vội dâng tấu tạ tội. Đến nay xem ra việc này đã xong xuôi, hắn cầm bút trầm ngâm do dự. Trên đầu bút thấm đầy mực đen nhánh, chỉ sau một lúc chần chờ, giọt mực đã rơi xuống "tách" một tiếng vào trên tấu, cực kì nổi bật. Hắn cảm thấy có điềm không may mắn, nhẹ nhàng đẩy tấu sang một bên, hạ bút.
Lâm Lang đang dâng trà tiến vào, thấy Hoàng đế đặt bút xuống nàng liên dâng khay trà sơn đỏ sẫm lên, Hoàng đế giơ tay ra lấy. Vì quy củ không cho phép nhìn thẳng vào Hoàng đế nên ánh mắt nàng hơi hướng xuống, không ngờ lại nhìn thấy bút tích vô cùng quen thuộc kia: "Nô tài xin theo hôn sự của nhi tử Tính Đức..."
Ngực nàng bỗng đau thắt lại, cả người bất giác rã rời, chỉ nghe một tiếng "choang", tách trà màu hồng phấn có hoa văn lá trúc màu trắng đã vỡ tan, toàn bộ nước trà nóng hổi trong tách tràn hết ra bàn. Hoàng đế than "ôi" một tiếng, nàng phục hồi lại tình thần, sắc mặt trắng bệch: "Nô tì đáng chết!"
Thấy trên ngự án là một đống trà nước hỗn độn, Hoàng đế muốn đứng dậy, nàng bị doạ đến mặt cắt không một chút máu: "Vạn Tuế Gia có bị bỏng không?"
Hoàng đế thấy một đôi mắt sáng đầy sợ hãi của nàng đang nhìn chằm chằm hắn, nàng vừa kinh hoảng vừa sợ sệt, trông thảm thương vô cùng. Hắn đang định đáp lời thì Lương Cửu Công đã sớm hai ba bước vội vàng chạy đến nơi, một bên giúp hắn lau nước rớt trên áo bào, một bên quát Lâm Lang: "Ngươi hầu hạ như thế nào vậy? Hôm nay Vạn Tuế Gia mà bị bỏng, cho dù đền cả cái mạng này của ngươi cũng không đủ!" Vốn mặt nàng đã trắng bệch, nàng phạm vào đại tội như vậy khiến cho sắc hồng cuối cùng trên mặt nàng cũng biến mất luôn, lệ rơi trong suốt, đã sắp sửa khóc đến nơi. Nàng cố gắng trấn tĩnh, lấy khăn tay ra lau nước trà trên vạt áo của Hoàng đế.
Vì khoảng cách giữa hai người quá gần nên Hoàng đế ngửi thấy một mùi hương hoa mai xa xôi ập tới, vấn vít quanh quẩn. Chiếc khăn tay màu trắng của nàng có thêu hoa văn tứ hợp như ý màu nhạt trên đó, khiến hắn hơi hơi giật mình.
Lương Cửu Công vẫn liên mồm sai bảo: "Mau mau đi lấy thuốc bỏng đi." Đã sớm có thái giám chạy vội đi lấy, Hoàng đế nói: "Trẫm không bị bỏng."
Cúi đầu nhìn thấy cổ tay nàng đã phồng rộp lên, bất giác hỏi: "Bị bỏng sao?" Hoàng đế nâng khuỷu tay nàng lên, thay nàng vén tay áo. Cánh tay trắng mịn nõn nà hiện ra dưới lớp áo xanh, đẹp như hoa như ngọc. Trên nền trắng, vết bỏng màu hồng càng đập vào mắt. Lúc này Hoàng đế mới thấy không ổn, nhẹ nhàng thả tay. Mặt Lâm Lang đã sớm ửng đỏ, đỏ tới tận mang tai, nàng khó xử không nói nên lời.
May mà tiểu thái giám đã chạy lấy thuốc bỏng về, Lương Cửu Công thấy Hoàng đế không bị thương nên nhẹ nhàng thở ra. Lúc này vẻ mặt hắn khi nhìn Lâm Lang mới dịu đi một chút: "Ngươi lui xuống xoa thuốc trước đi, bị bỏng cũng không cần cố gắng quá sức, mấy ngày tới không phải đến hầu hạ."
