Không gian trong phòng bếp không lớn, hai người đứng kế nhau bên cạnh bàn bếp, áo ngủ tơ lụa màu đỏ của Cố Khả Hinh như lửa thiêu đốt người, dáng vẻ tự nhiên, hai đầu lông mày ôn hòa, hai tay dang ra vừa đúng, sẽ không đụng phải Cảnh Viên, dừng lại ở một khoảng cách thích hợp.
Cảnh Viên ngẩng đầu, người trước mặt có đường nét cân đối, khí khái hào hùng, nét mặt trong trẻo, vô duyên vô cớ mang lại cho nàng cảm giác quyến rũ cùng lẳng lơ, có thể là do trời sinh phụ nữ vốn đã mềm mại, nhưng rất kì lạ, trước đây nàng gặp qua nhiều người như vậy cũng chưa thấy ai mang lại cho nàng cảm giác thế này.
Thật mới mẻ, mới mẻ đến mức thu hút tầm mắt của nàng.
Cổ áo ngủ của Cố Khả Hinh rất rộng, dang tay ra như vậy, tùy tiện lộ ra xương quai xanh tinh tế cùng da thịt trắng nõn, tơ lụa màu đỏ dán trên da cô tạo nên hai màu trắng hồng tương phản rõ rệt, mị hoặc đến tột cùng, rất hấp dẫn nhưng cũng rất chói mắt.
Một mùi hương nhàn nhạt từ trên người Cố Khả Hinh tỏa ra, bay nhảy trong không khí, loại hương nước hoa này không quá nồng nặc lại nhanh chóng lên men khắp phòng bếp, bao phủ, quanh quẩn, người trước mặt nàng mang một nụ cười yếu ớt, mặt mày ôn nhu, hai tay dang ra quy quy củ củ, cũng không có nửa phân vượt quá quy định, Cảnh Viên vô thức lùi về sau.
Đây là phản ứng theo bản năng của nàng.
Cố Khả Hinh thấy hành động của nàng thu tay lại, cười nói: "Được rồi, không trêu em nữa."
"Một cái ôm thôi mà, buổi sáng tôi còn chủ động cho em ôm đấy, đồ keo kiệt." Cô nửa thật nửa giả oán trách làm Cảnh Viên hơi đỏ mặt, buổi sáng lúc nàng khóc lóc thảm thiết quả thật Cố Khả Hinh chủ động cho nàng ôm, mà nguyên nhân xảy ra chuyện đó cũng là nàng, nếu cô muốn một cái ôm an ủi cũng là hợp tình hợp lí.
Nói chung, vẫn là vấn đề của nàng.
Trên mặt Cảnh Viên có chút áy náy, Cố Khả Hinh nhìn dáng vẻ nàng thành thật như thế đuôi lông mày thấp thoáng ý cười, ghé sát vào, nhỏ giọng hỏi: "Làm sao vậy?"
"Tức giận sao?"
Cô hết sức đè thấp tiếng nói như đang nỉ non, vừa trầm thấp vừa có từ tính, nghe vào tai có chút ngứa.
Cảnh Viên ngước mắt, Cố Khả Hinh đột ngột tiến lại gần, cả khuôn mặt chiếu vào tầm mắt, ngay cả lông mi cũng thấy rõ ràng từng sợi, vầng trán trắng nõn, sống mũi cao thẳng, hốc mắt sâu thẳm, khi nhìn cần, đường nét trên khuôn mặt càng đâu ra đấy, củ ấu rõ ràng, còn có đôi môi kia, khóe môi khẽ nhếch, lộ ra nụ cười nhàn nhạt cùng hàm răng trắng muốt.
Chân thật môi hồng răng trắng.
Trên mặt cô là nụ cười ôn hòa, ngay tại thời khắc này lại mang đến cho Cảnh Viên cảm giác công kích, không phải ác ý nhưng cũng làm cho nàng chống đỡ không nổi.
Cảnh Viên lùi về sau một bước, tủ lạnh ở phía sau, lưng nàng dán vào trên cửa tủ lạnh, lạnh lẽo không nói nên lời, Cố Khả Hinh lùi về sau hai bước, cười nói: "Em sao lại không biết đùa thế chứ."
"Không phải trên mạng còn đồn em trải qua yêu đương rồi sao?"
Cô nói xong khóe mắt liếc đến sắc mặt của Cảnh Viên, tựa như muốn tóm gọn dấu vết để lại trên khuôn mặt lạnh lẽo trước sau như một của nàng, Cảnh Viên nghe được hai chữ yêu đương sắc mặt u ám, mặt hơi trầm, cúi đầu, dịch sang bên cạnh hai bước, nhẹ giọng nói: "Thật có lỗi."
