Beta: Lan Chi
Thích… Thanh âm của hắn.
Con mắt đục ngầu của Vu Lam phản chiếu mặt bên của Mặc Văn, cái hình ảnh cuối cùng trước đó chưa từng rõ ràng không chút tạp chất như vậy.
Con ngươi trong suốt dường như lóe lóe hai cái, vừa tựa hồ vẫn như cũ một mảnh trắng xóa, giống như mây mù che cản tất cả tâm tình.
Cô theo bản năng ôm sát Mặc Văn, giống như đứa bé ỷ lại vào hắn.
Rõ ràng không biết đây là nơi nào, không biết mình là cái gì, không biết hắn là cái gì.
Nhưng lại thích ở cùng với hắn.
Sau khi trở về Vu Lam không có dấu hiệu nào, lần nữa lâm vào trạng thái ngủ say, lần này cô ngủ hơn một tháng.
Tâm tình của Mặc Văn từ lúc mới bắt đầu là mừng rỡ cũng thay đổi càng ngày càng nóng nảy.
Hắn luống cuống, hắn sợ hãi.
Hắn liền nghiên cứu và nhớ lại những gì nhìn thấy về Zombie, không có một cái gì nhắc tới tình huống Zombie sẽ ngủ mê man suốt một tháng, lâu như vậy.
Cũng không có chuyện gì nhắc tới Zombie sẽ dựa vào ý thức cự tuyệt thịt người.
“Lam Lam, em là đặc biệt nhất. ” nắm lấy cái lược êm ái sửa sang lại mái tóc rối bời vì ngủ say của Vu Lam, Mặc Văn nhìn Vu Lam từ đầu đến cuối đều không muốn mở mắt, chợt buông xuống cái lược ôm cô kéo vào trong ngực. Nhắm mắt lại che giấu đáy mắt mê võng, thanh âm của hắn yếu ớt đáng thương, “Nhưng mà vào lúc này anh lại hy vọng em không phải là đặc biệt.”
Hắn không thể nào đoán trước được loại sửa đổi này sẽ mang tới hậu quả gì cho Vu Lam. Nếu như là kết quả tốt, hắn tình nguyện thấy còn nếu như là kết quả xấu, hắn không nghĩ tới hắn sẽ phải như thế nào nửa.
Có lẽ hắn sẽ cắt nhỏ cô, ăn cô. Cũng có lẽ hắn sẽ cắt nhỏ chính mình, cấp dưỡng cô, bị cô ăn.
Hắn rất rõ ràng bản thân điên rồi, điên mất rồi.
Cảnh tượng máu tanh rõ mồn một đã từng hiện lên trong đầu hắn, tiếng cầu cứu tuyệt vọng, cái huyết sắc xinh đẹp, vậy…
Bình tĩnh đến hoàn toàn không muốn mở ra hai con ngươi.
Tỉnh táo.
Mặc Văn mở mắt, hít sâu một hơi làm cho mình bình tĩnh lại. Ngẩng đầu nhẹ nhàng hôn lên mí mắt Vu Lam, hắn không tự chủ liền cười.
Lam Lam, em là đấng cứu thế của anh.
Dựa vào một bên hắn bỗng nhiên hồi tưởng lại bộ dáng con Zombie lúc trước sợ hãi Vu Lam, Mặc Văn ở đáy lòng suy đoán Vu Lam ở một phương diện khác có thể sẽ ưu việt chèn ép Zombie cấp thấp có lẽ cái này là năng lực của cô.
Bất quá điều duy nhất trong khoảng thời gian này làm cho Mặc Văn an lòng là chân Vu Lam sinh trưởng càng ngày càng phát triển toàn diện, có lẽ lần này cô tỉnh lại sẽ có thể đi lại bình thường rồi.
“Lam Lam, anh đi ra ngoài giết Zombie, rất nhanh thì trở lại.”
Kéo rèm cửa sổ che đỡ ánh mặt trời chói mắt, Mặc Văn cúi người hôn lên trán Vu Lam một nụ hôn êm ái.
“Sớm thức dậy một chút.”
Nhưng mà ngay tại lúc Mặc Văn ra ngoài, Vu Lam chợt mở mắt.
Dùng sức bẻ bẻ cổ, cô mím môi bò dậy. Mờ mịt nhìn bốn phía yên tĩnh, thời điểm phát hiện bản thân một mình đợi ở trong căn phòng này cô tựa hồ có hơi nóng nảy gầm nhẹ một tiếng, lăn xuống giường nhìn khắp nơi phảng phất như đang tìm kiếm cái gì.
Hiện tại ở bên trong phòng ngủ hôi thối đã tản đi, Mặc Văn cũng chính thức mang Vu Lam vào ở, trong phòng ngủ này có một cái giường lớn.
Nằm úp sấp ở trên sàn nhà chắc chắn không có người nào, Vu Lam chỉ cảm thấy rất không thoải mái. Nghiêng đầu quỳ ngồi dậy, cô chống giữ cằm bộ dáng đang suy tư, cùng nhân loại không có gì khác biệt.
Nếu mà lúc này có người ở trong phòng, phỏng chừng vì có thể nhìn thấy một con Zombie biết suy tính mà kinh ngạc một phen.
“Ngao ô.”
Qua chừng mười phút đồng hồ Vu Lam bỗng nhiên lên tiếng, cô gọi ra âm thanh bên trong trí nhớ mơ hồ, nhưng mà cũng không có thấy cái đồ chơi trong trí nhớ trả lời.
Cái đồ chơi đó của cô đi nơi nào?