Sau khi nàng trở về phòng, mặc dù đã thoa thuốc nhưng cổ tay vẫn đau đớn từng trận liên tục không ngừng. Nàng nằm ở trên giường nhắm mắt một lúc lâu mới mơ hồ chợp mắt.
Một lúc sau, Hoạ Châu hết ca trực trở về phòng, nghe nói Lâm Lang bị thương nên đem bát cháo đến: "Hôm nay lại đến phiên của Tiếu Tứ, muội có gì cần gửi không?" Vốn dĩ trong cung cấm không thể vụng trộm truyền tin tức hay đồ vật gì ra ngoài, nhưng bọn thái giám thể nào cũng có lúc được sai xuất cung, các cung nữ có quan hệ tốt với thái giám đều có thể gửi thư về nhà, hoặc một hai vật dụng gì đó. Các nàng hầu hạ ngự tiền, mấy tên thái giám kia đều phải a dua nịnh hót, cứ cách vài ngày lại đến xu nịnh.
Trong lòng Lâm Lang đang buồn bã, nàng chỉ lắc lắc đầu. Hoạ Châu thấy vẻ mặt nàng khác thường, tưởng là do nàng mới bị Lương Cửu Công khiển trách nên an ủi: "Đi hầu hạ thì ai chả bị mắng, mắng xong thì quên thôi, muội đừng nghĩ nhiều. Tiểu Tứ khó khăn lắm mới được đi ra ngoài một lần, muội không muốn gửi về nhà thứ gì sao?"
Trên cổ tay Lâm Lang có một vết bỏng hơi hơi rát, nhưng trong tim lại đau như dao cắt, nàng đáp nhỏ: "Muội làm gì còn nhà." Khe khẽ thở dài, ánh mắt nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy hoa lá cây cối trong đình tươi tốt, đồ mi đã nở hoa trắng đầy đình. Gió nhẹ thổi qua, sắc xuân đậm nét, hoa nở ngào ngạt, cảnh vật yên tĩnh không một tiếng động.
Đã đến lúc hoa đồ mi nở rồi, những ngày xuân chầm chậm cuối cùng cũng sắp đi qua.
Tuy nói là thuốc trị thương của Thái y viện chế ra cực kì hiệu nghiệm nhưng vết bỏng của nàng cũng phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng vài ngày. Ngày hôm nay vừa mới bắt đầu đi hầu hạ lại, vừa đúng ngày Hoàng đế đi lập đàn cầu mưa. Thiên tử cầu mưa, coi như đại sự, nghi thức cử lễ đương nhiên vô cùng rườm rà phức tạp. Gấp gáp nhất là phải chọn được ngày tốt. Tất cả các ngày đẹp mà Khâm Thiên Giám chọn ra, có hơn phân nửa là do nhìn sắc trời. Quan trọng nhất là, sau khi Hoàng đế tế trời, nhất định phải có mưa xuống, có mưa ngay trong ngày cầu mưa đó là tốt nhất. Nếu không thì trời cũng chẳng nể mặt mũi của Hoàng đế, gây tổn hại tới tôn nghiêm của cửu ngũ chí tôn. Vì vậy, Khâm Thiên Giám cố ý đợi tới lúc sắc trời đen tối u ám, đoán chắc trong vài ngày tới sẽ có mưa liền đi báo đã chọn được ngày lành.
Khâm Thiên Giám: nơi chịu trách nhiệm quan sát các hiện tượng thiên nhiên, dự đoán thời tiết, chọn ngày lành tháng tốt.
Ngày Kỷ Mão, Hoàng đế tự mình đi ra khỏi cổng thành, đi bộ đến trước thiên đàn cầu mưa. Đi theo ngự giá là các quan lại lớn nhỏ, bước chầm chậm tới thiên đàn. Lúc này trời đã nổi gió lớn, cuồng phong gào thét, mây đen bao trùm cả bầu trời, thành trì như sắp sửa bị nuốt gọn bởi màu đen. Đợi đến lúc ngự giá quay về cấm thành thì đã là đầu giờ thân, Hoàng đế vẫn chưa ăn cơm chiều. Xưa nay hắn chỉ ăn hai bữa, buổi tối thì có thêm điểm tâm được dâng lên. Đây vẫn là quy tắc Thái tổ lập ra lúc thân chinh trên ngựa. Hoàng đế đã ăn chay ba ngày, hôm nay còn đi bộ vài dặm nhưng đang lúc tuổi trẻ sức lực dồi dào nên tinh thần vẫn cực kì hưng phấn, ăn uống lại càng nhiều hơn bình thường. Ngay tại Càn Thanh cung ăn liền hai bát cơm một cách ngon lành.
