Từ sau khi biết bộ phim được đưa đi thẩm duyệt, Kỷ Uyển luôn cảm thấy nôn nao, lo lắng đề phòng mà đếm từng ngày, điện thoại không rời khỏi tay, còn nghĩ đủ mọi cách nghe ngóng tin tức mới nhất.
Nghe nói đợt thẩm duyệt cuối cùng phải mất 7 ngày, nhưng đã qua 7 ngày rồi mà Tổng cục bên kia vẫn im lặng mãi, không có dấu hiệu gì thêm, cứ nghĩ đến là dạ dày cô lại quặn lên. Khoảng thời gian này cô học được rất nhiều điều về giới điện ảnh, mới hiểu được ý nghĩa của việc phân cấp thẩm tra ở Trung Quốc, nói đơn giản chính là áp đặt. Chỉ cần bọn cảm thấy có vấn đề thì sẽ kiến nghị đem về sửa đổi thậm chí không được lên sóng. Hơn nữa, nhận nhiệm vụ thẩm định, cắt giảm nội dung còn là một đám bô lão đã quá 60 tuổi.
Tình huống này đối với bọn họ mà nói thật sự rất rủi ro. Mặc dù Kỷ Uyển không có ý kiến gì với người lớn tuổi nhưng cô cũng biết bọn họ mang tư tưởng bảo thủ, nếu như bọn họ vẫn nghĩ Trương Bắc Trạch dùng chất cấm...
Nghĩ cũng không dám nghĩ đến. Kỷ Uyển phát hiện khắp người đều đau nhức.
Hơn nữa bây giờ ngoài phim ra, sản xuất album cho Trương Bắc Trạch cũng làm hao hết sức lực của cô.
Kế hoạch ban đầu của cô là vừa quay phim vừa tìm thời gian rảnh tiếp tục tìm nhà sản xuất thích hợp giúp anh viết ca khúc, nhưng sự việc lại không được thuận lợi.
Lúc bắt đầu quay phim còn coi như thuận lợi, nhưng theo sự mâu thuẫn kịch liệt của cốt truyện, Trương Bắc Trạch nhập vai đến nỗi sụp đổ 2 lần, cô suy đoán điều này là do những tình tiết đó khá tương đồng với điều anh đã trải qua, cô muốn anh thả lỏng nhưng đạo diễn lại tàn nhẫn yêu cầu mọi người đừng làm ảnh hưởng sự cảm nhận của anh về nhân vật hết. Trong tình huống đó, cô không thể để anh làm thêm bất kỳ công việc nào khác, cũng không muốn làm anh quá lao tâm làm những chuyện khác. Chuyện cứ kéo dài mãi, trong lúc đó cô tìm được một nhà sản xuất âm nhạc có tiếng ở HongKong, nhưng thời gian thu âm lại chậm trễ mãi không thể định được khiến đối phương mất kiên nhẫn, sau khi hối thúc vài lần cô quyết định để tiểu Mã cùng ban nhạc đem ca khúc mà Trương Bắc Trạch đã thu âm xong qua, hơn nữa bảo bọn họ cùng với nhà sản xuất thảo luận về ca khúc chủ đề trước.
Nhưng sau khi bọn họ đến Hồng Kông 1 ngày, nhà sản xuất gọi riêng cho cô nói ngoài tiểu Mã thì những thành viên khác của ban nhạc đều không thể ở lại, bởi vì kĩ thuật của bọn họ so với thực lực của Trương Bắc Trạch không ăn khớp nhau, không thể biểu diễn ra tác phẩm tốt nhất cho khán giả.
Việc như vậy lúc thu âm <Đường chân trời> đã từng xảy ra, Nghiêm Tùng tìm một ban nhạc khác, lúc đó cô còn vui mừng vì yêu cầu nghiêm khắc của Nghiêm Tùng, nhưng bây giờ, sự quyết định nằm trong tay cô mới phát hiện ra bản thân không có sự nhẫn tâm để nói đổi là đổi được.
Cô đã từng vì chuyện này mà sầu lo, nhưng cô biết ban nhạc của Tiểu Mã toàn là những người trẻ tuổi yêu thích âm nhạc thật sự, bọn họ đối với việc hợp tác với Trương Bắc Trạch tạo ca khúc vô cùng nhiệt tình, cô sao có thể lạnh lùng để bọn họ đứng ngoài cuộc được chứ? Hơn nữa Tiểu Mã cũng là 1 thành viên của ban nhạc, nếu như anh ta biết được việc này anh thì phải quyết định như thế nào chứ?