"Tôi cần phải trở về."
Nàng cúi đầu, xoay người, cổ tay thình lình bị người khác nắm lấy, đầu ngón tay lành lạnh dán trên da thịt, Cảnh Viên hơi rùng mình, Cố Khả Hinh ở phía sau nàng nói: "Em chưa lấy hộp trà."
Một hộp trà bị dúi vào trong tay lòng bàn tay nàng, Cố Khả Hinh nói: "Giúp tôi cẩn thận đánh giá."
Hộp trà trong tay Cảnh Viên nặng trĩu, nặng cả nghìn cân, nàng nắm trong lòng bàn tay, gật đầu.
Từ phòng Cố Khả Hinh đến phòng Cảnh Viên cũng không xa, chỉ cách nhau một vách tường mà thôi, Cảnh Viên ngồi trên sô pha phóng tầm mắt về phía hộp trà ngon được đặt trên bàn.
Nàng vậy mà nhận lấy rồi?
Nàng vậy mà nhận đồ của Cố Khả Hinh đưa rồi?
Rõ ràng lúc cô đưa qua nàng có thể từ chối để lại trên bàn bếp, nhưng nàng không làm thế, rõ ràng nàng giỏi nhất là từ chối người khác lại không thể từ chối Cố Khả Hinh, có lẽ bởi vì chuyện bố của cô qua đời làm nàng nhớ đến người kia, có lẽ là cuộc gọi kia làm nàng cảm thấy áy náy với Cố Khả Hinh, cũng có lẽ là do cô đột nhiên đến gần, đường nét khuôn mặt có mấy phần tương tự kia làm cho nàng không thể kháng cự.
Tóm lại —— nàng nhận lấy rồi.
Cảnh Viên có chút buồn bực vì hành đồng của mình, nhưng cũng hết cách, nàng chỉ có thể tìm tòi trên mạng, nghĩ xem nên tặng lại món quà gì mới thích hợp.
Đêm đã khuya, trên mạng lại sôi nổi khác thường, Cảnh Viên rửa mặt xong ra ngoài, lúc lên mạng tìm quà mới nhớ đến sự kiện bị mình lãng quên, dường như động thái về Cố Khả Hinh ở trên mạng không thấy nữa.
Nghĩ đến sự cố không đáng có của mình, Cảnh Viên không khỏi cảm thấy áy náy, vừa mới tắm rửa xong tóc dài còn hơi ướt, giọt nước từ đuôi tóc chảy ra thấm vào áo ngủ, gương mặt trắng trắng nộn nộn đã được tẩy trang, đón lấy ánh sáng mờ ảo, tạo thành cái bóng nho nhỏ, nàng có thói quen đọc sách trước khi ngủ, điện thoại từ trước đến nay chỉ được xem như đồng hồ báo thức, hiện tại lại được nắm trong tay.
Cảnh Viên nhấn like scandal của Cố Khả Hinh, từ đầu đến cuối là ké fame hay là xác nhận
Cảnh Viên thật sự là người biết nội tình sao
Bình luận đa dạng, loại lí do phủ nhận nào cũng có, Cảnh Viên không thường mở khu bình luận ra xem, dùng không quen tay cho lắm, xem rất chậm, phần lớn bình luận đều nói nàng đang ké fame, đương nhiên cũng có những lời bàn tán khác: Không phải ké fame, Cảnh Viên không phải loại người như vậy.
Một nghệ sĩ tuyến mười tám chỉ có ba mươi nghìn fans, lúc này nhấn like không phải ké fame thì là gì?
Ba mươi nghìn fans đó là fans thật, căn bản không có tí hơi nước nào, so với mấy minh tinh tuyến một toàn là thủy quân thì tốt hơn nhiều.
Nói ai đấy? Đừng có được đà lấn tới, Cảnh Viên nếu không phải ké fame thì chả lẽ Kỳ Kỳ thật sự yêu đương với Cố Khả Hinh? Cố Khả Hinh cô ta xứng sao?