Lâm Lang đang dâng trà lên điện, chợt nghe tiếng gió thổi vào cửa sổ, "tạch" một tiếng khiến nó mở toang ra. Thái giám vội đi tới đóng lại, Hoàng đế sai bảo: "Không được đóng."
Hoàng đế đứng dậy, đi tới trước cửa sổ nhìn sắc trời bên ngoài, mây đen bao phủ, một trận gió thổi qua, ép những đám mây ra hàng vạn sợi tơ trắng bạc rủ xuống. Chỉ nghe tiếng mưa rào rào rơi xuống ngói, không lâu sau mưa càng ngày càng lớn, như chậu nước đổ ào ào ra. Bốn phía trong điện bốc lên hơi nước mông lung, Hoàng đế phấn khởi thốt lên: "Mưa rồi!"
Lâm Lang quỳ xuống, tay bê khay trà: "Nô tì chúc mừng chủ nhân."
Hoàng đế quay lại thấy nàng, hỏi: "Trẫm có gì mà chúc mừng?"
Lâm Lang đáp: "Mưa to xối xả, là việc hỷ của dân chúng thiên hạ sau đại hạn lâu ngày, đương nhiên cũng là việc hỷ của Vạn Tuế Gia." Trong lòng Hoàng đế vui mừng, khẽ cười một cái, hắn duỗi tay cầm lấy tách trà. Vừa mới mở nắp ra đã thấy khác với mọi ngày: "Đây là gì?"
Lâm Lang đáp: "Hôm nay Vạn Tuế Gia phải đi bộ khá xa, trên đường đi nhất định đã khát khô cổ họng, thế nên nô tì to gan bảo phòng ngự trà chuẩn bị chè hạnh nhân."
Hoàng đế nếm một chút, chè hạnh nhân làm từ hạnh nhân ngọt lịm, hãm bởi nước sôi, lại thêm nước, đợi đến khi nguội thì hớt lớp váng trên đi. Thêm nước trong và bỏ gạo nếp vào, gạo nếp ở đây đã được cán nhỏ thành bột trắng li ti. Xong dùng lụa lặng hết bã, lại thêm nước, đun sôi, thêm sữa, cuối cùng bỏ vào viên đường của phương tây. Một bát chè ngọt lịm hơi sánh, nếm một thìa đã thấy vô cùng thơm ngon. Hắn nói: "Chè này rất ngon, hạnh nhân lợi phổi, ngươi suy nghĩ thật chu đáo." lại hỏi thêm: "Có còn không?"
Nàng đáp: "Bẩm, vẫn còn." Hoàng đế liền bảo: "Dâng một ít lên Thái hoàng thái hậu." Lâm Lang lĩnh chỉ lui xuống, nàng lấy một cái giỏ rồi đặt vào đó bát chè to, sai tiểu thái giám đi lấy ô rồi tự mình cầm giỏ đi tới cung Từ Ninh chỗ Thái hoàng thái hậu.Thái hoàng thái hậu nghe chuyện Hoàng đế phái người đem chè tới liền cho gọi Lâm Lang vào. Thái hoàng thái hậu ngồi đoan trang trên tràng kỉ, mặc y phục hàng ngày là áo lụa màu đỏ thẫm, có thêu hình ngọc lan, trên đầu chỉ cài hai, ba chiếc trâm ngọc mộc mạc, vừa hiền hoà vừa đoan trang, toả ra một khí khái uy nghiêm. Lâm Lang tiến vào điện, nàng cung kính hành lễ xong liền đứng lui sang một bên.
Thái hoàng thái hậu trên mặt lộ rõ sự vui vẻ, cực kì vui mừng nói: "Phiền tới Hoàng đế lo đến ta như vậy, một bát chè còn sai người không quản mưa gió đưa tới." Nhìn thấy xiêm y của nàng ẩm ướt liền dấy lên chút cảm thương: "Ngươi tên là gì?"