Cô phiền não suốt 2 ngày, Trương Bắc Trạch hỏi cô có tâm sự gì sao, cô sợ anh nghĩ ngợi nên không nói ra. Ngày thứ 3, cô từ chỗ quay ngoại cảnh bay đến HongKong. Sau khi trải qua sự suy nghĩ kỹ càng và đấu tranh tư tưởng, cô đưa ra một quyết định vô tình, đồng ý với ý kiến của nhà sản xuất.
Sau khi tiểu Mã và ban nhạc biết được chuyện này quả nhiên vô cùng kinh ngạc, tiểu Mã phẫn nộ nói muốn cùng tiến cùng lùi với anh em, sẽ không vì chút tiền mà ruồng bỏ ban nhạc của mình.
Cô lại nói với bọn họ, làm việc một cách cảm tính sẽ không thể làm ra được âm nhạc thực sự. Chỉ có thực lực mới có thể quyết định tất cả.
Đến nay cô vẫn không dám tin mình sẽ nói ra những lời làm tổn thương người khác như vậy, nhưng cô thật sự đã nói rồi. Sau khi cô nói xong, sắc mặt của ban nhạc đều thay đổi.
Ngày hôm sau tiểu Mã cùng những thành viên khác tiếp nhận quyết định của cô, chỉ để lại 1 mình Tiểu Mã, mang theo nhạc cụ quay về đại lục. Tiểu Mã hỏi cô rốt cuộc anh ta quyết định như vậy là sai hay đúng? Cô nói cô cũng không biết nữa.
Trên đường quay về cô đã khóc.
Cho đến khi Trương Bắc Trạch quay phim xong cô mới nói chuyện này cho anh biết. Anh yên lặng hồi lâu mới ôm cô vào lòng nói một câu, ngốc quá, lúc đó để tôi ra mặt là được rồi.
Cô nghe câu này xong không biết sao sự nuối tiếc và áy náy trong lòng đỡ hơn một chút.
Trương Bắc Trạch bây giờ đang ở HongKong thu âm album, cô ở lại thành phố để có thể ứng phó với tình hình, nhưng ngày cứ trôi qua tâm tư cô lại càng ngày càng lo lắng.
Nếu như không thể thông qua thẩm duyệt…...thì phải làm sao? Trương Bắc Trạch bỏ ra nhiều tâm huyết như vậy, đạo diễn Châu Dương, thầy Lý Thiên Hoa cùng những thành viên khác của đoàn phim đều đã nỗ lực biết bao nhiêu, nếu như không thông qua thẩm duyệt…...bọn họ có trách Trương Bắc Trạch không? Trương Bắc Trạch có tự trách không? Nếu như phim, ca khúc của Trương Bắc Trạch đều không thể phát hành thì những nỗ lực của anh đều thành công cốc hết hay sao? Là do cô ép buộc anh, giờ cô phải ăn nói với anh thế nào đây? So với 1 năm trước liệu có phải anh sẽ càng sa sút? Cô làm sao để chịu trách nhiệm với anh đây?
Vấn đề cứ lần lượt hiện ra khiến Kỷ Uyển tự ép mình đến nỗi không thở được, cuối cùng phát cô hiện ra trên vai gánh áp lực nặng đến vậy, nặng đến mức cô khó có thể chống đỡ được.
Nếu thất bại thì có nghĩa là Trương Bắc Trạch cũng tiêu luôn.
Rút ra được kết luận này, dạ dày cô quặn lên, đau đến nỗi muốn nôn ra.
Chị Lưu ở bộ phận xã giao thấy tinh thần cô tiều tụy, khuyên cô về nghỉ ngơi, cô gật đầu đồng ý nhưng vẫn ngơ ngác ngồi trên ghế không động đậy.
Điện thoại đột nhiên reo lên nhưng Kỷ Uyển giống như không biết gì.
Chị Lưu kỳ quái nhìn cô, sau đó kêu cô một tiếng làm cô lấy lại tinh thần nhận điện thoại.
Kỷ Uyển lúc này vẫn ngơ ngác mà nghe máy.