“Ngao ô! ” lại kêu một tiếng, chẳng qua là một tiếng này cùng với một tiếng bình tĩnh trước tăng thêm một chút mùi vị nóng nảy.
Vịn vách tường từng chút từng chút bò hướng lên, cô trợt té mấy lần, lại càng phí sức bò dậy mấy lần. Hai chân hơi hơi phát run, cuối cùng cũng miễn cưỡng chống được trọng lượng của cô.
Xiêu xiêu vẹo vẹo đi mấy bước cuối cùng tìm được một chút cảm giác đi bộ, Vu Lam nho nhỏ rống một tiếng, một dạng đắc ý, giây kế tiếp liền đẩy cửa phòng ngủ đi ra ngoài.
Đầu đụng vào trên bàn phòng khách suýt tý nữa đem não văng ra ngoài…
Xoa xoa con ngươi tròn vo của chính mình, Vu Lam yên lặng bò dậy hết nhìn đông lại nhìn tây, khi thấy được cửa chính, cô cuối cùng cũng vui vẻ, không sai, nơi này chính là chỗ cái đồ chơi lúc trước đi ra!
Cả người nhào vọt tới cửa, hai tay Vu Lam ép ở trên cửa, dùng sức muốn đem cánh cửa trước mắt đẩy ra, nhưng mà cái cửa bền chắc kia không chịu nhúc nhích.
Vu Lam sẽ không bỏ qua tiếp tục dùng đỉnh đầu, dùng răng cắn, lấy tay kéo, đủ loại tư thế kỳ lạ cùng lên trận.
Mặc Văn tại thời điểm mặt trời mãnh liệt nhất trở về, hắn giống như thường ngày mở cửa, chớp mắt một cái đã nhìn thấy một bóng đen nhào tới.
“Lam Lam?”
Ôm lấy cái đầu của bóng đen kia, đầu Mặc Văn nhất thời có chút mắc kẹt.
“Lam Lam, em có thể đi rồi sao? ” chừng một giây Mặc Văn liền phản ứng kịp, hắn kinh ngạc vui mừng nhìn Vu Lam vẫn còn đang đạp chân, trong lòng trầm muộn đảo qua một cái. Tiện tay xoa xoa mồ hôi trên trán, hắn hơi phiếm đôi môi lại mơ hồ mang theo huyết sắc, mắt cũng sắp không khép lại được.
“Quá tốt, quá tốt! ” hưng phấn ôm lấy Vu Lam, Mặc Văn nhấc chân vọt vào phòng, sau khi đóng cửa liền trực tiếp chạy vào phòng ngủ, cùng Vu Lam đồng thời nằm ở trên giường.
Vu Lam thấy Mặc Văn cũng rất vui vẻ, cô trách móc ôm lấy đầu Mặc Văn, cùng một thể như túi gấu rúc thành một đoàn.
Đồ chơi của cô đã về rồi!
Cũng còn may Mặc Văn không biết hắn hiện tại trong lòng Vu Lam là một món “Đồ chơi ” nếu không hắn tuyệt đối sẽ đem cô treo ngược lên… Trừng phạt một buổi tối.
Buổi tối hôm đó hắn sẽ quấn quít đánh cô một trận, cắn cô một lát hay là ăn cô thì tốt.
Cuối cùng nhất định sẽ bởi vì đủ loại lý do lại đem cô để xuống, bình tĩnh tỏ vẻ chuyện này có thể bỏ qua.
“Lam Lam, em lần này thực sự ngủ có hơi lâu. ” ôm lấy thân thể gầy ốm của Vu Lam, hô hấp của Mặc Văn nặng nề một chút, nhào vào ngực ấm áp của Vu Lam, “Về sau không được tiếp tục ngủ lâu như vậy có được hay không?”
“Gào. ” Vu Lam thích nhiệt độ trên người Mặc Văn cảm giác thật ấm áp, cô ngẩng đầu lên cọ xát, chuyển xuống một tí nằm ở trên ngực Mặc Văn nghe tiếng tim đập mạnh mẽ trong lồng ngực hắn.
Cô cũng thích cái thanh âm này.
Trong cổ họng phát ra “Ực ” một tiếng, Vu Lam duỗi tay vẫn ôm ngực Mặc Văn, tựa như chiếm giữ ôm chặt không muốn buông ra.
“Lam Lam, anh muốn em chờ anh trở lại.”
Vừa vặn lúc này một giọng nam xa lạ trong đầu cô vang lên, ý thức mơ hồ một cái chớp mắt, thân thể Vu Lam cứng đờ ngẩng đầu túm cổ Mặc Văn đảo mắt nhìn chung quanh.
“Thế nào? ” Mặc Văn thấy bộ dáng nhìn chung quanh của Vu Lam không khỏi cười nói, “Lại nghĩ đến cái gì?”
Nghe được giong nam quen thuộc của Mặc Văn thân thể Vu Lam thoáng cái mềm nhũn xuống, cô tiếp tục nhào vào ngực Mặc Văn, chỉ cảm thấy đối với giọng nam xa lạ mới vừa rồi dâng lên một trận chán ghét.
Ừ, cô vẫn ưa thích âm thanh đồ chơi của cô.
Hắn có tiếng nói thật dễ nghe, tiếng tim đập cũng êm tai.
Thấy Vu Lam lại khôn khéo gục xuống, Mặc Văn mới thuận thuận tóc của cô, dùng cánh tay chống giữ chính mình ngồi dậy cười nói, “Lam Lam, bây giờ em có muốn ăn tinh hạch không?”
Vu Lam nghiêng đầu, nghe không hiểu ý của Mặc Văn chỉ có thể trưng ra vẻ mặt vô tội la lên, “Gào?”