"Bẩm Thái hoàng thái hậu, nô tì tên là Lâm Lang." Nàng đáp.
Thái hoàng thái hậu cười bảo: "Tên này rất hay, đúng là một đứa nhỏ nhẹ nhàng uyển chuyển, trước đây ta chưa từng thấy ngươi, ngươi làm việc ở cung Càn Thanh bao lâu rồi?"
"Nô tì mới hầu hạ ngự tiền được một tháng." Nghe xong lời nàng đáp, Thái hoàng thái hậu gật gật đầu, lại hỏi: "Hôm nay Hoàng đế trở về, tinh thần người thế nào, có tốt không?"
"Tinh thần Vạn Tuế Gia cực kì tốt, đi một quãng đường xa như vậy nhưng vẻ mặt vẫn hồng hào như cũ." Thái hoàng thái hậu tiếp tục hỏi: "Bữa chiều ăn gì? Ăn có ngon không?"
Lâm Lang trả lời từng câu hỏi một, Thái hoàng thái hậu sai bảo: "Quay về cẩn thận hầu hạ cho tốt, nói lại với chủ nhân ngươi, bảo người phải tự bảo trọng thân thể, thế là đã hiếu thuận với ta rồi."
Lâm Lang vâng lời, thấy Thái hậu không còn lời nào sai bảo nữa nên cúi đầu lui ra ngoài, theo đường cũ đi về cung Càn Thanh.
Lúc này mưa càng nặng hạt hơn, khắp nơi chỉ nghe thấy tiếng "ào ào" của hạt mưa. Đầu rồng phun nước đặt bên ngoài điện nổi bật trong trận mưa, vô cùng hùng vĩ. Trong vòng mười bước chân chỉ thấy một màn hơi nước bao phủ, tường đỏ lưu ly của cung điện ẩn hiện dưới lớp sương mù của màn mưa. Gió càng ngày càng mạnh, cứ nhắm thẳng vào người nàng mà thổi tới. Mặc dù nàng có mang ô nhưng thỉnh thoảng mưa vẫn quất vào dưới tán ô. Đến lúc trở về đến cung Càn Thanh thì xiêm y đã ướt hơn nửa. Nàng đành vuốt vuốt lại tóc mai rồi đi vào trong điện gặp Hoàng đế.
Hoàng đế đang ngồi duyệt tấu sớ, sai thái giám lấy "Chức phương ngoại kỉ" (sách về địa lý thế giới) đến. Mới đọc được hai ba trang thì cảm nhận được một mùi hương thoang thoảng càng ngày càng gần, không khỏi ngẩng đầu nhìn lên.
Lâm Lang uyển chuyển thỉnh an: "Bẩm Vạn Tuế Gia, Thái hoàng thái hậu thấy bát chè rất thích, hỏi thêm về việc hàng ngày của Hoàng thượng, còn nói với nô tì, Vạn Tuế Gia tự mình bảo trọng thân thể, như thế đã coi là hiếu thuận với Thái hoàng thái hậu rồi."
Hoàng đế nghe nàng truyền lại lời nói của Thái hoàng thái hậu, đứng dậy lẳng lặng nghe. Đợi nàng nói xong, mùi thơm quanh quẩn kia càng ngày càng mỏng manh như sắp biến mất, cứ như muốn thẩm thấu vào xương cốt của người ta. Hắn không kìm được nhìn chằm chằm vào nàng, chỉ thấy tóc mai đen nhánh nổi bật trên sườn khuôn mặt trắng mịn, trên đó đang đọng lại những giọt nước trong suốt long lanh như hạt châu. Bỗng nhiên có một hạt nhẹ nhàng nhỏ xuống, xuống xiêm y màu xanh kia, trong nháy mắt đã không thấy đâu nữa. Bởi vì xiêm y ướt đẫm, dính sát vào thân thể nên hiện ra một vóc dáng uyển chuyển, thật sự động lòng người.
Hơi lạnh của nước mưa thấm vào trong cơ thể nàng khiến nàng cảm thấy vô cùng lạnh lẽo, mũi ngưa ngứa, nàng đành lấy chiếc khăn lên che rồi không nhịn được mà hắt xì một cái. Tại ngự tiền thất lễ, nàng vội vàng lùi xuống hai bước, nói: "Nô tì thất lễ." Trong lúc bối rối, chiếc khăn từ từ rời khỏi tay rơi xuống, nhẹ nhàng hơi liệng trong không trung rồi đáp xuống đất không một tiếng động.