Kéo xuống hơn nửa đều là lời lẽ kiểu này, trên mạng ầm ĩ không chịu nổi, toàn bộ ngập tràn tên của nàng, Cố Khả Hinh với Cận Kỳ, một cái lại một cái lần lượt được gửi đi, bên trái bàn luận chứng minh là đúng, bên phải trả lời cái gì đó vả mặt, hai bên giống như đang cãi nhau, mày mắng tao trước, tao quay lại, hết đợt này đến đợt khác, Cảnh Viên lướt đến cuối cũng coi như hiểu được, fan của Cận Kỳ không thừa nhận cô ta với Cố Khả Hinh yêu nhau, tìm kiếm một tia manh mối phản bác lại, cũng đưa ra ảnh chụp hai người nhiều lần đứng trên sân khấu khác nhau hoặc ánh mắt trên cùng sân khấu không khớp nhau mà fan CP của hai người lại cố gắng chứng minh hai người ở bên nhau là sự thật, tung ra mấy tin tức xác nhận tương tự, sau đó cư dân mạng đứng lại một bên mới có thể tạo thành tình cảnh ồn ào náo động như thế.
Trên mạng bày ra một bữa tiệc thịnh soạn như vậy hiển nhiên là vì một cái like của nàng.
Cảnh Viên trầm mặc, nhớ lại lời của người đại diện Ngôn Khanh, nàng cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Ngôn Khanh: Trên mạng vẫn tranh cãi kịch liệt, em có cần nói gì đó hay không?
Nàng không muốn Cố Khả Hinh bởi vì sự vô tình lỗ mãng của mình mà bị tổn thương.
Lúc Ngôn Khanh nhận được tin nhắn của Cảnh Viên suýt chút nữa ngã từ trên giường xuống đất, cô vọt lên trên mạng ngay lập tức, nhìn thấy Cảnh Viên không có động thái gì mới mới thở phào, sau đó rời khỏi Weibo, trở lại khung trò chuyện, tin nhắn của Cảnh Viên tựa như tin nhắn thoại, cách một cái màn hình Ngôn Khanh cũng có thể tưởng tượng được biểu cảm của nàng, phảng phất còn nghe được cả giọng nói.
Cũng thật thần kì, nàng tiến vào giới giải trí cũng được hơn một năm, lúc nào thì có chuyện nàng vì chuyện của người khác chủ động nhắn tin cho cô? Bình thường chỉ có cô chủ động liên hệ nàng, nàng có thể hồi âm đúng giờ cô đã muốn cảm tạ trời phật, thật sự quá kì lạ.
Chẳng qua Ngôn Khanh không dám nhiều chuyện, nếu đây là nghệ sĩ khác dưới tay cô thì đã sớm bị cô lột da, dụng hình tra khảo, nhưng hết lần này đến lần khác là Cảnh Viên, bà cô này ấy à, đừng nói đến lột da nàng, cho dù nàng muốn lột da mình cô cũng phải cười híp mắt chịu đựng.
Các cụ có câu quan trên một cấp đè chết người, mà bối cảnh của Cảnh Viên đâu chỉ đơn giản là quan trên một cấp, đây rõ ràng là một trời một đất, ngay cả ông chủ của cô nhìn thấy Cảnh Viên cũng phải khiêm nhường khách sáo mấy phần, cũng không cần nói đến cô, bây giờ nàng chỉ sơ suất nhấn like một cái, cho dù nàng có nói Cố Khả Hinh với Cận Kỳ ở bên nhau, cô đoán cô cũng phải giải quyết chuyện này đâu ra đấy.
Dù sao thì giải quyết không ra đâu với đâu.
Ông chủ cũng sẽ cho cô ra bã.
Ngôn Khanh xốc lại tinh thần, gửi tin nhắn: Không có gì, chị đã liên hệ với người đại diện của Cố tiểu thư, đêm nay sẽ xử lí.
Lúc này Cảnh Viên mới yên tâm, nàng tắt khung trò chuyện tiếp tục lên mạng tìm quà, trong phòng bốn bề lặng ngắt như tờ, nàng ngồi ở mép giường, hai chân co lên, tóc dài xõa bên người, một tay chống ở cánh môi, nhẹ nhàng gõ, tay kia vẫn đang tìm kiếm quà tặng.
Cố Khả Hinh thiếu cái gì?
Người như cô ấy có vẻ cũng không thiếu cái gì.
Cô sẽ thích cái gì?
Hình như cũng chưa nghe thấy cô nói đặc biệt thích cái gì.
Cảnh Viên do dự trong chốc lát, quyết định lên mạng tra thêm sở thích của Cố Khả Hinh, nàng mở trình duyệt ra sau đó gõ tên của Cố Khả Hinh, rất nhiều kết quả hiện ra: Tình yêu của Cố Khả Hinh và Cận Kỳ
Thank you, next.
