Tịch Chiếu Huề Phương Điện

chương 50

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Mộ Dung Nghi cùng Tiểu Vũ rời khỏi kinh thành, mua một mảnh đất ở một vùng quê xa xôi. Ban ngày có gió nhè nhẹ thổi qua, guồng nước ở trong gió chầm chậm ngâm nga một khúc ca xưa cũ, nước chảy quanh năm tựa hồ ngay tại nơi đây lặng yên mà qua. Ban đêm, tiếng côn trùng kêu rả rích, bóng cây g vào nhau, trăng sáng soi rọi khắp nơi…

Tiểu Vũ đã từng hỏi Mộ Dung Nghi muốn trồng cây gì trong vườn, hắn dường như không cần suy nghĩ liền trả lời là cây ngô. Khi Tiểu Vũ lại hỏi hắn vì sao muốn trồng cây ngô, Mộ Dung Nghi suy nghĩ nửa ngày, ngửa đầu nói: “Đại khái là vì cây ngô có mùi thơm ngát, còn có tiếng cành lá va chạm vào nhau làm ta thấy vui …”

Tiểu Vũ cười cười nói: “Rõ ràng Uẩn phi từng nói, ngươi lúc trước vốn là thích trộm ngô. Hiện tại chúng ta đã được tự chọn loại cây trồng cho mình, về sau người thích hái bao nhiêu thì hái!”

Mộ Dung Nghi cãi lại rằng mình đã lớn không hề trộm ngô nữa, Tiểu Vũ lại nói hắn đời này cũng không có ngày mà hắn lớn lên nổi. Hai người ở trong mảnh vườn vừa mới xới đất chạy đuổi bắt nhau, Mộ Dung Nghi chạy được hai ba bước đã ngã sấp xuống. Tiểu Vũ ở một bên cười ha ha, nói hắn có phải là muốn tự chôn mình xuống đất, sau này có một loại cây nở ra rất nhiều Mộ Dung Nghi hay không.

“Ngươi đang cười ta! Ta sẽ không đứng dậy!”

“Ha ha… Ngươi cũng không đem mình đi trồng thật được, bằng không sau này mọc ra nhiều ngươi như vậy, ta yêu làm sao hết đây!”

“Nói xạo quá!” Mặt Mộ Dung Nghi lập tức đỏ hồng lên như trái cà chua trong vườn nhà lão Lý.

Tiểu Vũ tiến lên ghé vào trên lưng Mộ Dung Nghi, đè hắn xuống không cho hắn đứng lên.

“Làm gì vậy! Ngươi nặng quá a!” Mộ Dung Nghi nói lầm bầm, một ít đất đã lấm vào miệng.

“Đem ta và ngươi trồng cùng một chỗ a, như vậy mỗi một quả ngươi đều có ta bầu bạn…”

“Tiểu Vũ… Ta thực hạnh phúc…”

Không lâu sau, Mộ Dung Nghi cùng Tiểu Vũ nhìn thấy hoàng bảng của triều đình dán ở trong thôn.

Đương kim Thánh Thượng thân nhiễm bệnh nặng, không thể lo liệu triều chính, đành sớm truyền ngôi cho thái tử. Các Thừa tướng Triệu Lam, Tứ vương gia Mộ Dung Đinh Hiên, Đại học sĩ Lục Tử Mặc phụ chính triều sự.

Mộ Dung Nghi ngơ ngác nhìn chăm chú vào chữ nghĩa trên hoàng bảng. Tiểu Vũ nhíu mày nói: “Thật không biết là hắn thật sự sinh bệnh nặng như vậy hay là vẫn đang giở trò gì …”

Mộ Dung Nghi cười cười, kéo Tiểu Vũ rời đi. “Đi thôi, chúng ta còn phải đi mua nông cụ mà!”

Hai người ngồi ở trong quán, uống trà ăn mì, nghe mấy người ở bên uống rượu bàn luận thế sự.

“Vị Hoàng Thượng này phải truyền ngôi sớm cho thái tử, có phải là… gắng gượng không nổi nữa?”

“Ngươi lời này cũng không thể nói lung tung, nguyền rủa… Cẩn thận rơi đầu…”

“Thúc phụ ta là thái y trong cung, biểu ca của ta mấy hôm trước trở lại, nghe ý tứ của hắn nói Hoàng Thượng sau khi mắc mưa ở trong lễ săn bắn về rồi sốt cao, hơn mười ngày không có hạ nhiệt… Thật vất vả mới hạ xuống, nhưng là người cũng không còn tỉnh táo…”

“Không tỉnh táo? Có ý gì?”

“Chính là… phát điên…”

Dù cho thanh âm của bọn đã hạ xuống rất nhỏ, Mộ Dung Nghi cùng người nói chuyện dựa lưng vào nhau, nghe được vô cùng rõ ràng.

“Phát điên” hai chữ này không ngừng quanh quẩn trong đầu của hắn. Vị Lục ca tâm kế vô cùng thâm trầm kia làm sao có thể thành ngu ngốc? Điều này nhất định chính là lời đồn nhảm… Nói không chừng hắn là thấy làm hoàng đế không có ý nghĩa mới thoái vị, lại nói không chừng hắn là mượn cơ hội xuất cung tới bắt mình và Tiểu Vũ … Nhưng là vô luận như thế nào, hắn cũng sẽ không ngốc.