Nhặt lên cũng không được, mà không nhặt cũng chẳng xong. Tâm trạng bất an, màu hồng nơi gò má ngày càng hiện rõ, khiến Hoàng đế nhớ tới hoa sen thanh khiết nổi bật trên chiếc chén nhỏ bằng bạch ngọc khắc đầy hình hoa lê kia, chưa nhấp ngụm nào đã thấy lòng say say. Hắn bất giác nhặt lên chiếc khăn, đưa trả lại nàng. Nàng nhận lấy cũng không được, không nhận càng không được, má lại càng đỏ, cứ như ráng chiều mê người. Đang lúc đẩy đưa này, Lương Cửu Công dẫn Hoạ Châu đem áo tới. Lương Cửu Công vốn thông minh tỉnh táo, vừa thấy cảnh đó liền dừng bước lại, Hoàng đế đã nghe thấy tiếng bước chân, quay người đem chiếc khăn bỏ vào trong ống tay áo của mình.
Hoàng đế quay lưng về phía Lương Cửu Công. Lương Cửu Công cùng Hoạ Châu chưa nhìn thấy gì cả. Lâm Lang đỏ mặt, Lương Cửu Công nói: "Trời mưa ướt như thế, Lâm Lang, đi thay xiêm y đi, ăn mặc thế này thật quá thất lễ."
Tuy là câu trách cứ từ miệng một đại tổng quản lâu nay vẫn hay chỉ trích bề dưới, nhưng lần này lại chẳng mang theo chút ý khiển trách nào, Lâm Lang không biết hắn đã nhìn thấy gì chưa, chỉ đành cung kính đáp lại "vâng".
Trong lòng nàng bất an, tới buổi chiều, Hoàng đế đi thỉnh an trở về từ Trữ Tú cung, Lương Cửu Công lui xuống đốc thúc bọn thái giám. Các cung nữ thái giám khác đều ở hết bên ngoài noãn các bận rộn châm đèn dầu, thắp đèn lồng, chỉ còn duy nhất một mình nàng hầu hạ ngự tiền.
Trong điện cực kì yên tĩnh, tĩnh lặng đến mức nghe thấy tiếng ống tay áo của Hoàng đế phẩy qua ngự án bằng gỗ trắc, ánh mắt nàng nhìn chằm chằm vào trong tách trà nhỏ đang nguội lạnh dần dần, đang định lui xuống đi đổi tách khác. Hoàng đế bỗng ngẩng đầu gọi nàng: "Chờ một chút." Không hiểu sao nàng cảm thấy hơi hốt hoảng, Hoàng đế bình thản lấy ra chiếc khăn giấu trong tay áo, nói: "Trong cung nhiều quy củ, sai phạm như buồi chiều nay để người khác nhìn thấy chắc chắn ngươi sẽ bị trách phạt." Giọng nói đó vô cùng dịu dàng, nàng nhận lấy chiếc khăn, nhỏ giọng nói: "Tạ ơn Vạn Tuế Gia."
Hoàng đế khe khẽ vuốt cằm, chợt thấy bên ngoài cửa có một bóng người thoáng qua nên hỏi: "Kẻ nào đang lén la lén lút ở bên ngoài?"
Hoá ra là thái giám đứng đầu Kính Sự phòng - Ngụy Trường An, hắn dập đầu một cái: "Thỉnh an Vạn Tuế Gia." rồi dâng lên một khay bạc. Lâm Lang lui xuống đổi trà, vừa vặn gặp Hoạ Châu đang ôm bao y phục ở cuối hành lang, hai người vừa đi vừa nho nhỏ nói chuyện. Hoạ Châu nhìn thấy Ngụy Trường An lĩnh chỉ đi vào từ xa xa, liền làm mặt quỷ với Lâm Lang, ghé vào tai nàng nói nhỏ: "Muội đoán xem hôm nay Vạn Tuế Gia sẽ lật thẻ bài của vị nào?"