"Cô Kỷ, chúc mừng cô, thẩm duyệt được thông qua rồi."
"...... Hả?" Kỷ Uyển nhất thời chưa nhảy số kịp.
"Tôi nói việc thẩm duyệt bộ phim đã được Tổng cục đã thông qua rồi!" Đối phương giảm tốc độ nói, mang theo ý cười lặp lại lần nữa.
Trong đầu Kỷ Uyển trống rỗng, sau đó đứng bật dậy: "Phim được thông qua thẩm duyệt rồi sao?"
"Đúng, chúc mừng cô, bây giờ cô có thể yên tâm rồi!"
"Thật sự được thông qua rồi sao? Tin tức có chính xác không, không phải giả chứ? Thật sự được thông qua rồi sao?" Kỷ Uyển kích động lặp lại vài lần.
"Đúng vậy, thông qua rồi! Thật sự không dễ dàng gì, nghe nói mọi người tranh đấu rất lâu, chủ yếu là do việc lúc trước Trương Bắc Trạch dùng chất cấm nhưng cuối cùng vẫn đồng ý thông qua rồi."
Kỷ Uyển cảm thấy đại não trống rỗng, cô ngốc nghếch cười: "Cảm ơn, cảm ơn."
Cúp điện thoại, cô đứng đó cười ngây ngô hồi lâu, sau đó mới cầm điện thoại vui mừng xoay vài vòng, chị Lưu còn nghĩ rằng cô trúng tà rồi, ngây người một lát cô mới định thần lại, lấy áo khoác chạy vội ra ngoài: "Tôi đi HongKong."
Hai tiếng sau, Tiểu Mã, Trương Bắc Trạch đang thảo luận cùng nhà sản xuất Eric thì nghe thấy âm thanh cửa mở rất mạnh, anh ngẩng đầu lên thấy Kỷ Uyển giống như xe lửa xông vào ngực anh.
“Kỷ Uyển?”
"Trương Bắc Trạch, thông qua rồi, thông qua rồi!" Kỷ Uyển có có dịp cười lớn.
Thật ra Trương Bắc Trạch cũng áp lực không thua gì cô, ngơ ngác đứng hồi lâu: "Thông qua cái gì?"
"Phim điện ảnh, phim điện ảnh thông qua thẩm duyệt rồi!" Kỷ Uyển hưng phấn nhảy lên trong lòng anh.
Anh nắm chặt cánh tay cô, ngơ ngác chớp mắt: "Thật sao?"
"Thật!" Kỷ Uyển gật mạnh đầu.
Nụ cười của Trương Bắc Trạch dần lộ ra, đột nhiên bế bổng cô lên xoay vài vòng.
Eric và tiểu Mã không có cảm xúc này, mặc dù vui mừng cho bọn họ nhưng không hiểu vì sao bọn họ lại vui mừng đến như vậy. Nhưng sau khi nhìn thấy Kỷ Uyển được đặt xuống nhưng đầu vẫn vùi vào ngực Trương Bắc Trạch liền biết có điểm bất tiện, Eric ra hiệu cho tiểu Mã, hai người lặng lẽ đi ra ngoài.
Trương Bắc Trạch mặc áo lông còn cảm thấy trước ngực ẩm ướt, anh hít thật sâu, ôm chặt Kỷ Uyển: "Kỷ Uyển, cảm ơn……"
Hai người ôm nhau một lát, điện thoại của Kỷ Uyển lại reo lên lần nữa, hai người không động đậy, tiếng chuông dừng lại một lát sau lại reo lên.
"Có điện thoại……" Giọng Kỷ Uyển mang theo âm mũi nồng đậm.
"Ừm……" Trương Bắc Trạch từ từ thả cô ra.
Kỷ Uyển nhếch nhác dùng tay lau nước mắt, Trương Bắc Trạch ngăn cô lại, để cô nghe điện thoại, còn mình thì rút khăn giấy lau nước mắt cho cô.
Kỷ Uyển ngoan ngoãn nhận điện thoại.
Là Cốc Kiến gọi đến, hắn vừa nãy mới biết tin tức, ngay lập tức điện thoại cho Kỷ Uyển.
Kỷ Uyển mới phát hiện bản thân đã quên nói cho hắn biết chuyện này.