Tiểu Vũ không nói lời nào, lẳng lặng nhìn Mộ Dung Nghi ngồi đối diện cứ đem mì nhét mãi vào miệng, cho đến mức mặt Mộ Dung Nghi đỏ bừng, mới nói: “Nếu thật sự ăn không vô, không nên miễn cưỡng chính mình.”

Trên đường hai người về nhà, Tiểu Vũ nhìn Mộ Dung Nghi thất thần vô hồn, thở dài nói: “Làm sao vậy? Ngươi đang lo lắng cho hắn?”

“Ha? Lo cho ai?” Mộ Dung Nghi xoay đầu lại, trên mặt miễn cưỡng nặn ra một nụ cười cùng khó coi.

“Mộ Dung Phi Dật.” Tiểu Vũ trả lời ngắn gọn mà bình tĩnh.

“Ta như thế lại lo cho hắn? Đương nhiên là không lo lắng rồi! Hắn là Hoàng đế, hắn có nhiều thái y như vậy, có nhiều linh đan dược liệu như vậy, làm sao có thể ngốc được? Hắn tâm kế tính tẫn như vậy, lẽ nào lại dễ dàng buông tha cho ngôi vị hoàng đế? Nói không chừng đây cũng là mưu kế của hắn, ta làm sao mà tin được! Ta không lo lắng… Ta một chút cũng không…”

“Ta chỉ nói tên của hắn thôi, ngươi lại phản ứng dữ dội như vậy?”

“Bởi vì… Bởi vì…” Mộ Dung Nghi hô hấp trở nên vô lực, trời đất trong mắt hắn cũng mờ mịt xoay tròn.

“Bởi vì ngươi cảm thấy được đó là thật sự.” Tiểu Vũ nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của Mộ Dung Nghi, sau đó ôm lấy đầu hắn, nói: “Nhưng là, cho dù đó là thật sự, chúng ta có thể làm được gì?”

Tiểu Vũ nắm tay Mộ Dung Nghi, chậm rãi quay về nông trang. Giờ đây hắn chỉ có thể hy vọng Mộ Dung Phi Dật hảo hảo. Cũng không phải bởi vì hắn Mộ Dung Vũ thiện lương, mà là bởi vì hắn hiểu rất rõ Mộ Dung Nghi. [em Vũ, em thật là men lỳ ah, đàn ông chân chính! T^T]

Cửu ca của hắn luôn hy vọng khi mình khoái hoạt, thì đồng thời những người khác cũng khoái hoạt, cho dù người đó có là kẻ làm hắn thống khổ – Mộ Dung Phi Dật. Còn nữa, hắn hiểu được, kỳ thật Mộ Dung Nghi đối Phi Dật cũng không phải không hề động tâm, chẳng qua ở trước loại nam tử như thế, Mộ Dung Nghi không khỏi lui bước.

Ở trên bờ ruộng cách đó không xa có vài đứa nhỏ ngồi chơi vỗ tay hát.

“Tiểu tiểu tử, ngồi ở trước nhà, ngồi ở trước nhà, làm gì? Đốt đèn, nói chuyện, thổi đèn, thắp nến!”

“Tiểu tiểu tử, ngồi ở trước nhà, ngồi ở trước nhà, làm gì? Đốt đèn, nói chuyện, thổi đèn, thắp nến!”

“Tiểu tiểu tử, ngồi ở trước nhà, ngồi ở trước nhà, làm gì? Đốt đèn, nói chuyện, thổi đèn, thắp nến!”

….

Một khắc kia, Mộ Dung Nghi ngồi sụp xuống mặt đất, hai tay ép chặt vào lỗ tai. Bức tường cao ngất đã bảo vệ mình bao lâu nay trong phút chốc đang sụp đổ, trí nhớ tràn về giống như thủy triều dâng trào, làm cho hắn mất lực thở dốc, cảm giác giống như mắc nạn chìm vào trong biển nước.

——————–

AAAAAAAAAAAAAAAAAAAA… Tại sao tới bây giờ em mới hồi phục trí nhớ hả Nghi???? Tại sao em nỡ để Phi Dật ca vì yêu em mười mấy năm, chờ đợi ngày có được trái tim của em mười mấy năm, em vẫn không đáp lại trái tim chân thành của ảnh. Ảnh yêu em, trân trọng em, dù con người ảnh có ham muốn bao nhiêu, vẫn chưa bao giờ ép em, chưa từng cưỡng đoạt em. Tất cả những gì ảnh làm là để chờ đợi ngày trái tim em hướng về ảnh… Dù ảnh có dùng trăm ngàn phương thức sai trái, nhưng tình yêu của ảnh không hề có tội lỗi gì… Nhưng em bỏ lại ảnh, đi theo Tiểu Vũ, tìm hạnh phúc riêng của em… tới khi Phi Dật ca không thể sống thiếu em mà phát điên rồi, thì em mới nhớ lại hả???

Trời ơi, làm fic này bạn tới điên theo luôn, đau khổ quá chịu không nổi, vừa làm vừa khóc, vừa nghĩ vừa khóc, vừa type vừa khóc, huhuhu T____T

Truyện Chữ Hay