( Lật thẻ bài: Bạn nào hay xem phim cổ trang TQ chắc đã biết, công công sẽ dâng lên một khay xếp sẵn thẻ bài, bên trên có khắc tên của các vị phi tần hậu cung, Hoàng đế chọn ai đêm nay sẽ lật úp thẻ tên người đó xuống.)
Lâm Lang thấy nóng bừng phía sau tai, dần dần lan xuống cổ. Nàng nói: "Tỷ thật không chín chắn gì cả, việc này thì liên quan gì đến tỷ chứ." Hoạ Châu thè lưỡi: "Chỉ muốn xem vị chủ nhân nào được nhận thánh ân mà thôi."
Lâm Lang bảo: "Vị nào được sủng ái cũng đâu giống nhau, mà tỷ ấy à, toàn lao tâm khổ trí vì những chuyện đâu đâu." Đột nhiên buồn bã nói: "Không biết bây giờ Vân Sơ tỷ tỷ sao rồi..."
Cung nữ hầu hạ ngự tiền lâu nay vẫn có quy định nếu không xin nghỉ phép thì không được đi lung tung, Vân Sơ lại không thể đến cung Càn Thanh thăm nàng.
"Chẳng dễ dàng gì tỷ mới đến đây thì Vân Sơ lại phải đi rồi. Ba người chúng ta cùng nhau tiến cung, khó khăn lắm mới thành tỷ muội thân thiết, đáng tiếc là chẳng thể ở bên nhau..." Hoạ Châu nói xong thở dài một hơi.
Lâm Lang bỗng nhiên cười mỉm: "Hoá ra tỷ cũng biết thở dài đấy, muội cứ tưởng tỷ không biết buồn bao giờ."
"Đời người, sao có thể không có nỗi buồn chứ."
Hiện tại Lâm Lang và Hoạ Châu cùng ở một gian phòng. Lâm Lang vốn rất dễ ngủ, nhưng tối nay lại mất ngủ, trằn trọc mãi không ngủ được. Lại nghe thấy tiếng sột soạt từ giường bên cạnh, thì ra Hoạ Châu vẫn còn thức. Nàng nhỏ giọng gọi: "Hoạ Châu."
Hoạ Châu hỏi: "Muội vẫn chưa ngủ?"
"Vừa mới chuyển sang phòng này, ba bốn hôm nay muội chẳng ngủ được giấc nào ngon cả." Lâm Lang đáp xong lại hỏi Hoạ Châu: "Hôm nay tỷ sao thế, lâu nay tỷ cứ đặt mình xuống là ngủ liền, Vân Sơ tỷ vẫn trêu tỷ là sâu ngủ đầu thai cơ mà."
Hoạ Châu nói: "Hôm nay Vạn Tuế Gia có nói với tỷ một câu."
"Vạn Tuế Gia nói câu gì mà khiến tỷ mất ngủ cả đêm thế?" Nàng không khỏi cười nói.
Hoạ Châu đáp: "Vạn Tuế Gia hỏi tỷ..." nói đến đây đột nhiên dừng lại, chẳng nói tiếp nữa. Lâm Lang hỏi: "Hoàng thượng hỏi tỷ chuyện gì?" Hoạ Châu không nói lời nào, sau một lúc lâu bỗng cười ra tiếng: "Cũng không có gì, mau ngủ đi."
Lâm Lang bực mình bảo: "Tỷ đúng là úp úp mở mở, nói một nửa giấu một nửa thế làm gì?" Hoạ Châu nhắm mắt im lặng, giả bộ ngủ rồi, Lâm Lang cũng chẳng còn cách nào. Sau một lát lại nghe thấy tiếng hô hấp đều đều, hoá ra Hoạ Châu đã ngủ thật. Nàng trằn trọc thêm một lúc rồi cũng mông lung đi vào giấc ngủ.
Giờ mão hôm sau Hoàng đế đi khỏi cung Càn Thanh nghe quần thần bẩm báo công việc. Cung Càn Thanh từ đó trở nên yên tĩnh hẳn. Thái giám làm mấy việc nhỏ nhặt đang quét sàn, phất trần phủi bụi. Lâm Lang đi từ phòng ngự trà về, Hoạ Châu gọi nàng đến bên rồi nói nhỏ: "Vừa có người của cung Thái hậu tới, tỷ hỏi qua, hiện tại Vân Sơ tỷ tỷ khá tốt."