Cốc Kiến nói: "Tóm lại thông qua là tốt rồi, thẩm duyệt nội dung bộ phim này không có vấn đề gì, nhưng cũng không nên lơ là, có trời mới biết bên Tổng cục còn bất ngờ phát sinh thêm chuyện gì không, về phía Bắc Trạch, cô bảo cậu ấy khoảng thời gian này tối nhất ít ra ngoài, có thể ở nhà ngủ thì ở nhà ngủ, nhất định không để bị giăng bẫy."
"Tôi biết rồi, cảm ơn anh Cốc."
Kỷ Uyển đặt điện thoại xuống, đem chuyện Cốc Kiến dặn dò thuật lại cho anh một lần.
"Tôi hiểu mà, ngoài việc ăn ngủ, thu âm và luyện nhảy thì không đi đâu hết."
"Ừm, tạm thời khiến anh phải chịu ấm ức."
"Không ấm ức." Trương Bắc Trạch lắc đầu, nâng mặt cô lên rồi nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô lần nữa.
Kỷ Uyển chớp chớp đôi mắt to của mình nhìn anh.
Trương Bắc Trạch và cô yên lặng nhìn nhau.
Một sợi dây tình cảm âm thầm quấn quanh hai người.
Trương Bắc Trạch chậm rãi cúi đầu, Kỷ Uyển có thể cảm nhận được hơi thở ấm nóng phả trên má, mũi…… tim cô đập nhanh hơn, thân thể cứng đờ.
Cuối cùng, anh ôn nhu đặt một nụ hôn lên trán cô.
"Cảm ơn em, Kỷ Uyển." Trương Bắc Trạch lộ ra nụ cười chân thành mê người, một lần nữa nói lời cảm ơn, sau đó thả cô ra, đi ra ngoài gọi người.
Kỷ Uyển ngơ ngác che trán, khuôn mặt đỏ bừng không biết vì khóc hay là vì ngượng ngùng, dù sao cũng hồng đến mức cực kỳ xinh đẹp.
Sau đó, Trương Bắc Trạch ra ngoài gọi người đóng cửa lại, dựa vào tường, dùng tay che khuôn mặt đang nóng lên của mình.
***
Cuối cùng, thời gian lên sóng của phim được định là vào tháng 6, bởi vì anh tiếng của đạo diễn Châu Dương, cùng 2 bộ phim khác chưa được chiếu đã được tiến cử tham dự lễ trao giải liên hoan phim quốc tế Cannes tổ chức đầu tháng 5. Đoàn phim cho rằng nếu như lấy được giải gì đó thì chính là sự tuyên truyền tốt nhất đối với bộ phim này. Đây thật ra cũng là một cách làm phổ biến.
Kỷ Uyển và Trương Bắc Trạch không có khái niệm gì với việc đoạt giải, không phải là vì nghĩ phim không hay, mà là bởi vì có thể lên sóng đã là mục đích lớn nhất của bọn họ rồi, bọn họ không dám mang thêm vọng tưởng xa vời nữa.
Đoàn phim mời Trương Bắc Trạch cùng đến tham gia, Trương Bắc Trạch bởi vì thu âm album, suy nghĩ đến những việc khác mà uyển chuyển từ chối. Vốn dĩ bản thân cũng không có tiếng tăm gì, đi hay không đi cũng không có ảnh hưởng lớn lắm.
Thời gian trôi qua trong sự bận rộn, chớp mắt đã đến liên hoan phim. Tinh thần của Kỷ Uyển một lần nữa trở nên căng thẳng, bởi vì nếu như đoạt giải thì tin tức sẽ truyền đến trong nước, Trương Bắc Trạch một lần nữa sẽ được ra mắt công chúng.
Đó mới là lúc cuộc chiến bắt đầu.
Kỷ Uyển đã giao cho chị Lưu ở bộ phận tuyên truyền tổ chức đoàn đội, tùy thời nhận lệnh, chỉ đợi tin tức truyền đến.
Sáng sớm hôm nay điện thoại của Kỷ Uyển reo lên, cô ở trong phòng làm việc nghe máy, sau khi nói hai câu thì ngơ ngác cúp điện thoại.
"Sao vậy?" Trương Bắc Trạch hỏi cô.
"Trương Bắc Trạch……" Kỷ Uyển chớp mắt nhìn về phía anh.
"Anh thành ảnh đế rồi."