Đối tượng scandal của Cố Khả Hinh.
Thank you, next.
Bối cảnh gia đình của Cố Khả Hinh.
Thank ——
Ngón tay của Cảnh Viên dừng ở kết quả tìm kiếm này, suy nghĩ một chút vẫn nhấp vào.
Quan hệ gia đình, không có tên mẹ, lí do: chết vì khó sinh.
Bố là nhân viên của một công ty bình thường, năm năm trước xảy ra tai nạn ngoài ý muốn qua đời, cũng không nói chi tiết, chỉ qua loa vài chữ, sau đó giới thiệu cơ duyên để Cố Khả Hinh tiến vào giới giải trí cùng thành tích hiện tại của cô, cuối cùng còn tổng kết lại —— năm năm mới lấy được vai nữ chính, thời kì đỉnh cao đã qua, khó lòng vực dậy.
Nói hươu nói vượn!
Nàng đối diễn với Cố Khả Hinh, biết thực lực của cô, người như cô làm sao có thể khó lòng vực dậy.
Cảnh Viên nghẹn một hơi thoát khỏi trình duyệt, suy nghĩ mấy giây cũng không nhụt chí, gỡ bỏ trình duyệt.
Phần mềm trong điện thoại ít đến đáng thương, Cảnh Viên im lặng tựa vào đầu giường, liếc mắt nhìn sang cái tủ bên cạnh, ánh mắt dừng lại trên quyển sách trong ngăn tủ, hai mắt nàng tỏa sáng, lập tức gửi tin nhắn cho Cố Khả Hinh.
—— Cố tiểu thư, chị thích uống lạnh trà không?
Cũng chỉ cách nhau một bức tường, Cố Khả Hinh vừa mới nằm xuống, âm thanh thông báo từ điện thoại đã truyền đến, cô đưa tay lấy điện thoại bên dưới gối, nhìn thấy tin nhắn của Cảnh Viên, Cố Khả Hinh trầm mặc mấy giây, khóe môi giơ lên một nụ cười.
Không nghĩ đến nhanh như thế đã tìm quà đáp lễ, cũng phù hợp với tính cách không muốn thiếu nợ người khác của nàng.
Cố Khả Hinh trả lời nàng: Thích.
Cảnh Viên thở phào: Thích là tốt rồi.
Nàng vừa gửi tin nhắn đi bên kia đã đáp lại: Vẫn chưa ngủ?
Cảnh Viên trầm mặc: Vừa mới tắm xong, chị cũng chưa ngủ?
Cố Khả Hinh nằm ở trên giường, bên ngoài là tiếng gió rít gào, khí lạnh xuyên qua khe hở cửa sổ lùa vào trong phòng, lại bị máy sưởi ngăn cản, cổ áo ngủ của cô mở rộng, bên trong không mặc nội y, bộ ngực mềm mại êm ái, dưới ánh đèn, khe hở màu trắng sữa như ẩn như hiện, Cố Khả Hinh kéo áo lại, ngón tay thon dài dừng trên màn hình điện thoại: Chuẩn bị ngủ, ngày phải còn phải quay mà.
Cảnh Viên nhận được tin nhắn cũng nằm xuống, nàng còn chưa trả lời lại đầu bên kia lại gửi tin nhắn đến: Ngoan, em cũng nghỉ ngơi sớm một chút, ngủ ngon.
Ngoan...
Cảnh Viên nhìn thấy chữ này chớp chớp mắt, trong lòng nổi lên một cảm giác kì lạ, trước đây người khác nói từ này với nàng, nàng chỉ cảm thấy chán ngấy, cho rằng người ta ăn nói tùy tiện, tuyệt đối không để ý đến.
Nhưng Cố Khả Hinh gửi cho nàng, nàng cảm thấy âm thanh của cô văng vẳng bên tai, trầm thấp kéo dài, mang theo ý cười, nàng cũng không có cảm giác bị xúc phạm, giống như lời bạn bè ân cần hỏi han, Cảnh Viên nghĩ nghĩ mấy giây, trả lời lại: Ngủ ngon.
- ------------------------------------------
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Mỗi ngày một câu hỏi: Khi nào thì Cảnh lão sư mới bắt được cái đuôi của Cố lão sư.
Cảnh Viên: Cố tiểu thư có thích lạnh trà không? Em tặng cho chị một ít.
Cố Khả Hinh: Thích chứ, vậy Cảnh tiểu thư có thích bao ngón tay không? Chị đeo cho em.
Cảnh Viên:.......