Lâm Lang nói: "Chờ đến lúc có cơ hội xin nghỉ, chúng ta đi thăm tỷ ấy."
Xin nghỉ cũng chẳng dễ dàng, đến tận cuối tháng tư khi Hoàng đế ra ngoài thành xem tình hình trồng mạ mới có cơ hội. Trong cung Càn Thanh, ngoài Lương Cửu Công dẫn vài thái giám cận vệ ngự tiền đi theo hầu hạ thì mấy cung nữ như Lâm Lang, Hoạ Châu... đều ở lại. Trước đó một ngày, Lâm Lang và Hoạ Châu xin Lương Cửu Công cho nghỉ nên hôm nay mới có thể đi thăm Vân Sơ.
Ai ngờ Vân Sơ lại bị Thái hậu phái đi chỗ Đoan Tần tặng đồ. Hai người chẳng gặp được, lại cũng không tiện đợi lâu, chỉ đành quay về cung Càn Thanh. Vừa vào cửa cung đã thấy một tiểu thái giám hoang mang căng thẳng chạy đến: "Hai vị tỷ tỷ vừa đi đâu? Ngụy Am Đạt có lệnh mọi người về phòng ngay."
Lâm Lang hỏi: "Xảy ra chuyện gì?" Tiểu thái giám kia nói: "Cũng không phải là xảy ra chuyện... nghe nói là mất đồ vật gì đó."
Hoạ Châu trong lòng bất an, vội vã cùng Lâm Lang đi về phòng. Trong phòng đã đông nghịt người, một phòng toàn cung nữ, thái giám, tất cả đều là người hầu hạ trong cung Càn Thanh. Ngụy Trường An đứng đó, sầm mặt nói: "Sáng sớm nay, chiếc nhẫn màu xanh ngọc bích của Vạn Tuế Gia đã không thấy đâu cả. Vốn không định làm ầm ĩ lên, nhưng mà hiện tại xem ra, không làm không được." Nói xong liền gọi Khương Nhị Hỷ - thái giám chuyên quản lý đồ trang sức của Hoàng đế đến: "Ngươi tự nói đi, đầu đuôi như thế nào?"
Khương Nhị Hỷ vẻ mặt như đưa đám, kể lại: "Chỉ trong nháy mắt... Mới tối qua còn thấy Vạn Tuế Gia tháo ra đặt tại tràng kỉ, nô tài vốn định cầm lấy cất giữ, nhất thời bận bịu kiểm tra mấy thứ, nào là dây lưng, tràng hạt... liền quên mất. Đến lúc nô tài nhớ ra thì quý chủ nhân (chỉ một vị phi tần tôn quý nào đó) đã tới hầu hạ Hoàng đế ngủ. Cứ nghĩ không sao, ai dè sáng sớm nay chẳng thấy đâu nữa. Bây giờ Vạn Tuế Gia vẫn chưa biết, lúc sáng có hỏi thì nô tài chỉ bẩm là đã cất đi rồi. Đợi lát nữa Vạn Tuế Gia hồi cung, nô tài không còn mạng sống nữa!"
Ngụy Trường An bảo: "Tìm không ra thì tất cả chúng ta đều mất mạng. Ai đã cầm lấy chơi đùa thì mau mau giao ra đây."
Trong phòng yên lặng đến mức một cái kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy được, Ngụy Trường An thấy tất cả mọi người đều nín thở, hắn cười lạnh: "Đã rượu mừng không uống lại muốn uống rượu phạt thì... ta đây cũng chẳng khách khí nữa. Tất cả những người có thể tới gần Hoàng thượng, đặc biệt là những ai hôm qua có vào Tây Noãn Các đứng lên trước cho ta."
Cung nữ thái giám hầu hạ ngự tiền đành bước lên phía trước. Lâm Lang và Hoạ Châu cũng bước lên. Ngụy Trường An nói: "Hiện tại chắc chắn đồ vẫn chưa ra khỏi cung Càn Thanh được. Mỗi gian phòng đều phải kiểm tra một lần cho ta."
Lâm Lang quay mặt sang thấy Hoạ Châu sắc mặt tái nhợt, liền nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay, ai ngờ Hoạ Châu tránh đi, còn nói lớn: "Ngụy Am Đạt, như thế không hợp quy củ. Mất đồ thì mọi người đều bị nghi ngờ, nhưng công công lại sai người soát phòng chúng nô tài, như thế là thế nào?"
Xưa nay Ngụy Am Đạt hống hách kiêu ngạo, nhưng Hoạ Châu lại là người Thái hậu phái tới, hắn cũng có vài phần kiêng dè nàng. Thế nhưng lần này nàng to tiếng trước bao người, sao mà hắn nhẫn nhịn được, hắn trừng mắt: "Ý của ngươi là, phòng của ngươi không dám để chúng ta kiểm tra?"
Hoạ Châu cười nhạt: "Nô tì không phải kẻ trộm, có gì mà không dám?" Ngụy Trường An liền mỉm cười: "Vậy là tốt rồi, trước tiên chúng ta cứ đi kiểm tra một vòng."
Hoạ Châu còn muốn tranh cãi nhưng Lâm Lang đã nhéo mạnh cổ tay nàng một cái, Hoạ Châu đau quá đành nhịn xuống không nói nữa.
Ngụy Trường An lập tức dẫn người đi kiểm tra từng phòng một. Tất cả các rương hòm, ngăn tủ đều được mở ra. Đến phòng Lâm Lang, Hoạ Châu thì lúc soát vô cùng cẩn thận, ngay cả dưới đệm giường cũng lật lên. Hoạ Châu nhìn cảnh cả đám thái giám lục tung phòng chỉ cười lạnh lùng. Chợt nghe một người hô: "Tìm thấy rồi!"
Tìm thấy trong một bọc quần áo nhét tận dưới đáy của cái rương, quả nhiên là chiếc nhẫn màu xanh ngọc bích, dưới ánh mặt trời, màu xanh biếc lấp lánh long lanh, cực kì chói mắt. Ngụy Trường An vội vã cầm lấy, giao cho Khương Nhị Hỷ, Khương Nhị Hỷ chỉ nhìn một cái liền nói: "Đúng là cái này, mặt trong còn có tục danh của Vạn Tuế Gia." Ngụy Trường An đưa lên gần mắt nhìn, bên trong quả nhiên có khắc hai chữ "Huyền Diệp", trên miệng không khỏi nở nụ cười lạnh: "Cái rương này của ai?"
Sắc mặt Lâm Lang đã trắng bệch từ lâu, cả người lảo đảo, đứng cũng không vững, âm thanh từ miệng thoát ra như từ nơi nào đó xa xôi: "Là của nô tì."
Ngụy Trường An liếc mắt nhìn nàng một cái, khe khẽ thở dài, rồi lại lắc lắc đầu, dường như có chút thương tiếc. Hoạ Châu vội vàng nói: "Lâm Lang tuyệt đối không thể ăn trộm đồ! Lâm Lang tuyệt đối không thể ăn trộm đồ!" Ngụy Trường An bảo: "Vật chứng cũng có đây rồi, còn có gì để nói sao?"
Hoạ Châu bật thốt lên: "Chắc chắn có người vu oan giá hoạ."
Ngụy Trường An cười nói: "Ngươi nói hay nhỉ, ai vu oan giá hoạ? Trong phòng này ai có thể vào thì chính là người đó vu oan."
Hoạ Châu tức đến mức không nói được lời nào. Lâm Lang mặt cắt không còn giọt máu, chân tay lạnh cóng, nàng không vội vàng tranh cãi. Ngụy Trường An nói với Lâm Lang: "Vật đã tìm được rồi, phiền ngươi đến chỗ quý chủ nhân một chuyến."
Lúc này nàng mới mở miệng: "Nô tì không biết chiếc nhẫn vì sao lại ở trong rương của mình, đến trước mặt quý phi, cũng chỉ nói được câu trên mà thôi."
Ngụy Trường An cười bảo: "Đến trước mặt Đồng chủ nhân ngươi có nói một ngàn câu, một vạn câu cũng vô dụng thôi." Nói xong bĩu môi, hai tên tiểu thái giám bước lên. Lâm Lang nói: "Nô tì tự đi."
Ngụy Trường An cười một tiếng, dẫn nàng đi ra ngoài về hướng đông của lục cung bẩm báo với Đồng Quý Phi.